Chương 20
rancesca khám phá ra khía cạnh lí thú về bản thân trong mấy tháng tiếp theo. Bị dồn vào chân tường, một khẩu súng chĩa vào trán, một quả bom hẹn giờ kêu tích tắc trong tử cung, cô mới biết được mình khá thông minh. Cô dễ dàng nắm bắt những ý tưởng mới, ghi nhớ những kiến thức, và bị ảnh hưởng rất ít những định kiến học thuật mà các giáo viên áp đặt lên cô, không bao giờ để những quan niệm cổ hủ bó buộc suy nghĩ của mình. Những tháng đầu của thai kỳ trôi qua, cô cũng phát hiện ở bản thân khả năng làm việc không biết mệt, cô tận dụng nó những lúc phải làm khuya, đọc báo và các tạp chí về ngành truyền hình, nghe băng, và sẵn sàng đặt bước chân đầu tiên vào thế giới mới.
Chương 20
“Xin chị vài phút được không, Clare?” cô thò đầu vào phòng thu âm, cuốn băng cassette nhỏ nắm chặt trong lòng bàn tay ẩm ướt. Clare đang đọc lướt một quyển khảo cứu Billboard và không buồn ngẩng lên.
Phòng thu thật không khác gì một gian xép với những album xếp trên giá, gáy dán dải băng màu đánh dấu chúng là của nam ca sĩ, nữ ca sĩ, hay ban nhạc. Francesca đã cố ý chọn chỗ này vì nó là một địa điểm trung lập, và cô không muốn cho Clare thêm cái lợi thế ngồi như Chúa trời sau bàn làm việc quyết định số phận của kẻ cầu xin trên chiếc ghế rẻ tiền đối diện.
“Tôi có nguyên ngày,” Clare mỉa mai đáp, vẫn không ngừng lật trang. “Thực ra tôi đang ngồi không ở đây chờ có người đến quấy quả.”
Đó không phải là khởi đầu hứa hẹn nhất, nhưng Francesca làm ngơ giọng điệu châm biếm của Clare và lách vào đứng giữa cửa. Cô đang diện bộ mới nhất trong tủ quần áo của mình: một chiếc áo nỉ chui đầu nam màu xám rộng thùng thình dài quá hông. Bên dưới áo là chiếc quần jeans đã tháo cúc và mở hết khóa, đường xẻ đính vào nhau bằng một sợi dây khâu vụng. Francesca nhìn thẳng vào mắt Clare. “Tôi muốn làm thử phần dẫn của Tony khi anh ta nghỉ việc.”
Lông mày Clare nhướng lên ngang trán. “Cô đùa à.”
“Quả thực là không,” Francesca rướn cằm lên và nói tiếp như thể mình có toàn bộ sự tự tin trên thế giới. “Tôi đã bỏ rất nhiều thời gian luyện tập, và Jerry đã giúp tôi làm một cuộn băng thử giọng.” Cô giơ cuộn băng ra. “Tôi nghĩ mình làm được công việc này.”
Nụ cười độc địa, thích thú làm cong hai khóe miệng Clare. “Một tham vọng đáng khen, xét đến việc cô có giọng Anh dễ thấy và chưa từng đứng trước micro. Tất nhiên nàng đội trưởng đội cổ vũ người chiếm chỗ tôi ở Chicaco cũng chưa bao giờ lên sóng, và giọng cô ta nghe như Betty Boop, có lẽ tôi nên cẩn thận.”
Francesca cắn răng kìm chế. “Dù sao tôi cũng muốn một cơ hội. Giọng Anh sẽ tạo cho tôi sự khác biệt với tất cả những người khác.”
“Cô cọ toilet,” Clare chế nhạo, châm một điếu thuốc. “Đó mới là công việc cô được thuê làm.”
Francesca không nao núng. “Và tôi làm tốt đúng không? Cọ toilet và làm tất cả những công việc khó đỡ khác mà chị ném cho tôi. Giờ hãy cho tôi thử sức lần này.”
“Quên đi.”
Francesca không thể dè dặt được nữa. Cô còn phải nghĩ đến đứa bé, đến tương lai của mình. “Tôi thực sự bắt đầu có cảm tình với chị đấy, Clare.”
“Cô nói thế là sao?”
“Người xưa có câu ta chẳng hiểu được người khác cho đến khi ta đã đi một dặm bằng đôi giày của họ. Tôi hiểu chị, Clare. Tôi biết chính xác cái cảm giác bị phân biệt đối xử vì lí do cá nhân, bất kể mình có nỗ lực đến mấy. Tôi hiểu cảm giác bị từ chối một công việc – không phải do thiếu năng lực, mà do định kiến của cấp trên.”
“Định kiến!” khói thuốc mịt mờ tỏa ra từ miệng Clare như rồng phun lửa. “Tôi chưa từng định kiến với ai. Tôi mới là nạn nhân của sự định kiến.”
Không còn thời gian rút lui, Francesca chỉ còn cách xốc tới. “Chị thậm chí sẽ không bỏ ra mười lăm phút nghe một cuốn băng thử giọng. Tôi gọi đó là sự định kiến.”
Quai hàm Clare gồ lên một đường rắn đanh. “Thôi được, Francesca. Tôi sẽ cho cô mười lăm phút.” Chị ta giật cuộn băng từ tay cô. “Nhưng đừng trông đợi gì.”
Cả ngày hôm ấy, cảm xúc của Francesca giống như một khối thịt đông dập dềnh. Cô phải giành được công việc này. Không những cô rất cần tiền mà còn phải đạt được một thành công nào đó. Radio là một kênh truyền thông không kèm hình ảnh, nó không cần đến một cặp mắt xanh uyên bác và một lí lịch long lanh. Radio là đất diễn của cô, cơ hội để cô chứng tỏ với bản thân rằng mình sẽ không bao giờ phải dựa vào ngoại hình để qua cửa nữa.
Lúc một giờ ba mươi, Clare thò đầu ra cửa văn phòng mình và hất hàm ra hiệu, cô đặt tập tài liệu đang sắp vào một hộp carton xuống và bước vào văn phòng với vẻ tự tin nhất có thể. Cô không thể không có nó.
“Cuốn băng không phải là thảm họa,” Clare ngồi xuống ghế, “nhưng cũng không xuất sắc.” Chị ta đẩy nó qua bàn.
Francesca nhìn nó chằm chằm, cố che giấu nỗi thất vọng tràn ngập.
“Giọng cô xen quá nhiều tiếng thở,” Clare tiếp tục, nói với vẻ dứt khoát và chuyên nghiệp. “Cô nói quá nhanh và nhấn vào những từ không cần thiết nhất. Chất giọng Anh là thứ duy nhất gỡ lại cho cô. Bằng không, cô đã là một phiên bản tồi của mọi DJ nam hạng xoàng chúng tôi từng có ở đài này.”
Francesca cố tìm ra dấu hiệu của thù hằn cá nhân trong giọng chị ta, một cảm giác là Clare đang trả đũa. Nhưng cô chỉ thấy sự đánh giá khách quan của một chuyên gia dày dạn. “Hãy cho tôi thử lại,” cô nài nỉ. “Một cuốn băng khác.”
Chiếc ghế kêu cót két khi Clare ngả ra sau. “Tôi không muốn nghe một cuốn băng khác; sẽ chẳng thay đổi gì. Kênh AM là dành cho quần chúng. Nếu thính giả muốn nghe nhạc, họ chuyển kênh FM. Kênh AM phải là một kênh radio mang dấu ấn cá nhân, dù là một đài phát thanh nát như cái đài này. Nếu cô muốn làm nên chuyện ở kênh AM, cô phải nhớ mình đang nói với mọi người, không phải với cái micro. Nếu không cô chỉ là một Twinkie khác mà thôi.”
Francesca chộp lấy cuốn băng và quay ra cửa, những mối dây của sự tự chủ gần như bứt tung. Cô lấy đâu ra ý nghĩ rằng mình có thể làm phát thanh mà không qua trường lớp? Lại thêm một lần ảo tưởng. Thêm một lâu đài cát cô xây quá gần mép nước.
“Tôi chỉ có thể dùng cô làm một phát thanh viên giải trí vào cuối tuần nếu vị trí đó bị trống.”
Francesca quay ngoắt lại. “Phát thanh viên giải trí! Chị sẽ cho tôi làm phát thanh viên giải trí?”
“Coi kìa, Francesca. Đâu phải tôi ban cho cô ân huệ gì to tát. Nó có nghĩa cô sẽ làm ca chiều vào Ngày Chủ Nhật Phục Sinh khi chẳng có ai nghe đài.”
Nhưng Francesca không để cho tính cáu bẳn của Clare làm mình xuôi xị, cô reo lên đầy hưng phấn.
Tối hôm ấy cô lấy hộp thức ăn cho mèo trong chiếc tủ bếp duy nhất ra và bắt đầu màn tâm sự đêm khuya với Beast.
“Tao sắp làm nên trò trống rồi,” cô bảo nói. “Dù có vất vả cỡ nào hay phải làm những gì tao cũng chấp hết. Tao sẽ trở thành phát thanh viên giỏi nhất KDSC từng có.” Beast nhấc chân sau lên bắt đầu tự chải chuốt bản thân. Cô trợn mắt. “Đó là thói quen ghê tởm nhất của mày, và nếu mày nghĩ mày sẽ làm thế trước mặt con gái tao, thì mày nghĩ lại đi là vừa.”
Beast phớt lờ cô. Cô với lấy một cái mở hộp han gỉ và ngoắc nó vào mép hộp, nhưng không xoay ngay. Thay vào đó cô mơ màng nhìn khoảng không trước mặt. Bằng trực giác cô biết mình sẽ có một bé gái – một bé gái người Mĩ lấp lánh như vì sao sẽ được dạy dỗ ngay từ đầu rằng đừng dại dựa dẫm vào sắc đẹp thừa hưởng từ bố mẹ. Con gái cô sẽ là thế hệ thứ tư của phái nữ nhà Serritella – và là thế hệ ưu tú nhất. Francesca thề sẽ dạy con mình tất cả những thứ cô đã buộc phải tự học, mọi điều mà một cô gái nhỏ cần biết để nó sẽ không bao giờ chịu kết cục nằm giữa một con đường lầm bụi và tự hỏi làm sao mình ra nông nỗi này.
Beast phá ngang giấc mơ bằng cách đập chân lên đôi giày sneaker của cô, nhắc cô về bữa tối của nó. Cô quay lại với việc mở nắp hộp. “Tao đã quyết định đặt tên con bé là Natalie. Một cái tên đáng yêu – nữ tính nhưng vẫn mạnh mẽ. Mày thấy sao?”
Beast nhìn chằm chằm bát thức ăn đang được hạ xuống về phía nó một cách chậm chạp đến sốt ruột, mọi sự tập trung của nó dồn hết vào bữa tối. Cổ họng Francesca nghèn nghẹn khi cô đặt nó xuống sàn. Phụ nữ không nên sinh con khi họ chỉ có một con mèo để chia sẻ những mơ mộng về tương lai. Và cô xua đi cơn ủy mị. Không ai bắt cô phải sinh đứa bé này. Là cô tự quyết định, và cô sẽ không than vãn về nó lúc này. Cô ngồi xuống sàn nhà lót vải sơn cũ, vắt chéo chân cạnh bát thức ăn của con mèo và đưa tay vuốt ve nó.
“Đoán xem chuyện gì xảy ra hôm nay, Beast? Là chuyện tuyệt vời nhất.” Những ngón tay cô lùa vào lớp lông mềm mại của con vật. “Tao đã cảm thấy em bé cử động…”
Trong vòng ba tuần kể từ cuộc phỏng vấn giữa cô với Clare, một dịch cúm đã đánh gục ba phát thanh viên của KDSC và Clare buộc phải để cho Francesca đảm trách một chương trình sáng thứ Tư. “Phải nhớ nằm lòng là cô đang nói chuyện với mọi người,” Clare nói sa sả khi Francesca đi vào phòng thu với trái tim đập dữ dội như thể có một hệ cánh quạt trực thăng đang quay vù vù trong lồng ngực.
Phòng thu chật chội và nóng bức. Một bàn điều khiển chạy dọc theo bức tường vuông góc với cửa sổ, phía đối diện quây một góc để những chiếc đĩa sẽ phát trong tuần đó. Trong phòng còn có một giá xoay bằng gỗ chứa các cuốn băng từ, một thùng hồ sơ màu xám để các tập tin quảng cáo phát trực tiếp, và, trên mọi mặt phẳng, là chi chít các loại thông báo và cảnh báo.
Francesca ngồi xuống trước bàn điều khiển và lập cập đeo tai nghe lên. Đôi bàn tay không thôi run rẩy. Ở những đài phát thanh nhỏ như KDSC, không có kỹ thuật viên vận hành bảng điều khiển; phát thanh viên phải tự mình làm lấy. Francesca đã bỏ nhiều thì giờ học lấy cue đĩa, sử dụng các công tắc micro, chỉnh âm, và vận hành ba bàn băng từ, cô chỉ với được đến hai trong số đó từ chiếc ghế trước micro.
Khi bản tin AP sắp kết thúc, cô nhìn dãy nút trên bàn điều khiển. Hoảng sợ vì chúng như đang biến dạng trước mặt cô, tan chảy như những chiếc đồng hồ Dali cho đến khi cô không nhớ nổi chức năng của bất cứ cái nào. Cô bắt mình phải tập trung. Tắt nút ngắt AP, cô đẩy cần mở microphone của mình và vặn to âm ở nút xoay phía dưới. Mồ hôi chảy thành dòng giữa hai bầu ngực cô. Cô phải làm thật tốt. Nếu cô phá hỏng ngày hôm nay, Clare sẽ không bao giờ cho cô cơ hội thứ hai.
Khi mở miệng nói, lưỡi cô như dính vào vòm họng. “Chào các bạn,” cô lí nhí. “Francesca Day ở KDSC xin gửi đến các bạn chương trình âm nhạc sáng thứ Tư.”
Cô đang nói quá nhanh, từ ngữ cứ dồn vào nhau, và cô không nghĩ ra được điều gì khác để nói mặc dù đã luyện tập cho giây phút này cả trăm lần trong đầu. Trong cơn hoảng loạn, cô thả chiếc đĩa đang giữ trên máy quay và vặn to âm, nhưng cô đã lấy cue quá sát phần mở đầu bài hát và nó rồ lên khi cô buông tay. Cô rên lên thành tiếng, và rồi nhận ra mình đã không tắt mic khiến tiếng rên vang khắp phòng. Cô loay hoay với cái cần gạt.
Ở phòng ngoài, Clare nhìn cô qua cửa sổ studio và lắc đầu ghê tởm. Francesca cảm tưởng như mình nghe thấy từ “Twinkie” qua những bức tường cách âm.
Thần kinh cô cuối cùng cũng ổn định và cô làm tốt hơn, nhưng mấy tháng qua cô đã nghe khá nhiều cuốn băng của các phát thanh viên giỏi để biết mình chỉ là hạng xoàng. Lưng cô bắt đầu đau nhức vì căng thẳng. Khi chương trình kết thúc và cô lử thử ra khỏi studio, Katie mỉm cười thông cảm với cô và lẩm bẩm điều gì đó về chứng hoảng sợ ở lần đầu tiên. Clare hầm hầm đi ra từ văn phòng và thông báo dịch cúm đã lan đến Paul Maynard, và chị ta sẽ phải cho Francesca lên sóng lần nữa vào chương trình buổi chiều kế tiếp. Chị ta nói rất gay gắt rằng Francesca chắc chắn không hiểu được tâm trạng chị ta trước tình cảnh này.
Tối đó, trong lúc dùng dĩa gẩy một mẩu trứng bác quanh đĩa, cô cố phân tích đến lần thứ một nghìn xem mình đã sai ở điểm nào. Tại sao cô không thể nói trước micro theo cách cô nói chuyện với thính giả?
Thính giả. Cô đặt dĩa xuống khi một ý nghĩ chợt nảy ra. Clare cứ nói hoài về các thính giả, nhưng họ ở đâu? Cô hấp tấp bật dậy khỏi bàn và bắt đầu lật những cuốn tạp chí cô mang ở đài về. Sau cùng cô cắt ra bốn bức ảnh của những người nom có khả năng sẽ nghe chương trình của cô ngày hôm sau – một người mẹ trẻ, một bà già tóc bạc, một chủ mỹ viện, và một tài xế xe tải mập mạp kiểu người ngang dọc trên đường cao tốc liên bang và chọn tín hiệu đài KDSC cho bốn mươi dặm đường. Cô nhìn họ đăm đăm suốt thời gian còn lại của buổi tối, dựng lên những cảnh đời tưởng tượng và những điểm yếu cá nhân. Họ sẽ là thính giả của cô trong chương trình ngày mai. Chỉ bốn người này thôi.
Chiều hôm sau cô dán các bức ảnh lên mép bàn điều khiển, hai lần làm rơi bà lão vì những ngón tay cô quá lóng ngóng. DJ chương trình buổi sáng bắt đầu bản tin AP, cô ngồi xuống chỉnh tai nghe. Không bắt chước DJ nào hết. Cô sẽ đi con đường của riêng mình. Cô nhìn những bức ảnh trước mặt – người mẹ trẻ, bà lão, chủ tiệm thẩm mỹ, tài xế xe tải. Trò chuyện với họ đi, chết tiệt. Hãy là chính mình, quên đi tất cả những thứ vặt vãnh khác.
Bản tin AP kết thúc. Cô nhìn sâu vào cặp mắt nâu hiền lành của người mẹ trẻ, bật công tắc trên micro, và hít một hơi sâu.
“Chào mừng các bạn đến với buổi chuyện trò và âm nhạc chiều thứ Năm, tôi là Francesca. Hy vọng các bạn đang có một ngày tuyệt vời. Nếu không, có lẽ chúng ta có thể làm điều gì đó với nó.” Lạy Chúa, cô nói cứ như Mary Poppins. “Tôi sẽ ở bên các bạn cả chiều nay, tốt xấu ra sao còn phụ thuộc việc tôi có tìm được đúng công tắc micro không.” Nghe đỡ hơn rồi. Cô có thể cảm thấy mình đang thả lỏng được một chút. “Hãy bắt đầu bằng âm nhạc nhé.” Cô nhìn qua tài xế xe tải của mình. Anh ta có vẻ giống kiểu người Dallie thích, hay bia bọt và thích bóng bầu dục cùng những chuyện cười thô tục. Cô mỉm cười riêng với anh ta. “Tôi sẽ chọn một bài hát rất buồn của Debby Boone. Xin hứa là những bài sau sẽ dần dần tươi sáng hơn.”
Cô mở đĩa hát đầu tiên, vặn nhỏ mic, và khi giọng hát ngọt ngào của Debby Boone vẳng ra qua loa monitor, cô liếc nhìn ra cửa sổ studio. Ba khuôn mặt sửng sốt thình lình hiện ra như mấy cái hộp hình nộm – gương mặt của Katie, Clare, và của đạo diễn bản tin. Francesca cắn môi, chuẩn bị cho đoạn quảng cáo đầu tiên. Cô chưa đếm đến mười thì Clare tông cửa vào.
“Cô có điên không đấy? Một bài hát não nề là sao?”
“Radio của cá nhân mà,” Francesca đáp, nhìn Clare bằng ánh mắt thật ngây thơ và phẩy tay, như thể mọi chuyện chỉ là một trò đùa.
Katie thò đầu qua cửa. “Các đường dây đang bắt đầu nháy, Clare. Tôi phải làm gì đây?”
Clare ngẫm nghĩ một lúc rồi quay sang Francesca. “Được rồi, quý cô Cá nhân. Nhận cuộc gọi trên sóng đi. Và nhớ để tay lên nút hoãn hai giây, vì thính giả thường không cẩn thận mồm miệng đâu.”
“Trên sóng? Chị đừng đùa chứ!”
“Cô là người quyết định chọn sự dễ thương mà. Nếu đã sợ mắc bệnh hoa liễu thì đừng ngủ với thủy thủ.” Clare hất mặt đi ra khỏi studio và chọn một chỗ gần cửa sổ để vừa hút thuốc vừa nghe.
Debby Boone ngân những nốt cuối của bài “You light up my life,” Francesca bật đoạn quảng cáo ba mươi giây của một xưởng gỗ. Hết mục quảng cáo, cô mở micro. Mọi người, cô tự nhủ. Mày đang nói chuyện với mọi người.
“Đường dây mở rồi, Francesca. Cô nghĩ cái gì thế hả?”
“Cô chắc hẳn là kẻ tôn thờ quỷ dữ,” một giọng phụ nữ kì quái vang lên ở đầu dây. “Cô không biết Debby Boone viết bài hát đó về Chúa sao?”
Francesca nhìn không chớp tấm ảnh bà lão tóc trắng dán trên bàn điều khiển. Bà già dễ mến ấy sao có thể tấn công cô như thế này? Cô nổi cáu. “Chính miệng Debby bảo bà thế à?”
“Đừng có hỗn,” giọng nói đốp chát. “Chúng tôi suốt ngày phải nghe những bài hát về sex, sex, sex, mãi mới được một bài tử tế thì cô đem nó ra cười cợt. Kẻ nào không thích bài hát đó là không kính Chúa.”
Francesca trừng mắt với bà già. “Bà không thấy đó là một thái độ quá sức hẹp hòi sao?”
Người phụ nữ dập máy, tiếng cạch nghe như một viên đạn xuyên qua tai nghe của cô. Francesca muộn màng nhớ ra đây là những thính giả của cô và cô phải thân thiện với họ. Cô thiểu não nói với tấm ảnh người mẹ trẻ. “Tôi xin lỗi. Lẽ ra tôi không nên nói thế, nhưng bà ấy đúng là một con người khó chịu mà?”
Qua khóe mắt, cô có thể thấy Clare gục đầu xuống và đưa tay đỡ trán. Cô vội vã chống chế. “Tất nhiên bản thân tôi ngày trước cũng hẹp hòi lắm, nên có lẽ tôi không nên ném đá người khác.” Cô mở đường đây. “Francesca đây, bạn có điều gì muốn chia sẻ?”
“Ờ…Tôi là Sam. Tôi gọi từ trạm dừng xe tải Diamond trên đường cao tốc U.S. chín mươi. Nghe này, tôi rất vui vì cô nói như thế về bài hát đó.”
“Anh cũng không thích nó à, Sam?”
“Không. Theo như tôi được biết, nó là tuyên ngôn về loại nhạc đồng dâm nam chó đẻ –“
Francesca nhấn nút hoãn hai giây kịp thời. Cô thở dốc, “anh ăn nói thật thô lỗ, Sam, tôi sẽ cắt cuộc gọi của anh.”
Sự việc làm cô mất nhuệ khí, cô làm đổ tập quảng cáo dịch vụ công xuống sàn đúng lúc người gọi đến tiếp theo xưng tên là Sylvia. “Nếu cô nghĩ bài ‘Light up my life’ là dở tệ, sao cô còn chọn nó?” Sylvia hỏi.
Francesca quyết định cách duy nhất để cô có cơ may thành công trong vụ này là có sao nói vậy – bất kể hay dở thế nào. Cô nhìn vào chủ tiệm thẩm mỹ của mình. “Thực ra ban đầu tôi thích bài này, Sylvia. Nhưng vì chúng tôi mở nó vài bận mỗi ngày khiến tôi dần phát ngấy. Nó nằm trong chủ trương phát sóng của đài. Nếu tôi không mở nó một lần trong chương trình của mình, tôi có thể mất việc, và thú thật với cô, sếp tôi vốn đã không ưa tôi cho lắm.”
Miệng Clare há ra trong tiếng thét câm lặng từ bên kia cửa sổ.
“Tôi rất hiểu ý cô,” đầu dây bên kia đáp. Và rồi trước sự kinh ngạc của Francesca, Sylvia thổ lộ rằng mình cũng khốn khổ đủ đường bởi cấp trên. Francesca hỏi một vài câu đồng cảm, thế là Sylvia, hiển nhiên là một người thích buôn chuyện, sốt sắng trả lời. Một ý tưởng bắt đầu hình thành. Francesca nhận ra cô đã vô tình đánh đúng một nỗi niềm chung, và cô nhanh chóng đề nghị những thính giả khác gọi điện đến chia sẻ những kinh nghiệm của họ với cấp trên.
Đường dây liên tục sáng trong hai giờ đồng hồ sau đó.
Khi kết thúc, Francesca mồ hôi đầm đìa ra khỏi studio với chất adrenaline vẫn rần rật trong mạch máu. Katie, vẻ mặt bàng hoàng, nghiêng đầu về phía văn phòng giám đốc đài. Francesca dõng dạc ngẩng cao đầu bước vào và thấy Clare đang nói điện thoại. “Tất nhiên tôi hiểu cương vị của ông. Nhất định rồi. Cám ơn ông đã gọi…Ồ vâng, chắc chắn tôi sẽ nói chuyện với cô ta.” Chị ta gác máy rồi trừng mắt nhìn Francesca, người mà lúc này niềm phấn chấn đã bắt đầu xẹp. “Đó là quý ông cô đưa lên sóng lúc cuối cùng,” Clare nói. “Người được cô tả với các bạn nghe đài của mình là ‘thằng cha đê tiện chuyên đánh đập vợ rồi bắt vợ đi mua bia.’” Clare ngả người ra ghế, khoanh tay trước bộ ngực phẳng. “Thằng cha đê tiện đó tình cờ lại là một trong những nhà tài trợ lớn nhất của chúng ta. Ít ra ông ta từng là một trong những nhà tài trợ lớn nhất của chúng ta.”
Francesca cảm thấy muốn bệnh, cô đã đi quá xa rồi. Cô đã để cho cái tôi lấn át và mải nói chuyện với các bức ảnh đến quên cả nhịn miệng giữ lời. Lẽ nào cô không rút ra được bài học gì trong mấy tháng qua. Lẽ nào cô cứ như thế này mãi, xốc nổi và vô trách nhiệm, cứ lao tới mà không một lần nghĩ đến hậu quả? Cô nghĩ đến mầm sống bé nhỏ náu trong người mình. Một bàn tay cô bất giác đặt lên bụng. “Tôi xin lỗi, Clare. Tôi không cố ý làm chị thất vọng. Có lẽ tôi đã quá bốc đồng.” Cô quay ra cửa, muốn đi khỏi đây để liếm những vết thương, nhưng cô không đủ nhanh.
“Cô đi đâu đấy?”
“Đến – đến nhà vệ sinh”
“Chà. Twinkie mới gặp chút chuyện đã thụt hết cả vào rồi.”
Francesca quay phắt lại. “Mẹ kiếp, Clare!”
“Mẹ kiếp nhà cô ấy! Tôi đã bảo cô sau khi nghe băng thử giọng là cô đang nói như súng liên thanh. Giờ tôi muốn cô phải tém bớt lại trước ngày mai.”
“Liên thanh?” Francesca không tin vào tai mình. Cô vừa làm mất của KDSC một nhà tài trợ và Clare đang quát tháo cô vì tội nói quá nhanh? Rồi câu sau của Clare ngấm vào đầu. “Ngày mai ư?”
“Dĩ nhiên.”
Francesca nhìn Clare chằm chằm. “Nhưng còn nhà tài trợ, cái người vừa gọi cho chị ấy?”
“Biến cha hắn đi. Ngồi xuống, cô nàng. Chúng ta sẽ tự làm chương trình của mình.”
***
Trong vòng hai tháng, chương trình trò chuyện và phỏng vấn chín mươi phút của Francy đã được khẳng định là chương trình thành công nhất trong lịch sử KDSC, và thái độ thù địch của Clare với cô dần dần chuyển thành sự giễu cợt suồng sã như với tất cả các phát thanh viên khác. Chị ta tiếp tục mắng mỏ Francesca hầu như về tất cả mọi chuyện – nói quá nhanh, phát âm sai từ, phát hai quảng cáo liền một lúc – nhưng bất kể những bình luận của Francesca quá quắt đến đâu, Clare chưa lần nào phê bình cô. Cho dù tính tự phát của Francesca nhiều lúc làm họ gặp rắc rối, Clare nghe và biết nó là một chương trình ra dio hấp dẫn. Chị ta không vì cái lợi trước mắt đối với đài phát thanh tù đọng của mình. Các nhà tài trợ bắt đầu yêu cầu khung quảng cáo trên chương trình cô, và lương của Francesca nhanh chóng tăng lên một trăm năm mươi dollar mỗi tuần.
Lần đầu tiên trong đời, Francesca biết đến niềm thỏa mãn khi làm tốt công việc của mình. Và cô rất vui sướng được các các nhân viên trong đài thực lòng quý mến.
Hội Nữ hướng đạo sinh mời cô đến nói chuyện tại bữa tiệc mẹ-con gái thường niên của họ, và cô nói về tầm quan trọng của sự cần cù chịu khó. Cô nhận nuôi thêm một con mèo hoang nữa và dành nguyên một ngày nghỉ cuối tuần viết một serie bài quảng cáo dịch vụ công cho Trạm Cứu trợ Vật nuôi Sulphur City. Càng mở lòng với những người xung quanh, tâm tình cô càng thấy thoải mái.
Cô chỉ canh cánh một điều là ngộ nhỡ Dallie nghe được chương trình của cô trong lúc đi trên đường U.S. 90 và nảy sinh ý định tìm đến. Mới nghĩ đến chuyện mình đã biến bản thân thành trò hề trước mặt anh ta ra sao là cô đã sởn da gà. Anh ta đã cười vào mặt cô, hạ cố, đối xử với cô như với một kẻ trưởng thành ngờ nghệch, và cô đã đáp lại bằng cách nhảy vào giường với anh ta và tự huyễn hoặc là mình đang yêu. Cô mới ngu xuẩn và nhu nhược làm sao! Nhưng cô tự nhủ là mình không còn nhu nhược nữa, và nếu Dallie Beaudine cả gan nhúng mũi vào chuyện của cô, anh ta sẽ phải hối hận. Đây là cuộc sống của cô, con của cô, kẻ nào muốn gây khó dễ cứ bước qua xác cô đã.
Theo chủ quan của mình, Clare bắt đầu thực hiện những buổi phát thanh hiện trường cho chương trình của Francesca tại các địa điểm khác nhau như cửa hàng kim khí địa phương và sở cảnh sát. Tại cửa hàng kim khí, Francesca học được cách sử dụng đúng máy khoan điện. Ở sở cảnh sát, cô phải dẫn trong một xà lim. Cả hai chương trình đều thành công dễ dàng, chủ yếu là do Francesca chẳng giấu diếm việc cô ghét mấy trải nghiệm này. Cô sợ phát khiếp cái khoan điện sẽ khoan thủng bàn tay mình. Và buồng giam người ta dùng làm nơi tác nghiệp đầy những con bọ gớm guốc nhất cô từng trông thấy.
“Eo ôi, nó có càng kìa!” Francesca than với bạn nghe đài trong lúc nhón chân trên sàn nhà lót vải sơn rạn nứt. “Tôi ghét chỗ này. Thảo nào tội phạm người ta hành xử man rợ như thế.”
Cảnh sát trưởng, đang ngồi bên kia micro nhìn cô như một anh chàng bị trúng sét ái tình, lấy giày giẫm bét kẻ thủ phạm. “Hầy, Miss Francesca, những con bọ thế này không đếm xuể đâu. Cô phải coi chừng cả mấy con rết nữa.”
Các thính giả của KDSC nghe thấy một âm thanh nửa như rên nửa như thét, họ tủm tỉm cười. Francesca phản ánh những nỗi sợ hãi thường tình của họ theo một cách ngộ nghĩnh. Cô nghĩ sao nói vậy và, với tần suất đáng ngạc nhiên, cũng nói thay suy nghĩ của họ. Phần lớn trong số họ không đủ can đảm bước lên công khai thừa nhận những nhược điểm của mình giống như cô. Người làm được điều đó thật đáng nể.
Tỷ suất nghe đài tiếp tục tăng, và Clare Padgett vui như mở cờ trong bụng.
Francesca dùng một phần lương được tăng mua một chiếc quạt điện nhằm xua đi cái nóng ban chiều ngột ngạt trong căn hộ ở garage, sắm một tờ poster bảo tàng Cezanne thay thế cây đàn guitar bằng dây, và trả tiền đặt cọc một chiếc Ford Falcon sáu năm tuổi vỏ đã rỉ sét. Phần còn lại cô cho vào tài khoản tiết kiệm đầu đời của mình.
Dẫu biết vẻ ngoài của mình giờ đã được cải thiện vì cô ăn uống đầy đủ hơn và không còn lo nghĩ nhiều, song cô không quan tâm lắm đến việc da dẻ mình đã hồng hào vài mái tóc đã bóng mượt trở lại. Cô không có thời gian cũng như hứng thú để ngắm vuốt trước gương, cái thú vui hoàn toàn vô dụng đối với việc mưu sinh của cô.
Sân bay Thành phố Sulphur quảng cáo cho một câu lạc bộ dù lượn. Và tính khí bẳn gắt của Clare tăng thêm một cấp độ. Chị ta nhìn ra ngay ý tưởng thực hiện chương trình, nhưng ngay đến Clare cũng không thể ra lệnh cho một phụ nữ mang thai tám tháng nhảy ra khỏi một chiếc máy bay. Tình trạng thai nghén của Francesca làm Clare thấy phiền toái ghê gớm, và thành ra chị ta chỉ nhượng bộ một chút xíu.
“Chúng ta sẽ sắp lịch nhảy hai tháng sau khi cô sinh con. Chừng đó dư thời gian cho cô hồi phục. Chúng ta sẽ sử dụng mic không dây để thính giả nghe được tiếng cô la hét trong quá trình rơi.”
“Tôi sẽ không nhảy từ máy bay xuống đâu!” Francesca kêu lên.
Clare chỉ tập đơn trên bàn giấy của mình, một phần nỗ lực của chị ta nhằm giải quyết những vấn đề của Francesca với Bộ Nhập tịch và Di trú Mĩ. “Nếu cô muốn chúng được điền kín, thì cô phải nhảy.”
“Đó là sự hăm dọa trắng trợn.”
Clare nhún vai. “Tôi là người thực tế. Có lẽ cô không còn ở đây lâu, nhưng trong khi cô còn ở, tôi sẽ hút đến giọt máu cuối cùng của cô.”
Lần nào cũng vậy, mỗi khi Clare nói bóng gió về tương lai của cô là Francesca lại dâng lên một dự cảm. Giống như những người khác cô nắm rõ quy luật: những người có thực lực không trụ ở KDSC quá lâu; họ chuyển đến những thị trường lớn hơn.
Hôm đó cô rời văn phòng của Clare mà tâm tình phơi phới. Chương trình của cô được ưa thích, cô có gần năm trăm dollar trong ngân hàng, và một tương lai tươi sáng đang chờ cô ở một nơi không xa. Cô mỉm cười một mình, để thành công trong cuộc sống chỉ cần một chút tài năng và rất nhiều khổ luyện. Và rồi cô trông thấy một dáng người quen thuộc đang từ ngoài cửa bước về phía cô, và ánh ngày rực rỡ của cô tắt ngấm.
“Chà chà,” Holly Grace kéo dài giọng khi dừng lại giữa phòng làm việc chung. “Gã khốn ngờ nghệch kia làm cô ễnh bụng rồi.”
Fancy Pants (Tiếng Việt) Fancy Pants (Tiếng Việt) - Susan Elizabeth Phillips Fancy Pants (Tiếng Việt)