Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Đấu La Đại Lục
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 21: Tà Hỏa Phượng Hoàng
R
ốt cuộc người cuối cùng của Sử Lai Khắc thất quái cũng sắp xuất hiện. Có lẽ với tình huống của hắn mọi người có chút khó hiểu, nhưng sự thật thì có rất nhiều nam nhân Trung Quốc cổ đại xuất môn từ rất sớm. Nhất là con cháu của những thế gia. Đây là Đấu La đại lục, người người đều xem độ tuổi đó là tương đối phát dục rồi. Hắc hắc, cuối cùng thì ngày mai hắn cũng sẽ xuất trường.
Sáng sớm.
Ngay từ sáng sớm Đường Tam đã ngủ dậy. Mỗi ngày tu luyện Tử Cực Ma Đồng đã trở thành thói quen của hắn. Huống chi sáng nay còn vài chuyện quan trọng nhất định phải mau chóng đi làm.
Đi ra khỏi kí túc xá của hắn và Áo Tư Tạp, trời bên ngoài còn chưa sáng. Qua một đêm nghỉ ngơi nội lực của Đường Tam đã khôi phục. Dựa vào chỉ dẫn của Áo Tư Tạp, hắn mau chóng đi tới địa điểm mà Triệu Vô Cực khảo hạch hôm qua để thu nhặt lại ám khí của mình.
Số lượng mấy loại ám khí này không đổi nên hắn cũng không đành lòng vứt bỏ. Nhất là độc tiễn của khẩn bối hoa trang nỗ và độc châm do hàm sa xạ ảnh bắn ra, chế tác chúng đều đã làm hắn hao tổn không ít tâm huyết.
May mà ám khí dùng hôm qua cơ bản vẫn còn nguyên. Bằng vào sự nhạy cảm của Tử Cực Ma Đồng, hắn rất nhanh thu về được hết ám khí.
Ở Nặc Đinh thành vài năm, Đường Tam đã sớm tự mình trang bị những ám khí này. Mà ngày hôm qua cùng Triệu Vô Cực đánh một trận chính là lần đầu tiên Đường Tam toàn lực thi triển công phu ám khí của mình.
Lúc này, vừa nhặt ám khí Đường Tam vừa tự phân tích chỗ hay và chỗ dở trong trận chiến hôm qua. Triệu Vô Cực phòng ngự thật quá kinh người, may là tốc độ của hắn không tốt, lại không dùng toàn lực, nếu không Đường Tam hắn căn bản không thể cầm cự lâu như thế. Đối phó với cường giả, chính mình nên làm như thế nào đây? Nếu sau này mà gặp địch nhân như vậy, có thể dùng biện pháp nào để chiến thắng được?
Đủ loại ý niệm không ngừng thoáng hiện trong đầu Đường Tam. Lúc này hắn hiểu điều quan trọng nhất là tu vi bản thân còn chưa được tốt, đây không phải là chuyện ngày một ngày hai. Những ám khí bài danh đầu trong một trăm loại ám khí trên Huyền thiên bảo lục cơ hồ đều phải có nội lực cường đại làm hậu thuẫn. Nếu muốn dùng thực lực hiện tại mà đối phó với địch nhân cấp bậc như Triệu Vô Cực, chỉ có một biện pháp, đó là chế tạo ra các ám khí cực mạnh. Ví như một trong tam đại ám khí của Đường môn, Phật nộ đường liên, Bạo vũ lê hoa châm và Khổng tước linh.
Chỉ là ba dạng ám khí này chế tác thật sự quá khó khăn. Loại nào cũng đều yêu cầu nguyên liệu vô cùng ngặt nghèo. Với điều kiện như bây giờ, căn bản là không thể chế tạo được. Mà ba loại này, Đường Tam đều chưa từng chế tạo qua nên chưa có kinh nghiệm. Nhưng nếu để hắn chế tạo, bất luận một trong ba loại đều cần ít nhất là một năm thời gian với điều kiện nguyên liệu có thể tìm kiếm một cách thuận lợi.
Chán nản, Đường Tam bất đắc dĩ lắc đầu. Với tình huống bản thân hiện tại, chế tạo ba loại ám khí này là không thực tế, chỉ có thể cố gắng tu luyện, tranh thủ từ từ tăng thực lực sử dụng ám khí. Đồng thời, càng muốn tìm cơ hội để trang bị cho chính mình. Trước tiên là phối trí lại một chút độc dươc, hơn nữa phải là một loại độc cực mạnh duy nhất.
Sau khi nhặt hết ám khí, Đường Tam nhảy lên nóc nhà của một gian phòng, quay về phía đông, tiếp tục tu luyện.
Áp lực cũng là một loại động lực. Trải qua trận chiến ngày hôm qua, hắn đã mơ hồ cảm giác hồn lực của mình bắt đầu đột phá cấp hai mươi chín để tiến nhập cấp ba mươi. Chỉ cần có thể tiến vào cấp ba mươi, thông qua thời gian tu luyện đạt đến đỉnh của cấp ba mươi là có thể liệp sát đệ tam hồn thú, tăng thêm hồn hoàn. Tới lúc đó, thực lực sẽ tăng vọt.
Khi mặt trời bắt đầu mọc, Đường Tam trở về kí túc xá. Lúc này, Áo Tư tạp vẫn như trước ôm chăn ngủ mê man. Sáng sớm, hắn bị Đường Tam đánh thức để hỏi về cuộc thi sát hạch hôm qua. Vậy mà bây giờ vẫn nằm ngủ chảy cả nước miếng.
"Tiểu Áo, dậy đi!" Đường Tam đẩy đẩy Áo Tư Tạp
"Làm cái gì thế, để ta ngủ thêm một lát." Áo Tư tạp lè nhè nói.
Đường Tam nhíu mày nói: "Còn không mau dậy đi. Đã chẳng còn sớm nữa đâu. Ngươi không thể nằm mãi như vậy được. Không luyện tập gì sao?"
Áo Tư Tạp bất đắc dĩ mở mắt nhìn Đường Tam : "Ta và các ngươi không có giống nhau. Các ngươi là chiến hồn sư, ta là khí hồn sư, thực vật hệ. Không cần giống các ngươi tập luyện phiền toái. Đại ca, làm phiền ngươi không nên làm ầm ĩ, để ta ngủ thêm một lát"
Đường Tam đành nói: "Vậy ngươi trước tiên nói cho ta biết Tiểu Vũ giờ đang ở nơi nào, ta muốn đi xem nàng có tốt không?"
Áo Tư tạp nói: "Ngươi đi về phía bên trái kí túc xá của ta, đại khái ba mươi thước. Bên kia có một tòa nhà gỗ. Tiểu Vũ và Trữ Vinh Vinh đang ở đó. Tuy vậy, ta nhắc nhở ngươi, học viện cũng có qui định, nam đệ tử không thể tùy tiện quấy rầy nữ đệ tử. Nói cách khác, nội qui là rất nghiêm khắc. Sử Lai Khắc học viện của chúng ta chiếm một phần ba diện tích của thôn. Bình thường không nên đi sang bên đó."
Sử Lai Khắc học viện quả thật không có tiền. Cả học viện là thuê một phần ba diện tích của thôn, sau đó xây dựng đơn giản mà lập nên. Cả trường học cùng với các phòng học đều chỉ là nhà gỗ trước kia của thôn mà thôi. May là cự li chia cắt cũng tương đối gần nên khi mua đồ cũng tương đối thuận lợi.
Đường Tam rửa mặt sửa sang lại quần áo giây lát rồi mới rời kí túc xá. Lúc này hắn đã đói bụng, nhưng nếu so sánh với Tiểu Vũ thì chuyện cái bụng đành để sau vậy.
Rất nhanh, Đường Tam đến kí túc xá của Tiểu Vũ và Trữ Vinh Vinh. Trực tiếp đi vào sao? Nếu là chỉ có Tiểu Vũ thì không vấn đề, nhưng nơi đó lại có thêm Trữ Vinh Vinh. Cùng với Tiểu Vũ thân như huynh đệ còn có thể xem xét, nhưng còn một nữ tử khác, việc đó có lẽ không tiện.
Đường Tam do dự một lát. Không đi vào mà khẽ gọi: "Tiểu Vũ..."
Không phải đợi lâu, cửa mở, Tiểu Vũ từ bên trong đi ra. Nàng vẫn mặc y nguyên phục của ngày hôm qua. Trừ sắc mặt còn lộ vẻ trắng bệch, mọi thứ cũng không có gì không ổn.
Thấy nàng xuất hiện, Đường Tam tức khắc thở phào nhẹ nhõm." Tiểu Vũ, ngươi tốt chứ?"
Tiểu Vũ hướng về phía Đường Tam ra hiệu một cái, nói: "Vinh Vinh còn đang tu luyện, không nên làm ầm ĩ kẻo ảnh hưởng đến cô ấy. Chúng ta qua bên kia nói chuyện đi."
Không biết tại sao, Đường Tam nghĩ hôm nay ánh mắt Tiểu Vũ có chút bất đồng. Biến hóa này hắn cũng không biết nói chính xác như thế nào.
Nguyên lai, Tiểu Vũ nửa đêm đã từ hôn mê mà tỉnh lại. Trữ Vinh Vinh sợ nàng có việc, vẫn canh giữ bên người nàng. Chờ nàng tỉnh lại bèn đem chuyện hôm qua phát sinh nói cho nàng nghe.
Đường Tam xoa đầu Tiểu Vũ nói: "Ngày hôm qua đều là ta không tốt, không bảo vệ được ngươi."
Tiểu Vũ lắc lắc đầu, lè cái lưỡi đáng yêu nói: "Không phải, đó là do vị sư phụ kia quá lợi hại. Sao có thể trách ngươi được. Nơi này và Nặc Đinh thật là không giống nhau. Dường như mỗi người đều rất cường đại. May mà không có xuất hiện hồn sư cấp bậc đấu la.
Đường Tam có chút hiếu kì nói: "Ngươi sao biết học viện không có hồn sư cấp bậc hồn đấu la? Triệu sư phụ chỉ là phó viện trưởng, có lẽ viện trưởng là hồn đấu la cũng không chừng."
Tiểu Vũ sửng sốt một chút, có chút giấu diếm nói: "Có lẽ ta đoán sai. Nhưng dù sao hồn đấu la chắc cũng không chịu cam tâm tình nguyện xuất hiện ở một địa phương nho nhỏ như thế này chứ."
Đường Tam không nghi ngờ, cũng không hỏi nhiều, kéo cánh tay mềm mại của Tiểu Vũ, nói: "chúng ta tìm chút gì đó ăn đi. Ngươi có vẻ cũng đói bụng."
"Được, ta cũng đói bụng rồi." Tiểu Vũ gật đầu, lúc này nàng đã khôi phục lại vẻ hoạt bát như xưa, chủ động kéo cánh tay của Đường Tam.
Hai người vừa mới đến ngày hôm qua, cũng bởi vì chiến đấu đến hôn mê nên đối với Sử Lai Khắc học viện không biết tí gì. Cuối cùng cũng chỉ có thể xem nơi nào có khói bếp bay lên mà tìm kiếm thức ăn.
Thôn cũng không lớn, đi tới đi lui, bọn họ bất giác đã đi ra ngoài phạm vi của Sử Lai Khắc học viện.
Bên này Sử Lai Khắc học viện rất yên tĩnh, nhưng bên kia thôn dân đã lu bù trong công việc. Mặt trời mọc là đã ra đồng. Đây là thói quen bình thường của nhà nông. Bọn họ dựa vào nông nghiệp mà tạm duy trì được cuộc sống. Nhà ăn của học viện cũng không biết ở nơi nào. Đường Tam quyết dịnh đi vào trong thôn mua ít đồ ăn để hai người lót dạ
Cả hai đang chuẩn bị tìm một nông gia nào đó mua chút đồ ăn thì đã thấy phía trước không xa có hai người, một nam một nữ đang tranh cãi điều gì đó.
Nhìn qua, đôi nam nữ đó tuổi tác cũng không lớn lắm. Nữ hài tử dường như chỉ mười bốn mười lăm, tướng mạo bình thường nhưng tràn ngập vẻ thanh xuân. Cô ta mặc trang phục của nhà nông, hẳn là con của một gia đình nông dân nào đó.
Đang tranh cãi cùng cô gái là một thiếu niên có vẻ còn nhỏ hơn cô gái một chút, dường như cùng với Đường Tam và Tiểu Vũ không sai biệt lắm. Vóc người không cao, cả người mập mạp nhưng toát ra vẻ khỏe khoắn. Tóc hắn cắt ngắn, đôi mắt nhỏ, trên mặt thịt béo hở ra, trông cũng có vài phần đáng yêu. Trên môi có hai hàng ria mép, dường như là dậy thì sớm.
Cô gái nhìn gã béo, trong mắt lộ ra vài phần sợ hãi: "Mã Hồng Tuấn, ngươi từ nay về sau đừng đến tìm ta nữa. Ta muốn chia tay với ngươi!"
Gã mập mạp giọng nói quái dị: "Thúy Hoa, ta đối với nàng có gì không tốt sao? Tại sao lại muốn chia tay với ta?"
Đường Tam cùng Tiểu Vũ liếc nhau, hai người thấy được cảnh vừa rồi, đều lộ tiếu ý. Bây giờ trẻ con yêu nhau sớm thật. Nhỏ như vậy mà đã nói đến chuyện chia tay rồi. Hai người không khỏi dừng chân, hứng thú nhìn.
Khuôn mặt Thúy Hoa chợt lộ sắc hồng: "Đúng là ngươi đối với ta rất tốt, nhưng ta không chịu nổi nữa. Chúng ta không thích hợp đâu. Ngươi tìm người khác đi. Ta dù gì so với ngươi vẫn là hơn vài tuổi. Van ngươi, từ nay về sau đừng có tìm ta nữa!"
Mã Hồng Tuấn giận dữ nói: "Cái gì làm người không chịu nổi ta? Ta thật không rõ đàn bà các người suy nghĩ cái gì. Chia tay cũng được, nhưng phải cùng ta một lần nữa. Nếu không thì đừng hòng ta chia tay."
Vừa nói, gã béo vung tay kéo lấy Thúy Hoa.
Thúy Hoa như một con thỏ, kinh hoàng gấp rút luy về phía sau, nhưng gã béo này tốc độ rất nhanh, như trước không phân biệt nặng nhẹ kéo lấy tay nàng.
Thúy Hoa cầu khẩn van xin: "Không, bỏ ta ra. Ngươi hãy bỏ ta ra. Ngươi không phải là người!"
Tiểu Vũ đứng bên ngoài không chịu nổi nữa, bước ra ngoài: "Dừng tay!"
Gã béo cùng Thúy Hoa đồng thời sửng sốt, nhìn về hướng nàng. Đôi mắt mập mạp không ngừng đảo qua đảo lại, môi run rẩy, trong ánh mắt toát ra vẻ phóng đãng: "Thật là xinh đẹp! Sao? Ngươi muốn thế chỗ cho cô ấy, trở thành bạn gái của ta hay sao? Được, không thành vấn đề, ta đồng ý."
"Thối lắm." Tiểu Vũ giận dữ, một cước đá văng tay hắn vốn đang nắm chặt tay Thúy Hoa: "Ngươi là một tên tiểu lưu manh, nhỏ như vậy mà không lo học. Ban ngày ban mặt còn muốn cưỡng đoạt dân nữ có phải không?"
Nghe Tiểu Vũ nói như vậy, sắc mặt gã béo lập tức trầm xuống: "Đây là chuyện của chúng ta, đừng chõ mũi vào chuyện của người khác. Đã không phải muốn làm đàn bà của ta thì cút ngay!"
"Ngươi..." Tiểu Vũ trừng mắt lên muốn động thủ, nhưng Đường Tam lại xuất hiện trước mặt nàng
"Ngươi tên là Mã Hồng Tuấn phải không? Ta nghĩ ngươi không nên trêu chọc vị cô nương này nữa!" Bị giáo huấn hôm qua, Đường Tam cũng không muốn Tiểu Vũ ra tay. Với lại, trong mắt hắn, có lẽ tên béo kia cũng không đơn giản.
Mã Hồng Tuấn xem thường hừ một tiếng: "Ngươi tính làm gì đây? Chuyện của lão tử cũng dám quản. Không thoải mái thì sao chứ?"
Đường Tam sắc mặt trầm xuống: "Ngươi là lão tử với ai?"
Mã Hồng Tuấn vuốt vuốt tí ria mép nói: "Tên nào xen vào việc của người khác, ta chính là lão tử của tên đó."
Đường Tam tức giận. Hắn cho dù tốt tính thế nào đi nữa cũng không thể để cho người ta vũ nhục như thế. Cước đạp Mê tung quỷ ảnh, một chân nhắm hướng gã béo mà đá tới. Y khống chế lực vô cùng xảo diệu. Nếu gã béo chỉ là người thường thì cũng chỉ bị té ngã. Nếu hắn có năng lực đặc thù thì một cước này, cũng đủ để làm hắn chấn lui.
Quả nhiên giống như Đường Tam đoán, gã béo cũng không đơn giản, mắt thấy Đường Tam một cước đá tới, không chút do dự vung lên hai đấm về phía trước, ngăn cản cú đá của Đường Tam, trên người lóng lánh tử quang nhàn nhat, rõ ràng là hồn lực ba động.
Đường Tam một cước đá ra đột nhiên ngưng lại trong không trung, sửa thế, chuyển đá thành đạp, hướng về phía tiểu phúc (bụng dưới) mập mạp mà phóng tới.
Tốc độ ứng biến của mập mạp cũng rất nhanh. Đồng thời hạ thấp hai đấm, vẫn hướng về phía Đường Tam.
"Phanh" một tiếng vang lên, Đường Tam thu cước lui về phía sau. Gã mập mạp cũng bị thụt lùi vài bước. Hai người như vậy mà kẻ tám lạng người nửa cân. Hồn lực của gã mâp mạp cũng chỉ kém hơn so với Đường Tam một chút.
Tên mập mạp sửng sốt nói: "Nguyên lai ngươi cũng là hồn sư. Khó trách dám cả gan nhiều chuyện. Cho ngươi kiến thức cái gì gọi là thực lực"
Vừa nói, gã mập mạp khẽ quát một tiếng " Phượng hoàng phụ thể"
Nghe được hai chữ phượng hoàng, Đường Tam cùng Tiểu Vũ trong lòng đồng thời rùng mình. Trong võ hồn thú, có một vài loại đặc biệt cường đại. Trong đó có một loại là phượng hoàng. Phượng hoàng là loài chim có bảy màu. Võ hồn phượng hoàng chẳng những có thể khiến chủ nhân có năng lực phi hành, lại còn có thể đem đến công kích hỏa thuộc tính vô cùng cường đại. Đây chính là một trong những chiến võ hồn cao cấp.
Tử hồng sắc quang mang từ trong cơ thể gã béo dâng lên, tóc đang ngắn chợt biến thành dài. Đồng thời lại tụ tập ở giữa, hình thành nên một kiểu dáng kỳ quái, nhưng khi tử hồng sắc quang mang này lộ ra bên ngoài cơ thể lập tức tỏa ra nhiệt lượng mãnh liệt. Hai hồn hoàng màu vàng đồng thời từ dưới chân đi ra, phơi bày ra cánh tay tráng kiện. Bên ngoài chìa ra những cái lông vũ thật dài. Cả hai tay cũng dần biến hình.
Nhìn dáng vẻ của hắn, Tiểu Vũ cười," Có con phượng hoàng nào béo như con này chưa? Ta thấy hắn giống như một con thổ kê(gà đất) hơn."
Hình dáng Mã Hồng Tuấn lúc này quả thật có chút khôi hài. Thân thể tròn xoe, mang theo cánh tay đầy tử hồng sắc lông vũ, tóc dựng thẳng đứng. Nếu nói hắn là phượng hoàng, hẳn là chẳng một ai tin. Mà đổi lại nói hắn giống như một con gà mái mập mạp thì thật là chính xác.
Mã Hồng Tuấn bị trêu đến giận tím mặt: "Ngươi nói ai là thổ kê?" Hai tay hắn vung lên, phía trước thân người hiện lên một hồn hoàn sáng rực đang dần hé miệng. Một ngọn lửa tinh tế mang tử hồng sắc hướng về Tiểu Vũ lóe lên.
Hơi nóng khiến không khí vặn vẹo. Ngọn lửa màu tím nhìn cũng không mãnh liệt, nhưng tại không trung phun ra như một dòng hỏa tiễn.
"Cẩn thận." Đường Tam vung tay phải một cái, một nhánh thực vật màu lam vươn dài ra, phiêu nhiên cuốn quanh cái eo mảnh khảnh của Tiểu Vũ, đem nàng kéo về phía mình, tránh hỏa quang mà Mã Hồng Tuấn phóng ra.
Nhưng Mã Hồng Tuấn hiển nhiên không có ý buông tha hai người. Ngọn lửa trong miệng phun ra dài đến năm thước, vẫn tiếp tục thiêu đốt mà không dập tắt, đuổi theo thân thể Tiểu Vũ mà phóng tới. Ngọn lửa tựa như một binh khí thông thường vậy.
Đường Tam giữ chặt tay của Tiểu Vũ, lui về phía sau. Đồng thời đem lam ngân thảo vừa xuất ra biến mất. Chỉ quan sát một thời gian rất ngắn, Đường Tam phát hiện nhiệt độ ngọn lửa của Mã Hồng Tuấn phi thường cao, nhưng lại có một khuyết điểm. Đó là chỉ có thể công kích trong khoảng cách năm thước. Chỉ cần hạn chế hành động của hắn thì việc đối phó cũng không khó khăn.
Quả nhiên, khi Mã Hồng Tuấn vừa định truy kích, thì bỗng cảm thấy chân mình cứng đờ. Hai chân hắn bị lam ngân thảo quấn quanh, một trận đau đớn mãnh liệt từ da truyền đến, đồng thời khiến hắn có cảm giác tê dại.
Mã Hồng Tuấn lấy làm kinh hãi, cúi đầu nhìn lam ngân thảo đang quấn quanh, không chút do dự phóng xuất kĩ năng của đệ nhị hồn hoàn kĩ.
Bùng một tiếng, tử diễm từ trên người hắn chợt bùng lên kịch liệt, thân thể mập mạp của Mã Hồng Tuấn trong nháy mắt bộc phát, nháy mắt phình to ra ngoài,. Lam ngân thảo đang quấn quanh người hắn gặp phải tử diễm, tức khắc bốc cháy kịch liệt. Trong chớp mắt hóa thành tro tàn.
Thấy như vậy, Đường Tam không khỏi lấy làm kinh hãi. Hắn rõ ràng thấy được võ hồn của Mã Hồng Tuấn chính là tương khắc với mình.
Lam ngân thảo tuy cứng cỏi, nhưng dù sao vẫn là thực vật. Gặp lửa tất nhiên là cực kì sợ hãi.
Toàn thân Mã Hồng Tuấn bị tử diễm thiêu đốt. Uy thế bỗng chốc tăng lên nhiều, trong mắt phun ra hỏa quang phẫn nộ, sải bước hướng về phía Đường Tam và Tiểu Vũ mà tới. Trong miệng ngọn lửa lại lóe lên, trông như Hỏa thần giáng thế.
"Ta tới " Đường Tam chặn không kịp, Tiểu Vũ đã nhảy ra ngoài, đôi tai thỏ nhanh chóng xuất hiện, Hai cái vành tai hơi rung động. Toàn thân tinh quang rạng rỡ, hồn lực hoàn toàn phóng xuất.
Mười ngón tay Đường Tam bỗng nhúc nhích, luôn sắn sàng phóng ra ám khí. Nếu thấy Tiểu Vũ gặp nguy hiểm, hắn ngay lập tức không do dự mà ra tay.
Vũ hồn của tên mập mạp trước mắt mặc dù rất mạnh, nhưng khi tiếp xúc,Đường Tam nhận thấy hồn lực của hắn so với chính mình còn kém hơn một chút. Không thể có khả năng ngăn cản ám khí của mình như Triệu Vô Cực được.
Mã Hồng Tuấn thấy Tiểu Vũ hướng về phía mình mà vọt tới thật đúng với ý nguyện, cũng không khách khí bắn ra một hơi hỏa tuyến. Hỏa tuyến xuất ra một cái vòng hình tròn, phong tỏa mọi mặt của Tiểu Vũ.
Mã Hồng Tuấn trong lòng thầm nghĩ, nha đầu chết tiệt kia, dám nói ta là thổ kê. Không làm cho ngươi mất mặt, lão tử không phải là Hỏa phượng hoàng. Có điều nàng lớn lên nhất định sẽ rất đẹp, có lẽ không nên hủy đi. Vừa nghĩ, ngọn lửa của hắn cũng thu liễm vài phần, chỉ đủ đả thương người chứ không trí mạng.
Nhiệt độ của ngọn lửa màu tím giảm xuống, Tiểu Vũ tự nhiên cảm giác được có lẽ tên mập mạp này hạ thủ lưu tình. Cũng tốt thôi, ta đây với ngươi cũng ôn nhu một chút.
Mã Hồng Tuấn tưởng rằng Tiểu Vũ muốn đột phá hỏa tuyến của đệ nhất hồn hoàn kĩ. Đột nhiên, thân thể Tiểu Vũ trong không trung nhát mắt cuộn mình lại, đồng thời đang phiêu phiêu trong không trung, bỗng nhúc nhích một cái. Thân thể dường như cực hạn phóng đi. Xuyên qua khe hở của hỏa tuyến mà phóng tới bên người Mã Hồng Tuấn.
Thực lực của Tiểu Vũ như thế nào? Đường Tam trong tình huống không dùng ám khí, nhiều nhất chỉ có thể hòa với nàng. Nhưng đấy là với điều kiện không tới gần nàng.
Dục hỏa phượng hoàng đệ nhị hồn hoàn kĩ của Mã Hồng Tuấn đúng là phòng ngự toàn bộ phương diện, đồng thời còn có phụ trợ thêm năng lực công kích, nhưng Tiểu Vũ đem phóng xuất toàn bộ hồn lực ra bên ngoài, chống đỡ trong thời gian ngắn tuyệt không vấn đề gì.
Ngay khi mắt Đường Tam thấy Tiểu Vũ phi đến ngay cạnh Mã Hồng Tuấn, ám khí trong tay đã thu trở lại. Trận chiến này đã không còn gì lo lắng.
Quả nhiên, Tiểu Vũ không để cho Mã Hồng Tuấn kịp phán ứng. Thân hình vừa di chuyển đã tới ngay sau lưng hắn. Hai tay chống xuống đất, hai chân trong nháy mắt bật lên, trực tiếp kẹp lấy cổ của Mã Hồng Tuấn. Đệ nhất hồn hoàn kĩ Yêu Cung phát động.
Thân thể Tiểu Vũ hệt như một chiếc cung lớn, quang mang của đệ nhất hồn hoàn bao trùm toàn thân. Ngay sau đó, thân thể của nàng bỗng nhiên như chiếc cung đã được kéo căng mà phát lực, đem thân thể của Mã Hồng Tuấn ném văng ra ngoài.
Hiệu quả của hồn kĩ Yêu Cung là trong nháy mắt tăng cường 100% lực của eo, đồng thời tăng độ dẻo dai của thân thể lên đến 50%. Từ sau hồn lực cấp 10, mỗi khi hồn lực gia tăng một bậc, độ hiệu quả của Yêu Cung cũng tăng thêm 1%.
Nói cách khác, bây giờ sau khi Tiểu Vũ phát động Yêu Cung, có thể đem lực của eo tăng lên 119%. Trong nháy mắt bộc phát, đủ để đánh ngã hồn lực cấp 50 trở xuống. Đương nhiên, Yêu Cung tuy tốt nhưng cũng có điều kiện, đó là bắt buộc phải tiếp cận đối phương mới phát huy được hiệu quả. Nếu không, có lực eo cũng vô dụng. Rất khó tưởng tượng, eo của Tiểu Vũ còn không to bằng bắp đùi của Mã Hồng Tuấn, vậy mà uy lực lại có thể lớn đến vậy.
Thấy Mã Hồng Tuấn tự thu liễm ngọn lửa, Tiểu Vũ coi như cũng hạ thủ lưu tình, không có đem thân thể Mã Hồng Tuấn trực tiếp đập xuống đất, mà hướng không trung ném đi, cho hắn một chút thời gian để khống chế thân thể.
Tuy vậy, nàng hiển nhiên là đã đánh giá năng lực khống chế thân thể của Mã Hồng Tuấn quá cao. Tên béo lúc này hoa chân múa tay lăn mấy vòng trong không trung, cuối cùng rơi phịch cái mông xuống đất, ngã đến mê muội đầu óc.
"Đừng đánh, các người đừng đánh nữa." Thúy Hoa cô nương đứng bên đột nhiên mở miệng nói. Nàng chạy nhanh về phía Mã Hồng Tuấn. Ngọn lửa trên người Mã Hồng Tuấn cũng biến mất khi hắn bị quăng đi. Cả người choáng váng, miễn cưỡng từ mặt đất đứng lên.
Thúy Hoa bên cạnh giúp Mã Hồng Tuấn phủi bụi đất dính trên người hắn ta: "Ngươi thế nào rồi?"
Mã Hồng Tuấn hừ một tiếng: "Vẫn còn chưa chết được. Con nhỏ khốn nạn kia, trở lại đây."
Tiểu Vũ đột nhiên nhảy lên khỏi mặt đất, vù vù hai tiếng, chiếc giày nàng đang đi bị nàng ném văng ra ngoài. Cho dù hồn lực của nàng đã ngăn cản được phần lớn đệ nhị hồn kĩ Dục hỏa phượng hoàng của Mã Hồng Tuấn khá hiệu quả, nhưng hai chiếc giày trên đôi chân đã từng kẹp lấy cổ của Mã Hồng Tuấn đã bị dính mấy tia lửa màu tím.
Điều làm Tiểu Vũ giật mình chính là ngọn lửa màu tím có vẻ rất đặc biệt. Sau khi giày bị bắt lửa cũng khổ thể dập tắt. Bất đắc dĩ, nàng chỉ có thể quăng giày của mình quăng đi.
"Thúy Hoa cô nương, cô đang làm gì vậy?" Tiểu Vũ nhìn Thúy Hoa đối với Mã Hồng Tuấn ân cần chăm sóc, không khỏi có chút sững sờ. Vừa rồi không phải tên béo này khi dễ cô ấy sao, như thế nào mà bây giờ lại ....
Thúy Hoa cầu khẩn: "Các người đừng đánh nữa. Kì thực Hồng Tuấn là người tốt. Chỉ là chúng ta không hợp nhau mà thồi. Cho nên ta mới chia tay hắn. Các người đi đi. Chuyện của ta đã nói rõ ràng với hắn rồi."
Mã Hồng Tuấn cả giận nói: "Ngươi đừng quản đến chuyện của ta, tránh ra." Dứi lời liền đẩy Thủy Hoa ra và xông đến, chỉ là hắn sợ làm tổn thương đến Thúy Hoa nên không sử dụng lại hồn kỹ thứ hai.
Đúng lúc này, một giọng nói bất ngờ vang lên: "Đường Tam, béo, các ngươi đang làm gì vậy?"
Đường Tam và Mã Hồng Tuấn cùng nhìn về phía phát ra giọng nói, chỉ thấy Đái Mộc Bạch một thân bạch y, tóc chải chuốt chỉnh tề đang hướng phía bọn họ mà đi tới.
Tiểu Vũ hừ một tiếng: "Sao lại thế này? Ngươi hỏi hắn đi, tên béo này ban ngày ban mặt dám khi phụ nữ hài tử. Chúng ta thấy thế mới giáo huấn hắn một chút."
Khuôn mặt Đái Mộc Bạch đang lạnh lùng bỗng nhiên phì cười: "Tiểu Vũ, ta nghĩ là cô hiểu lầm rồi. Thúy Hoa cô nương, ngươi cũng không chịu nổi hắn sao?"
Thúy Hoa đỏ mặt, gật gật đầu, xoay người bỏ chạy. Lầy này Mã Hồng Tuấn cũng không giữ nàng ta nữa, chỉ là vẻ mặt trở nên hơi bạc nhược.
Đường Tam đi tới bên cạnh Đái Mộc Bạch, nghi hoặc hỏi: "Rốt cuộc là chuyện gì vậy?"
Đái Mộc Bạch nhìn về phía tên béo nói: "Tự ngươi nói hay là muốn ta nói thay?"
Mã Hồng Tuấn liếc nhìn Đái Mộc Bạch một cái, cúi thấp đầu nói: "Ngươi nói đi!"
Đái Mộc Bạch cười ha ha nói: "Sao? Tên béo chết tiệt nhà ngươi mà cũng biết thẹn thùng à? Thôi được, ta thay ngươi nói."
Rồi hắn quay sang Đường Tam và Tiểu Vũ nói: "Còn nhớ lời ta đã từng nói không? Trong học viện kể cả ta cũng chỉ có ba học viên."
Đường Tam lập tức hiểu ra: "Ngươi nói hắn chính là ..."
Đái Mộc Bạch vuốt cằm nói: "Đúng vậy, tên béo này chính là người thứ ba. Hắn đến học viện sớm hơn các ngươi. Chuyện vừa rồi dù ta không tận mắt thấy, nhưng đại khái cũng đoán được. Kì thật cũng không thể trách tên béo, có trách cũng chỉ trách cái võ hồn như con gà mái kia thôi."
"Đánh rắm, võ hồn của ngươi là con gà mái thì có, võ hồn của lão tử đây chính là phượng hoàng. Cho dù võ hồn của trưởng bối ta đều là gà, nhưng của ta là phượng hoàng. Ngươi chưa từng nghe qua trong ổ gà mái cũng có phượng hoàng vàng hay sao?" Mã Hồng Tuấn tức giận nói.
Nụ cười trên mặt Đái Mộc Bạch cũng không có giảm: " Phượng hoàng, được thôi, coi như là phượng hoàng cũng được. Đường Tam, tên béo này có võ hồn rất quái dị. Viện trưởng nói, võ hồn của hắn chính là một loại võ hồn biến dị"
"Võ hồn biến dị? Biến dị do võ hồn nào và võ hồn nào sinh ra?" Đường Tam hỏi, đối với võ hồn biến dị, hắn cũng đã nghe đại sư giảng qua rất nhiều. Võ hồn biến dị cũng chỉ có hai loại tình huống, một là trở nên vô cùng cường đại, còn loại kia chính là trở nên suy nhược đi. Bản thân đại sư cũng vìvõ hồn biến dị mà phải chịu khổ. Còn võ hồn của Mã Hồng Tuấn trước mắt hiển nhiên là một loại tốt.
Đái Mộc Bạch giải thích: "Đừng nói là ta, e rằng ngay cả chính Mã Hồng Tuấn cũng không rõ. Võ hồn của mọi người trong cái thôn kia đều chủ yếu đều là các loại gia cầm không có lực công kích. Cũng không biết là có chuyện gì, khi tới hắn thì võ hồn lại sinh biến dị, đến Tiên thiên kỳ đã có năng lực về hỏa diệm. Hắn ta cũng không phải là tự vào học viện mà là trước đây được viện trưởng phát hiện rồi mang hắn về đây. Tuổi của hắn so với các ngươi cũng xấp xỉ."
"Bởi vì võ hồn biến dị nên tên béo có năng lực về hỏa diệm rất mạnh. Loại hỏa diệm này vô cùng quái dị. Chẳng những nhiệt độ cực cao, hơn nữa còn rất khó dập tắt. Viện trưởng nói, võ hồn của hắn sau khi biến dị, thực sự có thể biến thành phượng hoàng. Nhưng, võ hồn của hắn cũng có khuyết điểm rất lớn. Biến dị mặc dù mang đến hồn lực cường đại, nhưng đồng thời cũng ảnh hưởng nhất định đến thân thể hắn. Khiến cho năng lực về phương diện nam nữ của hắn rất mạnh, hơn nữa dục vọng còn lớn hơn người thường gấp bộ. Nếu không thể áp chế dục vọng này, lúc nào cũng có thể bị ngọn tà hỏa phá tan thân thể mà chết."
Mã Hồng Tuấn vội vàng bổ sung một câu: "Khi tà hỏa nổi lên thì không áp chế nổi đâu!"
o O o
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Đấu La Đại Lục
Đường Gia Tam Thiếu
Đấu La Đại Lục - Đường Gia Tam Thiếu
https://isach.info/story.php?story=dau_la_dai_luc__duong_gia_tam_thieu