Chương 22
áng nay, tiệm vắng khách...
- Ừm, vắng hoe chết chóc...
- Chắc do hôm qua đội nhà thắng trận đấu.
- Chắc vậy...
Một người vô gia cư trẻ tuổi bước vào Cửa hiệu Tự sát. Hắn khoác một chiếc áo bành rộng và bẩn, bó chặt thân hình với một mớ đan móc giẻ rách. Một cái quần đầy vết nhàu nát dọc hai chân. Chân được bọc trong các bịch đựng rác rách te tua. Người này hỏi với một cái giọng khàn đặc kèm theo vài tiếng ho:
- Tôi muốn tự sát, nhưng tôi không biết có đủ tiền không. Ông có món nào không quá mắc không?
Mishima mặc một chiếc áo thun cổ chữ V không tay và một chiếc áo sơ-mi màu xanh dầu hỏa khoác lên trên, ông trả lời:
- Những ai không có tiền có thể tự làm chết ngạt bằng những túi đựng hàng của chúng tôi. Chúng rất chắc chắn. Ông nhìn nè, có cả một dây ruy-băng để cột kín xung quanh cổ họng mình.
- Giá bao nhiêu?
- Ồ, tặng đấy... - Ông Tuvache cười khẩy.
Gã ăn mày trẻ với những cái răng đen ngòm, đội một cái mũ tàu bằng len màu đỏ che lấy những sợi tóc bẩn, tiếc nuối:
- Nếu tôi thường xuyên gặp những người không hám lợi như ông, tôi đã không có ngày hôm nay... hoặc nếu như tôi có bố mẹ biết quan tâm che chở như ông...
Khi nghe thấy vậy, Mishima nổi cáu:
- Thôi được rồi!
Nhưng gã vô gia cư biết ơn lại tiếp tục và giơ cái túi được tặng:
- Để cám ơn ông, tôi sẽ tròng cái túi và ngồi ở trên băng ghế đối diện cửa hiệu. Những người qua đường sẽ đọc thấy tên cửa hiệu xung quanh cổ tôi và như vậy tôi sẽ quảng cáo một chút cho cửa hiệu. Ở khía cạnh nào đó, tôi giống như là người đeo bảng quảng cáo cho cửa hiệu ông.
- Cứ cho là vậy... - Mishima mệt mỏi mở cửa và cảm nhận giá buốt từ bên ngoài tràn vào. - Đi ra nhanh đi, lạnh quá.
Đóng cửa lại, ông Tuvache run rẩy và lo lắng, khoanh tay và chà hai bàn tay lên áo sơ-mi, từ vai tới khuỷu tay, để làm ấm người. Ông dịch chuyển những gói-kẹo-bất-ngờ trước cửa sổ đối diện két tiền, quệt một đường trên tấm kính đầy hơi nước.
Ông nhìn ra bên ngoài, gã thanh niên vô gia cư đi về phía bên kia đường và ngồi xuống băng ghế. Ông thấy hắn tròng vô đầu cái túi, miệng túi hướng về phía cổ và hắn cột lại bằng dây ruy-băng. Giống như một bó hoa cắm trên cổ. Bó hoa chuẩn bị giẫy. Cái túi đựng hàng cột kín phồng lên, xẹp xuống, rồi phồng lên. Tên cửa hiệu vỗ phàch phạch trên chiếc bóng bay đang được thổi: Cửa hiệu Tự sát. Chân bắt chéo, tay đút vào túi áo bành to nặng, đầu rụt vào, hắn đang bị nghẹt thở, nghiêng qua một bên. Người ta có thể thấy hàng chữ ở mặt bên kia của túi đựng hàng: Quý khách đã thất bại trong cuộc sống? Đến với chúng tôi, quý khách sẽ thành công trong cái chết! Gã thanh niên ngã xuống lề đường.
Lucrèce tiến lại gần bên bờ vai của chồng nhẹ nhàng như trượt đi trên các đường ray, bà cũng đứng theo dõi. Cái đầu của bà được đặt ngay ngắn trên cái cổ chim nhìn thật lịch lãm. Phía trên chiếc áo sơ-mi bằng lụa đỏ hé mở, một nhúm tóc màu hạt dẻ cắt ngang trán tạo điểm nhấn cho mái tóc. Giọng nói thì thào. Cái miệng hơi căng kéo dài và đôi mắt buồn nheo lại như thể bà nhìn không rõ hoặc như bà đang nhìn xa, thật xa phía trước:
- Ít ra ở đó, nó không bị lạnh.
- Ai cơ?...
Mishima đặt lại các gói-kẹo-bất-ngờ và quay người lại. Xuyên qua trần nhà, ông cảm nhận được tiếng nức nở ngắt quãng xen lẫn tiếng cười khẩy, những lời nguyền rủa, những tiếng la hét.
- Vincent dậy sớm để chế tạo, - Mishima nhận định. Còn Marilyn vẫn chưa xuống nhà à?...
- Nó ngủ nướng với Ernest, - vợ ông trả lời.
“Aaah! Wu! Whua!!!” Trong phòng, Vincent, trong bộ djellaba xám điểm hình chất nổ, đang đau đầu: “Alan!”. Có vẻ đầu của cậu sẽ nổ tung, những mảnh xương sẽ bắn khắp nơi. Cậu đã gia cố thêm băng quấn đầu dài và dày đến nỗi nhìn giống một tên thầy tu Ấn Độ khổ hạnh với bộ râu rậm. Vincent, vết thương của loài người, có gương mặt đỏ máu của người nghệ sĩ trong cơn khủng hoảng, đảo cặp mắt như hoa hướng dương trơ trụi và những nét hằn trên khuôn mặt như một ngọn lửa rực đang tàn lụi. Dù cậu có hơi mập ra, người cậu vẫn chỉ da bọc gân, một chàng trai bị cuộc đời tàn phá. Một khuôn mặt như viên gạch nung ở nhiệt độ cao, của một bệnh nhân tâm thần bị ảo tưởng. Một luồng điện chạy khắp người cậu trước chiếc mặt nạ điên được nhào nặn và bóp nén từ nhiều phía bằng cây cọ vẽ trong tình trạng nửa mê nửa tỉnh. Trộn lẫn giữa những chất liệu hỗn tạp là sự tỏa sáng và những rung chuyển các sắc màu của chiếc mặt nạ, cùng với màu được lấy ra từ bên trong tuýp, chúng buông ra những tiếng hét lớn: “Alan!”. Một tấm bưu thiếp đầy màu sắc của đứa em út, treo ở chiếc đèn trên bàn làm việc của cậu, trên đó có hàng chữ: “Anh là người nghệ sĩ của thành phố.”
Ở phía bên kia vách tường, trong căn phòng bên phải, Ernest, ở trên mình Marilyn, đang đung đưa một điệu nhảy tình tứ. Nghiêng người trên mình cô, anh có vẻ đang âu yếm một nấm mồ. Và khi nước trong miệng của người yêu dâng lên tới răng, anh hứng lấy, nói với cô: “Em như con dao đâm vào tim anh.” Vẻ đẹp ái ân của họ được bao phủ bởi một làn hơi nước màu hồng. Và cô con gái họ Tuvache đụng đậy lưỡi. Những bông hoa tàn lụi trong góc. Thanh âm chập chùng, quay, êm ái, du dương; như một điệu van buồn, lả lơi choáng váng. Bộ ngực của Marilyn, như những cái khiên đọng lại những tia chớp. Người gác nghĩa địa chệch choạng như vấp phải đá lót đường: “Aaanh yêu em!” Anh vòng ôm người và ru hồn cô. Nụ cười muôn thuở của ba mươi hai chiếc răng của cô gái mang anh đến những nơi anh chưa từng biết đến. Cô mang lại cho anh cảm giác như một chiếc du thuyền chuẩn bị ra khơi. Cô phơi bày bộ ngực và tay dựa vào gối, nàng tiên cá không áo ngực của anh đẹp như lễ hội. Cũng yêu cuồng nhiệt, cô ngước cổ, ngã ra sau. Đính trên tường, một tấm bưu thiếp: “Chị là cô gái đẹp nhất.”
Lucrèce, Marilyn, Mishima, Vincent... Tất cả đều cảm thấy thiếu vắng Alan như cuộc đời thiếu vắng mục đích sống.
Cửa Hiệu Tự Sát Cửa Hiệu Tự Sát - Jean Teulé Cửa Hiệu Tự Sát