Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Căn Phòng Cấm
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương 21
N
gười đàn ông rú lên khi lưỡi dao đâm thủng da ông
- Ái!
Thảo rút lưỡi dao ra. Từ vết thương nhỏ trên tay người đàn ông, từng giọt máu đỏ nhỏ xuống đất.
- Đây mới chính là người cha thật sự của chúng ta - Thảo thở hắt ra nhẹ nhõm nói với Nguyên.
Và hướng về người đàn ông bị thương, Thảo đưa chiếc búa cho ông:
- Đây, ba cầm lấy chiếc búa. Con trả nó cho ba!
Người đàn ông có đội nón kêu lên thảng thốt:
- Con đã lầm rồi Thảo ơi! Hắn đã gạt con! Hắn đã gạt con!
Ông Bình kia tiến nhanh lại giật chiếc búa trên tay Thảo, đưa lên trời dùng hết sức lực giáng xuống.
Kẻ thù của ông há miệng thật lớn buông ra một tiếng thét kinh hoàng nhưng tiếng thét của ông đã tắt lịm nhanh chóng vì chiếc búa đã chẻ ông ra làm đôi rồi. Một chất lỏng sền sệt màu xanh bắn ra từ vết cắt của búa. Khi người đàn ông té xuống miệng vẫn còn há hốc kinh ngạc lẫn kinh hoàng, Thảo thấy toàn thân của ông chỉ là một loài thân thảo, không xương, không có ngũ tạng.
Thân hình ông nặng nề rơi xuống đất. Chất lỏng màu xanh không ngừng chảy ra quanh ông.
Ông Bình quăng chiếc búa xuống đất, nói:
- Mọi sự đã được giải quyết êm đẹp. Con đoán thật giỏi, Cô Công Chúa ạ!
Thảo buông người vào vòng tay của cha:
- Không phải là con đoán. Con nhớ lại có một buổi tối, con bắt gặp một trong hai người đang rửa ráy vết thương ở bàn tay. Máu từ vết thương đó chảy ra có màu xanh. Con biết rằng máu người cha thật sự của con phải là màu đỏ.
Bà Bình đã hoàn hồn, nép vào tay chồng:
- Tất cả chúng ta đã bình an vô sự.
Cha con, chồng vợ xúc động ôm choàng lấy nhau. Ông Bình nói:
- Chúng ta còn một việc nữa phải làm … Nhanh lên, đi giải thoát cho ông Mạnh.
o O o
Gần đến giờ cơm tối, mọi việc hầu như đã trở lại bình thường. Bà Bình được chồng con thuật lại những chuyện đã xảy ra trong thời gian bà vắng nhà. Ông Mạnh đã được cứu ra, tình trạng không đến nổi nào. Ông và ông Bình đã cùng nhau thảo luận rất lâu về những việc đã xảy ra và những thí nghiệm của ông Bình.
Ông Mạnh cảm thấy rất hoang mang trước những phát minh của ông Bình, nhưng ông biết rằng đây là một việc có tính cách lịch sử. Ông nói:
- Tôi nghĩ có lẽ ông cần phải có một phòng thí nghiệm được trang bị đầy đủ ở trường đại học. Tôi sẽ báo cho Ban Quản Trị trường đại học, đề nghị mời ông về làm việc trở lại.
Sau khi lái xe đưa ông Mạnh về nhà, ông Bình trở xuống phòng thí nghiệm ở tầng dưới nhà ông và ở dưới đó hơn một tiếng đồng hồ. Khi ông trở lên lầu, ông có vẻ trầm mặc và mệt mỏi. Ông buông người xuống chiếc ghế bành, giải thích:
- Ba phải hủy diệt hầu hết các cây cối trong phòng làm việc của ba. Ba không muốn nhìn thấy chúng chịu đau khổ. Sau nầy, ba sẽ hủy các cây còn lại.
- Tất cả các cây kia? - bà Bình hỏi.
- Ờ … để xem.. Có vài cây thật bình thường, ta có thể trồng chúng trong vườn.
Và ông buồn bã lắc nhẹ đầu:
- Chỉ có vài cây thôi!
Trong bữa ăn, ông thu hết can đảm giải thích cho vợ con biết những chuyện đã xảy ra dưới tầng hầm kia.
- Với những DNA của một vài giống cây, tôi đang tiến hành một thí nghiệm tạo ra một giống cây mới. Trong khi làm thí nghiệm tôi bất cẩn đã bị thương nơi tay. Tôi không để ý nên không biềt rằng những giọt máu của tôi đã trộn lẫn với những phân tử tế bào của các cây mà tôi đang dùng. Khi tôi bật điện cho máy vận chuyển, những phân tử tế bào của tôi và của các giống cây đó liên kết lại với nhau tạo thành một thứ nửa người nửa thảo mộc.
- Thật gớm ghiếc! - Nguyên phun ra mớ khoai tây nghiền nó vừa bỏ vào miệng.
- Ba là một nhà khoa học nên ba không thấy đó là ghê tởm hoặc gớm ghiếc như con vừa nói. Trái lại, ba thấy đó là một việc rất kích thích. Sau cùng, ba đã phát minh ra được một sinh vật hoàn toàn mới lạ.
- Có phải chăng đó là những loài cây có mặt mũi tay chân…- Thảo xen vào.
Ông Bình tỏ vẻ đồng ý:
- Đúng như vậy. Ba đã tạo ra chúng bằng cách ghép những tế bào của loài người vào tế bào của loài thảo mộc. Rồi ba nhốt chúng lại trong một cái tủ lớn như các con đã tìm thấy. Ba như bị cuốn hút bởi việc làm ấy. Ba cũng chưa biết việc ba làm sẽ đi đến đâu. Ba phát giác ra rằng "họ"- những phát minh đó của ba - rất khổ sở và chịu nhiều đau đớn. Nhưng ba không thể nào dừng lại. Công việc ấy của ba quá lôi cuốn, quá hấp dẩn.
Ông Bình ngưng lại để uống một ngụm nước. Bà Bình lắc đầu:
- Tại sao ông không hề cho tôi biết những việc đó?
- Tôi không thể.. tôi không thể tiết lộ điều đó với bất cứ ai. Tôi đã đi quá sâu vào rồi. Rồi đến một ngày kia tôi đã đi quá xa. Tôi đã tạo được một bản sao giống tôì y như khuôn đúc. Hình dạng nó rất giống tôi. Nó nói năng như tôi. Nó có luôn cả bộ óc của tôi, trí tuệ của tôi.
Thảo thêm vào:
- Nhưng nó phát sinh từ cây cỏ nên không thể bỏ mất những tính chất của loài thảo mộc. Vì thế nó không ăn uống bình thường như loài người chúng ta mà nó phải ăn phân bón cây…
- Đúng như vậy, nó chưa được hoàn mỹ - ông Bình tiếp lời với một giọng nghiêm trang - Nhưng nó có đủ thông minh và sức mạnh để khống chế ba, nhốt ba lại trong tủ, thay thế ba tiếp tục các thí nghiệm ba đang làm. Khi ông Mạnh đến viếng bất ngờ, nó đã nhốt ông lại để giữ bí mật.
Nguyên hỏi:
- Bí mật đó có phải là đám lá mọc trên đầu nó?
Ông Bình gật đầu:
- Phải, nó hầu như giống ba như tạc, gần như là một con người thật sự..
Thảo chỉ vào đầu cha:
- Nhưng.. trên đầu của ba cũng mọc đầy lá như nó.
Ông Bình đưa tay lên đầu bứt một chiếc lá, nhăn mặt nói:
- Ba biết… Trông xấu xí quá phải không?
Mọi người gật đầu như xác nhận lời ông nói.
- Lúc ba bị thương ở tay, một vài mô tế bào thảo mộc đã hoà lẫn vào máu của ba và đi vào các cơ quan trong thân thể của ba. Ba đã bị rụng hết tóc trong một đêm thay vào là những lá cây như các con đã thấy. Nhưng moị người hãy an tâm. Các lá cây đó đã bắt đầu rụng. Ba tin rằng không lâu tóc của ba sẽ mọc trở lại.
Thảo và Nguyên vui mừng vỗ tay thật lớn. Bà Bình mỉm cười sung sướng nói với chồng:
- Tôi nghĩ rằng mọi sự đã trở lại bình thường trong căn nhà nầy.
- Hơn cả bình thường nữa - Đến lượt ông Bình mỉm cười - Ông Mạnh đã thuyết phục được Hội Đồng Quản Trị trường Đại Học để cho tôi trở về làm việc lại. Tôi sẽ dẹp hết mọi thứ trong phòng thí nghiệm dưới kia để trang trí nó thành một phòng giải trí thật đẹp cho cả gia đình chúng ta.
Thảo và Nguyên vỗ tay hoan hô cha lần nữa. Ông Bình ôm choàng mỗi tay một đứa con:
- Chúng ta đã bình yên vô sự nhờ các con.
Sau bữa ăn tối thật vui vẻ, cả nhà ra ngoài ăn kem. Lúc họ trở về là đã 10 giờ tối. Ông Bình đi thẳng xuống tầng dưới. Bà Bình nghi ngờ hỏi:
- Ông đi đâu vậy?
- Tôi xuống đó để diệt cho hết những cây còn lại. Tôi muốn được yên chí rằng tất cả chúng nó đều biến mất hết, rằng giai đoạn khủng khiếp trong cuộc đời chúng ta đã chấm dứt.
o O o
Đến cuối tuần thì hầu như tất cả các cây cối do ông Bình tạo ra đều đã được hủy diệt. Một đống lá lẫn rể và thân cây bị đốt cháy suốt nhiều tiếng đồng hồ. Chỉ còn một vài giống cây nhỏ li ti được đem trồng ở ngoài vườn. Tất cả máy móc được tháo ra và chở đến trường đại học.
Ngày thứ bảy, gia đình ông Bình mua một bàn bi- da để vào phòng giải trí mới của gia đình thay chỗ cho phòng thí nghiệm. Hôm sau, Thảo lang thang trong sân sau nhìn về hướng ngọn đồi trổ đầy hoa vàng. Thảo khoan khoái nghĩ thầm:
"Bây giờ thật yên tĩnh và bình an!"
Nhưng nụ cười của Thảo tắt lịm khi Thảo nghe một tiếng thì thầm phát ra từ dưới chân nó:
- Thảo ơi!
Thảo cúi xuống nhìn và bắt gặp một cánh hoa màu vàng đang mơn man gót chân nó:
- Thảo, cứu ba - Cánh hoa thì thào - Ba van xin con, hãy cứu ba. Ba là ba của con! Người cha thật sự của con!
Chương trước
Mục lục
Căn Phòng Cấm
R.l.stine
Căn Phòng Cấm - R.l.stine
https://isach.info/story.php?story=can_phong_cam__r_l_stine