Bến Bờ Bình Yên epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 21
phélie không biết mình về nhà như thế nào nữa. Cô đậu xe rồi bước vào nhà. Pip vẫn ngồi đó cùng con Mousse đợi Ophélie về.
“Chuyện gì vậy mẹ? Mẹ đã đi đâu vậy?”. Ophélie trông còn tệ hơn nửa giờ trước đó. Trông cô như người bị bệnh. Ophélie bước lên lầu, rồi vào phòng ngủ.
Ophélie nói: “Không có chuyện gì cả”. Ánh mắt cô trông thật giận dữ. Tim cô như đã vỡ theo cùng với lá thư. Sao Ted và Andrea có thể làm chuyện đó với cô. Họ đã lừa dối cô suốt một năm qua, họ đã giết cô. Ophélie quay sang nhìn Pip như thể không thấy nó. Đột nhiên trước mặt cô là cảnh tượng tăm tối. Ophélie như một kẻ mù. Có lẽ người máy trong cô đã quay trở lại. Nó đang tàn phá Ophélie và Pip là người chứng kiến cảnh tượng đó.
“Mẹ phải ngủ ngay bây giờ”. Sau đó Ophélie tắt đèn, lên giường, nhưng mắt vẫn mở và nhìn chằm chằm vào khoảng không. Pip muốn hét lớn, nhưng cô bé không dám. Nó sợ làm thế chỉ làm cho mọi việc tệ hơn.
Nó chạy ngay vào phòng làm việc của cha rồi quay số điện thoại. Cô bé khóc khi Matt nhấc điện thoại. Matt không hiểu chuyện gì đã xảy ra.
“Có chuyện xảy ra rồi chú à... Có chuyện với mẹ cháu rồi”. Matt chăm chú lắng nghe Pip nói. Từ trước đến giờ anh chưa thấy Pip hốt hoảng đến thế. Cô bé đang hốt hoảng và anh có thể nhận ra điều này qua giọng nói của nó.
“Mẹ cháu bị thương à? Nói nhanh cho chú biết đi Pip. Cháu có cần gọi cảnh sát không?”.
“Cháu không biết. Mẹ cháu phát điên rồi. Mẹ không nói cho cháu biết chuyện gì đã xảy ra”. Cô bé kể cho Matt nghe mọi chuyện. Matt bảo cô bé gọi mẹ nó đến nghe điện thoại. Nhưng khi đến phòng mẹ, Pip nhận ra Ophélie đã khóa cửa và cô cũng không trả lời. Pip khóc lớn hơn khi quay lại nói chuyện với Matt. Anh không biết phải làm gì. Anh sợ nếu gọi cảnh sát đến phá cửa chỉ làm cho vấn đề trở nên nghiêm trọng hơn. Matt bảo Pip quay lại và gõ cửa lần nữa để nói anh đang đợi điện thoại.
Pip gõ cửa hồi lâu. Cuối cùng, Ophélie cũng nghe thấy. Có tiếng động, như là tiếng vật gì rơi xuống đất, có thể là chiếc đèn ngủ. Sau đó cô từ từ mở cửa. Dường như Ophélie đang khóc. Cô không còn trong tình trạng của nửa giờ trước đó.
Pip nhìn và nắm tay Ophélie để chắc đó là mẹ mình. Sau đó cô bé nói: “Chú Matt đang đợi điện thoại. Chú ấy muốn nói chuyện với mẹ”.
Cô nhìn đứa con gái nhỏ của mình: “Con nói với chú ấy là mẹ rất mệt”.
Cô nhận ra mình thật độc ác với con gái. Làm thế chẳng khác nào cô cũng tàn ác hệt như hai người họ. Cô nói: “Mẹ xin lỗi... Xin lỗi. Con nói với chú ấy giờ mẹ không thể nói chuyện. Ngày mai mẹ sẽ gọi cho chú ấy”.
“Chú Matt nói rằng, nếu mẹ không nói chuyện với chú, chú ấy sẽ đến đây đấy”.
Ophélie muốn nói với Pip lẽ ra cô bé không nên gọi điện thoại cho Matt. Nhưng cô biết cô bé không biết giãi bày tâm sự cùng ai.
Ophélie không nói gì. Cô đi vào phòng rồi nhấc điện thoại lên. Trong phòng rất tối và Pip chỉ thấy được chiếc đèn ngủ trong phòng mẹ mình. Chiếc đèn đã bị vỡ và đó chính là tiếng động mà cô bé vừa nghe ban nãy.
“Xin chào...”. Giọng nói Ophélie nghe như sắp chết, điều này khiến Matt hết sức lo lắng.
“Ophélie, chuyện gì đã xảy ra vậy? Pip vô cùng sợ hãi. Tôi đến được không?”. Cô biết nếu mình đồng ý, Matt sẽ đến. Nhưng ngay lúc này đây, cô không muốn ai đến cả, kể cả Pip. Đúng vậy, không phải lúc này và có lẽ là mãi mãi cô không muốn gặp ai. Cô chưa bao giờ cảm thấy mình cô độc ngoại trừ cái ngày Ted mất.
“Tôi không sao... Đừng đến”. Lời nói của cô nghe có vẻ không thuyết phục.
Matt hỏi lại một cách quả quyết: “Nói cho tôi nghe. Chuyện gì xảy ra vậy?”.
Cô nói như một người mất hồn: “Tôi không thể... Không phải bây giờ”.
“Tôi muốn cô nói xem chuyện gì xảy ra vậy?”. Ophélie lắc đầu và anh có thể nghe tiếng cô khóc.
Matt vô cùng lo lắng. Anh nói: “Tôi sẽ đến ngay đấy”.
“Đừng đến mà! Tôi muốn một mình”. Dường như cô đã bình tĩnh hơn. Có lẽ cô đã quá kích động hay đau khổ. Matt hoàn toàn không biết chuyện gì đã xảy ra.
“Cô không thể làm thế với Pip được”.
Cô vẫn khóc: “Tôi biết... Tôi biết... Tôi xin lỗi...”
“Tôi muốn đến nhà cô ngay. Nhưng tôi không muốn đến mà không có sự đồng ý của cô. Tôi chỉ muốn biết chuyện gì đang xảy ra thôi”.
“Ngay bây giờ tôi không thể nói cho anh biết được”. “Cô nghĩ mình làm vậy là hay lắm sao?”. Câu nói này khiến cô giật mình. Matt không thể nhận biết hoàn cảnh tệ như thế nào, nhưng anh biết có chuyện không hay đã xảy ra. Anh không biết vì sao sự việc xảy ra như thế. Hay tại ngày giỗ của Ted và Chad? Ophélie đã cùng lúc chịu hai sự mất mát, nhưng anh không biết cô lại bị mất cả ba thứ chứ không phải hai: Ted, Chad và cả cuộc hôn nhân ảo tưởng của cô. Nó là giọt nước cuối cùng làm tràn ly nước, khiến Ophélie không còn sức chịu đựng nữa.
Cô trả lời: “Tôi không biết”.
“Cô có cần tôi giúp gì không?”. Anh vẫn nghĩ nên gọi cảnh sát. Anh cũng nghĩ đến việc gọi cho Andrea, vì cô cũng ở gần đó. Nhưng giác quan thứ sáu mách bảo anh không nên gọi cho bất kỳ ai khác.
“Không, đừng gọi. Tôi sẽ ổn thôi. Tôi chỉ cần thời gian”. “Cô có cần tôi làm gì để giúp bình tĩnh hơn không?”.
Dù biết Ophélie sẽ bình tĩnh lại sau đó nhưng anh không muốn Pip sợ hãi. Có lẽ cô bé cũng đang rất lo sợ.
“Tôi không cần anh làm gì cả! Tôi đã chết rồi! Họ đã giết chết tôi!”. Cô khóc to hơn.
“Ai giết cô?”.
“Tôi không muốn nói chuyện này nữa. Ted đã đi rồi”. “Tôi biết anh ấy không còn nữa. Tôi biết...”. Mọi việc chắc tệ hơn là anh nghĩ. Matt tự hỏi không biết cô ấy có uống rượu không.
“Ý tôi là đã thực sự đi rồi. Mãi mãi ra đi và tình cảm của chúng tôi, cuộc hôn nhân của chúng tôi cũng thế”. Giờ đây sự cam đoan của Andrea đã trở thành vô nghĩa với cô.
Anh nói: “Tôi biết”. Anh rất muốn làm Ophélie bình tĩnh lại.
“Không! Anh không biết gì cả và tôi cũng thế. Tôi đã tìm thấy một lá thư”.
Matt bàng hoàng hỏi: “Của Ted ư? Thư tuyệt mệnh à?”. Anh tự hỏi có phải Ted đã giết Chad rồi tự vẫn hay không?
Ophélie nói như người vô hồn: “Một lá thư chết người”. Rõ ràng là có chuyện kinh khủng đã xảy ra.
“Ophélie, cô nghĩ tối nay cô có ổn không?”. “Tôi có sự lựa chọn nào khác không?”.
“Không! Không phải thế! Ý tôi là tôi có nên vào thành phố hay không”. Anh muốn giải thích cho cô hiểu nhưng không phải bây giờ.
“Tôi không sao đâu”. Nhưng giờ đây cô không biết mình phải làm gì cả.
“Tôi muốn cô và Pip ra ngoài vào ngày mai”. Họ cần phải có kế hoạch. Một là họ đến bãi biển, hai là anh sẽ vào thành phố gặp họ.
“Tôi không nghĩ mình có thể ra ngoài”. Cô đã trả lời thẳng thắn với anh. Cô không thể tưởng tượng mình có thể lái xe đến Safe Harbour và anh cũng không nghĩ thế. Tâm trạng của Ophélie không được tốt.
“Nếu cô không thể đến đây, tôi sẽ đến thăm cô. Tôi sẽ gọi cho cô vào sáng ngày mai. Một giờ sau, tôi sẽ gọi lại để xem cô có sao không. Tối nay cô nên ngủ một mình nếu vẫn còn cảm thấy giận dữ, có lẽ cô cần có thời gian để nghỉ ngơi. Còn Pip?”.
“Tôi sẽ hỏi xem con bé muốn gì. Anh không cần phải gọi lại. Tôi sẽ ổn mà”.
“Tôi vẫn chưa tin đâu”. Matt vẫn lo cho hai mẹ con họ. “Cho tôi nói chuyện với cô bé nào”. Cô gọi Pip nghe điện thoại. Pip vào phòng làm việc của cha rồi nhấc điện thoại lên. Matt bảo cô bé gọi cho anh nếu có chuyện gì xảy ra. Nếu sự việc diễn ra quá tệ, hãy gọi cho cảnh sát.
Pip nói: “Mẹ cháu trông đỡ hơn rồi”. Sau đó cô bé quay về phòng để gặp mẹ. Lúc này Ophélie đã mở đèn trong phòng. Mặt cô vẫn tái xanh, nhưng cô vẫn cố trấn an con gái.
“Mẹ xin lỗi. Mẹ chỉ... Mẹ nghĩ mẹ hơi hốt hoảng”. Đó là những gì cô có thể giải thích với cô bé. Cô không nghĩ mình sẽ kể câu chuyện ấy cho con gái nghe. Mãi mãi không bao giờ. Cô bé không thể biết con trai của Andrea là em cùng cha khác mẹ với nó.
Pip bình tĩnh nói: “Con cũng thế”. Sau đó nó lên giường Ophélie, nằm cạnh mẹ. Cơ thể mẹ nó lạnh như đá. Cô bé kéo chăn để mẹ nó ấm. “Mẹ có cần gì không?”. Cô bé mang cho Ophélie một ly nước. Ophélie nhấp môi để cô bé được vui. Cô không nghĩ mình làm cô bé sợ đến thế. Cô gần như bị mất trí.
“Mẹ không sao đâu. Tối nay con ngủ với mẹ nhé?”. Ophélie thay đồ ngủ cho Pip. Cô bé cùng con Mousse quay lại phòng Ophélie. Hai mẹ con ôm nhau ngủ. Rồi chuông điện thoại reo lên. Matt gọi đến. Pip nói mọi việc ổn. Cô bé có vẻ không lo lắng nữa. Trước khi gác máy, Matt nói với Pip sẽ đến gặp nó vào ngày mai.
Đó cũng lần đầu tiên, Matt nói với Pip rằng anh yêu cô bé. Tình cảm đó giống như tình yêu của một người cha dành cho con gái. Anh biết mình phải cho cô bé biết điều đó.
Pip quay về phòng, nằm gần mẹ. Hai mẹ con họ ngủ thiếp đi. Trước khi ngủ, Pip đã chăm chú nhìn Ophélie để yên tâm là không có chuyện gì xảy ra.
Lễ Tạ Ơn của Matt dường như không bao giờ có từ mười năm nay. Anh không nghĩ năm nay mình sẽ tổ chức nó. Anh vẫn tiếp tục vẽ chân dung Pip và hài lòng với kết quả cuối cùng. Sau đó Matt tự tay làm món bánh mì sandwich với thịt cá ngừ. Anh thích tự mình làm mọi thứ để chứng tỏ điều đó không phải dành cho lễ Tạ Ơn. Ăn xong anh mang chén đĩa đi rửa, bỗng nghe tiếng gõ cửa. Anh không biết ai đến gặp mình vào giờ này. Ít khi nào hàng xóm đến gặp. Có lẽ ai đó nhầm nhà chăng? Anh nghĩ mình không cần ra mở cửa. Nhưng tiếng gõ cửa vẫn tiếp tục vang lên. Cuối cùng Matt phải mở cửa ra và nhìn chằm chằm vào một gương mặt lạ. Đứng trước cửa là một chàng trai cao ráo, mắt nâu, tóc đen và có râu. Điều kỳ lạ là chàng trai này không hẳn lạ đối với anh. Anh nhận ra mình đã gặp người này ở đâu đó. Có lẽ là vài năm trước? Thật kỳ lạ. Người này rất giống anh. Ở tuổi chàng trai này, anh cũng để râu như thế. Chàng trai trông thật giống anh.
Khi chàng trai này gọi lên tiếng “Cha”, Matt cảm thấy cổ họng mình bị nghẹn lại.
Đó chính là Robert. Lần cuối cùng anh gặp Robert khi nó 12 tuổi. Ôi, cậu con trai của anh. Matt không nói được lời nào, chỉ ôm chặt chàng trai đó. Anh không hề nghĩ sẽ gặp lại con trai và không hiểu vì sao nó lại đến được nơi này. Matt vô cùng hạnh phúc khi gặp lại Robert.
“Chúa ơi!”. Cuối cùng Matt thốt lên như không tin vào sự thật đang diễn ra trước mắt mình. Anh luôn giữ một niềm tin rằng một ngày nào đó cha con anh sẽ được gặp lại nhau. Anh không biết khi nào hay như thế nào, nhưng anh có cảm giác mình sẽ gặp lại chúng. “Con làm gì ở đây thế?”.
“Con đến Stanford. Con đã tìm cha nhiều tháng nay rồi. Con bị mất địa chỉ của cha và mẹ nói mẹ cũng không có địa chỉ”.
Họ vẫn đứng trước cửa. Matt vội kéo Robert vào nhà. Anh nói: “Con ngồi đi! Mẹ con nói sao?”. Robert ngồi xuống rồi mỉm cười. Cậu có vẻ vui khi được ngồi cùng cha. Cậu đã tự hứa với mình bằng mọi giá phải tìm cha cho bằng được và cuối cùng cậu đã thành công.
“Mẹ nói không có tin tức gì của cha từ khi cha không viết thư cho tụi con nữa”.
“Mẹ con đều gửi thiệp mừng Giáng sinh cho cha mỗi năm. Bà ấy biết nơi cha ở mà?”. Robert nhìn Matt ngạc nhiên. Còn Matt cảm thấy khó chịu.
“Mẹ nói nhiều năm qua không nghe tin tức gì của cha nữa”.
Matt thất vọng nói với Robert: “Con biết không, cha liên tục viết thư cho con và Vanessa sau bốn năm không nhận được tin tức của các con”.
Robert ngạc nhiên nói: “Chúng con cũng chưa bao giờ ngừng viết thư cho cha cả”.
“Không! Mẹ nói các con không muốn cha can thiệp vào cuộc sống của các con nữa, rằng các con chỉ muốn Hamish. Ba năm sau đó cha vẫn viết thư cho các con, nhưng các con không trả lời. Cuối cùng, mẹ con hỏi cha có muốn để Hamish nuôi dưỡng các con không. Dĩ nhiên là cha không muốn thế. Các con là con của cha và sẽ mãi như thế. Nhưng sau ba năm không có hồi âm của các con, cha đã quyết định không viết thư cho các con nữa. Còn mẹ con luôn giữ liên lạc với cha. Mẹ nói con và Vanessa đều hạnh phúc khi không có cha và các con muốn thế. Vì vậy, cha mới để cho các con sống với họ”.
Họ đã trò chuyện với nhau cả buổi chiều và kể rõ cho nhau nghe chuyện gì đã xảy ra. Rõ ràng là Sally đã giấu những bức thư mà anh gửi cho con mình và sau đó nói với chúng là anh không viết thư. Tiếp theo cô nói với Matt rằng bọn trẻ không muốn liên lạc với anh. Rõ ràng là Sally muốn Hamish thay thế anh. Thậm chí cô còn nói dối người chồng mới của mình về chuyện đó. Sally quả là hiểm độc, cô đã loại bỏ được Matt ra khỏi cuộc sống của bọn trẻ và lừa dối anh lẫn bọn trẻ trong suốt sáu năm trời. Cô đã thành công. Robert nói cậu tìm Matt từ tháng chín và cuối cùng cũng tìm được. Việc gặp được con trai khiến Matt ngạc nhiên và đó cũng là món quà trong lễ Tạ Ơn mà anh nhận được. Robert sợ cha sẽ không nhìn mình. Cậu không hiểu vì sao cha lại từ bỏ mình và Vanessa.
Robert cũng không nghĩ mình được nghe câu chuyện kinh khủng này. Hai cha con bật khóc khi biết được chuyện gì đã xảy ra. Họ bối rối nhìn nhau khi đang cùng ngồi trên chiếc ghế dài. Bên ngoài trời dường như tối sầm lại. Nhưng hai cha con đã giải quyết được những nghi vấn mà bấy lâu nay họ vẫn giữ. Robert đưa cho Matt xem hình của Vanessa. Cô bé thật xinh đẹp với mái tóc vàng hoe. Nó đã 16 tuổi. Robert biết chỗ em gái mình ở. Sau đó họ gọi điện thoại cho Vanessa. Lúc đó khoảng 3 giờ chiều.
Robert nói: “Anh có điều ngạc nhiên cho em đây”. Matt nước mắt lưng tròng. Hai cha con nắm chặt tay nhau.
“Anh có nhiều chuyện muốn nói với em. Nhưng chúng ta sẽ nói chuyện ấy sau. Anh sẽ giải thích cho em nghe mọi chuyện. Nhưng giờ có người muốn nói chuyện với em này”.
Matt nhẹ nhàng nói: “Chào Nessie”. Đầu dây bên kia im lặng trong phút chốc. Nước mắt bắt đầu lăn dài trên má của Matt.
“Cha?”. Cô bé vẫn như khi còn bé. Với anh, Vanessa vẫn là một đứa trẻ. Không lâu sau cô bé cũng khóc. “Cha đang ở đâu vậy? Con không hiểu gì hết. Làm thế nào anh Robert tìm được cha vậy?... Con luôn sợ cha đã chết và không ai biết cha ở đâu. Mẹ nói không biết gì về cha cả. Mẹ nói cha đã biến mất rồi”. Matt đau đớn khi nghe được điều đó. Cô ấy đã làm một việc vô cùng tàn nhẫn.
“Chúng ta sẽ nói chuyện đó sau nhé. Cha vẫn ở chỗ cũ, không đi đâu cả. Robert sẽ giải thích với con mọi chuyện và cha cũng thế. Cha yêu con nhiều lắm... Cha muốn nói điều này từ sáu năm qua rồi. Nhưng dường như mẹ con lại muốn chơi một trò chơi với cha con chúng ta. Cha đã viết thư cho hai con trong suốt ba năm, nhưng lại không nhận được bất kỳ lời hồi âm nào?”.
Ít nhất anh cũng muốn cho cô bé biết được điều đó. Cô bé nói: “Chúng con không hề nhận được bức thư nào của cha cả”. Cô bé có vẻ bối rối. Mẹ nó đã gây nên một tội ác không thể tha thứ. Anh không thể tin được người đàn bà mà mình yêu và tin tưởng lại làm thế với anh.
“Cha biết rồi. Con đừng nói gì với mẹ nhé. Cha sẽ nói chuyện với mẹ con sau. Cha rất vui khi được nói chuyện cùng con. Cha muốn gặp con. Cha sẽ nhanh chóng đến gặp con. Và có lẽ cha con chúng ta sẽ cùng nhau tổ chức lễ Giáng sinh”.
Cô bé reo lên như một đứa trẻ: “Chao ôi! Tuyệt quá”. Điều này làm anh nhớ đến Pip. Anh cũng muốn Pip và Ophélie đến gặp con mình.
“Mấy ngày nữa, cha sẽ gọi cho con. Cha có rất nhiều điều muốn nói. Con thật tuyệt vời. Cha đã thấy ảnh của con rồi. Robert đã đưa cho cha xem. Con có mái tóc hệt như tóc mẹ con”. Nhưng tấm lòng và tâm trí cô bé không như mẹ nó. Anh không thể tin được một người anh đã yêu và từng kết hôn lại có thể lừa dối anh và bọn trẻ trong sáu năm trời. Anh không thể tin nổi. Anh có nhiều chuyện muốn nói với cô ta. Nhưng trước tiên, anh phải lấy lại bình tĩnh. Anh cũng sẽ gọi điện thoại cho Hamish. Anh chắc Hamish cũng chung một con thuyền với Sally. Robert luôn nghĩ Hamish là người tốt, nhưng ít ra anh ấy cũng cư xử không tệ với bọn trẻ. Còn những gì Sally làm quả là không thể tha thứ. Anh biết mình sẽ không bao giờ tha thứ cho cô ta.
Anh và Vanessa nói chuyện trong giây lát. Sau đó cô bé muốn nói chuyện với anh trai. Robert đã cố giải thích mọi chuyện.
Cả hai không tin chuyện đó đã xảy ra, nhưng Robert tin Matt không hề nói dối cậu. Cậu có thể nhận ra điều đó trong mắt cha mình. Matt đã giấu nỗi buồn của mình trong ngần ấy năm trời. Biết được chuyện gì đang xảy ra làm cho mối quan hệ giữa Robert và mẹ nó rạn vỡ.
Matt và Robert nói chuyện hồi lâu, cho đến khi Pip gọi điện thoại cho anh để nói về tình trạng của Ophélie. Robert lắng nghe cuộc trò chuyện của họ.
“Có chuyện gì vậy cha?”. Anh hỏi với vẻ muốn biết tất cả về cha mình và cả người bạn của ông.
“Một quả phụ và một cô con gái. Họ đang gặp vấn đề gì đó”.
“Cô ấy là bạn gái của cha à?”. Robert cười, còn Matt lắc đầu.
“Không. Cha và cô ấy chỉ là bạn. Cô ấy đang gặp vấn đề. Chồng và con trai cô ấy đã mất vào năm ngoái”.
“Tệ thật. Cha có bạn gái không?”. Robert cười ranh mãnh. Cậu đang rất vui khi được ở cùng cha. Matt đưa cho con trai một ly rượu và bánh mì sandwich. Robert vui vẻ nhận.
Matt cười lớn: “Cha không có bạn gái hay người vợ nào cả. Cha sống ẩn dật”.
“Và cha vẫn vẽ tranh à?”. Robert nhìn bức tranh Matt vẽ anh em mình rồi nhìn vào một bức tranh khác. Đó là bức tranh vẽ Pip. “Ai vậy cha?”.
“Đứa bé gái vừa mới gọi điện thoại ban nãy”. “Cô bé giống Nessie quá”.
Đôi mắt cô bé thật quyến rũ và nụ cười của nó làm người ta xao xuyến.
“Ừ! Cha vẽ bức tranh ấy để làm món quà bất ngờ cho người mẹ trong ngày sinh nhật cô vào tuần tới”.
“Tuyệt quá! Cha có chắc là mẹ cô bé không phải là bạn gái của cha không?”. Có điều gì đó trong cách nói của Matt về Ophélie khiến Robert hoài nghi.
“Chắc chắn là không rồi. Còn con thì sao? Có vợ hay có bạn gái gì chưa?”. Robert cười lớn thay cho câu trả lời và cậu kể cho Matt nghe về tình cảm, lớp học ở Stanford, bạn bè, niềm đam mê và cuộc đời của cậu. Đã sáu năm không gặp nên hai cha con có nhiều điều muốn nói. Đến 4 giờ sáng, Robert lăn ra ngủ trên giường của cha. Còn Matt ngủ trên ghế dài. Robert không có ý định ngủ lại nhà cha nhưng cậu không thể nói lời tạm biệt với cha sớm như thế.
Sáng hôm sau khi thức giấc cả hai lại trò chuyện với nhau một hồi nữa. Matt nấu điểm tâm cho Robert bằng món thịt và trứng. Khoảng 10 giờ Robert nói cậu phải đi và hứa là sẽ quay lại thăm Matt vào tuần sau. Cậu đã có kế hoạch cho ngày cuối tuần. Matt nói trong tuần anh sẽ đến Stanford thăm Robert.
Matt nói như nhắc nhở: “Con đừng bao giờ xa cha nữa nhé!”. Giờ đây Matt trông hạnh phúc hơn trước và Robert cũng thế.
Robert nói một cách lễ phép: “Con chưa bao giờ muốn thế cha à. Con cứ nghĩ cha đã quên chúng con. Con chỉ có cách nghĩ rằng cha đã chết. Con không nghĩ cha không viết thư cho chúng con nữa vì bất kỳ lý do nào khác. Con biết, dù bất cứ chuyện gì xảy ra đi nữa, cha cũng không bỏ chúng con. Tuy nhiên con chỉ muốn bảo đảm những gì mình nghĩ là đúng”.
Robert đã nỗ lực cho Matt biết tình cảm anh em họ với cha như thế nào và cuối cùng họ cũng tìm được anh. “Cám ơn Chúa! Cuối cùng con cũng tìm thấy cha. Con biết không, cha dự định sẽ liên lạc lại với hai con nữa. Cha mong hai con sẽ thay đổi và hồi âm lại với cha. Cha chưa hề từ bỏ ý định ấy cả và cha luôn chờ đợi”. Đó cũng chính là toàn bộ việc anh sẽ nói với Sally. Nhưng điều quan trọng hơn cả, cô ta sẽ nói gì để giải thích với anh toàn bộ những việc tồi tệ mà mình đã làm? Cô ta sẽ nói chuyện với bọn trẻ ra sao? Sally đã cướp bọn trẻ từ tay cha chúng và lừa dối họ. Dường như mọi chuyện cô làm không thể tha thứ được. Điều này được biểu hiện không những trong mắt Matt mà còn biểu hiện trong cả ánh mắt của Robert nữa.
Robert rời nhà Matt vào 10h30 sáng ngày thứ sáu. Đó là lễ Tạ Ơn tuyệt vời nhất trong đời Matt và anh không thể đợi lâu. Tuy nhiên anh lại nghĩ đến chuyện gì đã xảy ra với Ophélie và hiện giờ cô ra sao? Anh quay số chỉ sau khi Robert đi khỏi. Matt như một người mới. Anh đã gặp lại con mình. Anh chưa bao giờ cảm thấy hạnh phúc như thế và anh biết hai mẹ con Ophélie cũng là niềm vui của mình.
Pip nhấc điện thoại sau tiếng chuông thứ hai. Giọng cô bé nghe có vẻ nghiêm trọng, nhưng nó không giận dữ. Cô bé kể cho anh nghe mọi việc. Dường như tâm trạng Ophélie đã khá hơn trước. Pip bảo mẹ Matt đang gọi điện thoại và muốn nói chuyện với cô.
Anh hỏi khi Ophélie nhấc điện thoại: “Cô khỏe không?”. “Tôi không biết. Tôi nghĩ mình tê cóng”.
“Cô chắc đã có một đêm thật kinh khủng. Cô sẽ ra ngoài chứ?”.
“Tôi không chắc nữa”. Lời nói của cô nghe không quả quyết và có lẽ cô vẫn còn hoảng hốt. Matt đã chuẩn bị tất cả để vào thành phố nếu cô muốn. Đêm trước khi Robert đến, Matt đã rất buồn. Tuy nhiên anh sẽ làm tất cả nếu cần thiết, kể cả việc vào thành phố thăm cô cùng cậu con trai của mình. Anh đã vội vàng gọi điện thoại ngay để hỏi thăm mẹ con cô mà không cần họ gọi điện thoại tới.
“Thế tôi đến nhé? Nhưng tôi nghĩ tốt hơn cô nên ra ngoài. Chúng ta có thể đi bộ trên bãi biển. Cô có thể lựa chọn”.
Khi nghĩ đến đó, Ophélie hơi bối rối. Cô thừa nhận mình muốn đi khỏi nhà và quên đi những việc có liên quan đến Ted. Cô vẫn không biết mình sẽ nói gì với Matt. Toàn bộ sự việc chỉ là chuyện tồi tệ, đáng xấu hổ và nhục nhã. Ted cùng với người bạn thân nhất của cô đã phản bội cô. Đây quả là một trong những cú lừa tàn nhẫn nhất. Còn Andrea đã chuẩn bị sử dụng Chad để phá hoại gia đình cô. Ophélie biết mình sẽ không bao giờ tha thứ cho cô bạn xấu xa ấy. Cô biết Matt sẽ hiểu điều đó. Anh cũng cảm nhận được lòng chung thủy của Ophélie dành cho Ted.
Cô nói một cách nhẹ nhàng: “Vậy tôi sẽ đến bãi biển. Tôi không biết mình có muốn kể chuyện ấy hay không, nhưng tôi muốn đến đó và hít thở không khí trong lành”. Ở nhà Ophélie có cảm giác mình không thể thở được. Dường như phổi, ngực và cả xương sườn của cô đã bị nghiền nát.
“Cô không cần phải nói gì nếu muốn. Nhưng hãy lái xe cẩn thận. Tôi sẽ chuẩn bị bữa trưa”.
“Tôi không chắc mình có thể ăn”.
“Được thôi, nhưng Pip cần phải ăn. Tôi đã có sẵn bơ đậu phụng rồi”.
Và cả tấm ảnh của con anh nữa chứ. Anh đã chuẩn bị tất cả để Ophélie và Pip có thể thấy ảnh hai đứa con của anh. Chúng là món quà tuyệt nhất mà Matt nhận được trong nhiều năm qua. Anh có cảm giác tinh thần của mình được nâng lên. Chính vợ anh là người đã hủy hoại nó, nhưng cô ta sẽ không bao giờ đạt được mục đích của mình. Với anh vết thương ấy đã nhanh chóng lành. Anh không thể đợi đến tuần sau mới đến Stanford thăm Robert.
Ophélie mất nhiều thời gian để thay đồ và lấy xe ra khỏi nhà xe. Cô có cảm giác như thể mình đang di chuyển trong nước. Đến trưa họ mới đến nơi. Matt nghe tiếng xe của hai mẹ con và anh chạy ra đón. Mọi việc tệ hơn anh nghĩ. Pip có vẻ nghiêm nghị, còn Ophélie mặt tái xanh. Thậm chí cô không để ý xem mình đã chải đầu chưa. Cảnh tượng này hệt như lúc cô biết Ted chết. Nó tương tự như cảnh Pip chạy đến ôm lấy Matt khi đứa trẻ bị chìm trong làn nước biển.
“Được rồi, Pip... được rồi... Mọi thứ đều ổn cả thôi”. Cô bé ôm chầm lấy anh hồi lâu rồi đi vào nhà cùng con Mousse. Sau đó anh nhìn Ophélie, nhìn sâu vào mắt cô. Cô không cử động mà chỉ đứng đó, không nói lời nào. Anh bước đến gần Ophélie rồi khoác vai cô. Cả hai cùng vào nhà.
Do Matt đã cất đi bức ảnh vẽ chân dung Pip nên cô bé nhìn quanh xem bức tranh ở đâu với nụ cười ngượng ngùng. Đôi mắt họ nhìn nhau. Anh gật đầu và nói là bức tranh đã thành công tốt đẹp.
Anh làm sandwich cho cả ba. Ophélie không nói lời nào trong suốt bữa trưa.
Cô có cảm giác mình cần phải nói cho Matt nghe tất cả. Matt cũng nhận ra điều đó. Anh bảo Pip cùng con Mousse ra ngoài bãi biển chơi. Pip hiểu ý Matt. Cô bé treo áo khoác lên rồi cùng con Mousse chạy ra ngoài. Matt pha một tách trà cho Ophélie.
Cô bình tĩnh nói: “Cám ơn anh! Tôi xin lỗi vì chuyện lộn xộn tối hôm qua. Đó quả là việc làm kinh khủng với Pip. Tôi có cảm giác Ted lại chết một lần nữa”. Matt có thể hiểu tâm trạng của cô, nhưng anh không biết chuyện gì đã xảy ra.
Anh hỏi: “Vì ngày giỗ à?”. Ophélie lắc đầu. Cô không biết nói gì với Matt nhưng cô biết mình muốn chia sẻ tất cả với anh. Cô đến chỗ để túi xách rồi lấy bức thư của Andrea đưa cho Matt. Anh không biết mình có nên đọc nó hay không, nhưng dường như Ophélie muốn anh đọc. Cô ngồi đối diện với Matt, hai tay ôm đầu khi anh bắt đầu đọc. Lá thư đó không làm Matt mất nhiều thời gian.
Đọc xong, anh nhìn cô, không nói lời nào. Mắt Ophélie chan chứa nỗi buồn và anh đã biết tại sao. Anh nắm lấy tay cô. Họ ngồi ở đó hồi lâu. Anh đã biết lá thư đó là của Andrea và đứa bé chính là con của Ted. Matt có thể dễ dàng nhận ra điều đó. Nhưng điều tồi tệ là Ophélie biết sự việc sau khi Ted đã chết và cô đã nhận ra Andrea dùng Chad để buộc Ted nghe lời cô.
Sau đó Matt nói: “Cô không biết Ted sẽ làm gì, phải không?”.
Matt nói tiếp: “Lá thư cho chúng ta thấy rõ ràng anh ấy vẫn chưa đưa ra quyết định”. Đó chính là niềm an ủi nhỏ cho cô. Anh vẫn cư xử đúng đắn với cô bạn thân của Ophélie và là cha của bọn trẻ.
Ophélie nói: “Đó cũng là những gì cô ta nói”. Giờ đây cơ thể cô nặng nề như thể đeo đá vào người vậy.
Anh nhìn cô với vẻ kinh ngạc: “Andrea nói chuyện với cô rồi à?”.
“Tôi đã đến gặp cô ta, nói sẽ không bao giờ gặp cô ta nữa. Không bao giờ. Giờ đây tôi xem như cô ta đã chết, như Ted và Chad vậy. Tôi nghĩ tình yêu và cuộc hôn nhân của mình cũng thế. Tôi không tin vào mắt mình nữa, hệt như Ted không tin Chad bị bệnh. Chúng tôi quả là những kẻ ngu ngốc!”.
“Cô yêu anh ấy và chính điều đó làm cô mù quáng. Nhưng dù gì đi nữa, anh ấy cũng đã rất yêu cô”.
“Tôi cũng không biết nữa”. Chính bức thư đã lấy mất đi niềm tin của cô dành cho Ted. Bây giờ cô không tin anh yêu mình nữa. Cô có cảm giác mình bị lừa gạt một cách tàn nhẫn.
“Cô tin Ted lừa gạt cô. Nhưng cô hãy nhớ rằng, một người đàn ông sẽ không bao giờ sống cùng một người phụ nữ hơn 20 năm nếu không yêu cô ấy. Ted đã mắc sai lầm. Nhưng tôi chắc anh ấy rất yêu cô, Ophélie à”.
“Biết đâu Ted sẽ bỏ tôi để đi theo cô ấy?”. Dù biết Ted yêu mình và không yêu ai nhiều hơn thế nhưng Ophélie cũng không chắc. Anh có thể bỏ Andrea và cả đứa bé, xem như không quen biết với cô ấy - nhưng điều này không có nghĩa Ted yêu vợ mình. Có lẽ Ted không yêu ai cả. Ophélie nói tiếp: “Cách đây vài năm, anh ấy có một công việc khác”. Dường như cô đã tha thứ cho anh. Cô có thể tha thứ cho anh tất cả và bây giờ cũng thế.
Lần này họ không thể nói hay giải thích gì cả. Cô đã nỗ lực sống bằng nghị lực của mình vì nghĩ mình còn tình yêu của Ted nữa. Ophélie đã yêu Ted biết bao, nhưng chính bức thư đó đã xé nát trái tim và làm cô nhận ra mình đã bị một người bạn lừa dối. “Anh ấy có công việc khi lần đầu tiên Chad phát bệnh. Tôi cho rằng lúc đó anh ấy rất ghét tôi và đây chính là cách anh ấy trả thù tôi. Cũng có thể đó là cách anh ấy trốn chạy trách nhiệm. Anh ấy đã quan hệ với Andrea trong khi tôi cùng Pip đến Pháp. Tôi không nghĩ anh ấy là người như thế. Điều này gần như đã giết chết tôi. Cùng một lúc có vô số chuyện đã xảy ra. Tôi luôn tha thứ cho anh ấy, dù có chuyện gì xảy ra đi nữa. Lúc nào tôi cũng yêu và muốn làm vợ anh ấy”. Nhưng Ted chỉ biết yêu bản thân mình. Matt nhận thấy điều đó. Nó đã quá rõ ràng nhưng anh không muốn nói. Cuối cùng Ophélie cũng nhận biết điều này. Matt không muốn Ophélie bị tổn thương nhiều hơn nữa. Cú đánh này quả là quá nặng với cô ấy. Anh không muốn cô đau khổ hơn nữa. Anh biết, nếu làm thế người đau khổ có thể là Ophélie hoặc Pip.
Matt nói một cách khôn ngoan: “Cô nên cố quên đi chuyện đau buồn vì nó có thể làm cô đau khổ đấy. Ted không còn nữa. Anh ấy không còn sống trên thế gian này. Nhưng cô thì còn đấy. Cô phải cố sống chứ, vì cô và cả vì Pip nữa”.
“Họ đã phá hủy tất cả. Chính hai người họ. Kể cả khi chết đi, anh ấy cũng hủy hoại cuộc sống của chúng tôi”. Có thể Ted là một kẻ ngốc khi không hủy bức thư ấy đi và để Ophélie tìm ra bức thư ấy. Matt tự hỏi không biết có phải Ted cố ý muốn Ophélie tìm ra bức thư ấy hay không? Nhưng rõ ràng những gì còn lại là thảm kịch cho gia đình họ.
“Cô sẽ nói gì với Pip?”.
“Không nói gì cả. Con bé không cần phải biết chuyện này. Đây chỉ là chuyện giữa tôi và Ted. Đến một thời điểm nào đó, tôi sẽ cho con bé biết chúng tôi sẽ không gặp Andrea nữa. Tôi nghĩ mình sẽ cho con bé một lý do nào đó, hay nói với nó tôi sẽ giải thích sau. Tối hôm qua con bé chỉ biết có chuyện gì đó kinh khủng xảy ra mà thôi. Nó không biết Andrea có dính líu đến sự việc đó. Khi ra ngoài tôi không nói cho con bé biết mình đã đi đâu”.
“Cô làm đúng đấy!”. Matt vẫn nắm tay Ophélie và muốn ôm cô vào lòng như sợ cô không thể chịu đựng nổi. Ophélie trông như một người yếu đuối, như một con chim nhỏ với đôi cánh bị gãy.
“Tôi nghĩ tối hôm qua mình đã bị mất hết lý trí. Tôi xin lỗi anh, Matt. Tôi thực sự không muốn làm anh lo lắng. Chúng tôi không thể trở thành gánh nặng cho anh được”.
“Sao lại không? Cô biết tôi lo cho cô và Pip như thế nào không”. Có lẽ cô không biết điều đó. Anh bắt đầu nhận ra điều này khi nhìn cô. Trong đời mình, anh chưa bao giờ lo lắng cho ai đó, trừ con của mình. Điều này làm anh nhớ đến chuyện mà mình chưa kể cho cô nghe. “Ophélie này, hôm qua tôi nhận được sự bất ngờ đấy. Dù không tổ chức lễ Tạ Ơn, nhưng tôi đã nhận được món quà vô cùng ý nghĩa trong suốt nhiều năm qua”.
“Là gì thế?”.
“Con trai tôi”. Và anh đã kể cho cô nghe mọi việc. Mắt Ophélie sáng lên.
“Không thể tin được vợ anh đã làm thế với anh và bọn trẻ. Cô ấy không nghĩ bọn trẻ sẽ tìm được anh sao?”. Ophélie kinh hãi. Cả hai người họ đều bị người mình yêu và tin tưởng lừa gạt.
Quả là không còn điều gì tồi tệ hơn thế. Ophélie không chắc điều gì nhưng cô cảm giác cô và Matt là những người cùng cảnh ngộ.
Matt nói với vẻ đầy hi vọng: “Không hẳn thế. Cô ta nghĩ bọn trẻ đã quên hay nghĩ tôi đã chết. Bọn trẻ gần như đã quên tôi. Robert và Vanessa đều nghĩ tôi đã chết. Thằng bé đã tìm thấy tôi và ngạc nhiên khi thấy tôi vẫn còn sống. Thằng bé thật tuyệt. Tôi muốn cô và Pip sớm gặp nó. Có lẽ chúng ta sẽ cùng nhau tổ chức đêm Giáng sinh”. Quả thật là anh đã chuẩn bị tất cả.
“Anh chắc chứ?”. Cô mỉm cười và Matt cũng thế. “Tôi chuẩn bị bay sang Auckland để thăm Vanessa”. “Tuyệt thật đấy Matt à!”. Cô nắm chặt tay anh. Pip đang ở bãi biển cũng mỉm cười khi thấy hai người họ nắm tay nhau. Cô bé không biết chuyện gì, nhưng điều đó làm nó vui.
Cô bé nói lớn: “Con vào được chứ?”. Rồi Pip và con Mousse vào phòng khách mang theo cát biển. Tuy nhiên Matt không ngại chuyện đó.
“Chú muốn cùng mẹ cháu đi dạo ngoài bãi biển một chút. Cháu muốn đi theo không?”.
“Cháu à?”. Cô bé hỏi xong rồi nằm trên ghế dài với vẻ mệt mỏi. “Không đâu. Cháu mệt rồi”.
“Thôi được rồi. Cháu cứ nằm nghỉ đi. Chú và mẹ cháu đi không lâu đâu”. Matt nhìn Ophélie. Cô gật đầu. Cô cũng đang muốn cùng đi dạo với Matt.
Họ mặc áo khoác vào rồi ra ngoài. Anh choàng vai Ophélie và kéo cô lại gần mình hơn. Ngay lúc ấy Ophélie cảm thấy mình thật bé nhỏ và yếu đuối.
Họ ra bãi biển. Cô tựa vào người anh như cần chỗ dựa. Anh là một người bạn, một người mà cô có thể tin tưởng. Và cô biết mình có thể tin anh. Cô biết mình không còn tin vào cuộc hôn nhân cũng như người chồng quá cố hay nghĩ về ai nữa, ngoại trừ Matt. Cô đã quá đau khổ trước những gì đã xảy ra. Trên bãi biển Matt ôm chặt cô không nói lời nào nhưng Ophélie cảm thấy ở gần Matt đã là quá đủ đối với cô rồi.
Bến Bờ Bình Yên Bến Bờ Bình Yên - Danielle Steel Bến Bờ Bình Yên