Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Ba Sai Lầm Của Đời Tôi
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 20
“I
sh, tao muốn nói chuyện,” tôi nói.
“Chúng ta không có thì giờ,” Ish nói.
“Omi!” tiếng gào của Mama xuyên qua cửa chính.
“Cháu đến đây Mama. Cho chúng cháu năm phút,” Omi gào đáp lại.
“Nhanh lên,” Mama nói.
Tôi buộc Ish ngồi lên chiếc xô pha chặn cửa chính.
“Ish, tao có thể đề nghị vài giải pháp logic trong lúc hỗn loạn này,” tôi nói.
“Sao? Chúng ta không có thì giờ,” Ish nói.
“Tao biết. Nhưng tao cũng biết chuyện gì sẽ xảy ra nếu chúng ta chống lại ba mươi người. Chúng ta sẽ chết. Họ sẽ bắt Ali và giết luôn cả nó,” tôi nói.
“Vậy mày định nói gì,” Ish nói và đứng lên.
“Từ bỏ ba mạng sống để cứu một mạng, mà chưa chắc đã cứu được. Mày chỉ cho tao phép toán ở đây được không?”
“Vứt mẹ cái toán của mày đi. Đây không phải chuyện làm ăn.”
“Vậy là chuyện gì? Sao tất cả chúng ta phải chết? Chỉ vì mày yêu thằng bé này sao?”
“Không,” nó nói và quay lưng về phía tôi.
“Vậy thì sao?”
“Vì nó là vật báu quốc gia,” Ish nói.
“Ồ, vậy chúng ta là rác rưởi quốc gia sao? Nên một ngày nào đó thằng bé này sẽ đánh bóng ghi được vài điểm sáu, và dân Ấn Độ sẽ mất cả ngày xem ti vi và rùng mình sung sướng. Thế thì có chó gì? Còn mẹ tao thì sao? Còn bố mẹ Omi nữa? Còn...” tôi nói và bỗng im lặng. Suýt nữa tôi đã nói Vidya.
“Tao không bỏ nó đâu. Mày muốn chạy trốn. Cứ mở cửa và chạy đi. Omi, cả mày cũng chạy đi,” Ish nói.
“Tao không đi. Nhưng làm sao chúng ta chống lại họ, Ish?” Omi nói.
Ish bảo chúng tôi theo nó. Nó dẫn chúng tôi vào bếp. Nó bảo chúng tôi mỗi đứa xách một can dầu. Nó cũng cầm ba cái xô mà chúng tôi dùng ướp bia. Chúng tôi bám sát sau nó khi đi lên sân thượng.
“Nặng quá,” tôi nói.
“Mỗi can hai mươi lít đấy. Nặng quá đi chứ,” Ishs nói khi chúng tôi lên đến nơi.
Lửa cháy lốm đốm ở trong khu dân cư. Thời tiết không lạnh như đáng ra đêm tháng Hai phải vậy.
“Chúng ta đến đây!” Mama nói khi nhóm của ông đẩy mở cánh cổng kim loại gỉ sét của ngân hàng. Họ vào dưới hiên nhà rồi đập mạnh cửa chính.
“Thôi quát tháo đi Mama,” Ish nói.
Mama nhìn lên sân thượng.
“Bọn mày giấu lũ chó kia ở đâu,” Mama nói. Đám đông ném đuốc về phía chúng tôi. Chúng tôi đứng cách họ hai tầng. Không có ngọn đuốc nào chạm tới. Một ngọn đuốc rơi vào một kẻ bạo loạn, hắn thét lên đau đớn. Một đám đông có thể hừng hực khí thế, nhưng cũng có thể khá ngu ngốc. Họ thôi ném đuốc sau tai nạn kia.
Ish tiếp tục buộc Mama chú ý đến nó.
“Mama, từ bé tôi đã không biết sợ rồi. Xem này,” Ish nói và leo ra rìa sân thượng.
Đám đông bắt đầu mất tập trung. Nếu không, họ sẽ lao vào phá cửa chính. Dù có ba cái chốt và một chiếc xô pha chặn lại, họ sẽ xông được vào chỉ trong mười phút. Sau đó, họ sẽ phá cửa tầng một rồi phá luôn cánh cửa ẽo uột lên sân thượng. Chỉ mười lăm phút nữa, chúng tôi sẽ bị nướng dưới lửa đuốc. Kế hoạch của Ish phải có tác dụng.
“Nói Jai Sri Ram đi,” Ish quát lên. Hiệu quả thật hoàn hảo, đám đông phải tham gia. Hầu hết trong đám đông không biết là chúng tôi ủng hộ họ hay không. Ít nhất là chưa biết.
Trong khi đó, Omi và tôi đổ dầu từ can vào xô. Cổ can hẹp nên dầu không chảy nhanh. Chúng tôi cần phản công thật mạnh.
Ish đặt tượng thần Siva ra mép sân thượng. Vài kẻ say rượu trong đám đông thậm chí còn cúi chào. Có lẽ thần Siva tối nay đến ban phước cho những kẻ nổi loạn.
“Một, hai, ba, đổ,” tôi thì thầm khi Omi và tôi lật những cái xô. Chúng tôi hất dầu ra xa để khỏi vấy vào nhà ngân hàng.
Các ngọn đuốc trong tay những người nổi loạn đóng vai trò mồi châm lửa. Một dòng sông lửa chảy lên mái hiên ngân hàng. Nỗi hoảng loạn lan trong đám đông. Mất mấy giây họ mới nhận ra chúng tôi tấn công họ. Ish tránh xa khỏi rìa sân thượng. Chúng tôi nấp sau thành mép sân thượng. Tôi ngóc đầu lên đủ để xem chuyện xảy ra bên dưới. Vài kẻ nổi loạn chạy ra khỏi cổng khi quần áo bị bắt lửa. Tôi cho rằng thà đốt người khác còn thú vị hơn là tự thiêu mình.
“Có bao người bỏ chạy?” Ish nói.
“Ít lắm. Dưới kia đang hoảng loạn.” Những người còn lại bắt đầu chọc đinh ba vào cửa chính. Tôi đứng hẳn lên để đếm số người. Tôi ước tính có hơn mười người, nhưng chưa đầy hai mươi.
“Chúng ta phải xuống,” Ish nói.
“Mày điên à?” tôi nói.
“Không. Phải giảm số người xuống nữa,” Ish nói.
“Ish, chúng ta đang làm mọi người bị thương đấy. Có thể có người chết. Chúng ta đổ rất nhiều dầu rồi,” tôi nói.
“Tao không quan tâm,” Ish nói, “chúng ta phải làm thêm nhiều người nữa bị thương.”
Chúng tôi xuống tầng một. Ish dùng chùm chìa khóa trong túi để mở cửa văn phòng giám đốc chi nhánh. Ali đợi nó ở trong phòng, liền chạy đến ôm nó.
“Em sợ,” Ali nói và bật khóc.
“Đừng lo, sẽ ổn thôi,” Ish nói.
“Em muốn về với bố.”
Tôi xoa đầu Ali. Về nhà không còn là một lựa chọn nữa.
“Ali, em sẽ ổn thôi nếu em nghe theo anh. Em sẽ nghe lời anh chứ?” Ish nói.
Ali gật đầu.
“Một số kẻ xấu xa muốn bắt em. Anh cần phải khóa em lại trong kho an toàn. Ở trong đấy, bọn họ sẽ không bao giờ bắt em được,” Ish nói. Nó chỉ đến cái kho an toàn mét tám kín bưng đáng sợ kia.
“Ở đó à? Tối lắm?” Ali nói.
“Đây, cầm điện thoại của anh. Để đèn sáng. Anh sẽ sớm quay lại,” Ish nói và đưa điện thoại cho thằng bé.
Ish đưa Ali vào kho an toàn. Nó đưa gối cho thằng bé. Ali bật đèn điện thoại lên. Ish đóng cửa rồi khóa lại. Nó cho chìa khóa vào tất.
“Em có sao không?” Ish hét lên.
“Tối lắm,” Ali nói.
“Cố lên nhé?” Ish nói.
“OK, chúng ta sẽ vào bếp chế thêm đồ. Nhanh lên,” Ish nói.
Chúng tôi bỏ Ali trong kho an toàn, rồi chạy xuống bếp. Tiếng đập phá cửa chính vẫn tiếp tục. Tôi ước tính chúng tôi còn năm phút nữa là cửa sẽ bung ra.
Ish tháo bình ga. “Đứa cái này ra cửa chính,” Ish nói. Omi và tôi khiêng bình ga. Chúng tôi đặt bình dưới cái xô pha chặn cửa.
“Omi, pháo để ở đâu?” Ish nói.
“Ngăn trên cùng,” Omi nói.
Ish quay lại với mấy cái hộp đựng số pháo còn thừa từ ngày lễ Diwali. Chúng tôi thường đốt pháo mỗi khi Ấn Độ thắng một trận đấu. Ish dốc sạch một hộp pháo lên trên bình ga.
Nó lấy hai quả và rút ngòi dài ra để nó cháy được lâu hơn. Đám đông vẫn nện vào cánh cửa. Một chốt cửa bắt đầu tuột.
“Tao mở cửa, mày đốt và tất cả chạy lên. Rõ chưa?” Ish nói với Omi.
Omi gật đầu. Ish trèo lên xô pha và cố giữ chốt. Cái chốt cửa rung lên dưới sức nện của đám đông.
Omi đánh một que diêm rồi châm ngòi. Khi đầu ngòi chuyển sang màu cam, Ish mở chốt. Chiếc ghế xô pha sẽ chặn cánh cửa được vài giây nữa, đấy là thời gian cho chúng tôi giữ mạng sống của mình.
“Chạy đi,” Ish nói khi nó nhảy ra khỏi ghế.
Chúng tôi chạy lên cầu thang. Khi tôi cách đỉnh cầu thang bốn bậc thì cửa bắt đầu mở.
“Bọn chó này, chúng tao sẽ không buông tha đâu. Giết người đằng mình à,” gã cầm đầu một nhóm nhỏ mở cửa, đấy là kẻ mà tôi đã cố mua chuộc. Ông ta và ba người nữa vào trong phòng.
“Dừng lại,” họ quát tôi khi tôi tiếp tục leo lên. Tôi nhìn ra sau, tám người đã vào trong ngân hàng.
Tôi cách đỉnh cầu thang một bậc thì tai đau nhói. Tiếng nổ làm tủ bát rung đổ xuống sàn nhà, cửa chính bật tung. Tôi nghĩ tên cầm đầu nhóm nhỏ ấy bị thương nặng nhất. Tám người kia chắc cũng không khá hơn.
Tôi không biết chúng tôi đang làm gì. Ngăn cản họ trả thù bằng cách tấn công họ. Tôi chưa bao giờ thấy các bộ phận cơ thể bay lên không trung. Tôi không biết còn kẻ nổi loạn nào không. Tôi bấm công tắc hai chiều trên đầu cầu thang để bật đèn dưới tầng. Khói và những mẩu giấy vụn của những tập tài liệu cũ bay khắp phòng. Ish và Omi đến sau tôi.
“Đi hết rồi à?” Ish nói.
Khói tan sau ba mươi giây. Vài người nằm trong phòng. Tôi không biết họ bị thương hay chết rồi. Nơi lúc nãy là cánh cửa chính giờ chỉ còn một khoảng trống. Mama đi vào phòng cùng năm người khác. Có lẽ ông may mắn, hay có lẽ ông đã đoán trước nên cho người khác đến mở cửa. Năm người chạy đến chỗ những người bị thương trong phòng. Mama ngước lên. Mắt ông bắt gặp chúng tôi.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Ba Sai Lầm Của Đời Tôi
Chetan Bhagat
Ba Sai Lầm Của Đời Tôi - Chetan Bhagat
https://isach.info/story.php?story=ba_sai_lam_cua_doi_toi__chetan_bhagat