Xứ Cát epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 21
ần phải có ngành khoa học của sự bất mãn. Người ta cần những thời khắc cam go và sự đàn áp để phát triển sức mạnh tâm linh.
- trích "Tuyển Dụ ngôn của Muad'Dib" của Công tước Irulan
Jessica tỉnh giấc trong bóng tối, linh cảm thấy điều gì đó trong bầu không khí tĩnh lặng xung quanh nàng. Nàng không hiểu nổi tại sao tâm trí và thân thể nàng lại uể oải đến vậy. Cảm giác sợ hãi đến gai cả da chạy dọc các dây thần kinh của nàng. Nàng định ngồi dậy bật đèn lên, nhưng có cái gì đó cản nàng lại.
Miệng nàng cảm thấy... kỳ lạ.
Thùm-thùm-thùm-thùm!
Đó là một âm thanh đều đều tẻ ngắt, vô hướng trong bóng tối. Ở nơi nào đó.
Khoảnh khắc chờ đợi được gói kín bằng thời gian, với những chuyển động sột soạt nghe như tiếng gậy tiếng kim.
Nàng bắt đầu cảm nhận về thân thể mình, dần nhận ra cổ tay cổ chân bị trói, miệng bị vật gì bịt kín. Nàng nằm nghiêng một bên, tay bị trói quặt ra sau. Nàng kiểm tra những chỗ bị trói, nhận ra tay và chân bị trói bằng dây krimskell, nút trói sẽ thít chặt hơn nếu nàng giật ra.
Giờ thì nàng đã nhớ.
Đã có sự chuyển động trong bóng tối phòng ngủ của nàng, một cái gì ướt và hăng nồng đập vào mặt nàng, ấn vào miệng nàng, những bàn tay giữ chặt lấy nàng. Nàng đã thở hổn hển - trong một hơi hít vào trong - nàng cảm thấy mùi thuốc mê trong cái vật ẩm ướt đó. Sự tỉnh táo rời xa nàng, nhấn nàng vào vực sâu sợ hãi đen ngòm.
Nó đã xảy ra, nàng nghĩ. Đánh bại một Bene Gesserit mới đơn giản làm sao. Chỉ cần một sự phản bội. Hawat nói đúng.
Nàng buộc mình không được giật dây trói.
Đây không phải phòng ngủ của mình, nàng nghĩ. Chúng đã đưa mình vào chỗ khác.
Chầm chậm, nàng lấy lại bình tĩnh.
Nàng bắt đầu nhận thấy mùi mồ hôi hăng nồng của chính mình trộn lẫn với chất dịch hóa học tiết ra vì sợ hãi.
Paul đâu rồi? nàng tự hỏi. Con ta - bọn chúng đã làm gì thằng bé?
Bình tĩnh.
Nàng ép mình lấy lại bình tĩnh, dùng những cách thức cổ xưa.
Nhưng nỗi khiếp sợ vẫn ở rất gần.
Leto sao rồi? Ông ở đâu, Leto?
Nàng cảm thấy bóng tối nhạt dần. Bắt đầu từ những cái bóng. Những hình thù tách ra, trở thành những mẩu nhận thức mới sắc nhọn. Màu trắng. Một khe hở dưới cánh cửa.
Mình đang nằm trên sàn nhà.
Người ta đang đi lại. Nàng cảm thấy điều đó qua nền nhà.
Jessica nén ký ức về cơn khiếp sợ lại: Mình phải giữ bình tĩnh, cảnh giác, sẵn sàng. Mình có thể chỉ có một cơ hội. Một lần nữa, nàng buộc mình phải bình tĩnh.
Nhịp đập thình thịch của tim nàng bình thường trở lại, định hình được thời gian. Nàng nhẩm tính. Mình đã bất tỉnh chừng một giờ. Nàng nhắm mắt, tập trung ý thức vào những bước chân đang tới gần.
Bốn người.
Nàng đếm sự khác nhau trong những bước chân của họ.
Ta phải vờ như vẫn bất tỉnh. Nàng thả lỏng người trên mặt sàn lạnh lẽo, kiểm tra sự sẵn sàng của cơ thể, nghe tiếng cửa mở, cảm thấy một luồng sáng mạnh xuyên qua mí mắt.
Bàn chân tới gần: có ai đó đứng phía trên nàng.
"Ngươi tỉnh rồi," một giọng nam trầm cất lên. "Đừng giả vờ nữa."
Nàng mở mắt.
Nam tước Vladimir Harkonnen đứng phía trên nàng. Nhìn xung quanh, nàng nhận ra căn phòng nhỏ dưới hầm nơi Paul đã ngủ, liền nhìn vào chiếc giường con của Paul ở bên cạnh - trống không. Những người lính mang đèn treo vào phòng, đặt rải rác gần cánh cửa để ngỏ. Có ánh sáng rực ở hành lang ngoài kia làm nàng chói mắt.
Nàng ngước nhìn Nam tước. Ông ta mặc áo choàng không tay màu vàng, phồng ra ở chỗ dây treo di dộng. Hai cái má núc ních như hai ụ thịt bên dưới đôi mắt đen như nhện.
"Thuốc đã được định giờ," ông ta trầm giọng. "Bọn ta biết lúc nào ngươi thoát khỏi ảnh hưởng của thuốc."
Sao lại thế được? nàng tự hỏi. Họ phải biết chính xác trọng lượng của ta, sự trao đổi chất trong cơ thể ta... Yueh!
"Thật đáng tiếc là vẫn phải bịt miệng ngươi," Nam tước nói. "Chứ nếu không thì chúng ta đã có thể trò chuyện thú vị."
Yueh là người duy nhất có thể biết những điều này, nàng nghĩ. Bằng cách nào?
Nam tước liếc về cánh cửa phía sau. "Vào đi, Piter."
Trước đây nàng chưa bao giờ gặp người đàn ông vừa bước vào đứng cạnh Nam tước, nhưng nàng biết khuôn mặt này - và người đàn ông này: Piter de Vries, một Mentat - Sát thủ. Nàng quan sát anh ta - nét mặt chim ưng, đôi mắt màu mực xanh như ám chỉ anh ta là dân Arrakis bản địa, nhưng sự tinh tế trong cử động và phong thái mách bảo nàng rằng không phải vậy. Thịt của anh ta thì chứa quá nhiều nước. Anh ta cao, nhưng mảnh khảnh, và ở anh ta có cái gì đó gợi lên sự ẻo lả.
"Thật tiếc khi chúng ta không thể nói chuyện với nhau, Lệnh bà Jessica thân mến," Nam tước nói. "Tuy nhiên, tôi biết rõ những năng lực của Lệnh bà rồi." Ông ta liếc tay Mentat. "Không phải thế sao, Piter?"
"Đúng như ngài nói, thưa Nam tước," gã này nói.
Một giọng nam cao. Nó làm nàng lạnh sống lưng. Nàng chưa bao giờ nghe giọng nói nào ớn lạnh đến thế. Đối với một người được Bene Gesserit huấn luyện, thì giọng nói này đang thét lên: Kẻ giết người!
"Tôi có một sự ngạc nhiên dành cho Piter," Nam tước nói. "Anh ta nghĩ mình đến đây để nhận phần thưởng - là cô đấy, thưa Lệnh bà Jessica. Nhưng tôi muốn giải thích một điều: anh ta không thực sự muốn cô đâu."
"Ông định chơi tôi hở Nam tước?" Piter hỏi, rồi mỉm cười.
Thấy nụ cười đó, Jessica tự hỏi tại sao Nam tước không vội vàng lên tiếng tự bảo vệ mình trước gã Piter này. Nhưng rồi nàng tự cải chính. Nam tước không thể nhận ra nụ cười đó. Ông ta không được Huấn luyện.
"Trong nhiều khía cạnh, Piter khá ngây thơ," Nam tước nói. "Anh ta không tự thừa nhận Lệnh bà là kẻ nguy hiểm chết người đến nhường nào, thưa Lệnh bà Jessica. Tôi đã chỉ ra cho anh ta thấy, nhưng đó là một sự mạo hiểm ngu xuẩn." Nam tước mỉm cười với Piter, khuôn mặt anh ta đã trở thành một chiếc mặt nạ chờ đợi. "Tôi biết điều Piter thực sự muốn. Piter muốn quyền lực."
"Ngài đã hứa là tôi có thể có cô ấy," Piter nói. Giọng nam cao đã mất đi chút ít sự lạnh lùng vốn có.
Jessica nghe được thanh điệu mấu chốt trong giọng nói của y, tự cho phép trong lòng run bắn lên. Làm sao Nam tước lại có thể tạo ra con thú như vậy từ một Mentat?
"Ta sẽ cho ngươi lựa chọn, Piter ạ," Nam tước nói.
"Lựa chọn gì?"
Nam tước bật những ngón tay mập mạp kêu tanh tách. "Người đàn bà này và sự lưu đày ra khỏi Đế quốc, hoặc địa vị Công tước Atreides ở Arrakis để trị vì theo cách ngươi thấy phù hợp nhân danh ta."
Jessica nhìn đôi mắt nhện của Nam tước đang quan sát Piter.
"Ở đây ngươi có thể là Công tước trong mọi chuyện trừ cái tên," Nam tước nói.
Phải chăng Leto của ta đã chết? Jessica tự hỏi. Nàng cảm thấy một tiếng than khóc lặng lẽ bắt đầu vang lên từ nơi nào đó trong tâm trí mình.
Nam tước vẫn chú ý vào tên Mentat. "Hãy hiểu bản thân mình đi, Piter. Ngươi muốn cô ta vì cô ta là người đàn bà của Công tước, là biểu tượng cho quyền lực của ông ta - xinh đẹp, có năng lực, được huấn luyện tinh vi cho vai trò của mình. Nhưng một địa vị Công tước trọn vẹn, Piter ạ! Nó còn hơn là một biểu tượng; nó là điều có thực. Có nó ngươi có thể có vô khối đàn bà... và còn hơn thế nữa."
"Ngài không đùa với Piter đấy chứ?"
Nam tước quay người với vẻ nhẹ nhàng như đang múa có được nhờ bộ dây treo. "Đùa? Ta sao? Hãy nhớ - Ta đang loại bỏ thằng bé. Ngươi đã nghe tên phản bội nói về những gì thằng bé được huấn luyện. Bọn chúng, cả mẹ lẫn con - đều nguy hiểm như nhau." Nam tước mỉm cười. "Bây giờ ta phải đi rồi. Ta sẽ phái đến đây một tay bảo vệ đã được ta dành sẵn cho lúc này. Hắn ta điếc đặc. Hắn được lệnh đưa ngươi đi chặng đầu tiên trong chuyến lưu đày của ngươi. Hắn sẽ đánh bại mụ đàn bà này nếu thấy cô ta điều khiển được ngươi. Hắn sẽ không cho phép ngươi tháo băng bịt miệng cho cô ta chừng nào ngươi chưa ra khỏi Arrakis. Nếu ngươi quyết định không ra đi... hắn sẽ có những mệnh lệnh khác."
"Ngài không phải đi," Piter nói. "Tôi đã quyết định."
"Ái chà chà!" Nam tước cười như nắc nẻ. "Quyết định nhanh như thế thì chỉ có thể có một ý thôi."
"Tôi sẽ chọn địa vị Công tước," Piter nói.
Còn Jessica nghĩ: Chẳng lẽ Piter không biết Nam tước đang nói dối anh ta sao? Nhưng - làm sao anh ta biết được? Anh ta là một Mentat biến chất.
Nam tước liếc xuống Jessica. "Chẳng quá ngạc nhiên khi ta hiểu Piter quá rõ phải không? Ta đã đánh cuộc với Chỉ huy Quân đội của ta rằng Piter sẽ chọn thế. Hà hà! Rất tuyệt, giờ thì ta đi đây. Chuyện này tuyệt hơn nhiều. Ái chà chà, quá ư là tuyệt. Cô hiểu không, Lệnh bà Jessica? Ta chẳng thù oán gì cô cả. Chẳng qua cần phải làm thế mà thôi. Cách này quá tuyệt. Đúng thế. Và trên thực tế, ta đã không ra lệnh tiêu diệt cô. Khi người ta hỏi đã có chuyện gì xảy ra với cô, ta có thể nhún vai coi như chẳng biết gì một cách hoàn toàn chân thật."
"Vậy là ngài đùn nó lại cho tôi?" Piter hỏi.
"Tay bảo vệ mà ta phái đến sẽ nhận lệnh của ngươi," Nam tước nói. "Mọi công việc cần làm, ta để cho ngươi." Ông ta nhìn Piter chằm chằm. "Đúng thế. Ở đây, bàn tay ta sẽ không dính chút máu nào. Đó là quyết định của ngươi. Đúng thế. Ta không biết chút gì về việc này cả. Đợi đến khi ta đi khỏi thì hãy làm bất cứ cái gì ngươi phải làm. Đúng thế. Ồ... à, ừ. Ừ. Tốt."
"Ông ta sợ sự chất vấn của một Người Nói Sự thật, Jessica nghĩ. Ai? Ái chà, tất nhiên là Mẹ Chí tôn Gaius Helen rồi! Nếu ông ta biết ông ta phải đối mặt với những câu hỏi của Mẹ Chí tôn thì chắc chắn là Hoàng đế có nhúng tay vào vụ này rồi. Ôi chao, ngài Công tước tội nghiệp!
Đưa mắt nhìn Jessica lần cuối, Nam tước quay gót, đi ra ngoài cửa. Nàng đưa mắt nhìn theo ông ta, suy nghĩ: Đúng như Mẹ Chí tôn đã cảnh báo - một kẻ thù quá nguy hiểm.
Hai tên lính Harkonnen đi vào. Một người nữa - mặt hắn là cái mặt nạ chằng chịt sẹo - đi theo sau, đứng ở ngưỡng cửa lăm lăm khẩu súng laze.
Gã điếc đó đây, Jessica nghĩ trong khi quan sát gương mặt sẹo. Nam tước biết ta có thể sử dụng Giọng nói đối với bất kỳ người nào khác.
Mặt Sẹo nhìn Piter. "Chúng ta có một thằng bé trong ổ rơm bên ngoài. Ý ông thế nào?"
Piter nói với Jessica. "Tôi đã nghĩ tới việc ràng buộc Lệnh bà bằng sự đe dọa đến con trai của Lệnh bà, nhưng tôi đã bắt đầu nhận ra làm vậy không ăn thua. Tôi đã để cảm tính che mờ lý trí. Một cách giải quyết tồi đối với một Mentat." Y nhìn hai tên lính vào trước, rồi quay ra để tên điếc có thể đọc được môi y: "Đưa họ vào sa mạc như tên phản bội đã gợi ý làm với cậu bé. Kế hoạch của ông ta được đấy. Bọn sâu cát sẽ thủ tiêu mọi bằng chứng. Không bao giờ được để cho thi thể họ bị phát hiện."
"Ông không muốn tự tay giết họ sao?" Mặt Sẹo hỏi.
Hắn ta đọc môi, Jessica nghĩ.
"Tôi theo gương Nam tước," Piter nói. "Đưa họ đến nơi tên phản bội đã nói đi."
Jessica nghe thấy sự điều khiển chói tai của một Mentat trong giọng Piter, thầm nghĩ: Anh ta cũng sợ Người Nói Sự thật.
Piter nhún vai, quay gót, đi qua ngưỡng cửa. Y dừng lại ngập ngừng ở đó, và Jessica tưởng y sẽ quay nhìn nàng lần cuối, nhưng y đi ra mà không quay lại.
"Tao thì tao đếch khoái phải đối mặt với Người Nói Sự thật sau cái việc đêm nay một tẹo nào," Mặt Sẹo nói.
"Mày thì chắc chả đời nào đâm đầu vào cái mụ khọm phù thủy ấy đâu," một trong hai tên lính kia nói. Hắn đi vòng về phía đầu Jessica, cúi xuống người nàng. "Cứ xớ rớ tán dóc ở đây thì chả bao giờ xong việc được. Túm lấy chân mụ ta rồi..."
"Sao không giết quách ở đây cho xong?" Mặt Sẹo hỏi.
"Rầy rà quá," tên đầu tiên nói. "Trừ phi mày muốn siết cổ chúng. Tao thì tao khoái làm cho nhẹ nhàng êm thấm. Ném chúng vào sa mạc như tên phản bội kia nói, rạch vài đường để lại dấu vết cho lũ sâu. Rồi thì chẳng còn gì để mà dọn dẹp nữa."
"Rồi... thôi được, chắc mày đúng đấy," Mặt Sẹo nói.
Jessica lắng nghe chúng nói chuyện, quan sát, ghi nhớ. Nhưng cái băng bịt miệng đã khóa Giọng nói của nàng, hơn nữa lại có một tên điếc đặc canh chừng.
Mặt Sẹo đút súng vào bao, túm chân nàng. Bọn chúng nâng nàng lên như nâng bao gạo, cẩn thận khiêng nàng qua cửa rồi ẩy nàng vào một ổ rơm được nâng lên bằng lực treo, bên trong đã có một người bị trói khác. Khi chúng xoay người nàng để nàng nằm lọt cái ổ rơm, nàng nhìn thấy khuôn mặt người nằm trong ổ rơm cùng mình - Paul! Cậu bị trói, nhưng không bị bịt miệng. Mặt cậu cách mặt nàng không quá mười xăng ti mét, hai mắt nhắm nghiền, hơi thở đều đặn.
Có phải thằng bé bị đánh thuốc không? nàng tự hỏi.
Bọn lính nâng ổ rơm lên, và hai mắt Paul hơi ti hí - hai khe mắt tối đen nhìn nàng chằm chằm.
Thằng bé không được thử dùng Giọng nói! nàng cầu nguyện. Cái tên điếc đặc đó!
Mắt Paul vẫn nhắm.
Cậu đang luyện bài tập thở-ý thức, giữ tâm trí bình tĩnh, lắng nghe bọn bắt giam mình. Tên điếc này là một trở ngại, nhưng Paul kiềm chế nỗi thất vọng. Bài tập giữ bình tĩnh kiểu Bene Gesserit mà mẹ đã dạy giúp cậu cân bằng, sẵn sàng tận dụng bất cứ cơ hội nào.
Paul cho phép mình ti hí một mắt ngắm khuôn mặt mẹ. Mẹ có vẻ không sao. Tuy nhiên lại bị bịt miệng.
Cậu tự hỏi ai có thể bắt mẹ. Việc cậu bị bắt thì khá đơn giản - lên giường sau khi uống viên thuốc theo đơn của Yueh, khi thức dậy thì thấy mình đã bị trói trong ổ rơm này rồi. Có lẽ chuyện xảy ra với mẹ cậu cũng tương tự như thế. Logic mách bảo tên phản bội là Yueh, nhưng ông ta đã trì hoãn quyết định cuối cùng. Không thể hiểu được chuyện này - một bác sĩ trường Suk là tên phản bội.
Chiếc ổ rơm hơi nghiêng khi bọn lính Harkonnen cẩn thận khiêng nó qua ngưỡng cửa đi vào đêm tối đầy sao. Một cái phao-dây treo kêu sột soạt khi cọ vào ngưỡng cửa. Rồi cả bọn đã ở trên bãi cát, chân sục vào trong cát. Một cánh của chiếc tàu chim hiện ra lờ mờ trên đầu, che lấp những ngôi sao. Chiếc ổ rơm được đặt xuống mặt đất.
Paul điều chỉnh hai mắt cho quen với ánh sáng lờ mờ. Cậu nhận ra tên điếc khi hắn mở cửa tàu, nhìn vào trong dưới ánh sáng tù mù xanh lục từ bảng thiết bị chiếu ra.
"Bọn ta phải dùng cái tàu này á?" hắn ta hỏi rồi quay lại nhìn vào môi đồng bọn.
"Tên phản bội nói nó đã được cải tiến để phục vụ trong sa mạc," một tên khác đáp.
Mặt Sẹo gật đầu. "Nhưng nó là loại dùng để liên lạc vặt vãnh mà. Trong ấy chỉ đủ chỗ cho chúng và hai người trong bọn ta thôi."
"Hai người là đủ," tên chở ổ rơm nói, hắn tiến đến gần và dùng môi nói chuyện với tên điếc. "Từ bây giờ thì hai chúng tao có thể lo vụ này được rồi, Kinet à."
"Nam tước đã dặn tao là phải chắc chắn về chuyện gì sẽ xảy ra với hai đứa nó," Mặt Sẹo nói.
"Sao mày cứ lo ngay ngáy thế hả?" một tên lính khác ở phía sau tên chở ổ rơm hỏi.
"Cô ta là một phù thủy Bene Gesserit," tên điếc trả lời. "Bọn chúng có nhiều khả năng."
"Ái chà chà..." Tên khiêng ổ rơm nắm tay thành quả đấm nơi tai. "Một trong số bọn chúng hả? Biết thế nghĩa là gì rồi."
Tên lính sau lưng hắn càu nhàu. "Cô ta sẽ sớm bị sâu cát ăn thịt thôi. Đừng nghĩ rằng một mụ phù thủy Bene Gesserit thì mạnh hơn một trong những con sâu cát to đùng đó. Phải không, Czigo?" Hắn huých khuỷu tay vào tên khiêng ổ rơm.
"Ờ, đúng," tên khiêng ổ rơm nói. Hắn quay lại với cái ổ rơm, nắm hai vai Jessica. "Đi nào, Kinet. Mày có thể đi theo nếu muốn biết chắc chuyện gì sẽ xảy ra."
"Mày thật tử tế khi mời tao đấy, Czigo," Mặt Sẹo nói.
Jessica cảm thấy mình bị nâng lên, bóng cái cánh đang quay tròn - những ngôi sao. Bọn chúng đẩy nàng vào phía đuôi tàu chim, kiểm tra sợi dây krimskell của nàng, sau đó trói nàng bằng dây da. Paul bị ấn xuống cạnh nàng, bị trói chặt cứng, và nàng để ý thấy cậu bé bị trói bằng dây thừng bình thường.
Tên mặt sẹo hay tên điếc mà bọn chúng gọi là Kinet chiếm một chỗ ở đằng trước. Tên khiêng ổ rơm được gọi là Czigo thì đi loanh quanh rồi chiếm một chỗ khác ở đằng trước.
Kinet đóng cửa, cúi xuống bộ điều khiển. Con tàu bắt đầu nhấc mình, cánh gập lại, lao vút về phía Nam bên trên Tường Chắn. Czigo vỗ vai người bạn đi cùng, nói: "Sao mày không quay lại canh chừng hai đứa chúng nó đi?"
"Mày biết rõ đường chứ?" Kinet nhìn môi Czigo.
"Tao nghe tên phản bội nói cũng chăm chú như mày vậy."
Kinet xoay ghế ngồi của mình. Jessica nhìn thấy ánh sao phản chiếu trên khẩu súng trong tay hắn. Bên trong tàu bốn phía đều có ánh đèn, dường như tập trung đủ độ sáng khi nàng điều chỉnh mắt, nhưng gương mặt sẹo của tên lính vẫn lờ mờ. Jessica kiểm tra đai an toàn của nàng, thấy nó lỏng lẻo. Nàng cảm thấy sự thô ráp của dây trói bằng da cọ vào tay trái, nhận ra nó sắp đứt, chỉ cần giật mạnh một cái là tung ra.
Có ai đó trên con tàu đã sắp đặt việc này cho mẹ con ta? nàng tự hỏi. Ai vậy? Chầm chậm, nàng vặn vẹo đôi chân bị trói để tách ra khỏi chân Paul.
"Lãng phí một người đàn bà xinh đẹp như thế này chả phải là đáng tiếc lắm sao," Mặt Sẹo nói. "Mày đã bao giờ có loại quý tộc cao cấp thế này chưa?" Hắn quay lại nhìn tên phi công.
"Bene Gesserit không hẳn là quý tộc cao cấp," tên phi công nói.
"Nhưng nhìn bọn họ ả nào cũng cao quý hết."
Hắn có thể nhìn ta đủ rõ, Jessica nghĩ. Nàng co đôi chân bị trói lên trên ghế, thu mình lại như quả bóng, nhìn Mặt Sẹo chằm chằm.
"Cô ả quả đẹp thực," Kinet nói. Hắn ta liếm môi. "Đúng là tiếc thật." Hắn nhìn Czigo.
"Mày đang nghĩ cái mà tao nghĩ là mày đang nghĩ phải không?" tên phi công hỏi.
"Ai mà biết được?" tên lính hỏi. "Sau đấy..." Hắn nhún vai. "Tao chưa làm cái trò ấy với bọn quý tộc bao giờ. Có thể sẽ chẳng bao giờ có được cơ hội như thế này nữa."
"Mi cứ thử đặt tay lên mẹ ta xem..." Paul nghiến răng kèn kẹt. Cậu giận dữ nhìn Mặt Sẹo.
"Ê!" tay phi công phá lên cười. "Con sói con sủa kìa. Nhưng có cắn được đâu."
Còn Jessica nghĩ: Paul đang cất giọng quá cao. Tuy vậy có thể có tác dụng.
Họ bay trong im lặng.
Bọn ngốc tội nghiệp này, Jessica nghĩ, vừa quan sát đám lính vừa nghĩ lại những lời Nam tước nói. Bọn chúng sẽ bị giết ngay khi báo cáo đã hoàn thành nhiệm vụ. Nam tước không muốn có nhân chứng.
Con tàu chao nghiêng trên mép phía Nam Tường Chắn, và Jessica nhìn thấy phía dưới họ một dải cát bị che khuất khỏi ánh trăng.
"Đến đây là đủ xa rồi," tên phi công nói. "Tên phản bội bảo đưa bọn chúng đến bất cứ dải cát nào gần Tường Chắn." Hắn lái con tàu hạ xuống những đụn cát, chúi thấp dần rồi khựng lại trên bề mặt sa mạc.
Jessica thấy Paul bắt đầu hít thở nhịp nhàng luyện bài tập giữ bình tĩnh. Cậu nhắm mắt, mở mắt. Jessica nhìn con chằm chằm, không thể giúp gì được cho con. Thằng bé vẫn chưa làm chủ được Giọng nói, nàng nghĩ, nếu nó thất bại...
Con tàu khẽ lắc lư khi đáp xuống dải cát, và khi nhìn lại phía Bắc đầu kia Tường Chắn, Jessica thấy bóng một đôi cánh ở đó, khuất ngoài tầm nhìn.
Có người đang đi theo chúng ta! nàng nghĩ. Ai? Rồi tự trả lời: Những kẻ do Nam tước cắt đặt theo dõi cặp lái tàu này. Và rồi sẽ lại có những kẻ đi theo dõi những kẻ theo dõi này.
Czigo tắt cánh quạt. Bầu không khí im lặng bao trùm lên họ.
Jessica quay đầu. Qua ô cửa sổ phía Mặt Sẹo, nàng có thể nhìn thấy ánh trăng đang lên tỏa sáng bàng bạc, một gờ đá trông như phủ sương giá vươn mình trên sa mạc. Sóng cát cuồn cuộn chạy thành vệt xung quanh nó.
Paul hắng giọng.
Tên phi công nói: "Bây giờ chứ, Kinet?"
"Tao không biết, Czigo ạ."
Czigo quay sang nói: "Ái chà chà, nhìn xem." Hắn ta vươn tay nắm lấy váy Jessica.
"Tháo băng bịt miệng ra," Paul ra lệnh.
Jessica cảm thấy những từ ngữ lăn tròn trong không khí. Thanh điệu, âm sắc đều tuyệt vời - có tính cưỡng bách, lanh lảnh. Nếu thấp xuống chút nữa thì chuẩn hơn, nhưng nó vẫn có thể rơi đúng vào phổ âm thanh của bọn lính này.
Czigo đưa tay lên dải băng bịt miệng Jessica, tháo nút buộc ra.
"Dừng lại!" Kinet ra lệnh.
"Ôi chao, câm mõm đi," Czigo nói. "Tay cô ta bị trói rồi mà." Hắn gỡ cái nút và dải băng rơi xuống. Mắt hắn rực sáng trong khi ngắm nghía Jessica.
Kinet đặt tay lên cánh tay tên phi công. "Nhìn đi, Czigo, đâu cần..."
Jessica xoay cổ, khạc giẻ bịt miệng ra. Nàng điều chỉnh giọng ở mức thấp, âm điệu thật tình cảm. "Quý ngài ạ! Không cần phảiđánh nhau vì tôi." Cùng lúc ấy, nàng quằn quại nhằm cầu xin sự giúp đỡ của Kinet.
Nàng thấy chúng ngày càng căng thẳng, biết rằng trong khoảnh khắc này chúng đã bị thuyết phục là cần phải đánh nhau vì nàng. Sự bất đồng của chúng chẳng cần lý do nào khác. Trong tâm trí chúng, chúng đang đánh nhau vì nàng.
Nàng ngẩng mặt lên sao cho ánh sáng từ các thiết bị chiếu vào, để chắc chắn Kinet đọc được môi nàng, rồi nói: "Các anh không được bất hòa." Bọn chúng dịch ra xa nhau hơn, nhìn nhau đầy cảnh giác. "Có người đàn bà nào đáng để các anh đánh nhau không?" nàng hỏi.
Bằng việc thốt ra những lời đó, bằng việc có mặt ở đây, nàng khiến mình trở nên cực kỳ xứng đáng cho bọn chúng đánh nhau.
Paul mím chặt môi, buộc mình giữ im lặng. Cậu đã may mắn thành công khi sử dụng Giọng nói. Bây giờ - mọi chuyện phụ thuộc vào mẹ, người giàu kinh nghiệm hơn cậu nhiều.
"Ừ nhỉ," Mặt Sẹo nói. "Đâu cần đánh nhau..."
Tay hắn lao nhanh như chớp về phía cổ tên phi công. Cú ra đòn bị đáp trả bởi một ánh kim loại lóe lên đâm vào tay Mặt Sẹo và sẵn đà ập luôn vào ngực hắn.
Mặt Sẹo rên rỉ, nghiêng về phía sau dựa vào cánh cửa.
"Mày tưởng tao là thằng ngốc không biết cái trò bịp bợm ấy chắc," Czigo nói. Hắn lật tay lại, làm lộ ra con dao sáng lấp lánh phản chiếu ánh trăng.
"Giờ thì tới lượt con sói con," hắn nói rồi cúi về phía Paul.
"Đâu cần phải làm thế," Jessica thì thầm.
Czigo do dự.
"Anh không thích tôi hợp tác hơn sao?" Jessica hỏi. "Hãy cho thằng bé một cơ hội." Nàng nhếch mép khinh bỉ. "Một cơ hội nho nhỏ để nó ra khỏi đây, đến dải cát kia. Hãy cho nó cơ hội đó, rồi thì..." Nàng mỉm cười. "Anh có thể thấy mình sẽ được đền ơn xứng đáng."
Czigo liếc sang trái, sang phải, rồi lại hướng sự chú ý vào Jessica. "Tôi có nghe nói về những chuyện có thể xảy ra với một người trong sa mạc," hắn nói. "Có khi thằng bé thấy con dao còn tử tế chán."
"Chẳng lẽ tôi đòi hỏi thế là quá nhiều sao?" Jessica van vỉ.
"Cô đang cố lừa tôi," Czigo thì thầm.
"Tôi không muốn thấy con mình chết," Jessica nói. "Như thế là lừa gạt sao?"
Czigo lùi lại, huých khuỷu tay vào then cửa. Hắn túm lấy Paul, lôi cậu qua chiếc ghế, đẩy cậu vắt nửa người ra ngoài cánh cửa, tay lăm lăm con dao. "Mày sẽ làm gì, con sói con, nếu tao cắt dây trói cho mày?"
"Nó sẽ rời nơi này ngay lập tức rồi đi về phía những khối đá kia," Jessica nói.
"Mày sẽ làm thế chứ, sói con?" Czigo hỏi.
Giọng của Paul gay gắt một cách thích đáng. "Phải."
Con dao hạ xuống, cắt dây trói ở chân cậu. Paul cảm thấy bàn tay sau lưng ẩy mạnh cậu xuống cát, bèn giả vờ lảo đảo tì vào khung cửa để lấy điểm tựa, quay người như muốn giữ thăng bằng, rồi bất ngờ tung cú đá bằng chân phải.
Ngón chân được ngắm đích cực kỳ chính xác, không uổng công cậu rèn luyện suốt ngần ấy năm dài, như thể tất cả sự tập luyện đó đều tập trung cho lúc này đây. Gần như tất cả các cơ của thân thể cậu đều phối hợp theo sự sắp đặt của nó. Mũi chân đá trúng vào phần mềm bụng Czigo ngay dưới xương ức, dội một lực kinh khủng lên gan, xuyên qua cơ hoành ép nát tâm thất phải của hắn.
Tên lính kêu ùng ục rồi đổ ập về phía sau, lộn nhào qua mấy chiếc ghế. Không thể sử dụng đôi tay, Paul theo đà rơi xuống cát, lộn một vòng để lấy thêm lực giúp cậu đứng lên chỉ bằng một động tác. Cậu chui trở lại buồng lái, tìm thấy con dao, dùng răng giữ nó trong lúc mẹ cậu cà dây trói vào lưỡi dao. Nàng lấy dao cắt dây trói tay cho cậu.
"Mẹ có thể điều khiển được hắn," nàng nói. "Lẽ ra hắn đã cắt dây trói cho mẹ rồi. Con làm thế thật liều lĩnh một cách ngu ngốc."
"Con nhìn thấy sơ hở và đã tận dụng nó," cậu nói.
Nàng nghe thấy sự điều khiển chói tai trong giọng cậu, liền nói: "Ký hiệu của gia tộc Yueh được viết trên trần buồng lái này."
Cậu ngước lên, nhìn cái biểu tượng xoắn xít.
"Chúng ta ra ngoài xem xét con tàu này nào," nàng nói. "Có một chiếc bọc dưới ghế phi công. Mẹ cảm thấy nó khi chúng ta bước vào đây."
"Bom ư?"
"Không chắc. Ở đây có gì đó rất lạ."
Paul nhảy xuống cát, Jessica theo sau. Nàng quay lại, với tay lấy cái bọc lạ ở dưới ghế, nhìn thấy chân Czigo sát mặt mình, cảm thấy sự ẩm ướt trên cái bọc khi nàng lôi nó ra, nhận ra sự ẩm ướt này là máu tay phi công.
Thật lãng phí hơi ẩm, nàng nghĩ, biết rằng đây là cách nghĩ của dân Arrakeen.
Paul đưa mắt ra xung quanh, nhìn vách đá nhô lên khỏi sa mạc giống như một bãi biển hiện ra từ biển cả, những vách núi cao dốc đứng do gió đẽo nên tạo thành một hàng rào ở xa xa. Cậu quay lại khi mẹ nhấc cái bọc ra khỏi con tàu, thấy mẹ nhìn chằm chằm qua những đụn cát về phía Tường Chắn. Cậu đưa mắt theo, nhìn thấy cái đã thu hút sự chú ý của mẹ, thấy một con tàu đang lao về phía họ, và nhận ra họ không có thời gian lôi những cái xác ra khỏi con tàu rồi chạy trốn.
"Chạy đi, Paul!" Jessica hét lên. "Bọn Harkonnen đó!"
Xứ Cát Xứ Cát - Frank Herbert Xứ Cát