Chương Kết -
à Bê vừa gọt trái xoài cát chín cây, vừa hỏi:
- Bà ngoại cháu có khoẻ không Hy?
Phượng Hy trả lời:
- Ngoại cháu ốm hơn trước, nhưng vẫn khoẻ.
- Dạo này hình như bà Bảy ở bên cù lao.
- Dạ, ngoại thích yên tịnh. Hơn nữa, ở bên cù lao có mợ Chi chăm sóc. Ngoại có vẻ hợp với bà dâu trẻ này hơn mợ Phụng.
Bà Bê gật gù:
- Vậy cũng được. Bà Bảy có trách cứ gì chuyện cháu bỏ đi trước kia không?
Phượng Hy nhón một miếng xoài trong dĩa:
- Ngoại không nhắc, nhưng tự cháu lôi chuyện cũ ra để xin lỗi đã không chịu nghe lời ngoại.
- Rồi bà nói sao?
- Cả ngoại lẫn cậu Hai đều không muốn nhắc tới chuyện này, nên chả ai nói gì hết.
Bà Bê bật cười:
- Cũng phải thôi. Ánh Vy đã là vợ của ông Ba Tâm, nhắc chuyện cũ khó nghe lắm.
Rồi bà tò mò:
- Có gặp Ánh Vy không?
Phượng Hy lắc đầu:
- Dạ không. Chị Vy ở bên nhà của ông Tâm, cháu thấy không tiện qua thăm, nên thôi. Nghe ngoại nói với mợ Chi, Ánh Vy đang chờ ông Tâm bão lãnh, nhưng thủ tục bên Mỹ còn trục trặc nên đã hai năm hơn rồi, chuyện xuất cảnh theo chồng của chị Vy vẫn chưa tới đâu.
Đẩy dĩa xoài tới gần chỗ Hy ngồi, bà Bê bâng quơ:
- Chắc sẽ chẳng đi tới đâu đâu.
Hy ngạc nhiên:
- Sao vậy dì?
Bà Bê cười khẩy:
- Ông ta không làm hồ sơ thì sao Ánh Vy đi cho được. Nói tóm lại, Ba Tâm không có ý đưa vợ sang Mỹ, vì nghe đồn ở bển, ổng cũng có một bà vợ.
Phượng Hy ngờ vực:
- Không lý nào.
Bà Bê cao giọng:
- Cháu thì hiểu gì về Ba Tâm cơ chứ. Ông ta là một tay dối trá, nhỏ mọn. Ba Tâm sẵn sàng lật lộng, miễn chuyện đó có lợi cho mình. Cậu Bằng nhà này từng là nạn nhân của ông ta đấy.
Hy hỏi tới:
- Chuyện như thế nào hả dì?
Bà Bê chép miệng:
- Dài dòng lắm. Chuyện xảy ra mười mấy năm trước kìa. Hồi ấy, Bằng đang học đại học ở Sài Gòn, nghỉ hè mới về Mỹ Tho. Hè năm đó, ông Tâm được xuất cảnh nên ổng thường tổ chức nhậu nhẹt với bạn bè, vừa để chia tay, vừa để giết thời gian trong lúc chờ đợi chuyến bay. Có một lần ông Tâm mượn xe của Bằng ra nhà bạn đâu tận ở ngã ba Trung Lương, đã đụng phải hai vợ chồng chở nhau bằng xe đạp. Thay vì dừng lại xem họ thương tích ra sao, ông ta chạy thẳng về nhà mà không hề biết số xe của mình đã bị người đi đường ghi được.
Ngừng lại để thở, bà Bê nói tiếp:
- Khi cảnh sát giao thông hỏi đến, ông ta chối phăng, mặt khác lại năn nỉ Bằng nhận tội thay, vì ông ta đã tới ngày được xuất cảnh. Chẳng hiểu ông Tâm mồm mép thế nào mà cậu Bằng hào hiệp gật đầu. Ngày ông Tâm lên máy bay cũng là ngày cậu Bằng ra toà. Toà xử cậu ấy mười hai năm vì tội uống rượu, lái xe đụng chết người rồi bỏ chạy luôn. Nhờ cải tạo tốt, cậu ấy được ra sớm.
Phượng Hy kêu lên:
- Trời ơi! Chuyện cứ y như bịa ấy. Thật khó tin.Tại sao Bằng lại nhận tội thay ông Tâm chứ?
Bà Bê ngậm ngùi:
- Sau này dì mới biết, Bằng làm thế một phần cũng vì gia đình. Lúc đó bà Hai Nữ làm ăn thất bại, ông Tâm đã đưa bà gần hết số đô la và vàng được phép mang theo, để bà làm vốn.
Phượng Hy thẩn thờ:
- Thì ra là như vậy.
- Ngoài số tiền ấy, ông Tâm còn hứa cho Bằng nhà và đất đai ổng vẫn chưa bán được khi xuất cảnh. Chính vì cái lợi trước mắt bà Hai và cậu Yên vừa thuyết phục, vừa ép buộc Bằng đồng ý. Có lẽ hai người không ai ngờ Bằng bị kêu án những mười mấy năm.
Bà Bê thở dài:
- Tội nghiệp! Bằng tốt bụng lắm. Ngồi tù nhưng cậu ấy nhắn ra bảo tôi phải mang bằng được đứa con của vợ chồng bị nạn về nuôi. Khi ra tù, cậu ấy lo lắng, chăm sóc con bé từng chút, trong khi ông Tâm lại ghét con Xê ra mặt. Ông ta chưa bao giờ hỏi thăm con bé một câu. Dường như nhìn thấy bé Xê, ông ta lại sợ mỗi khi nhớ đến tội lỗi của mình hay sao ấy.
Môi bĩu ra khinh bỉ, bà Bê nói tiếp:
- Ông ấy tráo trở ở chỗ nào cháu biết không?
Hy chưa kịp trả lời, bà Bê đã cao giọng:
- Lúc năn nỉ Bằng nhận tội cho mình, ông ta hứa ngon hứa ngọt đủ điều, nhưng khi yên thân ở xứ người rồi, ông ta lại nghĩ khác. Ông ta gọi điện về không cho bán nhà, đất với lý do để khi Bằng ra tù có chỗ ở, có chút ít thu nhập từ vườn. Nói thì nghe tốt lắm, nhưng Bằng vừa mãn hạn tù, ông ta đã vội từ Mỹ bay về. Rồi cũng mồm mép đó, ông Tâm trân tráo đòi lại những gì trước kia đã năn nỉ Bằng nhận.
Hy ngao ngán:
- Cháu không thể tưởng tượng nỗi.
Bà Bê cười nhạt:
- Dì cũng thế. Bởi vậy, Bằng rất phẫn uất. Hai chú cháu không nhìn nhau từ đó. Lần về nước thứ hai, ông Tâm cũng nhắm mục đích đòi lại nhà. Lần này, giữa hai người lại thêm một điểm đối đầu nữa là cháu. Sự việc chưa ngả ngũ tới đâu, cháu đã biến mất.
Phượng Hy hỏi:
- Cuối cùng, Bằng cũng trả lại ông ta ngôi nhà ấy?
Bà Bê chép miệng:
- Ông Tâm mang tới đưa cậu Yên và bà Hai Nữ một số tiền khá lớn, để đổi lại ngôi nhà. Nói là khá lớn nhưng nếu tính trị giá thì chưa được bằng một phần ba giá tiền nhà và đất ấy. Mẹ Bằng đã nhận tiền, cậu Bằng đành phải rời khỏi ngôi nhà đó.
Hy trầm ngâm:
- Vậy mà Bằng không hề nói với cháu chuyện này.
Bà Bê nói một hơi:
- Tính Bằng là thế. Nói thật, dì rất mừng khi biết cháu đã chọn Bằng làm người bạn đời của mình. Cậu ấy là người tốt, cháu sẽ được hạnh phúc. Thật đó, chỉ tội cho Ánh Vy lấy nhằm người không ra gì. Rồi con bé sẽ Hòn Vọng Phu thời đại mới.
Phượng Hy bâng khuâng. Hạnh phúc với người mình yêu, đó là mơ ước đâu của chỉ riêng cô. Hy cười rạng rỡ khi thấy Bằng từ cổng bước vào. Cô đi về phía đó và buông mình vào vòng ôm của anh. Bằng hôn nhanh lên trán Hy với tất cả trìu mến.
Ngồi cùng Hy xuống ghế đá trong sân, Bằng hồ hởi thông báo:
- Anh đã tìm được trại của ba em đang ở. Tuần sau, chúng ta sẽ đi thăm bác ấy.
Mặt đang vui, Phượng Hy bỗng xìu xuống:
- Em sợ gặp ba lắm. Gặp ba nghĩa là đối diện với những chuyện em muốn quên. Từ cái chết của mẹ, đến chuyện ba đành đoạn bán em. Em không muốn, anh hiểu không?
Bằng dịu giọng:
- Anh hiểu. Nhưng từ chối gặp ba, liệu lương tâm em có an ổn không? Em sẽ bỏ mặc ba, khi ông được ra khỏi trại sao?
Hy ôm đầu:
- Đương nhiên em sẽ lo cho ba sau này. Chỉ sợ anh và gia đình anh không chấp nhận ba em.
Bằng lắc đầu:
- Không có chuyện đó đâu. Anh từng ngồi tù những mười năm kia mà.
Phượng Hy nhìn Bằng:
- Anh ở tù vì người khác, anh hoàn toàn khác xa ba em.
Bằng vuôt tóc cô:
- Nhưng dù sao, anh cũng từng ngồi tù, nên hiểu tâm tình của người trong tù ra sao. Chúng ta nên đi thăm ba. Đó cũng là một cách khiến ông phải nghĩ lại kiểu sống của mình trước đây. Em đồng ý chứ?
Phượng Hy chớp mắt:
- Sao anh tốt với em dữ vậy?
Bằng mỉm cười:
- Câu này anh đã trả lời nhiều lần rồi. Nhưng anh không ngại trả lời nữa đâu. Tất cả cũng vì "Anh yêu em". Đơn giản quá phải không?
Phượng Hy thì thầm:
- Đơn giản nhưng vô cùng thiêng liêng với những ai hiểu thế nào là yêu thương chân thật. Cuộc đời mang tới cho em nhiều nỗi buồn, nhưng cuộc đời cũng mang tới cho em nguồn hạnh phúc quý giá nhất là anh.
Vượt Dòng Thời Gian Vượt Dòng Thời Gian - Trần Thị Bảo Châu