Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Trảng Đất Trống
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 19
T
racy ngồi một mình trên bàn, đầu óc chếnh choáng và lơ mơ như lạc trong sương mù, nhưng không phải do tác dụng của bia. Cô vẫn chưa uống hết một cốc. Cô cần ở một mình để ngẫm lại những gì Rosa vừa nói và kết nối với những điều cô biết. Kimi Kanasket đã bị xe đâm, gần như chắc chắn là ở trảng đất trống trong khu rừng. Đó là điều Buzz Almond đã nghi ngờ. Vì thế ông đã chụp những bức ảnh đó. Đó là lý do mặt đất bị cày xới. Cô đang hối hận vì đã không giữ lại bản sao của những bức ảnh, ít nhất cũng là mấy tấm phim, trước khi đưa hết cho Kaylee Wright. Giờ thì cô cứ lo sợ mơ hồ rằng khéo Wright lại làm mất chúng.
Cô nhớ lại ít nhất ba tấm ảnh chụp chỗ hư hại trên chiếc xe tải trắng của Tommy Moore, nhưng không nhớ nổi có tấm nào chụp lốp xe không hay chỉ chụp phần hư hại trên nóc và tai xe trước. Cô gọi tới văn phòng của Kaylee Wright nhưng đám đông ngày càng ồn ào khiến cô chẳng nghe thấy gì. Cô phải đút ngón tay vào tai để giảm bớt tiếng ồn.
“Chị ấy đi đâu cơ?”
“Tacoma.” Người phụ nữ đáp. “Chị ấy đang theo một vụ mất tích.”
“Vậy là chị ấy đã từ Đức về.” Tracy nói.
“Có vẻ như vậy.” Người phụ nữ nói.
Qua hộp thư thoại máy bàn của Wright, Tracy nhắn cô ấy hãy gọi lại cho cô. Cô thở phào vì Wright đang ở Tacoma chứ không còn ở Đức nữa. Cô cố gọi vào di động của Wright nhưng lại được kết nối tới hộp thư thoại. Cô cũng để lại một lời nhắn ở đó. Cho tới khi Wright gọi lại, cô chẳng còn cách nào khác ngoài việc phải kiên nhẫn, mà đó vốn chẳng phải là sở trường của cô.
Cô lấy ví và gom những tài liệu mà Rosa và Gabriel để lại rồi đứng dậy ra về. Điện thoại reo. Cô hy vọng đó là Wright, nhưng khi nhìn tên người gọi, một cảm giác nôn nao khủng khiếp bỗng ập đến. Cô sực nhớ rằng lẽ ra mình phải đang ở một nơi khác nhưng đã quên tiệt.
“Dan.” Cô nghe máy.
“Này, anh đang ở nhà em đây. Em đang ở đâu?”
“Em xin lỗi, em bị kẹt. Em đang trên đường về.”
“Anh chẳng nghe thấy em nói gì cả.”
“Em vừa phải đi họp.” Cô nói, cố rẽ đám đông đi ra ngoài để tránh tiếng ồn.
“Nghe như em đang ở quán bar ấy.”
“Em xong rồi. Khi nào về tới nơi, em sẽ giải thích. Em đang trên đường về.”
“Có lẽ anh nên đi chăng?”
“Không, em đang trên đường về rồi. Anh cứ vào nhà đi!”
Cô cúp máy và vội vã ra xe. Đường từ trong phố ra cao tốc đông như nêm, ra tới đường 1-5 rồi cũng chẳng khá khẩm hơn chút nào. Đường sá cứ đông nghịt như thế đến tận đường nối ra cầu Tây Seattle. Cô cố nghĩ xem trên đường có hàng thực phẩm nào không để ghé vào mua chút gì về nấu nướng, nhưng đầu cô cứ trống rỗng. Dù gì đã muộn thế này rồi, tốt nhất không nên để Dan phải chờ thêm phút nào nữa. Cô thầm kiểm lại đồ trong tủ lạnh: một hộp sữa, phô mai tươi, sữa chua, đồ gia vị và mấy hộp đựng đồ ăn còn thừa.
Khi cô rẽ vào phố nhà mình, cơn mưa phùn lúc trước trở nên dày hơn. Chiếc Tahoe của Dan đang đỗ bên vệ đường, bên ngoài hàng hiên có cổng chắn của cô. Khi tới gần, cô thấy Dan vẫn đang ngồi nguyên trên ghế lái. Cô tấp xe vào lối vào, nhấn nút mở cửa ga-ra. Cô cho xe vào ga-ra rồi bước ra, trùm tạm áo khoác lên đầu thay ô để che mưa. Dan hạ kính cửa sổ.
“Sao anh lại ngồi trong xe?”
“Mật mã mở cổng không dùng được.” Giọng anh đầy bực bội.
Một cơn nôn nao nữa lại ập đến với Tracy. “Xin lỗi. Em đã đổi mật khẩu.” Cô bị ám ảnh về việc đổi mật khẩu kể từ khi một kẻ bám đuôi đột nhập vào nhà cô.
“Có lẽ anh nên quay lại Cedar Grove. Anh cần đảm bảo Sherlock và Rex đều ổn. Anh đã bảo người chăm chó là tối nay anh sẽ về.”
“Đừng làm thế! Em xin anh.”
“Có lẽ tối nay không phải ngày tốt. Cả hai ta đều có những tuần dài vất vả.”
“Đúng vậy, Dan. Em nhận được một cuộc gọi trễ từ Kelly Rosa về vụ ở Stoneridge. Em tới quán bia gặp chị ấy để nói chuyện. Em xin lỗi. Em…”
“Quên.” Anh tiếp lời.
“Thật điên rồ!” Cô ngẩng lên nhìn trời. Nước đang nhỏ ướt sũng lưng cô. “Chúng ta vào trong tránh mưa được không?”
Anh kéo cửa kính lên rồi ra ngoài, theo cô đi vào ga-ra, bước qua cánh cửa dẫn vào bếp. Anh không mang theo va li.
Phía trong, chú mèo Roger đang meo meo ầm ĩ. “Để em cho nó ăn để nó khỏi kêu ca.” Cô lấy một lon đồ hộp trong tủ ra và giật nắp. “Vụ lời khai thế nào rồi?” Cô hỏi, gạt Roger sang một bên rồi lấy thìa múc thức ăn ra đĩa.
Dan nhún vai. “Một số thì ổn, một số thì không ổn lắm; chủ tịch công ty đang nói dối. Anh bắt thóp được vài câu. Tiếc là tuần sau anh phải quay lại đó, mà anh thì chẳng muốn chút nào.”
“Vụ giết người ở Greenwood đang diễn tiến khùng điên.” Tracy nói. “Cậu con trai tới một mình và thú tội.”
“Anh tưởng người mẹ nhận tội chứ?”
“Bà ta đã nhận tội.”
“Chà. Giờ thì thế nào?”
“Hiện tại bọn em vẫn đang xem xét.”
“Trừ khi một trong hai người rút lại lời khai, nếu không thì vẫn tồn tại nghi ngờ hợp lý bất kể đó là ai.”
“Đó cũng là kết luận của công tố viên.” Tracy vào khu để đồ ăn tìm mỳ ống, nhưng chẳng tìm thấy gì.
“Bà nhân chủng học pháp y kia muốn gì thế?”
Tracy nói vọng ra sau bức tường. “Chị ấy không nghĩ rằng cô gái đó tự tử. Chị ấy cho rằng có người đã đâm xe ô tô vào người cô ấy rồi vứt xác cô ấy xuống sông.”
Dan đi vòng vào trong. “Lạy Chúa, thật ư?”
“Em biết. Anh có tưởng tượng nổi là có người làm điều đó không?”
Anh lắc đầu rồi dựa lưng vào kệ bếp. “Chuyện của em khiến việc của anh cứ như là một chuyến dạo chơi ấy. Rosa có chứng minh được không?”
“Chị ấy có thể chứng minh được cô gái bị xe đâm và vẫn còn sống khi rơi xuống dòng sông.”
“Vẫn còn sống ư?” Dan hỏi. “Liệu cô ấy có cơ hội sống sót không?”
Anh nghĩ hệt như một luật sư. “Rosa nghĩ có khả năng đó, nhưng có rất nhiều yếu tố để xem xét.” Cô bước tới chỗ anh và vòng tay qua eo anh. “Em nhớ anh.” Cô hôn lên môi anh. “Hay là chúng ta gọi đồ ăn ở Bếp Thái về nhà?”
Dan mím môi cười. “Với những gì còn sót lại trong tủ lạnh thì điều đó là cần thiết.”
Cô rên rỉ. “Em xin lỗi. Em đã định về nhà sớm hơn.”
“Đừng lo.” Anh nói. “Đồ ăn sẵn cũng ngon mà. Có vẻ cả hai ta đều phải trải qua một quãng thời gian khó nhằn.”
Cô lùi lại, dựa lưng vào kệ bếp trong khoảng không chật hẹp, bỗng nhiên thấy chênh chao, ngậm ngùi. Cô không thể không liên hệ tình cảnh của Kimi Kanasket với những gì đã xảy ra với Sarah. “Em biết, nhưng em muốn nấu bữa tối cho anh.”
“Thật tình thì không vấn đề gì đâu.”
Mắt cô ngấn nước.
Anh bước lại gần. “Này, có chuyện gì thế?”
Tracy nghĩ tới Angela và Tim Collins, nghĩ tới lời Kins nói về mối quan hệ hiện giờ của anh và Shannah, cô không thể ngừng nghĩ tất cả bọn họ đều đã từng có thời giống như cô và Dan, mỗi lần gặp nhau là một lần đắm say. “Liệu có bao giờ chúng ta có thời gian dành cho nhau không? Chắc hẳn anh luôn cảm thấy mình bị gạt sang một bên.”
“Anh là người đàn ông trưởng thành, Tracy. Anh hiểu một công việc không phải sáng cắp ô đi chiều cắp ô về thì đòi hỏi những gì mà.”
Cô thở dài. “Khi chúng ta tới Columbia, anh có vẻ bực bội.”
“Thất vọng.” Anh nói. “Anh đã từng nói với em là anh cứ có những kỳ vọng có thể chẳng thực tế chút nào. Anh hiểu mà, đây là công việc của em, còn công việc của anh đôi lúc cũng chẳng khá hơn. Chúng ta sẽ luôn luôn có xung đột.”
“Vậy chúng ta phải làm gì?”
“Hiện giờ thì anh không chắc là chúng ta có thể làm được gì nhiều đâu.”
“Nghe chẳng lạc quan gì thế nhỉ.”
“Nghe này, nếu khi nào một trong hai chúng ta cảm thấy chuyện này không còn ổn nữa, chúng ta cần thành thật nói cho đối phương biết. Chúng ta từng là bạn bè, Tracy. Chúng ta nên luôn luôn là bạn.”
“Đó là những gì anh muốn sao?”
“Không, anh không muốn thế. Đó là những gì em muốn sao?”
“Không.”
Anh đặt tay lên hông cô. “Anh từng sống trong hôn nhân suốt hai mươi năm. Sống chung dưới một mái nhà không có nghĩa là ở bên một ai đó. Anh và vợ anh đồng sàng dị mộng, đến cuối cùng, anh kiếm cớ để làm việc, còn cô ấy kiếm cớ để ngoại tình. Vậy nên hãy hứa rằng khi ở bên nhau, ta sẽ trân trọng thời gian đó và tận hưởng tối đa.”
Tracy ngẩng lên nhìn anh. “Em cứ nghĩ gần đây anh cảm thấy bị coi thường.”
Anh mỉm cười. “Anh nói rồi, anh là người đàn ông trưởng thành. Khi nào cảm thấy thế, anh sẽ nói cho em biết. Gọi đồ ăn thôi. Anh đói lắm rồi.”
Cô dựa vào người anh. “Chúng ta có ít nhất hai mươi phút trước khi đồ ăn tới. Để em cho anh thấy em trân trọng anh tới mức nào nhé!”
“Hai mươi phút á? Em đang nói chuyện với một người đàn ông từng làm tình trong thời gian đợi nấu mì ăn liền đấy.”
“Em nhớ chứ. Nhưng em không nghĩ điều đó đáng để tự hào đâu.”
“Lúc đó em tự hào còn gì.”
“Lần này hãy tận dụng cho đủ hai mươi phút nhé!”
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Trảng Đất Trống
Robert Dugoni
Trảng Đất Trống - Robert Dugoni
https://isach.info/story.php?story=trang_dat_trong__robert_dugoni