Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Trạch Thiên Ký
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Quyển 1 - Chương 20: Trang Thứ Nhất
C
ho dù là vực sâu không đáy, cũng không thể vĩnh viễn không ra được, sở dĩ Từ Thế Tích đưa ra phán đoán tàn nhẫn mà kiên định đối với vận mệnh của Trần Trường Sinh như thế, là bởi vì hắn rất rõ ràng, ở phía trên Quốc Giáo học viện vực sâu có hai cái gông xiềng không ai có thể đột phá nổi —— Thánh Hậu nương nương và Giáo Hoàng đại nhân.
Mặc dù Giáo Hoàng đại nhân khoan dung từ ái, đã cách nhiều năm cừu hận nhạt dần, lần nữa nhớ tới tình đồng môn cùng Quốc Giáo học viện viện trưởng năm đó, không đành lòng để cho Quốc Giáo học viện thật sự trở thành lịch sử, nguyện ý nhắm mắt lại không để ý, như vậy Thánh Hậu nương nương thì sao? Năm đó Quốc Giáo học viện là lực lượng quan trọng nhất của cựu hoàng tộc chống đối với nàng, nàng làm sao có thể cho phép Quốc Giáo học viện tỏa sáng một lần nữa chứ?
Ai cũng biết, trong từ điển của Thánh Hậu nương nương từ trước đến giờ không có hai chữ khoan thứ, vô số hoàng tộc đệ tử chìm trong vũng máu cùng với Chu Thông đại nhân có thể hù dọa làm cho đứa trẻ ngừng khóc giữa đêm khuya đều là minh chứng rõ ràng. Quốc Giáo học viện muốn thu tân sinh? Trừ phi Thánh Hậu nương nương thối vị hoặc chết đi, nhưng Thánh Hậu nương nương sẽ thối vị hay sao? Có người nào có thể giết chết nàng sao? Không có, vực sâu sẽ mãi là vực sâu.
Trần Trường Sinh trở về khách sạn, như bình thường dùng một khắc thời gian để tắm rửa, sau đó đem xiêm y cùng với vớ giặt sạch một lần, dùng khăn lông trắng noãn đem làn tóc ẩm ướt lau khô một lần, mặc vào xiêm y sạch sẽ nhẹ nhàng khoan khoái, cầm một bình trà xanh vô cùng nhạt, đi tới trên ghế trúc dưới tàng cây trong viện ngồi xuống, bắt đầu ngắm sao.
Làm một người cực kỳ trân quý thời gian, trời sao mặc dù xinh đẹp mê người, hắn cũng chỉ cho phép chính mình ngắm mấy lần, từ vị trí tinh thần vĩnh hằng bất biến lần nữa đạt được chút lực lượng tinh thần, hắn từ trong lòng ngực lấy ra phong thư tiến cử có Giáo Hoàng đại nhân ký tên, bắt đầu suy tư những chuyện hôm nay.
Ở trong hành lang của giáo khu xử đứng nửa ngày, hắn mới nhớ tới phong thư tiến cử này, sau đó hắn mới chính thức hiểu được Giáo Hoàng đại nhân ký tên ý vị thế nào, Tân giáo sĩ phản ứng lúc trước ngạo mạn sau đó cung kính đã quá mức rõ ràng, không khỏi mang đến cho hắn rất nhiều thuận lợi, cũng không thể tránh khỏi mang đến rất nhiều nghi vấn.
Tại sao vị Ninh bà bà kia lại đem phong thư tiến cử này ình? Nếu như chỉ muốn mình câm miệng, thậm chí giao ra hôn ước, hắn tin tưởng các đại nhân vật có lực lượng mà chính mình khó có thể tưởng tượng sẽ có vô số phương pháp để làm, nhưng cuối cùng lại sử dụng phương pháp rất khó lý giải này, phong thư tiến cử này... tựa như muốn đền bù sự thiệt thòi của hắn.
Đối phương muốn đền bù ình cái gì? Đối với việc hôn ước trầm mặc không nói? Hay là Quốc Giáo học viện thật không phải là nơi để đến? Hắn nhớ rất rõ ràng, lúc ấy Ninh bà bà đã nói, đây là lựa chọn tốt nhất đối với tất cả mọi người, chỉ ngoại lệ với riêng mình hắn, Quốc Giáo học viện rốt cuộc có vấn đề gì?
Hắn biết lịch sử quang huy của Quốc Giáo học viện trước kia, nhưng sự kiện khiến cho Quốc Giáo học viện biến thành quỷ viên phát sinh mười mấy năm trước, cách hiện tại quá gần, Thánh Hậu đương triều, chuyện này tự nhiên không thể ghi vào đạo tàng, hắn chỉ có thể thông qua phản ứng của Tân giáo sĩ đưa ra suy đoán—— Tân giáo sĩ trước ngạo mạn sau cung kính, nhưng rất rõ ràng còn muốn giữ một khoảng cách với mình, Giáo Hoàng đại nhân tiến cử cũng chưa hoàn toàn phát huy được tác dụng, điều này nói rõ Quốc Giáo học việncó vấn đề, thậm chí ở một trình độ nào đó có thể xóa tan uy thế của Giáo Hoàng đại nhân.
Suy nghĩ một chút, không thể hiểu được, hắn quyết định không lãng phí thời gian tiếp tục phỏng đoán nữa, cho dù có vấn đề gì, hắn cũng không quan tâm. Điều mà hắn muốn, vốn cũng không phải là các đại nhân vật này muốn, hắn không nghĩ cần hôn sự, chỉ muốn đạt được tư cách trực tiếp tham gia đại triêu thí, đồng thời, hắn muốn đọc sách.
Thanh Đằng Lục Viện có rất nhiều sách, về chuyện này sư phụ không hề gạt hắn.
Sáng sớm năm giờ tỉnh giấc, dựa theo lịch trình mỗi ngày như của mười bốn năm qua chuẩn bị, lại dùng chút thời gian sửa sang hành lý, mang đến xe ngựa hôm qua đã gọi, hướng về ánh sáng mặt trời, rời khỏi khách sạn đã sinh sống mấy ngày, đi tới Quốc Giáo học viện ở thành bắc phụ cận với hoàng cung.
Gian phòng khách sạn hắn cũng chưa trả lại, bởi vì hắn không thiếu tiền, cũng bởi vì hắn biết mình khẳng định sẽ có lúc trở về —— chờ ngày mà hắn trở về, hắn sẽ không đứng ở sân sau khách sạn nhìn Thiên Thư lăng ở phương xa mà ngưỡng mộ, mà nhất định có thể bước vào Thiên Thư lăng, đứng gần xem xét kỹ lưỡng những tấm bia đá trong truyền thuyết.
Sâu trong bách hoa hạng, không giống mười năm qua vắng lạnh tĩnh lặng, tiếng người xôn xao, mấy trăm tạp dịch phụ nhân, cầm lấy các loại công cụ đang bận rộn, nhìn trong sân cỏ đang cắm cây cuốc, những người này hẳn là làm việc từ hôm qua đến giờ, vẫn không có nghỉ ngơi.
Trần Trường Sinh đem hành lý cầm đến ven hồ, phát hiện Tân giáo sĩ quả nhiên không xuất hiện, càng thêm xác định phỏng đoán của mình, cũng may chuyện ngày hôm qua Tân giáo sĩ đã đồng ý không phát sinh bất cứ vấn đề gì, học viện hôm qua nhìn còn giống như nghĩa trang, lúc này theo cỏ dại bị thanh trừ, dây leo bị cắt bỏ, dần dần khôi phục bộ dáng trước đây.
Ban công đã thành phế tích, tự nhiên không thể sửa sang hoàn hảo nhanh như thế, nhưng mấy trăm người làm việc ngày đêm không nghỉ, ít nhất để cho bề ngoài kiến trúc một lần nữa có chút ít dáng vẻ, nhất là mấy tràng tiểu lâu trong rừng, đã được quét dọn tương đối sạch sẽ, đợi mùi nấm mốc tiêu trừ, hẳn là có thể vào đó ở.
Mấy trăm người ở trong học viện vất vả cần cù quét dọn, cũng là nhân viên của Quốc Giáo Thiên Đức điện, năm trước chịu trách nhiệm công việc quét dọn Thiên Đạo viện và các học viện khác, mặc dù không rõ ràng lắm tại sao lại phải sửa sang Quốc Giáo học viện đã sớm tan hoang, nhưng làm việc rất là thuần thục, mặc dù thức đêm quét dọn cũng không có giảm đi hiệu suất.
...
...
Ánh nắng chậm chạp dời đi, công việc quét dọn tiểu lâu đã cơ bản kết thúc, Trần Trường Sinh mang theo hành lý, ở trong ánh mắt tò mò kính sợ của nhân viên tạp dịch, đi vào mấy tiểu lâu gần với tàng thư quán, vẫn là mùi nấm mốc, mặc dù so với hôm qua đã phai nhạt không ít, nhưng vẫn có thể rõ ràng ngửi được, xem ra cho dù đã dọn dẹp sạch sẽ, cũng cần vài ngày mới có thể tiêu trừ hoàn toàn.
Đối với mùi nấm mốc, hắn thật sự không thích, đem hành lý cất kỹ sau đó không hề dừng lại, trực tiếp xoay người đi ra khỏi tiểu lâu, đi tới tàng thư quán ở ngay sát vách.
Dựa theo thỉnh cầu của hắn hôm qua, không cần quét dọn tàng thư quán ——chìa khóa ở trong tay hắn, người khác cũng không có cách nào đi vào quét dọn —— lúc này nhân viên của Thiên Đức điện làm việc đều ở chủ lâu cùng với mấy tòa lầu các chung quanh, bốn phía tàng thư quán không có một bóng người, thanh tĩnh không tiếng động.
Hắn đi lên thềm đá, đi tới trước cửa, lấy ra chiếc chìa khóa nhận được từ giáo khu xử, cắm vào chiếc khóa thanh đồng cũ, theo chìa khóa cắm vào, vết gỉ sét cũ kỹ tựa như bị bào ra, sau đó rơi trên mặt đất, sau đó một thanh âm lách tách vang lên, giống như có tảng đá rơi xuống đất, vừa lúc rơi vào trong hố cát nho nhỏ, làm cho người ta cảm giác đặc biệt thoải mái.
Chiếc chìa khóa nhẹ chuyển, thuận trơn không tiếng động, Trần Trường Sinh rõ ràng cảm giác được, khóa thanh đồng như có cơ quan bị kích thích, sau đó ai về chỗ nấy, đồng thời đạo khí tức mà hắn cảm ứng được cũng tùy theo chậm rãi thu liễm vào sâu trong cái khóa, cả quá trình rất là thần kỳ.
Hắn đẩy cửa bước vào, nghênh đón hắn là từng dãy giá sách, giá sách kéo dài vào trong bóng đêm của tàng thư quán, không thấy điểm cuối, làm cho người ta cảm thấy thị giác bị kích thích mãnh liệt, trên giá sách chất đầy các cuốn sách khác nhau, hắn nhìn hình ảnh này cảm thấy cực kỳ vui sướng, đợi phát hiện nơi đây tro bụi không nhiều giống như hôm qua chứng kiến, càng cao hứng hơn nữa.
Quốc Giáo học viện đã hoang phế nhiều năm, bàn ghế còn lại trong kiến trúc, cũng không biết bị ai trộm mang đi bán, ván giường trong tiểu lâu cũng không còn một chiếc, Tân giáo sĩ đêm qua đã bắt đầu để cho giáo khu xử gia tăng tu sửa và bổ sung, chỉ có tàng thư quán bởi vì nguyên nhân bị khóa, bảo tồn tương đối hoàn hảo.
Trần Trường Sinh lấy ra công cụ thanh tẩy, quét sạch một chút bốn phía, mới phát hiện sàn nhà sáng bóng như gương, hẳn là dùng du đàn mộc cực kỳ đắt giá, không khỏi lắc đầu liên tục, nhớ năm đó gian học viện này cực thịnh, thật là tráng lệ tới cực điểm, ai ngờ lại bị bỏ hoang nhiều năm như thế?
Kế tiếp nên làm gì?
Hắn nên tu hành.
...
...
Trần Trường Sinh từ trong ngăn kéo của tàng thư quán tìm được danh sách, sau đó đi vào giá sách, không bao lâu đã tìm được quyển sách đầu tiên mà mình muốn.
Quyển sách này tên là « Tẩy Tủy Luận ».
Quyển sách này có cái tên rất đơn giản, vừa nhìn đã biết nó giảng giải kiến thức tương quan tới tẩy tủy, chính bởi vì đơn giản, cho nên cũng rất thường gặp.
Vì đối kháng với Ma tộc lực lượng kinh khủng, thiên phú chiến đấu vô cùng cường đại, thế giới loài người cấm đem những kiến thức trụ cột, tỷ như phương pháp nhập môn cảnh giới Tẩy Tủy làm bí mật —— dĩ nhiên, các tông phái lớn tự nhiên có phương pháp cường đại hơn ——mà tu hành pháp môn trụ cột tựa như tấm bia đá trong Thiên Thư lăng vậy, tự do xuất hiện ở trước mắt thế nhân.
Bản Tẩy Tủy Luận này chính là tu hành pháp môn có thể tùy ý mua được trong thành lớn hay trấn nhỏ.
Nhưng Trần Trường Sinh thật sự chưa từng đọc nó, bởi vì trong mười bốn năm qua, sư phụ vốn nói với hắn không cần thiết học, thời điểm ngươi nên học thì học cũng không muộn, hắn đã hỏi lúc nào mới là thời điểm nên học, sư phụ thủy chung không trả lời, cho đến trước khi rời đi Tây Ninh, hắn nói muốn xuống núi vào kinh đô, muốn đi xem Thiên Thư lăng cùng Lăng Yên các...
Ngày đó, sư phụ đã nói với hắn một câu: như vậy, hiện tại ngươi có thể bắt đầu tu hành.
Hắn cầm lấy cuốn Tẩy Tủy Luận, đi trở về trước cửa, ngồi trên sàn nhà đã được lau sạch sẽ, mượn ánh sáng từ ngoài cửa, lật ra trang thứ nhất.
Theo đạo lý mà nói, những thời khắc như vậy, ít nhất hắn phải biểu hiện khẩn trương hay hồi hộp mới đúng.
Nhưng hắn không có.
Cả quá trình, ánh mắt của hắn không có bất kỳ biến hóa, vẫn rất bình tĩnh, tựa như chuyện đã làm rất nhiều lần vậy.
Nếu có người thấy hình ảnh này, tuyệt đối không thể nghĩ tới, đây là lần đầu tiên hắn đọc sách liên quan đến tu hành.
Ở Đông Ngự thần tướng phủ cùng Thiên Đạo viện, hắn đều nói lời như vậy: ta không phải không biết tu hành, chẳng qua là chưa tu hành mà thôi.
Hắn đã từng có vô số cơ hội bắt đầu tu hành, chẳng qua thời cơ chưa tới.
Hắn đã đợi thời gian rất lâu, mà đến khi ngày này thực sự tới, hoặc là bởi vì chờ đợi thời gian quá lâu, hắn ngược lại đã không còn khí lực hưng phấn, chỉ còn lại bình tĩnh.
Hắn lật ra trang thứ nhất.
Chỉ thấy trên trang giấy viết tám chữ.
"Đọc sách trăm lần, tự thấy chân nghĩa."
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Trạch Thiên Ký
Miêu Nị
Trạch Thiên Ký - Miêu Nị
https://isach.info/story.php?story=trach_thien_ky__mieu_ni