Chương 20
ưa liên hồi quất vào họ khi họ cưỡi ngựa qua vùng Cao nguyên. Họ chỉ mới đi được hai tiếng, nhưng lại có vẻ như đã hai mươi tiếng trôi qua. Helen cần phải cưỡi chung ngựa với Briac để Simon có thể bảo vệ những người phụ nữ khác và bọn trẻ. Briac vẫn ngồi vững dù cho Helen đã gần như lôi nó khỏi lưng ngựa ít nhất là hai lần.
Cô đã cố ghì lấy bờm ngựa nhưng không dễ gì bám trụ được. Cô thề rằng sẽ không bao giờ nguyền rủa chiếc xe của mình khi nó không thể chạy nhanh hoặc khi bị hỏng ngay những lúc không mong đợi nhất. Ít nhất thì một chiếc xe sẽ có trần, máy điều hòa và những chiếc ghế nệm êm ái. Hắc Mỹ Nhân, hay tên gì đó của con ngựa mà họ đang cưỡi, thì không có nổi một cái yên đàng hoàng.
Dù rằng đang than thầm trong bụng, Helen không tỏ ra bất cứ điều gì cho người khác thấy. Myra không tỏ vẻ gì dẫu chỉ là một tiếng ré lên dù cho cô gái tội nghiệp đang mang bầu bảy tháng. Amber không nói một lời nào kể từ khi cô rời khỏi pháo đài. Họ rời khỏi với Lora, Tara, Duncan và Fin nhưng bốn người bọn họ chỉ là những người hộ tống, không nằm trong hội phải du hành tới tương lai.
Nhìn cảnh Amber chia tay cha mình thật là không chịu nổi. Mắt của Ian ngân ngấn và môi ông run lên khi Amber leo lên lưng ngựa. Ít nhất thì cô ấy đã có một gia đình trong một thời gian dài. Nhưng rốt cuộc thì cô ấy sẽ phải ở lại trong tương lai, một mình, không có gia đình.
Không nhận ra mắt mình đang chú ý tới đâu, cô nhìn chăm chăm vào tấm lưng rộng của Simon khi anh dẫn nhóm người du hành xuyên qua khu rừng rậm. Duncan dẫn đường phía trước và thi thoảng vòng ngược trở lại. Fin đi lẫn giữa bọn họ và Cian đi ngoài rìa. Mặt trời đã lặn và những tia nắng cuối cùng đang dần tắt.
Khu rừng mở hướng ra một bãi cỏ và Duncan dừng toán người lại. “Chỗ này được đấy.” Mưa bắt đầu nhỏ hạt hơn, chỉ còn lất phất. Điều này giúp họ an tâm phần nào.
Với khoảng không rộng khoảng mười mét vuông, vẫn có đủ không gian để thắp sáng một vòng tròn vây quanh tất cả họ ở bên trong. Hy vọng rằng kế hoạch sẽ thành công và chỉ trong một giờ nữa thôi Helen sẽ đứng dưới làn nước ấm. Nếu không có những mối nguy hiểm như chiến tranh, bạo lực, hay chuyện bắt cóc phụ nữ nhà MacCoinnich bởi những kẻ thù tàn bạo thì Helen có thể không cần đề cao cảnh giác.
Cuộc sống thời Trung đại không hề hấp dẫn chút nào cả.
Xoa xoa mông sau khi trượt khỏi lưng ngựa, Helen đứng tách ra khi những thành viên trong gia đình nói lời từ biệt nhau. Duncan và Tara dành thời gian để an ủi lũ trẻ rằng họ sẽ sớm đoàn tụ. “Hãy nghe lời cô Lizzy và cô Myra nhé”, Tara bảo chúng.
“Này Briac, con hãy chỉ huy mọi người khi các chú bác vắng mặt nhé”, Duncan nói, đồng thời vỗ vỗ vai con trai mình. Dù rằng cậu nhóc đang ở độ tuổi thiếu niên, nhưng cậu vẫn kìm lại giọt nước trong mắt mình. Cả người cha cũng vậy. Không phải vì có thể Helen sẽ kể cho ai khác rằng cô đã chứng kiến chuyện này. Nhưng những người đàn ông Cao nguyên đã thuộc nằm lòng nguyên tắc khắt khe cố hữu “không khóc”. Cô không thể ngăn mình tự hỏi rằng liệu họ có “không khóc” nổi hay không khi mất đi một cánh tay. Điều gì đó đã bảo cô rằng họ sẽ không khóc.
Tara đang ôm ghì lấy Amber. “Đáng lẽ ra chị phải đoán biết được. Mọi chuyện bỗng nhiên quá yên ắng trong một thời gian dài.”
Amber không cầm nước mắt. Chúng lặng lẽ rơi xuống mặt cô. “Hồi xưa ấy, chị đã dũng cảm đến với gia đình em, giờ thì đã đến lúc để em nối gót chị. Chắc hẳn là đấng Tổ tiên sẽ cho rằng như vậy là sự cân bằng.”
Helen cố mở mắt to ra để ngăn những giọt nước mắt. Duncan và Fin đang ôm lấy em gái mình, ra sức nói những lời động viên, khích lệ. Về hy vọng. Nhưng khi Lora bước tới, có vẻ mọi người đều gần như nín thở.
Lora cầm lấy hai tay Amber và niềm xúc động làm bà nghẹn ngào, những lời nói mạnh mẽ của bà như nghẹn lại, “Đứa con xinh đẹp của ta. Khi bề trên ban cho cha con và mẹ một đứa con nữa, mẹ chỉ có một ước nguyện duy nhất. Mẹ cầu nguyện cho tất cả các con có một cuộc đời lâu dài và hạnh phúc. Duncan đã tìm thấy một nửa hoàn hảo của mình là Tara. Con bé rất dí dỏm, mạnh mẽ và mang lại tiếng cười cho gia đình chúng ta. Myra sẽ chẳng thể nào tìm thấy hạnh phúc với một người đàn ông ở thời đại của chúng ta. Đơn giản là họ không phải dành cho con bé. Và Todd đã chứng minh được điều đó. Nó tài giỏi và hơn cả thế, nó là người cha tốt, người chồng hoàn hảo. Còn Lizzy…”.
Lora bật cười qua làn nước mắt. “Những điều con bé nói. Ôi lạy chúa, tất cả chúng ta đều nghĩ về những điều ấy nhưng chỉ có con bé là dám nói ra và thậm chí còn làm cho cha các con phải lắng nghe. Fin rất may mắn khi tìm thấy con bé và Simon. Gia đình chúng ta có đủ đầy những đứa trẻ khỏe mạnh và ngập tràn tiếng cười.”
Lora mím chặt môi, những giọt nước mắt rớt xuống, nhưng bà vẫn tiếp tục nói.
Helen mặc nhiên khóc, không quan tâm nữa. Mưa không đủ to để mọi người đổ lỗi cho mưa làm ướt mắt.
Lora đặt một tay lên một bên má của Amber. “Nhưng tiếng cười của con đã biến mất trong một thời gian. Ngày qua ngày, trái tim của mẹ lại vỡ thêm một mảnh. Đứa con xinh đẹp của mẹ đang héo mòn và mẹ không thể làm gì được cho con, ngoài việc đứng nhìn”, những lời nói của Lora nghẹn lại thành những tiếng thì thầm khản đặc. “Và rồi Helen xuất hiện và cho chúng ta hy vọng. Cho con hy vọng. Dù cho mẹ không thể nào tận mắt chứng kiến con hạnh phúc, nhưng ít nhất thì đấng Tổ tiên cũng cho mẹ hy vọng rằng con sẽ tìm được hạnh phúc cho mình.”
Amber bật ra tiếng nấc lớn.
“Nếu trong kiếp này, mẹ con mình không thể gặp lại nhau nữa, con hãy biết rằng mẹ sẽ lại gặp con ở kiếp sau. Mẹ yêu con rất nhiều.”
Amber vòng tay qua vai mẹ mình và khóc òa lên. Helen phải quay mặt ra chỗ khác. Tình thương của Lora quá đỗi lớn lao đến nỗi có thể dời non lấp bể. Ít nhất thì Amber cũng sẽ luôn biết được rằng mẹ luôn quan tâm đến cô.
Simon đến đứng bên cạnh Helen, tay anh vòng qua vai cô. Anh khẽ đặt môi lên thái dương của cô trong im lặng nhưng đầy thấu hiểu. Cô cảm thấy thật nhẹ nhàng.
Cho dù nỗi đau khổ chia ly cô đang chứng kiến chẳng phải của cô, nhưng cô vẫn cảm thấy buồn quá đỗi. Trong giây phút này, Helen nguyện rằng trong tương lai cô sẽ cố gắng hết sức mình để giúp đỡ Amber. Theo một nghĩa nào đó thì cả hai đều mồ côi. Nếu có điều gì đó Helen biết rõ nhất thì đó là cách làm thế nào để trở thành một người phụ nữ thiếu bóng dáng gia đình.
Về chuyện này thì hiển nhiên Helen đã trở thành chuyên gia rồi.
Amber và Lora buông nhau ra, và nhiều lời từ biệt tuôn ra.
Khi Helen quay lại thì hầu như mắt cô không còn ướt nữa.
“Chị sẵn sàng chưa?”, cô hỏi Amber.
Sau khi chùi nước mắt bằng mu bàn tay, Amber cố gượng cười và gật đầu. “Sẵn sàng rồi.”
Lizzy đã chỉ cho Helen câu thần chú để di chuyển họ du hành xuyên thời gian. Liz nghĩ câu thần chú sẽ mạnh hơn nếu được đọc từ người đeo vòng cổ và đã nghĩ rằng Amber sẽ rất đau buồn, không thể đọc được.
Bà đã đúng.
Những người sắp phải đi, sáu người lớn và tám đứa trẻ, đứng thành vòng tròn. Những người lớn đứng xen kẽ với lũ trẻ, để an ủi chúng. Simon lấy con dao ở thắt lưng ra. “Mỗi chúng ta phải nhỏ ra một giọt máu”, anh nói với mọi người.
Nhưng khi anh chuẩn bị ấn dao vào tay mình thì Helen giật nảy lên. “Không!”
Anh ngừng lại và nhướng mày nhìn cô.
“Không. Đó không phải là cách em đã làm trong lần đầu hay lần thứ hai em đi xuyên thời gian.” Và bọn trẻ không cần bất cứ căng thẳng nào thêm vào những chuyện chúng đang phải trải qua. Dù cho Cian đang có một viên đá du hành xuyên thời gian trong con dao ở thắt lưng, Helen nhìn sang Amber cầu cứu.
“Chị và tôi nhé.” Amber gật đầu.
Helen chìa tay ra để lấy con dao từ Simon. Anh trao nó cho cô và đứng lùi lại.
Cắn môi mình, Helen cứa con dao vào lòng bàn tay và máu rỉ ra. Cô đưa con dao cho Amber và nhìn cô ấy làm điều tương tự.
Ngay khi Simon đã lấy lại con dao, Helen nắm hai tay mình với nhau và rồi đặt một tay lên cái vòng đang đeo ở cổ.
Amber làm điều tương tự.
Helen chìa tay phải ra cho Briac và chìa tay trái ra cho con gái của Myra - Aislin.
“Chúng ta cần lửa.” Duncan bước lên. “Để tôi.”
Chỉ bằng cái phẩy tay, một vòng lửa cao hơn một mét bao quanh họ. Helen đã được cho biết rằng quyền năng Druid của Duncan là lửa nhưng cô chưa từng chứng kiến nó cho đến lúc này.
“Cám ơn anh”, cô nói.
Liếc qua Liz để tìm sự khích lệ, Helen bắt đầu. “Trong ngày hôm nay và trong thời khắc này, chúng con triệu hồi quyền năng thần thánh. Hãy đưa chúng con vượt biển, đến nhà bà Dawson. Chỉ một giờ trôi qua kể từ khi Simon và Helen còn ở đó. Hãy giữ cho chúng con được mạnh khỏe, vẹn toàn. Hãy để cho những đứa trẻ được an toàn. Hỡi đấng Tổ tiên, nếu đồng thuận, hãy cho chúng tôi được ra đi, ngay lúc này.”
Một tia chớp lóe sáng trên nền trời đêm. Một nỗi lo lắng xâm chiếm Helen. Trong giây cuối cùng, cô bắt gặp ánh mắt của Simon nhìn mình. Nụ cười đang nở rộ trên môi anh.
Và rồi, tất cả rơi vào hoảng loạn.
Cơn buồn nôn xuyên qua cơ thể cô và đang dâng lên cổ họng.
Không giống trước đây, chuyến du hành này thật quá đau đớn.
Chuyến du hành xuyên thời gian biến mất giữa không trung.
***
Khi đã ổn định lại, Simon nghe thấy tiếng ai đó hét lên. Cả Helen và Amber đều bổ nhào xuống đất, ngay trong sân sau nhà bà Dawson. Simon đi đến bên Helen trong khi Liz và Cian đi đến chỗ Amber.
Ơn trời, cô ấy còn thở.
“Chuyện gì đã xảy ra vậy?”
“Chắc là họ đã bất tỉnh”, Cian đáp.
“Simon? Cháu đó phải không?”, bà Dawson gọi từ hiên sau nhà.
“Vâng, là cháu đây.”
“Ồ, trông như cháu đã mang cả gia tộc tới.” Đúng thế thật.
Helen tỉnh dậy. Khi nào cô còn nằm đó bất động thì khi ấy bụng dạ anh còn cồn cào không yên.
Anh nâng cô trong vòng tay của mình và bế cô vào nhà. Phía sau anh, Cian bế Amber và những người khác đi theo sau.
“Có phải Helen đó không?”
Simon tránh trả lời bà. Giọng nói hoảng loạn của bà Dawson làm tim anh ngưng một nhịp.
Amber động đậy khi Cian đặt cô lên ghế sofa của bà Dawson. “Amber à?”, Liz gọi cô.
Simon bắt gặp ánh mắt của Cian. “Anh giúp cô ấy tỉnh dậy à?”
“Không hề.”
Simon đặt một tay lên má Helen, dịu dàng bảo cô, “Thôi nào Helen. Đến lượt em rồi đấy tiểu thư”.
Ai đó đưa anh một chiếc khăn chườm trán, anh đặt lên trán cô. Khi mắt cô chớp chớp và bắt đầu hé mở, anh thở hắt ra.
“Ở… ở đâu vậy?”
“Chúng ta đến nơi rồi. Bà Dawson đang ở đây.” “Con bé không sao chứ?”, bà Dawson hỏi.
Helen khẽ động đậy chân tay. “Cô ấy không sao?”
Simon giúp Helen ngồi dậy, anh vòng tay ra sau lưng để đỡ lấy cô. “Em có đau ở đâu không?”
“Không. Em nghĩ rằng em chỉ bất tỉnh thôi.” “Cả em và Amber.”
Helen nhìn qua anh để tìm Amber. Amber mỉm cười yếu ớt với họ.
Fiona, con gái của Tara và Duncan giải thích, “Em nghĩ rằng gánh nặng phải mang quá nhiều người cùng một lúc đã làm cho hai người bị như vậy đấy anh Simon”.
Helen lắc nhẹ đầu để xua đi cơn choáng váng. “Em nghĩ Fiona nói đúng”, cô thêm vào, “lần tới chúng ta sẽ đi hai người một”.
“Ta sẽ đi pha cà phê. Có vẻ như mọi người đều cần.”
“Cám ơn bà”, Helen nói với bà Dawson.
“Chúng cháu xin lỗi đã xâm chiếm nhà bà như thế này”, Simon nói với bà Dawson khi bà đang ra khỏi phòng khách.
“Ta chắc rằng cháu có lí do và ta trông đợi được nghe chúng. Ta rất vui vì các cháu đã trở lại. Sau mấy ngày đầu, ta bắt đầu từ bỏ hy vọng rằng ta sẽ lại được thấy các cháu.”
Helen ôm lấy cánh tay Simon. “Mấy ngày đầu ư?” “Cháu đã đi hơn hai tuần rồi, cháu yêu ạ.”
“Nhưng em tưởng rằng anh nói chúng ta có thể chọn thời điểm để trở về?” Ánh mắt nài nỉ của Helen bắt gặp Simon.
“Anh cũng tưởng rằng chúng ta có thể làm vậy.”
“Rõ ràng rằng các vị Tổ Tiên không thích chúng ta muốn trở về lúc nào thì về.”
“Thế còn Philip thì sao?”
“Giờ đừng có lo lắng về hắn ta nữa.”
Bà Dawson quay trở lại phòng, mỉm cười, “Ta nghĩ phải tìm phòng cho tất cả mọi người”.
“Ôi bà Dawson, cháu xin lỗi. Chúng cháu không còn cách nào khác.” Helen đứng lên, nhưng Simon giữ lấy tay cô đề phòng trường hợp đầu óc cô chưa hoàn toàn ổn định lại.
Bà Dawson mỉm cười với Helen. “Trông con đáng yêu quá. Ta không nghĩ ta có thể nhìn thấy con mặc váy, nói chi đến chiếc váy to vĩ đại như thế này.”
Helen cười. “Đây là tất cả những chuyện bực mình ở Scotland đấy ạ.”
“Chúng cháu rất cảm kích và biết ơn sâu sắc sự hiếu khách của bà.”
Hai má bà Dawson trở nên ửng đỏ. “Làm sao ta có thể chối từ chứ? Nhà ta cũng là nhà mọi người mà. Luôn như thế. Chỉ là ta không biết mình có đủ giường không nữa.”
“Xin bà đừng lo lắng về điều này. Như thế nào cũng đủ cả.” Liz bước lên. “Cháu là Liz, mẹ của Simon.”
“Ôi, cháu xin lỗi”, Simon đề nghị với mẹ, “Để cháu giới thiệu mọi người”. Anh bắt đầu với những người lớn và sau đó tiếp tục với bọn trẻ, hầu hết chúng đang bận ngắm nghía xung quanh phòng và thì thầm với nhau.
Bà Dawson đón chào tất cả với sự đáng mến. Nụ cười thường trực trên môi bà. Có vẻ như bà hạnh phúc vì ngôi nhà mình đang đầy ắp người. Và Simon thấy biết ơn bà về điều đó.
Dù rằng cảm thấy vô cùng phần khích trong cả buổi chiều, những đứa nhỏ nhất cũng bắt đầu mệt lả. Helen đề nghị dẫn bọn trẻ tới chỗ ngủ và rời khỏi phòng cùng với bà Dawson và những người phụ nữ.
Cian ở lại, nhìn căn phòng và cười. “Vậy ra đây là thời đại của cháu?”
“Cũng có thể nói vậy. Với tất cả mọi người cùng ở đây thì bây giờ cháu mới cảm thấy rằng đây thực sự là thời đại của mình. Mới tháng trước thôi, cháu sẽ không cho là như thế.”
Cian lướt tay dọc theo một cây đèn. “Đây là điện sao?” Simon gật đầu. “Nó dùng để vận hành hầu như là mọi thứ.”
“Hmmm... Cả căn nhà rất ấm nhưng không có ngọn lửa nào cả.”
“Nhờ lò sưởi đấy. Có lẽ là chạy bằng ga. Một nguồn nhiên liệu khác.”
Cian bước tới bức tường và gõ những đốt tay lên đó. “Làm cách nào mà gỗ trở nên láng mịn như thế này chứ?”
“Đó không phải là gỗ. Chắc là vữa đấy. Về cái này thì chú phải hỏi Helen hoặc bà Dawson. Hồi cháu còn sống ở thời này thì cháu còn quá nhỏ nên không thèm quan tâm đến chuyện những bức tường được xây lên như thế nào. Sẽ có nhiều thứ nữa chú muốn biết.” Hương thơm cà phê từ trong bếp tỏa ra ngào ngạt. “Cháu đi lấy cà phê.”
“Ở đây không có người hầu sao?”
Simon cười. “Thật ra thì bà Dawson có người giúp việc nhưng tới đêm là họ phải về.
Simon để Cian ở lại một mình trong phòng và lục quanh nhà bếp để tìm ly tách. Anh rót hai tách cà phê và mang lên một tách cho Cian. Cian uống một ngụm và gật gù tán thành.
“Trước khi những người phụ nữ quay trở lại, ta phải nói với cháu điều này.”
Simon liếc nhìn về phía cửa ra vào. “Chuyện gì thế?” “Con dao của ta đã biến mất.”
“Chú có làm rơi nó bên ngoài không?”
“Ta đã cất nó cẩn thận ở trong túi. Giờ thì nó đã biến mất.”
Simon đặt tách cà phê một bên. “Chuyện này có nghĩa là gì?”
Ánh mắt của Cian hướng về phía sàn nhà. “Ta cũng không biết nữa. Để an toàn nhất thì Helen lại phải đích thân đưa chúng ta trở về nhà khi thời khắc đến. Việc mất thêm những viên đá sẽ vô cùng nguy hiểm.”
Simon đồng ý, tuy thế khi anh nhìn Cian đang ngó nghiêng xung quanh nhà, việc mất con dao có vẻ như không làm chú ấy bận tâm chút nào. Cứ như thể Cian đã mong đợi chuyện con dao của mình sẽ biến mất.
Tình Yêu Vượt Thời Gian Tình Yêu Vượt Thời Gian - Catherine Bybee Tình Yêu Vượt Thời Gian