Tinh Thần Châu epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 21: Mùa bội thu.
ược Thiên Sầu hiện thân ra trong quặng mỏ, hắn nghiêng tai nghe ngóng động tĩnh bốn phía xung quanh. Theo sau buông dụng cụ đào khoáng xuống, đeo Xuyên Sơn Trảo vào, lập tức sáo thủ cùng bàn tay liền thành một khối, mười cái móng vuốt tản mát ra quang mang sắc bén, vung một phát lên trên vách động, nhất thời đất đá tung bay tán loạn!
Chiếc sáo thủ này không phái có thể cảm nhận được linh khí sao? Thử vận may xem nào!
Dược Thiên Sầu áp chặt hai tay lên vách động, tĩnh tâm cảm nhận, chẳng bao lâu sau hắn cảm thấy sáo thủ dường như muốn hắn dịch chuyển về phía bên trái. Tâm can của Dược Thiên Sầu không khỏi đập loạn, bởi vì quả thực hắn đã cảm thụ được nơi linh khí phát ra.
Khoảng cách dịch chuyển tuy không xa bao nhiêu. Nhưng ngay tại phía trước, Dược Thiên Sầu đã có thể cảm nhận được rõ ràng, dấu vết của linh thạch. Dược Thiên Sầu thầm hô may mắn, nếu không phải có đôi sáo thủ Xuyên Sơn Trảo này, thì coi như bản thân hắn may mắn hơn nữa, chỉ sợ cũng là vô dụng mà thôi.
"Bảo bối, ta tới đây!" Dược Thiên Sầu hưng phấn thầm kêu lên một tiếng. Mười trảo thủ sắc bén giương nanh múa vuốt phóng về phía vách đá ở đối diện...Không có một thanh âm leng keng nào, bởi vì Xuyên Sơn Trảo quá mức sắc bén, nên thạch bích không thể chịu nổi một kích.
Chẳng bao lâu sau, một cái hố sâu được xới tung lên, cảm ứng ở phía trước càng lúc càng thêm mãnh liệt, Dược Thiên Sầu cũng nhanh tay anh dũng thẳng tiến về phía trước.
Khi hắn cắm thêm một trảo xuống, thì trông thấy một vầng hào quang ẩn hiện trong lớp thạch bích, Dược Thiên Sầu nhịn không được hoan hô lên, theo sau vội vàng che miệng cười trộm, rốt cuộc thì hắn đã đào được linh thạch rồi!
Bỗng dưng nhớ tới cái sọt của mình vẫn còn ở bên ngoài đường hầm, Dược Thiên Sầu bật người chui ra, nhìn bốn phía xung quanh không phát hiện ra bóng người, liền nhặt dụng cụ lên, rút vào trong động.
Cúi người nhặt viên linh thạch lên cầm trong tay đánh giá cẩn thận, Dược Thiên Sầu lần đầu tiên phát hiện ra, linh thạch cư nhiên lại xinh đẹp đến mức như vậy. Cái màu sáng trong suốt lấp lánh của nó, nhìn thế nào cũng cảm thấy đáng yêu. Đáng tiếc đây chỉ là một viên linh thạch hạ phẩm. Dược Thiên Sầu ngao ngán lắc đầu, ném viên linh thạch vào trong sọt.
Cố gắng thêm chút nữa, phát hiện ra linh thạch thượng phẩm. Có thu nhập Dược Thiên Sầu càng thêm hưng phấn, hai tay không ngừng đào xới. Chẳng bao lâu sau, tầng tầng lớp lớp linh thạch lần lượt hiện ra. Tất cả đều bị hắn chuyển vào trong không gian riêng của mình. Tuy đều chỉ là hạ phẩm, nhưng dù là ai cũng không muốn lãng phí thành quả lao động của mình.
"Ta kháo! Mùa thu hoạch lớn tới rồi, một, hai, ba..., chín, lại có thêm mười khối linh thạch hạ phẩm." Mười khối linh thạch hạ phẩm đồng loạt xuất hiện, theo ngón tay hắn nháy mắt biến vào trong không gian Kim Châu.
Đào khoảng hơn trăm khối linh thạch hạ phẩm, Dược Thiên Sầu thấy ở trước mắt xuất hiện một khối màu trắng nùng, cùng khối linh thạch trung phẩm của sư phụ giống nhau như đúc.
Hắn không khỏi hưng phấn, mật độ linh thạch càng ngày càng nhiều. Cứ khoảng trăm khối hạ phẩm liền xuất hiện một khối trung phẩm. Khi Dược Thiên Sầu đào được gần trăm khối linh thạch trung phẩm, thì đột nhiên phát hiện, Xuyên Sơn Trảo truyền ra cảm giác khác thường.
Chẳng lẽ gần đây có linh thạch thượng phẩm sao?
Quả nhiên phán đoán này, đã không làm cho hắn thất vọng.
Khi trên thạch bích xuất hiện một khối linh thạch màu vàng nhạt, thì Dược Thiên Sầu cũng cẩn thận nhặt nó lên, nắm ở trong tay tỉ mỉ xem xét. Đúng rồi, đây chính là thượng phẩm linh thạch, mặc dù lần đầu tiên nhìn thấy thượng phẩm linh thạch, nhưng ngày trước đã từng nghe sư phụ nói qua, màu sắc của nó đúng là như thế này.
Dược Thiên Sầu cảm thụ được linh khí nồng đậm của khối linh thạch trong tay, thiếu chút nữa hắn đã hút nó vào nội thể, may mắn là hắn kiềm chế được xúc động, nuốt khan nước bọt nói: "Thứ tốt như vậy, muốn lão tử dâng lên cấp trên sao? Hừ, đánh chết cũng không bao giờ làm!"
Khối linh thạch màu vàng nhạt liền biến mất ở trong tay hắn....
Bên trong Kim Châu.
Bạch Hồ quả nhiên đã xác minh suy đoán của mình là đúng. Khi Dược Thiên Sầu biến mất không lâu, trên bầu trời rớt xuống cơn mưa linh thạch, xếp thành từng đống lớn nhỏ ở một chỗ. Nàng cũng chỉ lắc đầu, mấy thứ này đối với nàng mà nói thì đã không còn sức hấp dẫn nữa rồi. Khi người ta tu luyện đến cảnh giới Độ Kiếp hậu kỳ, thì có hấp thu bao nhiêu linh thạch cũng đều không mấy tác dụng.
Lúc này, Dược Thiên Sầu cũng phát hiện ra quy luật khai thác linh thạch. Theo mỗi phương vị, trước tiên sẽ đào ra hạ phẩm, xung quanh trăm khối hạ phẩm, sẽ có một khối trung phẩm, lại xung quanh trăm khối trung phẩm, sẽ xuất hiện một khối linh thạch thượng phẩm.
Biết quy luật này xong, hắn đối với linh thạch hạ phẩm đã không còn bao nhiêu hứng thú. Vừa rút ngắn được thời gian, thỉnh thoảng vừa đào ra một khối linh thạch thượng phẩm, ước chừng đã có hơn ngàn khối hạ phẩm nữa rồi. Tùy tay, hắn ném một ít trung phẩm qua không gian Kim Châu.
Mất khoảng gần một ngày, phỏng chừng Dược Thiên Sầu cũng đào được trăm khối thượng phẩm linh thạch, vài trăm khối trung phẩm và mấy ngàn khối hạ phẩm. Theo sau đó, tâm tình của hắn bắt đầu chuyển biến từ hưng phấn tột đỉnh, sang lo lắng bất an, đây cũng là do tình trạng, đang nghèo rớt mùng tơi biến thành người giàu có trong phút chốc.
Liên tục ba ngày sau, Dược Thiên Sầu cơ hồ không ngừng đào xới, khai thác linh thạch. Hắn không giống mọi người nộp sản lượng theo ngày, mà hắn định giao đủ một lần duy nhất.
Theo quy định ba ngày sau, Dược Thiên Sầu bước ra khôi động khẩu cùng một sọt linh thạch tràn đầy trên lưng, ở bên ngoài có hơn mười tên giám công đang kiểm kê linh thạch cho thợ mỏ, hắn cũng xếp hàng chờ đến phiên mình.
Mới vừa đến lượt hắn, liền nghe thấy có người nói: "Ta kiểm tra hắn!"
Ngẩng đầu nhìn lên, thì trông thấy Cao Sĩ Bình đang âm hiểm mỉm cười nhìn mình.
"Dược sư đệ, ta chờ ngươi hoài mà không thấy đi ra! Thế nào, có hoàn thành xong nhiệm vụ không?" Cao Sĩ Bình ngoài cười nhưng trong lại không hề cười.
Thái độ của người này không quá thân thiện lắm! Dược Thiên Sầu đỡ sọt xuống bàn, cười nói: "Lần đầu còn chưa quen tay lắm, bất quá miễn cường vẫn xem như đã hoàn thành xong nhiệm vụ."
Một đống linh thạch tràn ngập ở trước bàn, trong mắt Cao Sĩ Bình cũng hiện ra một tia tham lam không hề dễ phát giác, nhưng rất nhanh liền đã biến mất. Tất cả chuyện này đều rơi vào trong mắt Dược Thiên Sầu, khóe miệng hắn khẽ mĩm cười.
Cao Sĩ Bình vung tay lên, rất nhanh liền có hai tên giám còng bước tới kiểm kê linh thạch.
"Cao sư huynh! Có việc này muốn thỉnh giáo chút." Dược Thiên Sầu uyển chuyển bước tới gần nói.
Cao Sĩ Bình nhăn mày, thầm nghĩ cho ngươi ba phần thể diện, cũng chỉ là khách khí bề ngoài. Thật không nghĩ ra, ngươi dám theo ta xưng huynh gọi đệ. Ngươi không biết, nơi này là cái địa phương nào sao?
Bất quá, nhớ tới lời giao phó của hai vị Chấp Pháp, nên hắn cũng không dám trừng phạt Dược Thiên Sầu. Chỉ trầm mặt bước tới, lạnh lùng hỏi: "Dược sư đệ, có chuyện gì?"
"Tiểu đệ mới tới đây làm việc, có chỗ nào không hiểu, mong sư huynh chiếu cố nhiều hơn!" Dược Thiên Sầu vươn tay hướng Cao Sĩ Bình thi lễ. Đột nhiên trong tay áo thoáng xuất hiện một khối linh thạch màu vàng nhạt. Đưa mắt nhìn bốn phía, thấy không ai ngó nghiêng, liền thuận tay đem vật nọ nhét vào trong người Cao Sĩ Bình.
Cái màu vàng nhạt kia, ngay khi Dược Thiên Sầu nâng tay áo, Cao Sĩ Bình đã nhận ra đó là thứ gì rồi. Còn chưa kịp phản ứng, thì vật nọ đã trôi tuột vào trong người của mình.
Cao Sĩ Bình cả người chấn động, theo bản năng vươn tay ôm xuống dưới bụng. Ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào Dược Thiên Sầu, thượng phẩm linh thạch quá mức hấp dẫn, hắn đang suy nghĩ xem có nên nhận nó hay không.
Một tu chân giả Kết Đan kỳ như hắn, mỗi tháng theo quy định chỉ được nhận hai mươi lăm khối trung phẩm linh thạch mà thôi, muốn có một khối thượng phẩm sẽ phải tích góp trên bốn tháng thời gian! Tuy hắn là quản đốc trưởng ở quặng mỏ, nhưng cho tới bây giờ đều không dám ăn bớt một khối linh thạch nào. Nếu bị người khác phát hiện, hậu quả sẽ rất khó lường, nhất là ở đây còn có ba vị trường lão Nguyên Anh kỳ đến trông nom thường xuyên.
Cao Sĩ Bình hạ thấp giọng nói: "Chiếu cố Dược sư đệ thì được rồi, nhưng sư đệ đang bị tông môn phạt tới đây làm nhân công, nếu không hoàn thành nhiệm vụ hoặc gây chuyện trái quấy. Ta cũng vô pháp bảo vệ, dù sao nơi này còn có ba vị trường lão, có một số việc ngay cả ta cũng không thể làm chủ được đâu."
Vừa nghe Cao Sĩ Bình nói, Dược Thiên Sầu liền mỉm cười: "Sư huynh an tâm, ta nhất định sẽ không làm sư huynh phải khó xử. Ta chỉ muốn trải qua những ngày tiêu diêu ở đây chút thôi, tin tưởng rằng sẽ không gây phiền toái đến cho sư huynh."
Cao Sĩ Bình hơi chần chừ một lúc, theo sau mới hô lớn: "Dược Thiên Sầu đã hoàn thành nhiệm vụ, vượt định mức năm trăm khối linh thạch hạ phẩm!"
"Cảm tạ sư huynh!" Dược Thiên Sầu khẽ nói một tiếng, theo sau đi tới trước gương đồng kiểm tra toàn thân.
Thấy Dược Thiên Sầu không có biểu hiện dị thường nào, lúc này Cao Sĩ Bình mới nhẹ nhàng thở ra một hơi, hắn nhìn tên quản phó nói: "Kiểm kê nhanh lên chút đi!"
Nói xong, hắn bước tới trước mặt Dược Thiên Sầu: "Ngày đầu tiên mà sư đệ khai thác vượt hẳn định mức năm trăm khối linh thạch hạ phẩm. Trong mấy năm qua, đây cũng là lần đầu tiên ta nhìn thấy đó, thực sự rất bội phục ah!"
Lời này của Cao Sĩ Bình cũng không phải nói suông. Nếu tính cả một khối thượng phẩm linh thạch ở trong người hắn, thì ngày đầu tiên Dược Thiên Sầu đã thu hoạch ngoài vạn khối linh thạch hạ phẩm rồi. Điều này hắn chưa bao giờ thấy qua!
"Vận khí may mắn thôi!" Dược Thiên Sầu khiêm tốn cười nói.
Thấy Dược Thiên Sầu cùng Cao Sĩ Bình cười đùa với nhau, những người khác có điểm không dám tin. Ở trong mỏ quặng, Cao Sĩ Bình được mệnh danh là "Cao Đồ Tể", thợ mỏ vi phạm chết trên tay hắn nhiều không đếm xuể. Đã khi nào trông thấy sắc mặt của hắn tốt như hôm nay đâu nhỉ?
Một tên giám công đi qua, trông thấy tình cảnh này thì không khỏi nghi hoặc nhìn Cao Sĩ Bình nói: "Cao sư thúc, người này là ai vậy? Cũng dám làm phiền lão nhân gia ngài đích thân bồi sao?"
Cao Sĩ Bình liền trầm mặt, nhìn tên giám công kia quát: "Không được vô lễ, đây là sư thúc Dược Thiên Sầu, chẳng may vi phạm môn quy nên tạm thời làm nhân công thợ mỏ ở đây, không bao lâu nữa sẽ về núi. Làm sao có thể so sánh cùng những người thợ mỏ bình thường được chứ!"
"Dược sư thúc, Dược sư thúc!" Tên giám công xấu hổ cười. Nguyên lai chính là Dược sư thúc đã từng đắc tội với Lưu chưởng môn. Quả thực nghe danh không bằng gặp mặt!
"Sư đệ, không cần quản tới hắn, chúng ta mau đi thôi, tìm nơi nào yên tĩnh nhâm nhi vài chén." Cao Sĩ Bình nhìn Dược Thiên Sầu an ủi.
Dược Thiên Sầu chắp hai tay: "Vậy cung kính không bằng tuân mệnh!" Hai người cười ha ha, kề vai sát cánh bước về nơi sinh hoạt của nhóm thợ mỏ.
Trong khu mỏ quặng, nhóm thợ mỏ làm việc ba ngày sẽ được nghỉ ngơi một ngày. Đây cũng là do cường độ lao động quá cao, mà tu vi của những thợ mỏ phần lớn đều chỉ ở mức Trúc Cơ kỳ trở xuống. Nếu không nghỉ ngơi như vậy, hẳn là sẽ lao lực mà chết sớm thôi! Công việc này cũng không phải người bình thường có thể đảm đương nồi, nếu để người bình thường làm, một ngày sản lượng thu hoạch sẽ chẳng được mấy khối. Tự nhiên, nghỉ ngơi dường sức cũng là phương pháp nâng cao sản lượng thu hoạch của nhân công.
Trên đường đi, Dược Thiên Sầu thần bí nhỏ giọng nói: "Nhắc tới cũng thật xảo diệu, trước khi ta gia nhập Thanh Quang Tông, đã từng có chút tâm đắc đối với việc khai thác mỏ quặng. Nếu Cao sư huynh tin tưởng, ngày cuối cùng trong ba ngày khai thác, thỉnh Cao sư huynh tới trước động khẩu chờ tiểu đệ xuất quan!"
Làm sao Cao Sĩ Bình không hiếu ý tứ trong lời nói này, nhất thời nhãn tình hắn sáng lên. Hai người cười ha ha thành thật với nhau một phen. Cuối cùng, Cao Sĩ Bình khăng khăng tiễn đưa, Dược Thiên Sầu cũng không dám từ chối thịnh tình. Kết quả người trước, người sau trực tiếp bước vào nơi sinh hoạt của nhóm thợ mỏ.
"Cao Đồ Tể" đến chơi, ba người nằm trong huyệt động sợ tới mức cuống cuồng bò dậy.
Trông thấy hoàn cảnh sinh hoạt của Dược Thiên Sầu, Cao Sĩ Bình nhíu mày, vỗ ngực cam đoan nói: "Sư đệ tạm thời nhẫn nhịn, ngày mai ta sẽ chuyển ngươi tới chỗ ở khang trang hơn!"
Khi Cao Sĩ Bình quay về, thì ba người đối với Dược Thiên Sầu có biến hóa rất lớn, câu nệ hơn không ít.
Dược Thiên Sầu trong lòng hiểu rõ, liếc mắt nhìn ba người một cái, chợt thấy sau lưng Thạch Tiểu Thiên máu me nhầy nhụa, hiển nhiên là mới bị Lang Nha Tiên đánh.
Dược Thiên Sầu tò mò hỏi: "Thạch Tiểu Thiên, sau lưng ngươi sao thế?"
Nghe được Dược Thiên Sầu gọi, Thạch Tiểu Thiên vội vàng bẩm báo. Thấy Dược Thiên Sầu cùng Cao Sĩ Bình có quan hệ, cho nên hắn cũng không dám lãnh đạm. Nguyên lai, nhiệm vụ ngày hôm nay của Thạch Tiêu Thiên còn kém một trăm khối linh thạch hạ phẩm, theo như quy định, vết thương sau lưng kia, hẳn là do Lang Nha Tiên đánh đòn.
Thấy hắn mở miệng, Dược Thiên Sầu lại dò hỏi một số vấn đề khác. Thạch Tiểu Thiên cũng nhất nhất trả lời.
Nói ra thì cái số của Thạch Tiểu Thiên khá đen đủi! Vốn nhà hắn là quý tộc của Hoa Hạ đế quốc, bởi trời sinh căn cốt không tồi, được một vị tu chân giả Kết Đan kỳ trong Thanh Quang Tông thu nhận làm đồ đệ.
Tu tiên ở Hoa Hạ đế quốc chỉ có thể ngộ mà không thể cầu, người nhà hắn tự nhiên rất cao hứng, cũng đáp ứng để cho hắn đi theo người đạo sĩ kia. Vì vậy, Thạch Tiểu Thiên tiến nhập Thanh Quang Tông, dựa vào căn cốt không tồi, năm thứ nhất đã tới Luyện Khí tứ cấp, nhưng sang năm thứ hai, chẳng biết sư phụ hắn bị ai giết ở dưới chân núi. Càng bết hơn chính là, Thạch Tiểu Thiên cùng cháu trai của một vị trưởng lão đều thích một vị nữ đệ tử. Người trẻ tuổi ah! Khó tránh những việc tranh đoạt tình nhân, kết quả chọc giận vị trưởng lão kia, bị đạp một cước thẳng đến nơi này.
Dược Thiên Sầu nghe Thạch Tiểu Thiên kể, sư phụ hắn đã chết thì không khỏi liếc mắt nhìn hắn. Cũng nảy sinh ý niệm giúp đỡ hắn ở trong đầu.
"Ngày mai ngươi cùng ta đi lấy linh thạch nhé!" Nói xong, Dược Thiên Sầu khoanh chân nhắm mắt lại.
Thạch Tiếu Thiên hơi sửng sốt, tuy không muốn nhưng bản thân hắn cũng không dám nói gì. Thẳng đến nhiều năm sau, khi hắn nhớ lại cái đêm định mệnh này, thì mới cảm thán không thôi.
……………
Ngày kế, mặt trời lên cao quá ba sào thì Dược Thiên Sầu mới chịu tỉnh dậy. Lau nước miếng trên khóe miệng, nhìn thần tình không che giấu nổi lo lắng của Thạch Tiểu Thiên, Dược Thiên Sầu khẽ mỉm cười nói rằng, ta nhất định sẽ không bạc đãi ngươi đâu.
"Sư thúc, người đã tỉnh rồi! Chúng ta cũng nắm chắc thời gian, đi làm việc thôi." Thạch Tiểu Thiên kì thực sớm đã muốn đi, nếu không băn khoăn Dược Thiên Sầu có quan hệ với Cao Sĩ Bình, thì hắn đã mặc kệ Dược Thiên Sầu rồi.
Trông thấy hai bộ dụng cụ đào khoáng bày ra trước mặt, Dược Thiên Sầu ậm ừ một tiếng, tay không bước ra ngoài. Thạch Tiểu Thiên cầm hai chiếc sọt đuổi theo sau, nhìn cảnh tượng này, tuy Dược Thiên Sầu không nói gì nhưng trong lòng đã âm thầm tán thường, nếu ngay cả điểm ấy Thạch Tiểu Thiên còn không nhìn ra, thì hắn không xứng để mình hỗ trợ.
Bên ngoài khu mỏ, sớm đã trở nên vắng vẻ, ngoại trừ một số người canh gác, thì cũng không tròôg thấy nhân công nào.
"Dược sư đệ...." Đứng trước động khẩu, Cao Sĩ Bình trông thấy hai người liền ha ha cười nói.
Dược Thiên Sầu cũng phất tay, đi tới giải thích: "Sao dám làm phiền Cao huynh chứ! Nhưng hôm qua uống nhiều quá, thân thể có điểm mệt mỏi, ngủ quên mất ah!"
"Đây là...." Cao Sĩ Bình trông thấy Thạch Tiểu Thiên ở phía sau, hoài nghi nói.
Dược Thiên Sầu cảm khái: "Nhiều người thêm lực ah! Ta đặc biệt tìm thêm hắn trợ giúp, tin tưởng rằng nhiệm vụ càng dễ dàng hoàn thành hơn."
"Ha ha! Năng lực của Dược sư đệ ta rất tin tưởng, cũng biết ngươi nhất định sẽ không để ta phải thất vọng." Cao Sĩ Bình nói rất thâm ý, hẳn là cũng chỉ có Dược Thiên Sầu nghe mới hiểu nổi. Lại thấy hắn đem một chiếc túi vải ra nói: "Sư đệ muốn vào khoảng ba ngày, đây là chút lương thực, sư đệ mang vào trong ăn dần nhé!"
Sau khi được tên giám công thân mật kiếm tra, Dược Thiên Sầu cùng Thạch Tiểu Thiên cũng tiến nhập vào trong hang động.
Dược Thiên Sầu chậm rãi bước tới chỗ sâu nhất trong quặng mỏ, Thạch Tiểu Thiên theo ở phía sau, chỉ hận hắn không thể bước nhanh lên một chút.
Thẳng đến lúc tới động khẩu ngày hôm qua, Dược Thiên Sầu mới dừng chân, cười nói: "Sáng nay ta ngủ quên chưa ăn cái gì. Chúng ta nghỉ ngơi ăn điểm tâm một chút, mới có khí lực để làm việc!"
Nói xong Dược Thiên Sầu mở bao vải ra nhìn nhìn, thấy bên trong đều là thịt nướng thơm phức, cầm một phần ném sang cho Thạch Tiểu Thiên.
Dược Thiên Sầu cắn một miếng, ân! Hương vị quả nhiên không tồi. Đối với hạng người thu tiền hối lộ xong, liền dụng tâm hành sự như Cao Sĩ Bình, hắn rất ưa thích.
Đang thưởng thức hương vị, chợt nghe thấy tiếng khóc. Chỉ thấy Thạch Tiểu Thiên đang cầm hơn phân nửa khối thịt nướng, khóc oa oa lên. Dược Thiên Sầu sửng sốt, kỳ quái nói: "Ngươi khóc cái gì?"
"Bẩm sư thúc, lâu lắm rồi ta không ăn qua thịt nướng, có điểm nhớ nhà." Thạch Tiểu Thiên lau nước mắt, nức nở nói.
Dược Thiên Sầu nuốt khan thịt nướng: "Ta kháo! Còn tường rằng ngươi đang chơi trò gì, không ngờ lại khóc thút thít giống như đàn bà, mau ăn nhanh lên! Ăn xong rồi còn làm việc nữa."
Vì thế hai người ngồi xổm ở chỗ sâu nhất trong mỏ quặng, ôm thịt nướng nhai ngồm ngoàm. Sau khi ăn xong, Thạch Tiểu Thiên cũng thỏa mãn vỗ bụng. Dược Thiên Sầu thì kêu hắn cầm dụng cụ lên, tiến vào trong động khai thác linh thạch.
Khi Thạch Tiểu Thiên trông thấy bốn phía xung quanh vách động đều trồi ra linh thạch thì hắn không khỏi mở to hai mắt.
Dược Thiên Sầu chỉ vào chỗ sâu nhất bên trong nói: "Đây là ta phát hiện ra, số linh thạch này tùy tiện khai thác cũng đủ hoàn thành xong nhiệm vụ cho cả hai người chúng ta. Tiểu Thiên, một mình ngươi có lấy đủ số lượng cho hai người, trong vòng ba ngày không?"
Thạch Tiểu Thiên hưng phấn gật đầu nói: "Sư thúc an tâm, ngươi ở một bên nghỉ ngơi. Lấy linh thạch không tốn bao nhiêu khí lực, giao việc này cho ta làm là được rồi!"
Mẹ kiếp! Ngươi tường ta ăn không ngồi rồi sao? Bị người ta hiểu nhầm, tâm tình có điểm khó chịu, Dược Thiên Sầu cơ mặt run rẩy, giải thích nói: "Ta giao cho ngươi việc này, cũng không phải ta muốn nghỉ ngơi. Mà ta đi thăm dò khoáng mạch tốt hơn, lần sau chúng ta chỉ việc khai thác thôi."
Nghe Dược Thiên Sầu nói, muốn đi tìm mạch khoáng tốt hơn. Lúc này Thạch Tiểu Thiên vỗ ngực bang bang nói: "Sư thúc yên tâm đi! Nơi này hãy giao lại cho ta."
Dược Thiên Sầu trắng mắt nói: "Ba ngày này ngươi cũng đừng ra ngoài nữa, yên tâm ở trong này thu thập đi! Ta sẽ mang thức ăn cho ngươi. Nhớ kĩ phải lấy sạch, đừng lãng phí linh thạch ah."
Đợi Thạch Tiểu Thiên đáp ứng xong, hắn cũng chẳng thèm nói thêm gì nữa, xoay người đi ra ngoài tìm nơi có thượng phẩm linh thạch để khai thác.
Tinh Thần Châu Tinh Thần Châu - Thiên Sầu Tinh Thần Châu