Chương 21
eorgie nhấc đầu khỏi chồng gối khi Bram ra khỏi phòng tắm sau khi tắm sáng. Cách đây hai tuần rưỡi, cái đêm sau khi lệnh cách ly được dỡ bỏ, cô đã đối mặt với tình thế tiến thoái lưỡng nan là nên quay lại phòng khách hay ở nguyên nơi cô đang ở. Cuối cùng cô bảo Bram rằng phòng cũ của cô còn quá nhiều chấy rận sót lại từ người Lance và Jade nên cô không thể quay lại đó. Anh đã đồng ý rằng lũ chấy rận quá dễ lây lan, không nên mạo hiểm.
Cô dành một giây để ngưỡng mộ anh. Chiếc khăn tắm màu đen tuyền quấn quanh hông anh biến đôi mắt màu tím oải hương của anh thành màu chàm. Mái tóc anh ướt đẫm, và bộ râu không cạo suốt mấy ngày qua tạo cho anh một vẻ thanh lịch xù xì, rắn rỏi. Đứa con tưởng tượng với anh cựa mình trong tử cung cô. Cô nhấp nháy mắt quay về thực tại. “Anh nói khi nào thì anh và Hank Peters sẽ bắt đầu tuyển diễn viên nhỉ?”
“Thứ Ba sau bữa tiệc cưới của chúng ta, như em biết rõ rồi còn gì.”
“Thật sao? Chỉ một tuần rưỡi nữa...” Họ đã bắt tay vào giai đoạn tiền sản xuất ngay lập tức bởi vì Hank Peters nhận đạo diễn một bộ phim khác vào tháng Mười một và họ không muốn mất ông ta. Cô để ga giường trượt xuống dưới một bên ngực, không ngờ là một nỗ lực phí công, bởi vì anh đã đi vào khu thay đồ để lấy quần jean và áo phông, hai thứ đã trở thành trang phục làm việc thường ngày cho vai trò nhà sản xuất của anh. “Và tôi vẫn là người đầu tiên, phải không?”
“Em có thả lỏng đi không nào? Tôi đã hứa cho em thử vai đầu tiên, và em sẽ nhận được điều đó. Nhưng tôi thề với Chúa, nếu em quá hy vọng vào vai này...”
“Khó mà thả lỏng được khi anh cứ bảo tôi là tôi vô giá trị thế nào.”
Anh thò đầu ra. “Đừng cường điệu thế. Em là một nữ diễn viên tuyệt vời và là một diễn viên hài thiên bẩm, em biết điều đó mà.”
“Nhưng chưa đủ thiên bẩm để đóng vai Helene chứ gì?” Cô thí nghiệm thử một nụ cười tự mãn. “Nhớ lấy khoảnh khắc này nhé, Bramwell Shepard, bởi vì tôi sẽ bắt anh nuốt lại từng lời đó đấy.”
Cô ước gì mình có thể tự tin như giọng điệu của cô. Cô đã đọc kịch bản thêm hai lần nữa và bắt đầu lập một bản ghi chép kín các ý tưởng về số phận cũng như phong thái cơ thể của Helene. Nhưng cô chỉ có mười ngày trước buổi diễn thử, và đây sẽ là nhân vật phức tạp nhất cô từng đảm nhận. Cô còn rất nhiều việc phải làm trước khi sẵn sàng, mà cô lại cứ mất tập trung.
Ánh mắt anh trượt xuống ngực cô. Cô đã phải ép mình không được đầu hàng thôi thúc mua sắm những bộ đồ ngủ quyến rũ nhất mà cô có thể tìm thấy. Thay vào đó, cô cứ mặc những bộ đồ ngủ thông thường của mình, nhưng chiếc áo lá trắng trơn và quần đùi đen in hình đầu lâu cướp biển của cô giờ nằm nhăn nhúm trên sàn nhà cạnh giường. Cô thong thả kéo chăn lên tận cằm. “Đừng quên chúng ta có buổi hẹn cuối cùng với Poppy lúc chín giờ đấy.”
Anh rên lên và quay vào buồng quần áo. “Không đời nào có chuyện tôi ngồi thêm một buổi bàn về hoa trang trí và kẹo hạch Jordan khắc hình gia huy nào nữa đâu. Mà này kẹo hạch Jordan là cái quái gì thế?”
“Một loại kẹo hạch có vị như xà phòng.” Cảm giác bứt rứt mơ hồ đeo bám cô từ khi cô nhận ra Bram giờ đây đã có tất cả mọi thứ anh muốn đã lôi cô ra khỏi giường. “Tiệc cưới Skip và Scooter là ý của anh, và nó chỉ còn cách tám ngày nữa thôi. Anh sẽ không né được buổi gặp đó đâu.”
“Tôi sẽ cho em một trăm đô la và thêm một lần xoa lưng nếu em để tôi bỏ nó.”
“Tôi không cần một trăm đô. Còn vụ xoa lưng của anh... Nghiên cứu lại sách giải phẫu đi, anh bạn, bởi vì thứ anh vừa xoa không phải lưng tôi.”
“Và không phải em rất vui sao?”
Cô phải thú nhận là mình rất vui.
Rốt cuộc anh ở lại dự buổi gặp.
Mùi nước hoa sặc sụa, cách nói chuyện cường điệu, và tiếng vòng tay lách cách của Poppy Patterson khiến cả hai người họ phát điên, nhưng cô ta đúng là một nhà tổ chức tiệc hiệu quả và sáng tạo. Cô ta hiểu rằng bầy trực thăng của cánh thợ săn ảnh sẽ khiến việc tổ chức một bữa tiệc ngoài trời trở nên bất khả thi, và cô ta đã đưa ra một địa điểm trong nhà hoàn hảo - biệt thư Eldridge nguy nga xây từ năm 1920 theo cùng kiểu điền trang Anh như biệt thự Scofield. Với phòng vũ hội trang trí lộng lẫy, nó có thể dễ dàng chứa hai trăm vị khách của họ, tất cả số đó đều đã được hướng dẫn mặc trang phục lấy cảm hứng từ bộ phim.
Aaron và Chaz cùng đến khi họ ngồi xuống quanh bàn ăn của Bram để xem xét những sắp xếp cuối cùng. Họ bắt đầu với cách bài trí và kết thúc với đồ ăn. Tất cả mọi thứ trên thực đơn đều có vai trong một tập Skip và Scooter nào đó, bắt đầu từ món khai vị: pizza nhỏ đế dày, bánh kẹp bơ đậu hình trái tim, và xúc xích Chicago vừa miệng - không nước xốt cà chua.
Bữa chính trang trọng hơn, và Chaz bắt đầu đọc to thực đơn. “Xa lát Tàu bay và pho mát Parmesan, tập bốn mốt, ‘Scooter gặp thị trưởng’. Đuôi tôm hùm ướp rượu rum với xoài, tập hai, ‘Chú ngựa đáng yêu’. Thịt thăn bò xốt tiêu đen, tập sáu ba, ‘Tuần lễ mất mát của Skip’.”
“Tàu bay à?” Bram ngáp. “Nghe dễ cháy nhỉ.”
“Đó là cải tàu bay,” Chaz đáp lại. “Anh thích nó đấy.” Cô nhìn Poppy, người mặc một bộ vest St. John màu sâm banh bó sát và gài cặp kính râm hàng hiệu cỡ to trên chóp mái tóc phồng quý phái màu nâu. “Tôi mừng là chị đã bỏ cái món pho mát gan ngỗng vớ vẩn đi.”
Ngay từ đầu Poppy đã tỏ rõ rằng cô ta phát rồ khi phải làm việc với một cô nàng hai mươi tuổi tóc tím không phải một ngôi sao nhạc rock. “Nó được nhắc đến trong tập hai tám, ‘Lời nguyền nhà Scofield’.”
“Khi Scooter cho chó ăn món đấy.”
Mắt Bram thơ thẩn khắp nơi trong khi mọi người tranh luận. Những tuần vừa qua thật kỳ lạ. Bram đến xưởng phim từ sáng sớm và tới tận tối muộn mới về. Cô nhớ anh theo một cách cô không thể định nghĩa chính xác... chỉ là cuộc sống dường như tẻ nhạt hơn khi không có màn đấu khẩu của họ. Thậm chí cảnh nô đùa ân ái hàng đêm của họ cũng không bù đắp được. Chuyện làm tình của họ vui vẻ và say mê, nhưng có thứ gì đó còn thiếu.
Tất nhiên, có thứ còn thiếu chứ. Lòng tin. Sự kính trọng. Tình yêu. Một tương lai.
Chỉ trừ... Cô đã phát triển một lòng kính trọng miễn cưỡng dành cho anh. Cô không hề biết một người đàn ông nào nữa sẽ nhận Chaz vào nhà, và cô yêu cách anh tìm ra người phụ nữ thô kệch nhất trong đám đông và nhìn cô ta đắm đuối cho tới khi cô ta cảm thấy mình là một siêu mẫu. Anh cũng đòi hỏi một đạo đức nghề nghiệp mạnh mẽ đến đáng ngạc nhiên. Nhưng về cơ bản, Bram sẽ luôn vì bản thân, và điều đó sẽ không bao giờ thay đổi.
Cuối cùng, Poppy đóng chiếc túi da trăn của mình lại, phóng thích một luồng hương nước hoa nồng nặc. “Tôi có một ngạc nhiên nhỏ chuẩn bị cho buổi tối,” cô ta thông báo, “Như các bạn vẫn biết. Một trong những chi tiết đặc biệt mà tôi đã biến thành thương hiệu của riêng mình. Hai người sẽ thích nó lắm cho xem.”
Bram bừng tỉnh khỏi những suy nghĩ vẩn vơ. “Loại ngạc nhiên nào đấy?”
“Nào nào. Phải tự nhiên mới hay chứ.”
“Tôi không quá say mê sự tự nhiên đâu,” Georgie nói.
Vòng tay của Poppy kêu lách cách. “Hai người đã thuê tôi để sắp xếp một bữa tiệc ngoạn mục, và đó là việc tôi đang làm. Hai người sẽ bay lên tận mặt trăng. Tôi hứa đấy.”
Bram nóng nảy muốn bỏ đi, và anh cắt ngang câu phản đối của Georgie. “Miễn là tôi không phải mặc đồ bó hay uống bia nhẹ, cứ làm đi.”
Poppy ra về không lâu sau đó, và Bram đi đến xưởng phim.
Georgie muốn chỉnh sửa thêm nhiều thước phim, và cô cần tiếp tục nghiên cứu tính cách của Helene, nhưng đầu tiên cô gọi cho April. Họ vẫn làm việc từ xa với nhau về trang phục và phụ kiện của Georgie, và lần thử quần áo cuối cùng trước đám cưới của cô sắp đến. Khi cuộc trò chuyện của họ kết thúc, cô ghi nhanh thêm vài ý tưởng về Helene, nhưng đầu óc cô cứ lang thang đẩu đâu, và rốt cuộc cô để mình lên gác xem đoạn băng cô mới quay gần đây nhất - một nhóm bà mẹ đơn thân cố kiếm sống bằng một công việc với mức lương tối thiểu. Nghe trực tiếp những mô tả về cuộc sống của những người phụ nữ lao động ấy một lần nữa lại nhắc nhở cô rằng cô đã được ban nhiều đặc ân đến thế nào.
Rory đã giúp cô thoát khỏi đám thợ săn ảnh trong khi đi quay phim bằng cách cho cô mượn một ga ra của cô ấy làm chỗ giấu một chiếc ô tô mà cánh săn ảnh sẽ không nhận ra. Khi Georgie muốn rời khỏi nhà mà không bị theo đuôi, cô lẻn qua cổng sau và dùng đường lái xe của Rory để chuồn đi trong chiếc Toyota Corolla mà Aaron đã thuê hộ cô. Cho đến giờ vẫn chưa có tay thợ săn ảnh nào thông minh hơn, và lang thang cùng thiết bị quay phim đã mang đến cho cô đôi chút ẩn danh mà cô không nghĩ sẽ có được. Mặc dù những đối tượng mà cô phỏng vấn biết cô là ai, cô vẫn thấy mình được đi lại với chút tự do.
Vài giờ sau, Chaz thò đầu vào. “Bố cô đang chuyển lại vào khu dành cho khách.”
Georgie ngẩng phắt đầu dậy khỏi màn hình. “Bố tôi sao?”
Chaz giật giật mái tóc màu tím huỳnh quang của cô ta. “Ông ấy nói người ta chưa loại bỏ được hết nấm mốc khỏi nhà ông. Theo cá nhân tôi nghĩ thì ông ấy chỉ muốn ăn bám Bram.”
Bố cô đã không hề nhận một cuộc gọi nào của cô từ khi cô sa thải ông, vậy vì sao ông lại đột ngột xuất hiện? Cô không cần một bài giảng nào về óc phán đoán kém cỏi và trình độ non nớt nói chung của cô nữa, và cô nhất định không muốn nói về Laura. Đuổi việc cô ấy có thể là một quyết định kinh doanh tốt, nhưng cô không thể hoàn toàn cảm thấy dễ chịu với nó. Cô ước gì Bram ở đây.
Aaron thong thả trở vào sau khi ra ngoài chạy việc, tay xách đầy các gói hàng. “Bố chị ở dưới gác đấy.”
“Chị cũng nghe bảo thế.” Cô muốn chỉnh sửa nốt những thước phim của mình, chứ không phải đối phó với một việc không thể tránh được, và cô băng qua phòng tới chỗ Chaz. “Cô nghe tôi nói đây... Nếu có dù chỉ một phần bé xíu trong cô không ghét tất tần tật mọi thứ ở tôi, cô sẽ giữ ông ấy ở xa tôi, chỉ trong một tiếng nữa thôi chứ? Làm ơn đấy.”
Chaz thong thả ngẫm nghĩ. “Được thôi...” Cô ta cười tự mãn. “Nhưng chỉ khi cô ăn thứ gì đó trước.”
“Đừng có đòi hỏi nữa đi.”
Chaz đáp lại với một nụ cười siêu tự mãn.
Nhờ ơn thực đơn của Chaz, Georgie đã lấy lại số cân nặng mà cô mất, nhưng điều đó cũng không làm dịu đi cơn cáu kỉnh của cô. “Tốt thôi! Nhưng tới khi tôi ăn xong mới bắt đầu tính giờ đấy nhé.”
“Tôi sẽ quay lại sau mười phút.”
Và cô ta quay lại mang theo hai cái khay: một khay có xa lát cá hồi ngập rau quả, khay còn lại là một chiếc bánh kẹp thịt khổng lồ nhồi chật ba loại thịt, pho mát, và lê tàu. Georgie và Aaron trao nhau ánh mắt cam chịu khi Chaz đặt bộp đĩa xa lát trước mặt cậu và đống chất béo trước cô.
“Chị cần calo,” Chaz nói khi Georgie nài nỉ xin đổi. “Aaron thì không.”
Georgie cầm lấy chiếc bánh kẹp. “Giờ thì cô là một chuyên gia dinh dưỡng giỏi giang nhỉ.”
“Chaz là chuyên gia về tất cả mọi thứ,” Aaron nói. “Cứ hỏi cô ấy mà xem.”
Chaz khoanh tay lại và trông đầy tự mãn. “Tôi biết hôm qua Becky cuối cùng cũng đã nói chuyện với anh rồi.”
“Cô ấy muốn tôi kiểm tra máy tính giùm, thế thôi,” cậu nói.
“Anh đúng là đồ ngốc. Tôi không biết vì sao tôi lại phí phạm thời gian của mình nữa.”
Georgie biết, nhưng cô không khờ đến mức chỉ ra rằng Chaz là một bảo mẫu bẩm sinh.
Khi bữa trưa gần xong, Georgie bắt Chaz quay xuống gác để trông chừng bố cô. Aaron đi thay dầu cho xe ô tô của cô và Georgie quay lại công việc chỉnh sửa. Một tiếng trôi qua.
“Bố có thể vào không?”
Ngạc nhiên, cô ngước lên thì thấy bố cô đang đứng ở ngưỡng cửa. Ông mặc quần soóc xám, áo thể thao màu xanh nhạt, và ông cần cắt tóc. Ông hất đầu ra dấu về hướng máy tính. “Con đang làm gì thế?”
Ông chắc chắn sẽ chỉ trích, nhưng cô vẫn kể với ông. “Sở thích mới. Con đang quay vài đoạn phim.”
Sự im lặng đáp lại của ông khiến cô bồn chồn. Cô nghịch chuột máy tính. “Ai cũng xứng đáng được có sở thích.” Cô hếch cằm. “Con còn mua cả thiết bị chỉnh sửa nữa. Chỉ cho vui thôi.”
Ông xoa ngón tay trỏ với ngón tay cái. “Bố thấy rồi.”
“Có gì sai trái với điều đó sao?”
“Không. Bố chỉ ngạc nhiên thôi.”
Ông ngạc nhiên bởi vì ý tưởng đấy không xuất phát từ ông.
Một sự tĩnh mịch nghẹt thở lấp đầy căn phòng. Cô bắt mình ngồi thẳng hơn trong ghế. “Bố, con biết bố không tán thành cách con đang xử lý mọi chuyện, nhưng con sẽ không thảo luận về nó với bố nữa đâu.”
Ông chuyển chân trụ, gật đầu. “Bố... chỉ tự hỏi con có biết cầu chì được đặt ở đâu trong nhà khách không. Một mạch điện bị chập, và bố không muốn lục lọi xung quanh mà không hỏi trước.”
“Cầu chì ạ?”
“Đừng bận tâm. Bố sẽ kiểm tra với Chaz.” Bước chân của ông nhỏ dần dọc hành lang.
Cô nhìn chằm chằm ngưỡng cửa trống không. Ông đã hành xử thật lạ lùng từ vụ tóe nước trong hồ bơi. Cô cần nói chuyện với ông - nói chuyện nghiêm túc - nhưng không phải cô vẫn cố làm việc ấy suốt nhiều năm trời sao?
Cô liếc sang màn hình. Ông có con mắt tốt. Cô ước gì cô có thể cho ông xem vài đoạn phim mình đã quay, nhưng cô cần sự ủng hộ của ông chứ không phải lời chỉ trích. Giá mà họ có thể... thoải mái với nhau.
Một làn khói ký ức lướt qua cô.
Một căn phòng nhỏ, xoàng xĩnh... một tấm thảm vàng xấu xí... sách rải rắc khắp nơi. Bố mẹ cô đang nhảy quay cuồng... và họ bắt đầu cù nhau. Đuổi bắt khắp phòng. Bố cô nhảy qua một cái ghế. Mẹ cô tóm lấy Georgie. “Giờ anh định làm gì nào, chàng bự? Em có bé con rồi.”
Cả ba người họ cùng ngã xuống sàn, cười ngặt nghẽo.
Bố cô đi ra ngoài ăn tối, nên Georgie không thể hỏi ông xem ký ức ấy có phải thật hay không, mặc dù có hỏi chắc cũng chẳng được gì, vì ông thường gạt phắt mọi câu hỏi của cô về quá khứ. Georgie tán đồng ông ở chỗ ít nhất ông cũng không cố nói xấu mẹ cô, dù rõ ràng cuộc hôn nhân của họ là một sai lầm.
Sáng hôm sau cô tỉnh dậy với cảm giác kích động rối bời. Bữa tiệc còn cách một tuần nữa. Bố cô đã chuyển vào nhà. Cô có buổi diễn thử quan trọng nhất sự nghiệp với một vai mà không ai tin cô có thể thành công. Và... giờ ông chồng hờ của cô đã thỏa thuận xong về bộ phim, anh ta có thể quyết định rằng mình không cần năm mươi nghìn đô một tháng từ cô nữa và bỏ rơi cô. Cái mụn nổi lên trên trán cô gần như lại mang đến cảm giác nhẹ nhõm. Một rắc rối nhỏ sẽ không nán trụ lâu.
Cô dành cả buổi sáng còn lại highlight tóc và tỉa lông mày. Đến lúc về nhà, cô cảm thấy hoảng hốt. Cô quá kích động không thể tập trung vào việc chuẩn bị cho buổi thử vai. Thế nên, cô quyết định đóng gói thiết bị quay phim và lái xe ra ngoài vùng hoạt động của cánh thợ săn ảnh, có lẽ là Santee Alley để phỏng vấn vài phụ nữ bán hàng giả.
Suốt buổi sáng cô đã không thấy bố cô, nhưng ông xuất hiện đúng lúc cô đi xuống gác với túi dụng cụ. Ông đút một tay vào túi chiếc quần kaki và lắc lắc chìa khóa. “Chiều nay con có muốn đi xem phim không?”
“Ý bố là ở rạp sao?”
“Sẽ vui lắm đấy.”
Từ đó nghe thật lạ lẫm trên môi ông. “Không được đâu bố,” cô nói.
“Vậy thì ăn trưa nhé?”
Cô cần làm cho xong chuyện này, và cô xốc cao túi thiết bị trên vai. “Bố không cần phải lịch sự như thế. Nó khiến con lo lắng. Cứ nói những gì bố muốn đi - rằng con là một đứa con gái mất nết, vô ơn. Rằng con không hiểu ngành nghề này. Rằng...”
“Con không mất nết cũng không vô ơn, và bố không còn gì nữa để nói. Bố chỉ nghĩ có lẽ con muốn ra ngoài với bố một lúc.” Ông rút chìa khóa ra khỏi túi. “Ổn thôi. Bố cũng phải làm vài việc.” Ông đi ra qua cửa trước.
Cô cau mày trước sự rút lui khác hẳn tính cách ngày thường của ông và theo ông ra ngoài.
Cô luôn yêu hàng hiên có mái che của nhà Bram, với sàn nhà lát gạch màu xanh dương xen trắng và những đường mái vòm tạo từ cột vữa xoắn. Một cây hoa giấy tím tạo thành mái che râm ở cuối đường, và Chaz gần đây đã đặt thêm vài chậu đất nung cùng với chiếc ghế băng kiểu Mexico chạm trổ nặng nề và bộ ghế gỗ đồng bộ.
“Bố ơi, chờ đã.” Không nghĩ ngợi gì, cô thò tay vào trong túi.
Nét mặt ông chuyển từ dò hỏi sang ngờ vực khi cô rút máy quay ra và đặt cái túi sang bên. “Con đã có giấc mơ này,” cô nói. “Không hẳn là một giấc mơ. Một ký ức...” Chiếc máy quay là tấm khiên của cô, vật bảo hộ của cô. Cô nâng nó lên mắt và bật nó lên. “Một ký ức về bố và mẹ con nhảy múa và trêu chọc nhau. Bố nhảy qua một chiếc ghế. Chúng ta đều cười đùa và... hạnh phúc.” Cô di chuyển lại gần. “Những ký ức mà con thỉnh thoảng có được ấy... Con đã dựng lên tất cả, phải không?”
“Bỏ cái máy quay đó đi.”
Cô nhăn mặt khi va vào thành ghế sắc cứng, nhưng cô không ngừng quay. “Con đã dựng chúng lên để che giấu sự thật mà con không muốn đối mặt.”
“Georgie, thực sự...”
“Con có thể chấp nhận mà.” Cô bước tránh chiếc ghế và chặn ông bằng ống kính của cô. “Con biết bố chỉ cưới mẹ vì mẹ có thai con. Bố đã làm một việc thật đáng kính. Nhưng bố ghét từng phút một của cuộc hôn nhân đó.”
“Con đang quá kịch tính hóa đấy.”
“Nói cho con sự thật đi.” Cô bắt đầu đổ mồ hôi. “Chỉ một lần thôi, rồi con sẽ không bao giờ lôi nó lên nữa. Con sẽ không trách cứ bố. Bố có thể bỏ rơi bà, nhưng bố đã không làm thế. Bố cũng có thể bỏ rơi con, và bố cũng đã không hề làm thế.”
Ông thở dài và bước lại lên hiên, như thể đây là một buổi gặp mặt mệt mỏi mà ông cần chịu đựng đến hết. “Chuyện không như thế đâu.”
Cô đi vòng qua ông, lùi ra sau, dừng lại giữa ông và bậc tam cấp, để ông không thể bỏ đi. “Con đã thấy các bức ảnh về mẹ. Mẹ thật xinh đẹp. Con biết mẹ thích được vui vẻ.”
“Georgie, bỏ cái máy quay đó xuống. Bố đã bảo con rằng mẹ con yêu con. Bố không biết con còn...”
“Bố cũng đã bảo con rằng bà là một người đãng trí. Nhưng bố chỉ tỏ ra lịch thiệp mà thôi.” Giọng cô trở nên run rẩy. “Con không quan tâm nếu bà chẳng là gì hơn một cô gái tiệc tùng. Một người tình một đêm phản trắc. Con chỉ...”
“Đủ rồi đấy!” Ông chĩa ngón tay về hướng máy quay. Một mạch máu đập rộn nơi thái dương ông. “Tắt cái máy quay đó ngay.”
“Bà là mẹ con. Con cần biết. Nếu bà cũng chỉ là một cô nàng xinh đẹp đầu rỗng, thì ít nhất cũng hãy nói cho con biết điều đó.”
“Không phải! Con không bao giờ được nói thế nữa.” Ông giật lấy máy quay từ tay cô và quăng nó xuống nền gạch, nơi nó vỡ vụn. “Con chẳng hiểu gì hết!”
“Vậy hãy nói cho con nghe đi!”
“Mẹ con là tình yêu của đời bố!”
Lời của ông lơ lửng giữa không khí.
Một cơn rùng mình tràn qua cô. Cô nhìn sâu vào mắt ông. Vẻ thống khổ bóp méo nét mặt ông. Cô cảm thấy choáng váng, bải hoải. “Con không tin bố.”
Ông bỏ kính ra và ngồi phịch xuống chiếc ghế chạm trổ. “Mẹ con... rất mê hoặc,” ông nói bằng giọng khàn khàn. “Đầy mê hoặc... Tiếng cười đến với mẹ con tự nhiên như hơi thở vậy. Mẹ con rất thông minh - thông minh đến mức bố không bao giờ có thể sánh bằng - và mẹ con rất hài hước. Mẹ con từ chối nhìn thấy sự xấu xa ở bất kỳ ai.” Tay ông run rẩy khi ông đặt chiếc kính râm xuống bên cạnh. “Mẹ con không chết trong một tai nạn ô tô, Georgie. Mẹ con thấy một cô gái đang có bầu bị bạn trai đánh đập và đã cố giúp cô ta. Tên đó đã bắn vào đầu mẹ con.”
“Không,” cô nói trong một tiếng rên nhè nhẹ.
Ông chống khuỷu tay lên đầu gối và ôm đầu. “Nỗi đau bố cảm thấy khi mất mẹ con lớn hơn khả năng chống đỡ của bố. Con thì không hiểu nổi mẹ con đi đâu, và con cứ khóc suốt. Bố không thể xoa dịu con. Bố hầu như còn không tìm đủ sức để cho con ăn nữa. Mẹ con yêu con vô cùng và mẹ con hẳn sẽ ghét điều đó lắm.” Ông xoa mặt trong lòng bàn tay. “Bố đã ngừng tới các buổi thử vai. Việc đó là bất khả thi. Diễn xuất cần một sự cởi mở mà bố không còn có nữa.” Các ngón tay ông đào vào tóc. “Bố không thể sống nổi qua nỗi đau kiểu ấy một lần nữa. Bố đã hứa với mình sẽ không yêu một người nào khác theo cách bố đã yêu mẹ con nữa.”
Ngực cô thắt lại, nhức nhối. “Và bố đã giữ lời hứa ấy,” cô thì thầm.
Ông ngước lên nhìn cô, và cô thấy nước mắt ăm ắp trong mắt ông. “Không đâu. Bố đã không giữ lời hứa ấy, và hãy xem nó đã đưa chúng ta tới đâu.”
Cô mất một khoảnh khắc để hiểu. “Con sao? Bố yêu con như thế ư?”
Ông thốt ra một tiếng cười ảo não. “Sốc lắm, phải không?”
“Con... Nó thật khó tin.”
Ông gục đầu xuống và đưa giày gạt cái máy quay vỡ nát sang bên. “Bố đoán bố là một diễn viên giỏi hơn bố từng nghĩ.”
“Nhưng... vì sao chứ? Bố đã rất lạnh lùng. Rất...”
“Bởi vì bố phải bước tiếp,” ông nói một cách dữ dội. “Vì chúng ta. Bố không thể gục ngã lần nữa.”
“Suốt từng ấy năm ư? Mẹ đã chết cách đây rất lâu rồi.”
“Thái độ thờ ơ đã trở thành một thói quen. Một chốn an toàn để tồn tại.” Ông nhỏm dậy khỏi ghế. Lần đầu tiên trong trí nhớ của cô, ông trông già hơn tuổi của mình. “Thỉnh thoảng con vô cùng giống mẹ con. Tiếng cười của con. Lòng tốt của con. Nhưng con thực tế hơn cô ấy, và không ngây thơ như thế.”
“Giống bố.”
“Cuối cùng thì, con là chính con, và đó là những gì bố yêu. Những gì bố luôn yêu.”
“Con chưa từng cảm thấy... được yêu thương lắm.”
“Bố biết, và bố đã không... không thể tìm ra cách để thay đổi điều ấy, nên bố đã cố bù đắp bằng cách tỏ ra cẩn trọng với sự nghiệp của con. Bố cần phải thuyết phục bản thân rằng bố đang làm hết sức mình vì con, nhưng suốt thời gian ấy bố vẫn biết nó chẳng hề đủ tốt. Còn lâu mới đủ tốt.”
Cảm giác xót xa tràn lên trong cô, cùng với nỗi buồn thương cho những gì cô đã bỏ lỡ, và sự tin chắc rằng mẹ cô, người phụ nữ mà ông đã miêu tả, hẳn sẽ ghét nhìn ông như thế này.
Ông nhặt kính lên. Xoa sống mũi. “Nhìn con sau khi Lance bỏ đi, nhìn cảnh con phải chịu đựng mà không thể an ủi con. Bố đã muốn giết cậu ta. Và rồi đến đám cưới của con với Bram. Bố không thể quên đi quá khứ, nhưng bố biết con yêu cậu ta, và bố cũng đang cố.”
Một lời phản đối dâng lên môi cô. Cô nuốt nó lại. “Bố, con hiểu con đã làm bố tổn thương khi nói rằng con cần quản lý sự nghiệp của riêng con, nhưng con chỉ... muốn bố là bố con.”
“Con đã làm rõ điều ấy rồi.” Ông ngồi xuống chiếc ghế đối diện cô, vẻ mặt băn khoăn hơn là khó chịu. “Đây là rắc rối của bố. Bố biết cái thành phố này quá rõ. Có thể là do cái tôi của bố, cũng có thể là sự che chở quá mức, nhưng bố không tin có bất kỳ ai khác sẽ đặt lợi ích của con lên đầu.”
Một việc mà ông luôn làm, cô nhận ra, dù không phải lúc nào cô cũng đồng ý với kết quả. “Bố phải tin con,” cô nói dịu dàng. “Con sẽ hỏi xin ý kiến của bố, nhưng quyết định cuối cùng - dù đúng hay sai - sẽ là của con.”
Ông gật đầu chầm chậm, ngập ngừng. “Bố cho là đã đến lúc rồi.” Ông cúi xuống và nhặt thứ từng là máy quay của cô lên. “Xin lỗi về thứ này. Bố sẽ mua cho con một cái khác.”
“Không sao đâu. Con có cái dự phòng rồi.”
Im lặng rơi xuống giữa họ. Ngượng nghịu, nhưng họ vẫn tiếp tục.
“Georgie... bố không chắc lắm chuyện này xảy ra như thế nào, nhưng có vẻ như là...” Ông nghịch thân máy quay rỗng không. “Có một khả năng mong manh - rất mong manh - là bố có thể... có sự nghiệp của riêng mình để tập trung vào.”
Ông kể cho cô về chuyến thăm của Laura, chuyện bà kiên quyết nhận ông làm khách hàng, và những lớp diễn xuất mà ông vừa bắt đầu tham dự. Ông có vẻ vừa xấu hổ vừa hơi bối rối. “Bố đã quên mất bố yêu nó đến thế nào. Bố cảm thấy như cuối cùng mình cũng đang làm việc mà bố đáng lẽ nên làm từ bấy tới nay. Như thể bố đã... về nhà.”
“Con không biết phải nói gì. Thật tuyệt vời. Con kinh ngạc. Run rẩy.” Cô chạm vào tay ông. “Bố đã thật xuất thần trong đêm chúng ta đọc thoại Ngôi nhà cây, thế mà con lại chưa từng nói điều đó với bố. Con nghĩ bố không phải người duy nhất chần chừ. Buổi thử vai của bố là khi nào? Kể thêm cho con đi bố.”
Ông kể, tóm tắt kịch bản và nhân vật, kể cho cô về buổi học đầu tiên của ông. Khi chứng kiến sự hào hứng của ông, cô cảm thấy như mình đang nhìn một người đàn ông vừa bắt đầu giải phóng bản thân khỏi một nhà tù cảm xúc.
Cuộc trò chuyện xoay sang Laura. “Con không thể trách cứ gì cô ấy vì ghét con.” Cảm giác có lỗi của Georgie lại nổi lên. “Có lẽ đáng ra con không nên làm điều ấy, nhưng con đã muốn một khởi đầu mới tinh, và con đã không tìm được một con đường nào khác.”
“Con sẽ khó lòng tin nổi chuyện này, nhưng Laura có vẻ ổn với chuyện con đã làm. Đừng bắt bố hiểu điều đó. Con đã làm tổn hại đến thu nhập của cô ấy, nhưng thay vì tỏ ra nhụt chí, cô ấy - bố không biết nữa - lại phấn khích - đầy năng lượng - bố không biết phải gọi nó là gì. Cô ấy là một phụ nữ khác thường, gan góc hơn nhiều những gì bố từng đánh giá về cô ấy. Cô ấy... thú vị.”
Georgie nhìn ông sắc lẹm. Ông nhỏm dậy khỏi ghế. Một quãng im lặng ngượng ngập nữa lại rơi xuống. Ông chống tay lên một cây cột. “Từ đây chúng ta sẽ đi đâu, Georgie? Bố muốn làm người cha mà con mong đợi, nhưng có vẻ như đã hơi muộn màng rồi. Bố chẳng biết phải bắt đầu như thế nào.”
“Đừng nhìn con. Con vẫn còn đầy chấn thương cảm xúc từ tất cả những cú giáng của bố đấy.” Một khi đã là kẻ tự phụ, thì luôn là kẻ tự phụ, nhưng cô không thể nghĩ ra một điều gì khác để nói trừ rằng cô muốn ông ôm cô, chỉ cần vòng tay ông quanh người cô thôi. Cô khoanh tay trước ngực. “Trừ phi bố muốn khởi đầu với một cái ôm dặt dẹo.”
Trước sự ngạc nhiên của cô, mắt ông nhắm lại trong đau đớn. “Bố - không nghĩ bố nhớ cách nữa.”
Sự yếu đuối kiệt quệ của ông làm cô cảm động. “Có lẽ bố nên thử xem sao.”
“Ôi, Georgie...” Hai cánh tay ông dang rộng. Ông kéo cô áp vào ông và siết chặt cô đến mức xương sườn cô nhức nhối. “Bố yêu con vô cùng.” Ông rúc đầu cô vào cằm ông và bắt đầu đu đưa cô như thể cô là một đứa bé. Nó thật vụng về, không dễ chịu, và thật tuyệt diệu.
Cô vùi vào cổ áo ông. Chuyện này không dễ dàng cho ông lẫn cho cô. Cô sẽ phải dẫn đường, nhưng giờ khi cô hiểu trái tim ông nằm ở đâu, cô không hề ngại tí nào.
Tình Đầu Hay Tình Cuối Tình Đầu Hay Tình Cuối - Susan Elizabeth Phillips Tình Đầu Hay Tình Cuối