Hai Mươi
uộc sống được tạo nên từ những tiếng khóc, tiếng sụt sịt, và những tiếng cười, trong đó tiếng sụt sịt nhiều hơn cả.
O. HENRY
Tôi kể cho Solomon tất cả. Tôi phải làm thế.
Bởi vì, anh biết đấy, anh ta là người thông minh, một trong những người thông minh nhất tôi được biết, và thật ngu ngốc khi cứ cố đâm đầu loạng choạng mà không sử dụng tới trí thông minh của anh ta. Trước khi thấy những tấm ảnh đó, tôi vẫn cứ tự mình cô đơn cày cuốc trên thửa ruộng của mình, nhưng giờ đã đến lúc thú nhận rằng đường cày đã chệch choạc ở góc ngoặt và đâm vào bờ ruộng.
Tôi kể xong lúc bốn giờ sáng, và trước đó khá lâu Solomon đã mở ba lô lôi ra đủ các thứ mà các Solomon trên thế giới này dường như không thể thiếu được. Chúng tôi uống trà nóng, bằng hai chiếc cốc nhựa; mỗi người một quả cam và một con dao để gọt; và hơn hai lạng kẹo sô cô la sữa Cadbury.
Thế là, trong khi chúng tôi ăn, uống, hút thuốc, và không tán thành việc hút thuốc, tôi trải ra câu chuyện về Sau Đại học từ đầu cho tới giữa: rằng tôi không ở nơi của tôi, làm việc của tôi, vì lợi ích của nền dân chủ; tôi không giữ an toàn cho bất cứ ai trên giường họ vào ban đêm, hoặc làm cho thế giới này trở thành một nơi tự do hơn, hạnh phúc hơn; tất cả những thứ tôi làm - tất cả những gì tôi đã làm kể từ khi toàn bộ câu chuyện bắt đầu - là buôn súng.
Điều đó có nghĩa là Solomon cũng đang buôn súng. Tôi là người buôn súng, là nhân viên đại diện kinh doanh, và Solomon là tay nào đó ở bộ phận tiếp thị. Tôi biết anh ta không thích cảm giác đó lắm.
Solomon lắng nghe, rồi gật đầu, và hỏi những câu đúng, theo đúng thứ tự, vào đúng thời điểm. Tôi không thể nói liệu anh ta có tin tôi hay không; nhưng tôi thì chưa bao giờ có thể tin Solomon, và chắc sẽ không bao giờ có thể.
Kể xong, tôi ngồi vẩn vơ nghịch những thanh sô cô la, tự hỏi liệu mang sô cô la Cadbury tới Thụy Sĩ có khác gì mang than tới Newcastle không, và kết luận rằng có khác. Sô cô la Thụy Sĩ đã xuống cấp tệ hại so với hồi tôi còn là một thằng nhóc, giờ đây nó chỉ còn thích hợp với các bà cô. Trong khi đó, sô cô la Cadbury lê bước tiến lên, tốt hơn và rẻ hơn bất cứ thứ sô cô la nào trên thế giới. Dù sao đó cũng là quan điểm của tôi thôi.
“Đó là một câu chuyện ra trò đấy, ông chủ, nếu như ngài cho phép tôi nói.” Solomon đang đứng nhìn bức tường. Nếu như có cửa sổ, chắc anh ta đã nhìn ra phía ngoài, nhưng không có cửa sổ nào.
“Đúng vậy,” tôi tán thành.
Và chúng tôi quay lại với những bức ảnh, nghĩ xem chúng nói lên được điều gì. Chúng tôi giả sử và giả định, chúng tôi “có lẽ”, và “nếu mà” và “thế còn”; cuối cùng, khi tuyết đã bắt đầu tập hợp ánh đèn từ đâu đó mà phản chiếu xuyên qua khe cửa chớp và dưới khe cánh cửa, chúng tôi xác định rằng cuối cùng mình cũng đã xem xét hết mọi góc độ của vấn đề.
Có ba khả năng.
Có khá nhiều khả năng phụ, hiển nhiên, nhưng vào lúc đó chúng tôi muốn đương đầu với những cái lớn, bởi vậy chúng tôi quét dọn tất tật các khả năng phụ vào ba đống lớn. Chúng diễn ra như thế này: hắn đang phỉnh phờ cô ta; cô ta đang phỉnh phờ hắn; chẳng ai phỉnh phờ ai, đơn giản là họ yêu nhau - đều là người Mỹ, cùng qua những buổi chiều dài trong một thành phố lạ.
“Nếu như cô ấy phỉnh phờ hắn ta,” tôi bắt đầu, khoảng lần thứ một trăm, “thì để làm gì? Ý tôi là, cô ấy hy vọng sẽ nhận được gì từ đó?”
Solomon gật đầu, rồi nhanh chóng xoa mặt, dí cho hai mắt nhắm lại.
“Một sự thú tội sau khi quan hệ?” Anh ta nhăn mặt vì âm thanh những từ chính mình vừa nói. “Cô ấy thu lại, quay phim hay một kiểu gì đó, rồi gửi tới Washington Post?”
Tôi không thích điều đó lắm, và anh ta cũng vậy.
“Tôi phải nói rằng giả thuyết đó khá ngớ ngẩn.”
Solomon lại gật đầu. Anh ta vẫn đang đồng tình với tôi dù tôi chả đáng được đồng tình cho lắm - có lẽ bởi anh ta thấy nhẹ nhõm khi tôi đã không bị suy sụp hoàn toàn, vì hàng trăm nghìn thứ, và do đó muốn xoa dịu cho tôi trở lại trạng thái có lý trí và lạc quan.
“Vậy là hắn phỉnh cô ả sao?” Anh ta nói, ngả đầu về một bên, lông mày nhướng lên, dẫn tôi qua cổng như một con chó chăn cừu lanh lợi.
“Có thể,” tôi nói. “Một tù nhân tự nguyện thì đỡ bị rắc rối hơn là không tự nguyện. Hoặc có thể hắn bịa ra vài chuyện, nói với cô ấy rằng mọi chuyện đều đã được thu xếp. Rằng hắn có tai mắt chẳng khác gì tổng thống, những thứ kiểu thế.”
Nghe cũng không lọt tai lắm.
Còn lại cho chúng tôi là khả năng thứ ba.
Nhưng tại sao một phụ nữ như Sarah Woolf muốn đồng hành với một người đàn ông như Russell P. Barnes? Tại sao cô có thể đi cùng hắn, cười với hắn, ôm hắn? Nếu như thực sự đó là những điều cô đã làm, và trong đầu tôi không nghi ngờ nhiều về chuyện đó.
Được thôi, hắn đẹp trai. Hắn có dáng thể thao. Hắn thông minh, và ngu ngốc theo một góc độ nào đó. Hắn có quyền lực. Hắn ăn mặc đẹp. Nhưng trừ những cái đó ra thì có gì cho cô chứ? Ý tôi là, lạy Chúa, hắn đã đủ già để trở thành một đại diện thối nát của chính phủ đất nước cô.
Trong khi lê bước về khách sạn, tôi thận trọng đánh giá kỹ càng vẻ quyến rũ của Russell P. Barnes. Bình minh đang rạng lên trên nhà ga, tuyết đã bắt đầu nở ra một màu trắng tươi mới, rộn ràng. Nó bám vào ống quần, dính nghe lạo xạo ở đế giày, còn tuyết đằng trước mặt thì như đang nói “đừng giẫm lên tôi, xin đừng giẫm... ôi.”
Russell khốn kiếp Barnes.
Tôi về lại khách sạn, vào phòng hết sức khẽ khàng. Tôi mở chốt cửa, lách vào trong rồi ngay lập tức, dừng lại: ớn lạnh, cái áo khoác đã cởi ra một nửa. Sau một hành trình đi trong tuyết, chẳng có gì ngoài gió núi Alps thổi quanh, tôi lại bắt gặp cái mùi vị đặc trưng trong nhà - mùi bia chua từ quán rượu, mùi dầu giặt trên tấm thảm, mùi clo ở bể tắm dưới tầng hầm, mùi kem chống nắng tắm biển dường như có khắp mọi nơi - và giờ là cái mùi mới này. Mùi của thứ gì đó thật sự không thuộc về căn phòng này.
Đáng lẽ cái thứ mùi này không nên có ở đó bởi vì tôi trả tiền cho một phòng đơn, và các khách sạn Thụy Sĩ có tiếng chặt chẽ về những chuyện như thế này.
Latifa đang nằm dài ngủ trên giường tôi, tấm chăn cuộn quanh cơ thể khỏa thân của cô như một tác phẩm của Rubens được phục dựng lại.
“Anh đã ở chỗ chết tiệt nào thế?”
Giờ cô đang ngồi dậy, chăn quấn chặt quanh cằm, trong khi tôi ngồi xuống cuối giường và tháo giày.
“Đi dạo,” tôi nói.
“Đi dạo ở đâu?” Latifa cắm cảu, vẫn còn đang nhăn nhó vì giấc ngủ, và giận tôi vì tôi đang nhìn cô trong bộ dạng như thế.
“Trời tuyết bỏ mẹ thế kia. Anh đi đâu trong tuyết rơi như thế? Anh đã làm chuyện gì hả?”
Tôi giật cái giày cuối cùng ra rồi chầm chậm quay lại nhìn cô.
“Hôm nay tôi đã bắn một người, Latifa ạ.” Chỉ có điều với cô tôi là Ricky, thành thử tôi phát âm thành Laddifa. “Tôi bóp cò bắn gục một người.” Tôi quay ra xa, nhìn xuống sàn, bài thơ của người lính, chán ngán về sự vô nghĩa của chiến trận.
Tôi cảm thấy tấm chăn lỏng ra ở dưới mình. Một cách nhẹ nhàng. Cô nhìn tôi một lúc.
“Anh đi cả đêm à?”
Tôi thở dài. “Tôi đi. Tôi ngồi. Tôi nghĩ. Cô biết đấy, cuộc sống một con người...”
Ricky, theo như chân dung tôi đã vẽ nên, là một người đàn ông gặp chút vấn đề trong khoản nói chuyện, bởi thế câu trả lời đó cần một lúc mới thoát ra ngoài được. Chúng tôi để cho cuộc sống của một con người treo lơ lửng trong không trung một lúc.
“Bao nhiêu người chết, Rick ạ.” Latifa nói. “Cái chếtở khắp mọi nơi. Giết chóc ở khắp mọi nơi.” Cái chăn lỏng ra thêm chút nữa, và tôi thấy tay cô nhẹ nhàng đưa về phía thành giường, gần với tay tôi.
Tại sao tôi cứ phải nghe những lời như vậy ở mọi nơi tôi đến? Mọi người đều làm chuyện đó, thế thì anh sẽ lỗi thời nếu không nhập hội và giúp đỡ toàn bộ công việc. Tôi đột nhiên muốn tát cô ta, nói với cô ta tôi là ai, tôi thực sự nghĩ gì, nói rằng việc giết chết Dirk, giết chết bất cứ người nào, cũng sẽ không làm thay đổi cái gì ngoại trừ cái tự đại chó chết của Francisco, vốn đã đủ rộng để chứa cả hai lần cái giới nghèo khổ, cộng thêm vài triệu tư sản trong những ô còn trống.
May mắn thay, tôi là một tay rất chuyên nghiệp, bởi thế tôi chỉ gật đầu, ngẩng lên, thở dài thêm vài tiếng nữa, và nhìn bàn tay cô trườn lại gần hơn, gần tay tôi hơn.
“Thật tốt là anh cảm thấy tệ,” cô nói sau một hồi suy nghĩ.
Không có nhiều suy nghĩ, hẳn thế, nhưng có một vài. “Nếu anh không cảm thấy gì thì nghĩa là không có tình yêu, không đam mê. Và chúng ta không là gì cả nếu không có đam mê.”
Có nó thì giữa chúng ta cũng chẳng có gì nhiều, tôi nghĩ, và bắt đầu lột áo.
Mọi thứ đang thay đổi, anh thấy đấy. Trong đầu tôi.
Cuối cùng chính những tấm ảnh đã làm điều đó - làm tôi nhận ra rằng tôi đã bị du đi đẩy lại giữa những tranh chấp của người khác quá lâu đến nỗi lâm vào trạng thái không còn quan tâm nữa. Tôi không quan tâm đến Murdah và những cái trực thăng của ông ta; tôi không quan tâm đến Sarah Woolf và Barnes; tôi không quan tâm đến O’Neal và Solomon, hay Francisco và Lưỡi gươm Công lý dở hơi. Tôi không quan tâm chuyện ai thắng trong các cuộc tranh luận, hoặc ai thắng trong cuộc chiến.
Tôi thậm chí chẳng hề bận tâm đến bản thân mình.
Những ngón tay của Latifa đang vuốt lên mu bàn tay tôi.
Về chuyện làm tình, tôi thấy dường như đàn ông bị kẹt giữa một tảng đá và một nơi mềm mại, yếu đuối và ân hận.
Cơ chế tình dục của hai giới không giống nhau, đó là một sự thật tồi tệ về nó. Một là loại xe runabout, thích hợp cho đi mua sắm, những chuyến đi ngắn xung quanh thành phố, và cực kỳ dễ đỗ; một là xe estate, được thiết kế để chạy đường dài, chở nặng - rộng hơn, phức tạp hơn, khó bảo dưỡng hơn. Anh sẽ không mua một chiếc Fiat Panda để chở đồ cũ từ Bristol tới Norwich, và sẽ không mua một chiếc Volvo để làm một việc khác. Không phải vì cái này tốt hơn cái kia. Chúng chỉ khác nhau, thế thôi.
Đó là sự thực mà ngày nay chúng ta không dám chấp nhận- bởi vì sự giống nhau là tôn giáo của chúng ta và những người dị giáo không còn được chào mừng như trước nữa - nhưng tôi sẽ chấp nhận điều đó, bởi vì tôi luôn cảm thấy nhún nhường trước thực tế là cách duy nhất để giữ cho người ta còn có lý trí. Tuy nhiên, hãy nhún nhường trước thực tế, và hãy tự hào trước dư luận, như George Bernard Shaw từng nói.
Thực ra, ông ấy đã không nói câu đó. Tôi chỉ muốn đặt một người có uy tín đằng sau sự đúc rút của tôi, bởi vì tôi biết anh sẽ không thích nó.
Nếu một người đàn ông dốc toàn bộ bản thân mình cho khoảnh khắc tình dục, thì, hừm, tất cả chỉ có thế. Một khoảnh khắc. Một sự bộc phát. Một sự kiện không có độ dài. Nếu, mặt khác, anh ta kìm giữ, bằng cách cố gắng nhớ bao nhiêu cái tên mà anh ta có thể nhớ từ bảng màu của Dulux, hoặc bất cứ thứ gì ngẫu nhiên trở thành phương pháp được lựa chọn để câu giờ, thì anh ta sẽ bị cáo buộc là chỉ chú tâm vào mặt kỹ thuật một cách lạnh lùng. Cách nào cũng thế, nếu như anh là một người có dục tính bình thường thì đạt điểm trong một cuộc làm tình hiện đại là việc cực kỳ khó khăn.
Vâng, tất nhiên, điểm số không phải là mấu chốt của bài tập này. Nhưng mà, nếu giành được rồi thì ai chẳng nói được thế. Tôi muốn nói là nói điểm ấy. Và ngày nay đàn ông chẳng đạt được điểm nào. Trong đấu trường tình dục, đàn ông bị phán xét theo tiêu chuẩn của phụ nữ. Anh có thể xì, có thể tặc lưỡi và thở hắt nếu anh thích, nhưng đó là sự thật. (Đúng, hiển nhiên, đàn ông đánh giá đàn bà trong những không gian khác - chiếu cố họ, cai trị họ, loại trừ họ, đàn áp họ, làm cho họ cực cùng khốn khổ- nhưng về vấn đề truyền giống này, điểm chuẩn là do phụ nữ đặt ra. Nó giống như chiếc Fiat Panda đang cố muốn giống chiếc Volvo, không có chuyện ngược lại.) Anh sẽ không nghe thấy đàn ông chỉ trích đàn bà vì mất đến mười lăm phút mới lên tới đỉnh; mà nếu có, nó sẽ không kèm theo một ám chỉ buộc tội rằng cô ấy yếu kém hoặc kiêu ngạo hoặc vị kỷ. Đàn ông, nhìn chung, chỉ ngượng ngùng nói: đúng, đó là do cơ thể của cô ấy thế, đó là điều cô ấy cần từ tôi, và tôi đã không đáp ứng được. Tôi là đồ bỏ và sẽ chuồn ngay đây, ngay sau khi tôi tìm thấy nốt chiếc tất kia.
Điều đó, thực thà mà nói, là không công bằng, gần như là lố bịch. Cũng lố bịch giống như gọi xe Fiat Panda là thứ xe vứt đi chỉ vì anh không thể đút vừa tủ quần áo vào cốp xe. Nó có thể là thứ vứt đi vì mọi kiểu lý do khác - nó bị hỏng, nó chạy tốn dầu, hoặc nó màu xanh lá mạ với chữ “tốc độ” viết như cua bò trên cửa kính sau - nhưng nó không phải đồ vứt đi chỉ bởi một đặc điểm mà vốn dĩ nó được làm ra là để có: sự nhỏ gọn. Chiếc Volvo cũng không phải thứ xe vứt đi chỉ vì nó không thể tự thu nhỏ mình lại để chui qua thanh chắn và cho anh chui vào mà không phải trả tiền đỗ xe.
Hãy đem thiêu tôi trên một đống củi nếu anh thích, nhưng hai chiếc xe đó đơn giản là khác nhau, có thế thôi. Được thiết kế cho những mục đích khác nhau, với tốc độ khác nhau, chạy trên những kiểu đường khác nhau. Chúng khác nhau. Không cùng một loại. Không giống nhau.
Đó, như tôi đã nói. Nhưng tôi vẫn không thấy khá hơn chút nào.
Latifa và tôi làm tình hai lần trước bữa sáng, rồi một lần sau đó, và đến gần trưa thì tôi đã cố nhớ tới Burnt Umber, người làm được ba mươi mốt lần, một kỷ lục cá nhân.
“Cisco,” tôi nói, “hãy bảo tôi.”
“Chắc chắn rồi, Rick. Gì thế?”
Anh ta liếc nhìn sang tôi, rồi rướn tay tới bảng đồng hồ lấy cái bật lửa.
Tôi nghĩ, nghĩ khá lâu, chậm rãi, theo kiểu dân Minnesota.
“Tiền từ đâu tới?”
Chúng tôi đi tiếp khoảng hai cây số rồi anh ta mới trả lời.
Chỉ hai chúng tôi ngồi trong chiếc Alfa Romeo của Francisco, xe đang từ từ lăn bánh trên đường Autoroute de Soleil từ Marseille tới Paris, và nếu như anh ta để bài “Sinh ra ở nước Mỹ” chạy thêm trong cát xét chỉ một lần nữa thôi, tôi sẽ chảy máu mũi ra mất. Đã ba ngày trôi qua kể từ vụ bắn Dirk Van Der Hoewe và Lưỡi gươm Công lý hiện tại đang cảm thấy mình bất khả xâm phạm, bởi vì báo chí đã bắt đầu bàn những vấn đề khác và cảnh sát đang vò đầu vì thiếu những đầu mối chắc chắn.
“Tiền từ đâu đến,” cuối cùng Francisco nhắc lại, ngón tay gõ nhịp trên vô lăng. “Đúng thế,” tôi nói.
Đường cao tốc ồn ào. Rộng rãi, thẳng tắp, đặc Pháp.
“Tại sao anh lại muốn biết?”
Tôi nhún vai.
“Chỉ là... anh biết đấy... chỉ nghĩ thế thôi.”
Anh ta cười giống như thứ nhạc rock n’ roll điên khùng.
“Đừng có nghĩ, Ricky, bạn tôi ơi. Anh cứ thế mà làm thôi. Anh làm tốt. Cứ tập trung vào nó đi.”
Tôi cũng cười, vì cách nói của Francisco làm tôi phấn khởi. Nếu cao hơn tôi mười lăm phân, có lẽ anh ta đã xoa đầu tôi như một người anh cả có trái tim lớn lao.
“Đúng. Tôi chỉ nghĩ thôi, dù...”
Tôi dừng lại. Trong vòng ba mươi giây cả hai chúng tôi đều ngồi thẳng hơn trên ghế trong khi một chiếc Gendarme Peugeot vượt qua. Francisco giảm ga một chút và để nó vượt.
“Tôi đã nghĩ,” tôi nói, “tỉ như khi tôi trả tiền phòng ở khách sạn, anh biết không... và tôi đã nghĩ, kiểu như, đó là một số tiền lớn... anh biết đấy... cho sáu chúng ta... khách sạn và các thứ khác... vé máy bay... bao nhiêu là tiền. Và tôi đã nghĩ... kiểu như là, tiền từ đâu ra? Anh biết đấy, có người đang trả tiền, đúng không?”
Francisco gật đầu thông thái, như thể anh ta đang giúp tôi giải quyết một vấn đề phức tạp liên quan đến các cô bạn gái.
“Chắc chắn rồi, Ricky. Có người đang trả tiền. Phải có người trả tiền, trong suốt thời gian đó.”
“Đúng,” tôi nói. “Đó là điều tôi đã nghĩ. Phải có ai đó trả tiền, bởi thế, tôi nghĩ, như kiểu... anh biết... là ai không?”
Anh ta nhìn về phía trước một lúc, rồi chầm chậm quay lại nhìn tôi. Một lúc lâu. Lâu, tới nỗi thi thoảng tôi phải liếc con đường trước mặt để cho chắc rằng không có đội xe tải nào đang ở phía trước chúng tôi.
Giữa những cái liếc đó, tôi nhìn lại anh ta với một vẻ ngờ nghệch ngây thơ mà tôi có thể tạo ra. Ricky không nguy hiểm, đó là điều tôi cố nói. Ricky là một chiến binh trung thực. Ricky tâm hồn đơn giản - người chỉ muốn biết ai trả lương cho mình. Ricky không phải - chưa bao giờ từng, và sẽ không bao giờ - là một mối nguy.
Tôi khẽ cười, vẻ lo lắng.
“Anh sẽ nhìn đường chứ?” Tôi nói. “Ý tôi là, như thế... anh biết đấy.”
Francisco cắn môi một lúc, rồi đột nhiên cười to với tôi và quay lại nhìn đường phía trước.
“Cậu có nhớ Greg không?” Anh ta nói với giọng vui vẻ.
Tôi cau mày bởi, trừ phi có chuyện gì đã xảy ra trong vòng mấy giờ qua, Ricky không dám chắc anh ta có thể nhớ được điều này điều nọ tốt cho lắm.
“Greg,” anh ta lại nói. “Đi xe Porsche. Hút xì gà. Chụp ảnh để làm hộ chiếu cho cậu.”
Tôi chờ một lúc, rồi hăng hái gật đầu.
“Greg, chắc chắn rồi, tôi có nhớ anh ta,” tôi nói. “Lái xePorsche.”
Francisco mỉm cười. Có lẽ anh ta đang nghĩ rằng những gì anh ta đã bảo tôi chẳng có tác dụng gì, bởi vì tôi đã quên tất cả ngay khi chúng tôi tới Paris.
“Đúng anh ta đó. Greg là một tay thông minh.”
“Thế à?” Tôi nói, như thể đó là một khái niệm mới đối với tôi.
“Ồ, chắc chắn,” Francisco nói. “Thực sự thông minh. Một người thông minh lắm tiền. Một người thông minh có rất nhiều thứ.”
Tôi nghĩ về điều đó một lúc.
“Tôi thì thấy có vẻ là một thằng đểu,” tôi nói.
Francisco nhìn tôi ngạc nhiên, rồi cười ầm lên khoái trá và đấm tay vào vô lăng.
“Chắc chắn hắn là một thằng đểu rồi,” anh ta nói to. “Một thằng cực đểu, đúng vậy.”
Tôi cười với anh ta, rạng rỡ tự hào vì nói trúng một điều làm ông thầy hài lòng. Cuối cùng, dần dần, cả hai chúng tôi cùng bình tĩnh lại, rồi anh ta với tay tắt nhạc Bruce Springsteen đi. Có lẽ lúc đó tôi nên hôn anh ta một cái.
“Greg làm việc cùng với một tay khác,” Francisco nói, mặt anh ta đột nhiên trở nên nghiêm nghị. “Zurich. Họ giống những người làm tài chính. Họ chuyển tiền vòng quanh, làm hợp đồng, điều khiển những công chuyện lớn. Rất nhiều chuyện. Cậu biết không?” Anh ta nhìn sang tôi, và tôi nhăn trán đáp lại một cách nghiêm nghị, để chỉ ra sự tập trung cao độ. Dường như đó là thứ anh ta muốn. “Dù sao, Greg đã gọi một cú điện thoại. Tiền được chuyển đến. Hãy làm điều này với nó, hãy làm điều kia với nó. Ngồi trên nó. Tiêu phí nó. Gì cũng được.”
“Ý anh là chúng ta có tài khoản ngân hàng à?” Tôi hỏi và cười toe toét.
Francisco cũng cười toe toét.
“Chắc chắn rồi, chúng ta có tài khoản ngân hàng, Ricky ạ. Chúng ta có rất nhiều tài khoản ngân hàng.”
Tôi lắc đầu như băn khoăn về sự tài tình của chuyện đó, rồi lại nhăn mặt.
“Thế là Greg trả tiền cho chúng ta, phải không? Nhưng không phải tiền của anh ta?”
“Không, không phải tiền của hắn. Hắn chỉ làm việc với nó, xà xẻo từ nó. Mà tôi nghĩ là xà xẻo miếng lớn nữa kia đấy, có thấy hắn đi Porsche không hả, còn tôi thì có gì ngoài con Alfa đểu này. Nhưng đó không phải tiền của hắn.”
“Thế của ai?” Tôi nói. Có lẽ hơi vội vàng quá. “Ý tôi là, một người à? Hay rất nhiều người, hay cái gì?”
“Một người,” Francisco nói, rồi gửi cho tôi cái nhìn cuối cùng, dài, dò xét - phân tích tôi, đánh giá tôi - cố gắng nhớ lại những lần tôi làm anh ta khó chịu, tất cả những lần tôi làm anh ta hài lòng; xem tôi có làm việc tốt để xứng đáng với mẩu tin mà tôi không có quyền và không có lý do được biết đó không. Rồi anh ta khịt mũi, điều mà Francisco luôn làm khi chuẩn bị nói điều gì đó quan trọng.
“Tôi không biết tên ông ta,” anh ta nói. “Ý tôi là tên thật ấy. Nhưng ông ta dùng một cái tên cho việc chuyển tiền. Cho các ngân hàng.”
“Vâng?” Tôi nói.
Tôi cố làm ra vẻ như đang nín thở. Cisco đang trêu tức tôi, dứ dứ mọi thứ trước mặt tôi để làm trò đùa.
“Vâng?” Tôi lại nói.
“Cái tên đó là Lucas,” cuối cùng anh ta nói. “MichaelLucas.”
Tôi gật đầu.
“Tuyệt,” tôi nói.
Sau một hồi tôi áp đầu vào cửa kính, giả vờ ngủ.
Có một điều, tôi nghĩ, trong khi chúng tôi lầm lũi trên đường tới Paris, mà Chúa mới biết là gì. Có một điều kỳ lạ trong triết lý hành động. Tôi chưa từng nhận ra nó trước kia.
Không được Giết chóc, tôi luôn cho rằng điều này đứng đầu danh sách. Số 1 Viết đậm. Thèm thuồng vợ người là điều nên tránh, đương nhiên; cũng như thế, phạm tội tà dâm, không kính trọng bố mẹ, và cúi lạy những hình tạc.
Nhưng Không được Giết chóc. Đó là một điều răn. Đó là cái mọi người dễ nhớ nhất, bởi vì dường như đó là điều đúng đắn nhất, chân thực nhất, và là điều tuyệt đối.
Điều mọi người hay quên là không làm chứng dối đối với kẻ thân cận mình. Dường như nó là điều tầm thường khi so sánh với Không được Giết chóc. Nhỏ nhặt. Không đáng kể.
Nhưng khi nó táp vào mặt ta, khi dũng khí của ta phản ứng lại nó vài giây trước khi não bộ có cơ hội để tiêu hóa những điều nó vừa được nghe, ta sẽ nhận ra rằng, cuộc sống, đạo đức, những giá trị, chúng không tuân thủ theo cách như ta nghĩ.
Murdah bắn xuyên cổ Mike Lucas, và đó là một trong những điều độc ác nhất tôi từng thấy, trong một cuộc đời đầy rẫy những lúc thấy điều độc ác. Nhưng khi Murdah đã quyết định, vì những lý do lợi ích, hay giải trí, hay thu gọn đội ngũ, làm chứng dối chống lại người mà ông ta đã giết - để tước đi không chỉ cuộc sống vật chất mà cả cuộc sống tinh thần của anh ta, sự tồn tại, trí nhớ của anh ta, danh tiếng của anh ta, sử dụng tên tuổi của anh ta, bôi nhọ nó, chỉ để che giấu hành tung của chính mình - như thế ông ta có thể đẩy lời buộc tội về những việc sẽ xảy ra cho một nhân viên CIA hai mươi tám tuổi, một kẻ hơi điên khùng một chút, chà, đó là lúc mọi việc bắt đầu thay đổi với tôi. Đó là lúc tôi bắt đầu thực sự tức giận.
Tay Lái Súng Đa Cảm Tay Lái Súng Đa Cảm - Hugh Laurie Tay Lái Súng Đa Cảm