Chương IX - Tìm Ra Sự Thật
uổi tối cùng ngày, Patrice đi bộ trên đường Passy. Lúc đó sắp đến sáu giờ, có một xe điện đi qua, rồi một vài xe tải. Trên phố có rất ít người đi dạo và Patrice gần như chỉ có một mình.
Anh đã không gặp don Luis suốt từ sáng đến giờ. Don Louis chỉ nài anh để được đưa Ya-Bon về nhà của Essarès và hẹn gặp anh ở trên nhà xưởng Bèrthou.
Sắp đến giờ hẹn và Patrice háo hức đón chờ cuộc nói chuyện sắp tới, cuối cùng thì anh cũng sắp được biết sự thật. Sự thật đó anh đã phần nào đoán được nhưng nó vẫn còn rất bí ẩn. Còn bao vấn đề nan giải! Thảm kịch đã kết thúc, cái chết của tên chủ nhà băng đã hạ màn hồi kết. Chẳng còn gì đe doạ nữa, tên kẻ thù nguy hiểm đã bị hạ gục. Nhưng dù sao, Patrice vẫn nóng lòng chờ đợi giây phút mà sự thật bị phơi bày hoàn toàn.
Vài lời thôi, chỉ vài lời thôi, anh thầm nhủ, chỉ vài lời của con người kỳ lạ có tên là Lupin đó thì mọi bí ẩn sẽ được làm sáng tỏ. Với ông ta, chuyện này thật giản đơn. Ông ta chắc sẽ đến trong vòng một tiếng nữa.
Và Patrice tự hỏi:
“Liệu ông ta có biến mất với bí mật về nơi giấu vàng không? Ông ta có giải quyết được giúp ta vấn đề bí ẩn về hình tam giác không? Và vàng nữa, làm sao ông ta có thể giữ cho bản thân nhỉ! Và ông ta sẽ làm cách nào để chuyển đi toàn bộ số vàng đó?”
Một chiêc ôtô đến từ Trocadéro, từ từ đi chậm lại và dừng bên lề đường. Chắc hẳn đó là don Louis.
Nhưng thật ngạc nhiên, Patrice nhận ra đó là ông Desmalions. Ông cảnh sát mở cửa xe và đến gặp Patrice:
- Thế nào, đại uý, khỏe không? Tôi cũng đúng hẹn đây chứ? Nhưng này, anh lại bị thương trở lại ở đầu đấy à?
- Vâng,... không có chuyện gì nghiêm trọng đâu. Patrice trả lời. Nhưng ông đang nói về cuộc hẹn nào?
- Sao? Thế không phải chính anh đã hẹn tôi sao?
- Tôi đâu có hẹn ông!
- Ô! Ô! Thế này là thế nào nhỉ? Nhìn này, đây là lời nhắn mà văn phòng tỉnh trưởng đã chuyển cho tôi. Tôi đọc anh nghe này “đại uý Belval nhắn ông cảnh sát Desmations rằng vấn đề Tam giác đã được giải quyết. Mười tám túi vàng đang ở trong tay đại uý. Anh ta hẹn ông cảnh sát đến phố Passy lúc sáu giờ, với đầy đủ thẩm quyền để chấp nhận những điều kiện giao nộp vàng. Cũng cần thêm khoảng hai mươi cảnh sát tinh nhuệ, mà một nửa sẽ đứng cách nhà của Essarès khoảng một trăm mét. Đấy! Anh đã rõ chưa?
- Đúng là rõ ràng thật nhưng đó không phải lời nhắn của tôi.
- Vậy thì của ai chứ?
- Của một con ngươi kỳ lạ, người đó làm sáng tỏ mọi điều bí ẩn một cách dễ dàng và cũng chính người đó sẽ nói chuyện với ông.
- Tên anh ta là gì?
- Tôi không thể nói được.
- Ha! Ha! Trong thời buổi chiến tranh, bí mật này khó giữ đây!
- Dễ thôi, ông cảnh sát ạ - Một giọng nói từ sau lưng ông Desmalions - chỉ cần muốn là được.
Ông Desmalions và Patrice cùng quay lại và thấy một người mặc một chiếc áo khoác đen dạng áo của thầy tu dòng Lêvi cổ cao bó sát kiểu mục sư Anh.
- Đây là người bạn mà tôi đã nói với ông
Patrice lên tiếng. Ngay cả lúc này anh cũng hơi khó nhận ra don Louis.
- Ông ấy đã cứu tôi hai lần, và cũng đã cứu cả vợ chưa cuới của tôi. Tôi mang ơn ông ấy.
Ông Desmalions chào, và lập tức don Luis nói, giọng nhẹ nhàng:
- Thưa ông, thời giờ của ông rất quý, thời giờ của tôi cũng vậy, bởi tôi phải rời khỏi Paris tối nay, và rời nước Pháp vào ngày mai. Tôi sẽ giải thích rất ngắn gọn, đủ ngắn gọn để ông có thể nắm được những vấn đề cơ bản của tấm thảm kịch vừa mới kết thúc sáng nay. Còn lại, Patrice sẽ nói ông nghe. Vả lại với kinh nghiệm nghề nghiệp và năng khiếu bẩm sinh rất nhạy với những vấn đề như thế này, ông chắc sẽ dễ dàng hiểu được những điều còn bí ẩn. Vậy tôi chỉ nói những vấn đề chính, trước hết là: Anh bạn Ya Bon tội nghiệp của chúng ta đã chết. Vâng, anh ấy đã chết đêm qua, sau khi đã chiến đấu dũng cảm với kẻ thù. Hơn nữa, ông sẽ tìm thấy xác một người khác tên Grégoire - tên thật là bà Mosgranem - trên chiếc tàu, ông Vachelot trong một góc nào đó ở ngôi nhà số mười tám phố Guillard; và cuối cùng là xác Siméon Diodokis trong phòng khám tư của bác sĩ Géradec, đại lộ Montmorency.
- Xác của ông già Siméon ư? Ông Desmalions hỏi, không giấu nổi ngạc nhiên.
- Ông Siméon đúng là đã bị giết chết. Đại uý Belval sẽ cho ông biết chi tiết về con người này và về cuộc đời thật của ông ta, và tôi tin rằng, ông sẽ biết cách kết thúc vụ việc. Nhưng tôi nhắc lại, hãy bỏ qua mọi chuyện đó đi. Tất cả đều chỉ là những chi tiết vụn vặt mà thôi. Với ông bây giờ, vấn đề về vàng mới là cốt yếu phải không?
- Đúng thế!
- Thế ông có đi cùng với những cảnh sát không?
- Có, nhưng để làm gì? Chỗ giấu vàng khi mà ông nói cho tôi biết thì cũng có ai biết đâu?
- Đúng, nhưng dù sao số người biết được vẫn tăng thêm và bí mật sẽ khó giữ hơn. Trong mọi trường hợp, don Luis nhấn mạnh vào câu này, trong mọi trường hợp, đây là một trong những điều kiện của của tôi.
Ông Desmalions cười:
- Điều kiện này anh có thể yên tâm bởi người của chúng tôi ở đúng chỗ mà anh muốn. Còn điều kiện gì khác nữa?
- Điều này khó hơn, thưa ông, khó đến nỗi mà tôi e người của ông không đủ.
- Cứ nói đi, chúng ta sẽ cùng xem xét.
- Đây.
Và don Louis, giọng điềm tĩnh như đang kể một câu chuyện bình thường, nhưng ông đang nói về một lời đề nghị không thể tin nổi: “Thưa ông, cách đây hai tháng, nhờ những mối quan hệ ở Phương Đông, tôi đã ở trong một vài vùng của người Ottoman, tôi đã được biết rằng đảng đang cầm quyền ở Thổ Nhĩ Kỳ chấp nhận một nền hoà bình riêng rẽ. Chỉ cần vài trăm triệu đóng góp! Việc mang tiền chuyển sang đó tôi không làm được, không phải vì lí do tài chính mà vì những lý do chính trị không thuộc quyền phán xét của tôi. Quan hệ ngoại giao bị thất bại, tôi không muốn nó thất bại thêm nữa. Tôi đã để lỡ một lần thương lượng, giờ tôi sẽ không để lỡ thêm một lần nữa đâu. Vì thế nên tôi phải rất thận trọng?
Ông ngừng một chút, ông Desmalions quá bối rối không hề chen ngang. Rồi don Luis nói tiếp, giọng nghiêm túc hơn:
- Cùng thời gian này, vào tháng tư năm 1915, chắc ông không biết, những người ủng hộ phe Đồng Minh và đứng đằng sau những thế lực lớn của Châu Âu vẫn giữ thái độ trung lập. Song họ đang và sẽ đạt được nền hoà bình riêng rẽ do các thế lực thúc ép và bởi toàn thể nhân dân đồng lòng ủng hộ.
Trong số hàng loạt vấn đề đó, nan giải nhất là vấn đề tiền. Họ mong muốn vay của chúng ta ba trăm triệu Frăng vàng, nhưng lại bị từ chối. Vậy mà giờ đây tôi có một số tiền như thế, tôi làm chủ ba trăm triệu và tôi muốn cho những người bạn này vay. Đó là cách xử lý và cũng là điều kiện duy nhất của tôi.
Ông cảnh sát sững người. Chuyện này là thế nào? Con người đang làm ông rối trí kia là ai mà dám đùa với các vấn đề quốc tế nghiêm trọng nhất và đề ra những giải pháp mang tính cá nhân để kết thúc cuộc xung đột thế giới lớn nhất?
Ông nói: “Nhưng đây là những việc hoàn toàn nằm ngoài thẩm quyền của tôi, còn phải được kiếm định và phán xét bởi những người khác”
- Nhưng mỗi người đều có quyền chi tiền của mình theo ý muốn chứ?
Ông Desmalions nhún vai vẻ tiếc nuối:
- Này, ông hãy nghĩ xem, chính ông cũng bảo rằng thế lực mạnh đó chỉ coi đây là vấn đề thứ yếu thôi mà.
- Đúng, nhưng chỉ riêng điều đó cũng đủ làm hiệp ước trễ lại mấy hôm.
- Ồ! Chỉ mấy hôm thôi chúng ta cũng có chết đâu.
- Có đấy, chỉ trong vài giờ nữa thôi.
- Nhưng tại sao?
- Bởi vì một lý do mà ông không hề biết và mọi người ở đây cũng không biết trừ tôi và một vài người ở cách đây năm trăm dặm.
- Lý do gì?
- Quân Nga không còn đạn dược nữa.
Ông Desmalions, không thể kiên nhẫn được nữa. Don Louis nhắc lại:
- Thế là, họ sẽ chấm dứt trận chiến vinh quang của họ và phải chịu thất bại. Tiền tuyến sẽ bị chọc thủng, quân đội Nga sẽ phải lùi dần... lùi đến đâu? Dĩ nhiên, sự việc này chắc chắn sẽ chẳng ảnh hưởng gì đến ý chí của thế lực lớn mà chúng ta đang nói đến. Tuy nhiên, ở bên trong thế lực đó có một đảng phái trung lập rất tàn bạo, việc chậm trễ ký kết hiệp ước sẽ là một thời cơ cho chúng. Chúng sẽ lấy cớ đó để gây ra chiến tranh! Đó sẽ là một sai lầm không thể tha thứ được! Và tôi muốn tránh cho đất nước chúng ta khỏi sai lầm đó. Chính vì thế tôi mới ra điều kiện này.
Ông Desmalions đã hoàn toàn bị thuyết phục, ông nói:
- Nhưng không thể được, một điều kiện như thế không thể được chấp nhận ngay. Cần có thời gian... cần thương lượng...
- Chỉ trong năm hoặc... sáu phút là nhiều nhất!
- Này ông... ông nói toàn những thứ...
- Những thứ mà tôi biết rất rõ hơn ai hết, một tình huống rõ ràng, một mối đe doạ trước mắt nhưng lại được xoay chuyển chỉ trong giây lát nếu...
- Không thể được! Không thể được! Chúng ta đang gặp khó khăn...
- Khó khăn nào?
- Thì hàng loạt khó khăn đủ loại, ông Desmalions la lên, và nghìn trở ngại phải vượt qua...
Có người nắm tay ông Desmalions, người này đã lại gần họ được một lúc và đã nghe một chút lời don Luis nói. Con người này bước đến từ một chiếc xe ô tô đỗ ở xa, sự có mặt của ông ta làm Patrice hết sức ngạc nhiên nhưng chẳng xa lạ gì với don Luis lẫn ông Desmalion.
Ông ta nói:
- Desmalions thân mến, tôi nghĩ rằng cách suy xét vấn đề của ông không thực tế.
- Tôi cũng nghĩ thế thôi, thưa ngài chủ tịch, don Luis nói.
- A! Anh biết tôi à?
- Ngài bộ trưởng Valenglay, ngài Chủ tịch đúng không? Tôi đã có hân hạnh được ngài tiếp đón, cách đây vài năm khi ngài còn là Chủ tịch Hội đồng.
- Ồ phải!... tôi tin rằng mình đã nhớ ra... nhưng chỉ mang máng thôi...
- Chuyện đó đâu hề gì, quan trọng là giờ đây ngài đứng về phía tôi.
- Tôi không biết liệu tôi có đứng về phía anh không, nhưng điều đó chẳng có nghĩa lý gì. Đó cũng là điều mà tôi muốn nói với Desmalions. Vấn đề không phải ở chỗ ông đồng ý hay không với đề xuất của anh bạn này. Mà trong trường hợp này, không có trao đổi gì cả. Thường khi trao đổi, mỗi người mang đến một thứ gì đó. Còn ở đây, chúng ta hoàn toàn chẳng có gì cả, trong khi anh bạn này lại mang đến tất cả và anh ta nói với chúng ta: “Các cậu muốn ba trăm triệu ư? Nêu muốn thì... Nếu không thì... xin chào! Đúng là như thế không, Desmalions?
- Đúng, ngài chủ tịch.
- Vậy thì anh có thể qua mặt anh bạn này không? Anh có thể tìm ra chỗ giấu vàng mà không có anh ta không? Hãy nhớ rằng anh ấy có một phần đóng góp lớn, bởi anh ta đã dẫn anh đến đây, và gần như đã chỉ cho anh chính xác địa điểm giấu vàng. Như thế đã đủ chưa? Anh còn hy vọng tìm ra điều bí mật mà anh đã tìm kiếm suốt hàng tháng trời nữa không?
Ông Desmalions rất thẳng thắn. Ông không hề do dự:
- Không, ngài chủ tịch. Tôi không còn hy vọng.
- Vậy thì?
Rồi quay về phía don Luis, Valenglay hỏi: - Còn anh, anh bạn, quyết định cuối cùng của anh?
- Quyết định cuối cùng của tôi!
- Là nếu chúng tôi từ chối thì... Chào tạm biệt phải không?
- Ngài đã nói chính xác đấy, ngài chủ tịch.
- Và nếu chúng tôi chấp nhận, vàng sẽ được tìm ra ngay chứ?
- Ngay lập tức.
- Chúng tôi chấp nhận.
Câu nói thật dõng dạc! Cựu chủ tịch hội đồng khẳng định với giọng đanh thép, cho thấy ông rất nghiêm túc trong lời tuyên bố cuối cùng đó.
Ông nói lại, sau khi ngừng lời một chút:
- Chúng tôi chấp nhận, ngay tối nay sẽ có buổi tiếp xúc ở Đại sứ quán.
- Ngài hứa danh dự với tôi chứ, ngài chủ tịch?
- Tôi hứa danh dự.
- Nếu thế, tôi đồng ý.
- Chúng ta đồng ý. Hãy nói đi!
Họ trao đổi rất nhanh. Chỉ mới khoảng năm phút sau khi cựu chủ tịch tham dự vào vụ việc. Bây giờ don Luis chỉ còn mỗi một việc là giữ lời. Không nói gì. Chỉ có hành động. Chỉ có chứng cứ.
Đúng là một giờ khắc trọng đại. Bốn người đàn ông đứng cạnh nhau, như những người đi dạo gặp nhau và tán gẫu một chút. Valenglay đứng quay về phía sông Seine, vịn tay trên lan can cứ nhấc lên rồi lại hạ gậy xuống, chọc vào đống cát trước mặt. Patrice và ông Desmalions im bặt, khuôn mặt hai người hơi căng thẳng.
Don Luis bật cười:
- Ngài chủ tịch, ngài đừng nghĩ quá lên rằng tôi sẽ làm vàng nổi lên bằng cái đũa thần kì và kỳ diệu, hay chỉ cho ngài thấy một kho chất đầy vàng. Tôi luôn nghĩ đến mấy chữ “Tam giác vàng”, thường bị hiểu là một ám hiệu thần bí. Không, theo tôi đơn giản đó chỉ là không gian chứa vàng có hình tam giác, những túi vàng xếp hình tam giác, chỗ giấu vàng có hình tam giác. Sự thật đơn giản quá có thể làm ngài thất vọng, ngài chủ tịch!
- Tôi không thế đâu, Valenglay nói, nếu như toàn bộ số vàng được đặt trước mắt.
- Toàn bộ số vàng đang ở trước mắt ngài đấy!
- Sao, trước mắt tôi!... Anh muốn nói gì?
- Chính xác, trừ phi chạm tay vào còn không thì khó có thể ở gần hơn nữa.
Dù vô cùng sửng sốt, Valenglay vẫn rất điềm tĩnh:
- Không lẽ tôi đang bước đi trên vàng và chỉ cần cạy gạch lát lên và nhấc lan can ra?
- Thế vẫn còn có vật cản, đằng này không có một vật cản nào chia rẽ ngài với những túi vàng...
- Không hề có ư?
- Không hề, ngài chủ tịch, bởi ngài chỉ cần có một động tác rất nhỏ là chạm đến.
- Một động tác nhỏ! Valenglay nhắc lại lời don Luis một cách máy móc.
- Tôi muốn nói đến một động tác nhỏ mà không cần cố gắng và gần như cũng chẳng cần động đậy nhiều, ví như chọc gậy vào nước hay là...
- Hay là?
- Hay là vào một đống cát.
Valenglay sững người. Một dòng điện chạy qua người làm ông rùng mình. Ông không làm theo chỉ dẫn của don Louis. Ông không cần làm thế. Ông đã hiểu.
Những người khác cũng im lặng, đờ người vì sự thật kỳ diệu mà giản đơn.
Rồi don Luis lại tiếp tục:
- Nếu ngài có chút nghi ngờ nào, mà tôi thấy ngài không hề có, xin hãy ấn chiếc gậy xuống... Ồ! không nhiều thế đâu... chỉ khoảng năm mươi centimet là nhiều... và ngài sẽ cảm thấy có vật cứng chặn chiếc gậy. Đó là những túi vàng. Hẳn phải có mười tám túi ở đó.
- Và như thấy đó, chỗ này cũng chẳng quá lớn đâu. Một cân vàng đúc thành tiền - thứ lỗi cho những chi tiết kỹ thuật lặt vặt của tôi, nhưng chúng rất cần thiết. Một cân vàng đúc thành tiền, sẽ được ba nghìn mốt Frăng. Vậy là, theo tính toán gần đúng, một túi nặng năm mươi cân gồm một trăm năm nhăm đồng một nghìn phrăng với xi lanh in nhỏ của đồng một nghìn Frăng thì túi đó khá nhỏ.
Túi nọ chồng lên túi kia, tổng cộng sẽ chiếm khoảng hăm mốt khối, không hơn. Vậy nếu trừ hao phần diện tích các mặt sấp của đồng tiền ngài sẽ có một hình kim tự tháp hình tam giác, mỗi mặt sẽ có cạnh gần ba mét và ba mét rưỡi. Chiều cao là bức tường này. Nếu phủ lên trên một lớp cát thì ngài sẽ có đống trước mặt đây...
Lại ngừng một lát, don Luis tiếp tục:
- Và chúng ở đây từ hàng tháng nay rồi, ngài chủ tịch. Không chỉ những người tìm kiếm mà cả những sự tình cờ cũng khó phát hiện ra được. Hãy nghĩ xem, một đống cát! Người ta đi tìm ở trong hầm, người ta lập sơ đồ về một cái hang, một cái động; tất cả các loại lỗ, giếng, hang, cống ngầm sâu dưới đất. Nhưng một đống cát! Ai có thể có ý nghĩ đó? Bên bờ, những chú chó đi dạo, trẻ con chơi đùa một vài anh chàng lau chùi ống khói nằm dài và ngủ luôn. Mưa làm ướt, nắng lại hong khô, tuyết rơi trắng xoá... nhưng tất cả chỉ là trên bề mặt. Còn ở bên trong là cả một điều bí ẩn không thể biết được. Không có chỗ giấu nào tốt hơn là bên trong một đống cát ở một nơi công cộng. Kẻ nào đã nghĩ ra việc giấu ba trăm triệu Frăng vàng ở đó là kẻ xảo quyệt đấy, ngài chủ tịch.
Valenglay đã nghe don Luis mà không cắt ngang. Sau khi nghe giải thích, ông ta gật đầu. Rồi ông nói:
- Đúng thật, một kẻ xảo quyệt. Nhưng có cả người khôn ngoan hơn kẻ đó.
- Tôi không nghĩ thế đâu.
- Có chứ, đó chính là người đã đoán ra rằng trong đống cát có ba trăm triệu Frăng vàng. Đó mới là bậc thầy. Người đó thật đáng phục.
Don Luis tỏ ý cảm ơn lời khen của ông chủ tịch.
- Tôi không biết có phần thưởng nào xứng đáng để trả cho những gì anh đã làm, anh bạn ạ.
- Tôi không cần phần thưởng. Don Luis nói.
- Vậy thì, ít nhất anh hãy nhận lời biết ơn từ những người cầm quyền như tôi chứ.
- Điều đó có thật cần thiết không, ngài chủ tịch?
- Có chứ! Không thể thiếu được! Phải thú thật rằng tôi cũng rất tò mò muốn biết anh đã làm thế nào để khám phá ra bí mật đó. Hãy cho chúng tôi một giờ đồng hồ đi.
- Tôi vô cùng tiếc, nhưng tôi phải ra đi trong mười lăm phút nữa.
- Ồ không! Không! Anh không thể ra đi như thế được.
- Sao vậy, ngài chủ tịch?
- Nhưng chúng tôi chẳng biết gì về anh cả.
- Điều đó có quan trọng gi đâu.
- Trong thời bình thì có thể. Nhưng trong thời chiến điều đó không thể chấp nhận được.
- Thì... Ngài chủ tịch, có thể cho tôi là một ngoại lệ...
- Ồ! ồ! Một ngoại lệ?
- Hãy coi đó là phần thưởng của tôi, ngài từ chối ư?
- Đó là điều khó từ chối nhất. Nhưng vả lại, anh có được yêu cầu điều đó đâu? Một công dân tốt như anh cũng phải tuân theo một số đòi hỏi chứ!
- Tôi hiểu ngài muốn nói điều gì. Nhưng buồn thay...
- Buồn thay?
- Tôi lại không có thói quen tuân theo gì cả.
Trong giọng nói của don Luis, có vẻ gì rất thách thức.
- Ông Desmalion đây sẽ giúp đỡ anh. Phải không, Desmalion thân mến? Hãy nghe ông ấy! Thôi, hẹn anh ở văn phòng một giờ nữa nhé! Tôi hoàn toàn tin anh đấy. Nếu không... Chào anh bạn. Tôi chờ anh đấy.
Ông Valenglay huơ huơ chiếc gậy một vòng và cúi chào trịnh trọng, rồi lên xe ôtô do ông Desmalion lái.
- Chà! Thật may quá! - Don Luis cười, - một típ người cừ khôi đấy chứ! Chỉ trong chốc lát, ông ta đã chấp nhận ba trăm triệu Frăng vàng, một hiệp ước lịch sử và lệnh bắt giữ Asène Lupin.
- Ông nói gì? Patrice kêu lên, lệnh bắt ông ư?
- Hay ít nhất là đưa tôi ra toà, khám xét giấy tờ của tôi...
- Nhưng thế thật là kinh khủng.
- Thế là đúng luật, đại uý thân mến. Vậy thì chúng ta chuồn thôi...
- Nhưng...
- Đại uý, hãy tin rằng những điều này không làm giảm sự mãn nguyện của tôi vì đã cống hiến cho đất nước. Tôi muốn làm được gì đó cho nước Pháp trong thời buổi chiến tranh này, và tôi muốn tận dụng thời gian để dành trực tiếp cho đất nước khi tôi nghỉ ngơi. Giờ thì tôi đã làm được. Và tôi vẫn còn có một phần thưởng khác... bốn triệu. Số tiền này thực chất thuộc về Coralie song tôi không tin rằng mẹ nàng muốn nhận số tiền đó..
- Tôi sẽ lo cho nàng.
- Cảm ơn, và hãy tin chắc rằng món quà sẽ rất có ích và không một xu nào được dùng cho mục đích nào khác ngoài mục đích vì sự lớn mạnh của đất nước. Nào, giờ mọi chuyện đã đâu vào đấy! Tôi còn vài phút dành cho anh, hãy tận dụng lấy chứ! Ông Desmalions hẳn đang tập hợp quân của ông ta. Để cho họ dễ dàng hoàn thành nhiệm vụ và cũng để tránh một vụ xì căng đan, chúng ta hãy đi xuống chỗ bờ sông, trước đống cát. Ở đó sẽ thuận lợi hơn cho ông cảnh sát để tóm được tôi.
Họ đi bộ xuống bờ sông, Patrice nói: “ Vài phút thôi cũng được, nhưng trước tiên cho tôi xin lỗi...”
- Về điều gì? Vì đã phản bội tôi, đã nhốt tôi trong xưởng ư? Lúc đó anh muốn điều gì? Muốn bảo vệ Coralie phải không nào? Hay anh xin lỗi vì đã nghi ngờ rằng tôi sẽ giữ số vàng nếu tôi tìm ra chúng? Có sao đâu! Thật khó giả định rằng Arsène Lupin lại chẳng đếm xỉa đến ba trăm triệu Frăng vàng phải không?
- Vậy thôi, không xin lỗi nữa vậy, Patrice vừa cười vừa nói. Nhưng cám ơn ông nhé!
- Vì cái gì? Vì tôi đã cứu sống anh và Coralie ư? Ồ! Đừng cám ơn tôi. Đốì với tôi, đó là một môn thể thao tên là “ Cứu người”!
Patrice cầm tay don Louis và siết chặt. Rồi anh nói, cố giấu sự xúc động:
- Vậy tôi cũng sẽ không cám ơn nữa! Tôi sẽ không nói rằng ông đã rũ bỏ cho tôi cơn ác mộng kinh khủng nhất, đã cho tôi biết mình không phải con trai của tên ác quỷ đó và đã cho tôi thấy nhân cách thật sự của mình. Tôi sẽ không nói rằng tôi vô cùng hạnh phúc, rằng cuộc sống tươi đẹp đang mở ra trước mắt, rằng Coralie được tự do yêu tôi. Không nói đến nữa! Nhưng tôi phải thú nhận rằng hạnh phúc của tôi vẫn còn... nói thế nào nhỉ?., một chút tối tăm... một chút e dè... Không còn nghi ngờ! Nhưng dù sao, tôi vẫn chưa hiểu rõ sự thật lắm, và chừng nào tôi còn không hiểu rõ, chừng đó tôi vẫn còn hơi lo lo. Vậy hãy nói... hãy giải thích cho tôi... tôi muốn biết...
- Ồ nhưng sự thật rất rõ ràng đấy chứ! Don Luis kêu lên. Những sự thật rắc rối nhất lại chính là những sự thật giản đơn nhất! Sao, anh không hiểu à? Hãy suy nghĩ theo cách mà vấn đề dặt ra. Suốt mười sáu đến mười tám năm, Siméon Diodokis đối xử với anh như một người bạn tuyệt vời, hy sinh đến quên mình,... như một người cha. Ông không hề có ý nghĩ nào khác ngoài trả thù và xây dựng hạnh phúc của anh và của Coralie. Ông muốn đoàn tụ hai người. Ông gìn giữ ảnh và theo hai người suốt cuộc đời. Ông dường như luôn có mặt trong mọi hành động của anh: gửi cho anh chìa khoá, chuẩn bị cho anh chứng kiến cảnh ở nhà Essares và bỗng nhiên, thay đổi hoàn toàn! Ông trở thành một kẻ thù nguy hiểm nhất với ý nghĩ muốn giết anh và Coralio. Phải có gì giữa hai con người đó chứ? Có một việc, thế là đủ! Hay đúng hơn là một ngày: đêm ngày mùng ba rạng sáng mùng bốn tháng tư, thảm kịch diễn ra trong tòa nhà của Essarès. Trước ngày hôm đó, anh là con trai nhưng sau ngày hôm đó, anh lại là kẻ thù không đội trời chung của Siméon Diodokis. Anh đã hiểu gì chưa? Tất cả những phát hiện của tôi đều xuất phát từ đó!
Patrice khẽ nghiêng đầu, không đáp. Anh có hiểu, song dĩ nhiên, ẩn số còn phần bí mật.
- Hãy ngồi xuống đây, don Luis nói, trên đống cát kỳ diệu này và nghe tôi nói. Trong mười phút, tôi sẽ kết thúc.
Họ đang ở trong công trường Berthou. Ngày bắt đầu tàn dần và phía bên kia sông Seint, những bóng người trở nên khó phân biệt hơn. Bên bờ, con tàu khẽ đu đưa.
Don Luis nói thế này:
- Cái đêm mà anh chứng kiến thảm kịch ở nhà của Essarès, có hai người đàn ông bị tra tấn, đó là Essarès và Siméon Diodokis. Cả hai, vào lúc này, đều đã chết. Một trong số hai người đó là bố anh. Giờ hãy nói về kẻ còn lại, Essarès bey, hắn rất đáng bị lên án. Sau khi lấy vàng của nước Pháp, tiếp tay cho một thế lực phương Đông, dĩ nhiên là do bọn Đức chỉ huy, hắn định thủ số tiền dư - một tỷ thu được. Con tàu “Belle - Hélène” được báo hiệu bằng cơn mưa chớp đến đậu ở bờ chỗ công xưởng Berthou chờ chuyển vàng từ đống cát lên tàu vào đêm. Mọi việc đều suôn sẻ, bỗng bất ngờ, bọn đồng bọn do được Siméon báo trước nên đến kịp thời.
- Rồi đến cảnh tra tấn, đại tá Fakhi chết... rồi Essarès phát hiện ra rằng đồng bọn đã biết kế hoạch ăn cắp vàng của hắn và hắn còn biết rằng đại tá Fakhi đã kiện hắn trước pháp luật. Hắn sẽ thua. Vậy phải làm gì dây? Bỏ trốn ư? Nhưng trong thời chiến việc đó gần như không thể. Hơn nữa, bỏ trốn là mất vàng và mất Coralie, không bao giờ! Vậy thì?... Vậy thì cần phải biến mất. Biến mất mà thực ra là vẫn ở chính nơi đây, nơi diễn ra trận quyết đấu, nơi gần vàng và gần Coralie. Và đêm đến, chính là lúc hắn thực hiện mưu đồ. Đó là về Essacès. Bây giờ nói về nhân vật thứ hai, Siméon Diodokis.
Don Luis ngừng để lấy hơi. Patrice nghe ông chăm chú, mỗi lời nói mang đến một chút ánh sáng làm rõ sự thật.
“Người ta gọi ông ấy là già Siméon, ông ấy là bố anh. Đúng, bố anh, chính anh cũng không nghi ngờ, đúng không? Trước kia, ông cùng mẹ của Coralie từng là nạn nhân của Essarès. Giờ đây, bố anh đã có dịp để trả thù. Ông đã báo cho đại tá Fakhi cùng đồng bọn đến phá vỡ kế hoạch của Essarès. Ông đã thành công trong việc đoàn tụ anh và Coralie, và cũng chính ông đã gửi cho anh chìa khoá của ngôi nhà của Essarès. Chỉ còn vài ngày nữa và ông đã có thể tin rằng mình sắp đạt được ý nguyện.
Nhưng sáng ngày hôm sau, tôi không rõ là có dấu hiệu gì báo trước mối hiểm nguy hay không. Nhưng chắc hẳn, ông có linh cảm rằng Essarès đang ráo riết chuẩn bị kế hoạch mới và rồi chính ông cũng tự hỏi: Phải làm gì bây giờ? Báo cho anh biết ư? Đúng, phải báo cho anh ngay không thể chậm trễ. Vì thời gian quá gấp. Mối hiểm nguy đã tới rất gần. Essarès theo dõi con người mà hắn chọn làm nạn nhân lần thứ hai. Có thể hắn nhằm vào Siméon... có thể ông tự nhốt mình trong thư viện. Liệu có thể gọi cho anh ngay? Liệu anh có ở đó không?
Dù bất cứ giá nào, ông cũng quyết gọi điện báo cho anh. Lúc cha anh gọi điện cho anh, Essarès đang thúc ngoài cửa phòng, ông thở gấp và hét qua điện thoại: - Patrice à? Đã có chiếc chìa khoá chưa? Và cả bức thư nữa? Chưa à? Ôi thật đáng sợ! Vậy anh không biết.. " rồi anh nghe thấy một tiếng kên thất thanh, những âm thanh vang lên, ngắt quãng “Patrice, ôi, viên thạch anh tím... Patrice, ta muốn,.. Patrice, Coralie." Mộl tiếng hét chói tai... những tiếng la thét ấy nhỏ dần,... Rồi im bặt. Thế là hết. Cha anh đã bị sát hại. Lần này, Essarès đã trả thù được đối thủ xưa kia.
Don Louis dừng lời. Qua giọng nói diễn cảm của ông, tấm thảm kịch như tái diễn trước mắt người con trai.
Patrice quá xúc động, anh khẽ kêu lên:
- Cha ơi... cha của con!...
- Đó là cha anh, don Luis khăng định. Lúc ấy là bảy giờ mười chín phút sáng đúng như anh đã ghi lại. Vài phút sau, vì nóng lòng muốn biết sự việc, anh gọi điện lại và lần này, Essárés trả lời anh, xác cha anh dưới chân hắn.
- Ôi! Cha tội nghiệp! Đến nỗi mà không tìm thấy xác cha, không thể tìm thấy...
- Xác ông cụ đã bị Essárés cải trang và làm biến dạng và thế đấy, đại uý. Mọi việc là ở đó. Siméon đã chết giờ lại thành Essarès bey, nằm đợi Essarès thật cải trang làm Siméon.
- Vâng, Patrice than. Tôi biết, tôi đã biết...
Và don Luis nói tiếp:
- Giữa họ có quan hệ gì, tôi không biết. Liệu trước đó Essarès có biết Siméon không phải là ai khác mà chính là địch thủ cũ của hắn, người tình của bà Louise-Coralie; người đã thoát chết không? Liệu hắn có biết rằng Siméon là cha anh hay không? Biết bao câu hỏi không thể giải đáp, mà vả lại những câu hỏi đó có gì quan trọng đâu. Nhưng tôi giả định rằng vụ án này không phải là tình cờ, ngẫu hứng. Tôi tin chắc chắc rằng Essarès đã quan sát từ hình dáng đến khuôn mặt, tất cả đã được chuẩn bị sẵn sàng để thế chỗ Siméon và chỉ trong một số trường hợp bắt buộc mới phải tránh đi. Thật dễ dàng! Siméon mang tóc giả và không có râu. Ngược lại Essarès bị hói và có râu. Hắn đã cạo râu, mặc quần áo của Siméon, đội tóc giả, đeo cặp kính vàng và chiếc khẩu trang mà ông thường đeo. Thế là xong!”
Sau một hồi suy nghĩ, Patrice bắt bẻ:
- Vậy đó là những gì xảy ra lúc bảy giờ mười phút sáng. Nhưng liệu còn lúc mười hai giờ hai mươi ba phút thì sao?
- Chẳng có gì cả!
- Nhưng... Cái đồng hồ chỉ mười hai giờ hai mươi ba phút cơ mà?
- Chẳng có gì cả, tôi nói thế đấy. Đơn giản hắn muốn đánh lạc hướng tìm kiếm. Tất nhiên là cần phải tránh để pho mọi người kết tội “Siméon mới” chứ!
- Kết tội gì?
- Còn tội gì nữa? Tội đã giết Essarès bey. Buổi sáng người ta phát hiện ra xác chết. Ai là thủ phạm? Người ta sẽ nghĩ ngay đến Siméon. Cảnh sát sẽ tra hỏi, bắt giữ “’Siméon mới” và lột mặt nạ, họ sẽ phát hiện ra đó không phải là Siméon mà là Essarès... không, hắn cần tạo cho mình tự do để thoải mái hành động. Vì thế hắn che giấu vụ giết người đến trưa và không thể để ai đi vào phòng thư viện. Hắn đến gõ cửa phòng vợ hắn ba lần để bà nghĩ rằng hắn, Essarès bey còn sống suốt buổi sáng.”
Rồi khi Coralie ra ngoài, hắn đứng từ trên cao ra lệnh cho Siméon, tức là ra lệnh cho chính mình, chở nàng đến trạm. Và phu nhân Essarès đã đi nghĩ rằng chồng mình đang ở nhà, song trên thực tế, căn nhà trống chỉ có một xác chết của ông già Siméon còn người chở nàng đi lại là tên chồng quỷ quyệt.
Rồi chuyện gì xảy ra? Đúng như tên giết người mong muốn, lúc một giờ chiều, nhà chức trách được đại tá Fakhi báo trước, đã đến và chỉ thấy một xác chết. Xác chết của ai? Điều này không có gì phải tranh cãi. Bởi vì những bà hầu phòng nhận ngay ra ông chủ trước hắn bị tra tấn. Đến lão Siméon, tức Essarès, khẳng định đó chính là ông chủ Essarès bey. Cả anh nữa, anh cũng bị mắc lừa. Thật là tuyệt cho hắn!.”
- Vậy là sự việc đã diễn ra đúng như thế sao? Patrice hỏi lại.
- Đúng thế! Mọi người thì chỉ nghĩ đến lửa.
Còn cảnh sát tin ngay bằng chứng là bức thư do Essacès viết dở, ghi lại ngày mùng bốn tháng tư vào buổi trưa gửi cho vợ để thông báo rằng hắn sắp ra đi. Trong khi đó có những gì có thể coi là phản bằng chứng thì họ lại không chấp nhận. Như việc Essarès bey đã không để ý đến cuốn album nhỏ trong túi áo maillot trong của Siméon, mọi người lại chấp nhận một cách vô lý rằng Essarès giữ ảnh vợ mình bên cạnh ảnh đại uý Belval!!
Rồi đến việc họ tìm thấy trong tay người chết, tức cha anh, một viên thạch anh tím có ảnh của hai người mới đây và tờ giấy vẽ hình tam giác vàng, họ là chấp nhận cho rằng Essarès đã phát hiện ra viên thạch anh và tờ giấy và quyết giữ trong tay cho đến khi chết. Việc Essarès bị sát hại là quá rõ và cảnh sát chẳng thèm xem xét kỹ những gì liên quan! Thế là Siméon đã làm chủ tình thế. Đúng là Essarès bey đã chết, hoan hô Siméon!
Don Luis cười phá lên: “Vụ này thật nực cười! Kẻ thì dối trá khôn cùng, còn người ngay lại quá hậu đậu.”
- Và tiếp sau đó, Essarès, ẩn mình dưới mặt nạ của Siméon, bắt đầu thực hiện mưu đồ của mình. Có hôm hắn nghe được câu chuyện giữa anh và Coralie, hắn đã giận điên người vì anh yêu vợ hắn và đã bắn một phát súng. Rồi âm mưu mới không thành. Hắn vội trốn chạy và chơi một vở hài kịch mới ở ngay cái cửa nhỏ của khu vườn, cười ngây ngô với kẻ định giết hắn, ném chiếc chìa khoá qua bức tường hòng đánh lạc hướng rồi cố tình ngã để bị thương gần chết, như thể bị Ya-Bon bóp cổ nhưng oái ăm thay Ya-Bon mới chỉ kịp bắn một phát súng. Màn kịch kết thúc bằng cảnh hắn giả điên.
- Nhưng hắn giả điên làm gì?
- Làm gì ư? Để được yên thân, để không bị hỏi han, để không bị nghi ngờ. Hắn điên, hắn có thể im lặng và ra ngoài sự việc. Nếu không, chỉ cần một câu thôi, bà Essarès cũng sẽ có thể nhận ngay ra giọng nói của hắn, cho dù hắn có giả giọng tài đến đâu.
Cứ thế, hắn giả điên. Thế là thành một kẻ hết trách nhiệm, tự do ra vào tuỳ ý: Hắn điên mà! Cái trò giả vờ điên loạn đó giúp hắn dẫn anh đến chỗ đồng bọn và bắt giữ chúng, anh không hề nhận thấy hắn làm thế vì lợi ích của hắn mà thôi. Đó là một thằng điên, một thằng điên tội nghiệp, một thằng điên vô hại, xin đừng làm hại đến!
“ Cho đến lúc đó, hắn chỉ còn hai đối thủ chính là Coralie và anh, đại uý. Như thế dễ dàng hơn cho hắn! Tôi giả định rằng hắn có được cuốn sổ nhật ký của bố anh. Nhờ đó hắn biết được toàn bộ câu chuyện với những ngôi mộ và hắn cũng có cuốn nhật ký của anh, đại uý. Hắn biết rằng ngày 14 tháng tư, anh và mẹ Coralie sẽ bí mật đi đến ngôi mộ. Hơn nữa, hắn dùng thủ đoạn để kích thích anh làm điều đó. Kế hoạch đã hoàn tất, Hắn chuẩn bị chống lại người con trai và người con gái, là Patrice và Coralie của ngày hôm nay, đúng như hắn đã chuẩn bị để sát hại cha và mẹ của họ xưa kia, bước đầu hắn đã thành công. Nhưng chỉ được đến một đối thủ mới xuất hiện nhờ ý kiến của Ya-Bon...
Nhưng liệu tôi có cần nói tiếp không. Phần còn lại anh cũng biết rồi đấy, rằng chỉ trong vòng tám mươi giờ đồng hồ, tên giết người kỳ quái đó đã có được một thành tích đáng nể: giết đồng bọn Grégoire, hay đúng hơn là người tình của hắn, Mosgranem; và chôn chặt mẹ Coralie dưới đống cát, nhốt tôi. Hắn tin là đã nhốt được tôi trong ngôi nhà, nhốt anh trong hầm mộ mà cha anh đã đào và đến trừ khử người gác cổng Vacherot. Vậy bây giờ anh có tin rằng tôi sẽ ngăn cản hắn định chết không? Kẻ cùng đường lại còn cố giả làm cha anh nữa, trơ trẽn thật!
- Ông có lý, Patrice nói. Từ đầu đến cuối ông đều có lý. Bây giờ tôi hiểu toàn bộ rồi, cả tổng thể lẫn chi tiết. Chỉ còn một điều: về tam giác vàng. Làm sao mà ông biết được? Cái gì đã đưa ông đến chỗ đống cát? Và làm sao ông đã cứu được Coralie thoát khỏi cái chết kinh khủng đó?
- Ồ điều này còn đơn giản hơn. Tôi chỉ cần nói vài từ là anh sẽ hiểu... nhưng bây giờ phải đi xa một chút. Ông Desmalions và người của ông ta có thể sắp làm phiền ta đấy!
Đúng là cảnh sát đã vào đến chỗ xưởng Berthou. Ông Desmalions chỉ dẫn cho họ về bề ngoài của don Luis và chuẩn bị tiếp cận ông.
- Chúng ta hãy lên tàu đi. Don Luis nói. Tôi còn để ở đó vài giấy tờ quan trọng.
Patrice đi theo.
Đối diện với cabin nơi Grégoire nằm chết, có một cabin khác. Trong đó có một cái bàn và một chiếc ghế.
- Đại uý, don Luis mở ngăn kéo ở bàn và lấy ra một bức thư. Đây là bức thư tôi xin gửi cho anh... Đừng, đừng nói gì vô ích. Tôi chỉ có từng đó thời gian để giải thích cho anh thôi. Các quý ông đáng mến đang đến gần. Bây giờ chỉ còn một vấn đề về Tam giác vàng. Chúng ta hãy nói về vấn đề đó không chậm trễ.
Ông dỏng tai nghe ngóng xung quanh rồi nói tiếp:
- Tam giác vàng! Có những vấn đề người ta giải quyết được một cách vô tình mà không phải tìm lâu. Có nhiều sự kiện dẫn ta đến giải pháp, ta vô tình chọn sự kiện này, gạt sự kiện kia, kiểm tra cái nọ, làm sáng tỏ nó... và bất chợt đạt được đến đích. Buổi sáng hôm đó, sau khi dụ anh vào ngôi nhà và nhốt anh ở đó, Essarès bey quay lại chỗ tôi. Tin rằng tôi bị nhốt trong xưởng, hắn mở đồng hồ ga rồi đi ra ngoài về phía bờ sông, bên trên công trường Berthou. Ở đó, hắn hơi do dự và sự do dự đó với tôi là một dấu hiệu quý báu. Chắc chắn hắn đang nghĩ đến việc mang Coralie ra khỏi chỗ đó. Có người đi qua, hắn lùi lại. Biết hắn đang trở về, tôi liền quay lại giúp anh, tôi báo cho các bạn của anh đang trong nhà của Essarès và nhờ họ đến cứu anh. Rồi tôi quay lại. Vả lại, tất cả sự việc buộc tôi phải quay lại. Giả sử, vàng không ở trong đứờng ống và vì con tàu Belle Hélène không chở vàng đi, thì hẳn các túi vàng phải ở ngoài khu vườm, ngoài đường ống, đúng rồi, ở xung quanh đâu đây! Tôi tìm ra con tàu này, tìm một vài giấy tờ gì đó hơn là tìm những túi vàng, vì thú thật với anh, cũng là để tìm bốn triệu mà Essarès đã trao cho Grégoire.
Thế rồi khi tôi không thể tìm được những cái mình định tìm, tôi lại nhớ đến một câu chuyện kỳ quặc của Edgar Poe (Nhà văn, chuyên viết truyện kinh dị) “Bức thư bị đánh cắp..”. Anh nhớ câu chuyện về tài liệu ngoại giao bị đánh cắp và người ta thấy nó trong cái phòng nào không? Người ta lục lọi khắp các góc căn phòng. Thậm chí cạy hẳn tấm ván sàn lên. Chẳng có gì cả. Nhưng khi Dupin đến, ông ta lập tức đi về phía một cái giỏ đựng đồ lặt vặt treo trên tường và lấy ra một mẩu giấy cũ rích. Đó chính là tài liệu cần tìm.”
“Lần này tôi cũng tìm theo bản năng. Tôi đã tìm chỗ mà thậm chí chẳng ai có ý nghĩ tìm ở đó. Trong những chỗ không phải để cất giấu, chứ không thế thì dễ quá! Ví như tôi tìm trong bốn chiếc giày cũ bỏ đi đặt trên cái kệ này và, tôi thấy bốn triệu. Thế đấy! Thế là tôi đoán được”.
- Sao, ông đoán được à?
- Đúng, đoán về cách tư duy của Essarès, về thói quen của hắn, về cách hắn đánh giá một nơi cất giấu tốt. Chúng ta đã cố tìm quá xa và quá sâu. Chúng ta đã tự làm vấn đề khó thêm, cần phải đơn giản hoá đi, nhìn ở bề ngoài, bề mặt thôi. Còn hai dấu hiệu nữa giúp ích cho tôi: tôi nhận thấy trên các bậc thang mà Ya-Bon trèo qua có những hạt cát, rồi tôi nhớ lại hình tam giác mà cậu ấy đã vẽ trên vỉa hè, chỉ có hai cạnh, cạnh thứ ba là tường.
Tại sao lại có chi tiết này? Tại sao không vẽ cạnh thứ ba cũng bằng phấn? Lẽ nào việc thiếu một cạnh thứ ba lại có ý nghĩa là vàng được cất giấu dưới chân một bức tường? Thế là tôi châm một điếu thuốc, đứng trên cầu nhìn xuống con tàu tự nói:” "Anh bạn Lupin bé nhỏ, tôi cho anh năm phút đấy!” Mỗi khi tôi tự bảo:”Anh bạn Lupin bé nhỏ”, tôi luôn phải chịu thua chính bản thân. Chưa hết một phần tư điếu thuốc, tôi đã nghĩ ra.
- Ông đã nghĩ ra?
- Đúng. Giữa một loạt những chi tiết mà tôi có, cái nào gây ra cơn mưa chớp? Tôi không biết. Có lẽ là tất cả, cùng một lúc. Thật đau đầu, một “cuộc phẫu thuật tâm lý” cũng phức tạp như một thí nghiệm hoá học vậy. Ý nghĩ chỉ đạt được nhờ các phản ứng và các hỗn hợp lằng nhằng do từng chi tiết lặt vặt tạo nên. Và rồi, trong tôi có một linh cảm, một sự kích thích cao độ hết sức đặc biệt bắt tôi phải tìm ra nơi cất giấu: Coralie ở đấy. Tôi tin rằng một thất bại của tôi, một sự đuối chí hay sự do dự thêm một chút là Coralie sẽ chết. Chắc chắn người thiếu phụ mà tôi đang tìm kiếm chỉ ở quanh đâu đây trong vòng bán kính khoảng vài chục mét. Cần phải biết! Bỗng có cơn mưa tia chớp! Xúc tác cho phản ứng đã có! Và tôi chạy thẳng một mạch đến chỗ bãi cát. Lập tức tôi thấy những vết chân, và cao hơn có vết chân giậm mạnh rất rõ. Tôi bới lên, lúc chạm vào cái túi đầu tiên, tôi vô cùng vui sướng, nhưng không còn thời gian nữa, tôi kéo dần các cái túi vàng lên. Coralie ở đó, ngập trong cát, cát cứ dần dần đè lên, chui vào người, chui vào mắt làm nàng nghẹt thở. Không nói thêm anh cũng hiểu đúng không? Công trường như thường lệ rất vắng vẻ. Tôi đi từ đó ra, gọi một chiếc ôtô và chở mẹ Coralie về nhà. Rồi quay ra xem xét thái độ của Essarès, gặp người gác cổng Vacherot và khi đã biết kế hoạch của kẻ thù, tôi đến phòng khám thương lượng với bác sĩ Géradec. Cuối cùng, tôi chở anh đến phòng khám và yêu cầu mọi người chở Coralie đến đó! Thế đấy, đại uý. Tất cả chừng đó việc trong ba tiếng đồng hồ. Rồi cũng phải đi thư giãn một chút. Khi tôi quay lại, cùng lúc Essarès đến chữa vết thương. Tôi tóm được hắn.”
Don Luis im lặng.
Chẳng cần nói thêm một lời nào nữa. Một người đã giúp người kia quá nhiều và người kia cũng biết đó là sự giúp đỡ mà lời cảm ơn chẳng là gì cả. Anh cũng biết rằng anh sẽ chẳng có cơ hộ để bày tỏ sự biết ơn của mình. Don Luis là một người kỳ lạ. Làm sao có thể trả ơn ông, một người mà mọi việc đều dễ như trở bàn tay?
Một lần nữa vậy, Patrice siết chặt tay don Luis, không nói lời nào, don Luis đón nhận sự biểu lộ đó và nói:
- Nếu có lúc nào đó người ta nói về Arsène Lupin, hãy bảo vệ hắn nhé! Hắn xứng đáng được thế mà!
Ông vừa cười vừa nói thêm: “Buồn cười thật, đến tuổi này rồi mà tôi vẫn coi trọng sự nổi tiếng của mình.”
Rồi ông lại dỏng tai lên nghe ngóng:
- Đại uý, đến giờ chia tay rồi. Hãy gửi lời chào trân trọng của tôi đến Coralie! Có thể nói là Caralie không biết gì về tôi mà tôi cũng chẳng biết gì về nàng cả. Như thế có lẽ tốt hơn. Chào tạm biệt! Và nếu lúc nào đó anh cần đến tôi, trong một vụ việc bất kỳ như vạch mặt một tên vô lại, cứu giúp một người tốt, hay đoán một ẩn ngữ, đừng chần chừ gì mà không gọi tôi. Tôi sẽ có cách để anh luôn có địa chỉ để viết thư cho tôi. Một lần nữa, xin chào tạm biệt.
- Sao? Chúng ta phải chia tay rồi sao?
- Đúng, tôi nghe thấy tiếng ông Desmalins. Hãy đến gặp ông ấy nhé! Và hãy giúp ông ấy.
Patrice suy ngẫm. Tại sao don Louis lại bảo mình ra gặp ông Desmalions nhỉ? Liệu anh có thể giúp gì được cho ông ta? Ý nghĩ đó thôi thúc anh. Có một điều gì khó hiểu đã diễn ra.
Bước lên cầu, Patrice gặp ông Desmallions. Lập tức ông hỏi:
- Ông bạn của anh có đây không?
- Có. Nhưng tôi muốn hỏi đã... Ngài có ý định gì?
- Đừng lo. Chúng tôi không làm gì hại đến ông ta đâu.
Ông Desmnlions đi về phía con tàu, Patrice đi theo. Họ trèo xuống cầu thang.
- Tôi đã để cửa cabin mở.
Anh đẩy cửa ra. Nhưng don Louis không còn ở đấy nữa.
Chẳng ai thấy ông ta, kể cả những cành sát gác ở trên bờ lẫn những người đã chạy qua chiếc cầu, Patrice nói:
- Nếu có thời gian mà kiểm tra thì chắc sẽ thấy con tàu này bị làm giả đấy, ngài cảnh sát.
- Quỉ thật, ông bạn của anh biến đi bằng cách nào đấy?
- Ông ta bơi chăng? Ông Desmalions hỏi.
- Chúa ơi chắc là thế, Patrice cười và nói, có khi còn có đường dưới nước nữa ấy chứ!
- Một đường ngầm dưới lòng sông?
- Sao không chứ? Tôi không tin rằng có một cái gì có thể vượt qua tài năng và ý chí của bạn tôi.
Nhưng bỗng Patrice ngừng chế nhạo ông Desmalions, anh thấy bức thư trên kệ nhỏ, bức thư gửi ông cảnh sát.
Ông ta ngạc nhiên:
- Ông ta biết tôi sẽ đến đây sao? Vậy hẳn ông ấy được báo trước rằng tôi sẽ yêu cầu một vài thủ tục?
Bức thư viết:
“Thưa ông,
Tha lỗi cho tôi vì đã bỏ đi, mong ông tin rằng tôi hiểu rất rõ động cơ thúc đẩy ông đến dây. Tình huống của tôi quả thật không mấy khi gặp và ông có quyền đòi tôi phải giải thích. Một ngày nào đó, tôi sẽ đưa ra những lời giải thích, tôi xin hứa. Rồi ông sẽ thấy tôi phụng sự nước Pháp theo cách của tôi, đó không phải cách tồi nhất. Đất nước phải ghi nhớ công lao lớn của tôi, tôi dám nói như thế, tôi đã đóng góp cho đất nước ca trong chiến tranh. Khi nào gặp lại, tôi muốn ông cám ơn tôi! Lúc đó ông sẽ là cảnh sát trưởng thành phố, tôi biết rõ tham vọng của ông mà. Biết đâu cá nhân tôi cũng đóng góp vào việc chọn ra người xứng đáng. Tôi cũng xin ứng cử ngay từ bây giờ. Cuối thư, chúc... "
Ông Dosmalions im lặng khá lâu rồi nói:
- Nhân vật kì lạ! Nếu ông ta muốn, chúng ta sẽ giao phó cho ông ta những công việc lớn lao. Đó chính là nhiệm vụ mà ngài Valenglay giao cho tôi trước khi đến đây!
- Ngài hãy tin chắc rằng những gì ông ấy đang làm còn lớn lao hơn.
Và anh nói thêm:
- Nhân vật kì lạ, đúng thật! Và còn kì lạ hơn, mạnh hơn, phi thường hơn ngài nghĩ. Nếu mỗi nước đồng minh có khoảng ba hay bốn người như ông ấy thì chắc chắn chiến tranh sẽ không quá sáu năm.
- Tôi cũng tin như thế... Chỉ có điều những người như thế thường sống tách biệt, họ luôn có ý nghĩ không phục tùng và đúng thật, họ chẳng bao giờ chịu chấp nhận một luật lệ nào cả. Anh có biết không, cách đây vài năm cũng có một người như thế, dám buộc một Đại đế Đức vào tù và rồi lại giải phóng cho ông ta và cũng người đó, sau cuộc tình tan vỡ, đã lao từ vách đá dựng đứng ở biển Capri xuống...
- Ai vậy
- Anh hẳn cũng biết... Đó là Lupin... Arsène Lupin....
Tam Giác Vàng Ma Qủy Tam Giác Vàng Ma Qủy - Maurice Leblanc Tam Giác Vàng Ma Qủy