Chương 21
arah đi đến căn hộ ở Broadway thăm Seth để biết chắc ông được yên ổn. Trông ông khi thì bàng hoàng khi thì tức giận và lúc nào cũng như thể sắp khóc. Ông không muốn đến nhà bà để gặp các con. Ông nghĩ chúng sẽ thấy được tâm trạng thất vọng, đau đớn của ông mặc dù chúng không biết gì về vụ án. Rõ ràng đã có chuyện rất khủng khiếp xảy đến cho bố mẹ chúng. Thực ra, chuyện ấy đã xảy ra nhiều tháng trước rồi, vào lần đầu tiên Seth lừa đảo các nhà đầu tư của ông và nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ bị bắt. Ông nghĩ Sully sẽ đi tù ở New York trước mình không bao lâu. Bây giờ ông đang đối diện với việc đó.
Vừa vào nhà là Seth uống hai viên thuốc an thần và rót cho mình một ly Scotch. Ông uống một hơi dài và nhìn Sarah. Ông không thể chịu được ánh mắt đau khổ của bà.
- Anh rất ân hận, em yêu à, - ông vừa uống rượu vừa nói. Ông không quàng tay quanh bà, không an ủi bà. Ông luôn luôn chỉ nghĩ đến bản thân.
- Tôi cũng ân hận, Seth. Anh có sao không? Anh có cần tôi ở lại đây không? - Bà không muốn thế, nhưng nếu cần, bà sẽ ở lại với ông, nhất là khi ông đang ở trong tình trạng tuyệt vọng như thế này. Ông cần có người bên cạnh sau cơn khủng hoảng, cho nên bà muốn ở bên ông. Dù sao, ông cũng là chồng bà, là bố của các con bà.
- Anh không sao. Anh sẽ uống cho say mèm. Có lẽ anh sẽ say cả tháng sau, cho đến khi bọn họ bỏ tù anh cả trăm năm. Chỉ còn ba mươi ngày nữa thôi. - Đấy không phải lỗi của chánh án, mà lỗi của Seth. Sarah hiểu rõ như thế, nhưng ông thì không. - Em hãy về nhà em đi, Sarah, anh không sao đâu. - Seth có vẻ đang cố tỏ ra mình mạnh mẽ nên bà thấy lo. Bà lo cho ông, lúc nào cũng thế. Nhưng ông tức giận là đúng, vì chỉ ông đi tù, còn bà thì không. Còn một tháng nữa, đời ông sẽ chấm dứt. Còn đời bà thì vẫn tiếp diễn. Đêm nay ông không đề cập đến chuyện ly dị. Ông không biết phải xử lý ra sao khi nghe bà nói đến chuyện ấy, bà cũng không thể nói những lời ấy với ông. Bà không hay là chưa nghĩ đến quyết định này.
Cuối cùng một tuần sau, khi Seth dẫn con đi chơi về, ông đã đến nhà bà. Ông chỉ dẫn các con đi chơi vài giờ thôi. Bây giờ ông không thể ở lâu với chúng được. Ông quá căng thẳng và mệt mỏi. Bà thì gầy rộc đi và mặt mày hốc hác. Karen Johnson khuyên bà phải đi kiểm tra sức khỏe xem sao. Nhưng Sarah biết cuộc sống của họ đã suy sụp. Chồng bà sắp đi tù dài hạn. Họ đã mất tất cả, và rồi đây họ sẽ mất luôn những gì còn lại. Bà không có ai để nhờ cậy ngoài bản thân mình. Vấn đề chỉ có thế thôi.
Khi Seth đem con về cho Sarah, ông nhìn bà với ánh mắt hoài nghi. - Chúng ta nói chuyện về cuộc hôn nhân của chúng ta được không? Anh muốn biết trước khi đi tù. Nếu quyết định không ly hôn, có lẽ chúng ta nên sống với nhau trong mấy tuần còn lại này. Chắc phải còn rất lâu chúng ta mới có thể sống bên nhau được. - Ông biết bà muốn có thêm đứa con nữa, nhưng bây giờ bà không nghĩ đến điều này. Khi biết ông đã làm những việc phi pháp, bà đã bỏ ý định ấy. Cho nên việc ông đề nghị bà dọn đến ở chung trong ba tuần sắp đến, làm cho bà buồn khổ. Bà không thể nào sống với ông được nữa, không thể làm tình với ông, thậm chí không muốn gần gũi thân mật với ông như trước. Bà không thể làm thế. Bà phải nhìn thẳng vào vấn đề ngay bây giờ chứ không để sau này. Sau khi các con bà lên lầu với Parmani để tắm, bà nói với ông, giọng đau đớn: - Tôi không thể làm thế được, Seth à. - Bà không muốn các con nghe điều bà nói với bố chúng. Bà sợ chúng sẽ bị tổn thương. - Tôi không thể... không thể... Tôi muốn cái gì tốt đẹp hơn. Tôi ước chúng ta quay ngược được đồng hồ, nhưng chắc chắn là không thể rồi. Tôi vẫn yêu anh, và có lẽ sẽ yêu mãi, nhưng tôi nghĩ tôi không thể tin anh được nữa. - Lời bà nói nghe có vẻ đau đớn, nhưng rất thành thật. Ông đứng chôn chân tại chỗ, nhìn bà bằng ánh mắt thất vọng. Ông cần bà, nhất là khi ông sắp đi tù.
- Tôi hiểu. - Ông gật đầu. - Nếu tôi được tha bổng thì vấn đề này có khác không? - Bà lặng lẽ lắc đầu. Bà không thể quay về với ông. Bà đã suy nghĩ nhiều tháng trời, và cuối cùng đã quyết định vào những ngày cuối cùng, trước khi tòa kết án. Bà không muốn nói cho ông biết, ngay cả xác nhận với mình như thế. Nhưng bây giờ bà không có lựa chọn nào khác. - Tôi nghĩ tình hình như thế ấy mà em kề vai sát cánh với tôi trước tòa, tôi cứ tưởng mọi việc sẽ tốt đẹp. - Luật sư yêu cầu bà ra tòa để hy vọng sẽ giúp được ông, nhưng bà ra tòa vì bà muốn làm thế, vì bà yêu ông, - Tôi sẽ gọi luật sư để tiến hành thủ tục ly dị. - Seth nói, vẻ đau khổ. Bà gật đầu, nước mắt trào ra. Đây là những giây phút khổ sở nhất đời bà, giống như lúc đứa con đầu lòng của bà gặp nạn và buổi sáng sau trận động đất, khi ông nói với bà về việc phạm pháp ông đã làm.
Ngôi nhà bằng giấy của họ đã sụp đổ từ khi ấy, và bây giờ thì nó đã tan như mây như khói.
- Tôi xin lỗi, Seth. - Ông gật đầu, không nói một tiếng, rồi bước ra khỏi nhà bà. Thế là xong.
Mấy ngày sau, Sarah gọi Maggie, nói cho xơ biết về chuyện này. Maggie trả lời rằng xơ rất tiếc.
- Tôi nghĩ bà rất đau khổ khi quyết định như thế, - xơ nói bằng giọng đầy thương cảm. - Bà có tha thứ cho ông ấy không, Sarah?
Sarah im lặng một hồi lâu như tự vấn lương tâm mình, rồi bà thành thật đáp: - Không, tôi không thể.
- Tôi hy vọng có ngày bà sẽ tha thứ cho Seth. Tha thứ không có nghĩa là bà quay lại với ông ta.
- Tôi biết. - Bây giờ Sarah đã hiểu rõ vấn đề.
- Việc này sẽ giải thoát cho cả hai. Bà không muốn Sarah mang cả khối bê tông nặng trên vai suốt cả quãng đời còn lại.
- Tôi hy vọng thế. - Sarah buồn bã đáp.
o O o
Sau phần buộc tội ở tòa, Sarah không còn hy vọng gì nữa. Seth đã bán căn hộ và ở trong khách sạn Ritz Cariton vào mấy đêm cuối cùng. Ông nói cho các con là ông phải đi xa trong một thời gian. Molly khóc, nhưng ông hứa là cô bé có thể đến thăm ông và điều này đã làm cho bé an tâm. Bé mới lên bốn, nó không thể hiểu vấn đề. Ông thu xếp với người quản lý tiền thế chân để trả lại cho ngân hàng, số tiền này sẽ được dùng thanh toán chi phí cho các vụ kiện của những nhà đầu tư, một phần nhỏ sẽ đưa cho Sarah để hỗ trợ bà và các con, nhưng chắc không được bao nhiêu. Bà phải sống nhờ vào công việc bà làm, hay nhờ bố mẹ, nhưng chắc cũng không nhiều. Bố mẹ bà đã về hưu và đang sống với lợi tức cố định. Nếu bà hết tiền và lương không đủ sống, bà có thể ở với họ một thời gian. Seth rất buồn, nhưng ông không biết làm gì hơn cho bà. Ông đã bán chiếc xe Porche mới, và đưa cho bà gần hết số tiền đó. Ông chỉ giữ lại một ít, rồi gởi hết những vật dụng tùy thân vào kho lưu trữ, ông nói sẽ dùng lại sau này. Sarah hứa sẽ làm bất cứ điều gì mà các luật sư của ông không làm cho ông. Trong tuần chờ đợi kết thúc vụ án, ông làm thủ tục ly dị. Việc này sẽ được thực hiện trong vòng sáu tháng nữa. Sarah khóc khi nhận được tin báo, nhưng bà không nghĩ đến chuyện sẽ quay lại với Seth. Bà đã dứt khoát rồi.
Chánh án đã điều tra tình hình tài chánh của Seth và yêu cầu ông phải nộp phạt hai triệu đô la, bản án này sẽ làm cho ông khánh kiệt sau khi đã bán hết các thứ ông còn giữ lại. Tòa tuyên án ông mười lăm năm tù. Bản án nặng, nhưng không đến ba mươi năm. Khi nghe tòa công bố, xương hàm của Seth căng ra, nhưng lần này ông đã chuẩn bị để đón nhận tin xấu. Lần trước, khi nghe luận tội, ông hy vọng có phép lạ xảy đến. Và khi nghe bản án, ông nhận thấy ý kiến ly dị của Sarah là đúng. Nếu ông thụ án đúng mười lăm năm, thì khi ra tù ông đã năm mươi ba tuổi, và Sarah năm mươi mốt. Có thể ông sẽ ra tù trong mười hai năm, nếu may mắn. Nhưng dù gặp may như thế, thời gian cũng là quá lâu cho Sarah. Khi ấy bà đã bốn mươi tám tuổi, còn Molly mười chín và Oliver mười bảy. Vì thế Seth nghĩ việc Sarah đòi ly dị là đúng.
Seth được dẫn ra khỏi tòa án, hai tay bị còng. Sarah khóc nức nở. Ông sẽ được chuyển sang nhà tù liên bang trong vòng vài ngày sắp đến. Luật sư của ông yêu cầu ông được hưởng những tiện nghi tối thiểu, tòa hứa sẽ xem xét điều này. Sarah hứa sẽ đến thăm ông ngay khi ông đến đấy, mặc dù họ đã ly dị. Bà không có ý định bỏ rơi Seth hoàn toàn, bà chỉ không còn là vợ của ông nữa mà thôi.
Khi bị dẫn đi, Seth quay nhìn Sarah, và trước khi bị còng tay, ông thảy chiếc nhẫn cưới cho bà. Ông đã quên không tháo chiếc nhẫn để bỏ nó vào vali với chiếc đồng hồ vàng, rồi yêu cầu người ta đem nó đến nhà bà. Ông nói bà hãy vứt hết áo quần ông đi, chỉ giữ lại chiếc đồng hồ cho Ollie. Bà nắm chiếc nhẫn trong tay, khóc ngất, lòng đau xót trước cảnh tượng đang diễn ra trước mắt mình. Everett dẫn bà ra khỏi tòa án với Maggie và họ đưa bà về nhà.
Những Trái Tim Vàng Những Trái Tim Vàng - Danielle Steel Những Trái Tim Vàng