Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Những Câu Chuyện Kì Lạ Nhất
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Siêu Nhân Súp
1
- Hãy nhìn bảng điểm xem. - Bố nói. - Thật nhục nhã. Bốn điểm D và hai điểm E. Đó là bảng điểm tồi nhất mà bố từng thấy.
Mặt bố đang bắt đầu đỏ lên. Tôi biết mình đã gặp rắc rối lớn rồi. Tôi cần phải làm gì đó. Thật nhanh.
- Con đã cố hết sức rồi. - Tôi yếu ớt nói.
- Vớ vẩn. - Bố quát lên. - Nhìn xem bên dưới bảng điểm viết những gì. Nghe đây
Robert có thể học tốt hơn. Học kì này trò ấy đã không làm đủ bài tập. Trò ấy đã dành hết thời gian học trên lớp để đọc truyện tranh Siêu nhân dưới ngăn bàn.
- Thế đấy. - Bố nổi xung lên. - Đây sẽ là kết thúc của tất cả trò siêu nhân ngu ngốc. Bây giờ con hãy lấy tất cả những truyện tranh siêu nhân, tất cả các tờ áp phích và tất cả những thứ tạp nham liên quan đến siêu nhân và vất nó vào thùng rác chung ngay.
- Nhưng, bố ơi. - Tôi gấp gáp nói.
- Không nhưng nhị gì hết. Bố nói ngay bây giờ và bố muốn con thực hiện ngay bây giờ. - Giọng bố mỗi lúc một to hơn. Tôi quyết định làm theo những gì bố nói trước khi bố trở nên khủng khiếp hơn. Tôi đi thật chậm về phòng và nhặt hết từng quyển trong bộ sáu mươi truyện tranh siêu nhân của tôi. Rồi tôi nặng nề lê từng bước ra cửa trước và vào hành lang. Chúng tôi sống ở tầng một của một chung cư cao tầng vì vậy tôi đi thang máy xuống thùng rác chung ở tầng trệt. Đó là một trong những cái thùng thép to và chỉ có thể được nâng lên bằng một chiếc xe thu gom rác đặc biệt. Tôi phải kiễng chân lên mới có thể với tới nắp thùng rác. Tôi nhét những cuốn truyện tranh qua khe cạnh và lên thang máy trở về tầng một.
Đúng lúc đó tôi gặp siêu nhân, lần đầu tiên trong đời.
Anh ấy đang tạo ra một âm thanh rất ầm ĩ ở phòng 132b. Nghe như thể có ai đó đang đập cửa sổ ầm ầm ấy. Sẽ là rất nguy hiểm khi đập vỡ cửa sổ nếu bạn sống ở những tầng cao. Thoạt tiên, tôi tưởng là có đứa trẻ nào đó đang cố tìm cách ra ngoài khi mẹ nó đang đi mua sắm. Tôi quyết định làm một điều đúng đắn là đi cứu nó. Tôi ẩy người để mở cửa. Cửa phòng khóa. Và tôi thấy mình ở trong một căn phòng kì lạ nhất mà tôi từng thấy.
Các bức tường của căn phòng được xếp kín từng hàng can đựng súp. Hàng ngàn và hàng ngàn cái can đựng súp được xếp chồng trên các giá sách và chất cao lên tận trần nhà. Trông nó giống như ở siêu thị vậy.
Rồi tôi thấy một thứ thậm chí còn lạ hơn. Tôi nhìn ra cửa sổ và thấy ai đó đang cố để vào. Tôi không thể tin nổi vào mắt mình. Đó là anh ấy. Đó chính là anh ấy. Người anh hùng của tôi – siêu nhân. Bằng xương bằng thịt.
Anh ấy đang bám vào gờ ngoài và cố mở cửa sổ ra. Anh ấy đang thở hổn hển, thở phì phò và dường như không thể nhấc được cửa sổ lên. Chốc chốc anh ấy lại nhìn xuống như thể anh ấy sợ bị rơi xuống hay sao ấy. Tôi chạy lại chỗ cửa sổ và mở cái chốt cửa. Tôi kéo cửa sổ lên và anh ấy nhảy vào.
2
Trông anh ấy hệt như trong truyện tranh. Anh ấy đang khoác một cái áo choàng đỏ, mặc bộ đồ bó màu xanh – đỏ với một chữ “S” rất to trên ngực. Anh ấy có mái tóc xoăn, màu đen và một khuôn mặt rất đẹp trai. Cơ thể anh ấy cuồn cuộn cơ bắp.
- Cám ơn. - Anh ấy nói. - Cậu đến thật đúng lúc. Tôi không thể treo người ở đó lâu hơn được nữa.
Mồm tôi há ra.
- Nhưng còn sức mạnh của anh thì sao? - Tôi hỏi. Sao anh không đập vỡ cửa sổ chứ?
Anh ấy cười với tôi. Rồi anh ấy đặt một ngón tay lên miệng và đi lại đóng cái cửa sổ tôi vẫn để mở từ nãy.
- Sức mạnh của tôi chỉ kéo dài nửa giờ đồng hồ thôi. - Anh ấy nói. - Tôi đã phải đi đến tận Tasmania để cứu một người phụ nữ bị lạc trong tuyết. Tôi chỉ vừa kịp quay lại đến cửa sổ thì sức mạnh của tôi biến mất. Đó là lý do tại sao tôi không mở được cửa sổ.
- Chỉ nửa giờ thôi ư? - Tôi nói. - Sức mạnh của siêu nhân không kéo dài nửa giờ. Nó kéo dài mãi mãi.
- Cậu đã đọc quá nhiều truyện tranh rồi. - Anh ấy trả lời. - Đây là “S-i-ê-u-n-h-â-n-s-ú-p[7]” chứ không phải S-i-ê-u-n-h-â-n. Tôi có được nửa giờ sức mạnh từ mỗi can súp đấy.
Tôi bắt đầu thấy lo lắng. Anh chàng này là một gã gàn dở. Anh ta ăn mặc quần áo của siêu nhân và kể một câu chuyện không đúng sự thật. Anh ta nghĩ là sức mạnh của siêu nhân đến từ việc uống những can súp. Tôi bắt đầu nhích về phía cửa. Tôi phải ra khỏi đây thôi.
- Quay lại đây, tôi sẽ chỉ cho cậu. - Anh ta nói. Anh ta đi vòng qua chỗ tủ lạnh và cố nhấc nó lên. Anh ta không làm được. Anh ta căng người ra cố gắng cho đến lúc mồ hôi túa ra trên trán nhưng cái tủ lạnh không hề nhúc nhích. Tiếp theo anh ta nhấc một cái can lên và cố vặn nó ra. Không gì xảy ra cả. Anh ta không thể mở nó ra được.
- Thấy chưa. - Anh ta tiếp tục. - Tôi yếu như một con mèo con vậy. Điều đó chứng minh là tôi không có sức mạnh.
- Nhưng điều đó không chứng minh được anh là siêu nhân. - Tôi nói.
Anh ta đi lại chỗ ngăn kéo và lấy ra một cái mở can màu xanh sáng. Rồi anh ta lấy ra một cuốn sách và lật giở nó. - Đây rồi. - Anh ta tuyên bố. - Nhấc tủ lạnh. Súp đậu và giăm bông.
Anh ta nhấc cái can súp đậu và giăm bông từ trên giá xuống và mở nó bằng cái mở can màu xanh sáng. Rồi anh ta uống rất nhiều. Uống không như thế. Thẳng từ can.
- Ối. - Tôi hét lên. - Đừng uống luôn như thế.
- Tôi phải làm thế thôi. - Anh ta nói. - Tôi không có thời gian để hâm nóng nó lên. Thử nghĩ mà xem nếu có ai đó gọi tôi để cứu một người đang rơi từ tòa nhà xuống. Họ có thể đã nát ra như cám trước khi súp kịp ấm ấy chứ.
Anh ta đi lại chỗ cái tủ lạnh và nhấc nó lên bằng một tay. Anh ta nhấc lên thật. Anh ta nâng cái tủ lạnh lên cao quá đầu chỉ với một tay thôi. Tôi không thể tin nổi. Dường như can súp đó đã mang lại cho anh ta một sức khỏe siêu phàm.
- Thật kỳ lạ. - Tôi hét to. - Không ai ngoại trừ siêu nhân có thể nâng được tủ lạnh lên. Anh thật sự có được sức mạnh từ can súp thật chứ?
Anh ta không trả lời. Thay vào đó anh ta ợ một cái thật to và dài. Rồi anh ta lấy tay bụm miệng lại còn mặt thì đỏ bừng lên.
- Xin lỗi. - Anh ta nói. - Tôi bị đau bụng rồi. Điều đó luôn luôn xảy ra khi tôi uống súp quá nhanh. Tôi phải vào phòng tắm một lát để dùng một liều AlkaSeltzer cho chứng khó tiêu này.
Chứng khó tiêu ư? Siêu nhân không mắc chứng khó tiêu. Siêu nhân giống nữ hoàng ở chỗ đó. Siêu nhân thường không gặp những vấn đề kiểu này và không ợ hơi. Không đúng rồi. Khi đó tôi nhận ra anh ta đã nói dối. Tôi quyết định tự mình phải uống thử súp khi anh ta vào phòng tắm để chứng minh nó là một thứ vớ vẩn.
Tôi nhìn vào cuốn sách với danh sách dài các món súp. Có rất nhiều món súp với những tên khác nhau để dành cho các trường hợp khẩn cấp khác nhau. Để phá đập thì dùng nước xuýt thịt bò. Để dừng tàu dùng súp kem cà chua. Súp cần tây dùng để cứu người trong vùng lụt.
Tôi quyết định dùng súp gà. Nó dùng để phá cửa. Tôi nhặt cái mở can màu xanh sáng lên và dùng nó để mở cái can đựng súp gà trên giá trên cùng. Tôi uống thật nhiều súp. Hoàn toàn nguội lạnh. Nó có vị rất kinh nhưng tôi cố nuốt xuống. Rồi tôi đi ra chỗ cửa và đấm mạnh vào đó.
Không có gì xảy ra nhưng những ngón tay tội nghiệp của tôi bị trầy hết da trơ đến xương. Tôi đau thấu xương. Nước mắt tôi trào ra.
- Anh nói dối. - Tôi hét lên qua cửa phòng tắm. - Anh là đồ nói dối xấu xa. - Tôi đi nhanh hết sức ra khỏi căn hộ đó. Tôi thật sự phát điên lên vì tay siêu nhân súp dỏm đó. Anh ta là một nỗi thất vọng lớn. Tôi ước gì mình có thể gặp siêu nhân thật sự. Siêu nhân trong truyện tranh ấy.
3
Những quyển truyện tranh của tôi. Tôi muốn đọc về siêu nhân đích thực, người không uống những can súp nguội và mắc chứng khó tiêu. Tôi tự hỏi không biết xe thu gom rác đã mang những quyển sách đó đi chưa. Có thể vẫn còn đủ thời gian để lấy chúng lại. Tôi đã tích cóp chúng trong suốt ba năm trời. Tôi không quan tâm bố nói gì, tôi sẽ giữ những quyển truyện tranh đó lại. Tôi chạy xuống chỗ thùng rác chung nhanh hết sức có thể.
Tôi không thể nhìn vào bên trong thùng rác vì nó quá cao nhưng qua mùi của nó tôi biết nó vẫn chưa bị lấy ra. Tôi nhảy lên, bám lấy cạnh thùng rác và đu người lên. Thối quá. Rác đã bị phân hủy. Thùng rác chứa những vỏ trứng vỡ, những khúc xương cũ, hàng trăm vỏ hộp súp, một con mèo chết và những thứ mốc meo khác. Tôi không thấy những quyển truyện tranh của mình ở chỗ nào nên tôi phải cúi sâu xuống hơn nữa để tìm. Tôi quá chú tâm đến việc tìm những quyển truyện tranh đến mức không nghe thấy tiếng chiếc xe thu gom rác đang đi đến. Cho đến khi quá muộn.
Đột nhiên tròng trành, cái thùng rác bị nhấc bổng lên không và lộn ngược xuống. Tôi bị đổ vào phía sau xe thu gom rác với rất cả rác rưởi hôi thối trong đó. Tôi bị vùi dưới hàng chồng túi nhựa, chai lọ và những mẩu thịt gà. Tôi không nhìn thấy gì và thấy thật khó thở. Tôi biết là nếu không trèo ngay lên trên tôi sẽ bị ngạt thở.
Tưởng chừng như sau hàng giờ tôi cũng cố trèo được lên trên. Tôi thở phào nhìn lên những khu căn hộ cao vút lên trên nhũng đám mây trên trời cao. Và rồi một điều xảy ra khiến tim tôi như ngừng đập. Rác bắt đầu rung lên. Người lái xe đã bắt đầu khởi động máy ép rác trên xe và nó đang dồn tiến về phía tôi. Tôi sắp bị ép bẹp gí giữa đống rác rưởi này rồi. Chết thế này mới tệ làm sao?
- Cứu. - Tôi hét lên. - Cứu với!
Không ăn thua rồi. Người lái xe không nhìn thấy tôi. Không ai nhìn thấy tôi. Ngoại trừ siêu nhân súp. Anh ta đang ngồi trên gờ cửa sổ trong phòng mình và đập mạnh một cái can súp vào tường. Anh ta đang cố mở nó ra.
Cái tấm thép lớn ấy tiến lại gần, rồi gần hơn nữa. Rác đang cao dần lên xung quanh tôi như sóng cồn vừa đẩy tôi về phía trước vừa tôi cùng một lúc. Lúc này tôi chỉ có thể nhìn qua thành của thùng xe tải. Tôi lại nhìn lên chỗ siêu nhân súp.
- Quên cái thứ súp ngu ngốc đó đi. - Tôi hét lên. - Hãy giúp tôi ra khỏi đây nếu không tôi chết mất.
Siêu nhân súp nhìn tôi từ cửa sổ của căn hộ tầng một và lắc đầu. Trông anh ta có vẻ sợ. Rồi, không hề báo trước, anh ta nhảy ra khỏi cửa sổ, tay vẫn cầm can súp chưa mở.
Liệu anh ta có thể bay trong không trung như chim được không? Không thể. Anh ta rơi xuống đất như một cục gạch bằng thịt và ngã uỵch trên lối đi, không xa chiếc xe tải lắm. Anh ta nằm đó như một đống nhàu nhĩ.
Tôi cố hét lên nhưng không thể. Cái máy ép rác đã ép hết không khí ra khỏi phổi tôi. Nó đang ép tôi ngày càng chặt hơn. Tôi biết mạng sống của tôi giờ chỉ còn tính bằng giây.
Tôi nhìn ra chỗ siêu nhân súp. Anh ta vẫn sống. Anh ta đang rên rỉ nhưng vẫn cố mở can súp ra. Tận đáy phổi của mình, tôi cố nặn ra một hơi thở nữa.
- Bỏ súp đấy. - Tôi hổn hển nói. - Và tắt máy đi.
Anh ta gật đầu và bắt đầu bò một cách chậm chạp và đầy đau đớn về phía chiếc xe tải. Mặt anh ấy đầy máu và một bên mắt tím bầm nhưng anh ấy vân tiếp tục bò. Với một tiếng rên yếu ớt, anh ấy cố đứng thẳng lên chỗ cửa xe tải và mở nó ra.
- Tắt máy đi. - Tôi nghe anh ấy nói với người lái xe. Rồi tất cả mọi thứ đều tối sầm lại và tôi chẳng nghe thấy gì nữa.
Điều tiếp theo tôi nhớ là thấy mình đang nằm trên lối đi, siêu nhân súp và người lái xe tải đang cúi xuống nhìn tôi.
- Đừng lo. - siêu nhân súp cười tươi và nói. - Cậu sẽ ổn thôi.
- Cám ơn đã cứu tôi. - Tôi trả lời – Nhưng anh vẫn là đồ dỏm. Siêu nhân bay được cơ.
- Tôi bay được đấy chứ. - Anh ấy bảo tôi. - Nhưng tôi không mở cái can súp ra được. Khi cậu chạy ra khỏi phòng tôi, cậu đã mang theo một thứ. Nhìn trong túi cậu mà xem.
Tôi thò tay vào túi và lôi ra một thứ rất cứng. Đó là cái mở can màu xanh sáng.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Những Câu Chuyện Kì Lạ Nhất
Paul Jennings
Những Câu Chuyện Kì Lạ Nhất - Paul Jennings
https://isach.info/story.php?story=nhung_cau_chuyen_ki_la_nhat__paul_jennings