Người Hai Đầu epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 21: Khuất Phục Ma Đầu, Chịu Làm Nô Bộc - Từ Nay Thiến Này Đã Thuộc Về Chàng
rị Toàn làm ra vẻ rất cung kính, đáp:
- Tiểu lão ngưỡng mộ đại danh của tôn sư đã lâu, hôm nay được cô nương đoái hoài tới, cho được đầu nhập dưới trướng thì còn gì hân hạnh bằng nữa. Từ nay trở đi tiểu lão xin tuân theo mệnh lệnh của cô nương mà thành thực phục vụ…
Vương Mai vừa cười vừa hỏi:
- Có thực không?
Bất đắc dĩ Trị Toàn phải giơ tay lên thề rằng:
- Nếu Trị Toàn này nói sai nửa lời sẽ bị năm ngựa phân thây mà chết một cách khốn khổ!
Vương Mai tủm tỉm cười trông rất lẳng lơ, và lướt tới cạnh Trị Toàn, móc túi lấy một cái khoan nhỏ bóng loáng ra, hạ thấp giọng khẽ nói với Trị Toàn tiếp:
- Lão già mau mở mồm ra, để ta lắp một vật này vào răng của lão.
Trị Toàn vừa kinh hãi vừa nghi ngờ, liền nghĩ bụng:
“Bây giờ mình đã lọt vào tay của y thị rồi, không nghe theo cũng không được!”
Nghĩ đoạn y không do dự gì hết, vội há mồm ra luôn.
Vương Mai dùng hai ngón tay cái và trỏ ở bên tay trái chống hàm trên và hàm dưới của Trị Toàn cho rộng thêm, rồi dùng mồm thổi cho râu ở dưới mép của y bay ngược lên.
Lúc ấy Vương Mai đứng sát người Trị Toàn nhưng phải ngẩng đầu lên, Trị Toàn không trông thấy Vương Mai làm gì cả. Y chỉ có hai cảm giác như sau: Thứ nhất, y thấy hai ngón tay của Vương Mai chống vào hàm răng trên dưới của mình cứng như sắt, nên y cảm thấy khó chịu muốn mím môi lại cũng không được. Đồng thời y còn chịu phục Vương Mai thực không hổ thẹn là môn đồ đích truyền của Thiên hạ Đệ nhất Ma đầu, công lực quả thực phi phàm.
Điều thứ hai, y ngửi thấy hơi người của Vương Mai hôi hám như hơi của đàn ông, chứ không có một mùi thơm nào của một thiếu nữ cả. Đồng thời y lại thấy giọng nói của Vương Mai “ồ ồ” như tiếng nói đàn ông, nên y liền nghĩ bụng:
“Chẳng lẽ con nhỏ này là đàn ông giả dạng đàn bà chăng?”
Đang lúc ấy, y bỗng thấy Vương Mai tay phải cầm cái khoan bóng nhoáng đưa vào trong mồm y, đâm vào một cái răng hàm. Chỉ nghe tiếng kêu lách cách, răng hàm của y đã bị khoan thủng một cái lỗ nhỏ, nhưng y cũng cảm thấy đau nhức thấu xương. Y không sao chịu nhịn được, vội ngửa người về phía sau để tránh, nhưng hai ngón tay của Vương Mai cứng rắn vô cùng, đừng nói là muốn mỉm cười, ngay cả cử động cái đầu y cũng không sao cử động nổi.
Vương Mai rất lão luyện, khoan thủng một cái lỗ nhỏ ở răng hàm Trị Toàn rồi bèn bỏ cái khoan vào túi và lấy một viên thuốc nho nhỏ to bằng hột gạo ra nhét vào cái lỗ nhỏ ở trên răng hàm. Xong đâu đấy, y thị bèn lùi ra bên ngoài năm thước.
Trị Toàn mới mím mồm lại được, nhưng vì mím quá nhanh suýt tý nữa thì cắn phải đầu lưỡi.
Y rầu rĩ vô cùng, ngơ ngác nhìn Vương Mai và nhịn đau, thò tay vào trong mồm muốn moi viên thuốc kia ra. Ngờ đâu Vương Mai đã sầm nét mặt lại, khẽ bảo:
- Mau bỏ tay ra! Bây giờ ta nói thực cho ngươi biết, ta đã nhét một viên thuốc rất độc tên là Thất Bộ Hóa Cốt Hoàn vào trong răng của ngươi rồi. Vỏ bên ngoài của viên thuốc ấy rất mỏng, nếu ngươi lấy ra vỏ thuốc thể nào cũng bị nứt vỡ. Như vậy ngươi sẽ chết oan uổng tức khắc…
Trị Toàn nghe thấy Vương Mai nói như vậy giật mình đến thót cái, vẻ mặt rầu rĩ hỏi:
- Hà tất cô nương lại phải làm như thế? Chả lẽ cô nương không tin tiểu lão hay sao?
Vương Mai mỉm cười an ủi y rằng:
- Trị Toàn, ngươi không nên buồn bã như vậy, phải biết đó là lệ luật của bản môn. Bất cứ ai gia nhập bản môn đều phải lắp một viên thuốc vào chỗ răng hàm như vậy, ngay cả bản thân ta cũng thế thôi!
- Lắp viên thuốc ấy vào để làm chi…
- Chả lẽ ngươi không nghe thấy người ta nói hay sao? Tất cả môn hạ của Thiết Diện Điểu Trảo hễ bị bắt sống, chỉ trong nháy mắt đã chết liền hay sao?
Lúc ấy Trị Toàn mới vỡ nhẽ, liền rầu rĩ gật đầu. Vương Mai lại nói tiếp:
- Sự thực kế đó là hạ sách, nhưng vì muốn giữ bí mật cho bản môn, bắt buộc ta phải làm như vậy! Nếu khi nào ngươi đã bị người ta biết rõ lai lịch của mình, chỉ cần ngấm ngầm vận công cắn vỡ chiếc răng hàm ấy, thế là được chết một cách không cảm thấy đau đớn chút nào. Môn đồ của bản môn nhiều lắm, đa số chỉ được lệnh ngang truyền xuống thôi, nghĩa là những lệnh ở trên truyền xuống là do người đồng vế với chúng truyền cho chúng.
Vả lại mỗi một lệnh nào nhiều lắm cũng chỉ có thể ba bốn người biết rõ thôi, nhất đến thượng cấp có lệnh phải tập thể hành động, lúc ấy ai nấy mới đều dùng khăn đen che mặt, cấm tuyệt không được chuyện trò riêng với nhau. Như vậy, dù là người đồng môn nhiều khi gặp nhau cũng không biết đối phương là ai?
Nói tới đó, y thị lấy một miếng vải đen che mặt ném cho Trị Toàn và nói tiếp:
- Đây, ngươi cất giữ miếng vải này, đừng có đánh mất hoặc để cho ai trông thấy…
Y thị vừa nói tới đó, thì trong rừng đã có tiếng người kêu gọi sư phụ và cha luôn luôn. Trị Toàn biết Kim Vũ với Tô Hãn đã tìm kiếm tới, y lo âu khôn tả.
Vương Mai ẵm Xảo Yến lên, rỉ tai Trị Toàn khẽ nói:
- Bây giờ không còn mấy thì giờ nữa. Người mau đi gặp con, rồi đến nhà của Hồ Hình kiếm khách ở Lan Châu thăm dò tin tức của các nơi. Lúc ấy ta sẽ đích thân tới đó, gặp ngươi chuyện trò sau, còn con gái của ngươi, thì ngươi cứ yên tâm, không những ta chữa khỏi cho cô bé, mà còn dạy cô ta mấy thế võ tuyệt nghệ. Khi nào cô ta học thành những miếng võ ấy, thế nào cũng trả được mối hận thù hôm nay…
Trị Toàn thấy Vương Mai không hề nhắc nhở đến chuyện Phủ Cốt Độc Trâm, y lo âu khôn tả, vội van lơn:
- Cô nương, còn trên người của tiểu lão…
Vương Mai mỉm cười đáp:
- Người khỏi quan tâm đến vấn đề đó. Người nào đã gia nhập, ai ai cũng phải có một mũi kim ấy ở trong người. Mũi kim độc này tuy lợi hại, nhưng cứ ba tháng mới lâm nguy một lần, quý hồ trong ba tháng ấy người không thay lòng đổi dạ, thì tự nhiên sẽ có người đưa thuốc giải đến cho. Bằng không, hì hì…
Tiếng cười ấy của y thị rất thâm trầm, và đã tỏ rõ hết lòng độc ác của y thị. Trị Toàn run rẩy lẩy bẩy, nghĩ bụng:
“Thế là hết”.
Y chỉ mắt hoa một cái. Vương Mai vừa cười vừa ẵm Xảo Yến nhảy lên ngọn cây cao hơn ba trượng đi mất dạng.
Lúc ấy Trị Toàn chỉ cảm thấy mình mẩy tê tái, lục thần vô chủ, bao nhiêu sự đau đớn đều dồn cả lên một lúc.
Y liền gục xuống đống lá khô, nức nở khóc. Tiếng khóc ấy của y như chim Đỗ Quyên kêu, như tiếng vượn hú, nghe rất thê thảm.
Tô Hãn với Kim Vũ bị lạc lối, tìm kiếm mãi không thấy cha mình đâu hết. Thoạt tiên, chúng nghe thấy tiếng gào khóc, cả hai đều cảm thấy gay cấn khôn tả.
Sau nghe thấy tiếng khóc ấy nghe quen thuộc lắm, chúng ngạc nhiên vô cùng. Chúng vội tìm kiếm về phía có tiếng khóc. Lúc tới gần chúng đều cả kinh thất sắc.
Từ thuở bé đến giờ, chưa bao giờ Tô Hãn với Kim Vũ trông thấy Trị Toàn khóc lóc như vậy, nên cả hai vội chạy lại ẵm Trị Toàn lên, mồm thì kêu gọi:
- Cha…
Trị Toàn ngẩng đầu lên, trông thấy con mình lại càng đau lòng thêm, vội ôm lấy Tô Hãn và cũng kêu lên một tiếng:
- Con ơi!
Cả hai cha con đều ôm nhau khóc sướt mướt.
Kim Vũ là người rất lạnh lùng, trông thấy sư huynh với sư phụ mình khóc như vậy, y lại còn tức cười chứ không thấy động lòng thương gì hết.
Nhưng y nhìn xung quanh không thấy hình bóng của Xảo Yến đâu cả, y hoảng sợ vô cùng, liền nghĩ bụng:
“Có lẽ là sư phụ ta khóc lóc như vậy, thể nào cũng có liên quan đến sư muội của ta cũng nên?”
Y là người yêu Xảo Yến vô cùng, vừa nghĩ tới đó, y càng lo âu thêm nên y không khuyên sư phụ và sư huynh vội, mà chỉ đi quanh đó tìm kiếm Xảo Yến thôi.
Đi một vòng, y không thấy Xảo Yến đâu hết, y mới quay trở lại chỗ cạnh cha con Trị Toàn, lớn tiếng hỏi:
- Sư phụ! Làm sao thế? Sư muội đâu rồi?
Nói xong, y lại lay người Tô Hãn và hỏi:
- Sao cả sư huynh cũng khóc lóc thế này? Có mau khuyên sư phụ nín khóc và hỏi xem tung tích của sư muội ở đâu không, chứ khóc lóc như thế này có ăn thua gì đâu?
Sự thật Trị Toàn thấy cha mình khóc, mình cũng khóc theo, chứ y cũng không biết tại sao mà khóc như thế cả? Bây giờ thấy Kim Vũ nói y mới tỉnh ngộ, vội gạt lệ và hỏi Trị Toàn rằng:
- Cha làm sao thế? Em Xảo Yến đâu?...
Khóc lóc một hồi, Trị Toàn từ chỗ mê man đã trở về hiện thực. Y đưa mắt nhìn xung quanh trông thấy con và rể, vội đứng dậy phủi bụi một hồi, và suy nghĩ xem có nên nói rõ cho con và rể biết Xảo Yến đi đâu không?
Tô Hãn thấy sắc mặt của cha mình nhợt nhạt, trông như đã già thêm mười mấy năm vậy. Y đau lòng khôn tả, vội tiến lên đỡ Trị Toàn, nhưng không biết nói như thế nào an ủi được cha già?
Lúc ấy Kim Vũ tìm kiếm mãi cũng không thấy Xảo Yến đâu hết, càng lo âu thêm, vì vậy y vừa thấy Trị Toàn hơi tỉnh táo đã vội lên tiếng hỏi ngay:
- Sư phụ, sư muội đâu? Sao không thấy sư muội…
Trị Toàn thấy Kim Vũ hỏi đến Xảo Yến, rùng mình đến thót một cái, rồi trố mắt lên nhìn Kim Vũ mà trả lời từng chữ một:
- Nó… chết… rồi!
Tô Hãn và Kim Vũ đều ngẩn người ra, Tô Hãn không sao nhịn được nước mắt nhỏ ròng ngay, nhưng Kim Vũ có vẻ không tin ngơ ngác nhìn Tô Hãn và nghĩ bụng:
“Không, có lẽ nàng bỏ đi thì đúng hơn… nhưng tại sao sư phụ lại bảo nàng đã chết?...”
Y ngẩn người ra nhìn thẳng vào mặt Trị Toàn, thấy mắt của Trị Toàn lộ vẻ oán độc, nhưng y không hiểu sư phụ mình căm hờn ai? Sao y bỗng cảm kích thầm, vì sợ sư phụ định giết hại mình chăng? Cho nên y giả bộ cúi đầu xuống, cũng dùng tay áo làm như lau chùi nước mắt vậy nhưng trong lòng y lại càng hoài nghi thêm.
Quả thực Trị Toàn định giết chết Kim Vũ, nhưng dù sao tình thầy trò bấy lâu nay, nên nhất thời y không nỡ ra tay. Y chỉ thở dài rồi uể oải nói:
- Đi!
Y đi trước, Tô Hãn và Kim Vũ theo sau. Lúc này Tô Hãn cũng nhận thấy cái tin em mình bị chết chắc bên trong thế nào cũng có tình tiết éo le. Bằng không cha mình là người rất cứng cỏi, mà tại sao lại vô duyên vô cớ khóc lóc như thế.
Tuy y nghi ngờ như vậy, nhưng không dám hỏi Trị Toàn, vì sợ càng làm cha mình đau lòng thêm. Vì vậy y không dám hỏi nữa mà cứ theo cha mình xuống núi thôi.
Kim Vũ đi sau cùng, vừa đi vừa để ý tìm kiếm Xảo Yến. Y vừa tức giận vừa lo âu, nếu Trị Toàn không phải là sư phụ của y, thì thế nào y cũng phải đè Trị Toàn xuống hỏi cho ra nhẽ mới thôi, nhưng y tự biết với tài ba của mình thì làm sao đè nổi Trị Toàn. Nên y cứ hậm hực mà đi theo thôi.
Lúc ấy trên đỉnh núi các người đến xem trận đấu đã rút lui gần hết, Hoa Thiến Thiến đã chuyện trò với Hàn Thiến Thiến.
Hàn Thiến Thiến thấy Hoa Thiến Thiến đoan trang và quí phái như vậy, trong lòng đã rất hâm mộ. Nên cha con Trị Toàn vừa đi khỏi, nàng đã vội nắm hai tay Hoa Thiến Thiến ân cần hỏi:
- Chị đẹp lắm! Thế ra chị quen biết đại ca đây à?
Hoa Thiến Thiến bị Trị Toàn nói như vậy, đang bực mình đến ngẩn người ra, thì bỗng thấy Hàn Thiến Thiến chạy tới vồn vã hỏi như vậy. Thoạt tiên nàng cũng ngạc nhiên vô cùng, nhưng sau nghe thấy Hàn Thiến Thiến luôn mồm hỏi han như thế, nhất là thái độ của nàng lại chân thành và vồn vã như vậy, nên nàng cũng có thiện cảm với Hàn Thiến Thiến ngay. Nàng tủm tỉm cười với giọng dịu dàng đáp:
- Cô em khiêm tốn lắm! Cô mới đẹp hơn chị chứ. Chị họ Hoa và tên cũng như tên của cô là Thiến Thiến…
Thiến Thiến nghe nói rất lấy làm kinh ngạc nhưng lại hớn hở lớn tiếng hỏi:
- Có thực không? Tên chị cũng là Thiến Thiến, chữ nhân đứng cạnh chữ Thanh phải không?
Hoa Thiến Thiến khẽ gật đầu, rồi lại bỗng lắc đầu đáp:
- Tên tôi là chữ Thiến ấy thực, nhưng khác hơn cô em là chữ Thiến tên tôi có thêm Thảo đầu.
Hàn Thiến Thiến cả mừng la lớn:
- Nếu vậy thì hay lắm! Khi ký tên không còn bị lầm nữa…
Nàng vừa nói tới đó, trông thấy Bại Sự lão nhân đang đứng ở gần đó, vội vẫy tay kêu gọi:
- Cha ơi, mau lại đây, chị này cũng tên là Thiến Thiến như con đấy.
Bại Sự lão nhân tới gần, cười hi hi đáp:
- Con gái cưng của cha khỏi cần giới thiệu. Tiểu điệt, không ngờ cháu chóng lớn đến thế, cháu còn nhận ra được già này không?
Thiến Thiến tiến lên vái chào và nói:
- Ân bá bá vẫn mạnh giỏi đấy chứ? Trông hình dáng của lão bá bá không thay đổi chút nào, như vậy làm sao mà cháu lại không nhận ra được? Sáng nay cháu vừa hay tin đã định đi kiếm bá bá để giải hòa cho đôi bên, ngờ đâu…
Bại Sự lão nhân ha hả và đỡ lời:
- Không phải là già này ưa nói xấu người đâu, sự thực người như chị của cháu thực không ai đả thương được. Cho nên già này vừa tới nơi trông thấy có cháu ở đấy, đã vội lánh mặt ngay.
Hoa Thiến Thiến thở dài, cau mày lại nói tiếp:
- Hà! Trước kia tính nết của chị Xảo Yến có như thế đâu! Không ngờ mấy năm nay tính nết của chị ấy lại thay đổi nhanh như vậy. Nhưng bá bá cũng không nể mặt cháu chút nào, như vừa rồi lão bá bá trông rõ chị Xảo Yến thế nào cũng bị thương nặng lắm, nhỡ chị ấy có mệnh hệ nào, thế nào cha cháu cũng trách cứ cháu…
Bại Sự lão nhân cười ha hả và cướp lời nói:
- Cháu khỏi phải lo âu, già dám cam đoan con nhãi ấy sẽ không bị chết đâu…
Nói tới đó, ông nhìn Thiên Tứ nháy mắt một cái và hỏi chàng rằng:
- Tiểu tử bảo già này nói có phải không?
Thiên Tứ vừa rồi đã trông thấy rõ Hàn Thiến Thiến chưa dỡ toàn lực tấn công, nên Xảo Yến có bị thương nặng thực, nhưng dám chắc không thể nào chết được.
Lúc này chàng thấy Bại Sự lão nhân hỏi, lại thấy Hoa Thiến Thiến cùng Hàn Thiến Thiến đều nhìn cả vào mặt mình, chàng liền mỉm cười nói:
- Lão tiền bối nói rất phải. Tô Xảo Yến tuy bị thương, nhưng chỉ ngất thôi, chứ không thể nào chết được.
Hàn Thiến Thiến vẫn lo âu, chỉ sợ Xảo Yến bị mình giết chết thực. Bây giờ thấy Bại Sự lão nhân với Thiên Tứ nói như thế, nàng mới an tâm liền khẽ thở dài đáp:
- Nàng ta không chết thì còn gì hay bằng. (Nếu không, em buồn đến chết đi được!)
Nói tới đó, nàng đưa mắt liếc nhìn Hoa Thiến Thiến và hỏi:
- Chị không trách cứ em đả thương chị họ của chị chứ ạ?
Thiến Thiến không tiện trả lời, chỉ đưa mắt nhìn Thiên Tứ, nhờ chàng giải vây hộ. Thiên Tứ hiểu ý ngay, vội xen lời nói:
- Thôi đã muộn lắm rồi, chúng ta cũng nên trở về thành thôi… Hiện giờ Hoa cô nương ở đâu thế?
- Bại Sự lão nhân cười ha hả xen lời nói:
- Việc gì phải hỏi nữa, chắc thể nào cũng ở nhà của Hồ Hình Kiếm Khách gì đó phải không?
Hoa Thiến Thiến nhìn Thiên Tứ tủm tỉm cười và dắt tay Hàn Thiến Thiến, Thiên Tứ rồi nói:
- Vâng cháu ở đó thực. Bá phụ, cô em và cả La công tử nữa, mời ba vị đến chỗ tôi ngồi chơi chốc lát chớ.
Hàn Thiến Thiến hớn hở đáp:
- Hay lắm! Đại ca, chúng ta đi đến chỗ ở của chị Hoa ngồi chơi đi?
Thiên Tứ không tán thành, liền đáp:
- Để mai kia tới đó cũng chưa muộn, vì nơi đó không phải là nhà của Hoa cô nương, mà hiện giờ võ lâm quần hùng lại đang tề tập ở đó. Chúng ta tới đó sớm, ắt không tiện tý nào.
Hàn Thiến Thiến có vẻ không vui, nhưng không dám phản đối chỉ chẩu môi ra thôi. Hoa Thiến Thiến cũng không vui nổi, nàng không ngờ Thiên Tứ lại cứng rắn như vậy…
Ngờ đâu Thiên Tứ đổi giọng, nói tiếp:
- Nhưng nếu Hoa cô nương được rỗi, xin mời đến chỗ bạt Mông Cổ của chúng tôi đang ở ngồi chơi. Thiến muội đang không có bạn, nếu Hoa cô nương vui lòng hạ cố, thì tại hạ rất mong muốn cô nương kết thành bạn tri kỷ với Thiến muội.
Hai người nghe thấy Thiên Tứ nói như vậy mừng rỡ khôn tả. Tuy Thiên Tứ không lên tiếng nói thêm nữa, nhưng trông thấy hai nàng đẹp đôi như thế, trong lòng cũng khích động vô cùng.
Hoa Thiến Thiến cất tiếng nói như chim oanh, đỡ lời chàng:
- Nếu Hàn muội muội không khinh tôi, thì tôi rất muốn được cùng muội kết thành bạn tri kỷ.
Hàn Thiến Thiến mừng rỡ vô cùng, kéo Hoa Thiến Thiến nhảy đến cạnh con hươu mồm thì hớn hở nói:
- Hay lắm! Chị Hoa đi đến bạt của chúng tôi ở, để chúng ta kết nghĩa với nhau…
Hai người như hai con bươm bướm, nhảy lên lưng hươu phóng đi luôn.
Bại Sự lão nhân nhìn Thiên Tứ làm mặt xấu, Thiên Tứ mặt đỏ bừng lườm lại ông ta. Bại Sự lão nhân không những không giận, trái lại còn cười ha hả và đuổi theo hai nàng, vừa đi ông ta còn vừa nói vọng lại:
- Tiểu tử có mau đuổi theo chúng không?
Thiên Tứ đang định đuổi theo hai nàng, nghe thấy Bại Sự lão nhân nói như thế liền ngừng chân ngay không đuổi theo nữa. Khi nào Bại Sự lão nhân chịu để cho mình đứng yên, vội chạy lại lôi chàng đi luôn.
Thiên Tứ đi qua cạnh rừng, bỗng nghe thấy trong rừng có tiếng động rất khẽ vọng ra. Chàng vội quay đầu lại nhìn, thấy Thích Thích Ông đang ẩn núp ở trên một cành cây lớn và đang vẫy gọi chàng.
Thiên Tứ thấy thế ngạc nhiên vô cùng.
Chàng thấy Bại Sự lão nhân đã đi xa rồi, và thấy bốn chung quanh không có bóng người nào hết, chàng liền chạy luôn vào trong rừng.
Hai người ẩn thân ở trong bụi cây thì thầm nhỏ to một hồi, người ta chỉ thấy Thiên Tứ từ từ bước ra, rồi giở hết tốc lực khinh công ra chạy xuống núi, đuổi theo Bại Sự lão nhân cùng hai nàng kia.
Con Ngân Ngưu đang đứng ở ngoài bạt, trông thấy Thiên Tứ liền kêu “hò” một tiếng.
Thiên Tứ vội chạy tới cạnh con bò vuốt ve nó vài cái, chưa kịp vào trong bạt, thì đã thấy bên trong có tiếng người vừa cười nói vọng ra rằng:
- Đại ca, còn đứng ở ngoài ấy như thế làm chi nữa, em với chị Hoa đã kết nghĩa với nhau rồi…
Tiếng nói chưa dứt, đã có một thiếu nữ ở bên trong chạy ra lôi kéo Thiên Tứ vào trong bạt liền.
Bại Sự lão nhân đang ngồi ở dưới đất ăn nhậu, Thiến Thiến liền nói với Hoa Thiến Thiến rằng:
- Đại tỷ, đại ca lớn hơn chị, sau này đại tỷ cũng gọi anh ấy là đại ca nhé?
Hoa Thiến Thiến rất tán thành ý kiến của Hàn Thiến Thiến, nhưng nàng hổ thẹn chỉ đứng dậy cúi đầu chào chàng thôi chứ không dám lên tiếng gọi.
Hàn Thiến Thiến thấy hai người cứ cúi đầu xuống, chứ không nói chuyện với ai hết, liền lên tiếng hỏi:
- Này! Sao hai người không nói chuyện với nhau mà cứ im lặng hoài như thế?
Thấy Hàn Thiến Thiến nói như thế cả hai lại cùng hổ thẹn thêm. Thiên Tứ liền nói lảng sang chuyện khác mà hỏi Hàn Thiến Thiến rằng:
- Thiến muội, anh đói lắm rồi, có gì ăn không?
Hàn Thiến Thiến vội chạy đi sửa soạn thức ăn, rồi bày la liệt trên mặt đất. Nàng kéo Hoa Thiến Thiến ngồi xuống và nói:
- Đại tỷ đừng có khách sáo nữa, ngồi xuống ăn uống với chúng em đi.
Hoa Thiến Thiến cũng bắt chước Bại Sự lão nhân dùng thức ăn, rồi vừa ăn vừa nói:
- Chị không khách sáo đâu, em nên nhớ chị cũng là người vẫn chường mặt đi lại trên giang hồ chịu khổ quen đi rồi.
Bại Sự lão nhân vừa ăn vừa lẳng lặng để ý nhìn thần sắc của ba người. Thiên Tứ cũng chỉ cúi đầu ăn nhậu thôi, chứ không dám nói năng gì, riêng có Hàn Thiến Thiến là sung sướng nhất, vì trong một đêm nàng đã được một người cha nuôi, lại có đại ca và đại tỷ nữa. Nhưng còn một điều khiến nàng khoái chí hơn nữa là nàng ngày đêm chỉ mong mỏi được làm hiệp nữ, thì hôm nay đã được mọi người gọi mình là hiệp nữ một cách rất dễ dàng.
Tối hôm đó, trên con đường cái quan từ chân núi đi vào trong thành đang yên lặng như tờ không có một bóng người nào cả, thì bỗng có hai bóng người ở đâu xuất hiện. Hai cái bóng người đó là một nam một nữ, đang đi người đàn ông lên tiếng hỏi:
- Hoa cô nương làm sao thế? Thấy khó chịu phải không?...
Người nữ lộ vẻ không hài lòng câu hỏi ấy, nên nàng ta vội đáp:
- La đại ca, tiểu muội đã kết nghĩa với Thiến muội rồi, tại sao… huynh cứ gọi tiểu muội là cô nương như thế… Có phải đại ca không muốn nhận người em gái này đấy không!
- Hoa cô… à không, Thiến muội chớ có hiểu lầm, tại hạ đâu có ý đó…, tại hạ…
- Đại ca khỏi cần phải giải thích nữa, tiểu muội nói đùa đấy thôi.
Không cần phải nói rõ quý vị độc giả cũng phải biết hai người đó là Thiên Tứ với Hoa Thiến Thiến rồi.
Thiên Tứ thấy Hoa Thiến Thiến nói như vậy, trong lòng rạo rực vô cùng, nghĩ bụng:
“Nếu hai nàng Thiến Thiến này thương nhau như chị em, nếu…”
Hoa Thiến Thiến thấy chàng không nói gì nữa ngạc nhiên vô cùng, ngước lên nhìn, thấy chàng đang trố mắt lên nhìn mình, nàng hổ thẹn vô cùng, nửa mừng nửa hờn hỏi:
- Sao đại ca cứ nhìn tiểu muội như vậy? Chả lẽ trên mặt tiểu muội có chữ gì, hay là lần đầu tiên đại ca mới trông thấy tiểu muội hay sao?
Ngờ đâu, nàng vừa nói tới đó thì Thiên Tứ đã giơ tay ra nắm tay nàng khen ngợi rằng:
- Thiến muội đẹp quá!
Thiến Thiến thừa cơ ngã ngay vào lòng chàng, lầm bẩm hỏi:
- Có thực không… nhưng tiểu muội đẹp sao bằng thiên kim tiểu thư Kim Toàn Viện với Thiến muội cơ chứ?
Ngờ đâu mấy lời nói ấy của Hoa Thiến Thiến lại như sét đánh ngang tai, khiến Thiên Tứ giật mình vội lui về phía sau ba bước, mặt đỏ bừng và đáp:
- Nội tử với Thiến muội tuy mỗi người có một vẻ đẹp riêng, nhưng vẫn không đường hoàng và cao quý bằng hiền muội. Tiểu huynh…
Hoa Thiến Thiến thấy thái độ của Thiên Tứ như vậy và lại thấy chàng nói như thế trong lòng rất ân hận là sao bỗng dưng mình lại nhắc nhở đến Trương Thiến Thiến và Hàn Thiến Thiến, khiến chàng không dám âu yếm mình như trước nữa.
Tuy trong lòng ân hận, nhưng nàng vẫn không để lộ ra mặt, mà chỉ mỉm cười rồi tiếp tục đi luôn. Vừa đi nàng vừa hỏi Thiên Tứ tiếp:
- Đại ca còn nhớ bữa nọ, đang lúc đêm khuya chúng ta nói chuyện với nhau không?
Thiên Tứ không hiểu nàng nhắc nhở đến chuyện đó làm chi, chàng chỉ gật đầu thôi, chứ không dám phát biểu ý kiến. Thiến Thiến lại nói tiếp:
- Buổi nói chuyện đó khiến tiểu muội nhớ mãi từ đó đến giờ. Lúc ấy tiểu muội cũng biết đại ca không phải là người tầm thường, sau này tương lai thể nào cũng rạng rỡ lắm. Nhưng chúng ta chia tay không lâu thì tiểu muội nghe thấy giang hồ đồn đại, đại ca đã làm rể cho Kim Toàn Viện.
Thiên Tứ định biện bạch. Ngờ đâu Thiến Thiến lại nói tiếp:
- Lúc ấy chị Xảo Yến với dượng, cùng các người đều cho là đại ca tham của mà lấy tiểu thư của nhà họ Trương. Nhưng tiểu muội không tin, cho tin ấy dù có thực đi chăng nữa, chắc bên trong thể nào cũng có chuyện gì rất éo le, chứ không giản dị như thiên hạ đồn đại đâu.
Thiên Tứ thấy nàng ta nói như vậy cảm động vô cùng và nhận thấy nàng thông minh sáng suốt như vậy mới thực là người tri ân với mình. Vì thế, chàng vội đỡ lời:
- Thiến muội nói không sai, bên trong quả có nhiều chuyện éo le lắm, huynh không sao tả xiết được và nói ra cũng không ai dám tin…
Thiến Thiến mừng thầm, ngẩng đầu lên nhìn trăng và khẽ nói tiếp:
- Nhân lúc này đang rỗi rãi, nếu đại ca không nghe, để tiểu muội vội đi ngủ thì kể cho tiểu muôi khỏi thắc mắc có hơn không?
Thiên Tứ thấy nàng khát vọng muốn biết chuyện đó, không nhẫn tâm để nàng thất vọng. Nên chàng vội đáp:
- Nếu Thiến muội muốn nghe, tiểu huynh xin kể cho Thiến muội biết rõ sự thực…
Thế rồi chàng bèn kể ra đầu đuôi câu chuyện đó cho Hoa Thiến Thiến nghe.
Hoa Thiến Thiến nhận thấy đó quả thực là duyên trời, bằng không sao lại có chuyện kỳ lạ như thế. Vả lại xưa nay Thiên Tứ không biết uống rượu, hôm đó lại cao hứng uống luôn mấy chén như vậy. Nếu không bị say rượu thì đâu đến nỗi có chuyện đó? Vì thế, Thiến Thiến không những không ghen với Trương Thiến Thiến mà chỉ thở dài u oán đỡ lời:
- Mối lương duyên của đại ca và Trương tiểu thư thực là do trời ban cho. Bây giờ Trương tiểu thư đã được làm môn hạ của Âm Bà Bà, với kỳ mạch thiên phủ của nàng, tiểu muội đoán chắc chỉ vài năm nữa là nàng cũng luyện thành kỳ công hãn thế, rồi cùng đại ca tay dắt tay hành hiệp giang hồ, thì thực là đẹp đôi quá!
Thiên Tứ thấy nàng không có vẻ gì là ghen tức hết, ngạc nhiên vô cùng, trái lại nàng còn chúc phúc cho hai người như vậy, khiến chàng càng ngạc nhiên thêm. Nhưng chàng tin lời nói của nàng là thành tâm mà nói ra, chứ không có vẻ gì màu mè hay dối trá hết. Vì vậy…
Thiến Thiến lại nói tiếp, nhưng lời nói của nàng rất khẽ và thần sắc của nàng rất u sầu. Nàng liếc mắt nhìn trộm Thiên Tứ, lẩm bẩm tự nói tiếp. Thiên Tứ phải cố lắng tai, mới nghe thấy nàng nói rằng:
- Trời ơi! Đôi nhân duyên của họ quả là mỹ mãn nhưng còn ta với Thiến muội thì sao…
Thiên Tứ nghe nói giật mình đến thót một cái cảm động vô cùng, cứ đứng ngẩn người ra.
Thiến Thiến thấy vậy bỗng kinh hoảng khẽ rú lên một tiếng, rồi chạy thẳng về phía thành Lan Châu ngay. Thiên Tứ vội đuổi theo và kêu gọi:
- Thiến muội! Hãy ngừng chân lại!
Hoa Thiến Thiến vẫn cắm đầu chạy, nức nở khóc và đáp vọng lại:
- Đại ca cứ trở về đi, một mình tiểu muội cũng có thể về được… Đại ca cứ yên tâm.
Tuy nghe nàng nói như thế, Thiên Tứ vẫn không yên tâm, cứ đuổi theo tiếp, vừa đi chàng vừa nghĩ cách làm thế nào giải thích cho nàng khỏi u oán như thế.
Không bao lâu, hai người đã đi tới thành Lan Châu. Dưới chân thành có một con sông rộng hơn hai trượng. Thiên Tứ bỗng thấy Thiến Thiến cứ chạy thẳng xuống sông chứ không nhảy qua, chàng hoảng sợ vô cùng, lại tưởng nàng ta định tự tử, vội kêu gọi:
- Thiến muội không nên!...
Chàng vừa kêu gọi vừa phi thân tới chỗ cách Thiến Thiến chừng một thước.
Thiến Thiến nghe thấy tiếng kêu gọi của Thiên Tứ, giật mình đánh thót một cái, thần trí mới tỉnh táo hẳn và vội lấy tay áo lau chùi nước mắt. Lúc ấy nàng mới phát giác chỉ còn bốn thước nữa là mình đã giẫm xuống sông rồi.
Nàng càng kinh hãi thêm muốn đổi hơi lấy sức, nhưng đã muộn rồi. Nàng đành nhắm nghiền hai mắt lại, để mặt cho thân hình của mình rớt xuống dưới sông.
Thiên Tứ vừa tới gần, thấy nàng đã rớt xuống bên dưới, chàng lo âu vô cùng, không còn ngần ngại gì nữa, liền giơ hai tay vươn ra ôm ngang nàng, nhún chân một cái, xốc nàng nhảy ngay lên trên cao.
Thiến Thiến bỗng thấy người mình không rớt xuống thì chớ, mà lại còn phi lên trên cao. Thoạt tiên nàng cả kinh, sau nàng lại mừng rỡ, nhưng chỉ thoáng cái thôi, lòng oán hờn lại nổi lên ngay, nàng vội giãy giụa phản kháng.
Lúc ấy Thiên Tứ đã đưa nàng qua mặt sông rồi, chàng định hạ thân xuống chân thành, nhưng thấy nơi đó không có chỗ để đậu chân.
Chàng đang khổ thầm, định dùng Kim Cương Chỉ móc tay vào tường thành để nghỉ ngơi tạm, không ngờ lúc ấy Thiến Thiến lại giãy giụa. Đã thế mà thôi đâu, tên lính canh ở trên tường thành vừa rồi nghe thấy tiếng quát của chàng, đã ngó đầu ra quát hỏi:
- Ai đó?
Thiên Tứ giật mình kinh hãi, tay phải lại vội túm chặt lấy lưng của Thiến Thiến, bỗng nhấc mạnh lên một cái, người của Thiến Thiến đã bị chàng xách lên hơn thước. Đồng thời chàng còn khuyên nàng rằng:
- Thiến muội làm gì thế? Có…
Chàng vừa nói, tay trái của chàng nhanh nhẹn chộp ngay một hòn đá nhô ra ở trên tường thành.
Ngờ đâu, chàng vừa nói tới đó, thì áo của Thiến Thiến quá mỏng không chịu đựng nổi sức nặng của người nàng, nên chỗ trước đã nứt rạn kêu đến “soạt” một tiếng. Thiến Thiến phát giác thì thất kinh kêu la một tiếng và dùng hai tay ôm chặt lấy ngực.
Thiên Tứ cúi đầu nhìn, chỉ thấy ngực nàng trắng xóa với một cái nhũ đỏ. Vì thế mà chàng bỗng thấy trong người rạo rực, suýt tý nữa thì mất chân khí, mất hết hơi sức, cả hai sẽ bị rớt xuống dưới.
Tên lính ở trên tường thành nghe thấy tiếng kêu la của Thiến Thiến liên dùng đèn Khổng Minh chiếu xuống bên dưới xem xét, đồng thời có một tên nữa giương cung lên bắn luôn mấy phát.
Thiên Tứ thấy thân hình của mình đã tụt xuống bên dưới, chàng vội định thần giơ tay trái ra ôm lấy ngang lưng Thiến Thiến, hai chân đạp mạnh vào tường thành một cái, người ngửa về phía sau, do vậy thế rớt xuống mới ngừng lại được. Chàng vội giở thân pháp “Ngư Lý Đảo Xuyên Ba” ra (cá chép vàng bơi ngược trên sóng), lúc người của chàng với Thiến Thiến tuột xuống chỗ cách mặt sông chừng ba thước. Chàng với Thiến Thiến đã phi ngược về phía sau, sang bên mé kia.
Lúc bấy giờ, Thiến Thiến đang nằm phục ở trên người chàng trai, mặt đỏ rần, tai biến đỏ, nàng vừa hổ thẹn lo âu, oán trách và thán phục. Lúc nãy, Thiên Tứ sử dụng thân pháp nguy hiểm như vậy, nàng không dám cử động nữa, cứ nằm yên ở trên người chàng thôi. Nếu lúc ấy nàng mà làm chân khí của Thiên Tứ bài tiết ra, thì hai người thể nào cũng rơi xuống sông liền, cho nên nàng cứ ngoan ngoãn nằm phục ở trên mình chàng.
Tai nàng nghe thấy tiếng trống ngực của chàng đập rộn rã, rõ mồn một. Đồng thời, nàng cũng nghe thấy tiếng những mũi tên của bọn lính canh ở trên tường thành bắn xuống kêu xoèn xoẹt nữa.
Mặt sông ấy rộng chừng hai trượng, Thiên Tứ dùng toàn lực đạp một cái, chỉ trong nháy mắt đã sang được bờ sông bên kia tức thì. Chàng quay đầu lại nhìn, thấy đã tới mặt đất rồi, liền buông thõng lưng xuống, đà phi ngang ấy đã giảm bớt ngay và hai chân của chàng cũng nhẹ nhàng hạ xuống mặt đất.
Nhưng hai tay chàng vẫn ôm chặt Thiến Thiến mà không chịu bỏ ra. Ngờ đâu, nàng vừa đứng thẳng người lên thì môi của nàng vừa và đụng vào môi của chàng. Cả hai đều cảm thấy như bị điện giật. Thiến Thiến kêu “ứ ự” một câu, rồi gục đầu vào ngực chàng nức nở khẽ khóc.
Thiên Tứ đang khoan khoái bỗng nghe thấy tiếng khóc, chàng cuống cả lên, định buông tay ra, nhưng thấy người Thiến Thiến mềm nhũn như không có xương vậy, nếu chàng buông tay ra lại sợ nàng té ngã, muốn không buông. Lại cảm thấy đã thoát khỏi chốn nguy hiểm rồi mà cứ ôm ấp nàng ta mãi như vậy thì biết nói năng làm sao? Vì thế chàng lo âu, giậm chân xuống đất mấy cái, thở ngắn than dài, khuyên rằng:
- Thiến muội! Hà! Hiền muội… làm sao thế? Tôi thực… không hiểu gì hết…
Thiến Thiến càng khóc nức nở thêm, không thèm trả lời chàng. Bất đắc dĩ, Thiên Tứ sau cùng phải nói tiếp:
- Thiến muội có chuyện gì bất mãn thế? Nói cho ngu huynh nghe đi! Nếu việc gì Thiên Tứ có thể làm được, không bao giờ để cho Thiến muội thất vọng đâu!
Chàng nói như vậy chẳng khác gì đã dâng một nửa tờ hàng biểu rồi không? Thiến Thiến là người rất thông minh, sao lại không hiểu ý nghĩa lời nói của chàng, nhưng nàng vẫn chưa mãn ý, vẫn khóc “hu hu” và u oán đáp:
- Tứ đại ca… em chỉ hận Trời xanh vô tình, cố ý trêu ngươi kẻ bạc mệnh này… em còn biết nói năng ra làm sao được nữa? Bây giờ việc gì cũng hỏng hết rồi… em không còn hy vọng gì nữa… Từ nay trở đi tiểu muội chỉ còn một cách là cắt tóc đi tu, cầu Trời khấn Phật phù hộ cho đại ca được hạnh phúc trăm năm…
Thiên Tứ ôm người ngọc vào lòng đã cảm thấy tâm thần bất định. Lúc này nghe thấy nàng ta nói những lời lẽ tiêu cực như thế, khi nào chàng lại nỡ để cho mỹ nhân đẹp như tiên này cắt tóc đi tu, sống cuộc đời cô độc và đìu hiu. Vì vậy, chàng không suy nghĩ gì hết, vội khuyên bảo tiếp:
- Thiến muội là người thông minh và có sắc đẹp như vậy, sao lại có ý nghĩ cắt tóc đi tu như thế?... Hơn nữa, trên thiên hạ này, còn khối người hơn La Thiên Tứ này nhiều. Chả lẽ Thiến muội lại không…
Đến lúc này chàng vẫn còn nói bướng, không chịu ngoan ngoãn dâng biểu xin hàng, nhưng Hoa Thiến Thiến có phải là người dễ đối phó đâu? Nàng không đợi chờ Thiên Tứ nói xong, lại lớn tiếng khóc lóc, và nghẹn ngào nói tiếp:
- Tấm thân… của một người con gái… quý giá biết bao… bây giờ đã… ở trước mặt đại ca… biết làm sao?
Nghe tới đó, Thiên Tứ đã hiểu hết ý muốn của nàng rồi, nhưng chàng lại kinh hãi đến toát mồ hôi lạnh ra. Chàng muốn buông tay ra, ngờ đâu Thiến Thiến người như bún vậy, cứ tựa vào lòng chàng, không để cho chàng buông tay. Chàng muốn giải thích, nhưng lại sợ càng giải thích càng phiền phức thêm.
Chàng đang cuống lên, không biết xử trí như thế nào, thì Thiến Thiến lại nói tiếp:
- Hơn nữa, tiểu muội đã hứa ngầm gửi gấm tấm thân này… ngờ đâu bây giờ đã đi muộn mất một bước… tuy phải làm lẽ, tiểu muội cũng đành chịu… nhưng người ta không dung thứ… cho nên…
Thiên Tứ nghe thấy nàng nói vậy, như đã trút được gánh nặng đồng thời mừng rỡ khôn tả và không do dự gì nữa, liền ngoan ngoãn dâng hàng biểu lên và nói:
- Tiểu huynh được Thiến muội đoái hoài như vậy thì còn gì bằng. Khi ở Kim Toàn Viện thành hôn với Trương tiểu thư, tiểu huynh đã nói cho Trương tiểu thư biết rồi, là trong thâm tâm của tiểu huynh đã có một người.
- Không ngờ Trương tiểu thư là người rất khoáng đạt, nàng nghe thấy tiểu huynh nói như vậy liền hoan nghênh ngay và nàng rất vui lòng có thêm mấy người bạn khuê phòng…
Lúc này Thiến Thiến không dám khóc to nữa, hiển nhiên nàng lắng tai nghe, trong lòng vừa nghi ngờ liền nghĩ bụng:
- Tứ đại ca nói trong thâm tâm còn có một người nữa… người ấy là ai?... À chả lẽ chàng nói ta với Thiến muội chăng?...
Nàng thấy Thiên Tứ ngắt lời, vội khẽ hỏi:
- Tứ đại ca vừa nói, người đó có phải là cô em họ hàng đấy không?
Thiên Tứ gật đầu, nhưng lại bổ túc một câu:
- Còn cô em yêu quý của anh nữa.
- Có thật không?
Thiên Tứ thấy nàng đã tủm tỉm cười rồi và trông rất xinh đẹp, vì vậy chàng thấy khoan khoái thêm. Hai người bốn mắt nhìn nhau. Thiến Thiến vừa hổ thẹn vừa mừng rỡ, lườm chàng một cái, và hỏi tiếp:
- Sao Tứ đại ca cứ nhìn em như vậy mà không nói năng gì hết?
Thiên Tứ thấy nàng nói, mùi thơm ở trong miệng nàng đưa ra khiến chàng không sao cầm lòng được, liền ôm lấy nàng hôn luôn.
Lần đầu tiên được đàn ông hôn, Thiến Thiến cảm thấy mình như bị điện giật vậy. Người càng mềm nhũn thêm, và giơ tay ôm lấy cổ chàng.
Thiên Tứ là người từng trải, nên càng ôm nàng chặt thêm, và nhất định không chịu buông tay.
Không biết trải qua bao lâu, hai người bỗng nghe thấy trống canh gõ ba tiếng. Hai người đều giật mình, Thiến Thiến kêu “hự”một tiếng, vội lui về phía sau hai bước. Nhưng mặt nàng rất hớn hở, đang định lên tiếng nói, thì lúc ấy nàng mới phát giác ngực hở hang, vội dùng hai tay che lấy đôi nhũ hoa.
Thiên Tứ cố trấn tĩnh tâm thần và nói:
- Thiến muội, đã muộn lắm rồi, để tiểu huynh đưa hiền muội về nhà trước. Ngày mai chúng ta sẽ nói chuyện sau.
Tuy Thiến Thiến không muốn rời khỏi người yêu, nhưng thấy áo mình rách rưới như vậy, không về thay ngay không được. Cũng may, hai người đã thông cảm nhau rồi, cuộc hôn nhân của mình đã định đoạt rồi, không còn sợ biến đổi gì hết, cho nên nàng ngẫm nghĩ giây lát liền gật đầu ngay.
Thiên Tứ ôm ngang lưng nàng, khẽ nói:
- Chúng ta đi thôi.
Nói xong, chàng nửa đỡ nửa ôm Thiến Thiến và giở khinh công thượng thặng ra nhảy qua con sông ở chân tường thành đi luôn.
Trong cái bạt Mông Cổ dựng ở trong u cốc, một ông già râu tóc đen nhanh với một thiếu nữ đẹp như hoa nữ, tức là Bại Sự lão nhân với Hàn Thiến Thiến hai người đang chờ Thiên Tứ.
Thấy chàng tiễn Hoa Thiến Thiến về thành mà sao mãi vẫn chưa thấy trở về, Hàn Thiến Thiến nóng lòng sốt ruột ngồi đứng không yên. Sau cùng nàng không sao nhịn được, liền lên tiếng phá bầu không khí câm lặng ấy mà hỏi cha nuôi:
- Sao đại ca tiễn đại tỷ đi lâu như thế mà vẫn chưa thấy về? Chả lẽ có chuyện gì xảy ra chăng?
Ngờ đâu Bại Sự lão nhân lại trợn to đôi mắt lên, và nói:
- Thiến nhi, có phải con định đi tìm Tứ đại ca đấy không? Nếu nó về thì đã sớm về tới nơi rồi, con có đi ra xem cũng vô ích thôi.
- Cha nuôi đã tọa công xong rồi ư? Để con vào thành kiếm đại ca nhé?
- Con có biết chỗ ở của Hoa Thiến Thiến đâu mà con đi tìm người. Nếu con đi thì chỉ mất công toi thôi. Hơn nữa, tiểu tử Thiên Tứ tài ba như vậy, con còn sợ y bị ai đánh đập hay sao?
Hơn nữa giờ uống thuốc của con đã sắp tới, con đi như vậy, không sợ lỡ mất thì giờ võ công của con lại thành tựu chậm một ngày…
- Từ giờ con xin cha nuôi đừng gọi đại ca là tiểu tử như thế nữa, khó nghe lắm!
- Được, từ giờ cha không gọi như thế nữa. Có lẽ đại ca của con đang đàm tình thuyết ái với chị Thiến Thiến của con thì đúng hơn.
Hàn Thiến Thiến trợn tròn xoe đôi mắt lên, vừa kinh hãi, vừa mừng rỡ, hỏi lại:
- Có thật không? Sao cha biết rõ như thế?
Vừa bực mình vừa tức cười, Bại Sự lão nhân cố ý nói khích Thiến Thiến để thử xem lòng nàng ra sao liền nói tiếp:
- Cha là người từng trải, sao lại không trông thấy hai người đưa mắt tống tình với nhau? Chỉ có con gái cưng của cha mới thật là ngu ngốc. Thiên Tứ đối xử với con như thế, mà y dám trước mặt cha con chúng ta tống tình nhau, chả lẽ con gái cưng của cha lại không tức giận hay sao?
Thiến Thiến đi đi lại lại hai lượt, rồi mới lắc đầu một cách ngây thơ và đáp:
- Tại sao con lại phải tức giận? Con rất mến Tứ đại ca và con cũng mến cả Thiến tỷ tỷ nữa. Con rất mong hai người yêu nhau như vậy. Chả lẽ cha không bằng lòng hai người yêu nhau như thế sao?
Bất đắc dĩ Bại Sự lão nhân thở dài một tiếng, rồi trả lời:
- Cha ư? Đáng lẽ việc này không liên can gì đến cha, cha cũng không muốn can thiệp vào làm chi, nhưng vì con đã làm con nuôi của cha, chẳng lẽ cha lại chịu để cho con bị thiệt thòi hay sao?
Thiến Thiến ngạc nhiên hỏi lại:
- Tại sao con lại bị thiệt thòi?
- Nếu tiểu tử Thiên Tứ mà yêu Hoa Thiến Thiến thực, lúc ấy chúng lấy nhau chúng sẽ xử trí với con gái của cha như thế nào…
- Cha nói gì thế? Đại ca chả đã lấy vợ rồi còn gì? Như vậy còn lấy đại tỷ sao được.
- Hà! Lấy thêm vợ nữa cũng không phải là chuyện lạ, quý hồ tên họ La ấy bằng lòng, y muốn lấy mấy vợ nữa cũng được.
Lần đầu tiên Thiến Thiến nghe thấy câu chuyện này, nên nàng cảm thấy rất kỳ lạ và cũng cao hứng không suy nghĩ gì hết, vội đỡ lời.
- Có thật không? Nếu vậy thì hay quá! Trước con cứ tưởng đàn ông chỉ được lấy một người vợ thôi. Đến bây giờ con mới biết người đàn ông được phép lấy nhiều vợ như vậy, thật sung sướng quá.
Thấy Thiến Thiến mừng rỡ như vậy, Bại Sự lão nhân rất ngạc nhiên vội hỏi tiếp:
- Như vậy có gì là sung sướng như thế? Chả lẽ…
- Sao con lại không sung sướng cơ chứ? Đại ca yêu đại tỷ, có thể cưới đại tỷ, đồng thời, đại ca yêu con, thì cũng có thể cưới con được nên con phải mừng rỡ chứ?
Bại Sự lão nhân không ngờ con gái nuôi của mình lại có lý luận ngây thơ như vậy! Thoạt tiên ông ta hơi ngẩn người ra, nhưng sau ông ta nghĩ lại, nhận thấy con gái nuôi của mình không những ngây thơ mà lại còn là người rất lương thiện. Vì thế ông ta không dám dùng lời lẽ khích bác con gái nuôi của mình nữa. Ông ta vội đứng dậy, đi vòng quanh cái bạt ấy một vòng, rồi quay trở lại, nói với Thiến Thiến tiếp:
- Con gái cưng, đã đến giờ rồi. Mau nuốt trái Tuyết Liên Tử đi và ngồi xuống vận công điều tức ngay. Vận công như vậy ba lần xong cha sẽ giúp con một tay…
Thiến Thiến móc túi lấy trái Tuyết Liên ra bỏ ngay vào mồm nuốt, rồi ngồi xuống vận công điều tức liền.
Những ngày trước, nàng vừa ngồi xuống đã quên hết bản thân với những việc xung quanh, phản thần hoàn hư ngay. Nhưng không hiểu tại sao, đêm nay nàng mừng rỡ quá, và cũng nhớ Thiên Tứ nữa, nàng ngồi xuống một hồi lâu mà vẫn không sao đuổi được ngoại ma ra khỏi người để phản thần hoàn hư. May nhờ có Tuyết Liên Tử đã hóa thành một luồng hơi lạnh chạy xuống đan điền, rồi tỏa ra tứ chi ngay.
Chỉ trong chốc lát, mặt nàng đang đỏ hồng bỗng biến thành xanh, Bại Sự lão nhân ngồi cạnh đó thấy vậy giật mình kinh hãi, vội dặn bảo:
- Con mau phản thần hoàn hư, điều công vận tức để cho chân khí chạy lên tỷ phủ, với xuống địa khuyết…
Ông ta vừa nói tới đó thì Thiên Tứ đã về tới. Ông ta giật mình đến thót một cái, vội giơ chưởng lên bảo vệ trước người Thiến Thiến, nhưng khi đã nhận ra là Thiên Tứ rồi, ông ta liền cau mày lại và hỏi:
- Tiểu tử, ngươi cũng biết trở về đấy à?...
Thiên Tứ mặt đỏ bừng, vội xua tay bảo Bại Sự lão nhân đừng nói nữa, và lẳng lặng đi tới bên cạnh Hàn Thiến Thiến ngồi xuống.
Hàn Thiến Thiến đang mong nhớ Thiên Tứ, nghe thấy Bại Sự lão nhân nói như vậy, biết chàng đã về tới, khoan tâm ngay. Nhờ vậy chân khí ở đan điền đang thưa thớt bỗng mau hẳn, và bao vây chặt lấy luồng hơi lạnh sắp sửa tản mác tức thì.
Nhờ vậy nàng mới không bị tẩu hỏa nhập ma. Thiên Tứ ngồi xuống xong, vội vận Đại Năng thần công lên, trước khi chưa đụng tay vào người của Thiến Thiến, chàng đã phải dùng phương pháp Truyền Âm Nhập Mật khẽ bảo cho nàng biết trước rằng:
- Thiến muội, tiểu huynh giúp hiền muội hành công đạo khí nhé…
Chàng vừa nói vừa để hai tay vào hai yếu huyệt ở sau lưng và ở giữa bụng của Thiến Thiến. Tuy là người ngây thơ vô tả, nhưng dù sao Thiến Thiến vẫn là một thiếu nữ đồng trinh, chưa bao giờ bị đàn ông rờ mó vào người như thế.
Lúc này nàng bỗng cảm thấy chỗ giữa bụng có một bàn tay nóng hổi, trống ngực của nàng cũng đập mạnh lên và mình liền nóng hổi ngay.
May thay Thiên Tứ đã dặn bảo trước, nên nàng thấy khác lạ mà vẫn phải cố hết sức trấn tĩnh.
Bại Sự lão nhân thấy Thiên Tứ chẳng nói chẳng rằng ngồi xuống ngay như vậy, tuy ông ta biết rõ ý định của chàng, nhưng trong lòng vẫn rất lo âu, vì cách mượn sức truyền chân này không những rất hao chân nguyên cho người thi pháp và hễ nhỡ tay một cái, là có thể khiến hai người cùng bị tẩu hỏa nhập ma, mất hết võ công ngay.
Vì vậy Đại Pháp Tá Lực Truyền Chân này phải công lực và nội lực rất bác đại mới dám ra tay như thế. Tuy ông ta lo âu, nhưng ông ta cũng biết Thiên Tứ là người có công lực phi phàm và xưa nay hành sự rất cẩn thận, nếu việc gì không chắc chắn không bao giờ chàng dám mạo hiểm cả. Nên ông ta mới không cản trở, chỉ quay người nhìn ra ngoài bạt để phụ trách phòng vệ hộ hai người thôi.
Đại Năng Thần Công của Thiên Tứ là một thứ của Nội gia chính tông huyền công tối cao nhất thiên hạ, lúc này chàng đem ra sử dụng thực là thần diệu vô phương. Khi hai tay của chàng vừa để vào hai yếu huyệt của Thiến Thiến, chân khí của chàng đã hóa thành hai luồng hơi nóng đổ dồn vào trong người của Thiến Thiến.
Một lát sau, Thiến Thiến nhận thấy hai luồng hơi nóng ấy kèm với chân khí của mình, đi tới đâu là thấy buồn buồn và nóng hổi tới đó, đồng thời cũng như muốn phá tan xác thịt của mình để nhảy ra bên ngoài vậy. Nàng lại cảm thấy luồng hơi lạnh ở trong đan điền cũng đi theo vào luồng hơi nóng với chân khí của mình, xuyên qua các kinh mạch. Đáng lẽ một luồng hơi nóng một luồng hơi lạnh không bao giờ dung hòa với nhau được vì thế mỗi khi chui qua một kinh mạch, là cả hai đều tranh nhau chui qua trước, trái lại chân khí của bản thân nàng không biết nên rút luồng nào mới phải, vì vậy mà biến thành khách thể chứ không phải là chân khí của mình nữa.
Lại trải qua một hồi lâu nữa, Thiến Thiến cảm thấy khắp mình mẩy của mình đâu đâu cũng có hai luồng cực nóng và cực lạnh chứa đầy và ở bên trong xung đột nhau, khiến nàng khó chịu không thể tưởng tượng được.
Nàng biết lúc này là giai đoạn quan trọng nhất, vì vậy nàng đành phải nghiến răng mím môi chịu đựng và quên hết cả mọi vật bên ngoài cứ nhất tâm nhất trí vận dụng Hàn Mai Huyền Ngọc Cương Khí Thần Công để tuần tự theo các kinh mạch mà du hành, hết vòng này đến vòng khác…
Quả nhiên nàng đã quên hết sự đau khổ và khó chịu ấy và cũng đạt tới mức quên cả bản thân lẫn mọi vật quanh mình.
Luồng hơi nóng nguội dần và luồng hơi lạnh cũng tan dần, dần dần hai luồng ấy đã hóa địch thành bạn dung hòa thành một khối, điều hợp với chân khí của bản thân nàng đã biến thành một thể.
Từ đó trở đi Thiến Thiến cảm thấy trong người khoan khoái dễ chịu, không cần phải tốn hơi sức cũng có thể chuyển vận được chân khí và cảm thấy người mình bỗng nhẹ nhàng như lông chim mà chỉ muốn bay ngay lên thôi.
Sau cùng, nàng đã luyện thành hạ đơn rồi, liền mở mắt ra trông thấy ngay Thiên Tứ mặt nhợt nhạt, mồ hôi nhễ nhại. Nàng giật mình kinh hãi và mới hiểu rõ tại sao đại ca lại như thế. Nàng rất cảm động nước mắt nhỏ ròng xuống, muốn ngã ngay vào lòng đại ca để tỏ bày tâm sự và muốn ôm cổ đại ca để lau chùi mồ hôi cho chàng.
Tuy muốn như vậy nhưng nàng không dám, vì biết lúc này Thiên Tứ đang vận công điều tức để bổ khuyết lại những sự tiêu hao vừa rồi. Nên nàng cứ ngẩn người ra ngồi yên ở chỗ cũ mà ngắm nhìn Thiên Tứ thôi. Đồng thời nàng lại nghĩ đến bây giờ đến lượt mình phải có bổn phận bảo vệ cho chàng…
Trải qua lần này, tuy nàng vẫn còn là gái đồng trinh, nhưng đã là một thiếu nữ thành thuộc.
Người Hai Đầu Người Hai Đầu - Trần Thanh Vân Người Hai Đầu