Chương 20
aylor ngó Scott điêu luyện cắt nhỏ các cây rau asparagus và cho vào nồi soup đang sôi trên bếp. Anh cho thêm một ít dầu ô-liu vào nồi.
"Anh biết không, khi anh mời tôi ăn tối, tôi không biết là anh sẽ tự nấu bữa tối," cô nói trong khi đang ngồi đối diện Scott phía bên này bàn bếp, uống li martini anh đã rót cho cô lúc cô mới đến.
"Nguyên tắc của cô là không được để nhìn thấy nơi công cộng, đâu có cho tôi lựa chọn nào khác," anh mỉm cười trêu chọc. Taylor để ý thấy một lọn tóc vàng đã rớt xuống trán anh gần mắt trong khi anh đang nấu. Có một nét gì đó khá hấp dẫn khi một người đàn ông vào bếp.
"Cám ơn anh đã thông cảm cho tôi," cô bảo anh. "Tôi phải cố giữ mọi việc kín đáo vì vụ án của tôi."
Scott nhún vai. "Không sao đâu. Đây vẫn chưa phải là lúc thích hợp nhất để người ta thấy tôi với người phụ nữ bí mật mà."
Taylor ngồi thẳng người trên ghế. Điều anh ta mới nói hơi lạ lùng. "Ý anh là gì?"
Scott liếc lên nhìn và thấy vẻ mặt cô nên anh mỉm cười trấn an. "Ồ, ý tôi là cô sẽ bị săn lùng nhiều hơn nếu giới truyền thông thấy chúng ta bên nhau."
Taylor gật đầu vẻ dịu đi. "Ồ, đúng rồi."
Đừng có đa nghi quá, cô tự bảo mình. Cố thư giãn, cô nhìn xung quanh để coi nhà của anh ra sao. Nhà bếp, phòng giải trí và phòng khách cho thấy Scott (hoặc người trang trí của anh) có khuynh hướng rất hiện đại. Tường trắng tinh, cầu thang kim loại, bàn bếp bằng đá đen, tủ chén bằng thép không rỉ, Taylor thấy thiết kế của ngôi nhà hơi... lạnh lẽo. Theo ý cô, điểm tuyệt vời nhất của ngôi nhà là phần ban công bên ngoài nhìn ra cảnh phố Los Angeles ngoạn mục.
rõ hơn, cô cầm li martini và bước ra cánh cửa trượt bằng kính.
"Anh có ngại không..." cô chỉ ra ngoài.
Scott lắc đầu. "Không ngại, cô cứ tự nhiên như ở nhà đi."
Taylor bước ra ngoài ban công, cảm thấy cơn gió đêm nhè nhẹ của Hollywood Hills mơn man. Co dựa vào thành lan can và nhìn ra thành phố đêm lấp lánh đèn màu.
Và cô tự hỏi, có lẽ khoảng lần thứ 100 của tuần này, là cô đang làm cái quái gì vậy.
Cô đã suy nghĩ đi suy nghĩ lại nhiều lần là có nên hủy cuộc hẹn này với Scott hay không. Cô đã làm cả một danh sách những lý do: nào là cô quá bận với các phiên tòa sắp đến, cô không biết rõ anh ta, cô không muốn có quan hệ gì ở Los Angeles, v.v. Nhưng không có lý do nào nghe có vẻ thuyết phục, thậm chí là với cô.
Scott Casey đã rủ cô đi chơi.
Scott Casey.
Taylor biết có nhiều phụ nữ chịu chết để được ở vị trí của cô tối nay. Và đó là điều làm cô khó nghĩ: cô nhận thấy nếu cô không thể đồng ý đi chơi với Scott Casey, thì cô cần phải nghiêm túc tìm hiểu lý do điều gì đã ngăn cản cô làm như vậy. Hay đúng hơn, ai đã cản trở cô.
Và đó là điều cô không muốn nghĩ đến.
Scott thò đầu ra ban công. "Bữa tối sẽ sẵn sàng trong 5 phút nữa. Cô có muốn một ly khác không?"
Taylor nhìn xuống ly martini đã cạn của cô. "Được, cám ơn nhiều."
Quyết định tận hưởng đêm tuyệt vời nhất cuộc đời của cô, bởi vì cuộc hẹn hò với Scott Casey sẽ là như vậy, Taylor theo anh đi vô trong.
"Anh đã học nấu ăn ở đâu?"
Scott (hay trợ lý của anh) đã sắp sẵn một bàn ăn với hàng chục cây nến lung linh. Âm nhạc - nghe giống như là bản nhạc nền của phim Garden State - phát ra từ những cái loa bí mật vang vang khắp nhà.
Scott mỉm cười trả lời cô. "Cô không biết à?" Anh tỏ vẻ ngạc nhiên khi cô lắc đầu "không".
"Trường dạy nấu ăn," anh bảo cô.
"Thật ư? Lúc nào?"
"Hồi còn ở Sydney. Nhờ đó mà tôi bắt đầu vào nghề diễn." Scott nhìn cô tò mò. "Cô thật không biết chuyện này."
Taylor lại lắc đầu. Ồ, cô hiểu rồi. Cô đã sống trong hang động.
Và anh cho cô bản tóm tắt. "Ừ thì, một ngày kia, một đạo diễn vào lớp học của tôi, tìm một sinh viên học nấu ăn để quay một chương trình dạy nấu ăn ban ngày. Tôi được chọn, và tôi đã đóng chương trình này khoảng 1 năm. Nhưng tôi thật sự bắt đầu thích diễn xuất nên tôi thuê một đại diện và người này gửi tôi đến vài buổi diễn thử. Vai diễn thật sự đầu tiên của tôi là cho một chương trình ăn khách của công ty tôi diễn cho họ trước đây, và từ đó tôi chuyển sang làm phim, trước là vai nhỏ, rồi lớn hơn, và cuối cùng tôi nhận được cuộc gọi về bộ phim A Viking's Quest. Và phần còn lại, như họ vẫn nói, là chuyện lịch sử rồi."
"Quả là một câu chuyện khá thú vị," Taylor mỉm cười như bị ấn tượng.
Scott toét miệng cười. "Cám ơn." Anh với qua bàn và đan tay vào tay cô. "Nhưng nói về tôi vậy đủ rồi. Tôi muốn biết tất cả về em, bé yêu."
Thường thì Taylor ghét mấy câu hỏi kiểu này, chúng quá ư... điều tra đi. Những cuộc trò chuyện nên tự nhiên đến thì hay hơn.
Cô cố nghĩ thật lẹ xem có đề tài nào cả cô và Scott đều thích không. "À, tôi đã nói trước đây là tôi đến từ Chicago. Để tôi hỏi anh cái này - khi mới dọn đến Los Angeles, anh có thấy khó không? Anh có nhớ nhà không?"
Nhưng Scott đã xua tay không chút hứng thú. "Chúng ta nói về chuyện đó vào lúc khác. Điều tôi muốn bây giờ là sao tôi có thể may mắn hẹn được một cô nàng xinh đẹp như cô đi chơi với tôi."
Taylor phá ra cười. Chắc chắn anh ta đang nói đùa với cô. Cô ngưng lại khi thấy vẻ thắc mắc trên mặt anh.
"Khoan khoan, anh nghiêm túc hả?"
Scott rụt tay lại. "Điều đó nghĩa là gì?"
"Không có gì. Xin lỗi." Taylor cắn môi che giấu sự hiểu lầm của cô và chỉ ra phía cửa sổ. "Một quang cảnh tuyệt vời."
Scott mỉm cười. "Ừ." Anh quay lại nhìn Taylor với một ánh mắt có thể cho là "quyến rũ". "Nhưng không tuyệt vời bằng người tôi có ở đây."
Taylor lại bật cười. "Được rồi. Bây giờ tôi biết là anh đang đùa."
Scott đột ngột ngồi thẳng lên. "Tôi đang khen cô đấy, Taylor." Anh nói vẻ tự vệ. "Tôi không thấy nó tức cười."
Taylor ngậm miệng ngay lại. Thêm một lần nữa rồi.
À.... ồ.... giây phút ngượng nghịu.
Có thể nói Scott không thích những gì châm biếm, hài hước. Cô chỉ cần phải nói chuyện về những cái khác. Nhưng tệ cái là cô không nghĩ ra được cái gì khác để nói.
Một khoảng im lặng kỳ cục kéo dài và Taylor nghĩ cô nên khen lọ muối hay lọ tiêu trên bàn: chúng có một màu kim loại kỳ lạ, khi...... tạ ơn trời, điện thoại cô reo lên.
Taylor lập tức nhào tới chỗ cái bóp của cô đang nằm trên cái ghế ngay cạnh cô. "Xin lỗi, tôi phải để máy vì công việc," cô phân bua với Scott. Nói ra thì kỳ, nhưng cô đã hi vọng cuộc gọi là để báo chuyện khẩn cấp ở chỗ làm.
Cô kiểm tra xem ai gọi và ngay lập tức nhận ra số mã vùng 310 đặc biệt biểu thị trên màn hình. Một số chỉ thuộc về một Ngài Jason Andrews.
Taylor kiêu kỳ hất tóc ra sau lưng. Ồ, chắc rồi, cứ như là cô sẽ trả lời điện thoại của anh ngay lúc đó vậy. Cô đang bận đây.
Thấy Scott nhìn cô thắc mắc, Taylor mỉm cười. Bỗng nhiên cuộc hẹn hò của cô trở nên thú vị hơn gấp 10 lần.
"Không gì đâu," cô bảo anh. "Để tôi cho nó rung thôi."
Cô chỉnh lại cái điện thoại và để nó qua một bên trên cái bàn kính. Rồi cô nghiêng về phía Scott và nhìn sâu vào đôi mắt màu hổ phách của anh. "À,... chúng ta đang nói gì thế?"
Thích sự hứng thú bất ngờ của cô, Scott mỉm cười duyên dáng và cũng nghiêng về phía cô. "Tôi vừa định nói với cô là..."
Ngay lúc đó, điện thoại của Taylor rung lên... ầm ĩ.
Liếc sang, cô thấy vẫn số 310 đó trên màn hình máy. Thật là gan lì.
Khi cô không bắt điện thoại ngay, nó lại rung mạnh hơn, trượt trên cái bàn về phía cô. Rõ ràng, ai đó từ chối bị người khác phớt lờ.
Taylor chộp cái điện thoại nhét vào bóp và khóa bóp lại. Coi như xong. Cô mỉm cười hối lỗi với Scott. "Xin lỗi, anh đang nói..."
"Cô có chắc là cô không cần phải nghe nó?" anh nghi ngờ hỏi.
Taylor xua tay. "Ồ không sao đâu. Mà thôi nào, nói cho tôi nghe về bộ phim Outback Nights anh sắp quay đi."
Scott vui vẻ chiều ý cô. "À, tôi đóng một vai hơi cô độc, nổi loạn..."
Trong khi Taylor lắng nghe anh huyên thuyên về bộ phim, điện thoại của cô bất ngờ rung lên nữa, lần này từ trong bóp của cô. Giận dữ vì bị phớt lờ, cái điện thoại chạy vòng vòng trong đó đầy cấp bách.
Rì rì rì rì rì
Rì rì rì rì rì
Không nén được, Taylor mỉm cười, cố tập trung vào câu chuyện của Scott.
Rì rì rì rì rì
Rì rì rì rì rì
"... đương nhiên người đạo diễn nói ông ta không nghĩ đến ai khác ngoài tôi ngay phút đầu đọc kịch bản..."
Rì rì rì rì rì
Rì rì rì rì rì
Đột nhiên, cái điện thoại thôi rung. Nó nằm yên trong bóp của cô một lúc, rồi thì...
Rì rì rì rì rì
Rì rì rì rì rì
Taylor cố nén tiếng cười không thoát ra. À ha, không thể nói gì khác ngoài việc công nhận là hắn thật kiên trì.
Lúc đó, điện thoại di động của Scott cũng reo. Tiếng reo quen thuộc đã cứu cô.
Scott nhăn mặt. "Chà, đêm nay kỳ cục hả?" Anh rút điện thoại khỏi túi. "Xin lỗi, người đại diện của tôi. Tôi cần trả lời." Anh bước ra khỏi phòng để trả lời.
Khi anh vừa rời khỏi, điện thoại của Taylor lại rung lên.
Rì rì rì rì rì
Ôi trời ạ, cô với cái bóp và giằng cái điện thoại ra khỏi bóp và mở nó.
"Anh làm cái quái gì vậy?" cô giận dữ thì thầm.
Giọng Jason ngọt ngào vang lên từ bên đầu dây bên kia.
"À, chào cô Donovan. Trời ạ, tôi đang bắt đầu thấy lo. Mọi chuyện ổn chứ?"
"Tại sao anh gọi tôi, Jason?" Taylor rít lên. Cô kiểm tra để chắc chắn Scott vẫn ở phòng bên cạnh.
"Hmmm. Ồ đúng,... coi nào, tôi không thể nhớ ngày mai chúng ta sẽ gặp lúc nào để bàn về cảnh 3 của kịch bản. 7 hay 8 giờ?"
"Jason..." Taylor cảnh cáo.
"Và tôi cũng muốn biết tôi có cần mang đồ ăn tối đến nhà cô không. Hay cô sẽ lo cung cấp đồ ăn?"
Một mặt cô muốn thò tay qua điện thoại để bóp cổ anh, mặt khác cô không thể kềm chế được mà mỉm cười.
"Thôi đừng có đùa nữa. Anh biết lúc này là không thích hợp với tôi."
"Tại sao? Khoan - phải tối nay là tối hẹn hò quan trọng? Ồ...tôi hoàn toàn quên mất chuyện đó. Chết rồi."
"Anh là diễn viên giỏi hơn thế mà, Jason."
Cô nghe anh bật cười.
"Đúng thế. Được rồi, tôi chỉ nghĩ là tôi muốn biết mọi thứ diễn ra sao thôi."
Taylor né câu hỏi này. "Anh đang ở đâu?" Cô nghe nhiều giọng nói và tiếng nhạc ồn ào bên đầu dây bên anh.
"Reilly's Tavern. Chơi ném phi tiêu." Jason ngừng một lúc. "Nhưng cô chưa trả lời câu hỏi của tôi."
Bây giờ tới lượt Taylor im lặng. "Cuộc hẹn đang diễn ra rất thú vị," cô nói đầy thuyết phục.
"Tốt thật. Và thằng nhóc đưa cô đi đâu ăn?"
"Thực ra thì tôi đang ở nhà anh ấy. Anh ấy nấu bữa tối cho tôi."
Đầu dây bên kia im lặng thật lâu.
"Vậy à," cuối cùng anh lên tiếng, giọng như xuyên qua kẽ răng.
Taylor mỉm cười vô điện thoại. "Gì vậy Jason, nghe có vẻ ghen tị đấy, phải không?"
Anh kiêu ngạo hứ cô. "Ghen với Scott Casey? Làm ơn đi." Anh cảm thấy điều này hài hước. "Này Taylor, nếu cô thấy hắn thú vị, cô giỏi đấy. Tôi cũng biết có một đống đá cô có thể âu yếm nó đấy, nếu cô khoái như vậy."
Cô trừng mắt vào điện thoại. "Ừ đấy, có lẽ tôi thấy anh ta thú vị thật đấy."
"Vậy à? Vậy sao cô lại dùng thời gian hẹn hò mà nói chuyện với tôi?"
"Anh biết không, chuyện này giải quyết dễ thôi."
Cô cúp máy.
Taylor thảy cái điện thoại vào bóp, cảm thấy bực bội. Đầu tiên anh ta nói về chuyện đi thung lũng Napa với cô trong khi rõ ràng đã lên kế hoạch đi với Naomi Cross cách đó vài ngày. Như phụ nữ chỉ là một phần thay ra gắn vô của món đồ chơi lắp ráp Mr. Potato Head vậy. Và bây giờ thì chuyện này? Cố tình phá vỡ cuộc hẹn của cô? Cái tôi của anh đúng là không biên giới.
Như để nhấn mạnh điểm này, điện thoại của cô lại reo lên. Lần này, cô chẳng thèm coi ai gọi trước khi trả lời.
"Anh biết không, nếu anh muốn đánh dấu lãnh thổ của mình, anh chỉ cần tè lên người tôi trước khi tôi lên nhà Scott và tiết kiệm được bao nhiêu thời gian cho chúng ta."
Đầu dây bên kia, Jason phá ra cười. "Tôi luôn nghi ngờ là cô thích mấy vụ lập dị này mà."
Không kềm được, Taylor cũng phá ra cười. Làm sao đó, anh luôn có khả năng này: mới chọc điên cô phút trước, phút kế tiếp lại làm cô cười. Điều này thật đáng gờm.
"Tạm biệt Jason. Ngày mai gặp." Cô nói, vẫn thấy buồn cười. Rồi cô tắt máy và nhìn chằm chằm vào nó một lúc, đến khi cô nghe ai đó tằng hắng sau lưng cô. Taylor nhìn lên và thấy Scott đang đứng ở ngưỡng cửa.
Trông rất bất mãn.
Ở Reilly's Tavern, Jeremy ngó Jason bỏ điện thoại vô túi áo.
"Không ghen với Scott Casey hả?" Anh liếc nhìn bảng phi tiêu một cách cố ý, trên đó Jason đã gắn lên tấm hình "Những người được đề cử khác" của Scott đúng vào trọng tâm. 3 mũi phi tiêu trổ ra từ trán của người diễn viên trẻ.
Jason phớt lờ câu hỏi. Anh bước lên giật các mũi phi tiêu ra.
"Hắn đang nấu ăn cho cô ấy," anh nói vẻ ghê tởm, như đó là một tội ác. "Như cô ấy sẽ đổ vìchiêu đó. Quá ư là... nghiệp dư."
" Tao từng nấu ăn cho bồ tao," Jeremy tự động kể.
"Mày phải làm như vậy. Mày không đưa họ đi đâu khác được."
"Điều này đúng," Jeremy vui vẻ hưởng ứng. "Dù tao phát hiện ra rằng phụ nữ có vẻ rất thích vị mì macaroni với phô mai."
Không buồn đáp một câu châm chọc, Jason nhìn chăm chú vào tấm hình của Scott Casey trên bảng phi tiêu.
Đột ngột, anh hăm hở phóng một hơi 3 mũi tiêu.
Anh quay lại uống một ngụm bia trong khi Jeremy gật gù như bị ấn tượng. Trên bảng, mỗi mắt của Scott có một mũi tiêu xuyên qua, mũi cuối cùng thì ngay chính giữa cổ họng anh ta.
"Không tệ," Jeremy nói. "Nhưng có lẽ đây không phải là lúc thuận tiện để bàn về vấn đề làm chủ sự nóng nảy của mày."
Jason ngồi xuống bàn khi Jeremy chuẩn bị lượt phóng của mình. "Mày không nghĩ Taylor thực sự thích gã này chứ?"
Jeremy nhún vai, chuẩn bị phóng. "Tao không biết. Tao chưa gặp người phụ nữ nào mà không bị mê hoặc bởi Scott Casey." Anh dứ dứ cây tiêu về phía Jason, vẻ ngẫm nghĩ. "Nhưng tao cũng chưa gặp bất kỳ phụ nữ nào khác đã không hoàn toàn bị mày chinh phục, nên có lẽ vẫn có hi vọng."
Jason không buồn nhếch môi cười. Sự thực thì trông anh hoàn toàn đau khổ. Jeremy đành bỏ rơi bảng phóng tiêu và ngồi xuống.
"Thôi nào Jason, có chuyện gì với mày và cô gái này vậy? Chuyện này không giống mày chút nào."
"Thì ai cũng bảo tao vậy."
"Vậy thì là chuyện gì?"
Jason thở dài. "Tao không biết..." Anh nhìn sang Jeremy, bỗng nhiên nghiêm túc hẳn. "Tất cả điều tao biết là tao không ngừng nghĩ về cô ấy."
Bây giờ đến lượt Jeremy thở dài. "À.... khu vực tình bạn đây mà. Tao từng ở đó rồi."
Cả hai cùng ngồi trong sự im lặng đầy thất vọng. Rồi Jeremy nhớ ra một điều.
"Ê, mày biết mày cần gì không? Mày cần một đêm chỉ dành cho các đấng đàn ông thực sự. Không phải loại câu lạc bộ đêm Hollywood vớ vẩn. Tao nghe có một trận đấu bài poker tối nay, chỉ vài người viết kịch tao biết thôi, không đánh lớn đâu. Chúng ta có thể hút xì-gà, uống Macallan, nói về..."
"Poker?" Mắt Jason sáng lên. "Sao mày không nói tao sớm?"
"Ừ thì tao không chắc mày sẽ hứng thú, vì gần đây..."
"Thì tao xui mấy lần," Jason gạt ngang, "ai mà không bị?"
Jeremy cố nín cười. Tên ngớ ngẩn này chẳng biết gì. Ai chơi poker hay có thể biết được ngay trong một hai ván đầu. Đó là lý do mấy năm trước đây anh đã khéo léo hướng Jason vô chơi đổ xí ngầu, khi họ bắt đầu đến chơi ở Las Vegas và Jason bắt đầu chơi nhiều tiền.
Đương nhiên, Jeremy cho rằng, một người bạn tốt hơn có lẽ nên cảnh cáo bạn anh ta về phát giác nhỏ này. Nhưng chừng nào Jason chưa dính vô các rắc rối nghiêm trọng - ê, miễn là hắn vẫn lái chiếc Aston Martin nặng ký và sống trong tòa lâu đài 25 triệu đô của hắn - Jeremy thấy chẳng hại gì mà không giữ kín phát giác đó. Thỉnh thoảng, nó khá hữu ích để biết lúc nào Jason đang nói dối. Như lần đó, nhiều năm trước, khi hắn nhất định là hắn mất vai trong phim Speed vào tay Keanu vì đaọ diễn chê hắn "quá cao" để đóng mấy cảnh trên xe buýt.
Cho nên lần này Jeremy cũng giữ im lặng. "Ừ đúng vậy, Jason," anh trấn an. "Mày bị xui thôi."
Jason hăm hở xoa tay vào nhau. "Vậy nghĩa là đã đến thời của tao - tao có thể cảm thấy thần may mắn đang mỉm cười với tao." Anh chỉ Jeremy, đầy tự tin. "Tối nay mày nên coi chừng, tao không muốn mày thua hết tiền ăn mì macaroni với phô mai của mày đâu."
Để giữ kín miệng, Jeremy uống một hơi bia dài. Cạn chai bia, anh đặt nó xuống bàn và chỉ ra cửa. "Vậy mình đi chứ?"
Jason gật đầu, và Jeremy theo anh ra khỏi quán.
Anh có cảm giác tếu tếu là món thịt bò nướng sắp quay lại thực đơn của anh những ngày sắp tới.
Khuya hôm đó, Taylor mở cửa vào nhà, không có tâm trạng nhìn đèn sáng, cô chỉ mở một bóng trong phòng khách, đá đôi giầy cao gót khỏi chân rồi ngồi sụp xuống ghế sa-lông.
Cô không hẳn là một chuyên gia - đây là buổi hẹn đầu tiên của cô sau nhiều năm - nhưng cô cảm thấy một người thứ ba nào đó có thể nói là buổi hẹn đã diễn ra êm đẹp.
Ý nghĩ cô quay về thời điểm bước ngoặt của buổi tối: ngay lúc cô cúp máy với Jason và thấy Scott đang đứng ngay cửa. Cô có thể nói ngay anh biết cô đã nói chuyện với ai nhờ vẻ mặt của anh.
"Cô nên cẩn thận với anh ta," Scot nói thẳng.
Taylor cho điện thoại vào bóp. À, ừ, cám ơn cho thông tin mới này.
"Chúng tôi chỉ là bạn," cô trả lời.
Scot ngồi xuống ghế cạnh cô ở bàn ăn. "Hai người là bạn rồi à? Tôi nhớ cô nói cô và Jason chỉ là bạn làm ăn."
Taylor nghịch nghịch cái ly rượu của cô. Cô không nghĩ cô cần phải giải thích gì với anh hết. Họ biết nhau chính xác là - 6 ngày?
"Chúng tôi chỉ là bạn, Scott," cô lập lại một cách đơn giản.
Thấy vẻ thận trọng của cô, Scot giảm bớt sự săm soi trong câu hỏi của anh. "Tôi chỉ lo cho cô thôi, cưng ạ. Tôi biết nhiều phụ nữ đã đau khổ vì Jason Andrews rồi. Cảnh đó không hay chút nào." Anh ngưng lại. "Sự thật thì, một người bạn của tôi..." anh ngập ngừng, xua xua tay. "Thôi đi, cô không cần nghe mấy chuyện này đâu."
Taylor suy nghĩ điều này. Cần không? Có lẽ điều Scott nói chính xác là những gì cô cần nghe. Người luật sư trong cô quyết định là tốt nhất nên biết hết sự thật.
"Không, tiếp đi," cô bảo anh. "Tôi muốn biết bất cứ cái gì anh vừa định nói."
Scott trông có vẻ miễn cưỡng khi kể câu chuyện. " À,... Jason đã từng hẹn một cô tôi biết. Cô ấy là một siêu mẫu..."
Đương nhiên cô ấy là siêu mẫu.
"... và rõ ràng," Scott nói tiếp, " cô ấy và Jason cùng nhau đi Luân Đôn một chuyến, vì cô ấy phải chụp ảnh hay gì gì đó ở đó. Nhưng vào ngày thứ ba, sau bữa điểm tâm, anh ta rời khách sạn nói với cô ấy là anh ta đi lấy số đo may đồ comp-lê ở Savile Row."
Có lẽ chuẩn bị cho bộ phim trinh thám hình sự anh đang đóng, Taylor nghĩ. Vậy là chuyện mới xảy ra khá gần đây.
"Nhưng buổi lấy số đo ấy kéo dài một cách quái quỉ," Scott tiếp tục. "bởi vì "bạn" của cô Jason đã không quay lại khách sạn. Không bao giờ. Anh ta bỏ đi để cô ấy lẻ loi ở Luân Đôn, thậm chí không thèm chào tạm biệt. Cô ấy đã nghĩ rằng anh ta bị chết, bị bắt cóc hay sao đó, đến khi cô ấy thấy hình của anh ta trên tờ Daily Mirror sáng hôm sau. Các tay săn ảnh Anh đã bắt gặp anh ta ở sân bay vui vẻ lên máy bay về Los Angeles."
Taylor tiếp tục im lặng sau khi Scott đã kể xong. Nói thẳng thì cô không biết nói gì để đáp lại. Cho là câu chuyện là đúng sự thật, thì cô có ngạc nhiên chút nào khi nghe Jason xử sự vô tình không? Cô có thất vọng? Tức giận?
Cô nhìn không chớp vào ly rượu của cô, cảm thấy ánh mắt Scott theo dõi cô. Cô biết cô phải nói cái gì đó.
"Chà, tôi đoán tôi không biết tại sao Jason lại làm như vậy."
"Bởi vì anh ta có thể."
Scott cầm ly rượu của cô và để xuống bàn, khỏi vướng họ. Anh thận trọng nói trong khi nhìn cô chăm chú từ phía đối diện của bàn.
"Cô biết không Taylor, một số người nói anh ta có thể có bất cứ người phụ nữ nào anh ta muốn."
Điều này làm cô khó chịu.
Taylor nghĩ về lời Scott đã nói. Thật sao? Mọi người nói vậy thật à? Ngay lúc đó, cô biết cô phải làm gì.
Cô với qua và kéo Scott về phía cô. Và cô hôn anh - một nụ hôn dài và sâu. Khi cô rời ra, cô nhìn thẳng vào mắt anh.
"Anh biết không Scott, tôi nghĩ anh tốt nhất nên nghe người khác nói."
Ngồi trên sa-lông trong phòng khách của cô, Taylor nghĩ về hiện tại.
Ừ thì, chắc rồi, đó là một nụ hôn khá tuyệt. Và để nói cho đủ thì nụ hôn trong nhà bếp, khi họ đang dọn dẹp sau bữa tối cũng không tệ chút nào. Hay hai nụ hôn khi đứng trước cửa nhà anh. Và nụ hôn tạm biệt thật dài lúc đứng cạnh xe cô nữa.
Đúng, Taylor quyết định, tất cả đã diễn ra êm đẹp trong buổi hẹn đầu tiên. Anh đã nấu cho cô ăn, khen cô, thậm chí nói những câu đúng đắn như sẽ gọi cô ngày hôm sau và - trời ơi dẹp đi, anh ta là Scott Casey.
Nhưng.
Có một cái gì đó thiếu thiếu.
Taylor cuộn người lại và ngả đầu ra cái gối màu da mềm mại trên sa-lông.
Cô vừa có một cuộc hẹn đầu tiên tuyệt vời với một ngôi sao phim quốc tế đẹp trai và cô thấy có gì thiếu thiếu. Nhưng cô không thể phủ nhận nó, có cái gì đó không trọn vẹn trong buổi hẹn của họ.
Bởi vì không một nụ hôn nào với Scott Casey có thể so sánh được với nụ-hôn-suýt-thành với Jason.
Taylor nhắm mắt bực bội. Quái quỉ, buổi hẹn của cô kết thúc với chỉ một nụ hôn nhưng chuyện đó không thành vấn đề khi thế nào đi nữa, cô cũng xong đời rồi.
Cô cần một ai đó để nói cho cô tỉnh ra.
Cô cần một ai đó cho cô một cái cốc vào đầu hay một cái đá vào đít.
Cô cần Val và Kate.
Ngay.
Người Đàn Ông Quyến Rũ Nhất Còn Sót Lại Người Đàn Ông Quyến Rũ Nhất Còn Sót Lại - Julie James Người Đàn Ông Quyến Rũ Nhất Còn Sót Lại