Chương 20
hẩm Thanh dựa vào giường bệnh của Khuynh Quyết để ngủ, nửa đêm cô bất giác tỉnh giấc. Nhờ ánh sang yếu ớt của ánh đèn nơi đầu giường, cô thấy đôi mắt anh vẫn bình yên khép lại. Khẽ cười, Thẩm Thanh nhoài người trên tấm ga trải giường màu xanh nhạt ngắm nhìn gương mặt của Khuynh Quyết.
Dường như từ ngày gặp gỡ nơi đất khách quê người, Thẩm Thanh chưa từng ngắm nhìn anh ở khoảng cách gần như thế. Những lời nói của vị bác sĩ tốt bụng lại văng vẳng bên tai cô...... Không bao giờ tha thứ!
Anh đã nói như vậy sao...?
Nếu đúng là như vậy thì quên đi lí do rời xa anh mới là sự lựa chọn đúng đắn của cô lúc này.
Ngắm Hứa Khuynh Quyết đang chìm trong giấc ngủ hồi lâu, gương mặt đã bớt đi chút lạnh lung vốn có, Thẩm Thanh cũng dần dần chìm vào giấc ngủ.
Tảng sáng, những cử chỉ nhẹ nhàng của người bên cạnh khiến cô thức giấc. Rõ rang cô cảm giác bàn tay giá lạnh đang mơn nhẹ trên má và trán mình. Nhưng cô không dám mở mắt, vì sợ nếu cô cử động dù là rất khẽ cũng làm kinh động đến anh.
Những ngón tay thon dài, mơn man trên da thịt cô từng chút, từng chút, mang theo cả sự lưu luyến, nhớ mong...
Chỉ cần thế thôi cũng khiến cô cảm thấy ngọt ngào, cứ muốn vờ ngủ mãi như thế.
Nhưng ngay sau đó, điện thoại trong túi cô bỗng đổ chuông, là tiếng báo thức cô cài đặt mỗi sáng.
Âm thanh vừa vang lên, phá tan những giây phút yên tĩnh, ngọt ngào. Khuynh Quyết vội giật tay lại, tất cả những lưu luyến, nhớ mong vừa rồi dường như đều tan biến hết.
Không thể tiếp tục vờ ngủ, Thẩm Thanh tắt tiếng chuông rồi ngẩng đầu nhìn Khuynh Quyết, vừa lúc thấy anh quay mặt đi chỗ khác, trong lòng không khỏi thất vọng.
"Anh thấy sai rồi?" Thẩm Thanh nhỏm dậy hỏi.
"Đêm qua em không về à?" Khuynh Quyết nói cứng nhắc, nhưng trong lòng không thể chối bỏ cảm giác tuyệt vời khi vừa chạm vào đôi má ấm áp của Thẩm Thanh.
Hơn một năm qua, anh luôn nhớ đến cô và mơ về cảm giác ấy.... Nhờ nhung vô ngần!
Sáng sớm tỉnh dậy, phát hiện có người đang ngủ gục bên tay mình, anh lo lắng vì sợ rằng người đó không phải là Thẩm Thanh.
Một người từng trải qua bao sóng gió như anh, cũng có ngày biết lo sợ.
May mà anh đã cảm nhận được bàn tay và gương mặt quen thuộc.
Biết anh vẫn còn giận, Thẩm Thanh cười bẽn lẽn: "Em không dám". Rồi cô ngồi xuống bên giường, "Anh không cho em đi, đương nhiên em không dám đi rồi".
Hứa Khuynh Quyết khựng lại một lúc, rồi quay sang, khẽ nhăn mày hỏi: "Anh nói thế lúc này?".
"Bác sĩ bảo em thế." Thẩm Thanh nhướn cao mày, "Anh bảo nếu em đi, anh sẽ không bao giờ tha thứ cho em nữa".
Quả nhiên, trí nhớ của Khuynh Quyết vẫn tốt như ngày nào. Chỉ mất vài giây, trên gương mặt anh đã lộ vẻ "anh biết cả rồi".
Khóe môi khẽ động đậy, Hứa Khuynh Quyết im lặng giây lát rồi thờ ơ nói tiếp:
"Thế còn bây giờ? Nêu anh nói em có thể đi, em có định biến mất nữa không?"
Lòng trĩu lại, nụ cười của Thẩm Thanh cũng tan biến. Cô chăm chú nhìn anh, trên gương mặt thoáng hiện nỗi u buồn, lo lắng.
Nhẹ nhàng nắm lấy những ngón tay thon dài của Khuynh Quyết, cô khẽ nói: "Em xin lỗi".
Lời vừa dứt, đã thấy nét mặt Khuynh Quyết biến sắc. Thẩm Thanh cúi đầu, sững sờ nhìn bàn tay đang dứt khoát, quyết liệt giằng khỏi tay cô. Mãi mới sực hiểu, có lẽ lời xin lỗi của mình đã bị Khuynh Quyết hiểu thành câu mở màn cho ý muốn rời xa anh một lần nữa.
Động tác của Khuynh Quyết mạnh đến mức làm cho ống truyền dịch lắc qua lắc lại trong không trung. Anh mím chặt môi, lồng ngực phập phồng dưới lớp chăn, đôi mày chau lại lộ rõ vẻ tức giận. Thẩm Thanh còn chưa kịp giải thích, anh lạnh lung buông lời:
"Bất cứ khi nào em muốn đi, đều không cần phải nói với anh ba từ đó."
Ngữ điệu lạnh lùng xa cách, thậm chí có cả sự thản nhiên, Thẩm Thanh nghe như hồi đầu hai người quen nhau.
Đúng lúc đó, bác sĩ bước vào. Hứa Man Lâm theo sau cũng thấy không khí có vẻ không ổn, tranh thủ lúc bác sĩ kiểm tra cho Khuynh Quyết, cô vỗ vai Thẩm Thanh đang ngồi thất thần, đánh mắt tỏ ý bảo cùng ra ngoài.
Cánh cửa khép lại, hai cô gái đứng ngoài hành lang dài, Hứa Man Lâm hỏi: "Làm sao thế chị?".
Thẩm Thanh cười khổ giải thích. Đến cô cũng không ngờ rằng, chỉ vì lời nói xin lỗi cho những việc xảy ra trong quá khứ lại đưa đến sự hiểu lầm như vậy. Chỉ một năm xa cách, sự hòa hợp vốn có giữa hai người dường như chưa từng tồn tại.
"Chuyện này có nguyên nhân." Man Lâm tựa vào tường, nghĩ ngợi rồi nói, "Sự ra đi của chị đã kích động và ảnh hưởng đến anh ấy lớn thế nào e là cả chị và em đều không tưởng tượng nổi...".
Hứa Man Lâm còn chưa nói hết, vị bác sĩ trong phòng bệnh bỗng ló đầu ra: "...Bệnh nhân muốn xuất viện".
Một lần nữa, Thẩm Thanh lại được chứng kiến sự kiên định của Khuynh Quyết. Khi ba người ngồi trên xe, Thẩm Thanh thấy câu nói trước đó của Man Lâm sao mà đúng thế. Vì lúc trước, khi cô giải thích rõ cho Khuynh Quyết về sự hiểu lầm đáng tiếc ấy, chỉ thấy anh không ngừng nhướn mày kinh ngạc. Rồi trong suốt lúc r axe cùng mọi người, dù mặt mày bợt bạt, bước đi không vững nhưng anh nhất định không để cho Thẩm Thanh dìu đỡ mình. Hứa Khuynh Quyết buổi sáng dịu dàng vuốt ve đôi má cô, giờ thái độ lại hoàn toàn thay đổi.
Cảm giác bị xa lánh giống như một loại vi khuẩn gây bệnh dịch ấy tới khi Thẩm Thanh về đến nhà mới rũ bỏ đi. Trong đêm, nghe tiếng gió thì thào ngoài cửa, nhớ đến Khuynh Quyết hôm nay tâm trạng thất thường, lần đầu tiên khiến cô hoài nghi về cuộc sống tương lai.
Hai ngày sau, Thẩm Thanh trả phòng đang thuê, cô chuyển đến biệt thự của Hứa Khuynh Quyết dưới sự trợ giúp của trợ lý Lâm.
Tuy việc dọn và vận chuyển đều do Hứa Khuynh Quyết sắp đặt người đến giúp, nhưng hôm ấy mãi đến tận khuya Khuynh Quyết mới xuất hiện. Khi anh mở cửa bước vào phòng, Thẩm Thanh đang ngồi trước máy tính, mơ mơ màng màng vì buồn ngủ. Nghe thấy tiếng động, cơn buồn ngủ tan biến hết.
"Anh về rồi à?" Thẩm Thanh vén chiếc váy ngủ lượt thượt đứng dậy hỏi.
"Ừ." Hứa Khuynh Quyết cởi áo khoác, vắt lên ghế sô pha rất chính xác, rồi đi vào phòng tắm.
Thẩm Thanh cắn môi, đắn đon không biết nên giải thích rõ rang tất cả những chuyện xảy ra trong quá khứ như thế nào cho phải.
Khuynh Quyết rửa mặt xong rồi bước ra, tinh thần thoải mái, vầng trán còn lấm tấm những giọt nước lấp lánh dưới ánh đèn. Thẩm Thanh ngắm nhìn anh, cảm giác như quay lại một năm về trước.
"Em vẫn chưa ngủ à?" Bước qua bàn làm việc, Khuynh Quyết hỏi.
"... Sao cơ?" Thẩm Thanh định thần trở lại rồi trả lời, "À, em chưa buồn ngủ".
" Cạch" một tiếng, Hứa Khuynh Quyết mở tủ quần áo, với lấy bộ đồ ngủ thơm tho rồi quay trở lại. Lúc đóng cửa nhà tắm, anh lại nghiêng đầu nói với Thẩm Thanh: "Em nghỉ sớm đi!"
Thẩm Thanh không đáp, ánh mắt cô vẫn không rời cánh cửa tủ quần áo vừa được mở, bên trong đều là quần áo màu đen.
Bỗng chốc cô thấy mọi thứ như quay trở lại điểm xuất phát ban đầu.
Ngày hôm sau là cuối tuần.
Cả đêm Thẩm Thanh không ngon giấc, Khuynh Quyết nằm ngay bên mà như xa muôn dặm. Co mình trong lớp chăn dày nhưng cô không thấy hơi ấm nào. Sợ Khuynh Quyết thức giấc, Thẩm Thanhkhông dám cựa mình, mãi đến mờ sáng cô mới mơ màng thiếp đi. Lúc tỉnh dậy, chỗ nằm bên cạnh đã trống. Nghe tiếng nước róc rách trong phòng tắm, Thẩm Thanh mới dám chuyển tư thế, nghĩ tối qua cô vẫn chưa kể được câu chuyện của mình. Nếu Khuynh Quyết biết, năm ấy chính mẹ cô là người đã xen vào và phá vỡ hạnh phúc của mẹ con anh thì sau này anh và cô sẽ đối diện với nhau thế nào?
Thẩm Thanh thừa nhận bản thân không thể nắm bắt được phản ứng của Khuynh Quyết, cũng không có gan gánh chịu hậu quả có thể xảy ra. Cô sợ anh sẽ trút hận lên mình, thậm chí còn sợ anh vì oán giận kẻ thứ ba xưa kia mà căm ghét con gái của người ấy! Cũng chính vì thế, cô đã trốn tránh tại nước Anh suốt hơn một năm trời.
Đủ cho thời gian làm phai nhạt mọi chuyện, nhưng một khi chân tướng lộ ra, lòng căm hận cũng theo đó mà quay trở lại. Lúc đầu, Thẩm Thanh nghĩ như thế.
Lắc đầu xua đi những ý nghĩ ấy, Thẩm Thanh phát hiện tiếng nước đã dừng hẳn từ lúc nào. Đợi một lúc nữa, trong phòng tắm cũng không thấy bất kỳ động tĩnh nào. Cô bước xuống giường, đi đến gõ cửa phòng tắm, trong lòng dậy lên nỗi lo lắng:
"... Hứa Khuynh Quyết?"
"Ừ..." Một lúc sau, bên trong mới có tiếng đáp khẽ.
"Anh vẫn ổn chứ?"
"... Đau đầu." Lần này, khoảng lặng kéo dài hơn.
Cửa phòng tắm không khóa, Thẩm Thanh đẩy cửa bước vào thì thấy Khuynh Quyết đang tựa vào tường, đôi mày chau lại, cố sức chống tay lên bồn rửa mặt.
Hơi nước nóng vẫn động lại trên bề mặt những viên gạch men ốp trên tường như lớp sương mù dày đặc.
Thẩm Thanh vội vàng đến dìu anh, mới biết lớp khăn tắm quấn phía sau người ướt đẫm, không biết anh đã đứng thế này từ bao giờ.
Nắm chặt lấy bàn tay túa mồ hôi lạnh, Thẩm Thanh thở dài. Rõ ràng vừa tắm nước ấm xong, vậy mà trên người anh không có chút hơi ấm nào.
" Để em dìu vào giường nghỉ."
Hứa Khuynh Quyết thả lỏng cơ thể cho Thẩm Thanh dìu, nhưng đi được hai bước, như sực nhớ ra điều gì, anh bỗng đứng khựng lại.
Hứa Khuynh Quyết thả lỏng cơ thể cho Thẩm thanh dìu, nhưng đi được hai bước, như sực nhớ ra điều gì, anh bỗng khựng lại.
Thẩm Thanh sững người: "Sao thế"
"...Anh tự đi được" Khi giọng nói trầm lắng cất lên từ bờ môi nhợt nhạt,Thẩm Thanh thấy bàn tay mình trống rỗng. Ngay sau đó, cô chỉ biết đứng nhìn bóng dáng hao gầy của anh gần rời xa cô, chậm chạp đi về phòng ngủ.
Cánh cửa phòng ngủ đóng lại, chỉ còn một mình Thẩm Thanh trong căn phòng tắm rộng lớn vẫn còn ẩm ướt. Lần thứ hai, anh kiên quyết chối từ sự giúp đỡ của cô. Cô thấy thật sự bế tắc, nếu đã muốn xua đuổi cô như vậy, sao lúc đầu còn dùng những lời lẽ đó để giữ cô ở lại?
Cả ngày hôm ấy, Hứa Khuynh Quyết không gặp cô. Cô biết hôm nay anh không phải đến công ty vì Man Lâm đã hẹn với đám bạn đi đánh tennis vào buổi chiều.
Thẩm Thanh ở nhà một mình, rầu rĩ lo lắng vì thái độ lạnh nhạt bất thường của Khuynh Quyết, nhưng ngay khi nhớ tới mấy lần liên tiếp bị anh từ chối sự lo lắng của mình, cô bắt đầu thấy tức giận. Vì thế, biết mười mươi rằng nếu gọi điện cho trợ lý Lâm thì sẽ có ngay thông tin của Khuynh Quyết, nhưng cô dứt khoác không chạm đến điện thoại. Buổi tối người giúp việc đến làm cơm, cô chỉ ăn lấy lệ, rồi mở máy tính chơi game để giết thời gian.
Hơn chín giờ mới nghe thấy tiếng mở cửa. Thẩm thanh ngồi thu lu trong chiếc ghế xoay, lặng lẽ nhìn Khuynh Quyết lần gậy đi vào.
Đằng hắng một tiếng, sau khi thông báo cho anh biết nơi này còn có cô tồn tại,Thẩm Thanh vửa di chuyển chuột trên màn hình vừa quan sát xung quanh.
Nghe tiếng Khuynh Quyết chỉ hơi nghiêng đầu rồi ngồi vào ghế sofa, không đáp lại.Lúc sớm, Thẩm Thanh đã tự nhắc mình, có lẽ phải học cách thích nghi kiểu giao tiếp trong câm lặng này.Vì thế, cô không nói thêm lời nào, chỉ tập trung vào màn hình vi tính. Đến lúc may mắn qua được một bàn của trò chơi, cô mới ngẩng đầu lên, tiện thể liếc về phía sofa một cái thì thấy hình như có gì đó bất thường.
Tắt máy tính, cô bước tới chỗ Khuynh Quyết, muốn nói gì đó nhưng lại không thốt nên lời. Lúc này Khuynh Quyết bỗng dưng mở mắt.Đôi mắt ấy dù không có thần sắc, không có điểm nhìn nhưng rấtđen rất sâu, đẹp mê hồn.Thẩm Thanh dừng ánh nhìn vào hai mắt anh, mới thấy đôi mắt ấy có một lớp sương mù mỏng bao phủ, mênh mang hơn dưới ánh đèn.
"Em đang nhìn gì vậy?" Khuynh Quyết bất giác hỏi, giọng nói trầm lắng.
"Không có gì" Thẩm Thanh đáp
Khuynh Quyết ngập ngừng một lúc, khóe môi khẽ cong lên, nở một nụ cười rất khó nhận biết:"Anh đã nói rồi, em đừng có bắt nạt đôi mắt mù lòa của anh ".
Thẩm thanh chau mày:" Chuyện này có liên quan gì tới nhau đâu?"
Cô nhớ lần trước anh nói một câu như vậy là lúc hai người đang đùa giỡn vui vẻ trên đường phố.Nhưng tình hình bây giờ kháctrước rất nhìu, cô không còn có thể thật thà đáp lại rằng:"Mắt của anh đẹp mê hồn, đến mức em không thể dứt ánh nhìn ra được!"
Không biết nên đáp lại thế nào,Thẩm Thanh nhún vai định đi lấy quần áo tắm mới thấy Khuynh Quyết thở gấp, như thể ngực anh đang co thắt đau đớn. Sợ bệnh tim của anh tái phát, cô sợ hãi, cúi người hỏi:
"Anh đau ở đâu...?"
Nói chưa hết câu, Thẩm Thanh bỗng im bặt,vì cô thấy Khuynh Quyết nắm chặt lấy bàn tay mình đặt lên vai anh một cách rất tự nhiên. Nghĩ rằng động tác tiếp theo của anh là hất mạnh cánh tay cô đi chỗ khác, ai ngờ Khuynh Quyết lại kéo mạnh cô vào lòng
Một cánh tay khác vòng qua lưng cô khiến cô không thể chạy đi đâu được.Qúa bất ngờ, khẽ nhúc nhích nhưng cánh tay anh càng siết chặt hơn.
"Anh...làm gì vậy?"
"Ôm em." Giọng nói dõng dạc....Hơi thở gấp gáp của Khuynh Quyết bên tai Thẩm Thanh còn phảng phất hương vị của rượu.
Thẩm Thanh khựng lại, hỏi "Anh uống rượu sao?", lẽ nào đây là hành động do có hơi men.
"Ừ" Vòng tay Khuynh Quyết lại siết chặt hơn một chút.....
Mất tăm một ngày, hóa ra anh đi uống rượu? Mới xuất viện, rốt cuộc anh còn muốn sống hay không? Thẩm Thanh thầm trách. Nhưng trước hết, cô phải thoát khỏi tư thế nực cười này đã, vì nó làm cô sắp tắt thở đến nơi rồi. Hình như cảm giác người trong lòng minh đang động đậy không yên, Khuynh Quyết lại siết tay mạnh hơn chút nữa.
Thẩm Thanh lúc này chỉ biết gỡ tay Khuynh Quyết,"buông em ra, khó chịu quá!"
Khuynh Quyết sững sờ,Thẩm Thanh tưởng anh sẽ buông tay ra thì Khuynh Quyết bỗng cúi đầu xuống thấp hơn, để gương mặt áp sát vào một bên má cô,thì thầm:
"Thật sao? Ở gần anh khiến em khó chịu đến thế sao?"
Hơi thở nóng ấm của anh phả vào gương mặt cô, mang theo sự dịu dàng quen thuộc, làm trí não cô như tê liệt. Không nghe thấy tiếng trả lời, Khuynh Quyết tiếp tục hỏi.
"...Em không muốn anh chạm vào em sao?"Ngữ khí mang theo sự buồn chán.
Thẩm Thanh dở khóc dở cười trước những câu hỏi của Khuynh Quyết. Một người trước giờ chưa từng uống rượu như anh, không ngờ khi có hơi men lại giống như một đứa trẻ. Có thể anh đã quên, chính anh mới là người ko muốn động chạm vào cô.
Thẩm thanh lắc đầu, cười:"Lúc sáng anh hẩy tay em ra còn gì".
Lời nói vừa buông, Khuynh Quyết thẫn thờ, từ từ buông lỏng cánh tay khỏi người Thẩm Thanh. Thẩm Thanh ko hiểu anh đang nghĩ gì? Khuynh Quyết khi ngà say còn khó hiểu hơn nhiều so với lúc tỉnh táo. Còn đang ngây người ra thì bàn tay lạnh lẽo của Khuynh Quyết chạm vào má, lần tìm bờ môi cô.
Thẩm Thanh nhìn gương mặt tuấn tú của Khuynh Quyết cúi xuống, chưa có bất kỳ sự chuẩn bị gì, thậm chí cũng không kịp phản ứng, đôi môi cô bất ngờ bị khóa lại.
Hai bờ môi quấn vào nhau, hơi thở đặc trưng của anh hòa với chút hương nồng của rượu phả vào miệng, khiến cô gần như nín thở. Cánh tay ôm chặt gáy và lưng, cảm giác thật đau đớn, cô giữ chặt vai anh như muốn tìm lại chút khoảng không để hít thở, nhưng vô ích. Trong khoảnh khắc, hình như cô nếm được mùi vị của máu, không biết của cô hay của anh.
Hứa Khuynh Quyết chưa bao giờ hôn cô "tàn bạo " như vậy. Thẩm Thanh nghĩ đến từ ấy trong lúc hoàn toàn tỉnh táo. Nụ hôn lần này hoàn toàn khác so với những nụ hôn trước đó, không dịu dàng, không chứa đựng tình yêu, dường như chỉ là sự giải tỏa, hoặcgiống như để xác nhận sự tồn tại của một thứ gì đó, xác nhận thứ ấy đã trở về sau những ngày lưu lạc.
Khi Thẩm Thanh nghĩ rằng mình sắp tắt thở, Khuynh Quyết bỗng dưng buông tay ra. Hơi thở nặng nề, khóe mắt ươn ướt, cô mông lung nhìn vẻ mặt có biểu cảm phức tạp của anh qua hàng lệ.
Ánh nhìn vô định trong đôi mắt đen thẳm, phảng phất cả nỗi đau thương, lúng túng mà trước đây cô chưa từng thấy.
"...Làm sao anh dám nắm tay em thêm nữa? Nếu có một ngày em lại biến mất, anh phải làm thế nào? "
Nét Cười Nơi Ấy Nét Cười Nơi Ấy - Tình Không Lam Hề Nét Cười Nơi Ấy