Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Manh Nương Tam Quốc Diễn Nghĩa
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 22: Viện Quân Không Ngờ Tới.
T
hôi xong, không thể tin được Tôn Vũ ta lại chết ở chỗ này. Tôn Vũ quăng đại chùy đi, một tay ôm Triệu Vân, một tay ôm Công Tôn Toản, thở dài nói:
- Nam nhân như ta thật quá vô dụng, trước khi chết muốn thử làm anh hùng một lần, đáng tiếc lại thành anh hùng cứu mỹ nhân thất bại, chuyện này nếu để cho thế giới kia của ta biết, không biết mọi người sẽ cười nhạo ta thế nào.
Triệu Vân nghe xong sắc mặt tái nhợt, duỗi đôi bàn tay nhỏ bé khẩn trương ôm lấy cổ Tôn Vũ, khóc nói:
- Tiên sinh, chúng ta phải chết sao? Ta không muốn … ta không muốn chết.
Công Tôn Toản sắc mặt bình tĩnh, nàng dịu dàng nói:
- Chết cũng không sao, có thể tìm được tri kỷ cùng chết với mình, dù phải chết cũng không hối tiếc. Tôn Vũ … Trước khi chết ta có một thỉnh cầu … Ngươi có thể ở rể Công Tôn gia được không?
Ách, em gái ngốc nghếch này, trong thế giới của ta mà ở rể là chuyện rất mất mặt, dù chết cũng không thể ở rể bừa nha. Tôn Vũ lau mồ hôi nói:
- Bá Khuê, bây giờ là lúc nào mà ngươi lại suy nghĩ tới chuyện này … Chuyện này sau khi chúng ta chết hãy nói tiếp đi.
Ba người bên này không thèm chống cự nữa bắt đầu nói chuyện với nhau, trong khi bên kia Trương Cử lại dở khóc dở cười, ba người này đang phát bệnh thần kinh gì vậy? Nàng giơ thương trong tay lên, cười nói:
- Đã không chống cự, vậy ngoan ngoãn chịu chết đi.
Nói xong, nàng thúc ngựa phóng về phía ba người kia, giơ cao thiết thương phát ra ánh sáng lạnh chiếu lên khuôn mặt tái nhợt của ba người phía trước.
Chính trong khoảnh khắc này lại xuất hiện kỳ tích!
Trong rừng cây đột nhiên có một trường mâu màu đen tuyền bay ra, nó mang theo một lực rất lớn, giống như một người khách bên ngoài xuyên qua màn mưa từ trong rừng bay thẳng ra, “Phập” một tiếng, cắm thẳng xuống khoảng đất trống chính giữa nơi Tôn Vũ và Trương Cử đang đứng.
Trường mâu cắm nghiêng trên mặt đất, hơn phân nửa mũi thương chôn trong đất, chỉ còn lại một phần tư mũi thương cùng cán thương đang rung ông ông trong mưa, lực ném rất mạnh, không biết là ai lại có thể ném được trường mâu với lực lớn như vậy, sau khi cắm xuống đất cán mâu vẫn còn chấn động không ngừng.
Mâu này phóng tới làm Trương Cử hoảng sợ ghìm ngựa lại, chiến mã của nàng chổng vó dậy, phát ra một tiếng kêu “Hí hí” thê lương.
- Ai?
Trương Cử phẫn nộ quát to:
- Ai không có mắt như vậy, dám ám toán bổn tướng quân?
- Im, nếu thật sự muốn ám toán ngươi, hiện giờ ngươi đã bị một mâu đâm chết trên đất rồi.
Từ trong rừng cây có một bóng người cưỡi ngựa chậm rãi đi tới, người này bởi vì màn mưa quá nặng nên không nhìn rõ tướng mạo, nhưng hình dáng nàng dần dần lộ ra trong mưa chính là một thiếu nữ tóc ngắn, thân hình khỏe mạnh.
Tôn Vũ không cần nhìn hình dáng của nàng, chỉ cần nhìn trường mâu kia cũng biết là ai tới.
Cây trường mâu cắm ở giữa khoảng đất chỉ lộ ra một đoạn mũi thương rất ngắn, nhưng nhìn đoạn mũi thương quanh co khúc khuỷu kia, Tôn Vũ biết đó là binh khí gì, đó chính là bát xà mâu.
Chính xác, đây chính là bát xà mâu!
Cả thời đại tam quốc, ngoại trừ bát xà mâu của Trương Phi ra, không có một thanh binh khí nào có hình dạng như vậy cả.
Kỵ sĩ trong rừng cây lúc này rốt cuộc đã xuyên qua màn mưa đi tới, quả nhiên là một cô thiếu nữ. Da dẻ nàng màu nâu khỏe mạnh, tóc ngắn tinh thần sáng láng, khuôn mặt tươi cười thanh thoát mà sáng sủa, nàng nhẹ nhàng đi tới, rút cây trượng bát xà mâu đang cắm trên mặt đất lên, dường như không tốn sức chút nào mà chỉ như tiện tay rút lên, sau đó đeo mâu lên lưng nàng.
Quả nhiên thiếu nữ bán thịt heo hắn gặp vài ngày trước tại Trác huyện chính là Trương Phi Trương Dực Đức
Tôn Vũ vừa nhìn thấy nàng liền mừng rỡ nói:
- Trương Phi! Thật là ngươi sao? Không phải ngươi cùng tỷ tỷ đi về phía Nam đánh loạn tặc Hoàng Cân sao? Tại sao lại tới phía Đông Bắc Trác huyện này?
Trương Phi mím môi nói:
- Đều do nhị tỷ của ta, nàng muốn dẫn đường, còn nói khả năng tìm đường của nàng nếu đứng thứ hai, thiên hạ sẽ không có ai đứng thứ nhất, kết quả đi tới đi lui, không biết làm sao lại đi tới đây, đây rốt cuộc là nơi nào? Thực là như ma làm!
Toát mồ hôi! Hóa ra là đi nhầm đường, thảo nào đáng lẽ phải đi về phía Nam, kết quả lại xuất hiện ở phía Đông Bắc? Tôn Vũ đầu đầy mô hôi nói:
- Ngươi nói … phía sau còn có Lưu Bị và Quan Vũ cũng tới phải không?
Trương Phi nhún vai nói:
- Đúng vậy, vẫn còn trong rừng đi đi lại lại, để nhị tỷ ta dẫn đường, quả thực không đáng tin. Ta không chịu được, tự mình đi tìm đường, kết quả nhìn thấy ngươi cùng nàng kia đánh tới đánh lui một hồi, rõ ràng là chẳng có chút sức lực nào, thà đừng đánh còn hơn. Nè, ngươi là do không còn khí lực hay là cảm thấy không thể đánh thắng nên mới dừng tay? Ta nhìn võ tướng kỹ của ngươi đổi tới đổi lui, thấy rất hay nha.
Tôn Vũ cười khổ nói:
- Không còn sức lực, ngươi nhìn ta phía trước ôm một người, sau lưng lại ôm một người, khí lực hao tổn rất nhanh.
Hai người vừa gặp mặt đã bắt đầu ”buôn dưa”, rõ ràng không coi Trương Cử ra gì. Tôn Vũ thấy Trương Phi tới nên không sợ nữa. Trương Phi càng “vô tư”, căn bản không thèm để ý tới Trương Cử đứng bên cạnh. Việc này khiến cho Trương Cử vô cùng tức giận, nàng hét lớn một tiếng nói:
- Các ngươi quá coi thường người khác, không thấy ta đang đứng đây sao? Các ngươi muốn ”chém gió” với nhau, vậy hãy tới âm tào địa phủ mà ”chém” đi.
Trương Cử vừa nhìn liền biết thiếu nữ tên Trương Phi này là kình địch của nàng, nàng không dám chậm trễ, hồng quang trên người lóe lên, hai chữ “kỵ tướng” hiện trên đầu, người mượn thế ngựa, nhân mã hợp nhất, phóng thương đâm thẳng về phía Trương Phi.
- Hắc!
Trương Phi cười nói:
- Ngay cả ta cũng dám đánh, tên cường đạo Ô Hoàn này thực thú vị. Ta đã sớm ngứa mắt mấy tên cường đạo Ô Hoàn các ngươi, nếu ngươi đã muốn đánh, cũng đừng trách ta không khách khí.
Trương Phi khẽ vươn tay, lại lấy trượng bát xà mâu trên lưng xuống, thấy Trương Cử phóng hồng quang tới, Trương Phi cười ha ha nói:
- Đối phó với loại tôm tép như ngươi, ta cũng lười sử dụng tới võ tướng kỹ.
Nàng vung xà mâu trên tay lên, tiện tay một đường đâm tới.
Một mâu này lóe lên như điện, khí thế mạnh mẽ, luận về tốc độ, so với “Thương Tướng” của Nghiêm Cương còn mau lẹ hơn, luận về “Uy lực” ngay cả màn mưa xung quanh cũng bị một mâu này đâm thủng một lỗ.
Trương Cử chấn động, cố gắng cưỡi ngựa tránh né, nhưng dù “Kỵ tướng” của nàng phát huy tốt đến thế nào, cũng không thể tránh thoát được một mâu thần kỳ này của Trương Phi, “phập” một tiếng, trượng bát xà mâu đâm thẳng vào ngực Trương Cử, máu tươi bắn ra, thân thể Trương Cử ngả về phía sau, chút nữa thì ngã xuống đất.
Tuy nhiên nàng không hổ là “Kỵ tướng”, bị một kích nặng như vậy mà còn không ngã khỏi ngựa, nàng cắn răng ghìm ngựa quay đầu lại, thúc ngựa chạy trối chết.
Trương Phi cười khẽ một tiếng:
- Thật chẳng ra sao, vừa đánh đã bỏ chạy.
Tôn Vũ còn đang muốn xem Trương Phi sử dụng loại võ tướng kỹ nào, kết quả … Trương Phi vừa đâm một mâu đã đánh lui “Kỵ tướng”, quay lại thấy Tôn Vũ đang há hốc mồm.
Lúc này nghe Trương Phi nói Trương Cử đã chạy, hắn mới giật mình, nhanh chóng nói:
- Không hay rồi, mau đuổi theo nàng, phía sau nàng có bốn vạn đại quân, để nàng chạy thoát sẽ rất phiền toái.
- Gì? Bốn vạn?
Trương Phi trợn mắt hét lớn:
- Nhiều thế sao? Ai nha, sớm biết vậy dùng một mâu đâm chết nàng luôn, người đâu rồi?
Trương Phi quay đầu lại nhìn.
Trương Cử lúc này đã chạy thật xa, lực chiến đấu của nàng tuy kém cỏi, nhưng thuật cưỡi ngựa lại vô cùng giỏi, tuy đã bị trọng thương nhưng vẫn chạy trốn rất nhanh, chớp mắt đã không nhìn thấy người đâu.
- Ách, thật chủ quan.
Trương Phi buồn bực nghiến răng, sau đó quay đầu nói với Tôn Vũ:
- Ngươi tên ”đầu đất” này, sao không nói sớm nàng phiền phức như vậy, biết thế ta không chơi đùa cùng nàng.
Ai, ta còn đang định hỏi ngươi xảy ra chuyện gì, đây là tặc nhân Ô Hoàn, đã gặp đương nhiên phải giết, sao lại còn chơi đùa với nàng ta. Tôn Vũ buồn bực nghĩ thầm: “Trương Phi là người người không cần biết đến lý lẽ, ta có nói cũng vô dụng”.
Lúc này Công Tôn Toản nằm trong ngực Tôn Vũ đang giãy giãy người, dịu dàng nói:
- Vị nghĩa sĩ này tên là Trương Phi sao?
Tôn Vũ nhẹ gật đầu.
Công Tôn Toản nói:
- Tạ ơn nghĩa sĩ cứu giúp! Trước tiên chúng ta không nên đứng đây nói chuyện, tranh thủ thời gian mau chạy về hướng Tây. Nếu cứ đứng đây tiếp, đại quân của Trương Thuần sẽ kéo đến, cho dù vị nghĩa sĩ này có lợi hại, cũng đánh không lại bốn vạn đại quân, muốn trò chuyện thì vừa đi vừa nói.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Manh Nương Tam Quốc Diễn Nghĩa
32++
Manh Nương Tam Quốc Diễn Nghĩa - 32++
https://isach.info/story.php?story=manh_nuong_tam_quoc_dien_nghia__32