Mắc Kẹt epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 21
êm đầu, Vic Fazio nghĩ rằng ông đã có một trong những giấc mơ đầy lo âu mà trong đó mọi thứ đều có cảm giác căng thẳng và phóng đại. Một con côn trùng phiền phức bay quanh đầu ông, kêu lên vo vo thật ồn ào. Ông không hề đập nó hoặc bằng cách nào khác khiến nó dừng lại. Sau đó, tiềm thức của ông nhường chỗ cho những bản năng mà ông đã trau dồi qua nhiều thập kỷ, một người cảnh sát được rèn luyện để được đánh thức vào những giờ phút khác biệt. Ông nhận ra con côn trùng đó chính là điện thoại di động của mình. Ông đã tắt chuông vào buổi đêm để tránh làm phiền Vera - vợ ông rất dễ tỉnh ngủ - nhưng điều đó không khiến cho chiếc điện thoại dừng kêu vo vo và rung bần bật trên chiếc tủ đầu giường. Faz chẳng cần mở mắt để biết rằng lúc đó vẫn là giữa đêm. Đồng hồ sinh học của ông, được tôi luyện sau khi ông trở thành cha của hai cậu bé, đã nói lên điều đó. Ông cảm thấy Vera lăn ra xa mình, quay về phía bên kia, thích nghi rất tốt với cuộc sống của người vợ một điều tra viên án mạng. Ngoại trừ việc, ngay lúc đó, mọi chuyện trở nên rõ ràng, Faz và Del không phải là đội đang chịu trách nhiệm điều tra. Họ đã từng điều tra vụ án giết Andrea Strickland, nhưng vụ đó đã khép lại từ thứ Năm tuần trước.
Faz lần mò trong bóng tối, lấy hụt điện thoại lần đầu tiên trước khi tìm ra nó. Ông đưa nó tới trước mặt, những con số nhòe đi vì ông không có kính, nhưng ông có thể nhìn thấy mã vùng của Seattle, 206. Ông ấn nút màu xanh lá.
“Xin chào?” Giọng ông nghe như thể đang nói qua một cái ống dẫn bị tắc bởi sỏi hạt đậu và nước. Ông hắng giọng. “Xin chào?”
“Này, Faz. Mọi chuyện thế nào rồi?”
“Cái gì cơ?” Faz nói, khá bối rối.
“Mọi chuyện thế nào rồi?”
“Ai thế?”
“Ai thế anh?” Vera hỏi, quay về phía ông và ngồi dậy. “Có phải có chuyện gì xảy ra với một trong mấy đứa trẻ không?”
“Nik đây.” Người gọi nói. “Kẻ truy lùng tung tích yêu thích của anh đây.”
Faz khó khăn lắm mới ngồi dậy được. Vera bật chiếc đèn ở phía mình lên. Cả hai nheo mắt vì ánh sáng. “Nik?” Faz hỏi, nhìn vào chiếc radio ở đầu giường.
“Nik là ai?” Vera hỏi.
“Giờ là mấy giờ rồi?” Faz nói.
“Ba giờ ba mươi hai phút.”
“Vào buổi sáng ư?”
Nik cười lớn. “Này, ngày Cá tháng Tư mà, Fazio!”
“Thằng khốn.” Faz lẩm bẩm. “Anh bị cái quái gì vậy? Vợ tôi lo phát ốm rằng có chuyện gì xảy ra với một trong mấy đứa trẻ.”
“Vâng vâng, và vợ tôi thì vẫn giận tôi vì tôi đã ném điện thoại di động của cô ấy xuống hồ. Thế nên giờ chúng ta đình chiến được rồi chứ?”
Faz thở dài một hơi, nhìn Vera và nói. “Anh xin lỗi, đây là một cuộc gọi công việc.”
“Vào giờ này ư?”
Faz biết ông xứng đáng bị như vậy. Ông nói vào điện thoại. “Đây là lý do duy nhất mà anh gọi tôi à, chỉ để san bằng điểm số thôi?”
“Thôi nào Faz, tôi là một thằng tồi tệ, nhưng không tệ tới mức đó đâu. Tôi có một số thông tin cho anh về việc mà anh nhờ tôi tìm… miễn phí.”
“Strickland?”
“Ừ.”
“Được rồi.” Faz nói, với lấy chiếc kính của mình và một cây bút cùng với tập giấy ông đã để sẵn trên chiếc tủ đầu giường. “Bắt đầu đi.”
“Ôi trời, Fazio, giờ mới là ba rưỡi sáng. Gọi tôi sau đi. Và chúng ta sẽ hẹn giờ và địa điểm để nói chuyện.”
“Chờ đã, đừng nói với tôi là anh gọi tôi chỉ để đánh thức tôi dậy thôi.”
“Như thế thì thù dai quá, Faz.” Anh ta dừng lại, sau đó tiếp tục. “Tôi là một con cú đêm trừ khi anh nghĩ tới việc trở nên hài hước lần nữa.” Nik cúp máy.
“Ai thế anh?” Vera hỏi, vẫn không thể ngừng lo lắng.
“Em biết không, em vẫn luôn nói rằng anh không hài hước như anh nghĩ.”
“Vâng.”
“Em đúng rồi đó.”
Khi Faz gọi lại vào buổi sáng hôm sau, Ian Nikolic hẹn gặp ông để ăn trưa ở nhà hàng Duke’s Chowder. Nhà hàng Duke’s nằm ở phía cuối bờ đê hồ Union.
“Liệu gã này có bao giờ làm chuyện gì mà không dính dáng tới nước không nhỉ?” Del nói khi cô phục vụ bàn đưa họ đi xuyên qua nhà hàng để tới chiếc bàn gỗ ở phía sau.
Nik ngồi dưới bóng râm của những chiếc ô trắng che phủ những chiếc bàn và đang nói chuyện điện thoại. Những chiếc bàn khác đều kín người ngồi, các thực khách mặc những chiếc áo mỏng và những chiếc váy mùa hè để thưởng thức làn gió thổi trên mặt hồ khiến cho nhiệt độ trở nên khá dễ chịu, mặc dù Faz có thể cảm thấy những giọt mồ hôi chảy dài bên dưới lớp áo.
“Tôi sẽ gọi lại sau.” Nikolic nói, vẫn giữ điện thoại cạnh tai, nửa đứng nửa ngồi và đưa một tay cho Faz. “Khách hẹn ăn trưa của tôi vừa mới tới. Ừ, ừ. Trong hôm nay, tôi đã nói rồi mà. Tôi sẽ tới trong hôm nay.” Anh ta tắt máy và bắt tay Faz. “Này, Fazio, trông anh khá mệt mỏi đấy. Hôm qua ngủ không ngon hả?”
Del cười lớn và cởi chiếc áo khoác thể thao ra.
“Thôi được rồi, anh chơi tôi một vố rồi. Giờ chúng ta hòa. Vera đã gần như đá tôi ra khỏi giường vì quá giận dữ.”
Họ ngồi vào chỗ ổn định. Ba chiếc ghế nhìn ra vùng nước xanh biếc lấp lánh lác đác những chiếc thuyền và cả du thuyền đi đi về về từ bến tàu, nhưng Del trùm chiếc áo của mình lên thành ghế và ngồi quay lưng lại với mặt nước.
“Anh có định kiến với vẻ đẹp thiên nhiên hả?” Nik hỏi.
“Đó là những gì bác sĩ nói với mẹ anh ấy khi anh ấy ra đời.” Faz trả lời.
“Tôi ngồi đây và tôi thấy ổn.” Del nói.
Người bồi bàn tới và đưa cho họ những quyển thực đơn. Faz gọi một cốc trà đá. “Cho tôi một cốc Arnold Palmer nhé!” Del nói.
“Cho tôi một súp chowder.” Nik nói, không thèm mở cuốn thực đơn ra. “Chắc không nhầm được đâu nhỉ?”
Faz và Nik cũng gọi súp chowder. “Và một ổ bánh mì nữa nhé.” Faz nói. “Tôi rất thích chấm bánh mì.”
“Một phần ravioli sò điệp.” Del nói, cân nhắc chọn trong thực đơn. “Nhìn này, Faz, bọn họ có cả hải sản cho người Ý.” Anh nhìn lên hỏi người bồi bàn. “Hải sản ngon chứ?”
Bồi bàn khẳng định là có.
Sau khi người bồi bàn rời đi, Faz uống một hớp trà đá. “Xem nào, anh có gì cho tôi hả Nik?”
“Có người tới hỏi về cái tên mà anh hỏi tôi.”
“Andrea Strickland?”
“Không, Lynn Hoff.”
“Ừ?” Faz liếc Del. Chỉ có người nào biết Andrea Strickland đã tạo cho mình một cái tên giả thì mới biết mà hỏi về Lynn Hoff. “Chúng ta có biết đó là ai không?”
“Không, và gã cho tôi thông tin cũng phát hoảng lên vì những gì đã xảy ra với cô ấy. Anh ta nói sẽ chỉ cho tôi biết mọi thứ nếu tôi đảm bảo tên anh ta không dính líu tới chuyện này.”
“Cái đó còn tùy thuộc vào việc anh ta cung cấp cho anh thông tin gì, Nik. Anh biết là tôi không thể hứa với anh chuyện đó mà.” Faz nói.
“Tôi biết, nhưng anh chàng ấy thì không. Tôi cũng nói với anh ta y hệt như vậy, nhưng tôi cũng nói là tôi sẽ cố gắng hết sức để anh ta vô can, đóng vai trò làm một thằng trung gian thôi. Đây là một trong những ví dụ của việc thông tin giá trị hơn nguồn của nó. Có phải không?”
“Thế anh ta đã nói những gì?” Del hỏi.
“Có ai đó đã sử dụng tài khoản email ảo để liên lạc. Thông thường thì anh ta sẽ không đồng ý làm việc với những điều kiện đó.”
“Email ảo là cái gì?” Del hỏi.
“Đó là một dạng địa chỉ email có thể bỏ đi được.” Faz nói. “Nó giống như kiểu điện thoại trả trước dưới dạng email vậy. Người ta dùng nó khi không muốn sử dụng tên thật hoặc địa chỉ email thật. Một địa chỉ email bất kì được tạo ra mỗi lần người đó đăng nhập, và tài khoản đó tự động xóa đi sau khi được kích hoạt một tiếng.” Ông quay sang Nikolic. “Thế họ muốn người của anh làm gì?”
Nik nhún vai. “Yêu cầu người của tôi tìm ai đó với cái tên Lynn Hoff. Và khách hàng nói rằng hắn ta là người thân của cô nàng.”
“Thế nên chúng ta không thể biết được người yêu cầu đó là đàn ông hay phụ nữ?” Del nói.
Nikolic lắc đầu. “Không có cách nào để biết đâu.”
“Vậy khi xong xuôi, người của anh sẽ trao đổi thông tin với cái địa chỉ email đã xóa sau một giờ đó à?” Del nói.
“Họ đã đặt giờ để trao đổi. Khách hàng nói với người của tôi rằng hắn ta sẽ gửi một email mới trong vòng bảy mươi hai giờ tới, và nếu người của tôi có bất cứ thông tin gì thì email lại cho hắn ta. Cá nhân tôi thì muốn biết người mà tôi làm việc cùng là ai và tôi sẽ không làm việc kiểu đó, nhưng không phải ai cũng có sự chính trực giống như tôi.” Nik mỉm cười.
“Thế các anh đã tìm được những gì rồi?” Faz hỏi.
“Người của tôi tìm cái tên đó trên vài kênh thông thường và phát hiện ra một cái bằng lái xe ở bang Washington y hệt như cái anh tìm được. Anh ấy cũng kiểm tra bản báo cáo tín dụng và tìm thấy một cái tên đi kèm với một căn hộ phức hợp ở Oklahoma, cùng với đó là một bản báo cáo dữ liệu dịch vụ công cộng và một tờ đơn yêu cầu thiết lập điện thoại bàn ở địa chỉ kia với cái tên đó.”
“Tôi cho rằng đó là dấu tích giả.” Faz nói.
“Hóa ra đúng là như vậy.”
“Thế khách hàng biết họ đang làm gì chứ?” Del hỏi.
“Trời ạ, anh có thể đọc nó trong sách hoặc xem trên YouTube.” Nikolic nói. “Cuối cùng thì Internet cũng sẽ giúp cho chúng ta chẳng phải làm gì cả. Máy tính rồi sẽ thống trị thế giới. Nhưng đúng vậy, hắn ta rõ ràng đã làm một số tra cứu hoặc thực sự hiểu rõ mình sắp làm gì.”
“Vậy thì anh bạn kia của anh đã đưa khách hàng thông tin này à?” Faz hỏi.
“Đúng vậy. Sau đó, khách hàng nói người đó có thể sử dụng tên giả thứ hai.” Nikolic nói. Anh ta liếc xuống ghi chép trong cuốn sổ gáy xoắn của mình. “Devin Chambers. Khách hàng nói với người của tôi là anh ta có thể muốn bắt đầu tìm kiếm ở Portland, Oregon.”
“Devin Chambers?” Del nói.
“Đó là cái tên mà khách hàng cho người của tôi biết.”
“Đó chẳng phải là bạn của Strickland sao?” Del nói với Faz. “Thế anh ta tìm thấy gì?” Faz hỏi Nik.
“Anh ta tìm kiếm thông tin trên hệ thống và tìm ra một cái bằng lái xe và một căn hộ ở Portland. Người của tôi lái xe đến Portland và nói chuyện với mấy người hàng xóm. Cô ta từng sống ở đó, nhưng những người thuê nhà nói rằng họ không thấy cô ta được vài tuần rồi. Hai người đó nói cô ta từng bảo họ là cô ta chuẩn bị đi một chuyến đi chơi xa ở nước ngoài.”
“Cô ta còn kí hợp đồng thuê nhà không?” Faz hỏi.
“Hợp đồng kí theo từng tháng. Khi cô ta không trả tiền thì chủ nhà sẽ đuổi cô ta.”
“Thế chủ nhà làm gì với đồ đạc của cô ta?”
“Đưa tất cả đồ đạc vào trong kho. Cô ta chưa bao giờ quay lại lấy.”
“Thế cô nàng không hề quan tâm gì đến chúng à?” Faz hỏi.
“Cô ta chẳng có vẻ gì là quan tâm đến chúng.”
Faz nghĩ ngợi một chút rồi hỏi. “Chambers có nói với bất kì người thuê nhà nào về việc cô nàng sẽ đi đâu không?”
“Một người nghĩ rằng cô ta nói là đi châu Âu, một chuyến du lịch “bụi” dài ngày. Cô ta có nhờ hàng xóm lấy thư tay giúp khi cô ta đi vắng. Hàng xóm vẫn cầm một xấp lớn thư của cô ả.”
“Cô nàng không nhờ hàng xóm chuyển tiếp chúng cho cô nàng à?” Faz nói.
“Không.”
Faz quay sang nhìn Del. “Có vẻ như cô ả không có ý định quay lại, nhưng lại không muốn mọi người nghĩ như vậy.”
“Hẳn là vậy.” Del nói.
Nikolic kiểm tra cuốn sổ tay một lần nữa. “Người của tôi cũng lần ra được người thân của cô nàng ở New Jersey, một người chị gái đã lấy chồng Alison McCabe.” Anh ta đánh vần phần họ của cái tên. “Anh ấy gọi cho cô chị gái, tự nhận mình là quản lý tòa nhà, và nói rằng anh ấy đang giữ nội thất, đồ đạc cá nhân và một xấp thư của cô Devin Chambers nhưng không biết phải chuyển tiếp mọi thứ đến đâu.”
“Thế cô chị nói gì với anh ấy?”
Nikolic cười mỉm. “Cô chị nói rằng cô nàng Devin đã không liên lạc với chị gái được vài năm rồi và không biết thông tin gì để cung cấp cho anh ấy. Cô chị không muốn liên quan gì đến cô nàng. Anh ấy thúc ép cô chị một chút và biết được chuyện Devin Chambers cần thuốc kê đơn và có vấn đề liên quan đến việc quản lý tiền nong. Hẳn là cô nàng đã từng vay tiền của cô chị và chưa bao giờ trả lại. Cô chị quá chán nản và đã cắt đứt quan hệ với cô nàng rồi. Theo như người của tôi nói, có rất nhiều thư đến từ những chủ nợ và công ty thu nợ, các khoản nợ đều đã quá hạn. “
“Biến mất và lấy tiền.” Faz nói.
Del quay sang Faz. “Quỹ ủy thác.”
“Tôi đang nghĩ điều tương tự đây.” Faz nói. “Chỉ không biết là anh bạn kia của anh có biết rằng Chambers và Andrea là bạn thân không, có thể Andrea đã từng giúp bạn mình.”
Del lắc đầu. “Thế thì tại sao Andrea không đưa luôn tiền của cô ấy ra để trả đống hóa đơn? Giải pháp đó chẳng phải đơn giản hơn nhiều so với việc cả hai cùng chạy trốn sao?”
“Ngoại trừ việc Andrea cần chạy trốn.” Faz nói. “Cần mọi người nghĩ là cô ấy đã chết rồi.”
“Có vẻ như Chambers cũng có lý do để biến mất đấy.” Del nói.
“Có vẻ là họ đã thương lượng trước.” Faz nhìn sang Nikolic. “Người của anh còn phát hiện thêm gì không?”
“Anh ấy còn nhờ một người phụ nữ làm việc cùng gọi cho người chủ gần đây nhất của Chambers và hỏi về người cấp lương. Cô ấy giả vờ là Chambers và nói rằng cô ấy không nhận được tờ chi phiếu cuối cùng và chỉ muốn xác nhận lại địa chỉ chuyển tiếp của cô nàng mà họ có.”
“Thế họ có không?” Faz hỏi.
Nikolic gật đầu. “Một hòm thư trong hiệu thuốc Bartell ở thành phố Renton, bang Washington, nhưng tên trên hòm thư lại không phải Devin Chambers.” Anh ta lại cười. “Mà là Lynn Hoff.”
“Hẳn rồi.” Faz nói.
“Hẳn rồi. Vậy nên người của tôi đã nhờ người phụ nữ kia gọi tiếp cho hiệu thuốc, giả vờ là Lynn Hoff, và hỏi về thông tin bảo hiểm trên hồ sơ của cô ấy. Chuyên viên ở hiệu thuốc thì thầm về hộp thư bưu điện tương tự. Người phụ nữ hỏi xem bác sĩ điều trị của cô ấy có gọi cô ấy trong những lần kê đơn gần nhất không thì chuyên viên trả lời rằng bác sĩ chưa gọi gì kể từ lần cuối họ kê đơn thuốc giảm đau oxycodone một tuần trước.”
“Vậy là xác nhận được rằng Lynn Hoff vẫn ở quanh khu vực này. Và các anh đưa hết số thông tin này cho khách hàng thông qua cái tài khoản email ảo kia?” Faz hỏi.
“Đúng vậy.”
“Và nếu người kia manh động, hắn có thể theo dõi hiệu thuốc Bartell, hi vọng Devin Chambers, hoặc Andrea Strickland, bước vào, rồi theo sau cô ấy khi cô ấy rời đi để biết được cô ấy đang ở đâu.”
Nikolic tựa lưng ra sau, nhấp một ngụm đồ uống. “Đó sẽ là những gì tôi sẽ làm nếu tôi là hắn ta.” Anh ta nói.
Tracy và Kins đang ở trong xe khi Del và Faz gọi điện thoại cho họ. Họ nói rằng họ có thông tin mới nhưng không muốn chia sẻ ở phòng làm việc. Tracy nói rằng cô và Kins muốn gặp họ ở nhà ăn trong khu thương mại ở tòa nhà Ngân hàng Mỹ trên đại lộ Số Năm.
Vừa uống cà phê, Tracy và Kins vừa lắng nghe Faz và Del thông báo những gì Nikolic vừa nói với họ.
“Một sự trùng hợp lớn và tồi tệ khi Devin Chambers xuất hiện ở cùng một thành phố của bang Washington nơi Andrea Strickland đi sửa lại khuôn mặt và làm thủ tục ngân hàng.” Faz nói.
“Quá lớn ấy.” Tracy thêm vào.
“Họ là bạn.” Kins nói. “Thế nên Devin Chambers hẳn là người giúp Andrea xuống núi và có lẽ là người trông chừng Strickland sau ca phẫu thuật.”
“Và Strickland có thể đã cần thuốc kê đơn để giảm đau.” Faz nói.
“Hoặc Chambers là người đứng sau chỗ tiền ủy thác.” Tracy nói.
Họ đầu quay sang nhìn cô.
Cô nói tiếp: “Theo như chị của cô nàng, Devin Chambers có vấn đề về thuốc kê đơn và cả vấn đề về tiền, phải không?”
“Đó là những gì Nik nói.” Faz nói.
“Thế nên có thể cô ta đứng sau cả hai chuyện.” Tracy nói. “Và nếu Devin Chambers có giúp Andrea Strickland, cô ta cũng phải biết về bí danh của Andrea Strickland cũng như về ngân hàng, có thể là cả tài khoản và mật khẩu.”
“Vậy cô nghĩ là có thể cô nàng đã giết Andrea?” Kins hỏi. “Và chuyển số tiền đó đi?”
Tracy nhún vai. “Strickland đã chết rồi. Chambers có thể cũng đã biết điều đó. Đó là một kế hoạch phạm tội hoàn hảo, chỉ cần không ai phát hiện ra cái xác.”
“Thế nên có lẽ bây giờ người chúng ta cần tìm là Devin Chambers.” Faz nói.
“Không phải vụ án của chúng ta nữa rồi.” Kins nói, uống nốt ngụm cà phê cuối cùng trong cốc.
Tracy không nói với bất kì ai trong bọn họ về thành phố San Bernardino và những gì cô biết được từ Penny Orr, hoặc là từ bác sĩ tư vấn Alan Townsend. Nếu có vấn đề gì đó xảy ra khiến việc Tracy vẫn tiếp tục điều tra bị bại lộ, cô muốn bọn họ có thể nói rằng bọn họ không biết gì về hành tung của cô.
“Tôi sẽ gọi cho Stan Fields.” Cô nói. “Tôi sẽ nói với anh ta rằng chúng ta đã điều tra được gì đó khi quá trình điều tra bị hủy, rằng chúng ta có thông tin và chúng ta sẽ tiếp tục điều tra.”
“Nik sẽ không từ bỏ nguồn của anh ta đâu.” Faz nói.
“Đó không phải là vấn đề của chúng ta.” Kin nói. “Cứ để Fields giải quyết đi, nếu anh ta quyết định đẩy nhanh tiến độ.”
Tracy thắc mắc không biết Fields sẽ đẩy nhanh tới mức nào.
Mắc Kẹt Mắc Kẹt - Robert Dugoni Mắc Kẹt