Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Lưu Hương Tử Lệnh
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 21 - Thoát khỏi Long Môn
N
hưng chỉ thoáng qua là Quế Cô Bà chợt hiểu.
Giang Hàn Thanh đã uống huyết Mãng xà, công lực đã nhờ đó mà tăng hơn bình thường thập bội.
Nghĩ đến vụ huyết Mãng xà, Quế Cô Bà đột nhiên giận dữ, bà ta cười nhạt:
- Giang Hàn Thanh, đêm nay nếu ngươi thoát khối Ngư Trường Sơn thì ta thề sẽ không bao giờ mang họ Quế nữa.
Tôn Phi Loan kinh hãi kêu lên:
- Cô Bà.
Quế Cô Bà gắt giọng:
- Tha tên đó đi thì cánh tay phải của sư phụ của ngươi kể như không còn nữa.
Yên Phi Quỳnh châm chọc:
- Bây giờ trong lòng nó chỉ có mỗi một ngươi con trai chứ có sư phụ nữa đâu mà Cô Bà còn nhắc tới chi cho mất công.
Tôn Phi Loan nức nở:
- Cô Bà, không lẽ bây giờ cô bà không còn thương tiểu nữ chút nào nữa hay sao?
Quế Cô Bà trừng mắt:
- Không cần phải nói nhiều, ta cho cả hai ngươi cùng xông lên một lúc đấy.
Giang Hàn Thanh cười nhẹ:
- Tại hạ có luôn cả mấy thanh kiếm còn không chịu hàng, đó là tại hạ muốn công bằng giáo đấu với Long Tổng Quản. bây giờ làm sao lại hai người đánh một.
Quế cô Bà gằn giọng:
- Hãy rút kiếm ra, ta cho ngươi được thế đấy.
Câu nói chưa dứt thì chưởng ãnh của bà ta đã nhoáng lên ngay.
Giang Hàn Thanh chồm mình tới, tay hắn bắt từ dưới đưa lên theo đúng thế Long Khởi Vân Tòng. Nội lực của hắn nặng hơn khi nãy.
Tôn Phi Loan lính quýnh.
Nàng biết Quế Cô Bà là người có một nội lực cực kỳ thâm hậu, chính đại sư huynh của nàng cũng không dám đỡ khi tập dượt thì làm sao Giang Hàn Thanh đỡ nổi?
Nhưng nàng lại biết con người của Giang Hàn Thanh không dễ gì chịu thối lui như thế, nên nàng phần đứng sát bên hắn để ngầm trợ sức.
Thấy Giang Hàn Thanh trực tiếp đối kháng, Quế Cô Bà tuy xem thường nhưng cũng có đôi phần nể sợ, bà ta vội vã dồn thêm công lực.
Hai tiếng "bùng bùng" nổi dậy, chưởng phong của bà làm cho Tôn Phi Loan đứng gần nghe như một ngọn cuồng phong, tim nàng nhảy rộn lên vì lo sợ cho Giang Hàn Thanh bị hại.
Quả nhiên, sau khi hai ngọn chưởng ập vào nhau, Giang Hàn Thanh loạng quạng thối lui hơn hai bước.
Tôn Phi Loan hoảng hốt lật đật bám sát theo sau lo lắng hỏi:
- Giang lang hãy vận khí thử xem?
Giang Hàn Thanh hít mạnh một hơi rồi cười đáp:
- Không có sao đâu.
Sát khí của Quế Cô Bà dồn lên mặt như một màn sương lạnh:
- Tiểu tử, khá lắm, hãy đón đây.
Cánh tay bà ta lại nhoáng lên.
Tôn Phi Loan kêu thất thanh:
- Quế Cô Bà. Cô Bà quả không nghĩ đến tiểu nữ chút nào hay sao?
Giang Hàn Thanh bây giờ cũng đã nồi nóng rồi, hắn không còn nghe giọng đau xót của Phi Loan, hắn vung tay đẩy tới.
Lần phát chưởng này, Quế Cô Bà đã vận đúng tám phần công lực, bà ta nghĩ rằng Giang Hàn Thanh khi đón ngọn chưởng này nếu không chết thì cũng trọng thương, không ngờ sau một tiếng dội kinh hồn, khác hơn hai lần trước, Giang Hàn Thanh vẫn đứng trơ không nhúc nhích.
Tôn Phi Loan càng không dám tin như thế, nàng không dám tin rằng Giang Hàn Thanh có thể đỡ nổi một chưỡng của Xê Cô Bà mà không hề hấn gì, thế nhưng nàng vẫn phải tin vì chuyện xảy ra trước mắt.
Chính Quế Cô Bà cũng không ngờ, chưởng thứ nhất làm cho hắn thối lui một bước. chưởng thứ hai làm hắn phải lui hai bước, thế mà chưởng thứ ba, ngọn chưởng của bà ta đã dồn tám phần công lực, thế mà hắn vẫn đứng trơ.
Bà ta làm sao biết được chuyện Giang Hàn Thanh đã uống một hoàn Thiện Cư Vận Công rồi sau đó mới gặp huyết Mảng Xà?
Hai ngọn chưởng trước của Quế Cô Bà tuy đánh lui Giang Hàn Thanh, nhưng cũng chính vào ngọn "Huyền âm Cửu Chuyển" đó mà khiến cho hai chất lạ trong người hắn có cớ hòa trộn lại cho nên chưởng thứ ba làm cho chính công lực của hắn tăng trưởng dị thường.
Lửa giận của Quế Cô Bà bốc lên ngùn ngụt, bà ta cười sằng sặc:
- Giang Hàn Thanh, giỏi lắm, ngươi ỷ vào cái trò múa rồi của Trúc Kiếm mà lòe ta đấy à. Hãy coi chừng đấy.
Vừa nói, thân hình của bà ta vừa nhóng lên, hai tay cùng phát ra một lượt.
Tôn Phi Loan biến sắc:
- Giang lang, hãy lui lại cho mau..
Keng!
Miệng thì la, tay nàng thì rút nhanh thanh kiếm bên mình, lao thẳng tới sát bên Quế Cô Bà, triển khai "Thiên Phượng Tam Thức", thanh kiếm của nàng lúc bấy giờ trở thành một vòng lưới thép.
Nghe Quế Cô Bà đụng chạm tới sư phụ của mình, Giang Hàn Thanh không còn dằn được nữa, hấn chồm tới thét lớn:
- Quế Cô Bà, ngươi không được hỗn láo như thế.
Hai tay hắn cũng cùng một lúc đưa lên, một vòng chưởng lực cuốn mạnh y như con thốt.
Tôn Phi Loan thấy Giang Hàn Thanh đã không lui mà lại tiến, trong khi kiếm quang của nàng đã tỏa ra chu vi gần hai trượng, tình thế dễ dàng trộn lẫn vào nhau, nàng không dám chậm trễ, vội vàng lật đật thu kiếm trở về.
Ngay trong lúc ấy, chợt nghe một tiếng dội bởi hai luồng chưởng lực chạm vào nhau làm cát bụi tung lên mù mịt.
Tiếp theo là một tiếng "hự" nghe như nghẹn tức và một bóng người lảo đảo dạt ra.
Bộ áo choàng của Giang Hàn Thanh bị kình phong xé toạc ra một mảnh, thế nhưng con người hắn vẫn đứng yên.
Người bị chưởng lực hất tung không phải hắn mà lại là Quế Cô Bà.
Thật là một chuyện mà không ai có thể tin nếu không chứng kiến tận mắt..
Người kinh khiếp nhất tự nhiên là Quế Cô Bà.
Bà ta thật không thể tưởng tượng rằng "Huyền âm Cửu Chuyển" của mình được vận đả mười hai thành công lực, đã không lay chuyển nổi Giang Hàn Thanh,trái lại còn bị hắn chấn lui hơn ba bước..
Luôn cả Giang Hàn Thanh càng không thể ngờ như thế nữa, công lực của hấn, hắn tự biết rõ hơn ai hết, hắn không ngờ sau khi uống Thiên Cư Vận Công Hoàn và Mãng Xà
huyết mà công lực lại có thể tăng nhanh như thế ấy.
Xà Cô Bà tái mặt lẩm bẩm một mình:
- Hỏng rồi..hỏng rồi..ba mươi năm tâm huyết của ta đã bị tên tiểu tử nầy hưởng hết.
Ngay trong lúc ai cũng còn đang ngơ ngác phân vân, Yên Phi Quỳnh nhoáng lên như một cái bóng ma, nàng tới sát bên Giang Hàn Thanh vươn năm ngón tay nhọn hoặc của
nâng chụp tới.
Ðã đánh lén mà lại còn đánh thật nhanh trong khi cả Giang Hàn Thanh và Tôn Phi Loan hãy còn đang bàng hoàng trước sự diễn biến bất ngờ..
Kịp đến khi hai người cùng phát hiện Yên Phi Quỳnh đánh lén thì năm ngón tay nhọn của nàng đã sát vào ngực áo.
Giang Hàn Thanh vẫn phản ứng thật nhanh, tuy đối phương đã sát tới một bên nhưng hắn vẫn trở tay thật lẹ.
Nhưng Yên Phi Quỳnh quả nhiên lợi hại, nàng đánh sát vào mình như thế nhưng vẫn còn là một hư chiêu, cho đến khi Giang Hàn Thanh phản ứng thì nàng vội vàng biến.
Một tiếng đội tuy nghe không nặng lắm, nhưng Giang Hàn Thanh cũng đã bị đẩy lui hơn tám thước.
Chuyện xảy ra thật bất ngờ và cũng quá nhanh, trong lúc Quế Cô Bà chưa đứng vững kịp vì chưởng thế của Giang Hàn Thanh thì chính hắn cũng đã bị Yên Phi Quỳnh đánh
thối lui.
Tôn Phi Loan không kịp nói tiếng nào, nàng lao như bay tới sát trước mặt Giang Hàn Thanh và Chu Long Chu cũng đã lao tới và nói bằng một giọng lo âu:
- Giang nhị công tử...có sao không?
Giang Hàn Thanh cảm thấy vai trái của mình chỉ hơi tê tê, hắn không chú ý cho lắm nên cười đáp:
- Không sao cả.
Họ chưa nói được nhiều thì Quế Cô Bà và Xà Cô Bà đã song song lướt tới.
Tôn phi Loan đưa thanh kiếm ra ngang ngực và trầm giọng hỏi:
- Nhị vị Cô Bà định làm gì?
Quế Cô Bà hét lên:
- Tam cô nương hãy tránh ra, đêm nay ta nhất quyết phải trói tên tiểu tử này để mang lại Long Cung.
Xà Cô Bà cũng gằn giọng:
- Phải đấy, cánh tay của Thái Thượng lành hay không là do ở tên này, không thể để cho hắn thoát khỏi được.
Tôn Phi Loan cau mặt:
- Chuyện cánh tay của sư phụ có quan hệ gl đến hắn?
Xà Cô Bà trừng mắt:
- Quan hệ lớn lắm chứ sao không? Tam cô nương là người mà đã được Thái Thượng nuôi dưỡng từ nhỏ cho tới nên người, chẳng lẽ cô nương lại không nhớ đến cái ân đức cao dày ấy hay sao? Cánh tay phải của Thái Thượng đã tàn phế hơn ba mươi năm nay, chẳng lẽ cô nương không có một chút đau lòng?
Quế Cô Bà hằn học:
- Không cần phải nói nhiều, đem nay ta quyết bắt Giang Hàn Thanh chứ không để cho hắn xổng nữa đâu mà sợ.
Chu Long Chu rút thanh đoản kiếm cùng đứng song song với Tôn Phi Loan án trước mặt Giang Hàn Thanh, nàng cất giọng trầm trầm:
- Ðừng có lớn lối, các người tưởng bọn ta sợ lầm à?
Giang Hàn Thanh bây giờ chợt nghe vết đau trên vai trái càng lúc càng nặng, hắn âm thầm vận khí, nhưng vừa đến bả vai trái thì dội lại, không cách nào thông được, hắn bất
giác hoảng hồn.
Nhưng vốn là một con người sinh tính quật cường, tuy thấy Quế Cô Bà và Xà Cô Bà lao tới cùng một lúc, và tuy thấy Tôn Phi Loan và Chu Long Chu đứng án trước mặt,
hắn vẫn tràn tới cười lớn:
- Quế Tổng Quản, xà cô Bà, tại hạ xin lĩnh giáo, nếu cần thì cả hai vị cùng lên một lúc cho vui.
Quế Cô Bà không lên tiếng, bà ta thừa lúc Giang Hàn Thanh đang nói thì tràn mình tới và năm ngón tay đã vươn ra.
Năm ngón tay của bà ta chẳng những thật nhanh mà thế đánh và tiềm lực gần như dồn lên thật dữ.
Giang Hàn Thanh tràn qua nửa bước, cánh tay phải hắn:vang lên, chưởng ảnh và chưởng phong ào ào nổi dậy.
Xà Cô Bà liếc thấy tình thế khẩn trương, bà ta len lén cho tay vào túi.
Tôn Phi Loan lóe mất, mặt nàng bỗng bừng bừng sát khí, nàng chỉ mũi kiếm thẳng vào mặt Xà Cô Bà và thét lớn:
- Xà Cô Bà biết bà ta là người chuyên dùng rấn độc, trong mình của bà có rất nhiều ngón nghề, nhưng ta cũng cho bà biết trước là nếu hiện giờ bà còn thi thố một thứ gì thì đừng trách sao ta không nể tình chút nào đấy nghe.
Chu Long Chu cười nói tiếp theo:
- Tam thư thư, cha tôi mới nói rằng, trong năm người của chúng ta tại đây, nếu không may có một ai bị hại thì cha tôi sẽ làm cho tất cả nhân vật trong cái gọi là Long cung nầy không còn một mảnh thịt nguyên.
Tất biết tính tình của vị Tam Cung chủ nên Xà Cô Bà vừa cho tay vào túi là đã lật đật lấy ra và cười nói:
- Tam cô nương, có mặt Tam cô nương tại dây, già này không dám làm chuyện chi không phải đâu.
Trong khi đó thì phía bên kia Ðộc Tẩu Chu Tiềm và Phi Ðà Bàng Công Nguyên cũng đã đánh vùi với nhau gần năm mươi hiệp.
Không hiểu nghĩ sao, giữa lúc đang đánh nhau, Bàng Công Nguyên chợt ngừng tay nói lớn:
- Lão phu đã từng nghe Chu huynh chuyên dùng độc và chính mắt cũng đã vừa nhận thấy, quả nhiên danh bất hư truyền, thế nhưng không biết Chu huynh có thể giao đấu nhau thuần về binh khí không nhỉ?
Chu Tiềm cười ha hả:
- Cứ theo cách nói của Bàng huynh thì hình như Bàng huynh nhận rằng ngoài chuyện dùng chất độc ra, tại hạ không còn có thể chịu nổi với ai về binh khí?
Bàng Công Nguyên nói:
- Chu huynh nói thế có nghĩa là đã đáp ứng yêu cầu của tại hạ?
Chu Tiềm gật gật đầu:
- Ðúng như thế, chúng ta cứ tự nhiên giao đấu bằng binh khí, lão phu không bao giờ dụng độc đối với một người khi giao đấu bàng binh khí.
Bàng Công Nguyên cười:
- Hay lắm, chúng ta hãy bắt đầu.
Bàng Công Nguyên nổi danh nhờ vào thanh búa, ba mươi năm về trước đã không có người nào chịu nổi quá trăm chiêu, từ khi đảm nhiệm chức vụ Hoàng Y Ðô Thống cho
Long cung đến nay, ông ta thường nói chỉ bằng vào ba mươi sáu tên Hoàng Y Vệ là đã thừa sức quét sạch giang hồ, đũ biết con người đó vô cùng cao ngạo.
Tự nhiên sự cao ngạo đó đã được bảo đảm bằng tài lực của ông ta qua gần nữa đời người ngang dọc giang hồ.
Riêng Ðộc Tẩu Chu Tiềm thì chi vỏn vẹn có một thanh đoản kiếm.
Người ta cho rằng Chu Tiềm nổi danh nhờ dụng độc và ông ta cũng chỉ giỏi về chất độc mà thôi, thanh đoản kiếm đeo ở bên mình chỉ bất quá là một món đồ trang sức mà thôi vì nó là một thanh cổ kiếm mà người ta cho rằng chỉ vì thích đeo bên mình, chứ kiếm pháp thì chưa ai chứng minh được là trình độ tới đâu.
Thế nhưng Bàng Công Nguyên không thể ngờ rằng tuy không ai thấy Chu Tiềm dùng kiếm, nhưng thực tế thì hiện tại thì kiếm pháp của ông ta không dưới một vị Chưởng Môn nào trong hàng kiếm phái Võ lâm.
Cả hai người quả xứng với câu cờ gặp tay cao, tướng cùng tài xứng.
Và người kinh ngạc nhất là Phi Ðà Bàng Công Nguyên, ông ta cứ cho là Chu Tiềm chỉ giỏi về độc chớ không ngờ kiếm pháp cũng cao như thế.
Không những kiếm phát cao mà nội lực của Chu Tiềm cũng không kém thanh đoản kiếm là môn binh khí coi như bị thế hạ phong đối với cây búa quá lớn của Bàng Công Nguyên, thế nhưng nhờ vào nội lực phi thường mà họ Chu vẫn không chút nào kém thế.
Chính vì phát hiện cái hay của Chu Tiềm cho nên bao nhiêu cao ngạo của Bàng Công Nguyên nhất thời tan mất, ông ta phái dè chừng từng nhát một chứ không dám khinh địch như lúc ban đầu.
Chỉ trong nháy mắt. hai người đã giao đấu với nhau hơn một trăm chiêu.
Càng đánh Phi Ðà Bàng Công Nguyên càng bốc lửa, ông ta chưa từng gặp một địch thủ nào xem dáng ngoài tầm thường mà lại đối kháng mãnh liệt như thế.
Ðộc Tẩu Chu Tiềm thấy họ Bàng đã tận dụng nội gia bản lãnh, ông ta lừa thế tràn ngang qua để tránh ngọn búa hùng hổ của họ Bàng và bằng một thế thần tốc, ông ta trở ngược thanh kiếm bắt từ dưới đâm ngược lên một nhát.
Cái đánh dữ dằn chưa trúng địch là thấy ngay thế yếu, Bàng Công Nguyên giật mạnh cánh tay và nhãy phóng mình lên, từ trên giáng xuống một búa như trời sét.
Không dám đưa, thanh đoản kiếm để đỡ ngọn búa quá nặng cân, ông ta lật đật nghiêng mình tránh qua bên trái.
Bàng Công Nguyên thuận thế uốn mình xoay tròn trôn ốc và vụt phóng lên lần nữa để tung ngọn búa tiếp liền theo.
Chỉ trong khoảnh khắc, ánh sáng của lưỡi búa đã gần như bao bọc chung quanh, bóng của Chu Tiềm chỉ còn thấy được mù mờ.
Thanh búa nặng chiếm lợi thế, nhưng thanh đoản đao nhờ biến hóa cực nhanh nên cũng không bị hạ phong, hai người giao đấu đến hai trăm chiêu thì cũng biến thế.
Cả hai không dùng thế thần tốc nữa, họ cùng đi bộ thật chậm, mỗi bước chân của họ gần như lún tận đất sâu.
Căng chậm, thế đánh của hai bên càng đi vào sinh tử.
Hình như họ không còn cố tâm áp chế nhau được nữa, họ đang tìm lựa thế để đánh đòn tối hậu.
Trận chiến có phần chậm lại, nhưng chính vì thế mà hung hiểm hơn bao giờ hết.
Lúc đó, phía bên kia, Quế Cô Bà và Giang Hàn Thanh cũng đang bức nhau đến tận bờ vực thẫm.
Mặt của Quế Cô Bà đanh lại như thép nguội, thân pháp bà ta mỗi phút mỗi nhanh, bất cứ một ngọn chưởng nào của bà ta tung ra đều chắc mạch như một ngọn núi từ trên cao đố xuống.
Vai trái của Giang Hàn Thanh đã bị Yên Phi Quỳnh đánh trúng, có lẽ thương thế đã thấm nhập đến tận gân cốt, cho nên đến bây giờ hắn vẫn còn cảm thấy tê nhức, cử động
gần như không còn được nữa.
Hắn chống ngăn với Quế Cô Bà kể như còn có mỗi một tay. Bầng vào một tay chống với kẻ vừa cao thế, tinh thần nội lực của riêng hàn Thanh đã lâm vào thế khó khăn, thế nhưng hắn vẫn giữ vững bộ pháp quân bình, hắn cố không để cho phải thối lui, vì hắn biết chỉ cần nữa bước bất lợi là đối phương sẽ đẩy mình vào tử địa.
Tôn Phi Loan ghim thanh kiếm chực hờ, nàng thấy Giang Hàn Thanh chỉ còn sử dụng được có một tay, cho nên dầu chưởng pháp không dưới Quế Cô Bà, nhưng bằng vào một tay như thế, chắc chắn hắn không làm sao chịu nổi quá năm mươi chiêu.
Nàng không dám lơi ánh mắt, nàng chuẩn bị thật đầy đủ để đón chờ cơ hội bất lợi đến với chàng để cứu giúp.
Thế nhưng nàng không ngờ bây giờ đã gần ngoài hai trăm chiêu mà Giang Hàn Thanh vẫn giữ mức quân bình, bất giác lòng nàng cảm thấy nhẹ nhõm.
Giang Hàn Thanh uống nhầm hai thứ tuyệt dược trong một lúc hắn không thấy chi lạ nhưng khi gặp một tay kình địch như Quế Cô Bà làm cho hắn phải tận dụng công lực, vì thế có đủ cơ hội để cho linh dược hòa đồng cơ thể, chính vì thế mà càng đánh lâu chừng nào thì nội lực của hắn càng gia tăng chừng ấy.
Chỉ có điều mà Giang Hàn Thanh không biết là hắn vừa trúng phải " Ngũ Hành Tuyệt Mạch Chưởng" của Yên Phi Quỳnh.
Chưởng pháp này không phải Yên Phi Quỳnh thụ huấn của sư môn bởi vì chính năm xưa Ngư Mụ cũng vì trúng phải chưởng pháp nầy mà đến bây giờ cánh tay vẫn còn tàn phế.
Chưởng pháp đó do Ðổng Nhược Băng truyền thụ cho Yên Phi Quỳnh khi hắn bảo nâng ở lại Xà Cốc canh giữ Giang Hàn Thanh để cho.hắn đi tìm thuốc.
Truyền chưởng pháp để cho nàng hộ vệ Giang Hàn Thanh, không ngờ bây giờ chính tay nàng sử dụng chưởng pháp đó để làm cho Giang Hàn Thanh mang thương tích đến lâm
nguy.
Cũng may, nhờ vào Long Hình Chưởng vô cùng linh động, tay chỉ dùng một tay nhưng không thấy Giang Hàn Thanh lúng túng, và nhất là Quế Cô Bà cứ tưởng môn hạ của Trúc Kiếm chỉ cần dùng tay phải để đối phó với địch nhân.
Nhờ vào tưởng lầm như thế nên Quế Cô Bà không lợi dụng được thế nguy của Giang Hàn Thanh trong khi giao đấu.
Nhưng bất cứ vấn đề nào rồi cũng phải đến phút cuối cùng, cái chỗ yếu của Giang Hàn Thanh cũng thế, cả hai đang tăn dụng phi thế cực nhanh và lừa nhau từng chưởng một. Thình lình một tiếng dội vang lên, Giang Hàn Thanh vì không sử dụng được tay trái trong khi Quế Cô Bà có lợi thế cả hai tay, nên cuối cùng hắn bị trúng phải một chưởng văng tuốt ra ngoài.
Ðược thế một chiêu, Quế Cô Bà không dám chần chờ, nhanh trong lúc Giang Hàn Thanh chưa đứng vững, bà ta nhảy phóng tới giang tay chụp xuống.
Tôn Phi Loan đã chực sẳn từ lâu, nàng thấy Giang Hàn Thanh bị đánh văng ra và thấy Quế Cô Bà vừa nhảy tới thì thanh kiếm trong tay nàng đã tung lên như chớp.
Thế kiếm chứa đựng nhiều căm thù được đánh ra một cách thình lình, chỉ cần Quế Cô Bà không thủ thế kịp là cánh tay bà ta đứt tiện.
Quế Cô Bà hoảng hốt, nhưng bà ta phản ứng thật nhanh, trong khi đang đà lao tới, bà ta kịp thời dừng đứng lại và rót hẳn tay về.
Lưởi kiếm phớt qua làm cho cánh tay áo rộng của bà ta bay đi một mảng.
Quế Cô Bà vừa sợ vừa tức giận, bà ta lồng lộn lên:
- Tam cô nương muốn chúng ta động thủ phải không?
Tôn Phi Loan rơi nước mắt, nhưng nàng vẫn thủ kiếm và gằn từng tiếng:
- Quế Cô Bà, tôi đã nhiều lần cầu khẩn, thế nhưng Cô Bà vẫn một mực bức bách, bây giờ, nếu cô bà bước tới thêm bước nữa là cô bà sẽ thấy kiếm của Tôn Phi Loan này nhuộm đỏ máu.
Vốn từ nhỏ bên cạnh Tôn Phi Loan và nhất là nàng được xem là một cồ gái thuần hậu nhất trong năm chị em Ngũ Phượng Môn, bây giờ tình hình quả đã đến mức không còn
nương nhau được nữa, Quế Cô Bà bỗng nghe lòng bất nhẫn, bà ta thấp giọng:
- Tam cô nương, đừng có làm như thế.Thôi, các người hãy đi đi.
Tôn phi Loan nhìn Quế Cô Bà bằng đôi mắt đẫm nước mắt, giọng nàng chợt nghẹn ngào:
- Ða tạ Cô Bà.
Nàng quay mình đi về phía Giang Hàn Thanh.
Xà Cô Bà vụt kêu lên:
- Quế đại thư, không thể buông tha cho Giang Hàn Thanh được
Quế Cô Bà lạnh lùng:
- Tứ đại thư muốn tôi bức tử Phi Loan phải không? Hãy trở vào, trước mặt Thái Thượng, trách nhiệm nầy ta chịu hết, Ngũ cô nương, hãy theo ta trở về.
Nói xong, bà ta quay mình đi trở vào trong.
Yên Phi Quỳnh tuy bất mãn nhưng không dám cãi lịnh, nàng liếc về phía Phi Loan một cấi đầy về căm hờn và hằn học đi theo Quế cô bà.
Xà Cô bà lẩm bẩm:
- Toi công... đúng là ba mươi năm làm cho chúng hưởng..
Bà ta đậm chân thình thịch nhưng rồi cũng phải quay trở vào theo.
Bây giờ thì Chu Long Chu đang đỡ lấy Giang Hàn Thanh, hắn đã có vẻ xiêu xiêu không còn đứng vững.
Giang Hàn Thanh nhìn nàng cảm kích:
- Không sao, nội lực không hề chi cả, chỉ có bả vai trái không còn cử động được.
Trông mắt long lanh của Chu Long Chu vụt đầy nước mắt, nàng nghẹn ngào:
- Mồ hôi công tử tuôn ra như thế ấy, chứng tỏ gân cốt đã phạm trọng thương, bây giờ công tử hãy thứ vận công xem sao?
Vừa nói, nàng vừa lấy khăn tay lau mồ hôi cho Giang Hàn Thanh, cử chỉ nàng thật vô cùng quan tâm tha thiết.
Tôn Phi Loan thuyết phục cho Quế Cô Bà buông tay lưới, nàng lật đật chạy lại và khi thấy da mặt Giang Hàn Thanh tái mét, nàng lo lắng hỏi:
- Giang quân! Chàng bị thương nơi nào?
Chu Long Chu nghe tiếng Tôn Phi Loan, nàng e ngại lật đật nhét khăn vào túi.
Giang Hàn Thanh gượng mỉm cười:
- Không nặng lắm đâu, hình như nơi bả vai bị chỉ phong quét trúng.
Tôn Phi Loan thở phào, nàng đưa tay chân lên ngực mình như để trấn an cơn sợ sệt vừa qua khỏi.
- Nếu không nặng lắm thì đỡ biết bao, họ đã đi vào cả rồi. Chúng ta nên mau thoát khỏi nơi nầy càng sớm càng tốt
Chu Long Chu nói:
- Cha tôi và Bàng Công Nguyên hãy còn giao đấu..
Và nàng quay lại kêu lớn:
- Cha, chúng ta đi thôi.
Chu Tiềm hãy còn đang cùng với Bàng Công Nguyên đánh vùi bất phân thắng bại, khi nghe tiếng kêu của Chu Long Chu, ông ta quát lớn:
- Bàng đà tử, hãy dừng tay lại.
Bàng Công Nguyên thở hồng hộc:
- Không được, hãy còn ba chiêu nữa mới hết cuộc.
Chu Tiềm cười lớn:
- Ba chiêu còn lại xin hẹn về sau, bây giờ tại hạ xin thất lễ.
Vừa nói, ông ta vừa tung mình nhảy vọt về phía bọn Giang Hàn Thanh.
Bàng Công Nguyên rống lên:
- Không được, phải đánh hết.
Cùng một lúc với câu nói đó, ông ta nhảy dựng lên, ngọn búa lớn từ trên không giáng xuống theo thế Lôi Công Phạt Mộc, gió cuốn theo như cơn bão.
Chu Tiềm bật cười ha hả và vẫy mạnh cánh tay.
Một vật đen thùi lùi bay lên nổ một tiếng nho nhỏ và bùng thành một làn khói xám.
Tới đã nhanh, Phi Ðà Bàng Công Nguyên lui lại càng nhanh hơn khi nhận thấy mùi khói bùng lên, và chờ cho đến lúc ông ta nhảy ra xa thì núi khói đen đã biến tính một bức tường chắn mất bóng bọn Chu Tiềm.
Là một con người nổi danh dùng độc chất, trong bầu khói xám này làm sao lại không rõ?
Bàng Công Nguyên nhớ tới chuyện ấy, ông ta không dám đứng gần lại vừa dùng khăn ngừa độc che mũi vừa nhảy thối lui ra xa hơn nữa.
Từ xa vọng lại tiếng cười của Chu Tiềm:
- Bàng đà tử, nhớ nhé, sau nay khi gặp lại nhau, tại hạ chờ cho hết ba chiêu còn lại đến nay rồi mới bắt đầu dùng chết độc.
Tiếng nói càng lúc càng xa, chứng tỏ họ đã vượt khỏi vòng khống chế của Long Môn.
Bàng Công Nguyên tức gần đi mặt xạch, đã gần hết ba trăm chiêu giao hẹn mà vẫn chưa đụng được chân lông của Chu Tiềm, bây giờ hắn đã đi một cách quá dễ dàng, coi
như Long Môn như chỗ không người.
Bàng Công Nguyên đứng y một chỗ, cơn giận chìa ông ta làm cho thân thể nặng xuống như thái sơn, đất dưới chân lún xuống y như người đi trên bún, cơn thốc của Bàng Công
Nguyên càng lúc càng làm cho ông ta đỏ mặt.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Lưu Hương Tử Lệnh
Đông Phương Ngọc
Lưu Hương Tử Lệnh - Đông Phương Ngọc
https://isach.info/story.php?story=luu_huong_tu_lenh__dong_phuong_ngoc