Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Lương Sư Như Thử Đa Kiều
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 21: Sư Phụ Lại Thỏa Hiệp
T
ôi bị anh ta hỏi một câu khiến sửng sốt. Muội muội? chết? Điều này sao lại từ miệng một người anh trai nói ra. Giọng điệu hờ hững, khiến cho người ta thấy trái tim băng giá. Nhưng…. tôi nhìn kỹ khuôn mặt người nọ, mặt mày dung mạo có mấy phần giống Tử Yên, mày như lá liễu, mắt tựa như làn nước thu, là một người đàn ông tuấn tú. Đến nỗi rất giống Tử Yên, trên khuôn mặt còn mang theo vài phần sắc thái phái nữ xinh đẹp tuyệt trần.
Người nọ nhìn về phía tôi trong mắt như chứa ý mỉm cười, nhưng ý cười này khiến cho tôi hoảng hốt. Anh ta bỏ chén bạch ngọc trong tay xuống, đứng dậy, từ từ bước đến trước mặt tôi, quần áo lộng lẫy theo động tác đi của anh ta, tay áo mở rộng, phóng khoáng phóng đãng.
“Cô, chính là đồ đệ Lâu Tập Nguyệt?” Anh ta hỏi tôi, môi mỏng khẽ nhấp. Tôi không biết anh ta hỏi như vậy có ý gì, không có trả lời, bị anh ta áp bức tới gần, kìm không được phải lui về sau nửa bước.
Anh ta đứng ở nơi cách tôi không tới hai bước chân, hai tay khoanh trước ngực, ánh mắt nhìn thẳng vào người tôi. Tôi hít sâu một hơi ổn định tình thế trong đầu, bình tĩnh nhìn thẳng vào anh ta: “Tử Yên tỷ tốt lắm, nàng......” Người nọ cười nhạo một tiếng cắt ngang lời tôi nói, đôi mắt như ánh sáng khẽ chớp động: “Tốt? a, nàng nếu quá ‘được’ tốt, sẽ không viết phong thư này.” Nói tới đây, trên mặt anh ta vẫn cười như trước, song ngữ điệu thoáng trầm xuống “Cho nên, phiền cô nương lúc về chuyển lời của bổn vương uội muội, bảo nàng an tâm đợi bên người Lâu Tập Nguyệt, tận hưởng ân ái triền miên đi. Về phần phụ lão trong nhà, không nhọc nàng quan tâm, hai năm trước nóng lòng mong mỏi vì con gái, lần lượt bệnh chết rồi.”
Như một tiếng sấm rền nổ vang, cả người tôi đứng thẳng bất động tại chổ. Nghĩ tới sau này Tử Yên biết, trong lòng co rút đau đớn một chút.
Người nọ nói xong những lời này, trong đáy mắt loé sáng ánh phẫn hận, giây lát lấy lại bình tĩnh. Khóe miệng tươi cười khiến người ta nhìn không ra đó là thật hay giả, nói: “Cô chính là người ở bữa tiệc mừng thọ Thiết minh chủ, ‘đệ tử’ được Lâu Tập Nguyệt mang đi trước mặt mọi người.” Lần này không phải nghi vấn, mà đó là giọng điệu khẳng định. Lời còn chưa dứt, anh ta bỗng nhiên vươn tay về phía tôi, tôi hoảng sợ lui về sau, nhưng vừa vặn bị anh ta bắt lấy.
“Cũng chỉ là như thế thôi.” Anh ta nắm cánh tay tôi, híp mắt đánh giá tôi, trong giọng nói còn mang theo ý khinh miệt không hề che giấu: “Lâu Tập Nguyệt coi trọng cô vì cái gì?? Vậy mà vì cô có thể tự mình chạy tới Minh Chủ Lâm.” Tôi giãy dụa cổ tay, ai ngờ anh ta hình như biết rõ, dùng sức mạnh hơn nữa. Tôi thấy giãy dụa vô ích, chỉ phải đối mặt với anh ta lạnh giọng nói: “Vương gia, xin buông tay.” Anh ta dường như không nghe thấy lời tôi nói, kéo tôi tới trước mặt, ánh mắt nhìn chằm chằm tôi như muốn đâm thủng cả linh hồn tôi nói: “Cô dùng cái gì mê hoặc Lâu Tập Nguyệt hả?”
Tôi thừa dịp anh ta chưa chuẩn bị, một ngón tay đánh vào huyệt vị trên cánh tay anh ta. Anh ta hít sâu hơi, bất ngờ chưa kịp phòng ngự đành buông lỏng tay tôi ra, che dấu đau xót khó chịu trên cánh tay, giọng trầm hẳn “Cô nói xem, phải dùng cô hay vẫn là Diệp Linh, có thể áp chế được Lâu Tập Nguyệt đây?”
Da đầu tôi khẽ run lên!! Kinh ngạc trừng mắt nhìn anh ta, có một ý niệm đáng sợ trong đầu khiến tôi ứa ra mồ hôi lạnh sau lưng. Chẳng lẽ, anh ta muốn lợi dụng tôi....
Ngay vào lúc này, người nọ quay người đi đến trước ghế tao nhã ngồi xuống, cong khóe môi lườm tôi cười cười: “Mau trở về đi thôi, tiểu muội muội nên ngoan ngoãn đợi bên người sư phụ.” Anh ta nâng chung trà lên nhấp một ngụm “Cô có lẽ còn không biết, giá trị con người cô bây giờ có thể sánh bằng Diệp Linh kia, có khi cao hơn nữa.”
Tôi nhìn anh ta, lui về sau mấy bước, xoay người giống như muốn chạy trốn vội vàng ra hướng cửa, khi vừa mở cửa, đột nhiên đâm sầm vào ngực một người.
Tôi kinh hãi trong thoáng chốc đã buông lỏng xuống. Lấy tay nắm lấy vạt áo hắn, khoảng khắc tay vừa đụng vào quần áo hắn, đã bị Lâu Tập Nguyệt mạnh mẽ nắm vào lòng bàn tay, liền kéo tôi đi ra ngoài.
Bước chân tôi thất tha thất thểu chẳng thể theo kịp bước chân Lâu Tập Nguyệt, sau đó nghe thấy người nọ nói phía sau tôi giọng vô cùng kỳ dị: “Lâu giáo chủ đối với ái đồ ( đệ tử yêu) thật sự là bảo vệ chặt chẽ nha.”
Lâu Tập Nguyệt nghe thấy lời này bỗng nhiên dừng bước, ngoái đầu nhìn liếc anh ta một cái, khoé miệng cười vô cùng quỷ dị: “Đổng Tử Hiên, nếu Tiểu Tự ở kinh thành có chuyện gì xảy ra ngoài ý muốn, ta cho Đổng vương phủ nhà ngươi, chó gà cũng không tha.” Tôi kinh ngạc ngẩng đầu nhìn về phía Lâu Tập Nguyệt, khi hắn nói những lời này khoé miệng nhếch lên một độ cong hoàn mỹ, khiến cho người ta tâm hồn nhộn nhạo, nhưng cũng lạnh đến nỗi người kinh hồn bạt vía.
***
Lâu Tập Nguyệt gần như kéo tôi đi ra khỏi Đổng vương phủ, “Sư phụ, sư......” Tôi nói còn chưa xong, đã bị hắn bế đặt ngang lưng ngựa. Con ngựa chạy băng băng, lộp bộp khiến ngay cả lục phủ ngũ tạng của tôi cũng sinh đau. Nhưng cũng không dám ngọ ngoạy, cũng không dám ngồi dậy.
Lâu Tập Nguyệt tức giận, rất tức giận. Hắn không cho phép tôi gạt hắn chuyện gì, chỉ vì việc giúp Tử Yên, từ đầu tới cuối một chữ cũng chưa từng nói với hắn. Cuối cùng bị người ta vây bắt, nhưng lại nhờ hắn ra tay cứu. Tôi thật là vô dụng mà.
Con ngựa không biết chạy bao lâu, dạ dày tôi gần như muốn co quắp xổ ra, thì tra tấn này rốt cục cũng chấm dứt. Lâu Tập Nguyệt không chút thương tình nào kéo tôi vào khách điếm, lúc đầu óc tôi còn choáng váng, đá văng cửa phòng ra sức đẩy tôi vào trong phòng.
Tôi té ngã trên mặt đất, đau cũng không kêu ra tiếng, ngẩng đầu lên nhìn mặt hắn đang phủ tầng sương lạnh, sinh ra cảm giác rùng mình. Nuốt ngụm nước miếng, tôi lo lắng rất nhiều, mở miệng nói: “Sư phụ, con sai rồi, con......”
“Tiểu Tự sai chổ nào.” Lâu Tập Nguyệt từ trên cao vọng xuống nhìn tôi, giọng điệu thờ ơ như nước lặng không hề có gợn sóng: “Bằng hữu nhờ tận tậm đi làm, như vậy rõ ràng đại nghĩa mà, sư phụ nên khen ngươi mới phải.”
Trên trán lấm tấm mồ hôi rơi xuống, giọng nói tôi có chút ấp úng: “Sư phụ, con” giọng nói bỗng nhiên ngưng bặt. Lâu Tập Nguyệt bỗng nhiên cúi người vươn tay đến, tôi nghĩ rằng hắn muốn đánh tôi, hoảng sợ tới mức nhắm tịt hai mắt, thật lâu cũng chẳng có đau đớn như dự đoán. Tôi hoài nghi mở to đôi mắt, thấy tay Lâu Tập Nguyệt dừng cách hai má tôi không tới nửa tấc, thế nhưng khẽ run rất nhỏ, trong mắt hắn có chút hoang mang không thể nói được.
“Sư phụ......” một khắc đó tôi không biết có gan dạ từ đâu, vươn tay nắm lấy tay hắn, sau đó rõ ràng cảm giác được trong mắt hắn thoáng run rẩy. Tôi sợ hắn rút tay về, ôm chặt lấy tay hắn, nhìn thẳng vào mắt hắn nói: “Sư phụ, người đưa con tới nơi Diệp tiểu thư đi.” Dừng một chút, rồi nói tiếp: “Dùng ba ngày thời gian đổi năm năm võ công, con cảm thấy rất có giá trị.”
Lâu Tập Nguyệt tiếng nói trong trẻo dễ nghe nhưng lạnh lùng vang trên đỉnh đầu tôi: “Vi sư đã nói qua, ngươi không cần võ công gì cả, ở lại bên người ta là tốt rồi.” Tôi lắc lắc đầu, “Tiểu Tự cũng muốn trở nên mạnh mẽ chút. Nếu không thể cứu giúp, ít nhất có thể tự bảo vệ mình.” Lâu Tập Nguyệt nhếch môi không nói chuyện, tôi nhận thấy hắn buông lỏng tay, vội vàng ôm lấy hắn lấy lòng, trên mặt nóng đến độ có thể bốc hơi nước.
“Sư phụ, Tiểu Tự nghĩ sai rồi, không muốn sư phụ luôn vì con mà phân tâm.” Nói xong đợi một hồi lâu, nghe thấy tiếng thở dài vang bên tai. Hay tay Lâu Tập Nguyệt ôm tôi siết chặt vào lồng ngực, gần như muốn tôi hoà hết vào cơ thể hắn, lời nói ra cũng mềm nhẹ đi: “Tiểu Tự, ta có lúc thực sự không hiểu. Rõ ràng nắm ngươi ở trong lòng bàn tay, nhưng vẫn cảm thấy rằng chỉ cần đảo mắt lại không thấy ngươi nữa.” Hắn hôn lên tóc tôi, cánh môi mềm mại dán lên trán tôi “Tiểu Tự, nếu như có thể vĩnh viễn ôm ngươi như vậy không buông tay, thật là tốt biết bao.”
Trong chớp mắt nước mắt lặng lẽ rơi.
Diệp Linh là gì, Tử Yên là ai, cũng không quan trọng. Tôi trở tay dùng sức ôm lấy hắn, dùng sức đến độ khiến mình không thể thở nổi, giống như chỉ cần buông lỏng ra, tôi sẽ giống như con cá mất nước, lập tức chết.
***
Lâu Tập Nguyệt đồng ý đưa tôi tới Diệp Linh tiếp tục giải độc, nhưng là phải chờ thêm đoạn thời gian nữa. Hắn dường như bề bộn nhiều việc, dẫn tôi về một nhà ở lại trong Thiên Nhất giáo, sau đó vài ngày sẽ không gặp bóng hắn đâu.
Vì sợ tôi quá nhàm chán, Lâu Tập Nguyệt để cho tôi lúc nhàn rỗi có thể đi mua sắm, cũng có thể đi vào thư phòng, còn nói để cho tôi xem nhiều sách chút. Tôi đỏ mặt gật đầu, thầm nghĩ bản thân mình học thức so với Tử Yên kém rất nhiều, càng không nên so với Lâu Tập Nguyệt. Thấy tôi có dáng vẻ đồng ý, Lâu Tập Nguyệt cất tiếng cười to, kéo tôi vào lòng ngực, cúi đầu hôn, sau đó khiến cho tôi cái gì cũng quên mất.
Sáng sớm hôm nay, Lâu Tập Nguyệt vẫn như cũ không thấy. Tôi dậy, sau rửa mặt chải đầu xong đi thẳng tới thư phòng. Ngày hôm qua hôm kia xem chỉ còn lại mấy quyển sách không nhiều lắm, song tôi xem một hồi cũng xong rồi. Tôi nhìn nhìn chung quanh sách xếp đầy giá, cũng chẳng biết chọn, chọn vài quyển lật vài tờ rồi trả trở về, sau đó lại chọn bản khác.
Lúc này tôi đột nhiên nhớ tới, trong phòng Lâu Tập Nguyệt có một quyển sách, hình như hắn rất thích nó. Tôi nếu chọn không được, không bằng nên xem quyển đó đi. Vì thế tôi bỏ sách vào giá, ra thư phòng đi thẳng tới phòng hắn.
Thuộc hạ trong Thiên Nhất giáo được mệnh lệnh của hắn, không dám gây khó dễ tôi. Tôi đi thẳng một đường không bị ngăn trở đi vào phòng hắn, liếc mắt một cái đã thấy quyển sách kia lẳng lặng đặt ở đầu giường hắn, Lâu Tập Nguyệt ba ngày chưa về, phòng này gần như chẳng còn giữ chút mùi hương nào của hắn, đối với tôi chỉ cần nghĩ Lâu Tập Nguyệt ngủ yên khi dựa vào gối đầu này, đệm chăn giường này, vẫn kìm lòng không được ngồi trên giường, vươn tay sờ sờ chăn cùng gối đầu đó, sau đó trong lòng không bình tĩnh nằm xuống ôm chặt chăn của hắn.
Làm sao mới có ba ngày không gặp, tôi đã nhớ hắn?? Nhớ hắn đến độ không thể giữ ý tứ làm ra mấy hành động này?
Tôi cảm thấy bản thân mình nhất định là điên rồi.
Hít sâu một hơi tìm lại lý trí, tôi dùng khửu tay chống ngồi dậy, lơ đãng đẩy, không chú ý đẩy sách rơi vào khẽ hở giữa gường và tường. Tôi cuống quít tìm chung quanh, muốn tìm đồ vật này nọ lấy sách ra, ánh mắt dừng lại trên cái đế cắm nến lớn ở trên bàn.
Tôi đi vài bước tới kéo đế nến đó, thế nhưng nó không lấy ra được, ngẩn người, tay lại tiếp tục vận lực. Ngay vào lúc này, nghe thấy một tiếng ‘cách’ khẽ nhỏ, tiếp đó trên bức tường xuất hiện một ô vuông tối.
Tim đập thình thịch. Tôi biến bản thân mình không nên xem trộm, nhưng mắt vẫn không kiềm chế được nhìn trộm vào hướng ô vuông tối đó. Trong đó có để một viên cầu giống như từ thuỷ tinh tạo thành, cả vật thể đỏ sẫm như máu, mà tâm cầu dường như trống không. Tôi nhìn vài lần, cũng không dám coi trộm nhiều, cuốn quít đẩy cửa lại cửa ô vuông, lại ‘cách’ một tiếng tất cả đều trở lại.
Đế nến đó hoá ra là dùng để đóng mở ô vuông bí mật đó, xem chừng làm bằng tay không bao giờ lấy ra được. Không có cách nào, tôi chỉ biết vội vàng cởi giầy nằm lên giường, duỗi thẳng tay tìm lấy. Dùng sức của chín trâu hai hổ, trong khoảng khắc thấy tay mình kẹp được quyển sách, một bàn tay bỗng nhiên đặt lên cổ tai tôi
Tôi nhất thời sợ tới mức hét lên một tiếng,tiếng còn nói chưa ra khỏi miệng, người nọ đã đè ép tôi xuống, ép tôi không hề động đậy nỗi nằm dưới thân.
“Tiểu Tự đang làm gì đó?” nghe tiếng nói ra tiếng vô cùng ám muội khiến tôi ngứa ngứa da mặt. Tôi đỏ mặt tai nóng vùi mặt mình vào trong chăn, như là một tên trộm làm chuyện xấu bị người ta bắt gặp
Thừa dịp người khác không ở đây, tôi lén lút vào phòng người khác, còn nằm dài trên giường hắn…..... Thật là bẽ mặt.
Lâu Tập Nguyệt vươn tay kéo ôm lấy eo tôi, hơi nóng phun lên gáy cổ tôi, khiến tôi run rẩy từng trận. Hắn bỗng nhiên mở miệng nói: “Tiểu Tự, ngày mai vi sư mang ngươi đi đến Diệp Linh”; tôi run rẩy chợt ngưng hẳn, sau gật gật đầu, thân thể có chút cương cứng. Tuy rằng quyết định phải đi, nhưng mà tưởng tượng đến đau đớn gần như không thể chịu đựng được, tôi vẫn không lạnh mà rét run.
Lâu Tập Nguyệt dường như đã nhận ra, xoay người đem ôm lấy tôi ngồi lên trên người hắn, dịu dàng: “Tiểu Tự, ngươi nếu không muốn....” Tôi vội vàng kéo cánh tay hắn, “Sư phụ, con đi”. Lâu Tập Nguyệt một lúc sau cũng không nói gì, ôm chặt lấy tôi hồi lâu. Lúc tôi nghĩ rằng hắn sẽ không nói thêm gì, lại nghe thấy hắn đang cố đè nén cảm xúc mở miệng nói: “Vi sư, không nỡ.”
Trong khoảng khắc đó, hốc mắt và tim đều nóng lên.
Tôi biết trong lòng hắn thương yêu tôi, sợ tôi đau. Loại dịu dàng bây giờ của Lâu Tập Nguyệt, thường thường chỉ khi nào tôi nằm mơ mới thấy được, trong lòng cảm thấy rốt cục không uổng phí, hắn có lẽ cũng đã yêu tôi.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Lương Sư Như Thử Đa Kiều
Tịch Giang
Lương Sư Như Thử Đa Kiều - Tịch Giang
https://isach.info/story.php?story=luong_su_nhu_thu_da_kieu__tich_giang