Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Lỡ Yêu Người Hoàn Hảo
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 21
M
eg rửa ráy sạch sẽ trong phòng vệ sinh ở trạm xăng Chevron trên đường cao tốc, lau những vết đất bẩn kinh hoàng và xóa đi những dấu nước mắt nhòe nhoẹt trên mặt. Cô bới trong chiếc va li mà cô đã phải rất mất công mới kéo vào được trong buồng vệ sinh nhỏ tí xíu để tìm chiếc áo Bohemian và một chiếc quần bò sạch để giấu những vết xước trên cẳng chân, một chiếc khăn quàng cổ mỏng tang màu xanh để che những vết đỏ rát trên cổ do cọ vào ria của anh. Kể từ lần đầu tiên họ làm tình, cô đã muốn anh bị đam mê nhấn chìm đến độ đánh mất sự kiềm chế huyền thoại của anh. Cuối cùng thì chuyện đó cũng đã xảy ra, nhưng không phải theo cách cô từng mơ tới.
Cô vào trong nhà trọ bằng lối đi dành cho người phục vụ. Birdie sẽ không đời nào cho phép những vị khách nổi tiếng như cha mẹ cô ở lại bất kỳ chỗ nào ngoài dãy phòng gần đây mới được đổi tên thành Phòng Tổng thống, và cô leo cầu thang hậu lên tới tầng trên cùng. Mỗi bước đi là cả một nghị lực. Ngay từ lúc bắt đầu, cô đã hoàn toàn sai lầm về Ted. Cô không tin anh yêu Lucy, nhưng ngay lúc đó anh đã yêu cô ấy rồi, và cho đến giờ anh vẫn yêu cô ấy. Meg chẳng là gì ngoài một cô gái giúp anh hàn gắn vết thương, một chuyến dạo chơi tạm thời trên miền hoang dại.
Cô không thể để mình đắm chìm trong nỗi đau, nhất là khi cô sắp phải đối mặt với một cuộc hội ngộ kinh khủng tột độ với cha mẹ. Cô không thể nghĩ tới Ted, hoặc tới tương lai bấp bênh của cô, hoặc tới đống đổ nát mà cô để lại phía sau khi cô lái xe rời khỏi Wynette.
Mẹ cô ra mở cửa. Bà vẫn mặc chiếc áo dáng dài bạch kim được cắt may riêng cùng chiếc quần ống bó như lúc ở bãi chôn lấp. Trớ trêu thay, người mẹ siêu mẫu thời trang của cô chẳng mấy quan tâm đến quần áo, nhưng bà lại luôn tuân thủ việc mặc những bộ trang phục tuyệt đẹp do cậu em trai Michel thiết kế cho mình.
Phía sau bà, cha Meg đã ngừng đi lại. Cô mỉm cười e dè với cả hai người. “Cha mẹ nhẽ ra có thể báo cho con biết cha mẹ đang tới.”
“Chúng ta muốn làm con ngạc nhiên,” cha cô nói khô khốc.
Mẹ cô nắm lấy khuỷu tay cô, nhìn cô gắt gao một hồi lâu, rồi kéo cô lại gần. Khi chìm vào trong vòng ôm quen thuộc đó, trong một thoáng Meg quên mất cô đã là một phụ nữ trưởng thành. Giá như cha mẹ cô là những bậc phụ huynh chẳng biết gì mấy nhưng hay đòi hỏi, cuộc đời cô hẳn sẽ nhẹ bớt phần nào tội lỗi, và cô cũng sẽ không cần phải cố gắng quá mức để giả vờ như cô không thèm bận tâm đến những ý kiến sáng suốt của họ.
Cô cảm thấy bàn tay mẹ trong mái tóc cô. “Con ổn chứ, con yêu?”
Cô nuốt những giọt nước mắt vào lòng. “Mọi chuyên đã tốt hơn trước, nhưng với cái thảm họa mà cha mẹ vừa chứng kiến thì con chẳng thể nói gì được.”
Cha cô tiếp quản vòng ôm, siết chặt cô vào lòng, rồi khẽ vỗ vào lưng cô, đúng y như ông vẫn làm khi cô còn bé.
“Kể hết mọi chuyện cho cha mẹ nghe đi,” mẹ cô nói khi ông cuối cùng cũng thả cô ra. “Làm sao con lại dính vào rắc rối với gã đàn ông kinh tởm đó vậy?” “Lỗi của cha đấy ạ,” Meg nói. “Spencer Skipjack là kẻ tôn thờ những người nổi tiếng, và con lại là con đường nhanh nhất dẫn tới Jake vĩ đại.” “Con không biết cha muốn xé xác gã khốn đó đến mức nào đâu,” Jake vĩ dại nói.
Đó quả là một ý nghĩ đáng sợ, vì cha cô vốn là một cựu chiến binh Việt Nam, và những điều ông không học được ở vùng Đồng bằng Sông Cửu Long cũng đã được ông cóp nhặt trong quá trình đạo diễn các bộ phim liên quan đến đủ loại vũ khí từ gươm samurai đến AK-47.
Mẹ cô phác một cử chỉ mơ hồ về phía chiếc điện thoại tân tiến nhất của bà. “Mẹ đã bắt đầu đào bới rồi. Đến giờ vẫn chưa phát hiện được gì, nhưng rồi sẽ tìm ra thôi. Một con rắn độc như thế luôn để lại những dấu vết nhầy nhụa.”
Tâm trạng giận dữ ấy không làm cô kinh ngạc, nhưng đâu là nỗi thất vọng của họ khi phải chứng kiến đứa con lớn tuổi nhất một lần nữa đang ở giữa trung tâm của mớ bòng bong?
Cha cô tiếp tục đi đi lại lại trên thảm. “Ông ta sẽ không thoát khỏi chuyện này đâu.”
“Chẳng sớm thì muộn những tội lỗi của ông ta cũng sẽ bắt ông ta phải trả giá thôi,” mẹ cô nói.
Họ không hiểu những điều tế nhị trong chuyện họ vừa chứng kiến. Họ không mảy may biết được khu sân golf nghỉ dưỡng quan trọng đến mức nào với thị trấn, hay Meg đóng vai trò như thế nào trong việc phá hủy hứa hẹn đó. Tất cả những gì họ nhìn thấy chỉ là một kẻ xảo trá đang xúc phạm cô con gái yêu của họ, và một chàng trai hào hiệp đã trả thù cho danh dự của cô. Meg đã nhận được một món quà từ thiên đường. Dường như kể cả Dallie lẫn Francesca đều không làm sáng tỏ mọi chuyện với họ trên đường đánh xe quay về khách sạn. Nếu cô đưa được bố mẹ rời khỏi thị trấn này đủ nhanh, họ sẽ không bao giờ nghe nói đến vai trò của cô trong toàn bộ chuyện này.
Và đúng lúc đó, cô nhớ lại những điều cô đã nói với Haley... cách cô hành động trong vài phút tới đây sẽ xác định con người cô từ giờ trở đi là người như thế nào.
Tình huống của cô khác với của Haley, nhưng về bản chất thì cũng tương tự. Cô muốn trở thành kiểu người nào?
Một cảm giác kỳ cục về... không phải bình yên, vì đã từ rất lâu rồi cô không biết đến sự bình yên. Nói đúng hơn là một cảm giác về sự đúng đắn bao trùm lấy cô. Những trải nghiệm trong ba tháng vừa rồi đã xé rách những tấm màn giả dối cô khoác lên người. Cô đã quá mức tin rằng cô không thể sống cho xứng đáng với thành công của những thành viên còn lại trong gia đình, đến mức cô chẳng có một nỗ lực đúng đắn nào với bất cứ việc gì ngoài việc nuôi dưỡng vai trò của cô như một kẻ lang thang của gia đình. Nếu cô đánh liều tự mình xây dựng một thứ gì đó thì cũng đồng nghĩa với việc cô có nguy cơ sẽ thất bại trong mắt họ. Bằng việc chẳng mạo hiểm làm gì, cô cũng sẽ không thể đẩy mình vào cảnh thất bại được. Đó chính là điều cô vẫn tin tưởng, vậy nên, cuối cùng, cô chỉ là một kẻ trắng tay.
Đã đến lúc cô xác định con người mà cô muốn trở thành - một con người sẵn lòng bước đi trên con đường riêng của mình theo cách riêng của mình, không hề lo lắng người khác sẽ phán xét như thế nào về thành công hay thất bại của cô, kể cả những người cô thương yêu. Cô cần tự mình hình dung ra cuộc sống cô mong muốn và cứ thế theo sát nó cho đến tận cuối cùng. Cô không thể làm thế bằng cách trốn tránh.
“Chuyện là thế này...” cô nói. “Chuyện xảy ra ngày hôm nay... Nó phức tạp hơn một chút so với những gì mọi người thấy.”
“Đối với cha thì hai năm rõ mười rồi,” cha cô nói. “Thằng cha đó là một gã khốn thùng rỗng kêu to.”
“Đúng vậy. Nhưng không may, ông ta không chỉ có thế...”
Cô kể cho họ nghe mọi chuyện, bắt đầu từ ngày đầu cô đến đây. Giữa chừng câu chuyện cô kể, cha cô nhào vào quầy bar mini, và vài phút sau, đến lượt mẹ cô gia nhập cùng ông, nhưng Meg vẫn tiếp tục. Cô kể với họ hết thảy mọi chuyện chỉ trừ tình yêu sâu sắc cô dành cho Ted. Đó là câu chuyện cô phải tự mình giải quyết.
Kể đến đoạn cuối, cô đã đang đứng bên cửa sổ, lưng quay lại Tòa thị chính, trong lúc cha mẹ cô ngồi bên nhau trên chiếc ghế dài thấp. Cô buộc mình giữ cho cằm ngẩng cao. “Vậy nên cha mẹ thấy đấy, chính vì con nên Ted mới mất bình tĩnh một lần duy nhất từ khi anh ấy trưởng thành và tham gia cuộc ẩu đả đó. Chính vì con mà thị trấn này sẽ mất hàng triệu đô la lợi nhuận cùng hết thảy những công việc đó.”
Cha mẹ cô nhìn nhau một lúc lâu, hoàn toàn thấu hiểu nhau nhưng cô thì lại chẳng hiểu gì. Họ luôn giao tiếp theo cách này. Có lẽ chính vì vậy nên cả cô lẫn hai người em đều chưa ai lập gia đình. Họ muốn được như cha mẹ mình và không sẵn lòng đón nhận thứ gì kém hơn thế.
Trớ trêu thay, đây lại chính là điều cô bắt đầu tin rằng cô có với Ted. Họ quả thực đã dần hiểu được suy nghĩ của nhau. Thật tệ là cô lại không nhận ra thông tin cô cần biết nhất về anh. Rằng anh yêu Lucy đến mức nào.
Cha cô đứng dậy khỏi ghế. “Để cha làm rõ chuyện này nhé... Con giữ cho Lucy tránh khỏi nguy cơ phá hủy cuộc đời con bé bằng cách cưới nhầm người. Con tự mình vật lộn trong một thị trấn đầy rẫy những kẻ điên rồ cứ khăng khăng bắt con phải giơ đầu chịu báng cho hết thảy những rắc rối của họ. Con không hẳn là làm người điều phối hoạt động tại câu lạc bộ đó, nhưng con đã chăm chỉ hoàn thành công việc con kiếm được. Và bên cạnh đó, con còn xoay sở bắt đầu công việc kinh doanh nho nhỏ của mình. Cha nói có đúng không?”
Mẹ cô nhướng một bên lông mày lộng lẫy của mình, “Anh đã quên nhắc tới chuyện con bé có thể tránh xa gã hợm hĩnh trụy lạc ấy lâu đến mức nào.”
“Ấy vậy nhưng con bé lại đang xin lỗi?” Cha cô biến nó thành một câu hỏi, và đôi mắt lấp lánh ánh vàng nổi tiếng của Bé Cưng Lấp Lánh xoáy thẳng vào mắt cô con gái.
“Vì cái gì hả Meg?” bà hỏi. “Chính xác thì con đang xin lỗi vì cái gì?” Câu hỏi của họ khiến cô không nói được thành lời. Lẽ nào họ không lắng nghe hay sao?
Người mẫu và ngôi sao điện ảnh kiên nhẫn chờ cô trả lời. Một lọn tóc vàng loăn xoăn ôm lấy má mẹ cô. Cha cô chà tay bên hông, như thể đang kiểm tra một trong những khẩu Colt báng ngọc trai ông từng đeo trong các bộ phim Bird Dog Caliber. Meg định trả lời. Cô thậm chí đã há miệng ra. Nhưng chẳng có từ nào bật ra hết vì cô chẳng thể nghĩ ra câu trả lời phù hợp nào.
Mẹ cô hất mái tóc. “Hiển nhiên, những người dân Texas này đã tẩy não con rồi.”
Họ đã đúng. Người cô cần xin lỗi là chính bản thân cô, vì đã không đủ khôn ngoan để bảo vệ trái tim mình.
“Con không ở đây được,” cha cô nói. “Đây không phải chỗ phù hợp với con.”
Xét trên một vài phương diện, nó là nơi rất phù hợp, nhưng cô chỉ biết gật đầu. “Xe của con đã sẵn sàng lên đường rồi. Con xin lỗi vì đã bỏ mặc cha mẹ sau khi cha mẹ đã phải đi cả một quãng đường dài như thế để đến đây, nhưng cha mẹ nói đúng. Con phải rời đi, và con đi ngay bây giờ đây.”
Mẹ cô chuyển sang giọng điệu đừng-có-vớ-vẩn-thế. “Cha mẹ muốn con về nhà. Con cần thời gian để bình tâm lại.”
Cha cô vòng cánh tay quanh vai Meg. “Cha mẹ nhớ con lắm, con yêu.”
Đây đúng là điều cô vẫn mong muốn kể từ khi họ đá cô ra khỏi nhà. Một chút che chở, một nơi để cô giấu mình trong lúc ngẫm nghĩ mọi chuyện. Trái tim cô ngập tràn tình yêu dành cho họ. “Cha mẹ tuyệt vời nhất. Cả hai người. Nhưng con phải tự mình xử lý chuyện này.”
Họ tranh luận cùng cô, nhưng Meg đã hạ quyết tâm, và sau màn tạm biệt xúc động, cô quay trở lại cầu thang phía sau để ra xe. Cô còn phải làm thêm một việc nữa trước khi lái xe rời khỏi đây.
Xe cộ trong bãi đỗ xe của Roustabout đã tràn ra tận đường cao tốc. Meg dừng xe bên lề phía sau một chiếc Honda Civic. Lúc bước dọc theo con đường, cô chẳng buồn tìm kiếm chiếc Benz hay chiếc xe tải của Ted. Cô biết anh sẽ không có mặt ở đây, cũng như cô biết những người khác sẽ túm tụm bên trong quán bar để bàn luận về thảm họa buổi chiều nay.
Cô hít một hơi thật sâu và đẩy cửa. Mùi thức ăn chiên, mùi bơ, mùi thịt nướng bao trùm lên cô trong lúc cô đưa mắt nhìn quanh. Căn phòng rộng rãi chật ních người. Mọi người đứng dọc tường, trên lối đi giữa các bàn, trong hành lang dẫn đến nhà vệ sinh. Torie, Dex và cả gia đình Traveler đang túm lại quanh một cái bàn bốn người. Kayla, cha cô ta, Zoey và Birdie ngồi gần đó. Meg không nhìn thấy cả Dallie lẫn Francesca, mặc dù Skeet và mấy caddy lão làng đang tựa người vào tường cạnh chỗ trò chơi điện tử, nhấm nháp bia.
Phải mất một lúc trong đám đông mới có người để ý đến cô, và rồi chuyện bắt đầu xảy ra. Những khoảng im lặng nhỏ bắt đầu lớn dần khi từng giây từng giây trôi qua. Thoạt đầu nó lan khắp quầy bar, rồi sau đó nuốt trọn những khu vực còn lại trong phòng, cho tới khi âm thanh duy nhất còn lại chỉ là tiếng ly cốc lách cách và giọng Carrie Underwood vang ra từ máy hát.
Sẽ dễ dàng hơn nhiều nếu cứ thế mà lẩn đi, nhưng vài tháng vừa rồi đã dạy cô hiểu ra rằng cô không phải là kẻ thất bại như cô vẫn luôn nghĩ. Cô là người thông minh, cô biết cách làm việc chăm chỉ, và cuối cùng cô cũng đã có một kế hoạch, dù rất dễ lung lay, cho tương lai của mình. Vậy nên dẫu cô có bắt đầu cảm thấy chóng mặt, dẫu mùi thức ăn có khiến cô buồn nôn, cô vẫn cố gắng bước đến chỗ Pete Laraman, người luôn boa cho cô năm đô la vì món bánh Milky Way đông lạnh cô mang đến riêng cho ông. “Tôi mượn ghế của ông được không?”
Ông rời khỏi chỗ ngồi và thậm chí còn chìa tay ra đỡ cô lên, một cử chỉ cô ngờ là xuất phát từ lòng tò mò chứ không phải do lịch sự. Ai đó đã rút phích cắm của chiếc máy hát, và Carrie dứt tiếng giữa chừng bài hát. Đứng trên ghế có lẽ không phải ý kiến hay ho nhất vì hai đầu gối cô đang run lẩy bẩy, nhưng nếu nhất định phải làm, cô sẽ làm một cách đúng đắn, và điều đó đồng nghĩa với việc cần phải để cho tất cả mọi người trong chỗ này đều có thể nhìn thấy cô.
Cô phá vỡ sự im lặng. “Tôi biết ngay lúc này đây tất cả mọi người đều căm ghét tôi, và tôi chẳng thể làm gì để thay đổi điều đó.”
“Cô có thể cút khỏi đây,” một người ở quầy bar hét lên.
Torie đứng bật dậy. “Im đi, Leloy. Để cho cô ấy nói.”
Người phụ nữ tóc nâu Meg đã gặp trong bữa tiệc trưa của bà Francesca mà theo như cô biết là mẹ của Hunter Gray gào lên nối tiếp sau đó. “Meg nói đủ rồi, và giờ thì tất cả chúng ta đều tiêu rồi.”
Người phụ nữ cạnh bà ta đứng dậy khỏi ghế. “Con cái chúng ta cũng tiêu rồi. Chúng ta có thể vẫy chào tạm biệt những kế hoạch cải cách trường học rồi.”
“Quỷ tha ma bắt trường với học đi,” một người khác ngồi ở quầy bar kêu to. “Thế còn tất tật những công việc chúng ta không còn có được nữa nhờ công cô ta thì sao?”
“Nhờ công Ted chứ,” bạn ông ta bổ sung. “Chúng ta đã tin tưởng anh ấy, và cứ nhìn xem đã có chuyện gì xảy ra đi.”
Những âm thanh lầm bầm mơ hồ nhắc đến tên Ted vang lên trong phòng, khiến Meg biết mình đã làm đúng khi đến đây. Công nương Emma cố gắng bật dậy bảo vệ ngài thị trưởng của họ, nhưng cô đã bị Kenny kéo trở lại ghế. Meg chăm chú nhìn đám đông. “Chính vì vậy nên tôi mới có mặt ở đây,” cô nói. “Để nói về Ted.”
“Cô chẳng nói được điều gì mà chúng tôi chưa biết về anh ấy hết,” người ngồi ở quán bar vừa nãy lên tiếng trước tiên tuyên bố kèm theo nụ cười khinh bỉ.
“Thật vậy sao?” Meg trả miếng. “Chà, thế còn chuyện này thì sao nhỉ? Ted Beaudine không phải người hoàn hảo.”
“Chắc chắn giờ chúng tôi đã biết rồi,” bạn anh ta hét to, nhìn xung quanh để tìm kiếm sự chứng thực và chẳng quá khó khăn để tìm được.
“Lẽ ra các vị nên biết điều đó từ lâu rồi,” cô đáp trả, “nhưng các vị luôn luôn đặt ra cho anh ấy một cái chuẩn cao hơn hẳn các vị tự đặt ra cho bản thân. Trên phương diện nào anh ấy cũng giỏi giang đến độ các vị đã quên mất cái thực tế rằng anh ấy cũng là một người trần mắt thịt như tất cả chúng ta nữa, và anh ấy không thể luôn luôn tạo ra phép mầu được.”
“Nếu không vì cô thì những chuyện như thế này đã chẳng bao giờ xảy ra!” ai đó hét lên từ phía sau.
“Hoàn toàn chính xác,” Meg nói. “Một đám nhà quê ngu ngốc! Các người không hiểu sao? Ngay từ lúc Lucy đột ngột rời khỏi anh ấy, Ted đã không còn cơ hội nữa rồi.” Cô để thông tin đó ngấm dần vào mọi người. “Tôi nhìn thấy cơ hội của mình nên đã tiếp cận anh ấy. Ngay từ lúc bắt đầu, tôi đã nắm anh ấy trong lòng bàn tay rồi.” Cô cố gắng bắt chước nụ cười khinh bỉ của gã đàn ông ở quầy bar. “Không ai trong các người nghĩ rằng một phụ nữ có thể điều khiển Ted, nhưng tôi đã có kinh nghiệm với các ngôi sao điện ảnh và các tay rocker rồi, vậy nên cứ tin tôi đi, anh ấy dễ xử lý lắm. Rồi đến khi trò chơi đã nhàm rồi, tôi bèn đá anh ấy. Anh ấy không quen với chuyện đó nên đã hơi điên rồ một chút. Vậy nên cứ việc đổ lỗi cho tôi như thế nào tùy ý. Nhưng đừng có mà gán tội cho anh ấy vì anh ấy không đáng phải nhận đống rác của các người.” Cô cảm thấy vẻ tự tin của cô đang dần tan rã. “Anh ấy là một thành viên trong các người. Thành viên tốt nhất các người có. Và nếu tất cả các người không để anh ấy biết được điều đó thì các người có bị làm sao cũng xứng đáng.”
Chân cô đã bắt đầu run lẩy bẩy đến nỗi cô suýt nữa không nhảy xuống khỏi ghế được. Cô không nhìn quanh, không tìm kiếm Torie hay các thành viên khác trong gia đình Traveler để trao cho họ lời tạm biệt duy nhất có ý nghĩa đối với cô. Thay vào đó, cô luống cuống lao về phía cửa.
Hình ảnh cuối cùng cô thấy được về cái thị trấn khiến cô nửa yêu nửa ghét ấy là một hình ảnh thấp thoáng xa xăm của dòng sông Pedernales và tấm biển chào trong gương chiếu hậu.
BẠN ĐANG RỜI WYNETTE,TEXAS
Thị trưởng Theodore Beaudine
Cô bật khóc, những tiếng nức nở đớn đau khiến người cô run lên và nước mắt che mờ tầm nhìn của cô. Cô chìm trong đau buồn vì trái tim cô đã tan vỡ và vì, một khi chuyến đi này kết thúc, cô sẽ không bao giờ khóc lại nữa.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Lỡ Yêu Người Hoàn Hảo
Susan Elizabeth Phillips
Lỡ Yêu Người Hoàn Hảo - Susan Elizabeth Phillips
https://isach.info/story.php?story=lo_yeu_nguoi_hoan_hao__susan_elizabeth_phillips