Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Khanh Vốn Phong Lưu
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 21: Gặp Gỡ
Đ
ó là một đội kỵ sĩ, vó ngựa dấy bụi mù xông thẳng lên trời. Vừa mới nhìn qua, ít nhất cũng phải có hơn hai trăm.
Cưỡi ngựa đi đầu là mấy nam nữ thiếu niên mặc trang phục người Hồ. Đi đầu là một nam một nữ, nam tử thân hình cao lớn, mặt mũi anh tuấn, có điều sắc mặt trắng toát không giống người Trung Nguyên. Đi sau y một chút là một thiếu nữ.
Thiếu nữ này tầm mười bốn mười lăm tuổi, da cũng trắng như tuyết, mắt to môi mỏng, giống với quý tộc người Hồ đương thời. Xương gò má của ả hơi cao, lông mày rậm, màu mắt hơi nhạt hơn người bình thường. Lòng trắng mắt hơi nhiều, lúc trừng mắt lên trên dưới trái phải chỉ thấy màu trắng, vì vậy ánh mắt tương đối hung tợn.
Vóc dáng của hai người đều rất cao, lao nhanh đến từ xa, còn chưa đến gần mọi người đã vội vàng nhích sang bên nhường đường.
Sau khi đến vùng lân cận Đô Thành, Triệu Tuấn có phần hơi kích động. Bây giờ y quan sát kỹ, lập tức nhận ra ngay, những nam nữ trẻ tuổi này chắc hẳn là con cháu quý tộc!
Y lập tức khẽ ho một tiếng, đứng thẳng lưng eo, mỉm cười nhìn thẳng vào những người đó.
Mà Phùng Uyển trong xe ngựa lại nhếch khóe miệng, nở một nụ cười lạnh.
Thấy vẻ mặt của nàng, Phất Nhi vội vàng quay đầu lại nhìn những người đó. Ả nhìn họ rồi lại nhìn Phùng Uyển, thầm nghĩ: Xem dáng vẻ của phu nhân, hình như biết những người này?
Trong nháy mắt, các thiếu niên đã lao đến.
Khi thấy rằng phải đi qua trong bụi bặm, đột nhiên, một thanh niên quát lên, “Dừng một chút!”
Người Hồ quả nhiên giỏi chinh chiến, thanh niên vừa lên tiếng, đoàn ngựa đồng loạt dừng bước, sau khi bụi đất cuộn lên, mới yên tĩnh trở lại.
Người lên tiếng chính là nam tử quý tộc dẫn đầu.
Giờ phút này, y quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào đám người Triệu Tuấn.
Sau khi liếc nhìn mấy gia phó trong đội xe của Ngũ điện hạ, y thúc ngựa tiến lên, hỏi Triệu Tuấn: “Đến từ đâu?”
Triệu Tuấn không ngờ y sẽ chủ động mở miệng với mình, vội vàng chắp tay, cung kính trả lời: “Bẩm điện hạ, Triệu lang đến từ Nguyên Thành.”
Nam tử quý tộc trừng mắt, quát lên: “Ngươi biết ta?”
Triệu Tuấn vội vàng nói: “Không phải, cũng vì điện hạ rất giống Ngũ điện hạ, thuộc hạ mới cả gan gọi vậy.”
Nghe thấy danh hiệu Ngũ điện hạ, nam tử quý tộc đó hừ nhẹ một tiếng. Lúc này, thiếu nữ mười bốn mười lăm tuổi kia quay đầu lại, nàng nhìn Triệu Tuấn chăm chú, đôi mắt sáng ngời lấp lánh, hỏi: “Này, ngươi tên là gì? Hì hì, thật anh tuấn.”
Triệu Tuấn nhận thấy thiếu nữ có thiện cảm với mình, trong bụng mừng thầm, y chắp tay, cất cao giọng: “Ta là Triệu Tuấn.” Y ngẩng đầu nhìn vào ánh mắt thiếu nữ, trong mắt chứa nét cười. Biểu hiện lúc này của y, trong tao nhã còn ẩn chứa nét dịu dàng. Y biết các cô nương rất thích mình thế này.
“Triệu Tuấn?” Thiếu nữ nhẩm lại, roi dài trong tay vung lên, nói: “Ừm, tên không tồi, ta thích.” Nàng cũng không để ý đến ánh nhìn của nhiều người, sau khi thẳng thừng nói thích, quay lại cười nói với huynh trưởng của mình: “Tứ huynh, Triệu Tuấn này không tệ, vừa nhìn đã biết là nam nhi người Hồ chúng ta.”
Tứ điện hạ nghe vậy hờ hững gật đầu, y liếc nhìn Triệu Tuấn, nói: “Nếu Ngũ đệ của ta không rảnh bận tâm đến ngươi, đừng ngại tới tìm ta.”
Sau khi quẳng lại lời này, y quát to một tiếng, “Đi.”
Vó ngựa tung bay, thanh niên quý tộc đã dẫn bước lao đi.
Thiếu nữ đằng sau đi ngang qua Triệu Tuấn, đột nhiên nghiêng đầu liếc mắt đưa tình rồi lao đi.
Trong nháy mắt, sau các các kỵ sỹ phủ bụi lên đầu tất cả mọi người, đã khuất bóng đằng xa.
Triệu Tuấn còn đang nhìn bóng lưng rời đi của những người đó đến ngẩn ngơ.
Hưng phấn nhìn một lúc lâu, y kích động nói: “Uyển nương, trời không diệt ta!” Vừa kêu lên, y mới đột nhiên nhớ lại, Uyển nương vẫn ngồi trên xe ngựa, hơn nữa, nàng và y đang lục đục nội bộ.
Quay đầu lại, y liếc nhìn vẻ mặt bình thản và dáng vẻ dù sóng tới vẫn không sợ hãi của Phùng Uyển.
Mi nương xuất thân từ hồng quán, rất hiểu tâm tư nam nhân, vội vàng uốn éo nhích tới gần, nhẹ nhàng cúi mình, nũng nịu nói: “Thiếp thân chúc mừng phu chủ.”
Triệu Tuấn đang kích động, nghe vậy cười ha ha một tiếng. Nhìn khắp nơi, đặc biệt khi thấy ánh mắt của mấy gia phó chỗ Ngũ điện hạ, y vội vàng thu lại nụ cười, ôm eo Mi nương, hưng phấn nói: “Trời không tuyệt đường ta, trời không tuyệt đường ta. Mi nương, nàng có thấy không? Công chúa chú ý đến ta, Tứ điện hạ cũng lên tiếng chiêu dụ ta! Vừa mới đến Đô Thành đã gặp chuyện tốt này, nàng biết cái này gọi là gì không?”
Y thở hắt ra một hơi, kiềm chế nỗi kích động nói: “Cái này gọi là trời muốn ban phú quý cho ta.” Y lại nói: “May là đã rời xa Nguyên Thành.”
Vừa nói, y vừa đắc chí thỏa lòng nhìn xung quanh. Quả nhiên, những người hưng phấn kích động như y không hề thiếu, ánh nhìn của những gia phó kia đều tràn đầy vẻ kính trọng và mong đợi.
Chỉ có một người ngoại lệ.
Nhìn Phùng Uyển, Triệu Tuấn vẫn đang kích động chợt lạnh mặt, gần như là bất chợt, y lạnh lùng nói: “Sẽ có một ngày, nàng có hối cũng không kịp!”
Tất nhiên Mi nương biết y nói tới ai, không khỏi thầm than một tiếng, liếc nhìn Phùng Uyển, Mi nương khẽ nói: “Phu nhân cũng thật lỗ mãng.”
“Chỉ lỗ mãng ư?” Triệu Tuấn đang kích động, lập tức oán thán: “Nàng ta thay lòng đổi dạ, không biết liêm sỉ! Hừ! Nàng ta lập tức sẽ phải hối hận, nói không chừng bây giờ đang hối hận rồi.”
Nói tới đây, mặt y hiện vẻ đắc ý và vui mừng, ngẩng lên đầu, Triệu Tuấn trừng mắt thị uy với Phùng Uyển, nhảy lên xe ngựa. (Chic: Mang thằng này đi chôn!!!!!!!! Ngay và luôn!!!!!!!!!)
Đoàn xe lại lên đường, trong tiếng kẽo kẹt, mọi người càng không ngừng nghị luận, cười nói.
Phất Nhi liếc nhìn Phùng Uyển, lo lắng nói: “Phu nhân, nô tỳ cho rằng vào lúc này, người không nên cãi vã với lang chủ.”
Ả xoắn góc áo, có phần căng thẳng lại tỏ vẻ rất chân thành nói: “Vinh hoa một đời của phụ nhân cũng đến từ phu chủ. Hay là phu nhân nói vài lời dễ nghe với lang chủ xem thế nào?”
Nghe giọng nói thành khẩn của Phất Nhi, Phùng Uyển ngẩng đầu lên.
Nàng liếc nhìn Phất Nhi một cái, khẽ rũ mắt, nói: “Biết rồi.” Giọng nói hơi lạnh, có ý muốn ả bớt can thiệp vào.
Nghe vậy, Phất Nhi mất hứng, ả không khỏi thầm nghĩ: Đây là phu nhân khoan hậu thông tuệ trong lời đồn đó sao?
Đến lúc dùng bữa trưa.
Mọi người đều xuống xe ngựa, người hầu vội vàng bắc nồi nấu cơm.
Phất Nhi đi xuống rồi Phùng Uyển mới xuống, nàng khẽ bước đến trước lão bộc đánh xe cho nàng, khẽ nói: “Lão thúc.”
Lão bộc vội vàng quay đầu nhìn nàng, ánh mắt có vẻ kích động: Đã bao nhiêu năm rồi? Nữ lang vẫn gọi mình như hồi còn bé.
Phùng Uyển không để ý đến sự kích động của ông, lén lút đưa miếng ngọc bội có được ngoài ý muốn vào tay áo lão nhân. Nàng khẽ nói: “Ngọc bội này trị giá ba mươi mẫu ruộng tốt, ít nhất cũng phải được hai mươi tốt mới có thể bán. Sau khi có được tiền, ông tới ngoại thành phía tây, có một thương hộ họ Trương bán nhà, ông mua một ngôi nhà. Ngôi nhà đó lấy danh nghĩa cháu ngoại của bà con xa Tăng Tú của ông đi.”
Lão bộc trợn mắt há mồm nhìn Phùng Uyển, lời nói của nàng bao hàm mấy tin tức khiến ông kinh ngạc. Nữ lang rõ ràng chưa tới Đô Thành, vây sao nàng biết ngoại thành phía tây có người họ Trương bán nhà? Quan trọng nhất là nhà mình có cháu ngoại của bà con xa ở Đô Thành, ông cũng vừa mới nhớ ra, sao phu nhân còn biết được tên? Còn tín nhiệm mà gửi gắm tài sản như vậy?” Cho dù lão thúc vẫn luôn tin tưởng từng lời từng chữ của nữ lang, lúc này cũng phản ứng không kịp.
Phùng Uyển nhìn ông, khẽ nói: “Tin tưởng ta, đi làm đi.”
......
“Vâng.”
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Khanh Vốn Phong Lưu
Lâm Gia Thành
Khanh Vốn Phong Lưu - Lâm Gia Thành
https://isach.info/story.php?story=khanh_von_phong_luu__lam_gia_thanh