Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Kẻ Phá Đám
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 21 -
C
ô có biết lội không? Anh trân tráo hỏi cô câu ấy sau khi đã nhảy ra khỏi bờ đá, hai tay ôm sửng cô vào lòng. Avery không la hét. Trên chuyến bay xuống mực nước sâu thăm thẳm bên dưới, cô không nhìn thấy gì hết. Vì cô đang bận đấm anh để anh thả cô ra. Và cô cũng quá sợ nên không la hét ra lời. Ôi, lạy Chúa, xin đừng để chúng con chết đuối.
Họ rơi mạnh xuống mặt nước, chân đâm xuống trước, nước lạnh ngắt. Cô cảm thấy có mũi kim đâm vào chân rồi nó chuyển rất nhanh với tốc độ ánh sáng lên tận óc cô. Sự va chạm làm cô tê cóng.
Anh không thả cô ra. Ngay khi họ nhìn xuống dưới mặt nước chảy cuồn cuộn anh cũng không thả, và trong lúc họ cố ngoi lên khỏi mặt nước khi bị thác nước gầm rú đẩy họ xuống, anh cũng không thả cô. Chị khi cô cảm thấy hai lá phổi sắp vỡ toang, họ mới ngoi lên được trên mặt nước, nhưng vừa mới hít được không khí vào đầy phổi, họ lại bị dòng nước kéo họ chìm xuống lại.
Cô thấy một con gấu nâu đứng trên bờ nhìn họ. Cô cam đoan nó đang cười họ và cô không muốn có hình ảnh thê thảm như thế này trước khi chết. Cô muốn còn sống cho nên cô rất oán trách John Paul đã cố làm cho cô phải chết đuối. Như thể có cái gì níu mắt cá chân cô lôi xuống, và cô lại chìm xuống. Cô phải ra sức chiến đấu quyết liệt để chống lại. Cô đã từng bơi lội ngoài biển rồi, lần đầu ở Florida rồi ở California, và là người bơi lội giỏi nhất, thế nhưng ở đây cô không bơi được. Họ bập bềnh như cái nút chai điên điển.
Họ lại trồi lên mặt nước. Đang há hốc mồm cố hít không khí vào phổi, cô chợt trông thấy một cành cây lớn già cỗi có u sần sùi đang nhảy nhót trên đầu ngọn sóng trắng xóa này qua đầu ngọn sóng khác. Đưa cả hai bàn tay, cô chụp lấy thân cây khi nó trôi qua theo dòng nước gào thét.
Dòng sông chảy dích dắc, nhưng họ tiến được gần vào bờ. Cô ráng sức đạp thật mạnh. John Paul móc một cánh tay quang cành cây, lái vật cứu hộ theo cùng một hướng. Cuối cùng họ vào được chỗ nước cạn, anh đứng lên mặt đất rồi kéo cô vào bờ.
Họ nằm dài trên bờ cỏ, quá mệt không nhúc nhích nổi. Avery thở hồng hộc, run lập cập, răng va vào nhau lộp cộp
- Cô không sao chứ cô em? – anh hỏi, thở hổn hển. Bổng cô ngồi thẳng dậy, nghẹn ngào. Cô nghĩ cô đã uống hết nữa nước dưới sông.
- Cô biết lội không? – Cô vừa thở hồng hộc vừa nói. – Có phải anh đã hỏi tôi như thế sau khi anh đẩy tôi ra khỏi bờ đá không?
- Thì ra cô có nghe hả? – Anh đưa tay vuốt nhẹ đám tóc ướt ra khỏi mắt cô.
Cô nhìn lui dòng sông gào rú. Chỉ có bàn tay của Chúa mới cứu sống họ được, cô nghĩ, không có cách nào lý giải được việc này.
- Ổn rồi, bây giờ chúng ta mới hiểu như thế nào là thác lớn, - cô nói.
Anh ngồi dậy.
- Thế à?
Cô cười.
- Rõ ràng họ đã xếp các loại thác nước rồi – Cô nói. – Cái này là thác mẹ. Cái thác lớn.
Anh lắc đầu. Họ cùng trải qua cơn nguy khốn, và điều cô muốn nói với anh là chuyện họ xếp loại thác ra sao ư?
- Có phải cô bị đau đầu hay đau cái gì đấy không?
- Không, tôi chỉ hình dung ra hệ thống xếp loại. Thế thôi.
- Muốn đi lại không?
- Phải đi đến nơi về đến chốn chứ, - cô đáp. – Liếc nhìn vách núi ở phía trên, cô nói tiếp. – Chắc chúng ta đã mất hắn rồi.
- Không chắc đâu, - anh đáp. Vì phải đi nên anh cố gắng đứng lên. Anh run người như con chó mới tắm xong, rồi đưa tay cho cô nắm.
Cô mắc phải sai lầm là nắm tay anh. Anh kéo cô đứng lên, một lần nữa thiếu điều anh lôi văng cánh tay ra khỏi nách. Anh ta không biết được sức lực của mình. Bây giờ anh làm gì? Anh quay lui, nhìn khu vựa họ vừa đi qua.
- Cái gì thế?
- Hãy lấy một ít cành cây che lên dấu vết của chúng ta. Thôi, để đấy. Cô chỉ làm tệ thêm mà thôi. Để tôi làm cho.
Cô đi vào dưới đám cây đứng cho khuất, nhìn anh kéo những cành cây nhỏ trên đất xốp.
- Tại sao công việc chỉ có thế mà anh cho là tôi không có khả năng? Có phải anh không tin chỉ mình tôi hay là anh cũng như thế với bất kỳ phụ nữ nào?
- Chỉ mình cô thôi.
Cô thấy anh cười toe toét trước khi quay đi. Cô nghĩ: anh muốn chọc giận cô, nhưng cô quá mệt muốn hụt hơi vì phải vật lộn với thác ghềnh nên không còn sức đâu để mắc mưu anh nữa
- Anh có biết chúng ta ở đâu không? – Cô hỏi. Giọng cô nói lắp bắp, và người run cầm cập.
- Không.
Cô không muốn anh trả lời như thế.
- Vậy tôi nghĩ chắc anh không phải là hướng đạo sinh.
- Tôi sẽ đưa cô đến nơi chúng ta cần đến.
- Quay lại chỗ xe hơi đậu à?
- Không. Tìm chỗ qua con sông này sẽ lâu lắm.
- Chúng ta cần tìm chỗ có điện thoại.- Và chỗ có nước nóng để tắm và có quần áo khô, cô tự nhủ.
Anh che dấu vết xong, bước lui để xem tác phẩm của mình, gật đầu hài lòng.
- Điện thoại sẽ có thôi, - anh nói, đi đến gần cô. – Trời, cô lạnh cóng phải không?
- Anh không lạnh à? – Cô hỏi khi anh ôm cô vào người, thoa mạnh hai cánh tay cô.
- Tôi không sao, - anh đáp. – Tôi có máu lạnh trong người, hay có người đã nói tôi như thế.
- Ai nói như thế? – Cô hỏi.
- Em gái tôi.
- Ồ. – Cô đáp, rồi nói tiếp. – Cô ấy biết thế là đúng.
- Cô còn sức không? – Anh mở dây kéo túi áo gió của cô để lấy khẩu súng của mình. Khẩu súng hơi ướt một chút. Anh nhét súng vào túi quần sau rồi kéo dây đóng túi lại.
- Tôi có dư sức như anh.
- Vậy ta chạy. Cô chỉ cần chạy một lát là ấm thôi.
- Chạy cách nào?
- Chúng ta phải chạy lên đồi rồi mới có thể chạy xuống.
Cô nhìn đồi núi bao quanh họ.
- Chạy theo bờ sông dễ dàng thôi, nhưng chắc Monk đoán được đấy.
Cô quay người chạy theo con đường băng qua rừng. Nước kêu ộp ạp giữa mấy ngón chân khi chạy. Cảm giác nước đá tan quanh bàn chân khiến cô khó chịu.
John Paul chạy theo cô hơn một giờ. Họ không dừng lại mà cũng không nói chuyện với nhau.
Anh rất khâm phục sức bền của cô. Khi cô đã chạy ổn định nhịp nhàng rồi, cô không chạy chậm lại. Cô không than vãn mà cũng không ôm hông. Anh biết cô có thân hình cân đối. Chỉ nhìn thân thể cô là anh biết cô luyện tập nhhiều. Thế nhưng, cứ nhìn cách cô chạy, rầt đều và chắc chắn, là anh biết tuần nào cô cũng có theo học lớp thể dục nhịp điệu một giờ tại suối nước khoáng nhỏ tại quê nhà.
Anh thấy con suối nước trong veo ở phía trước, bèn nghĩ họ nên dừng lại để thở trong chốc lát.
- Chúng ta hãy dừng lại một chút.
Ơn Chúa, ơn Chúa.
- Có thật anh không muốn chạy tiếp nữa không?
Nếu anh trả lời muốn, chắc cô hoặc là phát khóc hoặc là gục xuống vì quá mệt. Mũi khâu bên hông nóng ran như có ai áp hai hòn than đỏ vào xương sườn cô, và cô chỉ muốn ôm lấy hông, gập người xuống.
Cô thấy anh không có vẻ gì là mệt hết. Avery duỗi hai chân để khỏi bị vọpbẻ, nếu không cô sẽ bị nhào xuống đất mất. Cô đưa tay vục nước uống ừng ực.
- Anh có nghĩ hắn đang theo dõi chúng ta không? – Cô hỏi sau đó một phút.
- Có lẽ hắn đang theo chúng ta, - anh đáp. – nhưng chắc hắn phải tìm một chỗ để qua thác, cho nên chúng ta có thì giờ. Cô hãy nói cho tôi nghe chuyện đã xảy ra nơi chiếc xe. – Anh âm thầm nguyền rủa mình vì đã để cô lại một mình.
Cô ngồi trên cỏ dựa lưng vào gốc cây. Cô đáp:
- Tôi thức dậy thì thấy anh đi rồi. Cho nên tôi quyết định đi theo anh.
Anh ngồi xuống bên cạnh cô, vai chạm vào vai cô.
- Tôi không đi xa, - cô nói tiếp.- Tôi vừa mới leo lên đồi thì thấy có đèn xe hơi chiếu qua sương mù. Thú thật với Chúa, tôi định chạy xuống chận xe lại, nhưng may thay, tôi nghĩ ra, đợi cho đến khi chiếc xe đến gần.
- Ôi trời đất, - anh thốt lên nho nhỏ. – Cô suýt chạm phải hắn trước khi…- Anh không nói tiếp được. Nghĩ đến chuyện xảy đến cho cô, anh thấy đau xót trong lòng.
- Hắn đậu xe ở dưới rồi bước ra. Hắn có đèn bấm và kẹp khẩu súng dài dưới nách rồi đi lên đồi, đến chỗ xe anh đậu. Chắc hắn xác định được vị trí trước khi anh chuyển đồng hồ đi chỗ khác. Tôi biết hắn chính là Monk, cho nên tôi ngồi yên núp một chỗ.
- Rồi chuyện gì xảy ra?
- Hắn tìm trong xe.
- Cô thấy mặt hắn không?
- Không. Nếu tôidi chuyển tôi có thể thấy mặt hắn nhưng tôi sợ làm thế có thể gây tiếng động, và hắn sẽ thấy. Hắn mở nắp thùng xe, lôi cái gì ra, ném vào con mương ở bên sườn đồi. Nếu chúng ta trở lại đấy tôi có thể tìm ra được. Hắn mặt cái áo gió có mũ trùm đầu, nên tôi không thấy mặt hắn hay màu tóc của hắn, nhưng hắn cao ít ra cũng một mét tám. Nhưng hắn không gầy. Hắn cũng không mập, mà rắn chắc. Hắn khiến tôi nhớ đến các vận động viên thể thao.
- Hắn rất có tài hóa trang, - anh nói. Hình ảnh Noah miêu tả về hắn, nhân viên FBI đều sử dụng được, nhưng anh ấy cũng không có một hình ảnh rõ ràng. Theo chỗ tôi nghe ảnh nói về Monk, hắn có thể ở chung một phòng với Noah mà anh ấy vẫn không biết.
- Tôi không biết hắn đi một mình hay không. Hắn lái chiếc Land Rover, nhưng khi hắn mở cửa bước ra ngoài, đèn trong xe tắt hết, và hắn đậu xe ở một chỗ khá xa. Tôi không thấy gì trong xe hết. Anh có tin chị đàn bà đi với hắn không?
- Tôi không biết.
- Hắn hoạt động rất tài tình, phải không? – Cô hỏi, giọng rầu rầu.
- Phải, hắn rất giỏi.
- Hắn đứng một hồi lâu, có lẽ 5 phút, - cô nói. – Hắn không nhúc nhích. Thật rợn tóc gáy.
- Có lẽ hắn nghe tiếng động trong rừng để xem có cái gì không.
- Giống như tôi vậy.
- Phải. – Anh quàng tay qua người cô, kéo cô đến gần. – Nhờ Chúa mà cô không bỏ chạy.
- Tôi định lấy khẩu súng trong túi ra, nhưng tôi quá gần hắn, tôi sợ hắn nghe tiếng mở dây kéo.
- Nếu cô ngủ thì Monk…
Trước khi anh nói hết ý nghĩ rùng rợn ra, cô đã cắt ngang lời anh:
- Chắc hắn bắn tôi chứ gì? Này John Paul tôi nói cho anh biết điều này. Nếu anh còn để tôi lại đằng sau, tôi sẽ bắn anh đấy.
Vì cô đang ôm anh để hưởng hơi ấm nơi người anh tỏa ra, nên lời hăm dọa không có trọng lượng mấy.
- Tôi sẽ không để cô lại đằng sau nữa đâu, - anh hứa, giọng khàn khàn, nho nhỏ. – Đáng ra tôi không nên để cô lại mới phải. Quỉ thật, tôi nghĩ là tôi đã tránh xa cái ấy lâu rồi. Bản năng của tôi thật quỉ quái.
Cô chú ý đến câu anh vừa nói. – Anh đã tránh xa cái ấy lâu rồi à? Cái ấy là cái gì thế John Paul?
- Thôi thôi, cô em. Chúng ta nên đi cho rồi. Mất thì giờ nhiều quá rồi.
Nói cách khác, cứ để yên vấn đề ở đây. Cô định bây giờ làm theo lời anh và rồi sẽ nhắc lại sau. Khi cô đứng lên, cô tê cứng và đau nhừ. Vừa rên cô vừa thoa một bên lưng, bất cần giữ gìn ý tứ.
- Anh biết tôi cần gì không?
- Thực phẩm, áo quần khô…
- Phải rồi, đúng thế, - cô nói. – Nhưng có điều tôi cũng cần nữa là ngồi tập yoga, thư giãn và thực hành những bài tập về liên tưởng tự do.
- Bài tập gì? – Chắc anh không nghe rõ.
Cô lặp lại.
- Có những ý tưởng rời rạc trong óc anh, khi nào anh hoàn toàn thư giãn rồi, anh mới chú ý đến các ý nghĩ ấy, anh sẽ phân tích từng ý nghĩ. Nhưng chỉ khi nào anh hoàn toàn thư giãn anh mới làm được.
John Paul nhìn cô duỗi cặp chân dài. Anh hỏi:
- Vậy làm sao cô đạt được tình trạng thư giãn hoàn toàn?
- Nhờ năng lực tưởng tượng, - cô đáp. – Tôi tưởng tượng tôi đi tới một nơi hoàn toàn bình an và tự do, như nhà mình thật. Tôi đi đến… nơi hạnh phúc.
- Cô nói đùa.
- Không.
Anh cười.
- Cô có biết cô đang nói có vẻ như người điên khùng không?
Cô trả lời rất nghiêm túc.
- Gia đình tôi có máu điên.
Cô chắp hai tay ra sau lưng, vặn vẹo thân hình, vung tay vung chân cho khỏi mỏi rồi chạy lại, lần này chậm hơn, nhưng vững vàng. Anh lại chạy theo sau lưng cô, cứ theo sát sau cô cho đến khi cô mệt thở hổn hển. Từ khi họ rời khỏi bờ sông, họ cứ chạy lên dốc mãi mà vẫn không thấy dấu hiệu gì của xã hội văn minh. Họ ở đâu rồi nhỉ? Họ còn ở trong địa phận của bang Colorado không?
- Bỗng cô dừng lại, gập người xuống, thở mạnh hổn hển. Rồi cô để hai tay lên hông, từ từ vươn thẳng người lên.
- Cô không sao chứ? – anh hỏi.
Tại sao anh không thở hồng hộc nhỉ? Anh cũng là người chứ, phải không? Cô định thần lại, bất kể vì lẽ gì, cô cũng không được kêu ca một tiếng. Không được mở môi kêu ca.
- Chỉ thấy toàn rừng với cây. – Cô nói, cô lấy giọng vui đùa. Vui đùa chỉ làm tăng sự ngạc nhiên nơi anh.
John Paul xúc động.
- Cô muốn nghỉ một lát không?
Có phải thương hại không? Đồ quỉ, đương nhiên là cô muốn nghỉ. Nhưng cô đáp:
- Không, - Rồi bỗng dưng cô cao giọng nói tiếp. – Tôi khỏe còn chạy được…trừ phi anh muốn…
- Không. – anh đáp. – Ta cứ đi tiếp.
- Có phải chúng ta vẫn đi theo hướng bắc không? – Cô hỏi, dừng lại một phút để thở. Không khí quá loãng, cô cảm thấy đầu ngây ngây. – Hình như tôi không xác định được phương hướng. Nếu mặt trời hiện ra...
Cô tự nhủ: cứ cất bước cho đều. Đi cho đều là được. Bước đi, Delaney. Phí thì giờ vô ích. Ráng lên.
Khi cô chạy qua rừng, cô cảm thấy khó chịu, bứt rứt trong người, cứ muốn vượt qua được tác động về tâm lý. Cô cố không nghĩ đến quần áo lót bị ướt mèm dính sát vào da thịt cô, hay là quên chuyện bùn văng tứ tung dính vào đôi giày đi bộ.
Có lần cô cố nhảy qua một cành cây khô nằm vắt ngang đường, nhưng cô vấp chân, và nếu John Paul không chụp cô thì chắc cô đã nhào đầu vào một thân cây. Địa thế càng dốc hơn, hiểm trở hơn. Khi cô chạy, hai bắp chân nóng ran, và khi cuối cùng họ băng qua rừng, cô buộc lòng phải chạy chậm hơn.
Bỗng cô dừng lại. Họ đã đến một bờ đá nhô ra bên sườn núi. Trước mắt họ trải dài những ngọn đồi thấp tạo thành cảnh tượng thật nên thơ. Những cánh đồng cỏ xanh mướt nằm giữa những đỉnh núi cao vút với cây cỏ xanh ngắt vươn tận trời cao. Cái gì cũng xanh tươi, sinh động. Và không một bóng người. Chắc nhiều người đến chốn thiên đàng này chứ? Vậy họ trốn đâu hết rồi?
- Cảnh đẹp quá nhỉ?
- Vâng, đẹp thật. – Anh đáp giọng lầu bầu.
Cố sức lấy vẻ hăng hái, cô nói:
- Anh đã mệt rồi phải không? Anh không thưởng thức cảnh…
Anh cắt ngang lời cô.
- Cô có biết chúng ta đang ở đâu không? Chúng ta phải mất hai ngày mới về lại được với xã hội văn minh. – Anh quan sát địa thế ở dưới để tìm đường đi, nhưng anh không thấy có gì hết. Anh tính đến chuyện phải quay lui đường cũ.
- Chúng ta đừng làm mất quá nhiều thì giờ như thế, - cô nói. Hai vai cô chùn xuống, và khi cô nhìn quanh, bỗng cảnh đẹp trở nên có vẻ đe dọa, cô nhận thấy tình hình rất khó xử. Tình hình có u ám thêm nữa không? Cô muốn khóc, nhưng cô cố kềm mình để khỏi chảy nước mắt. Ráng lên. Cô tự nhủ. Cô nói:- Rồi sẽ ổn hết.
- Thế à? Cái gì khiến cô suy nghĩ như thế?
Cô phải suy nghĩ mất một phút mới nghĩ ra được để nói.
- Vì chúng ta đáng được nghỉ ngơi một lát.
Và khi ấy trời bắt đầu đổ mưa.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Kẻ Phá Đám
Julie Garwood
Kẻ Phá Đám - Julie Garwood
https://isach.info/story.php?story=ke_pha_dam__julie_garwood