Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Hẹn Em Ngày Đó
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 21 -
K
hi hai mươi tuổi, ta nhảy múa ở trung tâm thế giới. Năm ba mươi tuổi, ta lang thang trong đường tròn. Khi năm mươi tuổi, ta đi bộ trên đường chu vi, tránh không nhìn ra bên ngoài lẫn bên trong. Về sau này, chẳng còn gì quan trọng nữa cả, lợi thế của trẻ con và người già là vô hình.
CHRISTIAN BOBIN
San Francisco, 2006
Elliott 60 tuổi
Khi Elliott mở mắt ra, ông đang ngồi trên mặt sàn lạnh lẽo trong phòng làm việc, giữa một vũng máu nhỏ. Ông khó nhọc đứng lên và lấy tay bịt mũi lúc này đang chảy như đài phun nước. Một lần nữa, những mạch máu đã trả giá cho chuyến du hành vượt thời gian và ông đã phải dùng rất nhiều bông để cầm máu.
Trong khi ngày bắt đầu rạng, một câu hỏi cứ khiến ông trăn trở: ông có cứu được Ilena không?
Ông ngồi vào trước màn hình máy tính để tra danh bạ điện thoại trực tuyến. Hôm qua, sự tìm kiếm cái tên Ilena Cruz đã không mang lại kết quả gì. Elliott thử lại một lần nữa và mở rộng phạm vi tìm kiếm ra khắp bang California. Lần này, sự tìm kiếm đã cho ra kết quả: một địa chỉ thuộc Weaverville, ngôi làng nằm ở phía bắc của bang.
Hướng tìm kiếm sai lầm chăng? Một niềm vui quá sớm?
Chỉ có một cách duy nhất để biết được.
Ông rời khỏi bàn làm việc, xuống sảnh và sau khi dừng lại một lát ở máy bán cà phê tự động, ông ra lấy xe đang đậu trong bãi. Nếu chạy nhanh, ông có thể đến Weaverville sau chưa đầy sáu tiếng. Chiếc Coccinelle cũ kỹ của ông đã mỏi mệt, cũng giống như ông, nhưng ông hy vọng nó có thể vượt qua được. Chỉ cần một thời gian nữa thôi...
Ông lên đường lúc trời vừa hửng sáng. Mặt trời vẫn còn chưa mọc, nhưng những cơn mưa lớn ngày hôm qua dường như đã sơn lại bầu trời bằng một màu xanh kỳ diệu.
Ông ra khỏi San Francisco bằng đường cao tốc 101, hai trăm cây số đầu trôi qua rất nhanh.
Qua khỏi Leggett một đoạn, ông rời đường cao tốc để đi theo một con đường có tầm nhìn toàn cảnh uốn lượn cho tới tận Ferndale và đi vòng qua mũi Medcocino. Như được gọt giũa bằng những đợt sóng biển Thái Bình Dương, con đường chạy ôm sát bờ biển, qua những vách đá dốc thẳng đứng cắm xuống lòng biển. Elliott cho xe chạy men bờ biển cho tới tận Arcata để ra đường cao tốc 299, con đường duy nhất có thể vượt qua các dãy núi từ đông sang tây. Vùng này vẫn còn giữ được vẻ hoang sơ của nó với những rừng cây cù tùng cao khổng lồ, những khoảng rừng được bảo tồn rộng mênh mông và những cây thông lấp lánh ánh bạc.
Ông chạy xe hơn năm tiếng đồng hồ mới tới được Weaverville,một ngôi làng nằm tách biệt giữa lòng núi. Ông đậu chiếc Coccinelle trong phố chính và lang thang tới cửa hàng tạp hoá đầu đường để hỏi địa chỉ của Ilena Cruz. Người ta chỉ cho ông một con đường rừng dẫn ra khỏi làng và ông quyết định đi bộ. Sau khoảng hai mươi phút, ông tìm thấy một căn nhà nhỏ bằng gỗ được xây thấp hơn hẳn so với mặt đường. Có tiếng thác nước đổ đâu đây. Elliott dừng khựng lại, nấp sau một cây cù tùng đã sống sót qua cuộc tàn phá rừng từ cách đó một thế kỷ. Ông khum tay cho khỏi chói và nheo mắt lại.
Một người phụ nữ ngồi dưới mái hiên của căn nhà, đối diện với những dãy núi phủ đầy tuyết.
Buổi chiều hôm đó, Elliott chỉ nhìn thấy bà từ sau lưng, song không một giây nào ông không biết đó chắc chắn là bà.
Họ đã bị chia cắt trong ba mươi năm. Giờ thì họ chỉ còn ở cách nhau có ba mươi mét.
Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, ông tưởng như mình sẽ băng qua khoảng cách đó, kể tất cả cho bà nghe, rồi siết chặt bà trong vòng tay và để ông có thể ngửi mùi thơm trên tóc bà thêm một lần nữa.
Nhưng đã quá muộn. Những chuyến vượt thời gian cuối cùng đã làm ông yếu đi rất nhiều. Hơn bao giờ hết, ông biết rằng cuộc sống giờ đã ở phía sau ông và ông đã thua trận trong cuộc chiến chống lại căn bệnh đang gặm nhấm cơ thể ông.
Vì thế, ông ngồi dựa vào gốc cây ngàn năm tuổi đó và cam lòng ngắm nhìn bà.
Không khí thật êm dịu và trong khung cảnh cô đơn và bình yên ấy, ông cảm thấy mình được giải thoát khỏi mọi gánh nặng của thời gian và phiền muộn.
Rồi lần đầu tiên trong đời, ông được hưởng sự thanh thản.
o O o
San Francisco,1976
Chín giờ sáng
Elliott 30 tuổi
Hai ngày đã trôi qua kể từ sau ca phẫu thuật của Ilena.
Cô gái đã thoát khỏi hôn mê trước đó một lát, song sự sống của cô vẫn còn rất mong manh.
Những câu chuyện về hoàn cảnh diễn ra ca mổ của cô đã loang ra khắp bệnh viện, gợi lên nhiều hoài nghi. Trong nhiều giờ, những người đứng đầu bệnh viện đã họp bàn để đưa ra cách xử lý. Có nên báo cho cảnh sát biết về chuyện đã xảy ra không khi mà điều đó có thể phương hại tới uy tín của bệnh viện Lenox? Giám đốc bệnh viện và chủ nhiệm khoa phẫu thuật quá coi trọng danh tiếng của bệnh viện để chấp nhận ký vào bản báo cáo trong đó đề cập tới "một người đàn ông không biêt từ đâu đến" đã "biến mất ở chính giữa phòng mổ". Họ chỉ quyết định phạt dưới hình thức đình chỉ công tác trong hai tháng đối với Elliott và Samantha.
Anh bác sĩ trẻ vừa mới nhận được thông báo đình chỉ công tác và đang chuẩn bị rời khỏi bệnh viện thì một cô y tá gọi anh lại:
- Có điện thoại cho anh, thưa bác sĩ! Cô vừa nói vừa đưa điện thoại treo tường cho anh.
- Alô?
- Tôi đang ở bên kia đường, giọng nói của bản sao của anh vang lên. Cậu hãy tới đây gặp tôi.
- Bên kia đường?
- Quán Harry. Tôi gọi gì cho cậu nhé?
Không mất thời gian, Elliott gác máy và băng qua đường.
Tầm nhìn không được xa hơn ba mét. Những làn sương mù dày đặc lững lờ trong gió, bọc kín những ngọn đèn đường và những chiếc ôtô bằng những cụm lớn bồng bềnh. Harry''s Diner là một quán ăn được thiết kế theo chiều dài của một toa tàu bằng thép ở đối diện với lối vào cấp cứu. Vẻ bên ngoài đặc trưng của những năm năm mươi khiến cho nó có vẻ hoài cổ. Elliott đẩy cửa và nhìn thấy các đồng nghiệp bác sĩ và y tá đang ngồi ăn vội vã bữa trưa trước khi trở lại với công việc.
Tận cuối căn phòng ám khói, anh nhìn thấy bản sao của mình ngồi bên một chiếc bàn với cốc cà phê.
- Thế nào? Elliott hỏi và ngồi xuống chiếc ghế dài bọc vải giả da.
- Cô ấy đã qua khỏi!
- Ilena còn sống không, trong tương lai ấy?
Người bác sĩ già gật đầu.
Elliott sững sờ lặng đi trong một lát rồi hỏi:
- Có di chứng không?
Song bản sao của anh lại lẩn tránh câu hỏi:
- Nghe này, chàng trai, cô ấy còn sống. Chúng ta đã cứu sống cô ấy...
Elliott quyết định bám lấy lời khẳng định ấy và trong nhiều phút, hai người đàn ông ngồi đối diện với nhau trong im lặng, cùng nhau tĩnh tâm.
Cả hai đều có chung những nếp nhăn và đôi mắt thâm quầng. Cả hai đều mệt mỏi vì thiếu ngủ và bởi sự căng thẳng thần kinh đã tích tụ suốt những ngày qua. Họ đã ném tất cả sức lực của mình vào một cuộc chiến kỳ lạ chống lại số phận và xem ra họ đã chiến thắng.
Elliott là người đầu tiên quỵ ngã: những giọt nước mắt mệt mỏi và chính anh cũng không biết chúng khiến anh cảm thấy nhẹ nhõm hay nhấn chìm anh trong sự hoang mang.
Anh dụi mắt và quay đầu nhìn về phía cửa kính. Bên ngoài, sương mù trải ra như những làn sóng trắng đục, nhấn chìm trên vỉa hè và các cột cứu hoả.
- Rồi sẽ ổn thôi, chàng trai trẻ...
- Không, sẽ không ổn! Tôi đã mất tất cả những người tôi yêu quý: Matt! Ilena! Tất cả là do lỗi của ông!
- Có thể những phải thế thôi: cậu phải giữ lời hứa, giống như tôi đã từng giữ lời...
- Đối với ông, nói thì dễ rồi!
- Chúng ta đã bàn bạc rồi kia mà! Nghe đây, tôi không biết chúng ta đã cứu Ilena nhờ có phép màu nào, vì thế đừng có phá hỏng mọi thứ. Hãy sống cuộc sống của cậu đúng như cậu đã hứa, bởi có một điều tôi tin chắc, đó là phép màu không bao giờ đến hai lần.
- Nhưng như vậy thật quá nặng nề...
- Những năm sắp tới sẽ rất khó khăn, Elliott thừa nhận. Sau đó, mọi chuyện sẽ tốt đẹp lên. Cậu sẽ chịu đựng được điều đó, song cậu phải thực hiện một mình.
Elliott nhíu mày nhìn ông. Ông giải thích:
- Đây là lần cuối cùng chúng ta gặp nhau, chàng trai trẻ ạ.
Elliott nhún vai:
- Lần nào ông cũng nói như vậy.
- Lần này là thật đấy. Tôi sẽ không thể quay lại được nữa, cho dù tôi có muốn.
Bằng vài câu ngắn gọn, ông kể cho anh nghe câu chuyện về những viên thuốc cũng như hoàn cảnh ông có được chúng, những tác dụng bất ngờ mà chúng đã gây ra cho ông và việc chúng đã cho phép ông có thể đi đi về về vượt thời gian...
Ông vẫn còn chưa kể xong chuyện thì Elliott đã nóng lòng muốn hỏi ông hàng ngàn câu, song ông đã đứng lên chuẩn bị rời khỏi bàn. Anh bác sĩ trẻ hiểu ra rằng mình sẽ không thể biết nhiều hơn và đây đúng là lần cuối cùng anh gặp ông.
Khi anh còn nhìn thấy ông đứng trước mặt mình thêm vài giây cuối, anh chợt cảm thấy như bị xâm chiếm bởi một thứ cảm xúc mà anh không hề chờ đợi. Hai đêm trước thôi, trong ca mổ của Ilena, ông đã khiến anh ngạc nhiên bởi sự bình tĩnh và khả năng đưa ra những quyết định chính xác. Giờ đây, anh tiếc vì đã không có thêm thời gian để hiểu ông hơn.
Người bác sĩ già chậm rãi cài cúc áo măng-tô lại. Ông cảm thấy mình sắp ra đi, song kinh nghiệm cho thấy lúc này ông vẫn còn có một hoặc hai phút nữa.
- Tôi muốn tránh để không biến mất ngay giữa quán...
- Đúng là nếu làm thế thì tôi sẽ gặp một vài phiền phức.
Đến lúc chuẩn bị chia tay, Elliott sáu mươi tuổi chỉ đặt một bàn tay lên vai Elliott ba mươi tuổi trước khi bỏ đi.
Khi gần ra đến cửa, ông quay người lại một lần cuối để gật đầu chào bản sao của mình. Ánh mắt của họ gặp nhau và trong đôi mắt chàng trai, ông nhận thấy điều mà ông đã từng thấy trong đôi mắt của một vài bệnh nhân: nỗi buồn của những người đã không bao giờ phục hồi nổi những vết thương của thời thơ ấu.
Thay vì bước ra khỏi quán, ông quay trở lại. Ông vẫn còn một điều cần nói với bản sao của mình: một câu nói mà chính ông đã chờ đợi suốt nhiều năm, nhưng đã chẳng có ai buồn nói với ông điều đó.
Một câu nói rất đơn giản, song ông đã phải trải qua cả cuộc đời để có thể hiểu được.
- Cậu chẳng có lỗi gì cả...
Thoạt đầu, anh bác sĩ trẻ chẳng hiểu bản sao của mình đang ám chỉ điều gì. Song ông đã nhắc lại.
- Cậu chẳng có lỗi gì cả...
- Sao cơ?
- Việc mẹ cậu tự tử, những cú đấm của bố cậu...
Elliott sáu mươi tuổi để ngỏ câu nói đó khi ông nhận ra giọng nói mình nghẹn ngào. Ông cần lấy lại hơi rồi mới nhắc lại như một lời cầu nguyện:
-... cậu chẳng có lỗi gì cả.
- Tôi biết, Elliott nói dối, lúng túng vì cuộc trao đổi bất ngờ này.
- Không, cậu vẫn chưa biết đâu, người sẽ là anh trong tương lai nhẹ nhàng khẳng định. Cậu vẫn chưa biết đâu...
Rồi như có một sự hoà hợp giữa hai người đàn ông, một thoáng đồng cảm tuyệt vời chỉ kéo dài trong nháy mắt, cho tới khi người đàn ông có tuổi bị khuấy động bởi một chuỗi run rẩy báo hiệu giờ quay trở lại tương lai của ông đã điểm.
- Tạm biệt, chàng trai trẻ! Ông nói và nhanh nhẹn bỏ đi. Giờ thì đến lượt cậu ra tay!
Elliott ngồi lại xuống ghế. Qua cửa kính, anh nhìn bản sao của mình biến mất trong màn sương mù dày đặc.
Anh sẽ không bao giờ gặp lại ông nữa.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Hẹn Em Ngày Đó
Guillaume Musso
Hẹn Em Ngày Đó - Guillaume Musso
https://isach.info/story.php?story=hen_em_ngay_do__guillaume_musso