Duyên Kỳ Ngộ epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương Kết
óng gió rồi cũng qua, mọi chuyện được kết thúc tốt đẹp bằng lễ cưới linh đình của Hoàng Trinh. Người vui nhất là ông Lâm và ông Tư quản gia.
Mỹ Hằng và ông Long bị kết án 5 năm tù. Bà Tú Mỹ đã bỏ đi biệt tích kể từ sau ngày bà thú nhận tội lỗi. Ông Tư cũng không đá động gì đến chuyện nhìn thấy bà và ông Long làm chuyện tồi bại. Ông sợ nói ra sự thật sẽ làm ông chủ thêm buồn. Bà ấy cũng đi rồi, thôi thì đừng khơi lại chỉ làm khổ người ở lại chứ ít gì.
Ông Lâm vỗ vai ông Tư cười nói:
- Nó lấy chồng, tôi và ông thoát nạn bị nó phá bỉnh. Nhưng nó đi rồi thì tôi lại nghe buồn, khi trong nhà không còn tiếng ríu rít của nó.
- Ông nói phải. Tuy vui lắm nhưng tôi và bà vú cũng bịn rịn khi nó theo chồng.
Hoàng Trinh trong chiếc xoa- rê trắng dài phết gót chạy đến bên cha nũng nịu:
- Cha! Cha nhìn xem con gái cha có đẹp không?
- Đẹp lắm, nhưng cái tính trẻ con thì không được đấy. Về nhà chồng phải kính trọng chồng, con giở trò bướng bỉnh mà có bị đuổi thì cha không chứa con đâu.
- Á! Chưa chi cha đã ham dọa con rồi sao?
Cô bĩu môi nguýt yêu cha:
- Con không chơi với cha nữa - Cô quay sang ông Tư - Ông còn nợ con 1 câu chuyện. Ông nhớ chứ?
Ông Tư thầm khâm phục trí nhớ của cô bé. Ông nói:
- Con nghe đây. Hồi đó, gia đình ông gặp tai nạn, vợ ông bị bệnh hiểm nghèo mà không tiền thang thuốc. May gặp bà chủ giúp đỡ nhưng vợ ông vẫn không qua khỏi. Vì cảm cái nghĩa nên ông đã theo ông bà về đây ở cho tới bây giờ.
Hoàng Trinh rươm rướm nước mắt:
- Tội cho ông Tư quá.
Ông cười hiền vuốt tóc cô:
- Làm cô dâu ai lại khóc hở con? Nín đi, đàn trai tới rồi kìa.
Bên đàng trai với đoàn xe thật dài vừa dừng lại. Ông Lâm vội ra mời, ông vui vẻ nói với mẹ Triệu Minh:
- Không ngờ chỉ vài lần gặp gỡ tôi và chị đã trở thành sui gia. Tôi rất mừng khi con bé có bà mẹ chồng cũng là mẹ nuôi. Nó về bên ấy, mong chị dạy dỗ nó giùm, nó còn trẻ con lắm.
Bà Hải Phượng từ tốn:
- Triệu Minh có nói, nhà anh chẳng còn ai nên tôi quyết định cho tụi nó ở lại bên này để tiện việc săn sóc anh. Lâu lâu về thăm tôi cũng được. Năm sau, con Ngọc Khánh nó lấy chồng, nó và thằng Nhật Huy sẽ ở với tôi.
Ông Lâm cười nói:
- Chị nghĩ thế thì còn gì bằng. Tôi vừa được con gái lại có thêm rể hiền.
Hoàng Trinh được cha gọi ra làm lễ gia tiên. Với làn da trắng mịn, Hoàng Trinh nổi bật trong chiếc áo cưới màu trắng. Đầu cài vương miện lấp lánh, tóc kết thành lọn óng ả buông quanh gáy gợi lên 1 vẻ đẹp đài các. Gương mặt cô. Sống mũi cao, đôi bờ má trắng hồng làm sáng thêm đôi mắt đen lay láy.
Triệu Minh nhìn cô bé say đắm. Lúc trao hoa anh thì thầm vào tai cô:
- Em dễ thương quá, thiên thần bé nhỏ của anh.
Ngọc Khánh và Diệu Hiền reo lên:
- Chú rể và cô dâu hôn nhau đi.
Hoàng Trinh mắc cở đỏ mặt. Triệu Minh nâng cằm cô âu yếm.
- Anh phải làm theo yêu cầu của 2 con nhóc đấy, em yêu.
Rồi anh cúi xuống môi cô. Máy ca- mê- ra và ánh đèn flats liên tục ghi lại hình ảnh hạnh phúc của 2 người.
Triệu Minh dìu cô đi giữa các bàn tiệc nhận những lời chúc tốt đẹp. Mặt cả 2 người hạnh phúc, khi từ nay trên mọi nẻo đường đều in dấu bước chân tình yêu.
Duyên Kỳ Ngộ Duyên Kỳ Ngộ - Thảo Nhi Duyên Kỳ Ngộ