Chương 21 -
nh gõ mạnh cửa phòng Hoàng Thúy rồi không đợi cô ra mở, anh tự động bước vào:
- Chuyện gì nữa vậy?
Hoàng Thúy đang nằm trên gường, thấy anh cô vội nằm xấp xuống gối, như không muốn có người ở đây lúc này. Quốc Uy nhắc lại:
- tôi hỏi, chuyện gì xảy ra nữa vậy?
- Không có gì hết.
Anh bước tới lật ngửa cô ra. Hoàng Thúy bụm mặt lại, nói như hét:
- Anh làm gì vậy?
Quốc Uy không trả lời, chỉ mạnh mẽ gỡ tay cô ra, xem xét những vết thương trên mặt cô. Dù Minh Quang đã nói trước, anh vẫn giật mình vì sự biến dạng của khuôn mặt:
- Tại sao để đến mức như vậy? Ở đó không có ai can thiệp sao?
Hoàng Thúy giật tay ra, ngồi nhanh dậy như muốn trốn. Cô nhảy xuống gường, chạy đến góc phòng. Cô la lên:
- Anh đừng có nhìn tôi, không được nhìn, đi ra ngay đi.
- Cô sợ cái gì vậy?
Anh đi về phía cô. Hoàng Thúy lùi lại, quýnh quáng:
- tôi cấm anh nhìn, nghe không. Đã nói là kệ tôi mà.
Cô che mặt lại như sợ thấy sự xấu xí của mình. Lúc nảy xem gương, cô sợ hãi và đau khổ cuống cuồng. Bây giờ cô đã quên cơn tức, quên thù ghét hay đối phó. Chỉ còn 1 nổi sợ duy nhất là khuôn mặt bị hủy hoại. Cô không muốn để ai thấy mình như vậy. Nhất là anh đã nhìn thấy. Cô vội vã đi nhanh ra khỏi phòng chạy trốn. Nhưng bị anh đuổi theo kéo lại:
- Cô đi đâu vậy?
Hoàng Thúy vẫn 1 mực giật tay ra, cô quay mặt lẫn tránh:
- tôi đã bảo anh đừng nhìn tôi mà.
- Đến mức như vậy mà còn sợ xấu, từ đó giờ cô chỉ giỏi làm những chuyện nghịch lý. Vào trong kia chờ tôi xuống lấy thuốc.
Anh đẩy cô vào phòng rồi đi xuống nhà. Một lát anh trở lên, nhưng Hoàng Thúy đã khóa cửa bên trong. Anh bực mình gọi lớn:
- Mở Cửa đi, cô làm gì vậy?
Hoàng Thúy nói vọng ra:
- Anh khỏi cần giúp tôi, tôi tự lo được rồi, anh lo công việc của anh đi.
Quốc Uy nổi nóng:
- tôi không hiểu cô định giỡ trò gì, thuốc men không lo mà lo xấu hổ, đợi đến lúc bị nhiễm trùng sưng tấy lên mới biết sợ hay sao?
- Vậy anh cứ để thuốc ngoài đó, tôi tự làm cho mình.
Chịu hết nổi, Quốc Uy gằn giọng:
- Đồ ngu.
Anh bỏ chai thuốc xuống gạch, hầm hầm đi xuống phòng khám. Thái độ kỳ quái của Hoàng Thúy làm anh tức điên lên. Anh rất nóng ruột cho vết thương của cô. Còn cô ta thì chỉ lo bị cười. Cô ta chuye6n môn làm những chuyện vớ vẫn. Từ đó giờ vẫn vậy. Bây giờ cũng không chừa.
Bị mấy người đánh 1 lúc, nếu lỡ chấn thương nội tạng thì sao? Sao lúc nảy Minh Quang không đưa cô ta đến bệnh viện kiểm tra? Chắc chắn cô ta không dám đi vì sợ mọi người nhìn thấy. Lớn rồi mà ngu ngốc như 1 đứa con nít. Cô ta làm anh bực đến không chịu nổi.
Quốc Uy bỏ mặc những người khách ngồi chờ đầy cả phòng. Anh trở lên phòng Hoàng Thúy, nói như ra lệnh:
- Thúy, ngoài vết thương ở mặt, cô còn bị đau ở đâu nữa không?
Hoàng Thúy nói vọng ra:
- Không có.
Quốc Uy đá mạnh cửa:
- Bộ cô không thể bước ra đây hả? Đừng có làm tôi bực nữa. Lúc không cần thì cứ bám riết lấy tôi, đến luc cần thì trốn như chuột, làm coi không giống ai.
Nhưng Hoàng Thúy vẫn ngoan cố không chịu mở Cửa. Cô nói 1 cách lì lợm:
- tôi đã bảo là không sao. Anh đừng quan tâm đến tôi được không. Không cần phải tốt như vậy, tôi đã nói là tôi cần thật mà.
Quốc Uy tức phừng lên:
- Được rồi, cô có chết thì mặc kệ cô. Từ đây về sau đừng gọi đến tôi nữa.
Và anh bỏ xuống nhà dưới. Khuôn mặt hãy còn lầm lì vì tức.
Quốc Uy định hết khách sẽ gọi điện cho Kiều Mỹ. Anh muốn hỏi lý do việc cô đã làm. Nhưng anh chưa kịp gọi thì Kiều Mỹ đã tự đến. Cô là người khách cuối cùng bước vào phòng. Rất tự nhiên, cô đóng cửa lại. Rồi ngồi sà vào lòng Quốc Uy:
- Anh có biết luc chiều xảy ra chuye6.n gì không?
- Anh định đến hỏi em, tại sao em làm như vậy?
- Chị ta kể với anh hết rồi chứ gì?
- Cứ cho là vậy, nhưng tại sao em làm như vậy?
Kiều Mỹ nũng nịu:
- Em không hiểu chị ta thêu dệt thế nào. Nhưng em biết chắc bà ấy sẽ tả Oán để anh ghét em. Bà ta muốn ly gián em với anh mà.
Quốc Uy đẩy cô đứng dậy. Anh cũng đứng lên bước ra khỏi ghế:
- Anh muốn biết đầu đuôi thế nào, em đừng lòng vòng nữa.
Anh ngồi qua bên gường. Kiều Mỹ cũng lại ngồi gần sát vào anh:
- Nhưng anh sẽ nghe em hay nghe bà ấy?
- Anh nghe cả 2 phía. Có phải em vẫn còn tức vì cái tát của cô ta không?
Kiều Mỹ phụng phịu:
- Anh nghĩ xem, từ đó giờ chưa ai dám đánh em. Ở nhà cưng em như trứng mỏng. Bà ấy là gì mà dám đánh em chứ.
Quốc Uy hơi cuối đầu suy nghĩ. Anh đã đoán được lý do. Nhưng lại muốn Kiều Mỹ nói thật ra. Anh nhìn cô chăn chú:
- điều đó làm em tức đến vậy sao? Chỉ vì 1 cái tát thôi à?
- Chứ còn gì nữa, tức quá em về mách với mẹ em. Thế là cả nhà nổi khùng lên. Em đã nói là ai cũng cưng em hết mà, làm sao không nóng ruột được.
- Nhưng hôm ấy em cũng đã đánh lại cô ta, xem như hoà rồi. Anh cũng nghĩ mọi chuyện như vậy là xong. Anh không tưởng nổi em đã đi quá xa như vậy.
Kiều Mỹ giãy nãy:
- Em bị đòn như vậy mà anh không bênh vực 1 tiếng, lại còn bắt lỗi, vậy là anh coi em nhẹ hơn chị ta phải không?
Thấy Quốc Uy không trả lời, cô đứng bật dậy, chanh chua:
- Phải rồi, dù sao bà ấy cũng đã là vợ anh mà, không bênh sao được. Người ta bảo tình củ Không rũ cũng tới. Bả Mượn cớ mẹ bệnh để tìm cách gần gủi với anh. Em nói mà anh đâu có nghe. Anh là đồ ngu, bị bả Xỏ Mủi mà cũng tin răm rắp, ngu vừa vừa thôi.
Quốc Uy nghiêm giọng:
- Em nói gì vậy, đừng quên anh lớn hơn em đến chục tuổi đó Mỹ. Em chưa là người lớn đâu.
- Ừ đó, em khó ưa như vậy đó. Bộ con nít thì không khôn hơn người lớn được sao. Người lớn mà ngu thì vẫn thua đứa con nít.
Quốc Uy cười khan, lặp lại câu hỏi:
- Em biết mình vừa nói gì không?
Anh nhìn cô nghiêm khắc. Đúng là người đẹp này quá được nuông chiều. Cô nàng tự do đến mức mất dạy. Khi đã nổi nóng thì chẳng khác gì hàng tôm hàng cá. Anh nhún vai:
- Có phải đó là lý do để em kéo cả nhà đến ức hiếp Hoàng Thúy không. Em định trả thù thô bạo vậy à.
- Thô bạo kệ cha tôi, anh bênh con mụ Đó thì đừng nói đến mặt tôi.
- nổi nóng nhanh vậy sao Mỹ. Anh chỉ mới nói 1 câu là em đã bị trái ý rồi. Em đã hiểu ý anh hết chưa?
- Hứ, cần gì nghe nói nhiều, con này thông mình mà. Nhìn là đủ biết rồi, khỏi đợi nghe nói.
- Em biết chuyện gì?
- Má tôi với mấy chị tôi nói mụ Ấy cố tình ẹo ẹo trước mặt anh, để lôi kéo anh trở về với mụ Ấy. Anh xịn quá mà, nhà lầu xe hơi ngon lành, mụ Ta ngu gì mà để vụt anh.
- rồi sao nữa?
- Sao trăng cái gì. Vậy mà anh còn để bị gạt. Mụ ấy còn ở đây không?
- Còn thì sao?
Kiều Mỹ quắt mắt, giảy đỏng lên:
- Biết lắm mà. Đoán ra ngay mà. Má tôi bảo tôo tới xem mụ Ấy đi chưa, rõ ràng là mụ ấy muốn bám lấy anh, bằng chứng là bị má tôi đánh cho 1 trận cũng không chừa. Con mụ này lì thật, phải cho nó 1 trận nữa mới được.
Quốc Uy quay mặt chỗ khác, cố giữ điềm tỉnh:
- Như vậy mục đích cuối cùng của em là muốn đuổi Hoàng Thúy đi. Và gia đình em đã dùng cách đó để cô ta sợ. Có nghĩa là chuyện cô ta đánh em chỉ là cái cớ?
Kiều Mỹ làm thinh.Biết là mình đã nói hớ. Ở nhà cô đã được cố vấn phải dò hỏi 1 cách khôn khéo. Phải tìm hiểu ý định và phản ứng của Quốc Uy. Cô đã chuẩn bị rất kỹ. Nhưng tức quá nên cô quên mất lời dặn. Làm sao đây.
Cô chợt nhún vai, coi khinh, cô không tin Quốc Uy thích tuýp người như Hoàng Thúy hơn cô? Cô ghét nổi không? Được 1 người đẹp á hậu để mắt đến, anh không thấy vậy là hãnh diện sao?
Cô nói 1 cách nóng nảy:
- Anh nói thật em đi, giữa em và mụ ấy, anh chọn ai?
Quốc Uy nhếch miệng, không trả lời, cử Chỉ của anh làm cô bực tức và hỏa lên. Cô kiêu kỳ:
- nói cho anh biết nhé, anh đừng có coi thường tôi. Ở thành phố này, bác sĩ như anh có đến hàng triệu. Nhưng á hậu như tôi giỏi lắm chỉ 100 người, chưa chắc ai hơn ai.
- Thế à?
- Còn nữa, anh xem mụ ấy hơn tôi ở chỗ nào. Suốt ngày mụ ta chui rúc ở phòng vẽ, làm công cho người khác. Còn tôi thì lên sân khấu 1 cái là có triệu người hâm mộ. Anh không thấy sao?
- Vậy hả?
- Hứ, nói chuyện với anh tức chết được, tôi về đây, tối nay tôi sẽ đi với người khác, tưởng không có anh thì tôi ế chắc?
Cô đùng đùng bỏ ra cửa. Đẩy mạnh cửa cái rầm rồi nổ máy ầm ầm, có đến 10 phút sau căn nhà mới mất đi tiếng động của cô.
Quốc Uy ngồi yên 1 lát, rồi khẽ nhún vai cho qua. Anh đứng dậy ra khóa cổng rồi đi lên lầu. Anh đứng trước phòng Hoàng Thúy, định hỏi xem cô ngủ chưa. Nhưng gọi mãi vẫn không nghe cô trả lời. Một ý nghĩ thoáng qua làm anh điếng người. Anh tìm chiếc dao cạy cánh cửa, đẩy mạnh 1 cái. Cách cửa bung ra làm anh lao vào đến giữa phòng.
Hoàng Thúy ngủ mê mệt. Tiếng động như vẫn không đánh thức được cô. Quốc Uy bất dậy rồi ngồi xuống bên gường, chăm chú quan sát vết thương. Những vết bầm và những vết móng tay chằn chịt trên 2 bên mặt. Chỉ có vầng trán là còn mịn màng phẳng lặng.
Một cơn cuồng nộ ghê gớm kéo đến. Quốc Uy đứng bật dậy, đi về phía cửa sổ đứng, cố dằn cơn tức. Những người đàn bà qủy quyệt này, còn chuyện gì để họ không dám làm. Nếu anh có mặt luc đó, anh sẽ không tin mình có thể kiềm chế để không giết họ. Đúng là những con người vô học, ghê gớm.Chỉ có sống giữa 1 gia đình như vậy, cô nàng á hậu ấy mới quá quắt như vậy mà thôi.
Anh quay lại nhìn Hoàng Thúy. Cảm giác như chính mình bị hành hung. Anh biết đối với cô, như thế này là quá khủng khiếp, quá sức chịu đựng. Hoàng Thúy đâu có đáng bị như vậy. Suy cho cùng, tất cả là do anh gây ra.
Quốc Uy trở lại bên gường, nhìn cô chăm chăm. Anh chợt nhận ra những lúc sau này, cô sống câm lặng như 1 chiếc bóng. Khuôn mặt luc nào cũng ảm đạm, không có lấy 1 nụ cười hay 1 ánh mắt vui vẻ. Những sự giúp đỡ của anh thì quá Ít, mà bất hạnh đem đến cho cô thì nhiều quá.
Bất giác anh cúi xuống hôn nhẹ lên má cô. Anh nằm xuống áp mặt lên cánh tay cô buông hờ hững trên nệm. Một cảm giác thương da diết, nhói cả tim. Cảm giác của người chồng đối với người vợ mình thương yêu nhất, chứ không phải là người của quá khứ như anh nghĩ.
Thật ra anh đã bỏ qua chuyện bị cô ga>t gẫm. Bỏ qua từ luc nói chuyện với bà Hương. Thậm chí còn thông cảm nhiều hơn những gì anh nhận ra. Nếu không có cú sốc này, chắc anh sẽ chẳng nhận ra điều đó.
++
++
Bà Hương ra đi 1 cách lặng lẽ. Buối tối Hoàng Thúy ngồi xếp đồ bên cạnh gường thì bà đang lịm dần, rồi tắt thở. Một sự ra đi êm dịu sau những ngày thân xác bị hành hạ Khi Hoàng Thúy gọi Quốc Uy vào phòng thì bà đã hoàn toàn bất động. Cô đứng bên gường nhìn trân trối, không tin. Rồi chợt ngã qụy xuống trước khi Quốc Uy kịp đỡ lấy cô.
Đám tang diễn ra lặng lẽ, chu đáo nhưng hẩm hiu. Vì chỉ có những người bà con. Vì bạn bè không ai biết những ngày cuối đời bà trôi gia>t về đâu.
Hương Chi và Minh Quang là 2 người bạn cuối cùng theo họ rời khỏi nghĩa trang. Hoàng Thúy không hề khóc 1 tiếng. Vẻ mặt chết lặng. Tự nhiên cô nhớ đến 2 câu thơ:
“Sống làm vợ khắp người ta.
Đến khi thác xuống làm ma không chồng “
Cô nghĩ về số phận của em., lòng đau đớn đến quặn thắt. Cô ước mình có thể làm 1 điều gì đó để vơi bớt cảm giác tê buốt. Nhưng cô không làm được gì cả, chỉ biết lặng lẽ chịu đựng.
Về đến nhà, cô đi nhanh lên phòng. Nhưng Quốc Uy giữ cô lại ở góc cầu thang:
- Anh vào phòng em được không?
Hoàng Thúy nhìn xuống, không nói gì được, chỉ lắc đầu. Quốc Uy ôm cô lại dịu dàng:
- Em không nên ở 1 mình như vậy, đừng né tránh anh, buồn vui hay khóc gì cũng vậy, cứ nói hết với anh đi.
Cô gỡ tay anh ra, mắt vẫn nhìn đi chỗ khác:
- Cám ơn, nhưng thật tình tôi không muốn gì cả, chỉ mong được ở 1 mình.
- Đừng như vậy, Thúy. Anh không chịu nổi thái độ xa cách của em. Hai đứa mình đều buồn như nhau. Em không nên tránh anh như vậy.
Hoàng Thúy lắc đầu:
- Sự thật tôi chỉ muốn được yên. Không phải tôi cố ý như vậy đâu. Xin anh thông cảm.
Cô lặng lẽ vào phòng gài cửa lại. Quốc Uy đứng tựa lan can trước cửa phòng cô. Cố lắng nghe tiếng khóc. Nhưng bên trong hoàn tòan yên lặng. Hoàng Thúy không hề rơi 1 giọt nước mắt. Chỉ lẳng lặng thu dọn tất cả đồ đạc trong phòng cho vào vali. Thật ra trước đây cô không mang đến đây.
Điệu Buồn Tình Yêu Điệu Buồn Tình Yêu - Hoàng Thu Dung Điệu Buồn Tình Yêu