Chương 6.3
dit: Minnamin
Cầm trên tay quần áo của hắn, trên đó còn có hơi ấm cùng hương vị của hắn, nàng cẩn thận nhất kiện nhất kiện gấp lại, để vào ngăn tủ, sau đó cầm lấy châm tuyến, chuyên tâm may giầy cho hắn.
Đây là chủ tử mệnh lệnh, hắn nói thiếu một đôi giày, muốn nàng làm một đôi cho hắn. Thật không rõ, hắn vì sao lại cứng rắn muốn nàng làm giày? Từ y phục đến giầy miệt (tất) của hắn, từ trước tới giờ tất cả đều do Phượng chức phường đính nổi tiếng nhất Tô Châu làm.
Phượng chức phường sư phụ, tay nghề thủ công hết sức tinh xảo, công phu hảo, so với nàng may hảo hảo tốt hơn.
Nhưng là chủ tử có lệnh, không thể làm trái, nàng đành phải ngày đêm đẩy nhanh tốc độ, hôm nay làm nốt, là có thể hoàn thành.
“Tử Vi — ngươi ở đâu?”
Ngoài cửa truyền đến âm thanh kêu tên nàng, nàng nhận ra được, là Bình Nhi, vì thế buông châm tuyến, đứng lên hướng ngoài phòng đi tới.” Đến đây.”
Nàng mở cửa ra, liền thấy bên ngaòi là Bình Nhi và Ngọc Điệp đang đứng, không khỏi kinh hô.
“Ông trời! Mặt của ngươi làm sao vậy?” Tử Vi nhìn Ngọc Điệp vẻ mặt hồng hồng, lại phát ban, kinh ngạc hỏi.
“Tử Vi……” Ngọc Điệp gặp được nàng, khóc càng thêm thương tâm.
Tử Vi an ủi nàng.” Có chuyện gì, chậm rãi theo ta nói cho ta biết, đừng khóc.”
Bình Nhi ở một bên, cũng hồng hồng hốc mắt nói:” Ngọc Điệp ăn phải cái gì đó không sạch sẽ.”
Tử Vi nghe xong, mới thấy yên tam phần nào.” Thì ra là thế, chúng ta đến cùng má Lưu nói một tiếng, kêu đại phu đến xem.”
“Không được.”
“Vì sao?”
Vừa nghe nàng hỏi, hai người nước mắt đều như những hạt trân châu đứt khỏi chuỗi hạt, rốt cuộc không thể nhịn được rơi xuống, cũng nàng khóc kể hết toàn bộ những uỷ khuất mấy ngày nay của mình.
Tử Vi nghe xong sau, nhịn không được kinh ngạc.
“Buồn cười! Các nàng thế nhưng đối với các ngươi kê đơn?”
Ngọc Điệp khóc kể nói:” Bình Nhi bất quá uống lên chén trà, liền kéo cả một ngày đau bụng, cả người vô lực, đầu váng mắt hoa, ngay cả hôm nay làm vỡ cái chén, làm cho thiếu gia thực không vui.”
Bình Nhi cũng ủy khuất thương tiếc rơi lệ.” Ta chỉ là đau bụng đi ngoài xong là đỡ, Ngọc Điệp còn đáng thương hơn, hôm qua nàng dùng quá bữa tối xong, cả một đêm cũng không thoải mái, kết quả hôm nay buổi sáng đứng lên, liền phát hiện mặt biến thành như vậy.”
Ngọc Điệp đảo mặt, rốt cuộc ức chế không được khóc lớn.” Biến thành như vậy, ta, ta thực không muốn sống nữa!”
Tử Vi nhịn không được tức giận.” Thật đáng giận! Các nàng có thể nào như thế quá đáng!”
“Hai người chúng ta, hiện tại ngay cả nước cũng không dám chạm vào một giọt, chỉ sợ bên trong lại bị hạ đọc cái gì.”
“Không được, chuyện này, ta muốn hướng đại thiếu gia báo cáo.”
“Trăm ngàn lần không cần!” Bình Nhi cùng Ngọc Điệp vội vàng kéo nàng, vẻ mặt khẩn trương.
“Các ngươi đừng sợ, ta sẽ giúp các ngươi, cái loại người này, càng nuông chiều các nàng, các nàng càng kiêu ngạo!”
Ngọc Điệp lắc đầu.” Không được đâu, các nàng nói, nếu chúng ta dám nói đi ra ngoài, các nàng cũng sẽ một mực chắc chắn rằng do chúng ta đố kị vu oan cho các nàng, bởi vì không có bằng chứng, căn bản không thể nào tra ra có hay không kê đơn này, bởi vì bằng chứng đều không có, nói ra, chỉ sợ không có người tin tưởng.”
Tử Vi nhíu mày.” Như thế, không có bằng chứng, bọn nguời kia liền liều chết không nhận, những người khác cũng không theo tra khởi. Hừ, loại người khinh việc này, các nàng nhưng thật ra rất làm được.”
Không được, nếu cứ tiếp tục để như vậy, Bình Nhi cùng Ngọc Điệp hai người rất đáng thương, nàng phải nghĩ biện pháp, nhưng là nên như thế nào giúp các nàng đây?
“Tử Vi, ngươi nhất định phải giúp chúng ta.”
“Ta đương nhiên sẽ giúp các ngươi, cho ta thời gian để ngẫm lại.”
“Ngươi không cần suy nghĩ, chúng ta đã nghĩ ra một biện pháp.”
“Di?”
Hai người trăm miệng một lời nói:” Chúng ta quyết định rời đi.”
“Không được đâu, các ngươi rời đi, có thể đi chỗ nào?”
“Đi đâu cũng còn hơn ở nơi đó chờ chết, Tử Vi, cầu người giúp chúng ta, chúng ta tính trèo tường chạy ra ngoài, càng nhanh càng tốt, được không?”
Nàng không muốn thấy các nàng lưu lạc đầu đường, các nàng rất đơn thuần, không rõ bên ngoài thế giới hắc ám, chỉ sợ lưu lạc nơi lòng nguời hiểm ác, nếu không chính là bị dân cư buôn lậu bán được ra bên ngoài làm nô lệ cả đời.
“Cho ta thời gian một ngày, ta sẽ nghĩ biện pháp, đến lúc đó nếu thật sự không có biện pháp, ta nhất định giúp các ngươi rời đi.”
Thật vất vả giải thích, khuyên nhủ cùng an ủi, cuối cùng cũng đem hai người trấn an xuống dưới, nguyện ý đợi nhiều nhất hai ngày, chờ tin tức của nàng.
Nàng hiểu được, bọn hạ nhân trong lúc đó có cái gì tranh cãi, hẳn là phải thông báo Quản thúc, từ Quản thúc sẽ đưa ra định đoạt, giống loại này việc nhỏ, không nên vượt cấp đến quấy rầy đại thiếu gia.
Nhưng cân nhắc kĩ lưỡng qua lại, Tử Vi hiểu được, muốn nhanh giải quyết nhất, cũng chỉ có thể tìm đại thiếu gia.
Mãi cho đến bữa tối qua đi, Khương thế tài trí bình thường theo tửu phường trở về, thường thường hắn sau khi trở về, liền cùng hai đệ đệ ở phòng nghị sự, thảo luận các công việc của tửu phường.
Khi tam huynh đệ ở phòng nghị sự, trừ phi có chuyện lớn, nếu không nghiêm cấm bị quấy rầy, Tử Vi đành phải kiên nhẫn chờ.
Thẳng đến khi đã gần nửa đêm, nàng chờ lâu đến độ đã mau buồn ngủ, vừa thấy đại thiếu gia trở về phòng, nàng lập tức tinh thần phấn khởi.
“Đại thiếu gia, ngài đã trở lại.”
“n.” Hắn đáp thanh, cũng như thường ngày, làm cho nàng hầu hạ thay quần áo, rửa mặt chải đầu.
Tử Vi quan sát hắn, tuấn dung đã nhuốm màu mệt mỏi, vì thế nàng càng thêm ân cần cẩn thận hầu hạ.
“Thiếu gia, mời dùng trà.”
Hắn tiếp nhận trà, uống một ngụm, trà nhập hầu, mùi thơm ngát nhập mũi, nhân cơ hội này, Tử Vi giúp hắn mát xa gáy, làm cho hắn cả người có thể càng thoải mái, càng thả lỏng.
Đầu nàng đưa qua đưa lại, muốn chọn thời cơ thật thích hợp mới được, nàng phải cẩn thận ứng đối, bởi vì nếu như làm không tốt, ngược lại sẽ làm mọi chuyện thành cang thảm.
Đại chưởng, đột nhiên bao trùm hướng tay nàng, cầm lấy.
Đang lúc nàng đang nghi hoặc, hắn đột nhiên lôi kéo, nàng bị Khương Thế Dung kéo vào trong ngực ấm áp, môi hắn không hề báo động trước cúi xuống đặt lên môi nàng.
Đại Thanh Tửu Vương Đại Thanh Tửu Vương - Mạc Nhan