Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Cuốn Sách Tiên Tri
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 21 - Ngày 21 Tháng 7 - Ngày 22 Tháng 7
O
ng đã phát hiện điều gì về gia đình Frank McAvoy chưa?
- Simon, là cậu à? Cậu ở đâu vậy? Nghe giống như một vùng chiến sự.
- Một điểm đỗ xe của lễ hội.
- Ồ, - Ông ấy nói.
- Rốt cuộc ông có cơ hội tìm hiểu ông ấy chưa? Tôi đang cố gắng lần theo cái tên khác, người bói bài, Ryzhkova. Tôi nghĩ có một sự tình cờ mà có lẽ Frank có mối quan hệ. Những bức chân dung trong cuốn sách, những bức chân dung Frank có, tôi khá chắc chắn rằng chúng là của bà ấy. Tôi lục tìm các trang phả hệ. Ryzhkova có một cô con gái, Katerina, đã kết hôn với một diễn viên xiếc, Benno Koenig. Tôi gặp khó khăn khi tìm con cái họ, nhưng nếu ông đã bắt đầu từ hiện tại và tôi đang tìm hiểu quá khứ, tôi nghĩ chúng ta sẽ gặp nhau.
Một nhóm các anh chàng la hét khi tràn ra từ lễ hội và đi vào bãi đỗ xe. Tôi bịt tai lại. Dù vài tiếng ồn vẫn lọt vào, nhưng nó đủ để tôi không thể nghe thấy tiếng hít thở của Churchwarry.
- Tôi e là rốt cuộc tôi đã không làm được gì nhiều. Một khách hàng đã chiếm rất nhiều thời gian của tôi. Tôi phải tìm một cuốn sách cho ngày sinh nhật của mẹ anh ta. Tiếng cười màu xanh ngọc bích. Bản sao mới nhất là ở bang Washington trong một thư viện mà không muốn buông bỏ.
- Chúng tôi bảo vệ tài liệu lưu trữ của chúng tôi, họ xác nhận tài trợ.
Một con chó sủa ở phía bên kia đầu dây. Churchwarry la lên:
- Nằm xuống, Sheila! - Kèm theo đó là một âm thanh tranh giành - Đúng vậy, bây giờ chúng chắc chắn đã được tài trợ. Hoàn toàn rất tốn nhiều thời gian.
Một người đàn ông đi qua cùng với một cậu bé đi lạch bạch, bực bội và la hét. Tôi vào xe hy vọng yên tĩnh hơn. Bên trong cũng không khá hơn, nhưng khi hạ cửa sổ xe xuống, tôi có thể nghe rõ hơn, dù bên trong nóng chảy mỡ và điện thoại trơn trượt vì mồ hôi trên má tôi.
- Tôi sắp hết thời gian rồi.
- Có phải cậu đang nghĩ cậu đã đến gần với mọi thứ? - Ông ấy hỏi.
- Đó là em gái tôi.
Ông ấy hắng giọng. - Tôi nhận ra cậu đã gọi thường xuyên trong nhiều giờ và tôi không thể không thắc mắc. Tôi xin lỗi không có cách nào hay hơn để hỏi nhưng cậu vẫn làm việc đấy chứ?
Khi tôi không nói gì, ông ấy tiếp tục - Tôi không có ý xúc phạm, nhưng tôi biết làm mình chậm lại, làm chậm lại nhũng khoảng thời gian dài và những căng thẳng tài chính để làm những việc thú vị cho viễn cảnh của ai đó.
Miệng tôi khô ran. - Viễn cảnh của tôi đó là vừa thấy em gái mình thôi miên và nguyền rủa hai cô gái tuổi teen một cuộc sống bí ẩn, trống rỗng và chết chóc. Hơn nữa, tôi nghĩ tôi vừa nhận được một công việc có sức hút với lễ hội, vì vậy tôi hoàn toàn ổn, cảm ơn ông.
Churchwarry ho. Tôi nhận ra tiếng thổi phù phù tách trà.
- Tôi...
- Tôi là một người nín thở, một người bơi. - Nói điều này với ông ấy khác hẳn nói với Thom Rose, dường như tôi đã cởi bỏ chiếc áo thủ thư và thông báo bí mật của mình - Mẹ tôi cũng vậy, em gái tôi và tất cả những người phụ nữ ở bên cạnh mẹ tôi cũng vậy. Mười phút, không thở.
- Mười phút? - Ông ấy hỏi lại.
- Mười phút. Đó là cách tôi biết điều gì đó sai, Churchwarry.
Ông ấy ngập ngừng trước khi hỏi:
- Đó có phải là điều xấu khi tôi gửi cậu cuốn sách đó?
- Không. - Có gì đó khác, dù vậy thứ gì đó đang cằn nhằn tôi -Một người đàn ông tôi vừa nói chuyện, ông chủ lễ hội, nghĩ rằng cuốn sách đó được đấu giá có nghĩa buổi biểu diễn bị phá hỏng. Vài người trong cuốn sách Koenig và gia đình của anh ta không có ghi chép nào về họ sau năm 1824.
Có một chút im lặng trong khi ông ấy suy nghĩ. Tôi chờ, khi đang kéo hai cánh tay khỏi nơi chúng bị kẹt ở phía sau ghế.
- Tôi không biết có nên khuyến khích cậu hay không. - Ông ấy nói dù giọng điệu của ông cho thấy ông nghĩ nhiều hơn thế - Nhưng cuốn sách bị hư hỏng nặng và nếu Koenig có ở buổi trình diễn này...
Có sự hài lòng. Ông ấy đang nghĩ tôi là ai. - Tôi nghĩ đó là một trận lụt. Đó có thể là nơi tất cả những điều này bắt đầu.
- Có thể. - Ông ấy nói - Nếu cậu có khoảng một năm, đó là một thời điểm để bắt đầu xem xét. Cậu thực sự có nghĩ rằng một trận lụt có lẽ là nguyên nhân?
- Tôi không biết. - Tôi nói - Nhưng em gái tôi thuyết phục tôi rằng tôi không nên có cuốn sách này. Tôi muốn hỏi con bé về những lá bài tarot trong đó, nhưng con bé đã xé tất cả các bức vẽ.
- Thật sao? Thật thú vị. Những biểu tượng có thể là những khởi đầu mạnh mẽ. - Ông ấy dừng lại. Tôi bịt tai bằng một ngón tay, căng tai ra để nghe.
Churchwarry rốt cuộc không dừng lại. Điện thoại của tôi bị mất tín hiệu. Không có âm thanh bấm số, không có gì ngoại trừ ký ức ngắn ngủi về cái cửa sổ mà tôi đã sửa lại hồi tháng 4 và tờ hóa đơn điện thoại rơi phía sau. Một cái cửa sổ được sửa lại ở ngôi nhà sắp rơi khỏi vách đá, một ngôi nhà tôi phải trở lại để gọi điện cho Churchwarry.
Chiếc xe ô tô bay qua chỗ trũng trên con đường Buck Harbor, ở trên cao trong vài giây. Enola đã xả cạn ống xả ở đây khi con bé lần đầu tiên học lái xe. Khi tôi đánh xe vào đường lái xe, xe tải của Frank vẫn đỗ trong đó. Có lẽ tôi vừa đụng vào nó. Tôi kéo phanh gấp và tắt máy nhưng không ra ngoài. Ông ấy ở trong nhà, cái bóng cứng nhắc của ông ấy ở bên cửa sổ.
Tôi đợi. Một lò xo bị gãy ở ghế ngồi đâm vào lưng tôi, nhắc tôi nhớ đến điều gì đó. Lá bài Ba Thanh Kiếm, một trái tim bị đau đớn gấp ba lần. Lá bài Tám Thanh Kiếm, một người đàn ông bị đâm sau lưng, xuyên thẳng qua. Tôi không nhớ tất cả các lá bài có trong cuốn sách đó và em gái tôi đã loại trừ bất kỳ khả năng nào để kiểm tra, nhưng tôi chắc chắn có vài lá bài trong số đó vừa xuất hiện trong phần bói bài của con bé. Mọi thứ trở nên rối tung. Mẹ tôi qua lại giữa Frank và bố tôi, và Frank có những thứ mà tôi thấy trong những trang gia phả của gia đình tôi. Enola và Doyle đang trao nhau những lá bài, chia sẻ những số phận và tương lai, giống như mực chảy xuống một trang giấy ướt kết cục tệ hại của một cuốn sách.
Một cái gõ nhẹ trên kính chắn gió. Những móng tay hình bầu dục nhỏ, màu hồng bao quanh lớp da lốm đốm. Alice.
- Có chuyện gì với anh và bố em vậy? - Những nắm tóc nhỏ của cô ấy bung khỏi bím tóc, khiến cái nhìn tò mò của cô ấy gần như toé lửa.
- Em yêu cầu anh tránh xa ông ấy. Đây là lý do tại sao em không muốn anh lấy tiền của ông. Ông đã ở trong đó hàng giờ và nói sẽ không ra ngoài cho tới khi ông nói chuyện với anh. Anh đã nói gì thế? - Giọng cô ấy cao và rít lên.
Tôi đã không nói gì, ông ấy đã nói. Không, đó là một lời nói dối. Tôi đã nói với ông ấy tôi đã ngủ với con gái ông ấy ngoại trừ tất cả tội lỗi đã được nói ra, thì đó là việc nhỏ nhất. Đó là điều duy nhất tôi làm đúng. Và giờ đây tôi biết tôi sẽ không nói với cô ấy, nó sẽ giết chết một phần con người của cô ấy.
Cô ấy khoanh tay ngang bụng. - Anh đã không nói gì với ông chứ? Anh không nói với ông anh đã ngủ với em chứ? - Tôi liếc nhìn ra sau sang bên kia đường. Leah đang lén nhìn trộm qua thanh mành cong cửa sổ. Mắt chúng tôi chạm nhau và tấm mành đóng nhanh lại. Alice xem sự im lặng của tôi là câu trả lời.
- Anh đã nói? Chúa oi! Tại sao? Đó không phải việc để anh nói.
Sự tức giận xen lẫn sự lo lắng tấn công cô ấy. - Hây đi nói chuyện với ông ấy. - Cô ấy nói giọng lúc này nhẹ nhàng hơn - Em có thể sửa nó sau này, nhưng hãy kéo ông ấy ra khỏi ngôi nhà. Ông ấy bị huyết áp cao. Sự buồn bã này không tốt cho ông.
Cô ấy biết bệnh huyết áp, cholesterol và chứng viêm khóp của ông ấy. Những điều tôi không bao giờ biết về bố mình, thậm chí cả sau khi ông mất.
- Anh sẽ không lấy tiền của bố em nữa. Anh đã nói với ông.
- Gì cơ?
- Anh không muốn. Em nói đúng, ông ấy quá thiết tha với gia đình của anh. Lấy tiền sẽ làm cho việc này trở nên tồi tệ hơn và anh không muốn điều đó. Anh từ bỏ ngôi nhà này. - Tôi không biết cho tới khi tôi nói ra điều này, nhưng đó là sự thật - Xin em đừng giận anh nữa.
- Em không muốn tức giận, nhưng anh cứ luôn làm em giận.
- Cô ấy bước lùi khỏi chiếc xe đủ để tôi mở được cửa xe. Khi tôi ra ngoài, cô ấy hỏi:
- Anh định đi đâu?
- Anh không biết. Anh có thể đi cùng với Enola một thời gian. Ông chủ của con bé có vẻ ổn. Anh đã nhận được lời mời làm quản lý ở Savannah và họ sẽ xem hồ sơ của anh. Liz có thể nói chuyện với bất kỳ ai về bất kỳ việc gì, vì vậy có một cơ hội.
- Ồ! - Cô ấy nói và tôi ước nó hơn thế. Cô ấy nhìn xuống mắt cá chân sưng phồng của tôi. - Chân anh khá hơn chưa?
- Tốt hơn.
Cô ấy cười to và tôi chưa bao giờ nghe thấy cô ấy cay đắng hơn.
- Anh có thể vui lòng đưa bố em ra khỏi đó trước khi ông bị thương không? - Cô dựa vào bên xe, cô ấy đang mặc chiếc quần soóc kaki mùa hè.
- Ông ấy là một người cha tốt không?
- Sao cơ? - Cô ấy nhíu mày và những nốt tàn nhang giữa chúng dính vào nhau.
Tôi nhắc lại.
- Đúng vậy, ông là một người cha tốt, - Cô nói - bướng bỉnh nhưng tốt.
- Khi em bị trầy da ở đầu gối, ông ấy đã băng cho em phải không?
- Tôi đã băng chân cho Enola, lấy ra những mảnh nhỏ, chứ không phải bố. Tôi có những vết sẹo ở cẳng chân, đầu gối, tay, mà bố tôi không bao giờ chạm vào hay làm sạch.
- Chắc chắn rồi. - Cô ấy thay đổi trọng lượng sang một bên hông trong tư thế vênh váo mà chỉ có ở phụ nữ - Anh thực sự không thể hiểu ông ấy đúng không? Ông sẽ không ra ngoài và điều đó làm mẹ em rất sợ hãi. Bất kể chuyện gì xảy ra giữa bố và anh, thì đó không phải là lỗi của mẹ hay của em.
- Ông ấy đã ở lễ tốt nghiệp đúng không?
- Vâng. Cô ấy trông như có thể khóc, điều mà khiến tôi thắc mắc rốt cuộc tôi có hiểu cô ấy hay không - Vâng, ông có lẽ đáng khinh và bướng bỉnh và có lẽ bị ám ảnh một chút, nhưng ông đã giúp em bán bánh cho hội nữ sinh. Đưa em đi xem xiếc, ông ấy tốt. Anh biết đấy anh cũng đã ở đó.
Tôi đã đứng cạnh cô ấy, xem và muốn được chụp ảnh cùng với cô ấy. Gia đình McAvoys là gia đình ảo ảnh của tôi.
Alice liếc nhìn ra sau về phía ngôi nhà. - Em không biết ông ấy đã làm gì mà anh tức giận như vậy, nhưng điều đó không quan trọng; ông ấy không nói gì với em và điều đó thật đáng sợ. Hãy đưa ông ra khỏi nhà của anh. Làm ơn đừng keo kiệt với em lúc này. Em không thể làm được điều đó. - Cặp lông mày màu vàng, phớt hồng dựng lên. Cái mũi hếch. Đôi môi nhỏ. Cái hàm vuông. Một sự pha tạp của Frank và Leah và tôi đang làm cô ấy khóc.
Tôi chạm vào tay cô ấy. Cô ấy không rụt tay lại.
- Anh xin lỗi. Anh không thể hứa rằng ông ấy sẽ không cố gắng sửa chữa ngôi nhà, nhưng anh thề đó không phải là vì anh.
- Được rồi.
- Anh xin lỗi. - Tôi nói lại.
- Em biết. - Cô ấy siết chặt tay tôi, một lần, thật nhanh, sau đó buông ra. Thế là đủ.
Dẫu sao tôi phải vào trong. Frank ở trong nhà tôi với những cuốn sách của tôi, như thể ông ấy đang ngồi trong tĩnh mạch của tôi.
Cô ấy đi theo tôi, nhưng tôi ngăn cô ấy lại ở cửa. - Em không nên vào.
- Đừng nói gì làm ông ấy khó chịu. - Cô ấy nói. Một sự ghen tị nhỏ chạy qua người tôi. Tôi muốn có sự bảo vệ đó. Cô ấy sẽ đánh thức tôi dậy nếu tôi có một cơn ác mộng. Cô ấy học cách yêu em gái tôi bởi vì tôi. Vì điều đó, tôi sẽ nói chuyện với Frank.
- Thành thật mà nói, có lẽ sẽ có cách khác, thêm nữa bên trong nguy hiểm.
- Ông ấy đã làm gì? - Cô ấy hỏi khẽ.
Nói ra cho cô ấy biết có lẽ giúp tôi trở nên tốt đẹp hơn trong mắt cô ấy. Hay có lẽ nó sẽ làm cô ấy suy sụp. - Ông ấy không xứng đáng với em.
Cô ấy nhìn sang bên đường, đến cửa sổ chỗ mẹ cô đang nhìn. -Có lẽ. Nhưng em quyết định ai xứng đáng với em.
Cánh cửa trước bị kẹt và tôi phải đá nó mở toang, khi lê bước khó nhọc với mắt cá chân bị đau. Alice tóm lấy tay tôi và giữ tôi đứng vững. Làn da của cô ấy chạm vào da tôi ấm áp và tôi hầu như có thể ngửi thấy mùi giấy được cắt từ những cuốn sách trong thư viện, một móng tay mẻ, nhưng rồi cô ấy biến mất. Trở lại nhà McAvoy. Trở lại với Leah.
Frank đang ngồi bên bàn làm việc của tôi, nơi cuốn sách đó nằm mở trên những cột chống tạm.
- Cháu đã trở lại. Thật tốt. Bác đã nghĩ... - Ông lắc đầu - Bác không biết bác đã nghĩ gì. Nhưng có điều này cháu nên hiểu. - Ông đứng lên khỏi chiếc ghế của tôi.
Tôi đóng cuốn sách lại. - Về nhà đi ông Frank. Alice rất lo lắng.
Ông cau mày. - Chúng ta đừng nói về Alice.
- Sao ông ở đây?
- Bác cần chỉ cho cháu xem cái này. - Ông đi qua tôi về phía cửa. Hai bậc xuống dưới hiên nhà và ông đang hướng tới dốc đứng. Alice và Leah nhìn lo lắng từ hiên nhà McAvoy. Kéo lê một mắt cá chân mà cảm giác như một mỏ neo, tôi cố gắng theo kịp. Đến lúc tôi đuổi kịp ông, Frank đã ở vách đá, nơi cỏ bị hủy diệt bởi một trận lở đất.
- Nhìn kìa, - Ông gật đầu về phía biển.
- Cái quái gì vậy?
- Chính xác, - Ông nói - ý bác muốn cháu bình tĩnh, muốn cả hai chúng ta bình tĩnh. Chúng ta đã nói những điều chúng ta không nên nói. - Ông ấn mũi giày thủy thủ xuống đất - Bác định chèo thuyền đi bắt cá Thái Dương, nhưng bác đến vách đá này và thấy chúng. Thứ tệ nhất. Sau đó bác nhớ ra.
Không phải hàng trăm, mà hàng ngàn con cua móng ngựa màu nâu nhạt ở trên bờ. Đây không phải những gì Enola đã nói, nó không giống như lúc chúng tôi còn là những đứa trẻ, đây là sự ồ ạt. Chúng rải rác khắp biển Sound như những viên đá cuội. Chúng không làm như vậy, không phải trong một ngày và chưa bao giờ nhiều như vậy, chồng chất lên nhau thành từng tầng, như những con hàu. Có thứ gì đó khác.
- Những cái phao.
- Thứ tệ nhất, - Ông lặp lại. Khu vực bơi đã trôi dạt, về phía sau và phía đông, về phía nhà máy điện.
- Chúng đang kéo nhau ra biển. - Tôi bắt đầu bước nhưng Frank nắm lấy cổ áo tôi.
- Đừng đi vội. trong khi bác đang chờ cháu, bác đã xem qua cuốn sách của cháu. - Ông nhìn phản ứng và cái nhăn mặt của tôi - Cháu đã ngủ với con gái bác. Bác chắc chắn chúng ta đã vượt qua ranh giới riêng tư.
- Thật cảm kích. - Tôi sẽ xé toạc ngôi nhà của ông ấy từ ván ốp đến nền móng để tìm một sợi tóc của mẹ tôi, để đưa bà trở lại.
- Bác thấy danh sách những cái tên, ngày tháng, những điều cháu đã viết. Bác không thể hiểu tất cả, nhưng bác hiểu một điều. Cháu đang lo cho Enola. Cháu nghĩ cô bé sẽ như mẹ cháu. Cháu nghĩ cô bé sẽ chết.
- Tôi không biết. - Những điều ông ấy nói với tôi sáng nay cho tôi thấy rằng tôi biết ít hơn tôi nghĩ - Nhưng tôi lo.
Frank hít một hơi và từ từ thở ra. - Con bé khác với Paulina, bác có thể nói với cháu ở mức độ nào đó ngọt ngào hơn, nhưng cũng bình bình. Bác không biết, bác thấy những cái tên này và sau đó bác nhìn thấy điều này. Những con cua móng ngựa xuất hiện như hai ngày trước khi Pauline chết. Hàng ngàn con. Sau khi cô ấy ra đi, một đợt thủy triều đỏ tràn qua và hủy diệt mọi thứ cua, cá, ốc sên tất cả; cả vùng biển Sound trông như màu gỉ sắt. Bác đã không nhìn thấy lại những con cua móng ngựa như vậy cho tới tận bây giờ.
Vậy ra đây là lý do tại sao ông ấy sưu tập chúng, tại sao ông ấy phơi khô vỏ của chúng và treo chúng trên khắp hiên nhà mình và có lẽ, thật tình cờ, tại sao ông ấy dạy con gái yêu chúng. - Tại sao ông kể điều này cho tôi?
- Cháu đang tìm kiếm các mẫu đúng không? Bác có thể thấy từ những gì cháu viết. Bác không biết liệu đó có phải là một mẫu không nhưng nó đủ kỳ lạ mà bác không thể quên và việc nhìn thấy lại nhiều cua như thế này làm bác phát ốm.
Chúng tôi nhìn chằm chằm xuống khối lăn lộn này.
- Còn Alice... - Tôi nói bởi vì tôi cảm thấy tôi nên nói.
- Con bé tự quyết định. - Ông ấy lẩm bẩm.
- Cô ấy rất lo lắng cho ông. Ông hãy về nhà đi, ông Frank.
- Được rồi, được rồi, được rồi.
Ông lặp lại từ này cho tới khi ông tạo ra một con đường mòn sau đó trở lại với ngôi nhà của mình và với những người phụ nữ đang chờ ông. Tôi nên nói với ông rằng tôi đã không nói gì với Alice, rằng tôi sẽ không, nhưng tôi vẫn muốn ông ấy phải đau khổ. Tôi nhìn lại phía biển.
Biển không chỉ đầy cua mà còn chật ních người từ những ngôi nhà khác trên vách đá. Có Eleni Trakos, tôi nhận ra bà ấy bởi búi tóc nhỏ màu xám và làn da của bà, rám nắng cùng với cơ thể bởi hàng chục năm cởi trần tắm nắng. Có cả các cháu của bà ấy, Takis và đứa trẻ khác. Đứng gần bà là Gerry Lutz từ trên phố, Vic và những người ở ngõ cụt, Sharon và gia đình Pinettis. Họ túm tụm với như một hiện trường vụ án, chạm, thì thầm và nói chuyện.
Eleni và những đứa cháu đặt chân ngay rìa. Một đứa ưẻ cầm đuôi con cua nhấc lên và quay xung quanh, con cua cong mình lên chỗ khớp nối, tìm kiếm một cách mù quáng chỗ bám và quằn quại với mỗi cử động của cái đuôi. Tôi nhìn Eleni, sau đó nhìn ra biển về phía Gerry, Vic và Maggie Simms, Terry, Sharon và những người ở ngõ cụt. Thật hiếm khi thấy họ cùng nhau. Có lẽ chỉ ở những đám cưới. Tôi nghĩ đám cưới cuối cùng là của Wyatt, con trai của Gerry cách đây ba, bốn năm. Và cả những đám tang, đúng vậy, mọi người xuất hiện ương đám tang. Tôi có thể nhớ tất cả bọn họ mặc áo đen những bộ comlê, váy với những chiếc áo khoác phù hợp, những đôi giày tang lễ bóng loáng. Eleni đeo những chiếc nhẫn, không dây chuyền.
Trong lễ tang của mẹ tôi, bố tôi được đỡ hai bên bởi Frank và Gerry. Frank đứng bên cạnh bố tôi, cũng khóc thương cho mẹ tôi. Leah ở bên Enola và tôi. Bà ấy mặc cho tôi bộ quần áo quá khổ của giáo hội Presbyterian. Enola mặc lại chiếc váy đen của Alice.
John Stedbeck đi tới đi lui bên cạnh tảng đá nơi Enola đã bị ngã trầy da. Lo lắng và gầy cao lêu nghêu, ông ấy hét vào điện thoại, co rồi duỗi, giơ tay ra để tìm tín hiệu. Tôi đã mượn ông ấy bộ quần áo trong tang lễ của bố tôi. Bộ quần áo xám màu của bố tôi quá rộng vai và quần quá ngắn. Ông mặc bộ đen trong quan tài.
Faye và Sharon chụp ảnh, Faye cúi xuống tới mức đầu gối cô ấy cho phép. Họ mang cho chúng tôi bánh hoa quả, cả hai lần. Ted Melnick mang cho chúng tôi một rổ cam và đưa nó cho tôi trong khi xin lỗi. Gerry và vợ ông ấy cho chúng tôi món bột với cà chua, nước xốt mà Enola đã ăn hết ngay khi ngôi nhà trở nên vắng vẻ. Eleni cho chúng tôi bánh baklava.
- Sự ngọt ngào trong nỗi đau. - Bà ấy nói. Dù thức ăn được rót từ cửa và cửa sổ, dù mỗi người trong số họ ôm chúng tôi và cầu xin chúng tôi ăn, ăn, ăn nhưng chúng tôi chẳng ăn được gì.
Tiếng lách tách và thình thịch của những chiếc đuôi cua lơ lửng trong không khí, một cơn sóng nổi lên, chúng bò vào bờ. Gió ngập mùi cua và biển ngập một bữa tiệc tang lễ.
Trở lại vào trong nhà tôi thử gọi lại Churchwarry, nhưng không có hồi âm. Gần chiếc bàn phím của tôi là cuốn Huyền thoại và Thơ ca của biển Baltic, cuốn sách khác mà tôi phải trả lại. Tại sao mẹ tôi lấp đầy đầu tôi những câu chuyện về các vị vua dưới biển và những người phụ nữ nhảy múa với đàn ông trong những con sông? Tôi đăng nhập vào máy tính để tìm một email ngắn từ Anne Landry ở cục lưu trữ Sanders Beecher. Họ vẫn đang xem xét các ứng cử viên, nhưng muốn sắp xếp một cuộc gọi với tôi bất kể lúc nào tiện cho tôi. Có nhiều câu hỏi về sự sẵn sàng di chuyển của tôi vì họ thiếu vốn để xây lại quỹ. Tôi nói với cô ấy tôi sẽ gọi vào chiều ngày 21. Cũng có một tin nhắn từ Blue Point. Mặc dù họ cảm ơn sự quan tâm của tôi nhưng vị trí tham khảo được liệt kê trước đây đã bị bỏ do thiết lập lại ngân quỹ.
Giữa hộp thư, ẩn trong thư rác là một tin nhắn từ Raina ở Shoream. Cô ấy đã tìm thấy Greta Koenig thay vì Greta Ryzhkova. Linh cảm của tôi đã đúng, chỉ là cô ấy đã không mang tên mẹ mình từ lâu. Dường như mẹ cô ấy đã tái hôn, và Greta mang họ của cha nuôi. Một gia đình Victor Mullin ở New Orleans. Năm 1826. Cái tên gia đình Mullin lại gợi ý thêm một đầu mối. Nhưng tại sao lại tái hôn? Katerina Ryzhkova là một bà goá. Tôi lật giở những trang sách, di những ngón tay dọc theo những trang giấy cong, về phía giữa trang, trước khi chuyển sang chữ viết tay, có một bản vẽ tinh tế một con tàu nó trông như một nguyên mẫu thô sơ kiểu tàu chạy bằng hơi nước đã từng nhấp nhô trên những con sông khắp đất nước.
Tôi ngước nhìn lên vẫn thấy đèn sáng ở nhà McAvoy, bóng của ông bà Frank và Leah trên chiếc ghế trong phòng khách nhà họ. Luôn như vậy. Tôi đã nghĩ bà Leah đang theo dõi chúng tôi, nhưng chính là tôi, ở phía bên kia cửa kính, đang muốn vào trong.
Sau đó tôi bắt đầu tìm kiếm. Tìm kiếm một trận lụt vào khoảng năm 1824 và 1826, kiểu trận lụt có thể nuốt chửng một gánh xiếc, có lẽ một gánh xiếc lưu diễn. Kiểu trận lụt có thể giết đủ người để nhấn chìm bất kỳ thứ nào bỏ lại phía sau với một tinh thần mất mát đủ sâu sắc để gây ra một lời nguyền. Từ sâu thẳm trái tim tôi biết đây là một nghiên cứu tệ hại. Những cuộc đuổi bắt lộn xộn đi ngược với những nguyên tắc cơ bản của nghiên cứu tốt. Nhưng cuốn sách này tìm đường đến với tôi, cũng đi ngược lại với tất cả sự lô gic.
Hàng giờ trôi qua trước khi tôi phát hiện ra nó. Vào năm 1825, những trận lụt con sông Mississippi đã làm ngập New Orleans. Katerina Ryzhkova đã tái hôn ở New Orleans. Nó phù hợp về mặt địa lý và với thời gian biểu.
Tôi chợt thấy một bản vẽ nhỏ trên trang đối diện với con tàu hơi nước nhỏ. Tôi đã thấy nó trước đây nhưng có vẻ không quan trọng, chỉ là nét vẽ nguệch ngoạc đãng trí khác của một người đàn ông có xu hướng suy nghĩ qua phác họa. Ở góc của trang, ngay phía trên ghi chú nhỏ là một nhiệt áp và sương, là một minh họa màu nâu nhạt của một con cua móng ngựa.
Tôi đóng sách lại và rời khỏi ngồi nhà nhanh có thể. Tôi cần xuống biển để làm thông thoáng đầu óc. Dưới chân cầu thang, hai bậc thang đã bị quét trôi, nhưng ai đó đã đặt một cái thang bể bơi trên vách ngăn, vì vậy tôi có thể bước xuống. Trên cát, những con cua bò quanh chân tôi. Thủy triều xuất hiện kể từ buổi chiều, che giấu hàng ngàn con cua móng ngựa rúc bên dưới. Chúng dường như tách ra, tạo ra con đường khi tôi đi xuống biển.
Ba lần hít thở sâu, hít vào thở ra, hít vào thở ra, hít vào thở ra. Một lần hít thở sâu, mạnh, lan toả sang bên sườn, kéo căng các cơ và lấp đầy nó với không khí, và sau đó tôi thả lỏng trở lại với việc bơi đêm. Phía dưới là sự sống, những cái đuôi ve vẩy đập vào vỏ, phía trên là nước, rồi đến bầu trời ở giữa chỉ có tôi. Tôi bơi xa hơn vào trong bóng tối.
Tôi há miệng một lúc khi nếm vị muối biển.
Có một chu kỳ hoạt động. Mẹ tôi biết mẹ bà chết đuối. Bà tôi chắc chắn cũng biết như vậy. Họ chắc chắn sợ hãi, như mỗi thành viên của gia đình Wallenda khi cầm sợi dây khi biết bóng ma của cái chết là một hơi thở của gió, cho tới khi sọi dây trở thành một lời nguyền. Một sự kết hợp của suy nghĩ và bi kịch đã tạo cho nó như vậy. Mối liên hệ giữa phép thuật và bùa ngải,cuốn sách kềnh càng này Churchwarry đã gửi, đưa ra một nguồn lời nguyền như từ được viết, mục đích hiển thị qua ngôn ngữ. Phía dưới những đuôi cua đập vào các vỏ sò, gợi lên hình ảnh bản vẽ của Peabody. Con tàu cũng lướt qua chốc lát theo những trang giấy hư hỏng bởi nước, như thể bản vẽ này đã gặp một trận lũ. Bụng tôi cuộn lên với dòng hải lưu giá lạnh.
Những lá bài lời nguyền mang tên mục đích của chúng, thỉnh thoảng ít hơn. Đặt tên cho một thứ gì đó là để phân biệt nó thấm đẫm nó với sức mạnh, hay hướng nó tới sự hủy diệt. Bess Visser. Amoss. Evangeline. Những lá bài lời nguyền được cất giấu, được chôn ở nơi chúng không thể bị phát hiện cho tới rất lâu sau bùa phép thực hiện sự tàn phá của nó. Một lá bài được phát hiện có thể đập vỡ, phá bỏ bùa phép, ngay khi những chữ cái bốc cháy có thể yểm trừ những tình nhân già. Cuốn sách này đã tự che giấu bí mật thông qua trận lụt. Khi những gia đình có người quan tâm đến những cuốn sách và những điều cổ xưa, những người không dám phá hỏng một phần lịch sử thú vị như vậy. Cho tới khi nó tìm đường đến với tôi.
Nó sẵn sàng để được tháo mở.
Tôi thở ra và chìm xuống chiếc giường cát, đu đưa đôi chân cho tới khi chúng chạm vào mặt mềm của một mai cua. Nó thò ra ở dưới tôi, trơn và già một cách không thể biết. Lần đầu tiên trong ngày tôi cảm thấy như đang mỉm cười và thở gấp trong cát. Đến lúc tôi xuất hiện từ dưới nước, run rẩy, bình minh đã hé lên.
Tôi biết phải làm gì.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Cuốn Sách Tiên Tri
Erika Swyler
Cuốn Sách Tiên Tri - Erika Swyler
https://isach.info/story.php?story=cuon_sach_tien_tri__erika_swyler