Chương 21
ishima khép cánh cửa tầng hầm ở phía trên đầu, bật sáng một bóng đèn xanh xao, bước xuống cầu thang quay cuồng nơi tâm hồn ông bị nhấn chìm. Ông cầm trong tay tấm bưu thiếp đầy màu sắc của Alan và dưới ánh sáng của buổi chiều đông qua ô cửa tầng hầm, ngồi dựa vào tường, ông đọc bức thư:
- Bố mẹ thân yêu, con yêu bố mẹ... Mishima cảm nhận một luồng sáng chiếu qua tim. Người đàn ông đôi khi tỏ ra lạnh lùng, nghiêm khắc ở cửa hiệu hay ở nhà không còn oai phong nữa khi ông ngồi một mình dưới hầm đọc những dòng chữ của con trai út:
- Bố mẹ đừng lo lắng cho con. Mọi chuyện chắc chắn sẽ tốt đẹp...
Ôi, cái thằng luôn lạc quan yêu đời! Ngày lùi, đêm tới. Bầu trời đang khép lại như một chiếc hộp. Đây là lúc các cơn đau của người bệnh hoành hành. Màn đêm bóp lấy cổ họng họ. Dưới đất nơi của những người chết, trên bàn thờ trong sâu thẳm nỗi tuyệt vọng của ông, Mishima buông một lời than thở, một tiếng lạ kì bỗng thốt ra:
- Alan...
Âm thanh đó chỉ nhỉnh hơn một tiếng nói mớ và nhỏ hơn một lời thì thào. Cát làm đá rơi qua các kẽ tay ông. Như nước đá lạnh dâng lên. Như một nỗi hổ thẹn đang tăng dần. Từ hơn một tuần nay, mỗi đêm, trong cơn ác mộng, ông quơ quào tay chân như người đang bơi. Trên giường, bên trái, bên phải, ông trằn trọc. Và ngay khi ông ngủ thiếp, ông hét lớn:
- Alan!!!
Qua những song sắt thưa ở tầng hầm, ông nghe tiếng guốc trên vỉa hè. Âm thanh va chạm đơn điệu này đối với ông như đâu đó người ta đang đóng đinh nắp hòm. Hoàng hôn. Những viên đá sỏi chuyển màu xanh. Như đêm tối dành cho ai đó trên thế gian, đối với ai đó, đây là lúc cảm nhận cơn ớn lạnh sau gáy. “Tôi không thể chịu đựng, mưa lưu huỳnh, tôi không thể chịu đựng được tất cả những gì đang xảy ra.” Mishima nghĩ mình đang đi tự do trên sợi dây thép nhưng mọi sự cân bằng đều nhờ gậy thăng bằng. Ông nhớ Alan. Không điều gì bù đắp nổi. Bên ngoài, tiếng hét của tàu điện như ngón tay chạm phải dây điện và phía dưới tầng hầm mọi thứ đều như muốn tự sát. Cát mịn, mơ hồ như sao trời. Mishima cảm thấy như viên gạch trước mặt, chẳng còn uy lực gì ngoài cân nặng của mình. Một chiếc áo của Alan bỏ quên trên ghế, nằm ở đó. Mishima cầm lấy, dúi đầu vào, trút nỗi lòng của mình vào đó, nơi chứa đựng đầy nước mắt.
Phải chăng vợ ông đã nghe thấy tiếng khóc nức nở?... Lucrèce đứng gần két tiền nhấc cánh cửa tầng hầm và hỏi vọng trong bóng tối:
- Mishima, anh có ổn không? Mishima!...
Cửa Hiệu Tự Sát Cửa Hiệu Tự Sát - Jean Teulé Cửa Hiệu Tự Sát