Chương 042 - 043
ảo trá
Lần nữa trở lại trường học, cô đối với những con người và cảnh vật nơi đây thật không còn cảm giác. Rõ ràng vẫn là cảnh trí xưa cũ, vẫn là cây ngô đồng hiền hòa đó, nhưng là tâm và cảnh đã không còn đồng điệu, trong mắt cô giờ đây, mọi thứ đã khoác lên một phong vị mới mẻ. Thì ra là chẳng qua phong cảnh trong trường học vẫn tĩnh tại như vậy nhưng trong lòng cô đã có cảm giác ngọt ngào xen lẫn khe khẽ bất an, cũng là sự cảm động mới lạ, còn có chút phiền muộn.
“Oa! Miên Miên, cậu đã lớn như vậy còn thích thời trang mắt gấu mèo!” Nữu Nữu đi tới, giật mình nhìn vào mắt cô, gào to lên.
Cô nhìn thấy ánh mắt chua xót của Nữu Nữu, mê man nhìn, bất đắc dĩ nói: “Tối hôm qua mình mất ngủ! Hiện tại mắt hơi đau thôi!”
“Chết mất thôi… Cậu cũng không biết lấy đá mà chườm lên sao??? Con nhỏ đại ngốc! Đi theo mình!” Nữu Nữu kéo tay cô, đi ra ngoài cửa.
Trong phòng y tế của trường, Nữu Nữu cầm một túi đá chườm trong tay, áp lên khuôn mặt cô, từ từ di chuyển, nhẹ nhàng vuốt ve: “Dễ chịu hơn chứ?”
Xúc cảm lạnh như băng từ từ lan tỏa, khiến cho sự căng thẳng trong hốc mắt từ từ được buông lỏng xuống, quả thực thoải mái.
“Đúng rồi, cậu bị dị ứng rượu giờ đã không sao chứ?”
“Dị ứng rượu á?” Là nói cô sao? Thật tội nghiệp cho cô phản ứng quá nhạy với rượu, khi uống vào liền lập tức sẽ không biết trời đất luôn.
“Đêm đó, thầy Tần bế cậu đang đỏ mặt bừng bừng rời đi mà. Nói là do dị ứng với rượu, muốn đưa cậu về nhà nghỉ sớm đấy.”
"Ha ha......" Cô cười cười, tiếp tục nói "Ha ha, có chút dị ứng, có chút, có chút......"
Nữu Nữu khuôn mặt vẫn đầy nghi ngờ: “Mấu chốt là ngày đó mình căn bản cũng không có cho cậu uống qua rượu a, tất cả đều là nước trái cây cơ mà!”
Cô có chút chột dạ nhưng vẫn tiếp tục giải thích: “Là mình không cẩn thận uống một ly… haha…”
Nữu Nữu gật đầu một cái: “Vậy cũng đúng, lơ tơ mơ gà mờ như cậu không cẩn thận uống phải rượu cũng không lạ! Chỉ là, cậu dị ứng rượu sao lại nghiêm trọng đến thế này? Cư nhiên lại để lại những vết xanh xanh tím tím trên cổ nhỉ?” Nữu Nữu cúi xuống, kéo cổ áo của cô ra, tỉ mỉ quan sát: “Lần đầu tiên mình biết dị ứng rượu lại có thể để lại những vết thương thế này cơ đấy!”
Trong lòng cô kinh hãi, vết bầm tím trên cổ đó, không phải là do anh đã cắn cô sao. Cô giữ chặt lấy cổ áo, mất tự nhiên nói: “Cái đó với mình… có chút nghiêm trọng, ha ha… ha ha…”
Nữu Nữu lúc này mới bán tín bán nghi gật đầu, vẫn không quên dặn dò cô: “Về sau, khi nào muốn uống rượu đều phải cẩn thận muốn chút, không, phải là về sau dù muốn cũng không được uống nữa!”
Nhìn thấy dáng vẻ tin tưởng của Nữu Nữu, cô mới từ từ yên lòng. Cô làm sao có thể nói với cô ấy rằng cô trong tiệc rượu bị người ta hạ dược rồi sau đó bị giày vò dưới thân của anh mình, không rời giường, hơn nữa còn bị anh hai cắn cho một thân xanh xanh tím tím.
“Đúng rồi, Miên Miên, cậu có gặp thầy Tần không? Thầy ấy xem chừng mấy ngày nay cũng không có tới trường!”
Tần Nhật Sơ, đúng rồi, ngày đó là anh đưa cô về nhà, chỉ là cô cũng không biết được sau đó đã xảy ra chuyện gì sao?
Buổi chiều sau khi tan học, cô quyết định đến Tần gia thăm hỏi một chút xem xem Tần Nhật Sơ thế nào rồi. Dù sao ngày đó nếu như không có anh ta, cô hiện tại sẽ biến thành bộ dạng gì, cô thật sự không dám tưởng tượng tiếp. Cô thật sự sẽ không có cách nào tha thứ cho bất cứ ai thân mật với cô đến như vậy, nếu như đó không phải là anh hai.
Bước vào phòng khách của Tần gia, một lần nữa cô lại thấy Tần gia trên dưới, thật ra cũng chỉ có Tần bá cùng Vương tẩu là nhiệt tình hoan nghênh cô.
“Miên Miên… đến sao?” Tần bá từ đằng xa đã tiến tới đón cô.
Cô mỉm cười gật đầu một cái, hỏi: “Cậu có ở đây không ạ?”
Tần bá gương mặt hơi chút chần chừ, thật lâu, mới chỉ chỉ lên phòng của mẹ cô ở trên lầu: “Thiếu gia tự giam mình trong phòng của Yên Nhiên tiểu thư đã ba ngày rồi, không ăn cũng không không uống, ai gọi cũng không trả lời.”
Cái gì, không ăn không uống cũng ba ngày rồi, vậy mà còn sống được sao? Bỏ lại Tần bá ở đằng sau, cô vội vã hướng lầu hai mà chạy tới.
“Cậu?” Cô gõ cửa phòng của mẹ mình. Bên trong cửa một mảnh tĩnh mịch. Cô kiên nhẫn tiếp tục gõ, nhẹ giọng kêu lên: “Cậu, cậu mở cửa đi, con là Miên Miên đây, cậu…”
Qua thật lâu, khi ngón tay đã gõ đến vô lực không thể nhấc nổi lên nữa thì cửa mở ra, Tần Nhật Sơ đi ra. Cô nhìn nam nhân trước mặt đầu tóc rối loạn, hốc mặt đỏ lên, râu ria cũng không cạo, khuôn mặt đầy chán nản. Nam nhân này là người cậu đẹp như thiên thần của cô sao? Lòng cô đau nhói, hốc mắt không tự chủ được chợt ướt. Tiến lên một bước, cô kéo lấy vạt áo của người đàn ông trước mặt, dè dặt: “Cậu?”
Tần Nhật Sơ nhìn cô một cái, hất tay cô ra, nhàn nhạt mở miệng: “Sao cô lại tới đây?” Nói xong cũng không liếc nhìn cô nữa, xoay lưng lại, thuận thế ngã ở trên giường.
“Cậu?” Cô do dự đi lên phía trước: “Bọn họ nói cậu đã khóa cửa trong phòng này rất lâu, nên con muốn đến thăm một chút…”
“Bây giờ thì nhìn xong rồi, ta sống vô cùng khỏe mạnh, cô có thể đi về.” Tần Nhật Sơ cắt đứt lời nói của cô, phất tay tiễn khách.
"Nhưng là, cậu…"
“Tốt lắm, tôi đều nói ta không sao, cô còn ở lại đây làm gì? Cô mau đi ra ngoài, đi ra ngoài ngay cho tôi!” Tần Nhật Sơ đứng lên, đẩy cô ra phía cửa.
“Cậu, không cần, cậu…” Cô vẫn giãy giụa, sau đó vẫn là bị đẩy tới cửa. Vậy mà một giây tiếp theo, nam nhân trước mặt bỗng chốc ngã sóng xoài xuống đất, ngất đi.
“Cậu, cậu, người không sao chứ? Tần bá, Vương tẩu, có ai không, cậu ngất rồi!”
Sau một hồi hỗn loạn, cuối cùng hiện trường cũng bình ổn trở lại. Cô nhìn nam nhân bởi vì ngất xỉu mà đang nằm trên giường, nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh anh, sửa lại một chút đầu tóc rối bời của Tần Nhật Sơ, thấp giọng nói: “Cậu, làm sao người lại không biết tự chăm sóc mình! Cũng đã là người lớn rồi, vậy mà còn giống như một đứa trẻ hay làm nũng, bị bệnh liền trốn đi!” Chợt, cô căng thẳng, nguyên lai là Tần Nhật Sơ đang ngủ mơ, bắt lấy tay của cô.
“Yên Nhiên… Tỷ tỷ…”
Là tên của mẹ cô, trong mơ cậu gặp được mẹ sao?
“Yên Nhiên… Tại sao muốn gả cho… gả cho Nguyễn Diệp Thành… Tại sao….”
Nếu như cô cảm giác không lầm, Tần Nhật Sơ vô tri vô giác đang mê sảng dường như rất tức giận, là tức giận cha của cô sao? Chẳng lẽ mẹ gả cho cha, cậu không phải rất hài lòng, hoặc là… rất tức giận. Lại nghe Tần Nhật Sơ còn không ngừng lẩm bẩm nói: “Yên Nhiên… Yên Nhiên… em sẽ chăm sóc tốt cho Miên Miên… Miên Miên…”
Tay đang vuốt tóc Tần Nhật Sơ của cô chợt dừng lại, dường như có một loại âm thanh bỗng chốc từ quá khứ xuyên vọt tới…
“Sơ Nhi… Giúp tỉ, hãy chăm sóc cho Miên Miên thật tốt!” Còn nhớ rõ đó là sau khi bị người của Tứ đại Gia tộc chặn lại, giống như còn đang ở trong mơ thấy một người con gái xinh đẹp đang hướng một thiếu niên gầy yếu mà dịu dàng dặn dò. Người con gái xinh đẹp đó là mẹ sao? Người thiết niên gầy gò ở bên cạnh có là phải Tần Nhật Sơ, là cậu?
Là anh sao, thì ra khi còn ở trong bụng mẹ, cô cũng đã sâu sắc mà ghi nhớ anh, chẳng qua là năm tháng đổi thay, nên khi gặp lại đã hóa thành những người xa lạ… Thật ra thì cô vẫn chưa chính thức được người đàn ông đang nằm trên giường này nhận làm người thân, làm cậu của cô. Trong đoạn kí ức đã từng đánh mất trước đây, anh cũng chỉ là một nam nhân xưng danh là “cậu” chứ không phải chân chính là người cậu thân thiết trong gia đình.
Nghĩ đi nghĩ lại, cô cảm thấy nam nhân này mang đến cho người ta cảm giác rất thân thuộc, nhưng cũng dường như chẳng có điều gì rõ ràng cả. Trong đoạn kí ức của tuổi thơ cô cũng chưa từng xuất hiện thân ảnh của anh, hơi thở của anh…
Khẽ lau đi mồ hôi trên trán Tần Nhật Sơ, cô nhẹ giọng nói: “Cám ơn cậu, con cũng cảm ơn người, mẹ của con!”
"Chúng ta đều là Tiểu Thanh oa, oa oa oa oa oa oa, thích cuộc sống vui vẻ, thích nhất nói chuyện cười......"
Chết rồi, đó là tiếng chuông mặc định của anh. Cô vơ lấy điện thoại, vội bước nhanh vào phòng tắm, nhấc máy: “Dạ, anh hai”
Đầu dây bên kia là tiếng Anh hai đang ầm ầm tức giận vang lên: “Đang ở đâu? Sao đã muộn thế này còn chưa về nhà?”
Người cô run lên, do dự liếc nhìn nam nhân đang ngủ mê man trên giường, thận trọng đáp: “Em ở nhà cậu, cậu ấy đang bị bệnh, rất nghiêm trọng!”
“Cậu?” Tiếng Anh hai đầy âm dương quái khí từ trong điện thoại xuyên thấu truyền tới: “Em nói Tần Nhật Sơ?”
"Éc...... Phải..... Cậu ấy ngã bệnh......"
“Bụp!” Điện thoại đột ngột bị ngắt.
Anh tức giận sao, nhưng là Tần Nhật Sơ đang ở đây, cô không thể nào bỏ anh mà đi được a, cho dù ở đây có Tần bá và Vương tẩu, nhưng dù sao cũng là những lão nhân đã lớn tuổi, thức đêm hẳn là không tốt rồi. Cô đang chìm trong suy nghĩ, Tần Nhật Sơ bắt đầu trở mình, mê sảng liên hồi: “Miên Miên… Miên Miên… Bỏ lại quá khứ… Đừng rời xa anh…”
Cô chạy chậm tới trước giường, cầm tay Tần Nhật Sơ lên, dịu dàng an ủi: “Không sao, không sao, Miên Miên đang ở đây, Miên Miên đang ở đây!”
Bao xúc động của Tần Nhật Sơ đột nhiên chìm xuống, đầu không tự chủ được liền hướng vào bàn tay cô mà cọ sát, sau đó mới thỏa mãn ngủ yên. Tay cô bị giữ rất chặt, dở khóc dở cười hiện tại dù có muốn cũng chạy không nổi.
Cứ như vậy, cô nhìn ra cửa sổ, cố gắng mở mắt thật to, nhắc đi nhắc lại: không được ngủ không được ngủ… nhưng cuối cùng khung cảnh trước mắt cứ mờ dần mờ dần, cô đã ngủ quên béng từ lúc nào không biết T_T
Thời gian sau khi cô ngủ cũng không bao lâu, cửa “Ầm…” một tiếng mở ra. Diệp Hiên Viên đi vào, nhìn cô gái đang ngủ say bên giường, không nói một lời liền ôm cô bế tới đặt lên ghế salon, cởi áo khoác trên người ra đắp lên cho cô.
Hướng tới nam nhân đang nằm trên giường, anh cười lạnh: “Giả bộ như vậy chưa đủ sao? Cô bé đã ngủ rồi!”
Vào lúc này, nam nhân nằm trên giường tưởng như còn đang thoi thóp thở kia, đột nhiên mở mắt, tinh quang trong mắt lóe lên bốn phía, chẳng còn tìm đâu ra chút bệnh tật hay chán chường nào cả. Tần Nhật Sơ thấp giọng cười một tiếng, nhìn cô gái đang ngủ say trên sopha “Cũng biết không thể gạt được cậu!”
Tựa đầu lên đôi tay tiêu sái, mọi việc tưởng chừng như mây gió trôi trên gương mặt tuấn dật của Tần Nhật Sơ, nhưng chẳng ai biết được đằng sau vẻ mặt đó có cất giấu bao nhiêu phong ba bão tão đang chờ ngày nổi sóng…
Sợ hãi
Vạn vật yên tĩnh như chìm trong đêm thanh tỉnh.
Diệp Hiên Viên bình lặng ngồi trên ghế salon, bàn tay bất chợt vuốt ve cô gái đang say sưa nằm ngủ bên cạnh.
Tần Nhật Sơ đã đem toàn bộ những cử chỉ thân mật đó thu vào đáy mắt, chợt nhẹ nhàng cười ra tiếng: “Diệp đại tổng tài, cậu sai rồi! Sao lại đề phòng tôi như phòng lang phòng sói vậy? Dù sao tôi cũng là cậu của Miên Miên, chẳng lẽ cậu sợ ta sẽ ăn thịt cô bé hay sao!”
Diệp Hiên Viên liếc nhìn Tần Nhật Sơ, anh cười nhạt, chỉ nói 1 câu: “Anh so với lang sói còn kinh khủng hơn nhiều!"
“Ha ha, chính thế, chính là như vậy! Hai ta kẻ tám lạng người nửa cân, đều cùng dạng người như nhau cả, so với tôi cậu cũng chẳng tốt đẹp hơn đâu!” Tần Nhật Sơ nhàn nhã tựa vào thành giường, mặt lơ đãng.
Không thèm nói nửa câu, Diệp Hiên Viên bế ngang cô gái đang say ngủ lên, đi ra ngoài.
“Tôi mang cô ấy trở về!”
Tần Nhật Sơ nhún nhún vai, phất phất tay mang đại ý “Tùy cậu”. Anh cười nhẹ, thấp giọng lẩm bẩm: “Cô bé chỉ tạm thời là của cậu thôi, Diệp Hiên Viên. Năm đó tôi đã sai lầm khi để cho phụ thân cướp Yên Nhiên đi. Nhưng lần này, tuyệt đối cậu sẽ không thể cướp được Miên Miên đâu!”
Bóp chặt bàn tay, Tần Nhật Sơ ngẩng đầu lên, trên gương mặt vốn tuấn tú ôn tồn nho nhã bỗng hiện lên nét cười đầy quỷ dị.
Diệp Hiên Viên bước đến cửa, anh quay đầu lại nhìn kẻ đang ngồi cười trên giường, nói: “Cô ấy đã là người của tôi rồi, tốt nhất là anh nên rút lui đi!”
“Aha, phải vậy không?” Tần Nhật Sơ cười đến bí hiểm: “Nếu là của cậu thì cuối cùng sẽ vẫn là của cậu, là ai cũng sẽ không cướp đi được. Ngược lại, nếu không phải là của cậu, dù muốn giành cậu cũng sẽ chẳng giành nổi!”
Diệp Hiên Viên không trả lời, anh siết chặt cánh tay đang ôm lấy cô, sải bước đi ra khỏi phòng. Khi ra khỏi cửa nhà họ Tần, anh trực tiếp bế cô lên xe, thầm nghĩ: “Dựa vào hành động của Tần Nhật Sơ ngày hôm nay, hắn là muốn cùng mình tuyên chiến sao? Mặc dù đều là con nuôi, một bên là con nuôi của Tần thị, một bên cũng là danh nghĩa con nuôi của Nguyễn thị, thực lực ngang nhau. Vậy để xem cuối cùng ai mới là người có được bảo bối ngọt ngào này đây!”
Diệp Hiên Viên cúi đầu nhìn cô gái có khuôn mặt nhỏ nhắn đang mềm mại nằm trong lòng anh, anh khẽ nhếch môi, trên mặt hiện lên nét cười nhàn nhạt: “OK, trò chơi chính thức bắt đầu! Chỉ là, Miên Miên, em sẽ tình nguyện theo ai đây?”
Cô bị một hồi lạnh lẽo đánh tới mà thức tỉnh, mở mắt nhìn lên, trước mắt cô không phải là anh sao, là cô đang nằm trên người anh, cô có chút kinh ngạc: “Anh hai, tại sao anh lại ở đây?”
Anh bắt lấy tay cô, lôi kéo, đem cô lật tới trên người, tay anh vẫn không ngừng động tác, chạy loạn trên da thịt trắng ngần của cô, chỉ là không biết từ lúc nào, trên người cô đã chẳng còn chỗ nào kịp che đậy…
Cảm nhận không khí lạnh lẽo xuyên thấu, cô không khỏi run rẩy cả người, nhào tới phía bên trong ngực anh, thì thầm: “Anh, em lạnh…”
Anh cười đến tà mị, ngậm lấy nụ anh đào bởi vì rét lạnh mà đứng thẳng, không ngừng mút vào, thỉnh thoảng hưng phấn kêu lên: “Lập tức sẽ không lạnh nữa!”
Anh ôm lấy cô, để cho cô dang rộng hai chân ngồi lên trên eo anh, cởi bỏ quần nhỏ, ngón tay dài thăm dò vào nơi suối nguyên róc rách, đôi môi ấm áp của anh đè lên môi cô, nuốt hết vào những âm thanh ám muội vô thức…
“Muốn anh sao?” Anh ngậm lấy vành tai trắng noãn như ngọc của cô, hạ giọng thật nhẹ hỏi.
Cô vô lực trèo lên người anh, mặt đỏ lên, nhẹ nhàng gật đầu.
Thực ra phía dưới của anh đã sớm dâng trào chỉ chờ vận sức phát động, nay nhìn thấy cái gật đầu của cô, liền lập tức thần tốc tiến quân. Cô sợ hãi kêu lên, ôm sát cổ anh, chỉ sợ khi làm ra những động tác phóng đãng cuồng dã mà… rơi ra khỏi xe thôi.
“Anh… anh nhẹ một chút…Miên Miên không chịu nổi!” Cô ngâm kêu thành tiếng.
Anh nắm lấy eo của cô, động tác vẫn không ngừng mãnh liệt, không vì những tiếng kêu của cô mà dừng lại, ngược lại lại càng thêm cuồng dã cùng… thô bạo.
Từ nơi kết hợp dần dần truyền tới cảm giác ngày càng nóng bỏng, cũng là một loại đau đớn lập tức đánh úp tới. Cô nằm tựa trên vai anh, cuối cùng cũng òa khóc: “Đau, Miên Miên đau, anh…”
Anh ngoảnh mặt làm ngơ, lực đạo càng lúc càng lớn, khi trước là lửa nóng tê dại thì hiện giờ toàn bộ đã chuyển hóa thành ngọn lửa cuồng nhiệt đầy đau đớn. Cô đấm vào vai anh: “Anh… đau quá… Buông em ra… Miên Miên đau quá…”
Đau đớn đã không nhịn nổi nữa, cô cắn vào vai anh, mải miết cho tới khi phát hiện ra mùi máu tanh đang loang lổ chảy tràn trên khóe miệng mình, cô mới phát hoảng giật mình đẩy anh ra, kêu to: “Anh, máu, có máu…”
Không biết có phải do đau đớn bởi vết thương trên người hay không, động tác của anh khi này mới dừng lại. Không tiếp tục cũng không trượt ra khỏi cô, chỉ là anh thẳng lưng giữ vững bất động tại chỗ. Lúc nhìn thấy gương mặt đẫm nước mắt của cô, anh mới bừng tỉnh hiểu ra, vụng về sờ sờ gương mặt ấy, ôm cô vào trong ngực mình, anh cất lên chất giọng khàn thật khàn: “Xin lỗi, Miên Miên!”
Anh nhẹ nhàng vuốt lưng cô, tựa như đang vỗ về một con mèo con náo loạn, động tác thật dịu dàng mà tự nhiên. Anh nghiêng đầu, với tay lấy áo sơ mi của mình đắp lên người cô, dịu dàng an ủi: “Ngủ đi, ngày mai còn phải đi học!”
Cô không được tự nhiên, khẽ rùng mình. Như vậy làm sao mà ngủ a? Cái cái, cái đó của anh, cái gì gì đó vẫn còn đang tràn đầy dã tâm, bừng bừng khí thể ở trong người cô cơ mà…
Mặc dù đầy oán trách như vậy, cuối cùng thì hôm nay vẫn là một ngày mệt mỏi, cô cũng từ từ ngủ vùi trong ngực anh. Trên người anh là hương cỏ xanh thuần khiết lập tức xông vào mũi cô. Loại cảm giác dịu dàng mà an bình này thực tuyệt vời, cô thầm nghĩ, và cứ thế trong nội tâm tràn ra một mảnh yên tĩnh, thực thỏa mãn.
--
Vú Lâm cứ chốc chốc lại nhìn lên chiếc đồng hồ lớn trên tường, đi qua đi lại. Đã hơn 3 giờ sáng rồi, Miên Miên vẫn chưa quay về. Thực ra việc Miên Miên không về đối với bà cũng không có gì đáng lo lắng cả, cô bé luôn biết nghe lời, không bao giờ nói dối, chỉ có thể đến Tần gia mà thôi. Chẳng qua là việc nửa đêm thiếu gia chạy ra ngoài, nói là tìm Miên Miên. Thế nhưng, bà thầm nghĩ, chẳng ai nói cũng biết được, chắc đếm tám chín phần là đã bắt được liền đem đến nơi hẻo lánh nào đó ăn sạch sành sanh, gặm đến nỗi ngay cả xương cũng không để thừa.
(Nguyên Hạ: bà vú này tưởng hiền lành mà cũng đen tối phết T_T)
Vú Lâm vặn vẹo bàn tay, càng nghĩ lại càng thấy khả năng này càng lớn. Thiếu gia chính là một tráng niên như lang như hổ, mà cũng vừa ngọt ngào lẫn đáng yêu nữa. Ngày trước khi thấy thiếu gia mỗi ngày đều nhìn chằm chằm thân ảnh của Miên Miên, bà cũng đã thỉnh thoảng làm chuyện này chuyện nọ để ngăn trở mong có chút hữu ích. Nhưng kể từ ngày Sơ thiếu gia ôm lấy Miên Miên thì đó đã chạm đến giới hạn nhẫn nhịn cao nhất của thiếu gia, nên mới nhân lúc cô bé còn đang mơ mơ màng màng khi dược tính phát tác liền đem lên giường, sau đó chính là ở trong phòng đóng cửa một ngày một đêm!
Nhớ đến thân ảnh một đôi nam tuấn, nữ tiếu, vú Lâm không khỏi thở dài. Nếu như thiếu gia không phải là có tà tâm muốn báo thù Nguyễn gia, hoặc giả thiếu gia không phải là anh trai của tiểu thư thì chẳng ai có thể nghi ngờ được rằng họ là một đôi trời sinh, chỉ tiếc…
“Két___” ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng phanh của xe hơi.
Vú Lâm bước nhanh ra cửa, trong lòng không ngừng tự hỏi, sợ là thiếu gia đã trở lại, chỉ không biết lần trở lại này…
Nhìn thấy từ trên xe, bước xuống là hai người. Vậy là người cuối cùng cũng trở về rồi, chẳng qua là…
Khuôn mặt già nua của vú Lâm chợt đỏ lên, dù không phải chưa từng thấy cảnh này, nhưng khi nhìn thấy Miên Miên giống như một chú gấu Koala: cô đeo bám trên người thiếu gia, hai chân còn quặp chặt trên hông anh, trên người khoác chiếc áo sơ mi thật to của anh. Nhìn tình cảnh này, vú Lâm vẫn không khỏi ngỡ ngàng, cũng chính là trước kia đã từng nhìn thấy lão gia bộ dáng như vậy đem nhị tiểu thư ôm xuống xe, đây rốt cuộc không phải là nghiệt duyên hay sao?
Khi xưa, phụ thân không yêu thương mẫu thân, lại đi coi trọng người dì non nớt. Nay, con trai không coi trọng những cô gái xung quanh mà ngược lại đối với đứa em gái duy nhất lại nảy sinh tình ý.
Diệp Hiên Viên nhìn thấy vú Lâm, bỗng như giật mình: “Vú Lâm, đã trế thế này, vẫn còn chưa ngủ sao?”
“Thiếu gia, Miên Miên… cô bé…”
“Cô bé đang ngủ rất say!” Diệp Hiên Viên ánh mắt nhu tình nhìn xuống cô gái đang cuộn tròn trong ngực anh, rất tự nhiên từ trong ngực cô gái bỗng phát ra tiếng rên rỉ mềm nhũn.
“Đúng rồi, vú Lâm, nghe nói cháu của bà đang muốn thi lên trung học, chắc hẳn trong nhà bận rộn lắm?”
“Việc này…”
“Cứ như vậy đi, ta muốn cho bà về quê dưỡng lão, bà thấy sao?”
Vú Lâm quýnh lên, không nhịn được tiến lên một bước: “Thiếu gia, tôi không vội, không cần. Miên Miên vẫn còn cần có sự chăm sóc của tôi…”
“Thật sao?” Diệp Hiên Viên cười lạnh: “Kẻ bụng dạ khó lường là kẻ bất trung, người giúp việc như thế ta dùng không nổi!”
“Thiếu gia, xin tha thứ cho tôi!” vú Lâm quỳ sụp xuống dưới chân Diệp Viên Hiên, tay lôi kéo ống quần anh tiếp tục cầu xin tha thứ: “Tôi về sau không dám, van cậu, xin cậu cho già này lưu lại. Van cậu cho tôi tiếp tục được chăm sóc Miên Miên!!”
“Đứng lên đi, vú Lâm, đêm khuya lạnh, cẩn thận phong thấp!” Diệp Hiên Viên tránh người vú Lâm bước qua, tiếp tục đi lên lầu. Đến đầu cầu thang, anh dừng bước, cũng không quay đầu lại, nói: “Vú Lâm, dù bà là đi theo Tần Yên đến đây nhưng khi đã bước chân vào Nguyễn gia tức là đã trở thành người của Nguyễn gia, không cần thiết phải trở thành gián điệp cho bất cứ nơi nào, cũng không cần phải tiếp tục khiêu chiến với quyền uy của ta. Hiện tại, cái nhà này là ta làm chủ, bà biết chứ?”
Nhàn nhạt ném lại những lời này, Diệp Hiên Viên ôm Miên Miên đi vào phòng ngủ của anh. Mà vú Lâm thì vẫn tiếp tục quỳ tại nơi đó, không thể động đậy.
Cấm Kỵ Chi Luyến Cấm Kỵ Chi Luyến - Phó Tráng Tráng