Chương 21
ó bao giờ bạn thử một lần cảm giác ngồi lặng trên bục cửa sổ, gối đầu lên hai chân, áp tai nghe tiếng mưa rơi tí tách ở ngoài kia không?Còn tôi ngay lúc này đang làm như vậy.Cảm giác lành lạnh tê dần tim tôi.Những hạt mưa trượt dần trên cửa kính, rồi tan đi như chưa hề tồn tại.Có giống như tôi, như bạn hay như tất cả mọi người.Chợt nhớ, chợt hoài niệm rồi tự đặt tay lên trán mình để suy ngẫm lại những gì bản thân đã có, đã không còn.Dường như tôi đã từng có tình yêu-thứ mà con người ta xem như là định mệnh, là thứ mà khi bạn đặt bàn tay lên trái tim và cảm nhận sự ấm áp từ một người, sự yêu thương, quan tâm đến mình.Tôi từng thèm được một lần cha mẹ ôm vào lòng thật chặt và nói cha mẹ thương con nhưng giờ tôi mới nhận ra điều đó thật là khó, khó quá.
Và rồi tôi lại tiếp tục nhớ đến một người-đó là anh.Tôi không phủ nhận tôi từng ước anh sẽ yêu tôi, chỉ nhìn mỗi mình tôi nhưng có lẽ đời không như tôi khao khát.Với anh, tôi chỉ là bọt biển chợt xuất hiện rồi ngay phút chốc biến mất.Có một người tặng tôi câu nói thế này:
“Bạn có thể yêu một thành phố mà bạn chưa từng đến, một ngôi nhà mà bạn chưa từng ở, một người mà bạn chưa từng gặp chỉ đơn giản vì đó là thành phố nơi người mà bạn yêu thương sinh ra, là ngôi nhà mà người bạn yêu thương ở và là người mà bạn yêu thương”
Tôi bật cười với câu nói đó vì thấy nó thật đúng nhưng một điều tôi không hề hối hận –đó là đã yêu anh bằng chính tình cảm thật của mình.Không một lần nuối tiếc!
-----------------
Với tôi, yêu một người không phải là nói lời yêu mà chính là hành động, lý trí chỉ hướng tới mình em mới là điều tôi làm. Vì em có thể chết-dù nó sẽ làm tôi không thể ở gần em được nữa nhưng tôi vẫn không hề hối hận.Hôm nay là một ngày thật trùng hợp với con số 12 phải không: 12/12/12, tôi vô tình lật một trang trong quyến sổ trong phòng em và câu nói trong đó tôi ước được một lần nói với em đó là:
“Đã từng có một mối tình rất chân thành ở ngay trước mắt anh, anh không hề coi trọng nó, đến khi mất đi anh mới cảm thấy hối hận. Điều đau khổ nhất trên thế gian này cũng không bằng nó. Nếu như Thượng Đế có thể cho anh một cơ hội nữa, anh sẽ nói với người con gái ấy ba chữ: anh yêu em. Nếu những bắt buộc phải để mối tình ấy có thêm kỳ hạn, anh hy vọng là........một vạn năm”
Liệu em có thể lắng nghe được lời này của tôi không?
************
Hắn bước vào phòng làm việc, nhíu mày tháo cravat rồi vứt sang một bên, mệt mỏi nằm lên sopha.
“Tại sao…lại giết ông ấy?”
Câu nói của người kia cứ văng vẳng bên tai hắn.Hắn thở hắt ra, bực mình vò đầu, mắt nhắm nghiền lại cố xua đi hình ảnh kia.Bỗng di động hắn vang lên phá vỡ bầu không gian yên lặng cố hữu.
Hắn nhấn nút trả lời, ngay lập tức đầu dây bên kia được kết nối, tiêng của người con trai vang lên:
-Này, cậu đang ở đâu vậy? Tới đây một lát đi, mình cho cậu xem cái này hay cực.
Giọng Luân reo lên làm hắn khó chịu, bóp thái dương, khàn giọng đáp:
-Cậu nếu rảnh quá thì đi tìm người mà chơi.Tôi không có hứng.
-Này này, cậu mà không đến đừng xó mà tiếc đấy nhá, tới nhanh đi, à mà này..nếu được dẫn cô ấy đi cùng luôn cho vui nhà vui cửa.haha.
Luân cười đùa, dù mỗi lần chọc tảng băng này cậu đều ăn cháo nguyên cả tuần nhưng chả biết sao cậu cứ thích nói giễu hắn cho bằng được.
-Nếu cậu thích..tôi sẽ cho cậu “toại nguyện” trước khi vào viện an dưỡng.
Hắn ghìm giọng, gằn từng chữ thốt lên làm cho đầu dây bên kia nghẹn lời, cả người thấy ớn lạnh từng cơn.
Chưa kịp nói câu tiếp theo đã nghe tiếng “tút, tút” vọng lại, Luân ngán ngẩm vuốt cằm, cất di động vào túi quần, than thở:
-Đời đúng là bể khổ mà.giúp người ta rồi còn mắc oán ăn cơm viện.Thế đấy.Sao mình lại lương thiện thế nhỉ.Aiza….
Một hồi tự kỷ của Mr.Luân cứ thế diễn ra, tự hỏi tự trả lời, đúng là hết thuốc chữa.Cũng không biết vì sao người nhìn ngoài phong độ, lịch lãm thế kia mà lại bị bệnh tự sướng đến thế.Mà cũng chả lý giải được sao ông này lại là người bạn thân duy nhất bên kẻ mau lạnh, tàn khốc Trịnh Vĩnh Phong được.
Một lát sau, hắn nhổm người dậy lấy áo khoác đi ra khỏi phòng.Bước chân hắn chậm dần chậm dần rồi dừng lại ở căn phòng ở tầng hai.Hắn cười lạnh, gõ cửa bước vào.Đập vào mắt hắn là thân ảnh nhỏ nhắn, mảnh khảnh của cô.Cô ngồi lặng bên ô cửa sổ, người áp sát vào cửa kính, đôi mắt u buồn nhìn những hạt mưa đang rơi ngoài kia.Không biết sao khi nhìn thấy cô như vậy trái tim hắn lại nhói lên.Hắn thư thái bước đến gần rồi nhẹ nhàng dang vòng tay ôm cô khóa trong lòng mình.
-Sao ngồi chỗ này, lạnh …biết không?
Cô không nói gì, vẫn im lặng như cũ.
-Em không muốn nói chuyện với tôi cũng được.Đối với tôi cũng không vấn đề gì, vì em chỉ là một con búp bê mà tôi trả tiền để ngắm trong nhà cho đỡ buồn mà thôi.Hãy nhớ lấy điều này.
Âm thanh trầm xuống như đè nén lên tim cô.Cô đau, nhưng cô sẽ không khóc, không bao giờ nữa.Cô cười khẽ, giọng run run, lạc hẳn đi:
-Sẽ nhớ, nhớ suốt cuộc đời này.Anh …khỏi lo.
Chân mày hắn khẽ nhíu lại, hít thở khó khăn.Hắn thả cô ra, trước khi đi lạnh lùng nói:
-Thế thì tốt.
Hắn rời đi để lại một mình cô trong gian phòng lạnh ngắt kia.Cô cắn chặt môi cấm bản thân cô không thể khóc, đã biết từ trước sao còn hy vọng.
***********
Người phụ nữ che đi nửa khuôn mặt của mình bằng một chiếc khăn mỏng phủ lên mặt.Những nó cũng không thể giảm bớt đi nét đẹp kì lạ, hư ảo của bà ta.Bà ta khẽ cười, tay mân mê chiếc nhẫn màu đỏ trên ngón cái của mình.
-Con gái ta đã lớn thật rồi.Đến lúc con về với mẹ, con gái của ta.
Tiếng cười đó làm người ta rợn người, sự man dại của bà ta tràn ngập mùi âm mưu, nguy hiểm và cả sự tàn độc.
Cơn mưa rơi chiều nay đã xóa tan đi nỗi nhớ về anh, chỉ còn lại vết hoen mờ của thời gian.
------------
Một giây để chợt nhớ, một phút để hoài niệm, 1 giờ để quên ….nhưng tất cả cũng chỉ là ngụy biện bởi chính tôi đã dùng cả cuộc đời chỉ để yêu em.
------------
Những kí ức rồi đây sẽ lụi tàn theo năm tháng và mỗi chúng ta trở thành thứ thế thân cho quá khứ.Vậy hãy để chính đôi tay này tự giết chết bản thân tôi,để một lần nữa chạm được trái tim anh.
-----------
Cần lắm một vòng tay ôm trọn cả tôi và chính trái tim đã nguội lạnh này …Có lẽ điều đó không bao giờ tồn tại…..
************
Một người đàn ông ngồi trên xích đu, ánh mắt anh ta đượm buồn nhìn về phía xa xăm.Không nén được tiếng thở dài,anh ta ngẩng đầu nhìn người đứng trước mặt mình.Chân mày chợt nhíu lại, lạnh nhạt lên tiếng:
-Ai cho phép cô bước vào đây? Nơi này không dành cho những kẻ ghê tởm như cô tới.
Quỳnh An cười kinh bỉ, chế nhạo nói:
-Thanh Vũ đại thiếu gia nghĩ rằng anh không ghê tởm sao!
Cô ta dừng lại 1 lát rồi bỗng cúi người sát với tầm người đang ngồi kia, nhẹ giọng nói:
-Tôi nghĩ anh có khi còn rẻ mạt hơn cả tôi.
-Cô..
Anh giơ tay siết chặt cổ cô ta nhưng ả không tỏ ra sợ sệt gì mà ngược lại cười lạnh, cất tiếng:
-Kẻ bán đứng cả người mình yêu, có dã tâm hợp tác với người muốn cô ta chết để nhằm mục đích tìm kiếm ra bà ta thì cũng chỉ là kẻ phế phẩm, nhục nhã mà thôi.Anh nghĩ anh có tư cách để cấm tôi bước vào đây sao!
Anh khựng lại, nhưng chỉ vài giây liền nhanh chóng quay về với vẻ mặt lạnh băng, thấp giọng đe dọa:
-Đúng.Và tôi còn là kẻ có thể nhấn chìm cả gia sản của gia đình cô.Phải không nhỉ?
Quỳnh An ngán ngẩm, nói nhỏ:
-Nếu như anh không phải là Triệu Thanh Vũ thì có lẽ tôi đã yêu anh rồi.
-May thay cho tôi khi cô không yêu nếu không tôi đã bóp chết cô ngay bây giờ.
Anh khàn giọng đáp, sau đó thả tay ra, không một lời mà xoay người bỏ đi.
*****
“reng……”
Tiếng điện thoại để bàn vang lên làm cô giật mình, mệt mỏi nhấc máy.
-Alo.
-Cô là Trần Nhã Phương?
Đầu dây bỗng có tiếng người phụ nữ lên tiếng.
Cô khó hiểu, trả lời:
-Vâng.Là tôi.Ai vậy?
-Tôi là Ngân Bình.Cô còn nhớ chứ?
Cô ngạc nhiên, khó tin vào tai mình,chưa kịp đáp lời thì bên kia đã tiếp lời:
-Tôi biết bây giờ cô đang bất ngờ vì sao tôi lại biết số điện thoại này khi mà nó chỉ kết nối riêng với chủ nơi này.Tôi sẽ giả thích sau.Còn bây giờ, tôi sẽ giúp cô thoát khỏi nơi đó và con người kia.Cô có muốn không?
Hô hấp trở nên khó khăn, giọng run run hỏi:
-Cô đang đùa tôi?
-Tôi không nhàn rỗi như vậy.Trả lời: có hay là không, cô nói đi?
Bàn tay nắm chặt lấy điện thoại, im lặng 1 lúc sau đó cô nói bằng giọng kiên định:
-Có.Hãy giúp tôi.
-Được.
Cô ngỡ ngàng khi nghe thấy đầu dây bên kia đã dập máy từ lúc nào.Cô gác máy rồi tựa người vào thành giường.
“Sao mình có thể dễ dàng tin cô ấy như vậy.Lỡ như..Không…Mình tin cô ấy không hiểu vì lí do gì nhưng cảm giác tin cậy với cô ấy là có thật.Phải thoát khỏi đây.”
Cô tự nhủ với lòng mình.
“Cốc, cốc…tôi là người dọn phòng ạ.
-Vào đi.
Cô hơi giật mình vì sự xen vào không đúng lúc kia.
Một người hầu gái mở cửa bước vào.Cô ta cầm một cái giỏ và khuôn mặt che bởi một cái khẩu trang màu trắng.
Cô không chú ý đến cô gái kia, chỉ miên man theo dòng suy nghĩ riêng của mình.
Đột nhiên cô gái ấy đi gần đến cạnh giường của cô rồi kéo khẩu trang xuống giải thoát cho khuôn mặt bị che đậy bởi thứ đó.
Cô giật thót người, suýt chút nữa hét lên tiếng nếu như cô gái đó không bịt miệng cô lại.
-Im được chứ.Nếu như cô la lên cả cô và tôi cũng không yên mà ra khỏi nơi này đâu.
Cô hầu gái đó chính là Ngân Bình.Cô ấy thấp giọng nhắc nhở cô.Hiểu ý Nhã Phương gật đầu liên tục, lúc này Ngân Bình mới buông tay mình ra.
-Sao..sao..cô có thể vào được đây?
Cô lắp bắp hỏi, tim còn đập rất nhanh vì sự xuất hiện thình lình đó.
-Tôi sẽ nói sau.giờ cô phải ra khỏi đây.
Dứt lời,Ngân Bình lôi ra từ chiếc giỏ cô đem vào phòng 1 bộ quần áo cho người giúp việc.Sau đó đưa tới trước mặt cô, thản nhiên nói:
Mắc vào và đóng giả tôi –người hầu gái ra khỏi phòng này.Tự khắc sẽ có người đưa cô ra khỏi đây.
-Còn cô?
Cô thắc mắc, lo lắng hỏi.
-Tôi tự biết phải làm gì.Trước hết cô cứ ra khỏi nơi này và tôi sẽ gặp cô ở một nơi an toàn.
Như nhận thấy sự hoài nghi trong đôi mắt của cô, Ngân Bình khẳng định:
-Đừng lo.Người đó an toàn, không bao giờ đụng đến cô đâu.Cô sẽ được gặp lại mẹ và dì của mình.Nhanh, thay vào và đi ra khỏi đây.
Cô chưa kịp tiếp thu hết những câu nói đó thì đã bị Ngân Bình đẩy vào phòng thay đồ.
Boss, Anh Đúng Là Tên Khốn Boss, Anh Đúng Là Tên Khốn - Dan_Nguyen2210