Chương 19
ete Clemenza đang chủ trì buổi họp mặt ăn tối ngay bên ngoài Khu Quần áo, một địa điểm với phòng ăn phía sau nơi không ai ngoài gia đình Clemenza từng ngồi vào. Người sở hữu địa điểm này đủ già để đứng vào hàng cha chú của Pete và Pete cũng đã lên hàng thất thập. Họ đã là bạn vong niên của nhau lâu hơn là ai trong hai người có thể nhớ. Buổi sáng đặc biệt đó, ông chủ bệnh ở nhà và Pete vào nhà bếp, một khăn làm bếp phủ bên trên bộ đồ lụa, nấu món trứng với tiêu, hành thái nhuyễn, và chỉ những làn dây cho đám người làm việc cho bạn mình, giữ cho chúng thẳng hàng. Hai bộ hạ của Clemenza ngồi ở một cái bàn bằng kim loại để trong góc, nghe Clemenza kể chuyện. Đây là điều ghi dấu ấn tình thân giữa ông và Vito Corleone. Pete là một người kể chuyện bẩm sinh còn Vito lại là người nghe bẩm sinh.
Chuyện này xảy ra năm năm trước, ngay sau khi Pete vừa ra khỏi nhà tù trong một quãng thời gian ngắn mà ông tạm nằm ấp vì tội danh tống tiền(bản án bị lật ngược khi kháng cáo). Pete đã đi xem chiếc Tivi mới của Tessio. “So sánh với những chiếc Tivi trong các hàng quán bình dân,” Pete nói, “thì chiếc này rõ nét đến độ làm bạn sướng đến... cứng cu” (it made your dick hard). Hôm đó là tối thứ năm, và Tessio kêu mấy người chúng tôi đến xem các trận đấu, làm mỗi người vài ve và đánh cá hữu nghị với nhau chơi. Pete kể chuyện tếu làm mọi người cười lăn lộn.
Clemenza thích chí cười sặc sụa và ngã lộn nhào trên vĩ nướng.
Mọi người có mặt ở đó đều tưởng ông sắp cười một tràng lớn nữa. Trong một lúc -trong khi trái tim to tướng của ông béo thổi mạnh như một cái lốp xe tải cũ. Ông đã bị đột quị tim. Sau đó thịt từ gương mặt phì phị của ông cháy sém và nổ lách tách và tấm khăn choàng cháy thành lửa ngọn. Mấy người kia nhảy lên và kéo ông ra khỏi vĩ nướng. Họ lập tức dập tắt ngọn lửa.
Tất cả những thành viên ban đầu của Công ty Dầu Ô -liu Nguyên chất Genco - từ Chủ tịch Hội đồng Quản trị Vito Corleone đến Giám đốc Điều hành Genco Abbandando và hai Trưởng phòng Tiếp thị và Kinh doanh, Sal Tessio và Pete Clemenza đều đã qua đời.
Nhà ga xe lửa Cleveland gần sát bờ hồ đến độ những cơn gió giật lạnh buốt làm cho những hành khách vừa bước xuống tàu đều liêu xiêu. Nick Geraci lảo đảo suýt ngã và hai bộ hạ của anh ta cũng suýt cuốn theo chiều gió. Eddie Paradise ngã và gãy một cánh tay, mặc dầu vài ngày trước đây chàng ta đã hình dung ra chuyện đó.
Ông già Polack đứng bên ngoài Bảo tàng, kế bên Người Suy tư.
Hôm đó là ngày trước tang lễ của Clemenza và một giờ sau khi Bảo tàng Nghệ thuật Cleveland đóng cửa. Geraci được dẫn đến một căn phòng toàn màu trắng, trống vắng hoàn toàn, trừ sự có mặt của Vincent Forlanza - người hiến tặng nặc danh hào phóng nhất trong lịch sử của viện bảo tàng danh tiếng này - và chiếc xe lăn của ông. Ông lệnh cho thuộc hạ kiếm một cái ghế cho Ông Geraci nhưng Geraci
nói rõ rằng, được thôi, chàng ta sẽ đứng để nghe nghĩa phụ dạy bảo. Cô điều dưỡng cùng tất cà các vệ sĩ của Forlanza đứng hầu ở đầu kia của căn phòng dài.
Geraci thú nhận rằng xung động đầu tiên của chàng ta là ra lệnh phá hoại xe của Sal Cười ngất và dàn cảnh sao cho giống một tai nạn. Đời có vay có trả, thế mới là công bằng. Còn Forlenza thì có ý cài bom vào xe Narducci để biến chủ nhân nó thành vài trăm mảnh tan tành vào hư không. Cài bom vào xe là đòn sát thủ đặc trưng của các Gia đình miền Trung tây nước Mỹ. Đây là cách tiết kiệm lao động tối ưu, khỏi phải tốn công tái lắp ráp các thi thể (và dầu có muốn thì cũng... vô phương!).
Họ bàn luận về những điều kiện tiện và bất tiện trong việc dùng nhục hình tra khảo Narducci, như Forlenza đã vận dụng với người bạn thân của anh chàng thợ cơ khí đã chết. Nhưng mà xét ra Narducci sẽ chẳng có gì để cho họ biết ngoài những chuyện họ đã biết chắc rồi. Nếu cần khử lão ta, có thể ban cho lão vài phát ân huệ vào đầu hay một quả đại pháo cho xe lão thăng thiên. Đơn giản thế thôi, chứ bày vẽ tra khảo làm gì cho thêm phần rắc rối vô ích, mà lại có vẻ bất nhẫn với một cựu chiến hữu đã từng sống chết có nhau. Ấy, người ta phải ăn ở cho có hậu, là thế!
Nhưng Geraci thuyết phục Forlanza để cho Narducci sống. Ít ra là hiện nay.
Trước nhất, nếu Narducci chết hay biến mất, Michael Corleone sẽ chăm chắm vào họ. Vả chăng Narducci, khi ta đã biết tẩy lão rồi mà vẫn tỉnh như không, thì sẽ không còn là một đe dọa đáng kể nữa. Lão ta sẽ tìm cách tác động đến Forlenza theo cách gián tiếp nhất có thể. Hơn nữa, theo như hiểu biết của Geraci, chưa có consigliere nào lại đi phản bội chủ một cách thẳng thừng. Trong trường hợp của Narducci, nếu lão ra mặt hạ bệ Forlanza, điều đó sẽ gây ra xáo trộn khủng khiếp cho tổ chức ở Cleveland và lão sẽ khó lòng mà thu phục nhân tâm để yên vị trên ngôi minh chủ. Còn Forlanza muốn xử lí Narducci cũng phải khéo léo tính toán thế nào để vụ việc không có vẻ như được ra lệnh hay ngay cả là được dung thứ bởi Don Forlanza. Đã là huynh đệ”đào viên kết nghĩa,” thề sống chết có nhau, có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu, mà đến khi có kẻ hai lòng thì sẽ đẩy nhau vào chỗ khó là vậy.
Giết Michael Corleone có thể là một chọn lựa khác, và, cũng như giết Narducci, là một chọn lựa thỏa đáng (Về mặt lương tâm, không có gì phải ray rức cả). Thế nhưng, tính toán điều hơn lẽ thiệt, chuyện ấy sẽ đưa đến đâu? Hỗn loạn, chiến tranh, mất đi hàng chục triệu đô la lợi nhuận trong thời gian đánh nhau. Ngay cả nếu thắng, thì họ cũng chịu thiệt.
Trước mắt, chiến thuật của họ sẽ là nhắm mắt làm ngơ đối với những kẻ đã phản bội mình và dồn nỗ lực vào việc xây dựng một mạng liên minh mới. Geraci đã làm việc với Tony Stracci và tổ chức của ông ta. Forlenza có những quan hệ hữu hảo với Paulie Fortunato. Với cái chết của Clemenza, Geraci sẽ kiểm soát mọi tác vụ thường nhật của Gia đình Corleone ở New York. Trên thực tế, hiện nay anh đã là một ông chủ. Như vậy, họ là ba trong số “Nữu Ước Ngũ Đại Gia” (The Five New York Families).
Chìa khóa sau đó sẽ là Chicago. Louie Russo đã có sẵn một liên minh bao gồm Milwaukee, Tampa, Los Angeles, New Orleans và Dallas. Kết hợp liên minh đó cùng với những gì mà Geraci và Forlanza có thể xây dựng và lúc đó Michael Corleone chỉ còn có nước ngửa mặt lên trời mà than rằng Trời đã sinh Mike sao còn sinh Nick! Tức chết đi được mà lại không chết được, thế mới càng tức hơn!
Đòn trả thù hiểm nhất đối với Michael Corleone chính là cú ăn miếng trả miếng này. Họ sẽ cài Fredo thành quân tốt đen, theo cùng cách mà Michael đã thử dùng Geraci.
Chiếm vị thế “Tọa sơn quan hổ đấu” họ sẽ ung dung ngồi xem những kẻ thù của mình cấu xé nhau. Thật từ từ, thật cẩn trọng, nghĩ cho chín nước cờ, họ sẽ là ngư ông đắc lợi.
Tàn cuộc chiến, Cleveland và Chicago và những Gia đình Trung tây khác sẽ lại kiểm soát Trung Tây và Viễn Tây. Nick Geraci sẽ là ông chủ của những gì trước đây vẫn thuộc về Gia đình Corleone, kinh doanh trong và chung quanh New York. Điều họ cần làm là đặt Fredo ở giữa Michael và Hyman Roth.
Don Forlanza lắc cái đầu mảnh dẻ, nhỏ nhắn (nhưng không hề thiểu năng trí tuệ đâu nhé!). Các nhà xác đầy những người mới tới trông có vẻ còn đầy sức sống hơn cả Ông Trùm ngày xưa. “Nói tôi nghe thử, Fausto,” ông nói. “Tại sao Fredo lại làm chuyện đó?”
Fausto. Chỉ có ông và Michael Corleone gọi Geraci bằng Fausto và chuyện này luôn làm anh hơi bực, một tí thôi. Còn Fausto bố không hề gọi anh bằng cái tên này thêm chữ con, cũng không bao giờ gọi là Faustino mà là những biệt danh pha chút mỉa mai, Thiên tài. Chàng đắt sô. Át chủ bài. Thế nhưng bên trong cái vẻ gây gổ, cạnh khóe kia anh vẫn cảm nhận cái chất âu yếm của tình phụ tử.
“Cái lần mà chàng ta khóc lóc trên đường phố New York sau khi bố mình bị bắn?” Forlanza nói. “Có phải chuyện đó xảy ra sau khi người anh Sonny của chàng ta đứng về phía chống lại Gia đình về vấn đề ma túy?”
Don Forlanza vẫn chưa có ý niệm nào về chuyện chính nghĩa tử của mình lại là nhà nhập khẩu heroin lớn nhất xứ Huê kỳ. “Con không biết,” Geraci nói. Mặc dầu thật ra anh ta biết, tất nhiên. “Hình như là thế.”
“Sonny ít hay nhiều đã khiến cho Vito bị bắn, đó là câu chuyện tôi được nghe. Tôi không nghĩ rằng, anh chàng Fredo này, sau một kinh nghiệm như thế, lại làm điều gì còn tệ hơn.”
“Trước nhất,” Geraci nói, “Fredo luôn say sưa bét nhè nên hay lỡ việc khiến anh em anh ta rất bực bội và chẳng còn tin tưởng để giao trọng trách cho anh ta nữa. Đến lượt nó, điều này lại làm cho anh ta phẫn khích vì thấy bị coi thường, phải chịu dưới cơ, lép vế quá nhiều so với thằng em. Mâu thuẫn nội bộ phát sinh từ đó. Lại nữa anh ta còn có một cuộc hôn nhân tồi tệ đến khó tin với một cô vợ đẹp đến mê hoặc, tài năng xuất sắc, danh tiếng lẫy lừng nhưng cũng lẳng lơ trơ tráo đến không thể nào chịu nổi! Loại đàn bà như thế mà không làm cho anh khuynh gia bại sản mới là lạ! Chưa kể là còn có thể mang họa sát thân hay nằm ấp bóc lịch triền miên cũng là những chuyện hoàn toàn nằm trong tầm tay! Nên anh chàng Fredo này rất dễ mất tự chủ. Thứ nhì, và đây là cách chúng ta khiến anh ta tự treo cổ -”
“Tự treo cổ?”
“Một kiểu mỹ từ pháp thế thôi.”
Forlanza nhún vai. “Nếu anh ta muốn tự treo cổ thì anh ta cứ việc tự treo cổ.”
“Được, tốt thôi. Chắc chắn rồi. Đường nào cũng thế. Chuyện là thế này: Fredo nảy sinh ý tưởng về việc xây dựng một thành phố cho người chết ở New Jersey. Anh ta giống như một kẻ tưởng mình được một khải tượng tôn giáo hay gì gì đấy.”
“Thành phố cho người chết?”
“Một dự án rất lớn về việc di dời nghĩa trang. Chuyện dài lắm. Michael không nhất trí và có lẽ là anh ta đúng. Làm thế nào mà Fredo, đã chuyển về sống ở miền Tây và kết hôn với một minh tinh màn bạc, lại có thể quản lí một công cuộc kinh doanh lớn, mới mở màn - trên lãnh địa của Gia đình khác, dầu ít hay nhiều? Điểm chính là Fredo nghĩ rằng anh ta xứng tầm với công cuộc kinh doanh hàng tỉ đô-la còn Mike thì quá bận bịu với chuyện làm ăn ở Cuba nên không có thời gian để bàn việc với anh cho đến đầu đến đũa, Hay là quá bực với chàng Fredo nên không muốn cho chàng ta gì hơn là một tước vị tượng trưng và một nhà thổ hợp pháp để quản lí. Ý chừng muốn nói, tài năng cỡ anh, bản lĩnh cỡ anh thì như thế là vừa tầm rồi, đừng đòi vói cao hơn nữa, chỉ tổ rách việc!”
Geraci vừa nói vừa nghe mình nói tất cả những lời này và biết rằng không còn đường quay lại nữa. Anh đã quyết tâm đứng về phía chống lại Gia đình Corleone rồi, dầu ngoài mặt hãy còn tạm thời làm ra vẻ phục tùng, tận tụy. Trung thành phải là một con đường hai chiều. Nick Geraci này chưa từng thở một hơi thở bất trung - cho đến khi Michael Corleone muốn thí mạng ta để được việc cho hắn.
Báo thù, trong tự điển của Nick, khác hẳn với phản bội.
Don Forlanza nhắm mắt lại và ngồi yên lặng hồi lâu đến độ Geraci nhìn vào ngực của ông để chắc rằng ông vẫn còn thở.
“Hyman Roth đã là đối tác với nhà Corleones,” Geraci nói,” còn lâu hơn cả chuyện ông ta hợp tác với bố, nhưng cú làm ăn mà ông ta và Mike đang bàn tính ở Cuba lớn quá đến độ họ đang đi đến chỗ bế tắc.” Geraci lại gần hơn. Anh hơi lên giọng, đủ để đánh thức Forlenza, nếu cần. “Chúng ta có thể dùng Fredo để phá hỏng chuyện này. Roth vẫn còn nhiều ảnh hưởng chính trị ở New York. Nếu Fredo nghĩ rằng Roth sẽ hậu thuẫn cho dự án nghĩa địa kia thì anh ta sẽ rất nôn nóng lôi kéo sự quan tâm của ông ta.”
Forlenza tiếp tục thở. Mấy ngón tay ông giật nhẹ tấm chăn trong lòng ông.
“Những gì chúng ta cần làm,” Geraci nói, “là thông qua Louie Russo đối với mọi chuyện. Đám ở Los Angeles là những con rối trong tay Russo. Fredo rất thân thiết với nhiều người trong bọn họ. Chuyện xảy ra là chúng ta làm cho Russo đánh tiếng cho L.A. Gussie Cicero hay người nào đó có thể dàn dựng sao cho một trong những thuộc hạ của Roth - Mortie Whiteshoes, Johnny Ola hay một tên nào đó
- tình cờ chạm trán Fredo ở Beverly Hills. Fredo sẽ cho những thuộc hạ của Roth bất kỳ thông tin nào về Mike mà chúng muốn bao lâu mà anh ta nghĩ rằng phần thưởng sẽ là nếu bố chết ở New York thì Fredo sẽ có được phần lợi từ đó.”
Cuối cùng, Forlanza nhìn lên. “Làm cái đéo gì mà ta sẽ chết ở New York City?” “Thưa nghĩa phụ, con tin chắc rằng nghĩa phụ sẽ không bao giờ chết ở nơi nào khác.”
Forlenza xua tay anh và bật cười. “La testa di cazzo, hở?” Điều gì khiến anh tin chắc là Lão Mặt Đéo sẽ chấp nhận kịch bản này?”
“Lão ta sẽ được lợi từ đó. Đấy là điểm chính. Nhưng lí do khác là nhân vật mà lão sẽ liên minh với là bố, ông Trùm duy nhất không phải là con rối cũng không phải là kẻ thù của Russo.”
“Con nghĩ thế hở?” Forlanza hỏi, rõ ràng là thấy khoái vì được nịnh đúng.
“Con không được như ngày hôm nay nếu con không chuyên cần chịu làm bài tập ở nhà, bố biết mà.” Forlenza mỉm cười. Ông biết. Ông chấp thuận kế hoạch và đóng dấu bằng một nụ hôn.
Nếu có chuyện chuệch choạc, sự chê bai, trách móc sẽ đổ xuống đầu Russo. Nếu lớp cách ly đó thất bại, lời chê trách sẽ rơi vào Forlanza, người có thể tin cậy, trong việc giao dịch với Russo, sẽ không nhắc đến Geraci - vừa để bảo vệ nghĩa tử của ông và cũng bởi vì ông muốn nhận công lao về mình cho kế hoạch này. Geraci không muốn lời chê trách rơi vào Forlanza, nhưng lỡ có rơi vào ông thì cũng đỡ hơn là rơi vào Nick Geraci.
Trên trường kỳ, họ sẽ bàn vào chi tiết.
“Tin con đi,” Geraci nói khi họ kết thúc. “Fredo ngốc lắm, anh ta sẽ phản bội Mike mà vẫn nghĩ rằng mình đang giúp cho em mình.”
“Đừng bao giờ nói Tin tôi đi. Bởi vì sẽ không ai tin những lời đó đâu.” “Thật thế à?”
“Tin tôi đi.”
Geraci cười nhăn nhở “Nhưng bố tin con chứ, phải không, thưa Nghĩa phụ?” “Tất nhiên rồi, ta tin. Tất nhiên.”
“Đủ để chấp nhận cho con một ân huệ?Một tình tiết kết thúc chúng ta chưa bàn đến?”
Forlanza cong môi lên và xoay cả hai lòng bàn tay ra phía trước, một cử chỉ có ý nói -ta -nghe -đi. “Đến đúng thời điểm,” Geraci nói, “Con muốn tự tay giết con chuột Narducci đó.”
Con chuột đó. Trong con mắt tâm linh của mình, Geraci thấy con chuột nước đó nhảy ra khỏi ruột kết của cái thây ma mà Sal Cười ngất đã ném xuống sông, cái xác mà người ta đã tưởng lầm là Gerald O’Malley.
“Nói thật với con là,” Forlanza nói. “Ta cũng đã định nói con làm điều đó.”
Clemenza vốn là bạn cố cựu nhất của Vito Corleone, thế mà thành viên duy nhất trong gia đình ông Trùm quá cố đến New York dự tang lễ chỉ có Fredo. Carmela bị máu đóng cục, lần này ở hai cổ chân, và không thể đi xa. Michael bận công việc. Kay theo như nhiều người nghĩ, chắc là sắp rời xa anh ta. Connie đã bỏ rơi anh chồng thứ nhì, chàng kế toán trông mặt thấy chán chết Ed Federici, để bay sang công quốc Monaco, nghĩ dưỡng trần truồng trên các bãi biển, đú đởn cùng đám ma cô châu Âu chuyên đi moi tiền mấy chị nạ dòng rủng rĩnh tiền bạc, no thịt rững mỡ mà các anh chồng thì lại chán cơm thèm phở. Thôi thì anh ăn chả, ả ăn nem, hai bên cùng vui vẻ!
Có điều không rõ, với Nick Geraci, là tại sao Hagen không thể đến. Cùng thắc mắc đó với mọi thành viên của tổ chức ở Nevada, ngay cả Rocco Lampone, một anh chàng đi cả đoạn đường dài từ một cựu chiến binh loàng xoàng rất ít triển vọng đến địa vị caporegime hiển hách, mỗi bước đi đều có sự hậu thuẫn của Clemenza. Không ai ngoài Fredo, được gửi đi vì giá trị tượng trưng, hẳn thế, mặc dầu khi Geraci đón anh ta ở sân bay Fredo nói rằng anh ta sẽ không để lỡ cơ hội, vì bất kỳ chuyện gì, để tỏ bày kính ý với bác Clemenza thân thiết mà anh rất mực quí mến ngay từ khi còn nhỏ.
Trên đường đến tang lễ, trong một cơn bão tuyết, Fredo Corleone và Nick Geraci dừng lại để tản bộ qua Vườn Bách thảo Brooklyn. Đây từng là nơi chốn yêu thích của Tessio để bàn công việc và cũng đã trở thành nơi ưa thích của Geraci. Ở đây không bao giờ quá đông người, nhất là vào ngày thường, để trở thành khó nói chuyện riêng. Ưu điểm nữa là, ở đây không sợ bị nghe lén.
Tuyết rơi thành những bông ẩm ướt, đường kính cả bốn inches hoặc hơn. Vườn Đá tảng nhìn giống như bề mặt gồ ghề lồi lõm của mặt trăng. Lẽo đẽo theo sau với một khoảng cách khá xa, đủ ngoài tầm nghe, là bốn thuộc hạ của Geraci gồm Momo Con Gián, Eddie Paradise và hai anh chàng mới đến từ Sicily, rất hăng hái lập công để lấy lòng tin của chủ nên luôn sẵn sàng làm bất kỳ chuyện gì được sai bảo. Hai người khác, Tommy Neri, đi theo Fredo, và tài xế của Geraci, Donnie Bags, ở lại coi xe.
“Theo những gì tôi nghe,” Fredo nói,” đó là cơn đột quị tim của Pete không phải là đột quị tim như y học định nghĩa.”
“Giải phẫu tử thi bảo là đột quị tim mà,” Geraci nói. “Làm cho ai đó có được cơn đột quị tim? Ôi lạy Chúa! Ai mà giỏi quá vậy? Biết tôi nghĩ gì không? Người ta xem Tivi nhiều quá nên đầu óc bị đầu độc nặng rồi. Không có ý xúc phạm đâu nhé.”
“Có cũng chả lấy,” Fredo nói. “hơn nữa là, không chừng bạn nói đúng đấy.” Lời xầm xì được loan truyền nhiều nhất đó là những kẻ nói rằng họ đã kéo Clemenza ra khỏi vĩ nướng thực ra là chính họ đã đẩy ông ta ngã sấp mặt trên đó, rằng những kẻ đó đã mưu đồ quay sống ông ta và đốt cháy luôn phòng ăn, nhưng họ đã gặp may: đúng lúc đó ông ta lên cơn đột quị tim và thế là mọi chuyện được thu xếp theo hướng mới mà họ không phải tốn công sức gì nhiều. Có những người cả bên trong lẫn bên ngoài binh đoàn của ông ta bị nghi ngờ vụ mưu sát, nếu quả thực có vụ mưu sát, một chủ đề hiện đang được tranh luận rộng rãi nhưng không công khai lớn tiếng mà bằng những lời xì xầm.
Điều đó cũng không ngăn cản những lời xì xầm khác đang túa ra khắp bốn phương. Nhiều người dường như nghĩ rằng Clemenza bị tay đầu sỏ Do thái Hyman Roth mưu sát, nếu chỉ vì Roth đang trong quá trình thương lượng với Michael Corleone để kiểm soát thế giới ngầm ở Cuba. Bộ sậu Chicago của Louie Russo cũng không thể bị loại trừ. Nếu là một vụ mưu sát, Geraci sẽ đánh cá vào đám Anh em Rosato, những phần tử gian giảo trong binh đoàn của Clemenza có quan hệ lén lút với Don Rico Tattaglia. Nói là nói thế, chứ cả lưỡi dao phẫu thuật của Ockham lẫn chế độ ăn kiêng của Clemenza đều chỉ ra một vụ đột quị tim không ngụy trang, không chế tác. Cuộc mổ tử thi khám nghiệm cho thấy trái tim của ông ta gấp đôi kích thước trái tim người thường.
“Hagen nói anh ta nghĩ rằng tất cả các lời đồn đều lố bịch.” Fredo nói. “Ông Trùm nói gì?”Geraci hỏi.
“Mike đồng ý với Hagen,” Fredo nói. “Tôi đã đích thân trao đổi riêng với chú ấy về chuyện này rồi.” Anh ta nhún nhẩy trên đôi chân khi nói điều này.
Một kẻ thông thái nửa mùa về tâm lí con người cũng có thể đoán ra rằng đây là một lời nói dối, mặc dầu Geraci không cần phải đoán. Tay vệ sĩ trưởng của Fredo trước kia vẫn hớt tóc cho Geraci. Mọi người vẫn gọi anh ta là Figaro (theo tên chàng thợ cạo trong vở kịch danh tiếng Le Barbier de Séville của Beaumarchais). Người anh em họ của Figaro là một thợ hàn và chuyên viên làm giả - một thuộc hạ của Geraci chuyên chế tác ra những khoảng không gian chứa hàng trong các ô-tô và xe tải để chuyên chở hàng cấm từ các bến tàu ở Jersey. Theo Figaro và người anh em họ kia thì Fredo và Michael, kể từ sau đám cưới của cô cháu Francesca, chỉ còn chào hỏi chiếu lệ khi gặp mặt nhau mà thôi chứ chẳng còn thấy trao đổi với nhau gì hơn.
Fredo rùng mình hầu như thành cơn co giật. Anh ta đã về sống ở miền Tây trong mười hai năm và nói rằng mình không chịu lạnh nỗi nữa. Nói nghe thấy thương! Nếu anh ta muốn trải nghiệm cái lạnh thực sự, anh ta nên thỉnh thoảng đáp chuyến xe lửa đến Cleveland. Nhưng thấy tội nghiệp, Geraci dắt anh ta vào một nhà kính đầy hoa lan đang nở rộ và một đoàn Nữ Hướng đạo sinh.
“Bà cụ thế nào?”Geraci hỏi thăm. “Sức khỏe cụ khá không?”
“Cụ cố chấp lắm. Việc dời chỗ quá là khó chấp nhận, về phương diện tâm lí đối với cụ. Chỗ ở dành cho cụ ở Tahoe đẹp hơn gấp ngàn lần so với căn nhà cũ, nhưng hai cụ đã cùng nhau xây căn nhà đó. Biết bao là kỷ niệm nên cụ chẳng muốn dời đi.”
“Cụ bịn rịn với ngôi nhà đầy ắp kỷ niệm cũng là phải thôi,” Geraci nói, “nhưng việc thay đổi quang cảnh rất có thể đem lại nhiều điều tốt cho cụ.”
“Chưa kể là khí hậu ấm áp hơn sẽ tốt hơn cho người già,” Fredo nói. “Trước nay tôi chưa từng thấy vườn cam nào,” anh chỉ vào khu vườn cam phía kia.
Đám Nữ Hướng đạo sinh rời đi và hai người được riêng tư với nhau trong nhà kính.
“Mike thực sự muốn đến,” Fredo nói, “nhưng chú ấy quá bận với việc lớn. Chú ấy yêu Pete như người bác ruột của mình. Có Trời chứng giám, chúng tôi đều thế.”
Geraci gật đầu, cố giữ một khuôn mặt bình thản, vô cảm. “Tôi chắc là Ông Trùm biết điều gì là tốt nhất.” Geraci giả định rằng lí do thực sự khiến Michael không đến viếng tang một người thân thiết với gia đình đến thế đó là do anh ta không muốn bị đám phóng viên ở New York hay đám FBI thấy mặt ở đám tang này. Cái tật muốn trở thành hợp pháp một cách nửa nạc nửa mỡ của anh ta đã vượt quá lòng trung thành đối với người bạn cố cựu của cha mình, một người mà hình như anh ta cũng yêu thương trong mức độ mà anh ta còn có khả năng yêu thương hay bất kỳ cảm xúc nào khác. “Đại sự gì cơ chứ?” Geraci tỏ vẻ tò mò.
“Nói thực với cậu là,” Fredo nói,” mình cũng không biết gì nhiều về chuyện đó.”
Điều đó có lẽ đúng. Nhưng Geraci biết rõ. Michael và Roth dường như không ý thức rằng những cuộc thương lượng của họ nhằm kiểm soát Cuba sẽ chẳng được điểm nào vì chính quyền Batista sẽ sụp đổ, chẳng bao lâu nữa, và chẳng có tầm quan trọng thực sự nào khác hơn là làm cho họ trở thành những răng bánh xe trong một guồng máy lớn hơn bao gồm một liên minh những Gia đình Trung Tây, do Chicago và Cleveland lãnh đạo. Louie Russo có một giải pháp cần bàn bạc với những kẻ nổi loạn. Ngay cả nếu Batista, bằng cách nào đó vẫn còn giữ được quyền lực, thì nhược điểm của Fredo cũng có thể được sử dụng để khiến cho Roth và Michael hục hặc với nhau. Tất cả những gì còn lại từ giải pháp của họ chỉ là chính giải pháp mà thôi còn những điều khoản của nó thì Russo và các cộng sự của lão ta đã chuẩn bị đầy đủ để đảm nhận.
Geraci gật đầu hướng về phía cửa chính. Họ phải tiếp tục di chuyển.
Anh cho Fredo thông tin mới nhất về dự án mà họ gọi là Colma Miền Đông.
Anh sẽ bàn bạc về vấn đề đất đai ở Jersey với nhà Straccis. Anh có một nhân vật đáng nể, một con người không thể nối kết với gia đình Corleone, vị này có một hợp đồng về một phần đất sình lầy rất lớn. Lại nữa, bởi vì Geraci đã chuyên chở phần lớn heroin từ Sicily đến giữa những tảng đá cẩm thạch quá nặng để cho các thanh tra hải quan có thể chuyển dịch để khám xét, cho nên chuyện đi vào ngành cắt đá sẽ là một việc ngon ơ..
“Còn về phía anh thì sao?”
“Chuyện đó như lấy đồ trong túi thôi. Tôi và Mike chỉ cần ngồi lại với nhau và mổ xẻ một số tình tiết.”
“Thế quí vị chưa làm điều ấy à?”Geraci nói, làm ra vẻ ngạc nhiên. “Bởi vì đối với chuyện này tôi chỉ tham gia đến mức nào thôi. Những thứ sắc lệnh, qui định vv... không phải là những lãnh vực của luật pháp mà tôi rành. Tôi chỉ biết nên hỏi ai, làm sao cho mọi chuyện quay tròn, nhưng trước tiên anh phải có được sự chấp thuận của Ông Trùm. Những chính trị gia, xin nói lại, do ông ấy giựt dây, chứ tôi làm gì đủ sức. Còn có vấn đề công chúng có thể sẽ phản ứng với chuyện này thế nào và làm sao để bán vụ này cho họ. Làm sao để giữ cho vụ này không bị bỏ phiếu chống vv... Fredo à, tôi tôn trọng những gì anh đang cố làm, nhưng anh có nghĩ rằng nếu như Ông Trùm cho rằng những vấn đề này dễ dàng giải quyết, có lẽ chúng ta đã sẵn sàng tiến tới?”
“Không phải thế. Vấn đề là hoạch định thời gian. Hiện nay tiêu điểm của Mike đang hướng về những chuyện khác. Tuy vậy nếu biết anh cũng xuống thuyền, điều ấy sẽ có tác dụng. Theo cách suy nghĩ của Mike, tôi và bạn thật thích hợp cho công việc như thế này. Anh ruột của chú ấy và người mà chú ấy có ý coi trọng nhất.”
Geraci đặt bàn tay to tướng của mình lên vai Fredo. “Mike chẳng bao giờ nói điều đó, Fredo à.” Đó là một biểu lộ thiếu tôn kính, một nguy cơ có tính toán, nhưng tất nhiên là Geraci có lí.
“Tôi có nói là chú ấy nói thế đâu?” Fredo nói. “Tôi chỉ nói ra cách chú ấy suy nghĩ thế nào thôi.”
“Tôi chỉ là một anh chàng tỉnh lẻ xứ Cleveland.” Geraci siết chặt móng vuốt; Fredo nao núng chùn bước. “Tôi làm những gì tôi được sai bảo, điều hành những việc được giao, khuếch trương sự giàu có để mọi người cùng hưởng. Chỗ này chỗ kia tôi nhìn thấy cơ hôi và tôi nhanh tay nắm bắt. Nhưng đừng biến tôi thành cái gì hơn là con người mà tôi đang là. Tôi cũng không cùng xuống thuyền. Quí vị yêu cầu tôi nhìn vào một số việc và tôi nhìn. Chấm hết. Giữa chúng ta thế là rõ chứ?”
Fredo gật đầu. Geraci buông vai anh ta ra. Họ lại bắt đầu tản bộ. Mặt trời ló dạng nhưng tuyết vẫn tiếp tục rơi.
“Tôi ghét hiện tượng này quá,” Fredo nói. “Mặt trời vẫn chiếu và tuyết vẫn rơi. Quả là phản tự nhiên. Giống như bom rơi xuống như mưa và thế giới trở thành quái dị trước mắt chúng ta.”
“Tôi cần rõ ràng về chuyện khác hơn, Fredo à,” Geraci nói. “Tôi không muốn vướng vào giữa những công việc giữa anh và em anh.”
“Giữa tôi và em tôi, mọi chuyện đều ổn cả.”
“Được hiểu là thế. Tôi không đứng về bên nào. Trong bất kỳ trường hợp nào.”
“Không có bên nào phải theo cả. Xem nào. Chúng tôi ở cùng phía về mọi chuyện. Bất kì ai nói chuyện khác biệt họ đều không biết tôi. Họ đều không biết Mike.”
“Tôi nghĩ bạn thực sự phản kháng quá nhiều đấy.” “Là cái quái gì vậy?”
Geraci đưa ngón tay cái lên hướng về nơi từ đó họ đến. “Shakespeare. Cái vườn đàng kia làm tôi nghĩ đến câu đó. Bây giờ anh đang là một diễn viên, Fredo à. Có lẽ anh nên học mấy thứ đó.”
“Đừng có mà lên lớp với tôi, thưa Ông -chỉ -là -dân -tỉnh -lẻ -từ -Cleveland. Ông nghĩ ông rành văn chương chữ nghĩa hơn tôi đấy à?”
“Thư giãn nào, ông anh,” Geraci vội đấu dịu. “Tôi đâu có nghĩ gì. Chỉ là do Shakespeare thoáng qua đầu óc tôi vậy thôi.”
“Tôi đã từng xem kịch Shakespeare rồi. Ngay cả kịch Shakespeare diễn bằng tiếng Ý nữa cơ đấy! Đừng có làm tài lanh qua mặt tôi về cái ông Sa -cờ -ếch -pờ -a -rờ nữa nhé!”
“Là những vở nào vậy?”
“Tôi chẳng còn nhớ là những vở nào, dẹp đi. Anh là cái con mẹ gì, hở ông Giáo -sư - Anh -văn -cà - chớn -chống -xâm -lăng? Đừng có làm thầy đời dạy tôi phải học cái gì, phải đọc cái gì. Học cũng tốt, đéo cần học càng tốt hơn! Có vô khối chuyện tôi biết đang diễn ra mà anh lại mù tịt, rồi sao? Tôi chẳng rỗi hơi đâu ngồi chết dí nơi bàn giấy, hút ly trà đá đường và lên danh sách tất cả những vở kịch mà tôi từng xem. Tôi từng xem kịch nhiều rồi. Được chưa, anh chàng tài lanh theo cái kiểu lanh chanh? Vâng. Những vở kịch. Vô số kể là nhiều!”
“Vâng, tốt lắm,” Geraci xoa dịu.
Họ tiếp tục tản bộ. Anh để cho Fredo có thời gian để nguội xuống.
“Xem kìa!” cuối cùng Geraci lên tiếng. “Tôi hay hồi hộp và dễ bực mình xin anh hiểu cho và lượng thứ. Tôi không thích đi đàng sau lưng Michael cho dầu là để đi đái.”
“Đừng bận tâm về chuyện đó. Đại sự mà chúng tôi đang theo đuổi đúng là quá lớn khiến cho không một ai còn chú tâm đến những việc lặt vặt nữa đâu.”
Nếu Fredo thực sự tin như thế, thì chắc chắn là anh ta không biết bản chất người anh em mình.
“Vấn đề với Mike,” Fredo nói,” chú ấy thông minh tài giỏi nhưng chú ấy không đắc nhân tâm. Chú ấy không hiểu rằng người ta muốn làm những việc cho bản thân họ, hay tạo ra chuyện này chuyện kia. Tôi chỉ muốn là có cái gì đó của riêng tôi. Di sản của tôi, nếu bạn muốn gọi là thế. Nếu bạn không cảm
nhận theo cùng cách -”
“Chuyện này chẳng đưa chúng ta đến đâu cả, Fredo à. Tôi đã nói những gì tôi phải nói.” Geraci đã có lí. Fredo là một con người dịu dàng, khả ái nhưng khá ngốc nghếch để tin tất cả những gì anh ta nói và vô tình phản bội anh em mình mà không ý thức trọn vẹn những gì mình đã làm. Đây là một thời điểm đáng buồn. Dầu gì đi nữa, anh cũng thực sự mến Fredo. “bước tiếp theo là một phần trăm giữa anh và Mike. Hết chuyện.”
Fredo nhún vai rồi nhìn xuống đôi giày đế phẳng của mình. “Tôi sẽ kể cho bạn nghe chuyện gì,” anh ta nói. “Những đôi giày này hẳn là không thích hợp cho chuyện này.”
“Chắc là đã làm hỏng đôi giày cao -bồi của anh,” Geraci nói. “Giày cao -bồi nào?”
“Tôi nghĩ mọi chàng trai ở đó đều mang giày cao -bồi, súng lục hai ba khẩu và bắn tứ lung tung vào xe cộ và các chú chó con tội nghiệp, có đúng thế không?”
Fredo bật cười lớn. Khi bị người ta trêu chọc đùa chơi anh chàng cũng sẵn lòng hỉ hả đùa theo chứ không hề nổi cáu; đây lại thêm một bằng chứng chàng ta thực sự là con người xuề xòa dễ mến. Buồn thay khi phải lợi dụng chàng ta như quân tốt đen trong toàn bộ mưu đồ sắp được tiến hành này. “Nếu có bao giờ cần bắn nát hai chiếc xe, thì chính là hai chiếc xe đó.” Fredo nói. “Chỉ tội nghiệp cho chú chó con bị tai bay vạ gió một cách hơi... lãng xẹt!”
“Có đúng thực là phát đạn làm chú bay mất đầu?”
Fredo nhướng đôi mắt lên tỏ ý ngạc nhiên và hối tiếc. “Sạch sẽ luôn. Nếu cố tình nhắm có lẽ cả triệu phát bạn mới lặp lại một cú chính xác như thế.”
“Chúng ta cần đi bây giờ,” Geraci nói, chỉ về chỗ họ đậu xe. “Chuyện này tôi không thể để trễ được.” “Chúng ta giống nhau nhiều mặt đấy,” Fredo nói, “bạn biết chứ?”
“Tôi coi đó là một lời khen,” Geraci nói, vòng một cánh tay quanh Fredo, vỗ vỗ vào chàng ta một cách vui vẻ, kiểu anh em bạn bè thân.
Họ đi qua một cầu gỗ nhỏ bắc ngang một ao nước đóng băng.
“Anh nên thưởng ngoạn cảnh trí nơi này vào mùa xuân,” Geraci nói. “Hoa anh đào nở rộ, toàn một màu hồng tươi, đẹp đến khó tin.”
“Chắc là tôi sẽ.”
“Anh biết là,” Geraci nói,” Tôi vẫn luôn muốn hỏi anh vài điều.” “Bất cứ điều gì bạn muốn.”
“Nếu thấy tôi lạc đề, anh cứ cho tôi biết, nhưng những trách nhiệm của anh, trong tư cách sotto capo, chính xác ra, là gì? Mike có xác định với anh chúng là gì không?”
“Anh nghiêm túc đấy chứ? Anh đang nói về chuyện gì vậy? Anh đang hỏi tôi về chuyện gì vậy?”
“Bởi vì tôi không nghĩ rằng chuyện đó hiển nhiên với bất kỳ người nào. Với nhiều người, và ở đây tôi thú nhận rằng điều tôi thực sự muốn nói là với tôi, nhưng không chỉ riêng với tôi, không có ý xúc phạm đâu nhé, nhưng dường như tước hiệu đó chỉ có tính tượng trưng.”
“Chỉ có tính tượng trưng? Anh đang nói cái quái gì thế, tượng trưng? Tôi có hàng lố những việc khác nhau phải làm. Làm thế nào mà anh lại không hiểu rằng có biết bao nhiêu chuyện tôi không thể nói.”
“Điều đó thì tôi hiểu. Có điều là -”
“Tôi tưởng tượng là, với chuyện Pete mất đi, thì chắc là tôi sẽ đi cùng với Mike đến cuộc họp những người đứng đầu của mọi Gia đình, ở Thượng New York.”
Tôi tưởng tượng. Điều này có nghĩa, tất nhiên rồi, là anh chàng chẳng có ý tưởng rõ ràng nào. Đây là một chuyện gây sốc và nhạy cảm vì cả hai lí do, một là vì Pete vẫn còn chưa đi vào lòng đất và bởi vì đây không phải là đề tài tranh luận mà Fredo nên bàn bạc với bất kỳ ai ngoài người em ruột của mình.
“Có điều là quá nhiều chuyện liên quan đến anh,” Geraci nói, “lại phơi bày hết trước công chúng.”
“Xem nào. Chỉ là những phần vụn vặt. Một sô truyền hình địa phương nhỏ. Có gì đâu. Nhằm nhò gì ba cái chuyện lẻ tẻ đó, không chừng còn có ích nữa là khác.”
“Tôi không phản đối,” Geraci nói. “Tôi thấy được giá trị của chuyện đó đối với tổ chức nếu như mục tiêu duy nhất là thoát ra khỏi bất kỳ công cuộc làm ăn nào có thể bị coi là tội ác, để không gây hại đến nạn nhân nào, để trở thành hợp pháp vv... Nhưng còn có những phần khác của công việc cần xem xét.”
Họ ngồi vào xe lại.
“Đừng lo về bất kỳ chuyện gì,” Fredo nói. “Tôi và Mike sẽ bàn thảo các chi tiết sau.”
Điều mà Nick Geraci muốn biết là thế này: Nếu Michael muốn tổ chức trở nên giống hơn với một tổng công ty, lớn hơn cỡ General Motors, kiểm soát được cả các vị tổng thống lẫn các nhà lãnh đạo độc tài hay các ông vua chuyên chế, vậy thì tại sao lại điều hành nó giống như một tiệm bách hóa ở góc phố? Corleone & Các con. Anh em nhà Corleone. Khi Vito Corleone bị bắn, mất năng lực chỉ huy, ai đã nắm lấy quyền lực? Không phải Tessio, phụ tá khôn ngoan và kinh nghiệm nhất của Vito. Mà là Sonny,
một kẻ ngang bướng, dữ dội. Tại sao? Bởi vì anh ta là một Corleone. Fredo thì quá yêu đuối cho bất kỳ trọng trách nào, vậy mà mặc dầu thế, dầu chỉ mang tính tượng trưng hay không, Michael đã cử kẻ vô tài bất chí đó làm phó súy. Hagen là consigliere ngay cả khi anh ta được giả định là không. Đó là tayconsigliere duy nhất trong xứ này không phải gốc Ý. Tại sao? Bởi vì Michael lớn lên trong cùng căn nhà với anh ta. Bản thân Michael rất đa tài đa năng nhưng cuối cùng anh ta lại trở thành trò cười lớn nhất. Vito đã không thèm hỏi ý kiến các caporegimes của mình, chọn Mike làm Ông Trùm - một kẻ chưa từng kiếm được xu nào cho bất kỳ ai, chưa bao giờ chỉ huy một đám người nào, chưa bao giờ tự chứng tỏ điều gì ngoài cái đêm anh ta hạ hai tay nọ ở nhà hàng (mà tình tiết của kịch bản đã được sắp xếp bởi Clemenza, con người tài ba, dạn dày trận mạc). Trước nay chỉ có ba người từng được khai tâm vào gia đình Corleone mà không phải trước tiên tự chứng tỏ là những kẻ làm được việc. Vâng, đó là Anh em nhà Corleone.
Và bây giờ toàn bộ tổ chức nằm dưới quyền kiểm soát của một kẻ chưa từng làm nên công trạng gì nhưng lại ưa nghĩ ra những tư tưởng to đùng và ra lệnh cho thuộc hạ chém giết lung tung với cuồng vọng nhất thống giang hồ dưới cái nền hòa bình Siciliana do mình tạo ra. Vâng, đúng là y ta mưu lược tài ba đấy nhưng bất kỳ ai trong số những người tầm cỡ như Sally Tessio, Nick Geraci, và có thể cả Tom Hagen nữa lại chẳng nhận ra rằng, bao lâu mà Michael nghĩ rằng mình thông minh tài giỏi hơn mọi người khác, vận mệnh của toàn bộ tổ chức chỉ còn phó mặc cho cái ngã mạn của hắn ta. Nhưng với những ai có chút ý nghĩ rằng mình cũng là kẻ trượng phu đứng trong trời đất thì có chịu xuôi tay phó thác vận mệnh mình cho sự tùy hứng của kẻ khác chăng?
Đúng: Geraci khó mà cho phép mình nghĩ những điều này trước khi anh ta biết được rằng Michael Corleone đã âm mưu thí mạng mình để triệt hạ các đối thủ của hắn ta. Tuy thế. Điều ấy không có nghĩa là anh ta nghĩ sai.
Mặc dầu không ai có thể biết, vào thời điểm ấy, rằng đám tang của Pete Clemenza là đám sau cùng trong những tang lễ lớn của Mafia. Không khí bên trong Đại giáo đường Thánh Patrick hầu như không thở nổi vì dày dặc mùi hương của hàng vạn bông hoa trải từ trên bàn thờ và chảy tràn xuống các cánh của điện thờ, phô trương một cách không che giấu hơn bất kỳ đám tang lớn nào sau đó. Ngồi nơi các ghế dài có tựa để tiễn đưa lần cuối người đã khuất là hàng tá các vị thẩm phán, doanh nhân và chính trị gia. Cho đến ngày này, các ca sĩ và những nghệ sĩ khác trong ngành giải trí vẫn xuất hiện ở những tang lễ như thế nhưng chưa bao giờ với con số đông đảo như trong tang lễ Clemenza. Bất cứ ai rành chuyện
-và cho đến nay vẫn còn rất ít người như thế - có thể đã quét qua đám đông những người đưa tang và liên kết với nhau thành một đội toàn ngôi sao khá là ấn tượng gồm những tay có máu mặt của New York và những nhân vật nặng kí ở bên ngoài, kể cả từ Sicily. Sẽ không bao giờ một Ông Trùm còn dự đám tang một thành viên của Gia đình khác. Sẽ không bao giờ còn có sự hiện diện của nhân viên công lực đông đảo đến mức độ ấy. Và chỉ thêm một lần nữa thôi mà nhiều khuôn mặt cao cấp của La Cosa Nostra lại qui tụ đông đảo đến thế tại cùng một nơi chốn. Tất cả những chuyện này, đối với một nhà nhập khẩu dầu ô -liu vốn thường lẩn tránh sự chú ý của đám đông và ít biết những nhân vật danh tiếng lẫy lừng đã tụ tập để tiễn đưa ông, quả cũng hơi khác thường. Nhân vật nổi tiếng nhất mà ông ta biết rõ
-Johnny Fontane - thì lại không có mặt. Lại thêm một điều hơi khác thường.
Nick và Charlotte Geraci ngồi ở chiếc ghế dài ngay sau Sal Narducci Cười ngất, vợ ông ta, và Buddy,
con Narducci, làm việc ở trung tâm mua sắm cùng với Ray Clemenza - giống như khách sạn Lâu Đài Trên Cát, là một doanh nghiệp hoàn toàn hợp pháp trong đó các phần tử của hai tổ chức Corleone và Forlanza là những nhà đầu tư hợp pháp. Sal quay lại phía sau, vươn qua lưng dựa của chiếc ghế để ôm Geraci một hồi lâu, trông chừng thắm thiết lắm. Thông qua bài thuyết giáo và nhiều lời tán dương, ở mỗi khoảng lặng, Sal Cười ngất - như một nét đặc trưng trong tính cách của ông ta - lẩm bẩm lặp lại mấy lời cuối của người phát ngôn. Charlotte chỉ biết sơ về Clemenza, nhưng bài thuyết giáo về ông cũng làm nàng cảm động.
Sau lễ phụng vụ, Sal Cười ngất quay lại đối mặt vợ chồng Geracis, nước mắt ràn rụa. “Chết trẻ thế,” ông ta than thở. “Quả là một bi kịch.”
Nick Geraci gật đầu một cách trang nghiêm như bất kỳ người nào đang dự lễ tang cũng phải làm thế (mặc dầu trong lòng chàng cười thầm và rủa lão này khéo vẽ chuyện. Bảy mươi tuổi chết mà còn Chết trẻ thế. Bi kịch. Nghe phường tuồng quá. Mà không chừng nước mắt của lão này rất có thể là... nước mắt cá sấu lắm đây. Ai chớ lão này lá mặt lá trái đáng nghi lắm. Nội cái chuyện lão từng âm mưu cho ta rớt máy bay banh xác giờ thấy ta vẫn sống nhăn, thế mà lão lại ôm ta thật lâu ra vẻ ‘tình thương mến thương’ lắm lắm đủ biết lão này gian manh phản trắc khôn lường rồi. Nhưng nay ta đã biết tỏng tim đen nhà ngươi rồi mà ngươi còn dở trò, ờ thì ta cũng cứ để cho ngươi tưởng ta ngu si chẳng biết gì đi, nhưng... hẵng đợi đấy!).
Khi giọng ca nữ soprano từ Nhà hát Metropolitan Opera vang lên bài “Kính mừng Maria” Charlotte làm dấu thánh giá và quay mặt về phía sau nhà thờ. Hai cánh cửa khổng lồ bằng gỗ sồi mở ra. Những người khiêng quan tài bắt đầu bước xuống các bậc thềm. Quan tài bằng gỗ hồng mộc của Clemenza biến mất dần trong làn tuyết rơi dày.
Bố Già Trở Lại! Bố Già Trở Lại! - Mark Winegardner Bố Già Trở Lại!