Chương Kết
au bao nhiêu chuyện dồn dập xảy ra đến bây giờ khi nghĩ lại Nhã Yên còn sững sờ. Vậy là linh cảm trước đây của Nhã Yên hoàn toàn chính xác. Hải Yến là con ruột của bà Thanh và ông Luật. Theo lời ông Luật kể thì trước đây giữa ông và bà Thanh có một sự hiểu lầm nên ông đã bỏ nhà ra đi. Bà Thanh sau khi tìm hiểu biết mình là người có lỗi nên đã quyết định gởi đứa con gái lại cho ông bà Trần Vĩnh và đi tìm chồng. Trong một lần tìm kiếm không kết quả, bà Thanh đã nhảy từ trên xe xuống đường để tự tử nhưng người ta đã đưa bà bào bệnh viện cứu chữa. Và cũng chính từ đó bà đã mất một phần trí nhớ. Rồi mới đây trong một dịp tình cờ, ông Luật đã gặp lại bà Thanh đang đi lang thang. Thế là ông mang bà về nhà, hai vợ chồng quyết định tìm gặp ông Trần Vĩnh.
Sự thật bà Thanh có tên là Hằng. Trần Thị Mỹ Hằng. Thanh chỉ là một cái tên mà bà đã nghĩ ra khi nằm bệnh viện. Còn Hải Yến là tên do ông bà Trần Vĩnh đặt. Tên thật của cô là Phù Dung. Lê Trần Phù Dung. Nhã Yên tưởng tượng đến gương mặt Hải Yến khi biết được sự thật này. Hẳn chị ấy sẽ ray rứt mãi về những gì mình đã nói lúc sáng với bà Thanh và ông Luật. Chuyện đời thường như thế. Oái oăm và cay nghiệt.
Reng... reng - chuông điện thoại reo, Nhã Yên vội vàng nhấc máy. Bên kia đầu dây là giọng Hải Yến, Nhã Yên thoáng cau mày.
- Tất cả những yêu cầu của chị chúng tôi đều đáp ứng. Giờ chị còn muốn gì nữa?... Nhã Yên nói.
- Nhã Yên, hãy bình tĩnh nghe tôi nói đây! Những gì đã gây ra ở nhà cô khi về rồi tôi thấy mình sai, hoàn toàn sai. Chúng ta đã lầm Nhã Yên à, có cả cô nữa. Tôi nói năng lung tung quá phải không? Rất tiếc là tôi không thể nói nhiều hơn trong điện thoại được - Nhã Yên, cô còn nghe tôi đó chứ? Có một điều rất khó giải thích bằng lời... Ba giờ chiều nay, cô hãy đến quán "Phượng Các" Số... Đường... Đến đó cô sẽ hiểu tất cả... Nhớ nhe?...
Bên kia đầu dây Hải Yến đã gác máy. Nhã Yên khẽ cau đôi mày thanh tú. Có chuyện gì mà Hải Yến có vẻ gấp gáp vậy? Lại một trò ma mãnh nữa ư? Không, giọng nói lúc nãy của Hải Yến không dữ dội như thường ngày. "Ba giờ chiều, hãy đến quán Phượng Các, đến đó cô sẽ hiểu tất cả". Ba giờ? Nhã Yên nhìn đồng hồ. Mới một giờ hơn. Ta có nên đến đó theo lời Hải Yến không nhỉ? Hay là rủ Thế Hùng cùng đi. Không được, Thế Hùng thường nóng nảy, lỡ có chuyện gì...? Thôi thì một mình ta đi vậy! Biết đâu sẽ gặp được một người nào đó...
Nghĩ vậy nên mới hơn hai giờ là Nhã Yên đã ra khỏi nhà.
Quán cà phê "Phượng Các" nằm cách quốc lộ khoảng hai trăm mét. Đó là một cái quán có cách bài trí khá đẹp với nhiều cây cảnh lạ mắt. Điểm đặc biệt ở đây là nhạc rất hay.
Nhã Yên chọn cho mình một bàn trống đặt cạnh chậu thiên tuế. Ở đây cô có thể nhìn thấy những người từ ngoài vào mà không hề bị phát hiện.
Nhã Yên nhìn đồng hồ, còn những mười phút nữa mới đến giờ hẹn. Nhã Yên gọi một ly cam và yên lặng chờ đợi...
"... Ta ngắt đi một cụm hoa thạch thảo...
Em nhớ cho màu thu đã chết rồi.
Mùa thu đã chết... "
Bản nhạc êm nhẹ phát ra từ cassette làm Nhã Yên nhớ Hạo Thiên da diết. Anh đi Nha Trang tính đến nay đã được tám ngày... Nhã Yên chợt nhớ đến chữ ký của mình trong tờ "cam kế" lúc sáng của Hải Yến mà thấy buồn cười. Hải Yến đã bày ra trò hết sức trẻ con còn mình thì cũng chẳng lấy gì làm người lớn. Hải Yến yêu Hạo Thiên một cách mù quáng, để rồi tự hành hẹ mình và hạnh hạ người khác.
Đang nghĩ tới đó thì một cô gái ăn mặc thật sang trọng từ ngoài đi vào làm Nhã Yên như bị cuốn hút. Cô ta có gương mặt đẹp thanh lịch như một cô gái nước ngoài.
Sau khi đưa mắt nhìn chung quanh, cô gái chọn cho mình một chỗ ngồi khá lý tưởng cách chỗ Nhã Yên khoảng mười mét. Cô gái chống tay lên cằm, mắt nhìn về hướng ra vào như có ý chờ ai đó.
Ba giờ, rồi ba giờ năm phút Nhã Yên vẫn chưa thấy gì lạ. Hay là Hải Yến trêu mình đây? Nếu như vậy thì cũng chẳng sao vì ít ra nhờ Hải Yến mà Nhã Yên biết thêm về cà phê nhạc ở đây. Ba giờ mười lăm phút, một người đàn ông cao lớn xuất hiện làm mắt Nhã Yên vụt sáng. Hạo Thiên đó ư? Ôi! Vậy là anh đã về đến Sài Gòn. Cảm ơn Hải Yến đã dành cho ta một món quà bất ngờ. Nhưng Nhã Yên chưa kịp đứng dậy thì cô gái kia đã nhảy chân sáo đến ôm ngang eo anh nũng nịu gì đó. Cô gái ấy là ai vậy? Một người bạn, một người thân, một cô em gái? Rất có thể lắm chứ vì thái độ như thế đâu nhất thiết phải là người tình. Hạo Thiên và cô gái cùng ngồi xuống ghế. Thật bất ngờ, Hạo Thiên choàng tay qua vai cô gái kéo cô ta ngả vào vai anh và cúi xuống... Nhã Yên bật dậy. Cô không còn giữ được bình thản nữa... Mắt mở to, những giọt nước mắt lăn ra từ khóe mắt. "Nhã Yên mi đừng tin, đừng tin, đó chỉ là một cử chỉ thân mật bình thường thôi mà... "
Cô gái vẫn chưa rời khỏi vai Hạo Thiên. Anh năng cằm cô gái lên và đặt môi mình lên môi cô gái.
Chỉ đến lúc này Nhã Yên mới bị quật ngã. Bị ngã thật sự. Cô cắn nhẹ môi, để những giọt nước mắt lăn xuống má. Trái tim đau nhói.
- Chị làm sao vậy? Có cần tôi giúp gì không?
Một cô gái hầu bàn thấy Nhã Yên như vậy hỏi.
- Tôi bị... đau đầu. Một lúc sẽ hết ngay thôi mà! - Nhã Yên gục mặt xuống bàn.
Một lúc sau Nhã Yên ngẩng lên. Hạo Thiên và cô gái đã biến mất từ lúc nào. Nhã Yên đứng lên thẫn thờ bước đi như người mất hồn.
Nhã Yên bỏ đi ra ngoài. Cô cố tỏ ra như bất cần, như thật bình thản, như chẳng có chuyện gì xảy ra. Cô không muốn để lộ sự yếu đuối của mình.
Nhã Yên bước thẳng lưng. Qua khỏi những chậu hoa đủ màu sắc, ra khỏi cổng. Bây giờ nước mắt mới bắt đầu rơi xuống ràn rụa cả mặt. Tới khoảng đường vắng cô để mặc cho nước mắt tuôn dài. Chảy đi, chảy đi những giọt nước mắt mà nãy giờ ta cố kềm chế. Chảy đi cho vơi bớt sầu đau. Tình yêu là thế đó, tất cả chỉ là ảo ảnh. Không lẽ tình yêu là một điều không có thật. Và một câu hỏi bỗng hiện lên trong đầu Nhã Yên làm cô xót xa không ít. Không lẽ Hải Yến đã nói đúng. Đối với Hạo Thiên, các cô gái chỉ là một trò đùa tinh quái?
Màn đêm đã bắt đầu buông xuống.
Nhã Yên lang thang trên phố, từ lúc rời khỏi quán "Phượng Các" Nhã Yên chưa về nhà. Nhã Yên ghé vào một trạm bưu điện và gọi điện về nhà. Bà Huệ Thu nghĩ là Nhã Yên đến nhà Huy Tùng ( vì thỉnh thoảng Nhã Yên cũng đến dùng cơm với cha mẹ Huy Tùng ) nên bà cũng không hỏi.
Nhã Yên lại bắt đầu một buổi lang thang. Cô đi từ con đường này sang con đường khác, dừng trước quày hàng này đến cửa tiệm nọ, đi ngang qua rạp hát, rạp xi nê. Nhã Yên đi mãi, đi mãi. Hai chân mỏi nhừ vẫn đi. Đi mà đầu óc lại quay cuồng. Ta rồi sẽ làm gì? Phản ứng ra sao? Sẽ giải quyết sự việc thế nào?
Nhã Yên vừa đi vừa nghĩ. Thực ra, Nhã Yên đã nghe nói rất nhiều về các mối quan hệ chung quanh Hạo Thiên. Có điều không hiểu sao, trong suốt giai đoạn từ quen đến yêu, Nhã Yên không hề nhớ đến điều đó. Có lẽ vì Nhã Yên chủ quan cho rằng: Đó không phải là chướng ngại cản trở con đường đến với hạnh phúc của cô. Vậy mà, bây giờ... Phải nói là từ lúc rời khỏi quán "Phượng Các" bao nhiêu niềm tin của Nhã Yên đều biến mất, tất cả lâu đài mơ ước mà bấy lâu cô ấp ủ, thêu dệt đều bị sụp đổ hoàn toàn.
Hạo Thiên đã nói dối. Anh ấy bảo rằng đi Nha Trang về anh sẽ gọi điện cho ta. Thế mà... Hạo Thiên lại đi với một cô gái khác... Hạo Thiên làm sao biết được, những ngày anh không có mặt ở thành phố này là những ngày dài nhất đối với ta. Thế mà ta nào quên được anh, ta sống trong sự thấp thỏm chờ đợi... Nhã Yên thấy Hạo Thiên không còn đáng tin cậy nữa. Anh ấy là một người thích đùa giỡn với tình yêu. Có thể Hải Yến đã nói đúng. Hạo Thiên đã từng choáng ngợp và yêu say đắm một vài cô gái nào đó để khi đạt được mục đích của mình lại lẩn trốn... Và nếu như thế thì tại sao Hạo Thiên lại đính ước với ta. Đó là điều làm Nhã Yên đau khổ nhất.
Ngay lúc nay, Nhã Yên thấy tốt nhất nên xa lánh Hạo Thiên. Nhưng nếu xa anh rồi ta sẽ sống ra sao? Một lần thất bại là một lần đau khổ? Ta chưa từng thất bại vì tình yêu bao giờ vậy thì ta làm sao đủ sức chịu đựng mọi thử thách. Ôi, tình yêu, hạnh phúc tưởng đã nằm trong tay vậy mà vẫn còn vuột mất...
Đêm đã khuya, đôi chân đã mỏi nhừ, nhìn vào đồng hồ, mười một giờ khuya. Ta và Hạo Thiên có nhiều điểm khác nhau quá. Vậy mà có lúc ta cứ tưởng có thể hòa hợp được. Có lẽ ta nên rút lui khỏi Hạo Thiên là hơn. Ta không muốn giành giật lại những mảnh vỡ. Ta phải hiểu biết một chút. Ta phải cao hơn người khác một chút.
Mỏi quá rồi không thể đi tiếp. Nhã Yên bước vào một quán cà phê. Gọi một tách thật nóng. Nhấp lấy nước đen có vị đăng đắng mà nghe tan nát cõi lòng. Làm gì bây giờ? Gọi điện cho Hạo Thiên bảo rằng ta đang ở đây ư? Không, Hạo Thiên chưa chắc đã có mặt ở nhà, mà nếu có đi nữa thì liệu anh ấy sẽ nghĩ gì? Ta cần Hạo Thiên ư? Ta sẽ không hạ thấp mình như vậy! Chỉ còn cách là gọi Thế Hùng đến đây, vừa nghĩ Nhã Yên vừa đứng dậy một cách máy móc, bước đến bên điện thoại.
Bên kia đầu dây không phải là Thế Hùng mà là giọng của bà Huệ Thu:
- Nhã Yên con đi đâu vậy? Con làm mọi người quýnh quáng lên. Đùa gì kỳ cục thế? Khuya rồi sao con không về? Con ở đâu đấy... Được rồi, có người muốn nói chuyện với con.
Ống điện thoại hình như được chuyển qua tay người khác. Rồi Nhã Yên nghe giọng lo lắng:
- Nhã Yên!
Nước mắt lập tức rơi xuống. Nhã Yên cắn môi. Sao ta hèn yếu vậy? Vừa nghe đến giọng nói của Hạo Thiên đã xúc động ngay. Nước mắt cô vẫn giọt vắn giọt dài, hai tay run lập cập. Nhã Yên cố trấn tĩnh lại.
- Nhã Yên!
Hạo Thiên gọi thêm một lần nữa, linh tính báo cho anh biết rằng đã có chuyện gì đó không hay lắm xảy ra. Hạo Thiên hối hả nói:
- Nhã Yên, em ở đâu? Anh sẽ đến đón em ngay.
- Không, không - Nhã Yên nói với nước mắt - Tôi không muốn trông thấy mặt anh nữa.
- Nhã Yên - Hạo Thiên kinh ngạc - Thế Hùng nói rằng em đi đâu đó với bạn bè. Ai vậy? Tại sao giờ em lại không muốn gặp mặt anh? Em không nhớ anh ư? Từ chiều tới giờ em ở đâu chứ?
Trời đất, những câu hỏi dồn dập làm Nhã Yên đâm bối rối.
- Hạo Thiên - Nhã Yên cắt ngang - Tôi không muốn gặp anh lúc này. Tôi cần phải suy nghĩ... Có những chuyện không thể ngờ, không thể ngờ được. Thôi, anh hãy để cho tôi yên - Nhã Yên nói lung tung - Có chuyện tôi cần phải có thời gian suy nghĩ, vì vậy tạm thời tôi không muốn gặp anh.
Hạo Thiên im lặng một lúc. Sau đó giọng anh đanh lại:
- Anh không hiểu! Nhã Yên, anh không hiểu em nói gì hết.
- Anh chỉ cần biết là tôi không muốn gặp anh. Hãy dành cho tôi một tuần. Trong tuần lễ đó xin anh đừng quấy rầy tôi... Tôi cần suy nghĩ kỹ về chuyện anh đề nghị cưới tôi. Lúc trước tôi đã vội vàng đồng ý, tôi thấy mình dại dột quá.
Giọng của Hạo Thiên cắt ngang:
- Anh muốn biết ban chiều ai đến đón em?
-...
Nhã Yên chưa biết trả lời sao thì Hạo Thiên tiếp:
- Có phải Huy Tùng không? Phải không? Trong suốt thời gian anh không gặp em, Huy Tùng đã đến chăm sóc, chiều chuộng do đó em đã nghĩ lại phải không?
Giọng của Hạo Thiên giận dữ:
- Vì vậy dù là anh mới về em vẫn khôNg muốn gặp anh, muốn suy nghĩ lại...
Nhã Yên ngẩn ra. Cô hoàn toàn bất ngờ. Vô lý thật! Nhưng rồi... một ý nghĩ thoáng qua trong đầu. Sự giận dữ của Hạo Thiên giúp Nhã Yên thực hiện ý định trả thù. Thì ra Hạo Thiên cũng biết đau khổ, biết ghen nữa đấy. Thế tại sao Hạo Thiên không nghĩ anh đã làm người khác khổ sở thế này chớ?
Nhã Yên nói, giọng lạnh lùng:
- Anh nói đúng, Huy Tùng là một chàng trai tốt, anh ấy xứng đáng hơn anh...
- Nghe này - Hạo Thiên nói như hét trong máy - Huy Tùng là người thế nào thì mặc anh ta. Anh không ngờ chỉ có hơn một tuần mà em đã quên mất anh. Được rồi, anh sẽ dành cho em một thời gian, anh sẽ không quấy rầy em. Không cần phải là một tuần mà bao lâu cũng được... Nếu em không tìm đến anh thì anh sẽ không tìm em đâu, được chứ?
Nhã Yên quay lại chỗ ngồi, tiếp tục quậy tách cà phê mà cảm thấy rã rời. Đêm đã khuya, khách đã về cả, quán sắp đóng cửa. Ta không thể ngồi mãi đây cho đến sáng. Nhã Yên thở dài, trả tiền và đi ra khỏi quán.
Đi đâu bây giờ? Phải về nhà thôi vì có lẽ bà Huệ Thu và Thế Hùng đang lo lắng. Nhà là địa điểm cuối cùng để nghỉ ngơi. Nhã Yên chợt thấy mệt mỏi vô cùng, cô chỉ ao ước có một chiếc giường để ngã vật ra đó ngủ một giấc cho thoải mái. Và quên đi, quên tất cả những muộn phiền trong cuộc sống.
Về đến trước cửa nhà, Nhã Yên tựa người vào thân cây mận, cố nghĩ ra một lý do nào đó để giải thích với mẹ nhưng tìm mãi vẫn không được một lý do chính đáng... Nhã Yên thấy nhức đầu quá. Nhã Yên cúi xuống, lấy chìa khóa mở cửa. Thôi thì mọi chuyện hãy gác lại ngày mai.
Đột nhiên trong bóng tối, có một bóng đen bước ra. Rồi một bàn tay rắn như gọng kềm nắm lấy tay Nhã Yên, nàng giật mình quay lại, bắt gặp ánh mắt thật dữ dội của Hạo Thiên. Ánh mắt ấy làm Nhã Yên muốn tắc thở. Nhã Yên chợt thấy sợ hãi, lo âu...
- Đi theo anh!
Hạo Thiên nói như ra lệnh. Nhã Yên cố rút tay mình khỏi tay Hạo Thiên nhưng không được, cô đành phải đi theo.
- Ui da, anh làm đau tay tôi rồi nè. Anh đã hứa là sẽ không quấy rầy tôi nữa kia mà?
- Hừ!
Hạo Thiên chỉ hừ nhẹ rồi kéo tay Nhã Yên đi, lúc này Nhã Yên mới thấy chiếc xe của Hạo Thiên đang nằm trong bóng tối. Hạo Thiên cố ý đậu xe nơi đây để chờ cô.
Mở cửa xe Hạo Thiên đẩy Nhã Yên vào, rồi anh vòng qua bên kia ngồi vào tay lái. Nhã Yên mệt mỏi dựa lưng ra sau. Nồi uất ức và sự mệt mỏi làm Nhã Yên không dằn được xúc động. Nước mắt bắt đầu chảy. Thật tình cô không muốn khóc trong hoàn cảnh này nhưng không hiểu sao... Có lẽ đàn bà thua đàn ông ở chỗ đó. Dù sao nước mắt cũng làm vơi đi bao sầu muộn trong lòng.
Dưới ánh đèn mờ mờ, Hạo Thiên chăm chú nhìn Nhã Yên. Anh đã nhìn thấy những giọt nước mắt. Bàn tay anh đưa lên lau nhẹ mặt Nhã Yên.
- Tại sao em khóc? Em không muốn xa anh?
Nhã Yên nhắm mắt không đáp.
- Trước đây em bảo với anh rằng Huy Tùng chỉ là bạn, là người anh thân thiết trong gia đình. Vậy mà chỉ có vài ngày mọi cái điều thay đổi - Hạo Thiên nâng cằm Nhã Yên lên lạnh lùng - Em khóc vì hắn hay vì anh?
Nhã Yên vẫn im lặng.
Đột nhiên, Nhã Yên thấy Hạo Thiên kéo cô vào lòng. Đặt môi lên môi cô - Nhã Yên giật mình vùng vẫy. Nhã Yên cố đẩy Hạo Thiên ra, mở cửa xe định bỏ chạy nhưng Hạo Thiên đã giữ cô lại được.
- Bây giờ thì em không cho tôi hôn nữa. Tôi biết tại sao rồi. Em muốn để dành cho hắn phải không? Vậy thì em cần gì phải dùng kế hoãn binh. Em phải trả lời dứt khoát ngay bây giờ không phải đợi đến một tuần nữa.
Nhã Yên nín thở. Vòng tay của Hạo Thiên mạnh quá làm cô thấy ê ẩm cả mình mẩy. Không dằn được, cô hét:
- Anh buông tôi ra, buông ra! Không có Huy Tùng nào hết anh đừng đoán mò. Chiều nay chính chị Hải Yến đà gọi điện đến cho tôi và bảo tới ngay quán cà phê "Phượng Các" và ở đó tôi đã thấy anh và một cô gái nào đó...
Nhã Yên thở hổn hển, nước mắt ràn rụa:
- Anh buông tôi ra! Anh định giết tôi à?
Cánh tay Hạo Thiên từ từ buông ra. Anh có vẻ bàng hoàng, không tin những gì vừa nghe. Rồi Hạo Thiên lại ôm lấy Nhã Yên kéo mặt cô sát lại gần. Khuôn mặt hãy còn thất thần của Nhã Yên làm anh sợ hãi.
- Nhã Yên, em hãy bình tĩnh không khéo lại ngất xỉu bây giờ?
- Vậy thì anh làm ơn mở cửa xe ra!
Hạo Thiên vội đẩy kính xe ra. Gió cuối thu lùa vào mát lạnh. Nhã Yên quay mặt đi cô không muốn nhìn thấy Hạo Thiên. Nhã Yên vẫn còn giận dữ con người hay thay đổi.
Em bảo là... em vừa đến quán Phượng Các?
Nhã Yên im lặng.
- Nghĩa là hoàn toàn không có chuyện Huy Tùng phải không? - Hạo Thiên đưa tay lân gãi đầu - Anh điên rồi, đừng chấp nhất anh. Những lúc nóng giận anh thường suy diễn theo kiểu đó.
Và Hạo Thiên nổ máy, Nhã Yên giật mình.
- Anh định làm gì vậy?
- Chúng ta đến nhà Mai Phương, cô gái mà em đã gặp lúc chiều.
- Không, tôi không đi đâu cả - Nhã Yên chụp tay lãi của Hạo Thiên trừng mắt - Tôi không giận Mai Phương mà chỉ giận anh. Anh là một người vô tình vô nghĩa, có trăng quên đèn. Tại sao anh có thể cùng một lúc yêu hai người con gái chứ hả?
Hạo Thiên im lặng nhìn Nhã Yên, rồi anh lại cho xe nổ máy.
- Anh định đi đâu nữa đó?
- Đến nhà anh! - giọng Hạo Thiên xúc dộng - Chúng ta không thể cứ ngồi trong xe cãi nhau thế này. Vả lại anh nghĩ em cũng quá mệt rồi. Em cần nghỉ ngơi và uống một thứ gì đó. Khi nào em khỏe hẳn chúng ta sè nói chuyện với nhau.
Không cần - Nhã Yên nghĩ. Tôi không cần anh lo cho tôi. Anh đã sử dụng thủ thuật để làm mềm lòng các cô gái nhẹ dạ như tôi. Không cần... Nhã Yên nói chứ khôNg phản đối. Nhã Yên ngả người ra sau nệm. Sự mệt mỏi cộng với xe lăn bánh lướt êm. Nhã Yên không còn suy nghĩ gì được nữa... Cô chỉ muốn ngủ.
Không biết bao lâu, Nhã Yên choàng tỉnh cô thấy toàn thân mình được đắp bởi chiếc áo veston của Hạo Thiên.
- Nhã Yên, em uống sữa nhé?
Nhã Yên ngồi dậy, mùi sữa nóng làm cô thấy đói. Nhã Yên đỡ lấy ly sữa và uống một hơi. Đầu óc Nhã Yên vẫn còn chập chờn. Cô định nghỉ ngơi một lúc sẽ nói chuyện thẳng thắn với Hạo Thiên, nhưng Nhã Yên không ngờ, cơn buồn ngủ kéo tới và cô đã không kềm chế được. Cái ấn tượng còn lưu lại trong trí của Nhã Yên lúc này là sau khi đặt cô nằm xuống Hạo Thiên đã hôn vào trán cô.
Nhã Yên tỉnh lại lần thứ hai khi nắng đã rực rỡ ngoài song cửa. Những chậu hoa bên ngoài cửa sổ gần như tan hết hơi sương. Nhã Yên ngồi nhổm dậy mới hay Hạo Thiên đang ngồi cạnh cô với điếu thuốc trên tay.
- Em dậy rồi à? Em đói không?
Và chẳng đợi Nhã Yên trả lời, Hạo Thiên vỗ tay ra hiệu. Một lúc sau bà Phục bước vào với một ly cà phê sữa và một tô cháo cả hai điều đang bốc khói.
Bà Phục quay sang Hạo Thiên:
- Tôi mang phần ăn của cậu vào đây luôn nhé?
Hạo Thiên lắc đầu ra dấu. Thế là dì Phục bưng lấy mâm không bước ra ngoài. Nhưng vừa tới cửa dì Phục dừng lại nói:
- Cậu uống chút gì nha, tối qua thức suốt đêm rồi còn gì?
Nhã Yên thấy bối rối. Không biết chuyện đó có thật không. Căn phòng giờ chỉ còn lại hai người.
Nhã Yên bó gối ngồi yên lặng. Cô không muốn nói gì với Hạo Thiên và không biết xử trí ra sao nữa.
- Coi như em ngủ bao nhiêu đó đã khá đủ rồi. Anh muốn chúng ta nói chuyện thẳng thắn với nhau, được chứ?
Nhã Yên không muốn nghe, nhưng cô chẳng phản đối gì.
- Trước kia, cách đây khoảng mười năm rồi. Anh có yêu một cô gái. Tên cô ta là Thảo Nguyên, cha mẹ anh phản đối. Còn Hải Yến thì như em đã từng biết, Hải Yến đã gây cho Thảo Nguyên biết bao nhiêu là điều rắc rối.
Mới đây anh đã tìm gặp Hoàng Dung và chính cô ta cho bết Thảo Nguyên chết một phần là do Hải Yến gây ra. Lúc bấy giờ Thảo Nguyên có một căn bệnh ngoài da. Hải Yến chớp ngay cơ hội này, nó thuê một jông lang băm đến và vì mê tiền ông ta đã nói theo yêu cầu của Hải Yến và cho rằng Thảo Nguyên bị bệnh phong cùi. Thảo Nguyên lên rừng ở một thời gian nhưng sau đó không chịu được vì nhớ nhà nên quyết định trở về. Lúc này Hải Yến vẫn chưa buông tha cho Thảo Nguyên. Buồn bực lẫn uất ức nên Thảo Nguyên đã uống thuốc tự vận. Sự thật Thảo Nguyên chỉ bị nấm ngoài da.
Hạo Thiên ngừng lại một lúc nhìn Nhã Yên tiếp:
- Em cần biết rõ một điều là anh không phải là một người đàn ông hoàn hảo. Mọi điều bắt nguồn từ sự ra đi của Thảo Nguyên. Những năm sau đó anh không hề sống thật với một người con gái nào cả. Vì không tìm được ở họ một tình yêu theo ý muốn. Đó chỉ là một thứ gió trăng qua đường... Cho đến khi gặp em thì anh thấy cuộc sống bắt đầu có ý nghĩa. Anh yêu em ngay từ buổi gặp đầu tiên vì hoàn toàn bị em mê hoặc. Những ngày đầu khi anh mới về nước Hải Yến rất vui, nhưng khi đoán biết anh sắp có một người con gái khác thì Hải Yến lại quay sang tấn công anh. Chính vì yêuem, muốn bảo vệ em và bảo vệ tình yêu của chúng ta anh đã tìm đủ mọi cách để lánh xa Hải Yến. Điều đó đã không thành công. Em tưởng những điều Hải Yến gây ra cho em anh không biết ư? Không đâu, anh biết tất cả. Và anh thầm cảm phục sự chịu đựng của em.
Hạo Thiên nhìn lên, mắt anh đỏ ngầu:
- Hôm nọ anh có nói với em rằng anh sẽ đi Nha Trang nhưng thực ra anh vẫn ở thành phố. Anh đã nhờ Mai Phương đóng vai người yêu của mình để nhử Hải Yến tấn công sang hướng này để em được thanh thản. Không ngờ Hải Yến đã điện thoại cho em... Màn kịch bọn anh ra sức đóng thật đạt nhằm cảnh tỉnh Hải Yến không ngờ chính em lại là khán giả.
Nhã Yên ngồi im suy nghĩ.
- Hãy hiểu anh, anh không phải là một kẻ lừa dối. Từ lâu rồi anh muốn chôn đi tất cả những dĩ vãng xấu xa để chỉ biết có em thôi. Duy nhất chỉ có một mình em thôi. Vả lại bây giờ anh đã quá mỏi mệt rồi, anh không thích lông bông nữa. Với anh, em đã là quá đủ.
- Em sợ rằng anh không giữ lời, rồi sẽ có người đàn bà khác. Anh biết đấy, con người em rất ích kỷ, độc tài và... hay ghen...
Hạo Thiên cúi xuống, không để cho Nhã Yên tiếp tục nói. Thật lâu anh mới ngẩng lên.
- Nếu sau này anh còn lăng nhăng với bất cứ một người con gái nào khác thì xin cho anh xuống địa ngục. Cho anh chết bất đắc kỳ tử.
Nhã Yên vội che lấy miệng Hạo Thiên:
- Thôi không cần thề nữa đâu, em tin, em tin rồi! - Như sực nhớ ra điều gì đó Nhã Yên tiếp: - Ủa, cha mẹ và Hải Yến đâu rồi anh?
- Sáng nay cha mẹ đã dậy thật sớm đưa gia đình Hải Yến đi rồi!
- Nhưng đi đâu?
- Về Gia Lai, nghe nói ở nơi ấy còn mồ mả của ông bà nên họ không thể ở đây được! À, còn vụ mất cắp trong "Vườn Nhớ" em biết ai là thủ phạm không?
Nhã Yên lắc đầu:
- Hải Yến đó, nó hùn hạp làm ăn với Minh Thành bị thua lỗ nên mượn tạm.
- Em không ngờ!
Nhã Yên tưởng tượng đến gương mặt của Hải Yến, hẳn bây giờ chị ấy phải hối hận ghê lắm.
- Em đang nghĩ gì thế?
Nhã Yên chớp nhanh đôi mắt cười, giấu kín những suy nghĩ của mình.
Hạo Thiên nắm tay Nhã Yên đứng dậy:
- Bây giờ anh sẽ đưa em về xin phép mẹ đến gặp bạn bè anh nhá?
- Chi vậy anh?
- Lúc trước anh có hứa khi nào có người yêu sẽ đãi Mai Phương và Hoàng Nam một chầu tùy thích, nên hôm nay phải giữ lời.
Mất Nhã Yên ánh lên một tia nghịch ngợm.
- À, suýt nữa em quên, còn phải đến nhà Huy Tùng nữa chứ!
- Đến nhà Huy Tùng - Hạo Thiên giật thót - Em tìm hắn làm chi vậy?
- Để... dự tiệc và tiễn anh ấy lên máy bay!
Hạo Thiên thở phào nhẹ nhõm, thầm cảm ơn những điều bất ngờ Nhã Yên dành cho anh. Hạo Thiên lại ôm Nhã Yên trong vòng tay. Cô không làm sao gỡ được cũng chẳng đủ can đảm để chối từ. Và hai người lại hôn nhau...
Bâng Khuâng Chiều Tím Bâng Khuâng Chiều Tím - Minh Hương Bâng Khuâng Chiều Tím