Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Ánh Hồng Hạnh Phúc
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 21 -
T
in Thanh Trà bị tai nạn giao thông làm cả văn phòng nhốn nháo. Hoa Phượng thì lạnh toát cả người, tay chân muốn rụng rời. Cô lập cập nhắc điện thoại gọi cho Công Dinh báo cho anh biết, rồi không có kiên nhẫn để đợi Dinh đến, cô chạy ào ra định lấy xe đi vào bệnh viện. Nhưng có tiếng chị Mai và anh Quốc gọi:
-Hoa Phượng! Đừng lấy xe! Giám đốc nói mình đi xe của ông ấy cho lẹ.
Hoa Phượng quay trở lại thì tài xế cũng đã được lệnh lái xe ra. Cả ba người chui nhanh vào xe. Khỏi cần hối, anh tài xế cũng biết ý chạy nhanh trực chỉ Trung tâm cấp cứu Sài Gòn.
Ngồi ở băng ghế trước cửa phòng cấp cứu là mẹ của Thanh Trà, bà ngơ ngẩn gần như không còn thần trí nữa. Mặt bà tái ngắt, mắt lạc lõng như vô hồn. Anh Quốc, chị Mai và Hoa Phượng xúm quanh vớii những câu hỏi, nhưng dường như bà chẳng nhận ra ai. Bà cứ lập bập nói, tay chỉ vào cánh cửa đóng kín của phòng cấp cứu, trả lời thep phản xạ tự nhiên khi nghe loáng thoáng bên tai tiếng người nào nhắc tên Thanh Trà:
-…Nó…ở trong….đó…
Từ phía hành lang đằng xa, Công Dinh đang chạy tới. Mặt anh cũng hoảng kinh không kém. Đến nơi, anh vừa thở vừa hỏi:
-Sao? Cô ấy có sao không?
Hoa Phượng mếu máo:
-Em cũng không biết nữa. – Cô đưa tay chỉ mẹ của Thanh Trà – Bác ấy…hết biết gì rồi.
Trái với lời nhận xét của Hoa Phượng. Dường như thấy Công Dinh, mẹ Thanh Trà có vẻ tỉnh hồn. Bà đứng bật dậy, quắc mắt nhìn anh. Bà cất gịong the thé:
-Cậu Dinh! Hôm qua, cậu có gặp con tôi phải không? Cậu đã nói những gì ma khi về đến nhà nó lăn ra vật vã khóc lóc? …Cậu nói gì với nó hả? Để đến nổi nó mất tinh thần mà bị tai nạn giao thông như vậy?
Mọi người sững sờ. Hoa Phượng muốn giải thích, nhưng lưỡi cứ líu lại, không làm sao mở miệng ra được. Công Dinh thất sắc trước lời lẽ có vẻ buộc tội của bà. Anh lúng túng làm bà càng tăng thêm phần kích động, bà vừa khóc vừa gào:
-Trời ơi là trời! Cậu ác vừa vừa thôi. Tôi biết cậu không hề yêu nó, nhưng cậu cũng phải tế nhị chứ…Cậu thừa biết con tôi yêu cậu. Nó dành hết tình cảm cho cậu đến mức quên cả tôi. Hu…hu…Nó quên là nó còn bà mẹ, chỉ biết suốt ngày bám theo cậu. Cậu không thương nó thì thôi. Sao lại hại nó chứ? Tôi nói cho cậu biết. Nếu con tôi có mệnh hệ nào, tôi quyết định không tha cho cậu đâu.
Mặc cho bà gào, Công Dinh cứ đứng như trời trồng, vẻ chịu đựng. Hoa Phượng cũng không thể nhấc nổi chân taỵ Cả hai cùng chung một ý nghĩ: Lỗi này thuộc về ta.
Anh Quốc và chị Mai xúm vào kéo bà lại băng ghế, ấn bà ngồi xuống cố khuyên cho bà dịu cơn kích động.
Cánh cửa phòng cấp cứu bật mở làm mọi ngưòi cùng quay phắt lại. Quốc nhanh chân nhất, chạy vội tới bên bác sĩ:
-Bác sĩ! Cô ấy có sao không?
Ông bác sĩ đã luống tuổi, hơi cúi đầu nhìn Quốc qua cặp kính trễ xuống:
-Anh là gì của cô ấy?
Đạ…- Quốc ấp úng chưa biết trả lời sao.
-Con tôi ra sao? - Mẹ Thanh Trà cũng đã ở ngay phía sau, cất gịng run run hỏi.
Vị bác sĩ nhìn bà mẹ mặt xanh như tàu lá, đang lo âu chờ nghe kết quả từ ông. Trông bà thật tội nghiệp. Ông trấn an:
-Không sao đâu. Con gái bà đã qua cơn nguy hiểm rồi.
-Ơn trời…Tôi vô cùng cảm ơn bác sĩ. – Bà nói trong tiếng nức nở.
Mọi người cũng thở phào nhẹ nhõm.
Khi vị bác sĩ đã đi khuất, mẹ Thanh Trà được một cô y tá trao cho một chiếc áo khoác, rồi hướng dẫn bà vào thăm con. Cả bốn người chẳng ai bảo ai, cùng ngồi xuống băng ghế chờ đợi. Một lát sau, mẹ Thanh Trà đa ra, trông bà buồn buồn nhưng có vẻ đã bình tĩnh lại, nên khi thấy mọi người còn ở lại, bà tới gần, nói băng giọng cảm động:
-Em nó đã được cứu rồi. Thoát nạn rồi. Bác cảm ơn các cháu đã đến. – Quay sang Công Dinh bà dịu giọng – Tôi cũng xin lỗi cậu Dinh. Lúc nãy, vì quá lo cho tính mạng của Thanh Trà nên tôi có nói những lời không phải với cậu…
-Thưa bác…Cháu…không ngờ là sự việc lại xảy ra như thế này. Cháu rất tiếc….
Công Dinh lúng túng nói, vẻ ái ngại.
-Tôi không trách cậu đâu. Chính tôi cũng không ngờ sự việc lại ra nông nổi này nữa. Thanh Trà nó cứng đầu quá. Nó cứ muốn ai cũng phải theo ý nó hết…
-Thưa bác…
-Nó có nói cho tôi biết cậu với Hoa Phượng đã quen nhau từ lâu rồi. Nhưng nó vẫn bướng bỉnh xen vào. Tôi khuyện bảo nó nhiều lần rồi đấy chứ, nhưng nó có chịu nghe đâu. Thật ra thì cũng vì tôi quá nuông chiều nó nên nó đâm hự Hy vọng qua chuyện này rồi, nó sẽ chín chắn hơn.
Công Dinh không biết phải làm sao. Mặc dù việc này không phải lỗi do anh cố tính gây ra, nhưng cũng không thể thản nhiên được.
-Cháu nghĩ là…tại vì cháu xử sự không khéo nên đã dẫn đến nhiều hiểu lầm. Cháu thành thật xin lỗi bác và Thanh Trà….Và…cháu có thể giúp gì được cho bác và Thanh Trà thì cháu sẽ sẳn sàng.
Mẹ Thanh Trà lắc đầu:
-Không cần phải xin lỗi đâu cậuDinh ạ. Còn chuyện giúp đỡ thì cậu có thể nói hộ với ba cậu là…cho em nó tạm nghĩ một thời gian được không? Tôi muốn nó được nghỉ ngơi dưỡng sức…Chuyện này có thể làm nó căng thẳng nên…
Đạ được. Bác cứ yên tâm. Cứ để Thanh Trà nghỉ đến chừng nào cũng được ạ.
-Vậy thì cảm ơn cậu. Thôi, các cháu về đi. Ngày mai, em nó được chuyển ra phòng ngoài rồi, bác sẻ cho biết để các cháu đến chơi với nó cho nó khuây khỏa nhé.
Khi mọi người lục tục ra về, bà chợt nắm tay Hoa Phượng:
-Phượng này! Con đừng buồn Thanh Trà nhé.
-Bác đừng nói thế! Thanh Trà với con là bạn thân cơ mà, sao con lại buồn nó chứ. – Hoa Phượng nhỏ nhẹ.
-Ừ. Thế thì bác cũng yên tâm. Rảnh thì con cứ tới chơi với nó, con nhé.
-Vâng ạ.
o O o
Những hôm sau, cứ hết giờ làm việc là mọi người trong công ty kéo nhau vào bệnh viện thăm Thanh Trà. Trông cô ấy còn xanh lắm, nhưng có vẻ tỉnh táo. Chỉ những khi gặp mặt Công Dinh và Hoa Phượng là cô ấy có vẻ ngượng, tuy còn giận hai người nhưng không tỏ vẻ ghét bỏ, cũng không thèm nói chuyện, mà tỏ vẻ làm lơ như không để ý đến hai người.
Dinh cũng nhận ra sự tình nên ít đến, chỉ mình Hoa Phượng thường xuyên tới thăm bạn thôi.
Từ ngày xảy ra chuyện đến nay, Quốc dường như cũng ít nói hẳn đi. Anh cũng đến với Thanh Trà mỗi ngày, nhưng trầm tĩnh hẳn.
Hôm nay cũng vậy. Tan sở là anh ghé nhà Thanh Trà ngay, nhưng không vào mà chỉ ngừng xe ngoài cổng. Nhận ra tiếng máy xe của Quốc nên Thanh Trà đi ra cửa. Thấy anh không tằt máy mà vẫn ngồi trên xe ngóng vào, Thanh Trà bèn bước ra hỏi:
-Sao anh không vào đi?
Quốc đưa tay ngoắc:
-Ra đây, anh nói cho nghe.
-Chuyện gì vậy?
-Tối nay, Thanh Trà đi chơi nhé.
-Em…
-Ở trong nhà mãi cũng không khoẻ đâu. Em nên đi ra ngoài một chút cho vui.
-Nhưng mà…đi đâu?
-Mình đi coi ca nhạc.
-Ở đâu.
-Nhà hát Bến thành.
-Bộ….anh mua vé rồi hả?
- Đâu có muạ Người ta tặng.
-Ai?
-Công Dinh đưa, nói là của ca sĩ NB mời.
-THế…Hoa Phượng và Dinh cũng có đi nữa phải không?
-Ừ.
Thanh Trà gạt phăng:
-Thôi, em không đi đâu.
-Trà à! Em nên đối diện với sự thật, chứ cứ như vậy mãi thì….
-Em không muốn đi. Thanh Trà la lớn làm bà mẹ từ trong nhà cũng hoảng hốt chạy ra.
-Chuyện gì vậy? – Bà hỏi.
Đạ, con chào bác ạ. - Quốc vội tắt máy xe.
-Ừ. Có chuyên gì vậy? – Bà lặp lại câu hỏi.
Thanh Trà xua tay:
-Không có gì đâu mẹ. – Quay sang nhìn Quốc, cô gằn giọng – Em đã nói không đi là không đi. Anh muốn đi thì cứ đi một mình hoặc rủ ai cũng được.
-Ừ thôi, em không đi thì anh cũng không đi đâu. Bây giờ anh về nhà tắm rửa ăn cơ, một chút anh lại đây chơi với em nha.
Thanh Trà im lặng một hồi rồi gật đầu:
-Cũng được.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Ánh Hồng Hạnh Phúc
Khánh Vân
Ánh Hồng Hạnh Phúc - Khánh Vân
https://isach.info/story.php?story=anh_hong_hanh_phuc__khanh_van