Xứ Cát epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 20
hông có lối thoát nào - chúng ta trả giá cho sự bạo lực của tổ tiên mình."
- trích "Tuyển dụ ngôn của Muad'Dib" của công chúa Irulan
Jessica nghe thấy tiếng huyên náo trong đại sảnh, liền bật chiếc đèn cạnh giường ngủ lên. Đồng hồ đặt ở đó không được điều chỉnh chính xác theo giờ địa phương nên nàng phải trừ đi hai mươi mốt phút để xác định lúc này vào khoảng hai giờ sáng.
Tiếng huyên náo ầm ĩ và đứt quãng.
Có phải bọn Harkonnen tấn công không? nàng tự hỏi.
Nàng tụt xuống giường, kiểm tra các màn hình giám sát để xem mọi thành viên gia đình đang ở đâu. Màn hình cho thấy Paul đang ngủ trong căn phòng dưới hầm sâu nơi họ đã vội vàng biến thành phòng ngủ cho cậu. Tiếng ồn hiển nhiên không thể lọt vào chỗ cậu. Chẳng có ai trong phòng Công tước, giường của ông vẫn phẳng phiu. Chẳng lẽ ông vẫn ở ngoài sân đáp C.P.?
Tuy nhiên không có màn hình nào hiển thị hình ảnh phía trước tòa nhà.
Jessica đứng giữa phòng lắng nghe.
Có một tiếng la hét, một giọng nghe đứt quãng. Nàng nghe thấy ai đó gọi bác sĩ Yueh. Jessica tìm áo choàng, khoác lên vai, xỏ chân vào đôi dép đi trong nhà, dùng dây da buộc con dao pha lê vào chân.
Giọng nói lại gọi Yueh.
Jessica buộc áo choàng quanh người, bước vào hành lang lớn. Sau đó một ý nghĩ ập đến: Nếu Leto bị thương thì sao?
Hành lang dường như trải dài vô tận dưới đôi chân đang chạy vội vã của nàng. Nàng rẽ qua cái khung vòm cuối hành lang, lao qua phòng ăn xuống lối dẫn ra Đại sảnh, thấy nơi này được thắp sáng rực rỡ, tất cả đèn treo phát sáng ở cường độ mạnh nhất.
Ở phía bên phải gần cửa trước, nàng thấy hai người lính đang kẹp Duncan Idaho ở giữa. Đầu anh ta gục về phía trước, và bầu không khí im lặng đột ngột bao trùm toàn cảnh, chỉ nghe thấy tiếng hổn hển.
Một người lính nói với Idaho giọng cáo buộc: "Thấy anh đã làm cái gì chưa? Anh đánh thức Lệnh bà Jessica rồi đấy."
Những tấm rèm lớn bay phất phơ sau lưng mấy người này, chứng tỏ cửa trước vẫn mở. Không có dấu vết của Công tước hay Yueh. Mapes đứng một bên lạnh lùng nhìn Idaho chằm chằm. Bà ta mặc áo choàng dài màu nâu có đường viền ngoằn ngoèo. Chân bà ta xỏ đôi bốt sa mạc chưa kịp buộc dây.
"Vậy là tôi đánh thức Lệnh bà Jessica dậy rồi," Idaho lẩm bẩm. Anh ta ngước mặt lên trần nhà, rống lên: "Kiếm của ta vấy máu lần đầu tiên ở Grumman!"
Mẹ Vĩ đại ơi! Anh ta say rồi! Jessica nghĩ.
Khuôn mặt tròn đen sạm của Idaho rúm lại thành một nét nhăn nhó. Mái tóc xoăn tít như bộ lông một con dê đen của anh ta dính đầy vết bẩn. Vết rách nham nhở trên quân phục để lộ chiếc áo sơ mi anh ta đã mặc trong bữa tiệc vừa rồi.
Jessica tiến lại phía anh ta.
Một trong hai người lính gật đầu chào nàng nhưng vẫn không thả Idaho ra. "Chúng tôi không biết làm gì với anh ta, thưa Lệnh bà. Anh ta gây ồn trước tòa nhà, mãi không chịu đi vào trong. Chúng tôi e rằng dân địa phương có thể đi ngang qua nhìn thấy anh ta. Việc đó không nên chút nào. Đem lại tiếng xấu cho chúng ta ở đây."
"Anh ta vừa ở đâu?" Jessica hỏi.
"Anh ta hộ tống một trong các quý nương về nhà sau bữa tối, thưa Lệnh bà. Hawat ra lệnh như thế."
"Quý nương nào thế?"
"Một trong những quý nương đi kèm một quý ông. Lệnh bà hiểu chứ ạ?" Anh ta liếc Mapes rồi hạ giọng xuống. "Bọn họ luôn gọi Idaho trong những công việc giám sát đặc biệt các quý nương."
Jessica nghĩ: Bọn họ là thế đấy. Nhưng sao anh ta lại say?
Nàng cau mày, quay về phía Mapes. "Mapes, mang lại đây một thứ đồ uống kích thích. Ta đề nghị cafein. Có lẽ nên pha thêm chút hương dược."
Mapes nhún vai, đi về phía bếp. Đôi bốt sa mạc không buộc dây của bà ta nện thình thịch xuống nền đá.
Idaho lúc lắc cái đầu ngật ngưỡng để nghếch nhìn về phía Jessica. "Đã gi...i...ết hơn ba tr...ăm người ch...o Công tước," anh ta lẩm bẩm. "Ai muốn bi...ết tại sao t...a ở đây? Không t...hể sống dưới mặt đất ở đây được. Kh...ông thể sống tr...ên mặt đất ở đây được. Đây là chỗ quái nào vậy, h...ử...?"
Một tiếng động phát ra từ cửa bên dẫn vào đại sảnh thu hút sự chú ý của Jessica. Nàng quay lại, thấy Yueh đang tiến về phía họ, bộ dụng cụ y khoa đu đưa trong tay trái. Ông đóng bộ chỉnh tề, có vẻ nhợt nhạt, kiệt sức. Hình xăm kim cương nổi bật trên trán.
"Ông bác sĩ t...ài ba!" Idaho kêu lên. "Ông s...ao rồi, bác sĩ? Người của thuốc và b...ăng nẹp?" Anh ta lờ đờ quay về phía Jessica. "Đ...ịnh biến t...ôi thành thằng xuẩn h...ử?"
Jessica cau mày, vẫn im lặng, tự hỏi: Tại sao Idaho lại say đến thế? Anh ta bị đánh thuốc chăng?
"Quá nhiều bia pha hương d...ược," Idaho nói, cố gắng thẳng người lên.
Mapes đã quay lại với cốc cà phê nghi ngút khói trên tay, dừng lại ngập ngừng sau lưng Yueh. Bà ta nhìn Jessica, nàng lắc đầu.
Yueh đặt bộ đồ nghề xuống sàn nhà, gật đầu chào Jessica rồi nói: "Bia pha hương dược hử?"
"Thứ khỉ gió tuyệt nh...ất ta từng nếm," Idaho nói. Anh cố gắng đứng nghiêm. "Kiếm của tôi vấy máu lần đầu tiên ở Grumman! Đã giết một tên Harkon... Harkon... đã giết... h...ắn v...ì Công... tước."
Yueh quay lại, nhìn chiếc cốc trên tay Mapes. "Cái gì đây?"
"Cafein," Jessica nói.
Yueh cầm lấy cốc, đưa về phía Idaho. "Uống đi, cậu bé."
"Không muố...n uống thêm c...hút nào nữa."
"Ta bảo, uống đi!"
Đầu Idaho lắc lư về phía Yueh, anh ta loạng choạng tiến lên phía trước một bước, kéo hai người bảo vệ theo. "Tôi chán trò h...ầu hạ cái Đế quốc Vũ trụ này l...ắm rồi, bác sĩ ạ. Ch...ỉ một lần thôi, chúng ta sẽ làm việc này theo cách c... tôi."
"Sau khi anh uống cái này đã," Yueh nói. "Chỉ là cafein thôi mà."
"Ngớ ngẩn... như mọi thứ kh...ác ở n...ơi này! Cái m...ặt trời khỉ gió này sao sáng quá dz...ậy. Ch...ẳng cái dzì đúng màu sắc cả. Mọi thứ đều kh...ác lạ hay..."
"Được rồi, bây giờ khuya rồi," Yueh nói. Ông nói ôn tồn. "Ngoan ngoãn uống cái này đi nào. Anh sẽ thấy dễ chịu hơn đấy."
"Khô...ông muốn thấy dễ chịu hơn!"
"Chúng ta không thể tranh cãi với anh ta cả đêm được," Jessica nói. Nàng nghĩ: Vụ này thì phải xử bằng liệu pháp sốc thôi.
"Lệnh bà không cần phải ở lại đây đâu, thưa Lệnh bà," Yueh nói. "Tôi có thể giải quyết chuyện này."
Jessica lắc đầu. Nàng bước lên trước, vỗ bôm bốp vào má Idaho.
Anh ta loạng choạng lùi lại cùng hai người lính, nhìn nàng giận dữ.
"Đây không phải cách cư xử trong nhà Công tước," nàng nói. Nàng giật chiếc cốc trên tay Yueh làm sánh ra một phần, gí vào gần miệng Idaho. "Giờ thì uống cái này đi! Đó là lệnh!"
Idaho thình lình giật người thẳng lên, quắc mắt nhìn nàng. Anh ta nói chậm, phát âm một cách cẩn thận và chuẩn xác: "Tôi không nhận lệnh của một tên gián điệp Harkonnen khốn khiếp."
Yueh cứng đờ người, rồi quay phắt lại đối mặt với Jessica.
Mặt nàng tái nhợt, nhưng nàng đang gật gù. Mọi chuyện đã sáng tỏ - những ý nghĩa đứt quãng mà nàng nhận thấy trong các câu nói và hành động xung quanh suốt mấy ngày qua bây giờ đã có thể diễn giải được. Nàng thấy mình bị bóp nghẹt bởi nỗi tức giận quá lớn khó lòng kiềm chế. Nàng phải vận dụng đến phần sâu xa nhất trong vốn liếng Bene Gesserit của mình để lắng dịu nhịp đập và điều hòa hơi thở. Thậm chí sau đó nàng vẫn cảm thấy mình rung lên bần bật vì giận dữ.
Họ luôn giao cho Idaho công việc giám sát các quý nương!
Nàng liếc Yueh. Vị bác sĩ cụp mắt xuống.
"Ông biết chuyện này phải không?" nàng gặng hỏi.
"Tôi... có nghe tin đồn, thưa Lệnh bà. Nhưng tôi không muốn chất thêm gánh nặng cho Lệnh bà."
"Hawat!" nàng cáu kỉnh. "Ta muốn Thufir Hawat đến gặp ta ngay lập tức!"
"Nhưng, thưa Lệnh bà..."
"Ngay lập tức!"
Chính là Hawat, nàng nghĩ. Sự nghi ngờ như thế, nếu đến từ bất cứ ai khác thì cũng sẽ bị gạt bỏ ngay tức khắc.
Jessica nhìn xuống chiếc cốc trong tay, bất ngờ hắt nước cà phê vào mặt Idaho. "Nhốt anh ta vào một trong những phòng khách ở chái Đông," nàng ra lệnh. "Để anh ta ngủ cho giã bia."
Hai người lính nhìn nàng không vui. Một người đánh bạo: "Có lẽ chúng ta nên đưa anh ta đến chỗ khác, thưa Lệnh bà. Chúng ta có thể..."
"Anh ta có bổn phận phải ở đây!" Jessica cáu kỉnh. "Anh ta có nhiệm vụ ở đây." Giọng nàng đẫm vẻ cay đắng. "Anh ta rất giỏi theo dõi các quý nương."
Người lính nuốt nước bọt.
"Ngươi biết Công tước ở đâu không?" nàng hỏi.
"Ngài đang ở sở chỉ huy, thưa Lệnh bà."
"Hawat ở cùng ông ấy à?"
"Hawat đang trong thành phố, thưa Lệnh bà."
"Ngươi phải đưa Hawat về gặp ta ngay lập tức," Jessica nói. "Ta sẽ ở trong phòng khách đợi ông ta."
"Nhưng, thưa Lệnh bà..."
"Nếu cần, ta sẽ gọi cho Công tước," nàng nói. "Ta hy vọng không cần phải làm thế. Ta không muốn quấy rầy ông ấy vì chuyện này."
"Vâng, thưa Lệnh bà."
Jessica ấn chiếc cốc không vào tay Mapes, bắt gặp cái nhìn dò hỏi từ đôi mắt màu-xanh-trong-màu-xanh. "Mapes, ngươi có thể quay về giường ngủ được rồi."
"Lệnh bà có chắc là sẽ không cần đến tôi nữa không?"
Jessica mỉm cười dứt khoát. "Ta chắc."
"Có lẽ nên để chuyện này đến ngày mai," Yueh nói. "Tôi có thể đưa cho Lệnh bà một viên thuốc an thần và..."
"Ông quay về phòng mình đi, để tôi xử lý chuyện này theo cách của tôi," nàng nói. Nàng vỗ vào tay ông để giảm bớt sự gay gắt trong mệnh lệnh của mình. "Đây là cách duy nhất."
Thình lình, ngẩng cao đầu, nàng quay người hiên ngang bước xuyên qua ngôi nhà về khu phòng của mình. Những bức tường lạnh lẽo... những hành lang... một cánh cửa quen thuộc... Nàng giật cánh cửa mở tung ra, sải bước vào trong, rồi đóng sầm cánh cửa sau lưng. Jessica đứng đó nhìn chằm chằm những ô cửa sổ bị tấm chắn che kín trong phòng khách của nàng. Hawat! Có thể ông ta là người mà bọn Harkonnen đã mua chuộc chăng? Rồi chúng ta sẽ biết.
Jessica tiến về phía chiếc ghế bành sâu lòng kiểu cổ được bọc bằng da schlag có thêu hoa văn trang trí, dịch cái ghế vào vị trí tiện quan sát cửa ra vào. Nàng đột ngột cảm nhận rất rõ con dao pha lê nằm trong vỏ buộc ở chân. Nàng tháo vỏ ra và buộc vào cánh tay, kiểm tra cách nó rơi. Một lần nữa, nàng nhìn lướt khắp căn phòng, ghi nhớ chính xác mọi thứ đề phòng bất cứ tình huống khẩn cấp nào: cái ghế dài ở gần góc phòng, những chiếc ghế tựa xếp dọc tường, hai cái bàn thấp, cây đàn tam thập lục có giá đỡ đứng bên cánh cửa dẫn vào phòng ngủ của nàng.
Dãy đèn treo phát ra ánh sáng màu hồng nhợt nhạt. Nàng chỉnh ánh sáng xuống mức tối mờ mờ, ngồi xuống ghế bành, vỗ vỗ vào lớp vỏ bọc, nhân cơ hội này thưởng thức cái nặng nề vương giả của nó.
Giờ thì, ông ta cứ việc đến đi, nàng nghĩ. Chúng ta sẽ thấy cái chúng ta sẽ thấy. Và nàng tự chuẩn bị tư thế chờ đợi theo kiểu Bene Gesserit, tích lũy sự nhẫn nại, giữ gìn sức lực.
Sớm hơn nàng mong đợi, một tiếng gõ cửa vang lên và Hawat đi vào theo lệnh nàng.
Nàng quan sát ông ta mà vẫn không rời khỏi ghế, nhận thấy trong các cử động của ông ta sự rạn vỡ của cái sinh lực phải nhờ đến thuốc hỗ trợ, thấy rõ sự mệt mỏi ẩn bên dưới vẻ ngoài đó. Đôi mắt già nua ướt át của Hawat sáng lấp lánh. Làn da thô kệch dường như vàng nhợt dưới ánh đèn trong phòng, và có một vết bẩn to, ướt trên tay áo giấu con dao.
Nàng ngửi thấy mùi máu ở đó.
Jessica chỉ vào một chiếc ghế tựa, nói: "Mang cái ghế đó đến ngồi đối diện với tôi."
Hawat cúi người, tuân theo mệnh lệnh. Cái thằng ngu say rượu Idaho này! ông nghĩ. Ông quan sát khuôn mặt Jessica, tự hỏi ông có thể cứu vãn tình cảnh này như thế nào đây.
"Lẽ ra cần phải xua tan sự nghi ngờ giữa chúng ta từ lâu rồi mới phải," Jessica nói.
"Điều gì khiến Lệnh bà bận tâm vậy?" ông ngồi xuống, đặt tay lên đầu gối.
"Đừng có đóng kịch với tôi!" nàng cáu kỉnh. "Nếu Yueh không nói cho ông biết tại sao tôi triệu ông đến, thì hẳn một trong những tên gián điệp của ông trong nhà tôi đã nói với ông rồi. Ít nhất thì chúng ta cũng sẽ thành thật với nhau chứ?"
"Xin tùy ý Lệnh bà."
"Đầu tiên, ông hãy trả lời một câu hỏi," nàng nói. "Có phải ông là đặc vụ Harkonnen không?"
Hawat lao nửa người ra khỏi ghế, mặt tối sầm vì giận dữ, hỏi: "Lệnh bà dám xúc phạm tôi như thế sao?"
"Ngồi xuống," nàng nói. "Ông đã xúc phạm tôi như thế mà."
Chầm chậm, ông lại hạ người xuống ghế.
Còn Jessica, đọc được trên khuôn mặt này những dấu hiệu mà nàng đã biết quá rõ, bèn cho phép mình hít một hơi thở sâu.Không phải Hawat.
"Giờ thì tôi đã biết ông vẫn trung thành với Công tước," nàng nói. "Vì thế, tôi sẵn sàng tha thứ cho sự lăng mạ mà ông dành cho tôi."
"Có điều gì cần tha thứ sao?"
Jessica quắc mắt giận dữ, băn khoăn: Ta có nên chơi lá bài chủ của mình? Ta có nên cho ông ta biết ta đã mang trong mình con gái của Công tước được vài tuần? Không... chính Leto cũng không biết chuyện này. Chuyện này chỉ làm rối rắm thêm cuộc sống của ông ấy, làm ông ấy xao lãng giữa lúc cần phải tập trung vào sự sống còn của chúng ta. Chưa phải lúc nói chuyện này.
"Một Người Nói Sự thật hẳn sẽ xử lý được việc này," nàng nói, "nhưng chúng ta không có Người Nói Sự thật đủ tiêu chuẩn của Hội đồng Tối cao."
"Đúng như Lệnh bà nói. Chúng ta không có Người Nói Sự thật nào."
"Có kẻ phản bội trong đội ngũ chúng ta không?" nàng hỏi. "Tôi đã quan sát người của chúng ta cực kỳ cẩn thận. Ai có thể là kẻ phản bội? Không phải Gurney. Chắc chắn cũng không phải Duncan. Các trợ thủ của họ không đứng ở vị trí đủ tầm chiến lược nên không đáng xét. Không phải ông, Thufir. Không thể là Paul. Tôi biết rõ không phải tôi. Bác sĩ Yueh thì sao? Tôi có nên triệu ông ta đến kiểm tra không?"
"Lệnh bà biết đó là một hành động vô ích," Hawat nói. "Ông ta được Trường Cao cấp đào tạo. Điều đó tôi biết chắc chắn."
"Ấy là chưa kể vợ ông ta là một Bene Gesserit bị bọn Harkonnen giết chết," Jessica nói.
"Vậy ra chuyện xảy đến với cô ấy là thế đó," Hawat nói.
"Ông không thấy sự căm thù trong giọng ông ta mỗi khi ông ta nhắc đến tên Harkonnen sao?"
"Lệnh bà biết tôi không có tai mà," Hawat nói.
"Cái gì khiến sự nghi ngờ hèn hạ này chụp vào tôi?" nàng hỏi.
Hawat cau mày. "Lệnh bà đặt kẻ phụng sự Lệnh bà vào thế thiên nan vạn nan. Tôi trung thành với Công tước trước tiên."
"Tôi sẵn lòng tha thứ rất nhiều điều bởi lòng trung thành đó," nàng nói.
"Và tôi phải hỏi lại lần nữa: Có điều gì cần tha thứ sao?"
"Ông bí rồi à?" nàng hỏi.
Ông nhún vai.
"Vậy chúng ta hãy thảo luận một chút về vấn đề khác nhé," nàng nói. "Duncan Idaho, một chiến binh đáng ngưỡng mộ có khả năng bảo vệ và giám sát thật đáng trọng. Tối nay, anh ta đã sa vào cái được gọi là bia hương dược. Tôi được nghe báo cáo rằng còn có những người khác trong hàng ngũ chúng ta bị cái thức uống pha chế này làm cho mụ mị đầu óc. Chuyện đó đúng không?"
"Lệnh bà có các báo cáo rồi đấy thôi, thưa Lệnh bà."
"Ta biết thế. Ông không coi chuyện say sưa này là một triệu chứng sao Thufir?"
"Lệnh bà nói thật khó hiểu."
"Hãy vận dụng khả năng Mentat của ông đi!" nàng cáu kỉnh. "Vấn đề của Duncan và những người khác là gì vậy? Tôi có thể nói cho ông biết trong bốn từ thôi - không có gia đình."
Ông chọc một ngón tay xuống nền nhà. "Arrakis là quê nhà của họ."
"Arrakis là nơi xa lạ! Caladan mới là quê nhà của họ, nhưng chúng ta đã buộc họ phải rời bỏ nó. Họ không có gia đình. Họ sợ Công tước đang bỏ rơi họ."
Ông cứng người lại. "Những lời như thế nếu từ miệng một trong những người đó thì sẽ là cái cớ để..."
"Ôi, thôi đi, Thufir. Đối với một bác sĩ, chẩn đoán bệnh chính xác là hành vi phản bội hay là chủ bại? Tôi chỉ muốn chữa bệnh thôi."
"Công tước trao cho tôi phụ trách những vấn đề như thế."
"Nhưng ông hiểu là tôi có một vài mối quan tâm tự nhiên đối với sự tiến triển của căn bệnh này," nàng nói. "Và có lẽ ông sẽ công nhận rằng tôi có chút khả năng trong những việc này."
Ta có phải làm ông ấy sốc mạnh không? nàng tự hỏi. Ông ấy cần thức tỉnh - một cái gì đó bứt ông ấy ra khỏi lề thói hằng ngày.
"Có thể có rất nhiều cách giải thích cho mối quan tâm của Lệnh bà," Hawat nói. Ông nhún vai.
"Như vậy là ông đã kết tội tôi?"
"Tất nhiên là không, thưa Lệnh bà. Nhưng trong tình hình này thì tôi không thể cho phép mình có bất kỳ sự khinh suất nào."
"Một mối đe dọa đối với con trai tôi đã qua mặt ông ngay ở đây, trong tòa nhà này," nàng nói. "Vậy ai đã khinh suất đây?"
Khuôn mặt ông tối sầm lại. "Tôi đã đệ đơn từ chức lên Công tước rồi."
"Thế ông đã đệ đơn lên tôi... hay Paul chưa?"
Giờ thì sự tức giận của ông đã lộ hẳn ra ngoài, hiển hiện trong hơi thở gấp gáp, trong hai cánh mũi phập phồng, trong cái nhìn chằm chằm kiên định. Nàng nhìn thấy mạch đập trên thái dương ông.
"Tôi là người của Công tước," ông nói, cắn rời từng chữ.
"Không có kẻ phản bội nào cả," nàng nói. "Mối đe dọa này là cái gì đó khác. Có thể nó liên quan tới súng laze. Có thể bọn chúng sẽ mạo hiểm giấu vài khẩu súng laze có cơ cấu định giờ nhằm vào những tấm chắn bảo vệ ngôi nhà. Có thể bọn chúng sẽ..."
"Sau khi vụ nổ xảy ra thì ai có thể nói chắc liệu đó có phải vụ nổ nguyên tử hay không?" ông hỏi. "Không, thưa Lệnh bà. Bọn chúng sẽ không mạo hiểm với bất cứ thứ gì bất hợp pháp đến thế. Phóng xạ tồn tại rất lâu. Bằng chứng rất khó xóa. Không. Bọn chúng sẽ tuân theo hầu hết các quy định. Phải có một tên phản bội."
"Ông là người của Công tước mà," nàng châm chọc. "Ông có tiêu diệt ông ấy trong khi nỗ lực bảo vệ ông ấy không?"
Hawat hít một hơi sâu rồi nói: "Nếu Lệnh bà trong sạch, xin Lệnh bà hãy nhận lời xin lỗi hèn mọn của tôi."
"Nhìn ông xem, Thufir," nàng nói. "Con người sống tốt nhất khi mỗi người đều có chỗ đứng của mình, khi mỗi người đều biết anh ta ở vị trí nào trong bối cảnh chung. Tiêu diệt chỗ đứng là tiêu diệt con người. Trong số tất cả những người yêu mến Công tước thì ông và tôi, Thufir ạ, được đặt ở vị trí lý tưởng nhất để tiêu diệt chỗ đứng của nhau. Chẳng lẽ tôi không thể hàng đêm thì thầm vào tai Công tước những mối nghi ngờ về ông sao? Khi nào Công tước dễ bị tác động nhất bởi những lời thì thầm như thế hở Thufir? Tôi có phải chỉ rõ hơn cho ông không?"
"Lệnh bà đe dọa tôi?" ông gầm gừ.
"Thực sự không. Tôi chỉ đơn thuần trỏ cho ông thấy rằng có ai đó đang tấn công chúng ta thông qua cách tổ chức cuộc sống căn bản của chúng ta. Đó là một âm mưu thông minh, hiểm độc. Tôi đề nghị nên vô hiệu hóa sự tấn công này bằng cách sắp xếp lại cuộc sống sao cho không có kẽ hở nào để những ngạnh lưỡi câu như thế có thể móc vào được."
"Lệnh bà buộc tội tôi về những lời thì thầm nghi ngờ vô căn cứ?"
"Vô căn cứ, đúng thế."
"Lệnh bà có đáp lại chúng bằng những lời thì thầm của chính người không?"
"Cuộc sống của ông được tạo thành từ những lời thì thầm, cuộc sống của tôi không thế, Thufir ạ."
"Nếu vậy phải chăng Lệnh bà nghi ngờ khả năng của tôi?"
Nàng thở dài. "Thufir, tôi muốn ông xem lại thái độ kích động của mình khi thảo luận vấn đề này. Con người tự nhiên là một động vật không có logic. Việc ông xem xét mọi chuyện bằng đầu óc logic là không tự nhiên, nhưng vẫn buộc phải tiếp tục làm thế vì tính hữu ích của nó. Ông là hiện thân của logic - một Mentat. Tuy nhiên, cách giải quyết vấn đề của ông là những nguyên lý trừu tượng; nói thực lòng, chúng được đưa ra bên ngoài ông, tại đó những nguyên lý ấy phải được nghiên cứu, đảo qua lại, xem xét từ mọi phía."
"Lệnh bà cho là bây giờ cần phải dạy tôi về nghề nghiệp của tôi nữa sao?" ông hỏi, chẳng cần che giấu sự khinh bỉ trong giọng nói.
"Bất cứ cái gì bên ngoài bản thân ông, ông cũng đều có thể nhìn và áp logic của ông vào," nàng nói. "Nhưng con người có đặc điểm là khi vấp phải vấn đề riêng tư thì những chuyện mang tính cá nhân sâu sắc nhất ấy chính là những chuyện khó đưa ra xem xét tỉ mỉ theo logic nhất. Chúng ta thường hay nhầm lẫn lung tung, đổ lỗi cho mọi thứ, ngoại trừ cái điều có thực và sâu kín thật ra đang cắn rứt chúng ta."
"Lệnh bà đang chủ tâm cố làm tôi suy giảm niềm tin đối với khả năng Mentat của tôi," ông nói giọng the thé. "Nếu phát hiện được trong đội ngũ chúng ta có kẻ toan làm theo cách đó để phá hoại bất cứ thứ vũ khí nào khác trong kho vũ khí của chúng ta, tôi sẽ không do dự tố cáo và tiêu diệt hắn."
"Những Mentat giỏi nhất đều có sự lưu tâm hợp lý đến nhân tố sai số trong tính toán của họ," nàng nói.
"Tôi chưa bao giờ nói khác!"
"Vậy thì hãy chuyên tâm vào những triệu chứng mà cả hai ta đều thấy: tình trạng say rượu trong đội ngũ, những cuộc cãi vã - họ ngồi lê đôi mách và rỉ tai nhau những lời đồn thiếu suy nghĩ về Arrakis; họ phớt lờ cả điều sơ đẳng nhất..."
"Chỉ toàn chuyện vớ vẩn không đâu," ông nói. "Đừng cố đánh lạc hướng chú ý của tôi bằng cách làm một vấn đề đơn giản trở thành có vẻ khó hiểu."
Nàng chằm chằm nhìn ông, nghĩ về đám thuộc hạ của Công tước, những người cùng nằm gai nếm mật trong trại lính cho đến khi ta có thể gần như ngửi thấy mùi chất nổ ở đó, giống mùi chất cách ly khét. Họ đang trở nên giống những người trong truyền thuyết tiền-Hiệp hội, nàng nghĩ: Giống như thuộc hạ của người tìm sao quá cố, Ampoliros - chán ghét những khẩu súng của họ - mãi mãi tìm kiếm, mãi mãi chuẩn bị sẵn sàng và mãi mãi không sẵn sàng.
"Tại sao ông không bao giờ tận dụng triệt để khả năng của tôi nhằm giúp ông phụng sự Công tước?" nàng hỏi. "Phải chăng ông sợ bị tranh giành vị trí của ông?"
Ông nhìn nàng trừng trừng, đôi mắt già nua rực sáng. "Tôi biết một số thứ người ta huấn luyện cho đám Bene Gesserit..." Ông bỏ dở câu nói, quắc mắt giận dữ.
"Tiếp tục đi, cứ nói đi," nàng nói. "Đám Bene Gesserit phù thủy."
"Tôi biết một số thứ người ta đã thực sự huấn luyện cho Lệnh bà," ông nói. "Tôi đã nhìn thấy nó toát ra từ Paul. Tôi không bị đánh lừa bởi những gì trường của Lệnh bà tuyên bố trước bàn dân thiên hạ: ngươi sống chỉ để phụng sự."
Cú sốc này phải rất dữ dội và ông ấy gần như sẵn sàng đón nhận nó, nàng nghĩ.
"Ông đã chăm chú lắng nghe tôi nói trong Hội đồng," nàng nói, "tuy nhiên ông ít khi chú ý đến lời khuyên của tôi. Tại sao vậy?"
"Tôi không tin những động cơ Bene Gesserit của Lệnh bà," ông nói. "Lệnh bà cho rằng mình có thể nhìn thấu một người đàn ông; Lệnh bà cho rằng mình có thể khiến một người đàn ông làm chính xác những gì Lệnh bà..."
"Ông là một tên ngốc tội nghiệp, Thufir ạ!" nàng nổi giận.
Ông quắc mắt giận dữ, dịch người vào trong ghế.
"Dù ông có nghe tin đồn gì về trường của chúng tôi đi nữa," nàng nói, "thì sự thật vĩ đại hơn rất nhiều. Nếu tôi muốn tiêu diệt Công tước... hay ông, hay bất cứ người nào trong tầm tay tôi thì ông sẽ không thể ngăn cản tôi được."
Nàng nghĩ: Tại sao ta lại để lòng kiêu hãnh dẫn dắt ta phát ngôn ra những lời như thế? Đây không phải cách ta đã được dạy dỗ. Đây không phải cách gây sốc cho ông ấy.
Hawat luồn bàn tay xuống dưới áo nơi ông giấu khẩu súng nhỏ xíu bắn phi tiêu tẩm độc. Cô ta không đeo tấm chắn bảo vệ,ông nghĩ. Phải chăng đây chỉ là lời cô ta huênh hoang? Ta có thể giết chết cô ta ngay bây giờ... nhưng, ôi chao, nếu ta sai thì hậu quả sẽ như thế nào.
Jessica nhìn thấy cử chỉ lần tay vào túi của ông, bèn nói: "Chúng ta hãy cầu cho giữa hai ta không bao giờ phải dùng đến bạo lực."
"Một lời cầu nguyện thích hợp," ông đồng ý.
"Trong lúc ấy, căn bệnh vẫn đang lan ra giữa chúng ta," nàng nói. "Tôi phải hỏi lại ông: Không phải sẽ hợp lý hơn nếu cho rằng bọn Harkonnen đã gieo rắc mối nghi ngờ này để hai chúng ta đối địch nhau sao?"
"Có vẻ như chúng ta lại rơi vào bế tắc rồi," ông nói.
Nàng thở dài nghĩ: Ông ta gần như sẵn sàng đón nhận nó.
"Công tước và tôi là các bậc phụ mẫu đại diện cho dân chúng," nàng nói. "Vị trí ấy..."
"Ông ấy không cưới Lệnh bà," Hawat nói.
Nàng cố giữ bình tĩnh, suy nghĩ: Một cú phản công xuất sắc.
"Nhưng ông ấy sẽ không cưới ai khác," nàng nói. "Chừng nào tôi còn sống. Và chúng tôi là những người đại diện, như tôi vừa nói. Phá vỡ cái trật tự tự nhiên này trong công việc của chúng tôi, làm chúng tôi náo động, rối trí, lúng túng - còn mục tiêu nào hấp dẫn bọn Harkonnen hơn thế?"
Ông cảm nhận được nàng đang dẫn dắt câu chuyện tới đâu, và lông mày ông cau lại giận dữ.
"Công tước ư?" nàng hỏi. "Một mục tiêu hấp dẫn, đúng thế, nhưng không ai, có chăng là ngoại trừ Paul, được bảo vệ tốt hơn ông ấy. Tôi ư? Tôi là cái đích ngon lành cho chúng, chắc chắn rồi, nhưng chúng phải biết rằng một Bene Gesserit luôn là cái đích khó xơi. Có một mục tiêu tốt hơn; một người mà nghĩa vụ của y tất yếu tạo ra một điểm mù lớn. Người mà đối với y sự nghi ngờ cũng tự nhiên như việc hít thở vậy. Một người vốn xây dựng toàn bộ cuộc sống của y trên những lời bóng gió và điều bí ẩn." Nàng chỉ tay phải về phía ông ta. "Ông!"
Hawat dợm nhảy ra khỏi ghế.
"Tôi không cho phép ông đi, Thufir!" nàng nổi nóng.
Vị Mentat già gần như ngã phịch xuống ghế, các cơ bắp nhanh chóng phản lại ông.
Nàng mỉm cười chẳng lấy gì làm vui vẻ.
"Bây giờ ông đã biết người ta thực sự huấn luyện chúng tôi cái gì rồi đấy," nàng nói.
Hawat cố nuốt nước bọt trong cổ họng khô khốc. Mệnh lệnh của cô ta thật dứt khoát, uy nghiêm như của một bà hoàng - được thốt ra bằng cái âm điệu và cách nói mà ông nhận ra mình hoàn toàn không cưỡng lại được. Thân thể ông tuân theo lệnh của cô ta trước khi ông kịp nghĩ. Không gì ngăn cản được hành động đáp lại vừa rồi của ông - logic không, cơn giận sôi sục cũng không... không gì cả. Làm được như thế chứng tỏ cô ta hiểu sâu sắc, thấu tận tâm can con người bị cô ta điều khiển theo cách đó, một cấp độ điều khiển mà có nằm mơ ông cũng không hình dung nổi.
"Tôi đã nói trước với ông là chúng ta nên hiểu nhau," nàng nói. "Tôi muốn nói là ông nên hiểu tôi. Tôi thì đã hiểu ông rồi. Và giờ thì tôi nói cho ông biết, lòng trung thành của ông đối với Công tước là tất cả những gì đảm bảo sự an toàn của ông khi đối mặt tôi."
Ông nhìn nàng chằm chằm rồi liếm môi.
"Nếu tôi muốn một con rối thì Công tước đã cưới tôi rồi," nàng nói. "Thậm chí ông ấy có thể nghĩ rằng ông ấy hoàn toàn tự nguyện làm thế."
Hawat cúi đầu, nhìn lên qua hàng mi lưa thưa. Chỉ có sự điều khiển cứng rắn nhất mới kìm được ông không gọi đội bảo vệ. Sự điều khiển... và bây giờ là mối nghi ngờ mà người đàn bà này có thể không cho phép. Ông sởn gai ốc khi nhớ lại cô ta đã điều khiển ông như thế nào. Trong khoảnh khắc do dự đó, cô ta hẳn đã có thể rút vũ khí ra mà giết chết ông!
Phải chăng ai cũng có cái điểm mù này? ông tự hỏi. Ai trong chúng ta có thể bị ra lệnh hành động trước khi anh ta có thể kháng cự? Ý nghĩ này làm ông choáng váng. Ai có thể ngăn cản một người có sức mạnh như thế?
"Ông vừa mới thoáng thấy quả đấm trong găng tay Bene Gesserit," nàng nói. "Ít ai thoáng thấy nó mà còn sống được. Những gì tôi vừa làm chỉ là chuyện khá đơn giản đối với chúng tôi. Ông chưa thấy toàn bộ kho vũ khí của tôi đâu. Hãy nghĩ về điều đó đi."
"Tại sao Lệnh bà không ra ngoài tiêu diệt những kẻ thù của Công tước?" ông hỏi.
"Ông muốn tôi tiêu diệt cái gì?" nàng hỏi. "Lẽ nào ông muốn tôi biến Công tước thành người yếu đuối, khiến ông ấy mãi mãi dựa vào tôi?"
"Nhưng, với sức mạnh như thế..."
"Sức mạnh là con dao hai lưỡi, Thufir ạ," nàng nói. "Ông nghĩ: 'Có khó gì để cô ta biến thành công cụ đâm vào chỗ hiểm của kẻ thù.' Đúng thế, Thufir, thậm chí đâm vào chỗ hiểm của ông. Tuy nhiên tôi sẽ đạt được gì đây? Nếu có đủ số Bene Gesserit làm như thế thì chẳng phải sẽ khiến tất cả Bene Gesserit bị nghi ngờ sao? Chúng tôi không muốn thế, Thufir ạ. Chúng tôi không mong tiêu diệt chính mình." Nàng gật đầu. "Chúng tôi thực sự sống chỉ để phụng sự."
"Tôi không thể trả lời Lệnh bà," ông nói. "Lệnh bà biết tôi không thể trả lời."
"Ông không được kể cho bất kỳ ai về bất cứ chuyện gì đã xảy ra ở đây," nàng nói. "Tôi hiểu ông, Thufir."
"Thưa Lệnh bà..." Lại một lần nữa vị Mentat già cố gắng nuốt nước bọt trong cổ họng khô khốc.
Rồi ông nghĩ: Cô ấy có sức mạnh to lớn, đúng thế. Nhưng lẽ nào điều đó sẽ không biến cô ấy thành một công cụ còn kinh khủng hơn cho bọn Harkonnen?
"Công tước có thể bị tiêu diệt bởi bạn bè cũng nhanh chẳng kém gì bởi kẻ thù," nàng nói. "Tôi tin giờ đây ông sẽ hiểu ngọn nguồn của sự nghi ngờ này và quẳng nó đi."
"Nếu nó chứng tỏ được là vô căn cứ," ông nói.
"Nếu," nàng chế nhạo.
"Nếu," ông nói.
"Ông là kẻ ngoan cố," nàng nói.
"Cẩn thận," ông nói, "và có ý thức về nhân tố sai số."
"Vậy tôi sẽ đưa ra câu hỏi khác: Nếu như ông đứng trước một người khác, nếu như ông bị trói và bất lực còn người đó kề dao vào cổ ông, thế nhưng hắn lại kiềm chế không giết ông mà cởi trói cho ông rồi đưa dao cho ông muốn làm gì tùy ý, thì theo ông như thế có nghĩa gì?"
Nàng nhấc mình khỏi ghế, xoay lưng lại phía ông. "Giờ ông đi được rồi, Thufir."
Vị Mentat già đứng dậy, ngập ngừng, bàn tay lần về phía cái vũ khí chết người giấu dưới áo choàng. Ông nhớ đến sân đấu bò và phụ thân Công tước (con người anh hùng đảm lược, dù có những nhược điểm nào đi nữa), và một ngày trên trường đấu cách đây đã lâu: Con thú dữ màu đen tuyền đứng đó, đầu cúi thấp, bất động và lúng túng. Lão Công tước đã quay lưng lại trước cặp sừng nó, ném mũ một cách khoa trương qua một cánh tay, trong khi tiếng hoan hô từ khán đài dội xuống như mưa.
Ta là con bò còn cô ta là đấu sĩ, Hawat nghĩ. Ông rụt tay lại khỏi món vũ khí, liếc nhìn mồ hôi lấp lánh trong lòng bàn tay trống không.
Và ông biết rằng dù các sự kiện rốt cuộc có chứng tỏ điều gì đi nữa thì ông sẽ không bao giờ quên khoảnh khắc này, cũng sẽ không mất đi cái cảm giác khâm phục lớn lao đối với Lệnh bà Jessica.
Lặng lẽ, ông quay người rời khỏi phòng.
Jessica hạ ánh mắt khỏi những hình phản chiếu trên cửa sổ, quay người, nhìn đăm đăm vào cánh cửa đóng.
"Giờ thì chúng ta sẽ thấy một vài hành động thích đáng," nàng thì thầm.
Mi có vật lộn với những giấc mơ chăng?
Mi có hài lòng với những cái bóng chăng?
Mi có di chuyển trong một thứ giấc ngủ không?
Thời gian chuội đi.
Đời mi bị đánh cắp.
Mi lần lữa với những điều vặt vãnh.
Nạn nhân sự ngu xuẩn của chính mi.
- Bài ca truy điệu Jamis trên Bình nguyên Tang lễ, trích "Những bài hát của Muad'Dib" của Công chúa Irulan
Công tước Leto đứng trong tiền sảnh nhà mình, đọc kỹ một bức thư ngắn dưới ánh sáng từ ngọn đèn treo độc nhất. Còn mấy giờ nữa trời mới sáng, và ông cảm nhận rõ sự mỏi mệt của mình. Một người đưa tin Fremen vừa đem mẩu thư này đưa cho lính gác vòng ngoài, đúng lúc Công tước từ đồn chỉ huy trở về.
Mẩu thư viết: "Một bựng khói vào ban ngày, một cột lửa vào ban đêm."
Không có chữ ký.
Thế có nghĩa là gì? ông tự hỏi.
Người đưa tin đã bỏ đi không cần đợi câu trả lời nên ông cũng không kịp hỏi gì. Anh ta biến vào bóng tối như một cái bóng bằng khói vậy.
Công tước Leto vừa nhét mảnh giấy vào túi áo choàng vừa nghĩ sẽ đưa nó cho Hawat xem sau. Ông gạt một lọn tóc khỏi trán, thở dài sườn sượt. Những viên thuốc chống mệt mỏi bắt đầu giảm tác dụng. Đã hai ngày trôi qua kể từ bữa tiệc tối đó, và tính từ lần ông được ngủ gần đây nhất thì còn lâu hơn thế.
Tất cả những khó khăn về quân sự còn chưa đủ, lại thêm cuộc họp lắm phiền nhiều não với Hawat, rồi còn bản báo cáo về cuộc gặp giữa ông ta và Jessica nữa.
Ta có nên đánh thức Jessica không? ông tự hỏi. Chẳng có lý do gì để chơi trò bí mật với cô ấy thêm nữa. Hay là có nhỉ?
Trời đánh thánh vật cái thằng Duncan Idaho ấy!
Ông lắc đầu. Không, không phải Duncan. Ta đã sai khi không nói thật mọi chuyện với Jessica ngay từ đầu. Ta phải làm điều đó ngay bây giờ, trước khi có thêm nhiều tổn thất nữa.
Quyết định đó làm ông thấy dễ chịu hơn, và ông vội vàng đi từ tiền sảnh vào Đại Sảnh, dọc theo các hành lang về phía chái nhà dành riêng cho gia đình.
Ông dừng lại tại chỗ ngoặt nơi các hành lang nhánh tách ra dẫn về khu vực dành cho gia nhân. Một tiếng thút thít kỳ lạ vang lên từ đâu đó cuối hành lang của gia nhân. Công tước Leto đặt tay trái lên nút khởi động trên chiếc thắt lưng đeo tấm chắn, luồn con dao ngắn vào bàn tay phải. Con dao truyền cho ông cảm giác an tâm. Âm thanh kỳ lạ đó khiến toàn thân ông ớn lạnh.
Nhẹ nhàng, Công tước lần theo hành lang gia nhân, vừa đi vừa thầm rủa cái ánh sáng tù mù. Ở đoạn này những cây đèn treo cực nhỏ bố trí cách nhau đến tám mét, lại vặn xuống mức nhỏ nhất. Những bức tường đá đen thẫm nuốt chửng mất ánh sáng.
Một vệt xám xịt kéo dài trên sàn nhà lộ ra khỏi vùng tranh tối tranh sáng trước mặt.
Công tước Leto ngần ngừ, suýt nữa đã kích hoạt tấm chắn, nhưng kìm lại vì điều đó sẽ hạn chế cử động cũng như khả năng nghe của ông... và bởi chuyến hàng súng laze vừa bị tóm đã khiến lòng ông đầy nghi hoặc.
Im lìm, ông tiến tới vệt xám, nhận ra đó là một hình người, một người đàn ông úp mặt xuống sàn đá. Dao lăm lăm trong tay, Công tước Leto lấy chân lật ngửa người đàn ông lên, cúi xuống trong ánh sáng lờ mờ để nhìn mặt anh ta. Đó là Tuek, tay buôn lậu, phía ngực dưới có một vết ướt. Cặp mắt không còn sinh khí nhìn trừng trừng bằng màu tối đen trống rỗng. Công tước Leto sờ vào vết ướt - còn ấm.
Làm sao người này lại chết ở đây được? Công tước Leto tự hỏi. Ai đã giết y?
Ở chỗ này, tiếng thút thít nghe to hơn. Nó vẳng lại từ phía trước, cuối hành lang nhánh dẫn tới căn phòng trung tâm nơi họ vừa lắp đặt máy phát tấm chắn chính cho ngôi nhà.
Tay đặt trên nút khởi động tấm chắn, con dao trong tư thế sẵn sàng chiến đấu, Công tước men theo cái xác, rón rén đi dọc hành lang, ghé nhìn vào góc quanh dẫn đến phòng đặt máy phát tấm chắn.
Một vệt xám khác nằm dài trên sàn cách ông mấy bước, và ông nhận ra ngay lập tức đây là nguồn phát ra tiếng động. Cái hình thù đó vừa hổn hển lắp bắp vừa bò về phía ông, chậm chạp, đau đớn.
Cố trấn tĩnh trước cơn sợ hãi khiến ông đột ngột rúm người lại, Công tước Leto lao vào hành lang, cúi xuống bên thân hình đang bò lết đó. Đó là Mapes, bà quản gia người Fremen, tóc xõa xượi trùm quanh mặt, quần áo rách tả tơi. Một vết sẫm mờ sáng chạy dài từ lưng đến sườn bà ta. Ông chạm tay vào vai người quản gia và bà ta liền tì cùi chỏ nhỏm dậy, đầu nghếch lên nhìn ông, đôi mắt chỉ là một vùng bóng đen trống rỗng.
"T... công," bà ta hổn hển. "Đã giết... lính gác... cử... gọi... Tuek... thoát... Lệnh bà... T... công... T... công... ở đây... không..." Bà ta ngã vật về phía trước, đầu đập mạnh xuống sàn đá.
Công tước Leto sờ thái dương bà ta để nghe mạch. Mạch không đập nữa. Ông nhìn vết máu: bà ta bị đâm từ phía sau. Ai? Trí óc ông làm việc như điên. Có phải bà ta muốn nói ai đó đã giết một lính gác? Còn Tuek - có phải Jessica đã cho người gọi ông ta tới? Tại sao?
Ông bắt đầu đứng dậy. Giác quan thứ sáu cảnh báo ông. Ông phóng vụt tay về phía nút khởi động tấm chắn - quá muộn rồi. Một cú chấn động làm cả người ông tê bại, đánh bật tay ông sang một bên. Ông thấy đau ở tay, thấy một mũi phi tiêu từ tay áo thòi ra, cảm thấy cơn tê liệt từ chỗ đó lan dần lên phần trên cánh tay. Phải nỗ lực ghê gớm lắm ông mới ngẩng được đầu lên nhìn dọc hành lang.
Yueh đứng trong khung cửa mở rộng của căn phòng để máy phát tấm chắn. Mặt ông ta phản chiếu màu vàng tỏa ra từ ngọn đèn treo duy nhất, sáng hơn, nằm phía trên cánh cửa. Căn phòng sau lưng ông ta lặng ngắt như tờ - không nghe thấy tiếng máy phát.
Yueh! Leto nghĩ. Hắn đã phá hủy các máy phát tấm chắn của tòa nhà! Chúng ta đang phơi mình trần trụi!
Yueh bắt đầu bước về phía ông, vừa đi vừa đút khẩu súng phóng phi tiêu vào túi.
Công tước Leto nhận ra mình vẫn nói được, bèn hổn hển: "Yueh! Sao lại thế?" Rồi cơn tê liệt lan tới chân ông và ông trượt xuống sàn, lưng tì vào bức tường đá.
Khuôn mặt Yueh nhuốm vẻ u sầu khi ông ta cúi xuống, đặt tay lên trán Công tước Leto. Công tước nhận ra mình vẫn cảm nhận được cái động chạm ấy, nhưng nó xa xăm... mờ nhạt.
"Thuốc trên mũi phi tiêu là loại có chọn lọc," Yueh nói. "Ngài vẫn nói được, nhưng tôi khuyên ngài đừng nói." Ông ta liếc dọc hành lang, rồi lại cúi xuống bên Công tước Leto, rút cái phi tiêu ra ném sang một bên. Tiếng mũi phi tiêu chạm sàn đá lanh canh vang đến tai Công tước vừa yếu ớt vừa xa xăm.
Không thể là Yueh được, Công tước Leto nghĩ. Ông ta đã đạt tới Tối thượng Y Pháp kia mà.
"Sao lại thế?" Leto thì thầm.
"Tôi xin lỗi, thưa Công tước kính mến, nhưng có những chuyện còn đòi hỏi hơn thế này nhiều." Ông ta chạm tay vào vết xăm hình kim cương trên trán. "Chính tôi cũng thấy lạ - ý thức lửa của tôi bị vô hiệu hóa - nhưng tôi muốn giết một người. Phải, tôi thực sự muốn giết một người. Để làm được việc đó tôi sẽ không chùn tay trước bất cứ điều gì."
Ông ta nhìn xuống Công tước. "Ồ, không phải Ngài đâu, Công tước thân mến. Nam tước Harkonnen kia. Tôi muốn giết Nam tước."
"Nam... ở Har..."
"Xin Ngài im lặng cho, ngài Công tước tội nghiệp. Ngài không có nhiều thì giờ đâu. Cái răng giả mà tôi đặt vào miệng Ngài sau cú ngã ở Narcal ấy, cái răng đó phải được thay. Chỉ lát nữa thôi, tôi sẽ làm Ngài mất ý thức rồi thay cái răng đó." Ông ta xòe tay ra, nhìn đăm đăm cái gì đó trong lòng bàn tay. "Một bản sao chính xác, phần lõi được tạo hình cực tinh vi, như một sợi thần kinh. Không thể phát hiện ra nó bằng máy dò thông thường, thậm chí có dùng máy quét nhanh đi nữa. Nhưng nếu Ngài cắn mạnh, vỏ của nó sẽ vỡ. Chừng đó, khi Ngài thở mạnh ra, Ngài sẽ khiến không khí quanh Ngài tràn ngập khí độc - chất độc chết người mạnh nhất."
Công tước Leto nhìn lên Yueh, thấy sự điên rồ trong mắt người đàn ông này, thấy mồ hôi rịn ra nơi lông mày và cằm ông ta.
"Đằng nào thì Ngài cũng chết, ngài Công tước tội nghiệp," Yueh nói. "Nhưng trước khi chết Ngài sẽ được tiếp cận Nam tước. Lão ta sẽ tin rằng Ngài đã bị thuốc làm cho tê liệt đến nỗi dù có cố đến đâu Ngài cũng không tấn công lão được. Và quả thật Ngài sẽ bị đánh thuốc, lại bị trói nữa. Nhưng tấn công thì có thể bằng những hình thức lạ thường. Và Ngài rồi sẽ nhớ đến cái răng. Cái răng, Công tước Leto Atreides ạ. Ngài sẽ nhớ đến cái răng."
Tên bác sĩ cúi xuống càng lúc càng gần, cho đến khi mặt ông ta cùng bộ ria dài rủ xuống lấp kín cả tầm nhìn mỗi lúc một hẹp hơn của Công tước Leto.
"Cái răng," Yueh lẩm bẩm.
"Tại sao?" Công tước Leto thì thầm.
Yueh quỳ một chân xuống cạnh Công tước. "Tôi đã ký với Nam tước một giao kèo quỷ dữ. Và tôi phải biết chắc rằng lão ta đã làm tròn phần của lão. Khi tôi gặp lão, tôi sẽ biết. Khi tôi nhìn Nam tước, chừng đó tôi sẽ biết. Nhưng tôi sẽ không bao giờ gặp được hắn nếu không phải trả giá. Ngài chính là cái giá đó, Công tước tội nghiệp của tôi ạ. Và khi gặp lão tôi sẽ biết. Wanna tội nghiệp của tôi đã dạy tôi nhiều điều, và một trong số đó là thấy rõ sự thật chắc chắn đến đâu khi sức ép lớn. Không phải lúc nào tôi cũng làm được vậy, nhưng khi tôi gặp Nam tước thì tôi sẽ biết."
Leto cố nhìn xuống cái răng trong tay Yueh. Ông có cảm tưởng như mọi chuyện đang diễn ra trong một cơn ác mộng - chuyện này không thể xảy ra được.
Đôi môi đỏ tía của Yueh nhếch lên nhăn nhó. "Tôi sẽ không tiếp cận Nam tước ở khoảng cách đủ gần được, nếu không thì tôi đã tự làm rồi. Không. Tôi sẽ bị giữ lại ở một khoảng cách an toàn. Nhưng Công tước thì... chao ôi! Ngài, món vũ khí hay ho của tôi! Lão ta sẽ muốn ngài ở gần lão - để hả hê nhìn Ngài, để huênh hoang chút đỉnh."
Công tước Leto nhận ra mình gần như bị một cơ bên hàm trái của Yueh thôi miên. Cái cơ đó vặn vẹo mỗi khi ông ta nói.
Yueh cúi xuống gần hơn. "Và Ngài, Ngài Công tước tốt bụng của tôi, Ngài Công tước quý báu của tôi, Ngài phải nhớ cái răng này." Ông ta giơ cái răng kẹp giữa ngón cái và ngón trỏ lên. "Nó sẽ là tất cả những gì còn lại với Ngài."
Miệng Leto mấp máy mà không thốt được gì, rồi ông nói: "Từ chối."
"Ồ, không! Ngài không được từ chối. Bởi vì, để đáp lại sự giúp đỡ nho nhỏ này, tôi đang làm một chuyện cho Ngài. Tôi sẽ bảo vệ con trai và người đàn bà của Ngài. Không ai khác làm được việc này. Họ có thể được đưa đến một nơi mà không tên Harkonnen nào có thể với tới họ được."
"Bảo vệ họ... bằng... cách nào?" Công tước thều thào.
"Bằng cách làm ra vẻ họ đã chết, bằng cách bí mật cho họ trà trộn vào những người hễ nghe thấy tên Harkonnen là rút dao ra, những người căm thù bọn Harkonnen tận xương tận tủy đến nỗi sẽ đốt cái ghế bọn Harkonnen đã ngồi, sẽ rắc muối lên con đường bọn Harkonnen đã đi." Ông ta chạm vào hàm Leto. "Ngài có cảm thấy gì ở hàm không?"
Công tước nhận ra mình không trả lời nổi nữa. Ông cảm thấy một cái giật mạnh xa xăm, nhìn bàn tay Yueh giơ lên mang theo chiếc nhẫn có dấu ấn riêng của công tước.
"Dành cho Paul," Yueh nói. "Ngài sẽ ngất xỉu ngay lập tức. Tạm biệt, Công tước tội nghiệp của tôi. Lần sau gặp lại chúng ta sẽ không có thời gian trò chuyện đâu."
Cảm giác mát lạnh xa xăm từ hàm Leto chạy lên phía trên, lan qua hai má ông. Hành lang mờ tối thu hẹp lại thành một điểm nhỏ trong đó cặp môi đỏ tía của Yueh nằm ở trung tâm.
"Hãy nhớ chiếc răng này!" Yueh rít lên. "Chiếc răng này!"
Xứ Cát Xứ Cát - Frank Herbert Xứ Cát