Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Vĩnh An
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 20: Tái Sinh Nan (1)
"L
ong Cơ", giọng Lý Thành Khí đã khàn đục, hắn nhìn ta không rời, nói: "Buông nàng ra."
Tay Lý Long Cơ đang nắm rất chặt, dần dần buông lỏng, quay đầu nhìn Lý Thành Khí. Lý Thành Khí từ ngoài cửa đi về phía ta, môi mím chặt không nói được lời nào, thẳng đến trước mặt ta, mới gằn giọng: "Các ngươi đều đi ra ngoài." Tuy hắn nói với Lý Long Cơ, nhưng thuỷ chung chỉ nhìn mỗi ta. Ta hoảng hốt đáp lại ánh mắt hắn, không dám trốn, cũng không thể trốn.
Lý Long Cơ vốn còn muốn nói, đã bị Lý Thành Nghĩa kéo tay lôi ra ngoài. Nghi Bình sớm dẫn toàn bộ cung tỳ lui xuống, trong căn phòng trống trải chỉ còn ta và hắn, khoảng cách gần như thế. Ta nhìn thấy u ám trong mắt hắn, lời răn đe ngày hôm qua không ngừng đập vào tai, loạn ong ong một đoàn, ta chỉ có thể cố nhếch khoé môi, nhìn hắn cười cười.
Qua một hồi lâu, hắn mới hỏi: "Nói cho ta biết, nàng biết những gì?" Ta vẫn cười như cũ, tiếp tục giả ngốc: "Quận vương là chỉ việc gì? Vĩnh An không phải chuyện gì cũng biết." Hắn lại tiến lên từng bước, muốn ép sát ta, ta phải gấp rút lui về phía sau từng bước.
"Mẫu phi ta và Đức phi còn sống không?" Hắn đè thấp giọng, thanh âm khàn khàn như bị mài mòn.
Thân mình ta cương cứng, muốn thoái lui nhưng rốt cuộc vẫn đứng bất động, trước mặt là hắn, phía sau lưng lại như bóng tối hắc ám vô tận, một nỗi sợ hãi trong lòng vọt lên. Không cần ta nói một câu, hắn đã có thể đoán được tất cả, nhưng vì sao vẫn muốn tới chứng thực? Hắn hiểu rõ hết thảy, thì nên biết rằng ta không thể nói, cho dù là nửa câu cũng có thể làm ọi người đi vào đường chết.
Hắn chậm rãi vươn tay, nhanh nắm lấy cổ tay ta: "Vĩnh An." Chỉ gọi hai chữ này rồi không nói gì nữa.
Từ nhỏ đến lớn, hai chữ này từng bị vô số người gọi qua, riêng chỉ có giờ này khắc này lại làm cho ta không biết lên tiếng trả lời như thế nào. Ta thở sâu, như bị mê hoặc, vươn tay cầm chặt tay hắn, nhẹ giọng nói: "Đi rất nhanh, không hề thống khổ."
Tha thứ cho ta.
Lòng bàn tay hắn lạnh lẽo ngấm vào tay ta, ta gắt gao theo dõi hắn, sợ hắn có phản ứng gì kinh động đến gác cửa bên ngoài. Hắn cũng chăm chú nhìn ta, thông minh như hắn, chỉ cần một câu này e là đã đem hết thảy suy nghĩ cẩn thận, đôi mắt dịu dàng ấm áp đã không còn sức sống, trong phút chốc chỉ còn phủ kín sự tuyệt vọng.
Chúng ta cứ như vậy đối diện nhau, hắn nhịp nhàng ăn khớp bắt lấy tay ta, ta cũng gắt gao giữ lấy tay hắn.
Không biết qua bao lâu, hắn mới buông tay, lạnh như băng nói: "Trên người quận chúa rất nóng, nên thỉnh Thái y đến xem." Hắn thâm thuý nhìn ta một cái, không nói nữa.
Ta cười khổ nhìn hắn, muốn nói vài câu an ủi, cuối cùng lại từ bỏ, chỉ nhẹ gật đầu: "Quận vương bảo trọng."
Hắn xoay người bước nhanh ra khỏi cửa, thấp giọng nói với người bên ngoài vài câu, sau đó mang theo hai đệ đệ rời đi. Khi Nghi Bình tiến vào, ta vẫn còn ngây ngốc đứng tại chỗ, nhìn vào khoảng không ngay cửa, không để ý đến Nghi Bình nói gì, cho đến khi nàng kinh hô một tiếng, ta mới phát hiện bản thân sớm đã mềm nhũn, liền ngồi bệt xuống.
Đợi đến mùng tám, phụ vương sai người đưa quà sinh nhật, ta mới giật mình phát hiện mình đã qua tuổi mười ba.
Ngày đó qua đi, ta vẫn cứ sốt cao không hạ, ước chừng năm ngày mới có chuyển biến tốt hơn, lại tức khắc phải theo Hoàng cô tổ mẫu đi Lạc Dương bái tế. Vạn Tượng Thần cung đã hoàn thành được năm năm, đây là lần đầu tiên Hoàng cô tổ mẫu quyết định tự mình chủ trì bái tế đại điển, mở tiệc chiêu đãi quần thần, cho thúc phụ Võ Thừa Tự làm á hiến, Võ Tam Tư làm chung hiến, mà Thái tử chính thức Lý Đán lại bị vắng vẻ một bên.
Tâm đế vương không lường được, mỗi một ám chỉ nhỏ bé đều có thể dấy lên sóng to gió lớn trong triều. Nhờ buổi tế lễ này mà vẻ lo lắng ủ dột của thúc phụ Võ Thừa Tự từ khi bị bãi tướng liền trở thành hư không, mặt mày hoan hỉ đàm tiếu cùng các đại thần.
Sau buổi tế, Hoàng cô tổ mẫu tựa hồ tâm tình rất tốt, tại yến hội nhiều lần vui vẻ sai người hạ lễ ban cho phụ vương ta và chư vị thúc phụ. Ta ngồi cạnh Thái Bình công chúa, từ xa thấy thần sắc Thái tử vẫn lạnh nhạt như cũ, chỉ khi người bên cạnh bắt chuyện ông mới hồi đáp vài câu, dường như hết thảy động tác của Hoàng cô tổ mẫu đều không can hệ đến ông.
Vị trí trưởng tử bên cạnh ông trống không, chỉ có Lý Thành Nghĩa và Lý Long Cơ đi cùng.
Qua thật lâu, Hoàng cô tổ mẫu mới nhìn về phía Thái tử, ôn hoà nói: "Thành Khí còn chưa hết bệnh sao?" Thái tử nhanh đứng dậy, đáp: "Trận bệnh này mặc dù tới hung mãnh, nhưng cũng không đáng ngại, nhi thần đã dặn hắn ngày mai cần phải tới Lạc Dương, hướng mẫu hoàng thỉnh an."
Hoàng cô tổ mẫu thản nhiên "Ừ" một tiếng, nói: "Thẩm Thu y thuật rất cao, bảo hắn bỏ thêm nhiều tâm tư chút."
Thái tử cúi đầu tuân mệnh, mới khom người ngồi xuống.
Ta nghe mà trong lòng phát khổ, nâng chung trà lên, lại chạm phải ánh mắt Lý Long Cơ. Đôi mắt trong trẻo không có nửa điểm tức giận, chỉ thẳng tắp nhìn ta, bị ta bắt gặp thì hốt hoảng, vội vàng né tránh.
Lúc này, Thần cung chi đình đã bắt đầu trình diễn cổ nhạc, ở trong điện nhìn ra, trong sân dày đặc hơn chín trăm người đang cùng nhảy điệu “Thần cung đại nhạc”, trận thế hào hùng, rất có khí thế lấp núi dời sông.
Trong điện mọi người không khỏi nhìn xem đến nhập thần, tiếng cười đùa hàn huyên dần biến mất.
"Vĩnh An", Thái Bình công chúa bỗng nhiên nghiêng đầu, trong tiếng nhạc điếc ta nói với ta: "Nhìn sắc mặt ngươi vẫn không tốt, Thái y nói thế nào?" Ta vội thả chén trà, đáp: "Đã rất tốt, chỉ nói cần điều dưỡng thêm nửa tháng mới có thể trừ hết khí hàn."
Thái Bình gật gật đầu: "Đã nhiều ngày nay người bị bệnh không ít, Sùng Giản cũng sốt cao không lùi, không thể theo ta đi Lạc Dương." Ta nghe nàng nói tiểu nhi tử cũng bệnh, vội hỏi: "Dĩnh Quốc công cũng bị bệnh? Có nghiêm trọng không?" Thái Bình cười một tiếng, nói: "Không nghiêm trọng, hắn giống ngươi, mỗi khi vào đông sẽ bị bệnh một hồi, ta đều tập mãi thành thói quen. Nhưng trái lại Thành Khí, tuy là ngày thường nhìn thư sinh nhưng chưa từng bị bệnh nặng, lần này thật làm cho người ta lo lắng."
Ta nghe quá nửa đã biết nàng nói gì, nhưng nhất thời kìm chế, không tiếp lời.
Bệnh của hắn là do Nghi Bình thuận miệng kể với ta, nói là trong Thượng Y Cục lén truyền ra, khi đó chính ta cũng đang bệnh đến tối tăm trời đất, chỉ mơ hồ nghe lọt vào tai, đau càng thêm đau. Sau Thẩm Thu có đến đây nhưng không nhắc tới nửa chữ, bắt mạch chẩn bệnh đều im lặng thần kỳ, ta liên tục nhìn hắn muốn hỏi, nhưng rốt cục cũng không hỏi nửa câu.
Thái Bình còn nói gì nữa, ta đều thuận miệng ứng phó, đợi cho tiệc xong liền trở về Thái Sơ cung.
Từ sau đại lễ bái tế lần này, Hoàng cô tổ mẫu sẽ thường xuyên trụ lại Lạc Dương Thái Sơ cung, ta tất nhiên cũng không quay về Trường An. Một năm trước cảm giác mới lạ lúc vừa đến Lạc Dương sớm không còn, chỉ cảm giác trong Đại Minh cung nơi nơi đều là cô hồn, đến ở Thái Sơ cung cũng tốt.
Bữa tối khi Uyển Nhi đến, nói là Hoàng cô tổ mẫu đến đây bỗng nhiên nổi hứng, cho chúng ta cùng đi xem người Hồ ca múa, náo nhiệt náo nhiệt.
Ta ôm ấm lô nhìn nàng, do dự một lát mới nói: "Ta không muốn đi." Uyển Nhi tinh tế nhìn ta, mỉm cười: "Qua hơn nửa tháng, sao muội vẫn chưa chuyển biến tốt hơn?" Ta biết nàng nói không phải trận bệnh này, mà là sự kiện kia, trong lòng cứng lại, thấp giọng nói: "Không thể quên được, ta đã chịu đựng không muốn đi hỏi tỷ."
Uyển Nhi cười cười, nói: "Muội hỏi thì ta trả lời, nghe xong thì khoẻ lên được không?" Nàng vừa nói vừa đến ngồi bên ta: "Hãy quên đi, trí nhớ tốt không phải là chuyện tốt." Ta nhìn nàng một cái, không nói chuyện.
Nàng lại im lặng một lát, mới nói tiếp: "Năm đó chiếu thư phế Lý Hiền là ta tự mình viết, chính một đạo chỉ kia đã đẩy hắn vào tuyệt lộ."
Ta sửng sốt, lập tức hiểu ra. Hoá ra người dắt nàng đi vào con đường nhỏ kia, người mà nàng nói yêu thích Vĩnh Bình quận vương, người đã làm cho nàng quỳ gối trong Bồng Lai điện, không để ý sinh tử cầu tình, người mà nàng trải qua nhiều năm cũng không chịu quên đi, chính là Lý Hiền, hoàng tử bị khép tội danh mưu phản, cuối cùng bị ban chết.
Nàng quét mắt nhìn ta, cười đến tái nhợt vô lực: "Đến nay ta cũng không thể quên được từng chữ viết trên chiếu thư ngày đó, ngay cả cảm giác cầm bút đều còn nhớ rõ ràng, nhưng ngày ngày phải hầu hạ cạnh Hoàng cô tổ mẫu muội, cả ngày cười tính kế mỗi người", tim nàng như thắt lại, nói tiếp: "Cứ như vậy nhoáng cái đã qua mười năm, ta vẫn sống tốt đó thôi? Đi thôi, Vĩnh Bình quận vương cũng đến, đang ở trong điện."
Ta cả kinh đứng lên, bị nàng đè vài xuống, cười nói: "Đừng nóng vội, kêu Nghi Bình lấy kiện xiêm y dày hơn đi." Nàng nói xong ra ngoài cửa gọi Nghi Bình tiến vào, tự mình phân phó ăn mặc trang điểm cho ta, ta từ gương đồng nhìn Nghi Bình đem ra một đống trang sức, đang muốn kêu nàng tùy tiện chút, Uyển Nhi lại lên tiếng trước: "Ta nhớ rõ muội có cây trâm thuý ngọc, sao lâu rồi không thấy muội đeo?"
Ta vội đáp: "Không biết đã ném đi đâu", vừa nói vừa ra hiệu Nghi Bình: "Đơn giản thôi."
Vào đại điện, mọi người đã ngồi đông đủ, không khí hoà thuận vui vẻ.
Hoàng cô tổ mẫu đang thấp giọng nói chuyện với Vi Đoàn Nhi, gặp ta tiến lên hành lễ mới cười nói: "Nhanh đi ngồi đi." Ta đứng dậy đi qua trước Thái tử và các con trai, thủy chung không dám ngẩng đầu, chỉ hé mắt liếc nhìn một cái, vội vàng đi đến một cái bàn phía sau không ai ngồi, mới nhận ra cung tỳ hầu hạ đúng là người quen lúc trước ở Phượng Dương môn.
Nàng cười khó hiểu, thay ta thêm trà.
Ta nhìn nhìn nàng, thấp giọng hỏi: "Ngươi tên gì?" Tính ra quen biết đã hơn một năm, còn không biết tên nàng. Nàng ngừng lại một chút, mới nhỏ giọng trả lời: "Hồi Quận chúa, nô tỳ kêu Nguyên Nguyệt." Nàng nói xong, lập tức khom người lui xuống.
Ta bưng chén lên, giả bộ lơ đãng nhìn lướt qua mọi người. Đến khi nhìn đến Thái tử, cố ý ngừng một chút, Lý Thành Khí như trước khẽ mỉm cười, hắn bệnh nặng mới khỏi trông có vẻ gầy yếu, Hoàng cô tổ mẫu làm như vô cùng quan tâm hắn, không ngừng hỏi hắn thuốc thang và dặn dò của thái y, hắn đều cực cung kính nhất nhất đáp lại, không có nửa phần dấu vết không ổn.
Thẳng đến lúc ca múa nổi lên, Hoàng cô tổ mẫu mới không nhìn tới hắn.
Lý Thành Nghĩa ngồi cạnh hắn, tựa hồ phát giác ta đang nhìn, giương mắt ngó ta, dùng bả vai khẽ đụng phải hắn một chút. Thế này hắn mới quay đầu lại, thản nhiên đảo mắt qua chỗ ta, nhưng không dừng lại, chỉ yên tĩnh nhìn về phía ca múa trong điện.
Lòng ta hơi chua xót, vội cúi đầu. Tất cả âm thanh hoan hô nói cười đều giống như cách một tầng hơi nước, không thể phân biệt rõ ràng.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Vĩnh An
Mặc Bảo Phi Bảo
Vĩnh An - Mặc Bảo Phi Bảo
https://isach.info/story.php?story=vinh_an__mac_bao_phi_bao