Vành Khăn Cho Em epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 20
ới hơn bốn giờ, Fenner đã đến đầu con đường đất đi tới túp lều của Johnny. Anh phóng xe thật nhanh, không dừng vì nhận thức được rằng chắc chắn bọn Grisson đuổi theo.
Trước khi rời thành phố, anh gọi điện cho Paula báo anh đi đâu.
- Tôi tin mình đã phát hiện ra một dấu vết. Cô gọi điện báo cho Brennan biết chuyện này. Nói với ông ta nhanh chóng đến tìm tôi ở nhà Johnny.
- Sao anh không chờ ông ta đi cùng, - Paula hỏi với giọng lo ngại. - Tại sao một mình anh đến đấy?
- Đừng có hốt hoảng như thế, cô cứ báo cho Brennan là đủ rồi, - anh đáp và cúp máy.
Anh đậu xe dưới một lùm cây rậm rạp, tin chắc từ ngoài đường không ai nhìn thấy nó và đi theo con đường đất dẫn tới nhà Johnny.
Được nửa đường, anh rút súng bật khóa an toàn. Anh tin chắc băng cướp Grisson chưa thể đến trước anh nhưng có đề phòng thì vẫn hơn. Trước mặt anh khoảng hai trăm mét, khu rừng anh đi qua trở nên thưa hơn. Anh chậm bước, cố gắng không phát ra tiếng động, mọi giác quan ở tình trạng báo động.
Một con chim cà cưỡng màu vàng vụt bay lên từ một cành cây, đập cánh ầm ầm khiến anh giật mình. Anh ngước mắt nhìn theo, tim đập mạnh, cười một mình và tự nhủ:
- Mình dễ bị kích động như cô gái già hoảng lên khi thấy một người đàn ông nằm bên cạnh.
Anh thận trọng bước lại gần khoảng rừng trống. Anh dừng lại, núp sau một gốc cây quan sát ngôi nhà bằng gỗ sắp đổ nát ở trước mặt. Có vẻ như Johnny có nhà. Cửa ra vào mở, một làn khói lững lờ bay từ ống khói.
Fenner giấu khẩu súng dọc theo đùi và lặng lẽ tiến đến sát cửa rồi dừng lại nghe ngóng. Anh thấy Johnny đang lẩm bẩm một mình liền nhảy vọt đứng ngay ở ngưỡng cửa.
Johnny ngồi quay lưng lại, lão đương chiên miếng thịt xấy trong chảo. Mùi mỡ bốc ra làm anh nhăn mặt.
Fenner bước vào nhà, chĩa súng vào lão.
- Chào Johnny! - anh nhẹ nhàng nói.
Johnny lạnh người và bắt đầu run rẩy. Lão đứng lên, thong thả quay lại. Đôi mắt u tối, kèm nhèm mở to khi nhìn thấy Fenner lại gần với khẩu súng trong tay. Anh nói với lão:
- Cứ bình tĩnh, Johnny, lão nhận ra tôi chứ?
Lão già như ngừng thở, kêu váng lên:
- Tại sao ông lại dọa tôi bằng con chó lửa đó?
Fenner hạ súng xuống, nhắc lại:
- Lão nhận ra tôi chứ?
- Ông là tay nhà báo chứ gì!
- Đúng rồi. Lão ngồi xuống đi, tôi có chuyện muốn hỏi.
Johnny buông người ngồi xuống cái thùng gỗ úp sấp, lén lút nhìn Fenner.
- Johnny, lão có nhiều chuyên rắc rối nghiêm trọng đấy. Người ta sắp xô lão vào tù một thời gian. Lão có khoái ở tù không? Không có rượu, không có gì hết... Nếu lão thành thật với tôi, tôi sẽ che chở. Tôi chỉ yêu cầu lão cho tôi biết vài điều.
- Tôi không biết gì hết. Ông đi cho khuất mắt tôi. Ông không để tôi yên thân sao?
- Cách đây khoảng ba tháng, Riley cùng đồng bọn có đến đây, đúng chưa?
- Tôi không biết gì về Riley.
- Này lão già, hãy nghe đây, - Fenner nói với giọng kiên quyết. - Lão có chối cũng không được. Cô gái Blandish đi cùng với bọn chúng. Riley gọi điện từ đây cho con bồ. Con nhỏ đã phải phun ra rồi. Nhưng cô ta mới tiết lộ với tôi thôi, nếu nó mà khai ra với bọn cớm thì lão nguy to. Johnny, họ rượt sơ sơ lão vài đòn, cuối cùng lão cũng phải khai hết. Nào, khạc ra đi... Riley có đến đây hả?
Johnny ngần ngừ, trong ánh mắt lão thoảng một vẻ quỉ quyệt, cuối cùng lão công nhận.
- Phải, đúng thế, hắn đến đây cùng với Bailey, già Sam và con bé. Bọn họ chỉ nán lại đây chưa tới mười phút. Tôi không muốn chứa họ, chuyện đó nguy hiểm lắm. Tôi không muốn có chuyện rắc rối với bọn cớm, thế là tôi bảo bọn họ chuồn đi. Riley gọi điện cho con bồ rồi tất cả bọn chúng leo lên xe cút ngay. Tôi không biết chúng đi đâu.
Nhưng giọng nói và vẻ mặt lão cho Fenner thấy lão nói dối.
- Thôi được, Johnny. Thế là xong rồi. Nếu sự việc chỉ có vậy, lão không có gì mà sợ. Thật đáng tiếc cho lão không biết chúng đi đâu, Ông Blandish treo giải thưởng cho người nào chỉ cho ông ta biết chỗ giam giữ con ông ta. Lão không muốn nhận mười lăm ngàn đô la tiền thưởng sao?
Johnny hấp háy đôi mắt. Lão đã chôn Riley, Bailey, và già Sam cách đây ba tháng. Một công việc chó đẻ! Schultz có hứa chia cho lão một phần tiền chuộc nhưng cho tới bây giờ lão chưa cầm một cắc nào. Lão biết số tiền chuộc đã trả rồi. Lão cất công đi ra thành phố mua một tờ báo, Johnny cho là mình bị lừa gạt, lão rất căm về chuyện này.
- Mười lăm ngàn đô la? - lão nhắc lại. - Có ai chứng tỏ tôi sẽ nhận được số tiền đó không?
- Tôi sẽ thu xếp để lão nhận được, - Fenner cam đoan với lão.
Johnny tự nhủ:
- Không ngon xơi đâu. Phản bội bọn Grisson dễ ăn đạn lắm.
Với vẻ miễn cưỡng, lão lắc đầu phủ nhận.
- Tôi không biết gì hết.
- Lão nói dối, - Fenner đi lại gần lão - Johnny, tôi buộc phải tẩn Như thế này! ( Anh tát Johnny một cái. Cái tát không mạnh nhưng cũng đủ làm lão mất thăng bằng và suýt ngã ). - Nào, nói chưa - Fenner cao giọng nói tiếp. - Riley ở đâu? Lão thích chọn cái gì? Nhận mười lăm thiên hay bị đánh vỡ mồm?
- Tôi không biết gì hết, - lão nói với vẻ đau khổ. - Nếu ông muốn biết, ông cứ hỏi bọn Grisson. Bọn chúng có mặt ở đây. Chính bọn chúng gây chuyện với Riley...
Lão chợt im bặt, gương mặt màu hồng chuyển sang màu xám xịt.
- Bọn Grisson? - Fenner chú ý hỏi. - Chúng làm gì Riley?
Nhưng ánh mắt Johnny chăm chú nhìn ra cửa với vẻ chết khiếp. Fenner vội quay đầu, Anh nhìn thấy một bóng người ở ngưỡng cửa, tay cầm khẩu tiểu liên Tôm xơn.
Hầu như cùng một lúc mọi việc diễn ra dồn dập.
Fenner nhào xuống đất tránh xa Johnny, lăn mấy vòng về cái thùng đựng đại mạch để ở góc nhà. Đúng lúc Fenner núp sau đó, khẩu tiểu liên bắt đầu nhả đạn.
Một tràng đầu đạn chỉ khoan vào ngực Johnny. Lão già bật ngửa về phía sau, giãy giụa vài cái rồi nằm ngay đơ. Hai giây sau, những viên đạn vỗ ầm ầm vào chiếc thùng tôn, Fenner ngồi xổm, tim đập thình thịch.
Trong ba hay bốn giây, những viên đạn đập vào vành như những tiếng nện thình thịch của một máy tán đinh khổng lồ đang hoạt động. Khẩu tiểu liên dừng lại, một sự im lặng bất chợt bao trùm căn phòng.
Fenner dùng mu bàn tay quệt mồ hôi trên mặt. Anh hiểu rõ bọn người mới đến thuộc băng Grisson. Tình thế thật nguy hiểm. Nếu anh liều ngó đầu nhìn ra ngoài, chắc chắn sẽ bị ăn đạn liền. Niềm hi vọng duy nhất là trông đợi ở Brennan nhưng ông ta có đến cứu viện kịp thời không?
Anh nằm dài xuống đất, ghé tai xuống sàn nghe ngóng nhưng không thấy gì. Bọn kẻ cướp đó không thằng nào có gan dám bước vào phòng tìm anh.
Anh nghe thấy tiếng thì thầm. Một lát yên lặng rồi có tiếng người kêu to:
- Bước ra khỏi chỗ núp! Chúng tao biết mày trốn ở đấy rồi! Bước ra, hai tay giơ cao quá đầu!
Fenner cười gằn. Anh nghĩ:
- Rồi còn gì nữa? Nếu chúng mày muốn bắt tao, cứ xông vào đây.
Anh chờ.
Khẩu Tôm xơn lại bắt đầu khạc đạn. Những tiếng nổ làm anh giật mình thon thót. Một vài viên đạn xuyên qua vành thùng rớt vào trong. Khẩu tiểu liên ngừng bắn.
- Thằng khốn! Bước ra đi!
Anh vẫn nằm sát đất, không cựa quậy. Một lát sau, anh thấy một gã nói:
- Đưa đây cho tao! Hai chúng mày nằm xuống!
Fenner co rúm người lại, đoán biết chuyện gì sắp xảy ra. Bọn chúng sắp xé xác anh từng mảnh bằng quả lựu đạn. Anh nằm dán người xuống đất, hai tay che đầu. Một vài giây yên lặng tiếp theo đó tưởng chừng như lâu bất tận. Rồi anh nghe thấy một vật nặng ném xuống đất. Quả lựu đạn nổ vang trời. Hơi thuốc nổ nâng Fenner lên và ép anh dính vào vành thùng.
Anh ngạt thở, lăn lộn dưới đất. Trong một thoáng, anh nhìn thấy xung quanh sáng rực soi rõ mọi thứ. Ở phía trên đầu, mái nhà đang sụp, gỗ kêu răng rắc và cả mái nhà đổ xuống người anh như một tiếng sấm.
Có một vật gì đập vào thái dương. Một ánh sáng chói lòa trước mắt rồi anh chìm sâu xuống một cái hồ đen ngòm không đáy.
Vành Khăn Cho Em Vành Khăn Cho Em - James H. Chase Vành Khăn Cho Em