Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Tuyệt Ái Nô Phi
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 20: Sự Mê Hoặc Của Nỗi Tuyệt Vọng
L
àm sao có thể ——
Làm sao có thể như vậy?
Không muốn, không muốn, không muốn!!!
Nàng đã từng thấy qua khoảng khắc nhiều người bị đánh đến chết tại điện Đằng An, nàng đã chứng kiến rành rành trước mắt cảnh giết chóc đẫm máu! Đầu người rơi trên mặt đất, tay chân bị chặt đứt, hai mắt trợn trừng đầy máu chết không nhắm mắt.
Thế nhưng nàng chưa bao giờ trải qua thời khắc sợ hãi như thế này, bên tai nàng ngập tràn tiếng kêu gào thảm thiết của người con gái kia, tim nàng như bị treo ngược lên, siết chặt đến mức muốn rạn nứt! Đau, đau quá, thật đáng sợ.
Cặp mắt của Mặc Uyên khẽ động, nhìn tiểu nữ nhân trong lòng.
Sự sợ hãi, đau đớn trong lòng nàng đang bị kích thích khuấy động đến tột cùng bởi tình cảnh này, nước mắt trong suốt thật khiến cơn ham muốn phá hủy vừa điên cuồng tàn nhẫn lại vừa thương tiếc chồng chất trong lòng hắn càng ngày càng mãnh liệt.
“Nô nhi ngoan.” Lực đạo trên tay thật như muốn đem nàng ngoan ngoãn tiến vào trong thân thể, môi Mặc Uyên dừng lại trên thái dương của nàng, giọng nói khàn khàn theo cổ họng mà phát ra. “Nhìn kỹ đi, thấy rõ rồi chứ, nàng ta đã bị trừng phạt nghiêm khắc như thế nào.” Bàn tay to lớn nắm lấy cằm nàng, kề sát vào hơi thở thơm ngát trong miệng nàng, dây dưa không ngớt. “Bé con tò mò, tiếng cầu xin tha thứ của ngươi thật là êm tai, chẳng qua là nên chấp nhận, vẫn nên chấp nhận!”
Cánh tay rắn chắc vuốt ve làn da mềm mại trên cánh tay nàng, nước mắt của nàng lại vì hoảng sợ mà rơi xuống, trái tim trầm xuống.
Sau một khắc, nàng đột nhiên quay đầu lại, chứng kiến cảnh Nhiêu nhi bị hai người gia phó bắt được tay chân, mặt không chút biểu tình lôi vào chính giữa lồng sắt.
“A—-! A——!!!”
Tiếng kêu vô cùng thảm thiết vang lên, vang dội khắp cả tòa đại điện!
Lạc Cơ Nhi nắm chặt vạt áo trước ngực hắn, trừng to mắt, toàn thân run rẩy mãnh liệt, những con rắn trong lồng sắt hình như nghe được mùi âm ỷ đang đến, đều nhao nhao bò về hướng người kia. Nhìn thấy những con rắn trắng muốt, con nọ quấn lên con kia, Nhiêu nhi kinh hoàng mà liều mạng vùng vẫy thân thể, từng tiếng từng tiếng kêu thảm thiết vang lên, cả khuôn mặt của Nhiêu nhi hoảng sợ đến biến dạng, mãi cho đến khi toàn thân từ trên xuống dưới đều là rắn bò.
Nàng ta đấu tranh vùng vẫy, nhưng lại không thể thoát khỏi bọn rắn đang điên cuồng cắn xé, quấn bám lấy!
“A a a——!” Âm thanh như muốn xé nát cổ họng, âm điệu thật thê thảm làm sao!
“Không muốn, không muốn!” Một sự đau khổ bao vây lấy Lạc Cơ Nhi, nàng liều mạng ra sức muốn tránh khỏi vòng ôm của Mạc Uyên, né xa sự kiềm chế của tên ác quỷ này, nhưng bất luận như thế nào cũng đều là phí công vô ích!
Cánh tay dài cứng như thép giam cầm nàng trong lòng, cặp mắt toả ra một tia nhìn u ám, thâm sâu, nghiền ngẫm giống như đang thưởng thức vẻ mặt giãy dụa đấu tranh của nàng.
“A—–!” Một tiếng thét chói tai, là từ Lạc Cơ Nhi,
Tóc nàng tán loạn, cảm giác vô lực tràn đầy trong lồng ngực, nàng từ bỏ giãy dụa, hai tay liều mạng bịt kín lỗ tai, muốn cắt đứt tất cả tiếng kêu đang vang dội khắp đại điện kia! Nàng không muốn nghe, không muốn nghĩ tới.
Cánh tay trắng mềm như ngọc, mái tóc đen mượt như tơ, còn có thân thể mềm mại đang run rẩy trong lòng, cặp mắt Mặc Uyên chuyển động, chìa tay ra khẽ chạm vào khuôn mặt nhỏ bé đang chôn ở trong lòng mình, nhưng ngón tay lại chạm phải một mảng ẩm ướt.
Là nước mắt.
Trong veo, chính là nước mắt mang theo tuyệt vọng không gì so sánh được.
Trong điện, tiếng kêu thảm thiết càng lúc càng yếu đi, hình như đã bị mãnh thú cắn vào yết hầu, đau đớn đến không thể …. rốt cuộc cũng không phát ra tiếng nữa.
Gục đầu xuống, bàn tay to gượng gạo nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng lên, Mặc Uyên trong lòng đột nhiên khẽ động.
Hai hàng mi khép kín khẽ run run, nàng cắn chặt môi, một dấu vết nhỏ màu đỏ tươi xuất hiện ở khoé môi, tản ra vô hạn.
Hô hấp trong chốc lát bị kiềm hãm!
Mặc Uyên ôm nàng càng chặt hơn, cúi đầu hôn lên môi nàng.
Mùi vị máu thật ngọt khiến người ta say mê, chiếc lưỡi linh hoạt của hắn đùa bỡn một hồi với môi dưới của nàng, tiếp đó lại thay đổi phương hướng tiến vào khoang miệng thơm mát của nàng, đầu lưỡi chạm nhẹ vào, nhưng lại bị hàm răng của nàng ngăn trở ngoài ý muốn, nàng run rẩy, toàn thân căng thẳng.
Mặc Uyên nhíu mày, hiểu rõ cảnh tượng vừa nãy đã khiến nàng sợ hãi.
“Ngoan, đừng khóc, hé miệng ra nào.” Giọng hắn khàn khàn, ôn nhu an ủi, như là một bùa chú, muốn siết chặt thần kinh nàng. Chuyện mà hắn từng sợ nhất chính là nước mắt của Tâm Uyển, nàng vừa khóc, toàn bộ lạnh lùng cùng quật cường của hắn đều trút bỏ xuống hết, hận không thể đem cả thiên hạ đến để làm nước mắt nàng ngừng rơi, bởi vì hắn đã yêu thương nàng đến mức hết thuốc chữa.
Lời nói đang thốt ra, Mặc Uyên đột nhiên mở to mắt, trong lòng chấn động!
Chết tiệt.
Lại nghĩ đến nàng sao.
Thân thể mềm mại trong lòng run rẩy càng dữ dội hơn, hình như căn bản không nghe thấy giọng nói ôn nhu của hắn.
Trong lòng bỗng nảy sinh một hận ý nồng đậm, không rõ là đối với người đàn bà kia hay là với Lạc Cơ Nhi trong lòng mình, cặp mắt của Mặc Uyên lạnh lẽo, vươn tay ra nắm lấy cằm nàng, “Ta nói ngươi mở miệng, không nghe sao?”
Nhiệt độ tay hắn nóng rực, từng chút từng chút chạm vào mặt nàng, lại khiến cho sự sợ hãi của Lạc Cơ Nhi ùn ùn kéo đến!
“Đừng đụng vào ta Mặc Uyên, không cho ngươi chạm vào ta!” Cặp mắt thê lương và xinh đẹp mở to, nhìn thẳng vào hắn! Bên trong đôi mắt nàng là một nỗi sợ hãi to lớn hòa cùng tuyệt vọng, trái tim đã chịu đủ loại tàn phá chỉ còn lại là hận ý!
“Chít chít ——-”
Bên tai còn vang lên tiếng lít chít của thân rắn đang quấn quanh, thấm vào xương tuỷ, khiến kẻ khác phải kinh hãi.
Mặc Uyên cứng đờ trong nháy mắt, cặp mắt sắc bén đón nhận ánh mắt tuyệt vọng cùng sự không khuất phục của nàng, đọc ra trong đó có nồng đậm hận ý.
Mang theo ham muốn xâm lược, hai tay hắn nắm lấy cổ nàng, “Đây là lần thứ mấy ngươi nói hai chữ này rồi?” Bàn tay to lớn nóng rực rời xuống, Mặc Uyên nhìn thằng vào đôi mắt màu hổ phách lấp lánh trong veo của nàng. Khi nàng sững sờ là lúc hắn hung hăng nắm lấy trên bờ ngực mềm mại của nàng. “Hả?”
“A.” Trước ngực truyền đến một cảm giác đau đớn mạnh mẽ cùng nhục nhã, xâm nhập vào cả người nàng.
“Lạc Cơ Nhi, ngày hôm nay ta sẽ khiến cho ngươi biết một chút cái gì mới gọi là tra tấn thực sự! ” Dây đàn kéo căng, đột nhiên đứt! Trong cặp mắt của Mặc Uyên tản mác ra sự thù hận sâu sắc, như muốn xuyên thấu thân thể nàng.
Trong nháy mắt, có tiếng y bào trên vai bị xé rách, hung hăng xé tuột đến hông!
Trên người đột nhiên tràn tới cảm giác mát mẻ, Lạc Cơ Nhi vô thức cuộn tròn bả vai, lại ngẩng đầu lên thì thấy Mặc Uyên bị thù hận xâm chiếm, con mắt mang màu sắc tối tăm —- ánh mắt của hắn rơi vào chữ “Nô” được đóng trên ngực nàng!
“A—–!” Nương theo tiếng thét chói tai, cả người nàng bị ấn vào toạ ỷ (* ghế dựa ) lạnh buốt trên đại điện, trước ngực bỗng nhiên có một trận nóng rực kéo tới! Hắn vừa cắn vừa hôn, hung hăng hôn lên chữ “Nô” nhỏ bé mà tràn ngập sự khuất nhục kia!
Đau đớn khiến Lạc Cơ Nhi bật ra một tiếng than nhẹ, chỉ cảm thấy dấu ấn đó bị hắn ngậm trong miệng, hung hăng xé rách da thịt đã biến dạng, từng tơ từng tơ máu chảy ra từ mạch máu, hắn lại chưa thấy thoả mãn mà nuốt vào, càng dụng sức hơn.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Tuyệt Ái Nô Phi
Cận Niên
Tuyệt Ái Nô Phi - Cận Niên
https://isach.info/story.php?story=tuyet_ai_no_phi__can_nien