Từ Khi Có Em epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 20
hi Stephen bước trở lại vào phòng khách một lúc sau đó, bốn cặp mắt dõi theo bước chàng vào phòng, nhưng gia đình chàng vẫn đợi cho đến khi chàng ngồi xuống, trước khi họ đưa ra những câu hỏi của mình. Tuy nhiên, ngay lập tức khi chàng chạm vào ghế, hai người phụ nữ đồng thanh hỏi.
Mẹ chàng nói, “Tai nạn nào vậy?”
Chị dâu của chàng nói “Con tàu nào thế?”
Stephen trông chờ vào anh trai ở câu hỏi đầu tiên nhưng Clayton đơn giản chỉ nhìn chàng với đôi lông mày nhướn lên và nói một cách khô khốc, “Tôi dường như không thể bỏ qua cái phát hiện choáng váng là chú chỉ là một ‘gã ngốc đa cảm’ nhưng cũng ‘có tính che chở khủng khiếp’.”
Nicolas DuVille lịch sự kiềm chế không nói bất kì chuyện gì mặc dù Stephen đã có cảm nhận rõ ràng là gã đàn ông người Pháp này rất thích thú với tình huống gay go của chàng. Chàng cân nhắc một cách khiếm nhã việc tự nguyện kiếm cho DuVille một người đánh xe, để anh ta có thể rời đi, nhưng người đàn ông này là bạn lâu năm của Whitney,và bên cạnh đó sự hiện diện của anh ta có thể ngăn cản bà mẹ đáng kính của Stephen khỏi việc theo đuổi tới việc mà có thể sẽ làm nên cơn kích động đầu tiên của bà.
Thỏa mãn rằng nhóm người này đã sẵn sàng một cách thích hợp để được nghe sự thật, Stephen nghiêng đầu về phía sau chiếc ghế và nhắm tới cái trần nhà bằng một giọng súc tích, điềm tĩnh.
“Cái cảnh mà mọi người vừa chứng kiến giữa Charise Lancaster và con thực sự là một vở kịch lớn. Toàn bộ sự sụp đổ này bắt đầu với một vụ tai nạn xe ngựa hơn một tuần trước, một vụ tai nạn mà con có trách nhiệm trong đó và nó dẫn đến một chuỗi các sự kiện mà con sắp sửa kể ra đây. Người phụ nữ trẻ mà mọi người vừa gặp là một nạn nhân của những sự kiện đó cũng như vị hôn phu đã chết của cô ấy, một nam tước trẻ tuổi tên là Arthur Burleton."
Từ bên kia của căn phòng Whitney nói với một giọng kinh hoàng, “Arthur Burleton là - đã là một kẻ hoàn toàn vô liêm sỉ.”
“Có thể là như vậy,” Stephen đáp lại với một tiếng thở dài rời rạc, “nhưng họ quan tâm đến nhau và chuẩn bị làm đám cưới. Như mọi người vừa khám phá ra từ câu chuyện của con, Charise Lancaster, người mà tất cả đều nghi ngờ hoặc là một kẻ hoàn toàn láu cá hoặc là một kẻ đào mỏ có mưu đồ mà bằng cách nào đó dụ dỗ con đề nghị kết hôn với cô ấy, thực sự ra là một nạn nhân hoàn toàn vô tội và rất đáng thương bởi sự cẩu thả và không thành thật của con…”
Khi Stephen hoàn thành câu chuyện của mình và trả lời những câu hỏi của mọi người, căn phòng chìm vào im lặng khi tất cả mọi người đều cố gắng tập trung những suy nghĩ của họ. Nâng ly rượu vang của chàng lên, Stephen uống một hơi dài, như thể là rượu vang bằng cách nào đó có thể rửa sạch sự cay đắng và ân hận mà chàng cảm thấy. Anh trai chàng nói trước tiên.
“Nếu Burleton say xỉn đến mức chạy tới đằng trước lũ ngựa trên đường phố công cộng trong sương mù, thì chắc chắn là anh ta phải chịu trách nhiệm về cái chết của chính bản thân anh ta.”
“Trách nhiệm là của em”, Stephen đáp lại cụt lủn, gạt bỏ đi cố gắng thiện chí của Clayton để giải tỏa cho chàng. “Em đã dùng một cỗ ngựa non đánh xe. Em đáng lẽ đã có thể giữ những con ngựa trong tầm kiểm soát.”
“Và tiếp theo những lập luận đó, tôi nghĩ chú cảm thấy có trách nhiệm như vậy với cái luới đựng hàng hóa đã làm bị thương Charise Lancaster?”
“Tất nhiên là em có,” Stephen đáp trả. “Cô ấy có thể đã không phải đứng ở chỗ nguy hiểm, hoặc là em đáng lẽ phải cản cô ấy, nếu như cả hai người bọn em đều không quá chú tâm đến cái chết của Burleton. Nếu như không phải tại sự bẩn cẩn của em trong cả hai trường hợp, Charise Lancaster tối nay đáng lẽ sẽ làm một phụ nữ đã kết hôn mạnh khỏe, với một nam tước người Anh làm chồng và cuộc sống mà cô ấy muốn sẽ trải dài trước mắt cô ấy.”
“Bây giờ đó là tội mà chú đã tự gán cho bản thân mình, Clayton phản đối, tạm thời quên mất sự hiện diện của DuVille, “ vậy chú đã quyết định hình phạt nào cho mình chưa?”
Mọi người trong phòng đều biết Clayton chỉ đơn giản là bị nản lòng và lo lắng bởi sự tự buộc tội cay đắng đã thấm vào giọng nói của Stephen, nhưng Nicholas DuVille lại là người xoa dịu cái không khí nặng nề bằng cách cắt ngang với giọng nói hài hước kéo dài, “Với sự thích thú được bác bỏ một cuộc đấu tay đôi tội lỗi giữa hai người các anh vào lúc bình minh, việc mà buộc tôi phải tỉnh dậy vào một cái giờ giấc rất bất tiện và thiếu văn minh để làm người phụ tá chung của cả hai người, liệu tôi có thể lễ phép đề nghị hai người hãy chuyển những trí tuệ xuất sắc vào những vấn đề có thể giải quyết được hơn là chỉ chăm chú vào cái lí do?”
“Nicholas khá đúng đấy,” Bà nữ công tước lẩm bẩm với cái ly trống rỗng, vẻ mặt của bà ủ rũ và lo lắng. Ngước lên nhìn anh, bà nói thêm, “Mặc dù thật là không công bằng khi lôi anh vào những vấn đề của gia đình, nhưng mà rõ ràng là anh có thể suy nghĩ một cách rõ ràng tốt hơn, bởi vì anh không dính líu quá sâu.”
“Cảm ơn, thưa bà công tước. Trong trường hợp đó, liệu cháu có thể đề nghị bà những suy nghĩ của cháu trong vấn đề này?”
Khi cả hai người phụ nữ gật đầu một cách dứt khoát và không có người đàn ông nào lên tiếng phản đối, Nicki nói, “Nếu tôi hiểu một việc một cách đúng đắn, thì sự việc như sau, cô Lancaster đã đính hôn với một kẻ vô tích sự rỗng túi mà cô ấy nuôi dưỡng những cảm xúc yêu thương, nhưng lại là người chẳng có gì dành cho cho cô ấy ngoại trừ một cái tước vị quí tộc. Tôi vẫn đúng cho đến lúc này đấy chứ?”
Stephen gật đầu, vẻ mặt chàng trung lập một cách thận trọng, “Và,” Nicki tiếp tục, “bởi vì hai vụ tai nạn mà Stephen cảm thấy có lỗi trong đó, cô Lancaster hiện giờ không còn vị hôn phu và cũng mất trí nhớ. Đúng không?”
“Đúng vậy” Stephen nói.
“Như tôi biết, bác sĩ của cô ấy tin là trí nhớ của cô ấy sẽ quay trở lại sớm, điều đó có đúng không?”
Khi Stephen gật đầu, Nicki nói, “Bởi vậy, chỉ có một sự mất mát lâu dài mà cô có thể phải chịu đựng - vì việc mà anh có thể cảm thấy có lỗi- là mất đi vị hôn phu người sở hữu một cái tước vị vô ý nghĩa và một vài bộ quần áo vô cùng nhạt nhẽo. Trong trường hợp này”- anh nâng cái ly với sự nâng cốc giễu cợt với những điểm mạnh trong lí do của anh - “tôi thấy là anh có thể trả hết món nợ cho cô ấy bằng cách đơn giản là tìm cho cô ấy một vị hôn phu khác thế vào chỗ của Burleton. Và nếu như vị hôn phu mà anh lựa chọn cũng là một anh chàng tử tế, có khả năng bảo trợ cô ấy một cách đứng đắn, rồi anh có thể không chỉ làm dịu đi tội lỗi của anh, mà anh còn có thể cảm thấy đúng đắn như thể là anh đã cứu cô ấy ra khỏi một cuộc đời đau buồn và mất danh giá.” Anh ta nhìn Whitney và rồi tới Stephen. “Việc tôi làm cho đến lúc này như thế nào?”
“Tôi muốn nói là anh đang làm khá tốt,” Stephen nói với một nụ cười nhẹ. “Tôi cũng đã đưa ra một vái ý nghĩ với ý tưởng cũng gần giống như vậy. Nhưng,” chàng thêm vào “ý tưởng đó là quá dễ dàng để dự tính hơn là để thực hiện.”
“Ồ, nhưng tôi biết chúng ta có thể giải quyết việc đó nếu chúng ta đặt tâm trí vào đó!” Whitney kêu lên, ngại ngùng theo đuổi bất kì một giải pháp nào mà có thể làm suy chuyển cảm giác tội lỗi của chàng và cho họ một hướng đi.
“Tất cả những gì mà chúng ta cần làm đó là nhìn thấy cô ấy được giới thiệu với một vài người trong số hàng trăm những người đàn ông đủ tư cách sẽ tới đây trong Mùa lễ hội.” Cô nhìn mẹ chồng để chờ sự ủng hộ và nhận được một nụ cười quá sáng chói mà chứa đựng sự lo lắng không nói thành lời.
“Thực tế, có một hai hay vấn đề không quan trọng liên quan đến kế hoạch này,” Stephen nói một cách khô khốc, nhưng chàng không thể làm cụt hứng sự nhiệt tình của cô. Bên cạnh đó, kế hoạch này có vẻ như khá khả thi lúc này, khi những người phụ nữ trong gia đình chàng sẵn sàng thêm vào sự nhiệt tình và trợ giúp của họ hơn là những ngày qua.
“Tại sao mọi người không suy nghĩ cẩn thận cho toàn bộ kế hoạch, và chúng ta có thể thảo luận một vài khía cạnh của nó vào ngày mai - vào lúc một giờ ở đây?” Chàng đề nghị.
Khi mọi người đều đồng ý, chàng cảnh báo, “Vì lợi ích của Sherry, quan trọng là chúng ta phải nhìn thấy trước những vấn đề và loại bỏ chúng trước. Hãy nhớ tới điều đó khi chúng ta nghĩ vế tất cả những chuyện đó. Con sẽ gửi cho Hugh Whitticomb một lời nhắn và bảo ông ấy tới ngay và tham gia bàn bạc, để chúng ta chắc chắn là chúng ta không đang đẩy sự hồi phục của ấy vào tình thế hiểm nghèo theo bất kì cách nào.”
Khi mọi người đứng dậy, chàng nhìn mẹ chàng và Whitney và nói, “Nếu con không nhầm về vị khách của con, Sherry vẫn tỉnh táo và đang hành hạ bản thân với những câu hỏi mà cô ấy không thể trả lời được về những phản ứng của tất cả mọi người với cô ấy tối nay.”
Chàng không phải hoàn thành đề nghị của mình. Cả hai người phụ nữ vừa mới đang hướng về phía cửa, áy náy để giải quyết bất kì sự không vui nào mà họ dã gây ra cho vị hôn thê tạm thời của chàng.
Từ Khi Có Em Từ Khi Có Em - Judith Mcnaught Từ Khi Có Em