Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Trúc Mã Cực Sủng
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 20: Chương 18: Hòa Giải Như Lúc Ban Đầu
L
é mắt gặp Kiều Đa Bảo nhìn Triệu Nghị Nhiên đến ngẩn người, mỹ nữ tóc dài kia trong mắt tràn đầy trào phúng cùng khinh thường.
Chu Tích Tiệp ở nhà ăn ăn cơm, tìm vị trí ít người ngồi xuống, không yên lòng ăn một ngụm lại một ngụm.
"Tích Tiệp? Thật là khéo, nguyên lai cậu lại ở đây."
Đột nhiên một trận hoa ỏai hương bay tới, một bóng hình thanh lệ xinh đẹp rơi xuống, Lâm Nguyệt Dung nâng hộp cơm, vẻ mặt hoạt bát, dáng vẻ tươi cười ngồi đối diện.
Chu Tích Tiệp ngẩng đầu lên, lúc nhìn thấy cô, ánh mắt không có chút rung động nào, chỉ là hướng tới gật đầu nhẹ. Lâm Nguyệt Dung cùng cậu liếc nhau một cái, trái tim bịch bịch rất nhanh muốn nhảy ra ngoài, lòng bàn tay đều nhanh căng thẳng đến toát mồ hôi, cái nhìn kia quả thực tĩnh mịch giống như đang lay động tâm hồn.
"Đã lâu không gặp, hóa ra lại gặp cậu ở nhất trung."
Những lời này hết sức bình thường, nhưng Lâm Nguyệt Dung lại cứng ngắc một tý, từ khai giảng liền bắt đầu chú ý đến cậu ấy, nhưng cậu bây giờ mới biết cô đã lên nhất trung.
Cô rất muốn hỏi hồi sơ trung vì sao cậu không đến chỗ hẹn còn tờ giấy cô đưa còn bị đối xử như giấy vụn bình thường. Vốn nên tức giận hơn nữa mà không cần thiết để ý đến cậu ta, dung mạo cùng gia thế của cô, bao nhiêu nam sinh còn muốn mà không được?
Nhưng cô chính là không cam lòng, vô luận là khuôn mặt không chút thay đổi hay khí chất lãnh khốc, còn là ngẫu nhiên đối với Kiều Đa Bảo lộ ra tia ôn nhu săn sóc, cô đều không buông được tay, hơn nữa Chu Tích Tiệp bây giờ gia cảnh cũng không kém so với cô, tập đoàn Chu Dương hiện tại lớn mạnh cũng sắp áp chế qua công ty của cha cô.
Nhưng làm Tam thiếu gia của tập đoàn - Chu Dương Chu Tích Tiệp nhưng vẫn là trước sau như một an phận, không có tiêu tiền như nước như mấy tên con nhà giàu, ngồi xe đẹp, một tháng đổi mấy lần bạn gái, thậm chí ở trong ban còn không có ai biết thân phận của cậu.
Trên thế giới này không có cái gì là không trả giá mà có thể tùy tùy tiện tiện đạt được, thủ đoạn có rất nhiều, có tác dụng là được.
Lâm Nguyệt Dung giờ phút này tâm tư trăm vòng, trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
"...Ừm, dạo này bác trai bác gái có khỏe không? Tớ cũng nhiều năm không có đi thăm bọn họ, ba tớ liên tục cùng ba cậu có làm ăn lui tới, nhưng năm gần đây quá bận rộn cũng không thời gian đến thăm một chút."
"Hết thảy đều tốt, có tâm là được."
Chu Tích Tiệp sắc mặt còn nhàn nhạt, nhưng tốc độ ăn cơm lại trong lúc vô tình thoáng nhanh hơn một chút.
Hai người nói vài lời liền yên tĩnh trở lại, bầu không khí có chút lạnh nhạt, ngón tay thon dài của Lâm Nguyệt Dung chỉ nắm cái muỗng, nhã nhặn ưu nhã một chút một chút rồi ăn, cô sụp mí mắt, lông mi thật dài đủ để nhếch lên nhìn trộm cậu, giống như lơ đãng hỏi,
"Ồ, Đa Bảo đâu? Như thế nào không thấy cô ấy cùng cậu ăn cơm? Trước kia tớ nhìn thấy các cậu đều ở một chỗ như hình với bóng, rất giống an hem ruột."
Chu Tích Tiệp ngừng tay lại, nhíu nhíu mà hồi lâu y, có chút lạnh nhạt trả lời, "Cô ấy có việc."
Nghe vậy Lâm Nguyệt Dung cứng ngắc hạ khóe miệng, không có hỏi tiếp.
"Tôi ăn xong, đi trước."
Chu Tích Tiệp bới một miếng cơm cuối cùng, đứng dậy thu thập xong hộp cơm liền chuẩn bị rời đi.
Lâm Nguyệt Dung thấy thế vội vàng đứng lên, "Tớ cũng ăn xong, chúng ta cùng đi thôi."
"Cậu mới ăn vài miếng." Chu Tích Tiệp tinh xảo liếc qua hộp cơm của cô.
"Không có việc gì, tớ gần nhất đang giảm béo, không muốn ăn quá nhiều." Lâm Nguyệt Dung ôn nhu cười cười.
Nghe vậy Chu Tích Tiệp gật đầu nhẹ cũng không nói gì, xoay người đi ở phía trước. Nhưng trong lòng vẫn đang suy nghĩ con bé ú kia đến bây giờ cũng còn không xuống ăn cơm, sẽ cũng không phải muốn giảm cân đi, nếu như cậu biết thật sự là như vậy, sẽ không ngăn nổi bản than chụp hộp cơm chụp lên đầu cô đi.
Lâm Nguyệt Dung cùng Chu Tích Tiệp sóng vai đi trên đường, nam lạnh lùng đẹp trai, nữ ôn nhu xinh đẹp, Kim đồng Ngọc nữ, thấy thế nào cũng giống như trời đất tạo nên, rất cân đối, chọc cho học sinh xung quanh rối rít ghé mắt, xì xào bàn tán.
Trong lòng Lâm Nguyệt Dung, tim bịch bịch nhảy không ngừng, trên khuôn mặt xinh đẹp thoáng cái đỏ ửng, thoạt nhìn càng thêm tinh xảo động lòng người. Khóe mắt trộm trộm nhìn thoáng qua gò má Chu Tích Tiệp, càng phát ra cảm thấy cậu so với bất ký nam sinh nào đều có vẻ tuấn lãng hơn, cùng Triệu Nghị Nhiên cũng không phân sắc. Lâm Nguyệt Dung tin tưởng ánh mắt của mình, lại tự tin cho rằng chính mình là người duy nhất có thể xứng đôi cùng cậu.
Chu Tích Tiệp không có ý định tiếp tục cùng cô đi xuống, đến ký túc xá, cậu nhấc chân sẽ phải đi vào, Lâm Nguyệt Dung có hơi thất vọng, vội vàng lấy điện thoại di động ra hỏi muốn số điện thoại di động, phương tiện liên lạc về sau.
Nhưng Chu Tích Tiệp nghe vậy lại nhíu nhíu mày, nhàn nhạt nói câu "Tôi không có điện thoại di động".
Lâm Nguyệt Dung nhìn xem bóng lưng của cậu sải bước rời đi, cắn cắn môi dưới, có chút ít không cam lòng, con mắt chuyển chuyển, một lúc sau mới lóe ra ánh mắt kiên định rồi mới rời đi.
Chu Tích Tiệp trở lại ký túc xá, liền từ trong túi tiền, lấy điện thoại di động ra, thấy không có bất cứ động tĩnh gì hoặc tin tức như cũ, cậu hung hăng nắm di động, thiếu chút nữa nhịn không được đem di động bóp nát đi. Cuối cùng lại cài cho tiếng chuông lên âm lượng lớn nhất vì sợ mình bỏ qua bất kỳ cuộc gọi hay tin nhắn nào.
Nhưng Chu Tích Tiệp thất vọng cực độ, cái con bé béo ú căn bản sẽ không gọi cho cậu trước.
Nhớ tới hôm nay Triệu Nghị Nhiên quang minh chính đại đi tìm Kiều Đa Bảo, tiểu bạch kiểm kia có cái gì tốt? Thoáng cái liền đem thanh mai trúc mã này bỏ qua một bên.
Cuối cùng Chu Tích Tiệp đành phải buồn bực đề xuất trở lại phòng tự học buổi tối.
Chu Tích Tiệp từ trên cầu thang đi tới, đang chuẩn bị tiến phòng học, nhưng ánh mắt chuyển một cái, đột nhiên trông thấy ở bên hành lang có một bóng dáng ngốc nghếch đang nhìn chằm chằm mấy con kiến bò dưới đất.
Chu Tích Tiệp lập tức cảm thấy buồn khổ trong lòng thoáng cái giống như biến mất hơn phân nửa.
Cậu đứng đối diện trước cô, đứng yên thật lâu, Kiều Đa Bảo cũng không có phát hiện, cứ như cũ ở đó mà ngẩn người. Trong nội tâm một mạch, nhưng trên mặt cái gì cũng không có biểu hiện ra ngoài. Chu Tích Tiệp trực tiếp đi qua, ở trước mặt cô ngừng lại.
Kiều Đa Bảo cảm giác đến trước mắt có một bóng ma, ngẩng đầu lên lập tức ánh mắt sáng lên, cô lập tức cầm lấy tay cậu đứng lên.
"Chu lão tam! Cuối cùng bắt được cậu! Mau, tôi chết đói rồi." Kiều Đa Bảo gào to gào to kéo tay của cậu, liền hướng bậc thang phía dưới mà đi.
Chu Tích Tiệp một phen kéo lấy, nhíu mày nói: "Cậu còn không có ăn cơm tối?"
"Cũng không phải a! Phiếu ăn cơm đều không có tiền, buổi trưa chỉ đủ ăn rau cỏ, huhu ~~ ngay cả một khối thịt đều không được ăn..." Kiều Đa Bảo mím miệng ủy khuất vô cùng, tựa hồ một bữa cơm chưa ăn đến thịt là khó có thể chịu được đến cỡ nào.
Tóm lại mau quên mấy mạo bệnh kiểu này có phần rất tốt, bất luận chuyện không vui có thể rất nhanh quên.
Chu Tích Tiệp há to miệng, cuối cùng vẫn cái gì cũng không nói, tùy ý bị cô kéo thẳng đến nhà ăn mà đi.
Thường cách một đoạn thời gian, cậu sẽ cấp vào phiếu ăn của Kiều Đa Bảo một khoảng tiền, hơn nữa còn cho cô một chút tiền tiêu vặt, hiện tại không cần nghĩ cũng biết là ai đó đã đem tiền lẻ mua đồ ăn xài hết, điện thoại di động cũng nhất định là không còn phí, vậu mà những ngày qua bản thân còn ngây ngốc chờ điện thoại của cô, mơ hồ còn không cho cô tìm được bản thân.
Nhà ăn lúc này đã rất ít học sinh dùng cơm, một chút món ăn cũng đều mau lấy xong. Kiều Đa Bảo liên tiếp ăn rất nhiều thịt, còn liều mạng gọi dì tăng thêm phần cơm.
Nhìn xem Kiều Đa Bảo ăn như hổ đói, Chu Tích Tiệp có chút áy náy, còn chủ động đi mua cho cô một lon nước có ga mang đến.
“Cậu không có tiền ăn sao không vay bạn bè, cái người ngồi cùng bàn a, cái kia cái gì lại Long Phượng lại Kiều?" Chu Tích Tiệp hỏi.
"Ai, vay tiền nhiều mất mặt a..."
Huống chi Long Phượng Kiều sớm đã bị đoạn tiền tiêu vặt, Kiều Đa Bảo đã lâu không ăn cơm, ăn xong liền nghẹn, ôm bụng tựa vào trên ghế, nấc cục một cái thật dài.
"Cậu mấy hôm nay đi đâu, tôi tìm lại không thấy.” Kiều Đa Bảo ăn uống no đủ xong liền bắt đầu khởi binh vấn tội.
Chu Tích Tiệp hết chỗ nói rồi, không phải nên là cậu chất vấn sao.
"Tôi còn chưa nói cả ngày cậu cùng tên nhị trung kia đi cùng nhau làm gì a." Chu Tích Tiệp âm dương quái khí.
"Luyện hợp tấu, bọn họ nói tìm không đến tài đánh đàn cao siêu, cho nên thành tâm mời tôi đến đây." Kiều Đa Bảo nhấc hai chân bắt chéo, dương dương đắc ý. Bất quá trong đầu đột nhiên chợt lóe, giống như đột nhiên nhớ ra cái gì đó, lập tức ngồi thẳng đứng lên, mở to hai mắt hỏi: "Phải rồi, trước kia, có phải hay không cậu cùng tôi tức giận vì cái đó?"
"..."
"Cậu đến cùng làm sao lại giận tôi a? Có chuyện gì cứ việc nói thẳng nha... Ừm, nếu như cậu không thích tôi đi theo cùng bọn họ tập luyện, hay là vẫn không đi thì tốt hơn." Kiều Đa Bảo nháy mắt thập phần nghiêm túc nhìn cậu, rất là dứt khoát, một chút cũng không do dự.
Chu Tích Tiệp nhìn Kiều Đa Bảo với cặp mắt to đen đen, trong suốt không có có một tia tạp chất. Thật sự là cậu sẽ không nói ra chân tướng, con nhóc kia chắc chắc sẽ không bẻ cong sự thật.
Kỳ thật cũng là do cậu phản ứng quá khích, sự tình vốn là rất đơn giản, cô được mời đi cùng những người khác hợp tấu, cũng là người khác khẳng định năng lực của chính mình a. Chỉ là vừa thấy cô cùng cái tên học trưởng họ Triệu kia ở cùng một chỗ cậu liền muốn đánh người, bực mình cực kỳ, cũng không biết là vì cái gì.
Chu Tích Tiệp cân nhắc một chút, thở dài nói: "Tôi không có giận cậu, ngoại trừ lúc này đây bên ngoài, về sau không cần cùng nhiều nam sinh cấp ba lui tới nhiều biết không?."
"Ơ? Vì cái gì?"
Chu Tích Tiệp trong lòng hạ quyết định, mười phần có lý phân tích: "Những người học trung học lớn hơn chúng ta rất nhiều, vạn nhất tôi không bên cạnh cậu, cậu bị những người kia khi dễ làm sao bây giờ? Mẹ tôi vẫn luôn theo dõi, nếu như cậu bị khi dễ, trở về cáo trạng, bọn họ lại muốn trách cứ đến trên đầu của tôi thì làm sao bây giờ!"
Nghe vậy Kiều Đa Bảo miệng nhếch lên, khẽ dựa trên mặt ghế, trong miệng lẩm bẩm, "Tôi mới sẽ không cáo trạng đâu, ai khi dễ tôi, khẳng định chính mình sẽ tìm về mách dì."
Chu Tích Tiệp nhất thời bị nghẹn, lập tức nói không ra lời, từ nhỏ Kiều Đa Bảo lòng tự trọng rất mạnh, cũng độc lập cực kỳ, nếu như bị ba an hem bọn họ nói giỡn hay bắt nạt, cho tới bây giờ cũng sẽ không cùng Dương Yên cáo trạng, mà là dùng phương thức của cô cùng quả đấm nhỏ chính mình tìm công bằng trở về.
"Tóm lại, tôi sẽ không hại ngươi, cậu nghe tôi là được rồi, về sau cùng loại chuyện như vậy nhất định phải cùng tôi thương lượng qua mới có thể đáp ứng, nếu không cậu’bị bán vẫn còn giúp nhân kiếm tiền’!" Chu Tích Tiệp mặt đen lại, chém đinh chặt sắt ra lệnh.
"Chậc chậc, thật sự là bá đạo, giống mẹ tôi quá vậy, được rồi được rồi, tôi đáp ứng cậu a."
Kiều Đa Bảo hướng về phía cậu ta làm mặt quỷ, không có như thế nào suy tư liền gật đầu đáp ứng, kỳ thật cô cũng không quá thích cùng mấy người trên cấp ba có lui tới, tổng cảm giác được nhưng vị học tỷ kia vẫn luôn khinh thường mình, lần này chỉ là đáp ứng người khác không thích đổi ý mà thôi.
Hơn nữa cô cũng không muốn lại bởi vì người không liên quan cùng Chu Tích Tiệp bát nháo khó chịu, bởi vì cậu ta với người khác chính là không thể so sánh, Chu Tích Tiệp bây giờ là áo cơm, cha mẹ, hơn nữa hai người từ nhỏ đến lớn cùng một chỗ, cậu ấy chăm lo, bồi dưỡng, chiều chuộng cô còn hơn cha mẹ.
Cho nên, Kiều Đa Bảo dù thế nào mơ hồ không hiểu cái gì là đạo lí đối nhân xử thế, Chu lão tam cũng là trong lòng cô là tồn tại đặc biệt nhất.
Hai người làm lành rất tốt, hai bên tâm tình đều rất tốt, Kiều Đa Bảo lại lôi kéo Chu Tích Tiệp kéo đông kéo tây kéo nói loạn chuyện này chuyện kia, mắt to cười đến híp lại thành hình trăng lưỡi liềm cong cong.
Chu Tích Tiệp nhìn bộ dáng nhỏ nhắn của cô, khóe miệng khẽ hạ xuống, buồn bực mấy ngày nay toàn bộ đều không cánh mà bay.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Trúc Mã Cực Sủng
Đề Qua Loạn Khởi
Trúc Mã Cực Sủng - Đề Qua Loạn Khởi
https://isach.info/story.php?story=truc_ma_cuc_sung__de_qua_loan_khoi