Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Tình Yêu Và Ước Vọng
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 20
G
ẦN CHÍN GIỜ TỐI, ANNE MỚI VỀ TỚI BỆNH VIỆN. Cô muốn trốn ngay vào phòng riêng để che dấu sự kinh tởm, mệt nhọc và những giọt nước mắt. Ông Mulligan gác cổng đã chặn cô lại, ngạc nhiên kêu lên:
- Ồ, cô Lee, sao cô về khuya thế? Có một người đợi cô cả hai tiếng đồng hồ ở phòng khách. Tôi nói cô không còn ở bệnh viện nữa mà hắn nhất định không bỏ đi. Tôi thấy hắn có vẻ say đấy. Tôi đã đưa hắn đến ở tạm phòng sinh viên ngoại trú, chắc hắn bỏ đi rồi. Để tôi tới coi lại cái đã.
Anne nói nhỏ:
- Cám ơn ông Mulligan, ông tử tế quá. Nhưng cháu không dám làm phiền ông đâu.
Ông gác cổng sốt sắng đi ngay, vài phút sau trở lại:
- Ông ta đang đợi cô đấy, ông ấy nói là có chuyện quan trọng.
Anne buồn rầu bước về căn phòng khách. Cô vừa vào thì Joe đang ngồi rũ trên ghế bành cố đứng dậy rất vất vả rồi lảo đảo ngồi xuống. Mặt xanh xao, tóc tai bù xù, Joe có bộ mặt ngơ ngáo của dân nghiện rượu. Thấy cảnh đó, Anne tỉnh ra liền:
- Joe, có chuyện gì xảy ra?
Chàng thanh niên líu lưỡi, ấp úng:
- Tôi bị phá sản rồi, mất tất cả rồi. Tôi cần gặp chị, Anne ạ. Chị vững vàng lắm, chị không để tôi rơi xuống vực thẳm chứ? Trời ơi!
Joe gục đầu xuống bật khóc nức nở. Hồi lâu anh ta ngửng lên kể chuyện của mình. Toà đã tuyên án, Công ty bảo hiểm chứng minh rắng họ không bị ràng buộc vào một khế ước với Công ty vận tải. Ted Grein là một tên lưu manh đã ôm két bạc biến mất. Joe thất bại, cái gia tài nhỏ bé tiêu tan không còn một đồng, Joe rên rỉ:
- Đáng lẽ tôi không nên rời bỏ Shereford. Ở đó tôi có chỗ làm ăn, được nhiều người có cảm tình giúp đỡ. Ở Luân Đôn tôi khó chịu lắm, như con cá mắc cạn vậy, lúc nào cũng quần áo trịnh trọng. Tôi thì không bao giờ tin cậy Ted Grein, chính Lucy ép tôi. Cô ấy muốn cái gì cũng mới lạ: quần áo, đồ đạc và những thứ khác. Không bao giờ cô ấy thấy đủ. Cô ấy cứ đeo lấy tôi, sau tôi đành phải hứa hôn, chứ tôi thương chị, điều ấy hẳn chị cũng biết. Bây giờ không có cô ấy nữa. Phải chi tôi đừng gặp cô ta thì hay biết mấy.
Anne ngắt lời Joe:
- Joe, tôi van anh, đừng nói về Lucy bằng những lời như thế - Cô chần chừ một lát rồi hỏi câu mà rất lo ngại câu trả lời - Thế bây giờ nó ở đâu?
- Cô ta cho tôi rơi ồi. Chẳng nghe ai nói đến cô ấy nữa. Khi tai nạn xảy ra, cô ấy gây chuyện với tôi, ném cả một cái đĩa vào mặt tôi, lại còn đánh tôi nữa. Có lẽ cô ấy trở lại nghề y tá.
- Ở đâu?
- Một nơi nào đó gần Luân Đôn. Tôi cũng không biết tên bệnh viện.
Anne buồn rầu thở dài. Biến cố bi đát đó không làm cô ngạc nhiên chút nào mà cô còn trông đợi nó là khác. Hai người tính nết trái ngược thế làm sao hoà hợp được. Joe có tính tình tử tế, tâm hồn hiện diện trong khi Lucy quá bướng bỉnh đến hung ác. Anne nói giọng cứng cỏi:
- Anh Joe, tình trạng của anh hẳn là không hay rồi, nhưng chẳng phải lúc buông xuôi tất cả. Anh hãy suy nghĩ lại, nhìn thẳng vào sự việc để có quyết định đúng. Anh còn cả một cuộc đời, chẳng lẽ bỏ sao?
Anh thanh niên đáp:
- Tôi biết lái xe. Công ty bảo hiểm hứa sẽ giúp đỡ tôi, tôi nghĩ là họ sẽ giao tôi việc làm theo sở trường của tôi.
- Hay đấy, anh Joe. Nếu anh tỏ ra biết chuyện và có khả năng thì anh sẽ trở lại vị trí cũ hoặc còn cao hơn nữa.
Joe nhìn vào mắt Anne:
- Tôi có nên dẹp tự ái, đến trình diện với họ?
- Hẳn đi chứ. Anh hãy tin rằng họ rất vui mừng có được một người tài năng như anh. Anh là thợ máy ngoại hạng, họ không để lỡ dịp may có một chuyên viên tài ba làm việc cho họ đâu.
Joe đã tươi tỉnh, anh nói:
- Chị nói có lý, về mặt kĩ thuật họ không kiếm đâu ra người giỏi như tôi.
Anne phấn khởi:
- Anh nhất quyết nhé, hãy tỏ cho họ biết anh tài năng thế nào và tỏ ra cho Lucy thấy luôn, để nó trở lại với anh.
- Chị tin tôi có thể tìm lại địa vị phải không? Chắc không?
- Có gì phải nghi ngờ nữa đâu!
Joe rạng rỡ nét mặt đồng thời những giọt nước mắt hối hận long lanh trên khoé mắt, anh nói chân thành:
- Chị là người bạn tốt, Anne ạ. Chị đã đem lại cho tôi nghị lực, tôi biết thế nên nhất quyết đến gặp chị. Tôi sẽ không uống rượu nữa, không đời nào. Tôi sẽ làm việc, tôi không để mất niềm tin đâu.
- Anh quyết định rồi chứ, Joe? Mọi việc sẽ trôi chảy thôi.
Anne đưa Joe ra tận cổng. Joe hứa sẽ viết thư cho cô, sẽ tìm Lucy và cư xử đàng hoàng. Rồi với bước chân vững vàng, anh tiến về trung tâm thành phố. Anne nhìn theo dáng mạnh khoẻ của Joe khuất dần trong đêm. Còn một mình, cô lại bị dằn vặt với những nỗi buồn thầm kín. Cô về phòng riêng, thấy tờ giấy đợi sẵn. Phải trình diện ngay với y tá trưởng.
Cô East, giám đốc bệnh viện là người thực tế. Chẳng khó khăn gì, cô hiểu ngay biến cố xảy ra rất bất lợi cho cô y tá. Mặc dù tin chắc Anne vô tội, cô quyết định phải thải hồi Anne. Xì- căng- đan bà Bowley hăm doạ cho nổ công khai là điều tai hại cho tiếng tăm bệnh viện. Cô dạy cho Anne bài học về đạo đức, là có ngu mới tin những người đàn ông, cô kết tội các nữ y tá quyến rũ các ông chồng. Cô tỏ lòng tốt giảm nhẹ hình phạt bằng cách cho Anne tự xin nghỉ việc với điều kiện cô phải giữ kín lý do cô ra đi. Anne phải chịu cách đó. Sáng hôm sau, toàn thể nhân viên bệnh viện kinh ngạc khi hay tin Lee Anne sẽ ra đi vào cuối tháng, Mọi người hỏi tới tấp nhưng Anne không nói một lời. Cô không dám chia sẻ với Nora và Glennie nữa làm hai cô rất bực mình. Tiếng đồn lan ra là Lee Anne xin thôi việc vì lý do gia cảnh, nhưng Nora và Glennie vẫn nghi ngờ có một bi kịch ẩn sau lý do bên ngoài đó.
Anne vẫn làm việc như thường lệ nhưng không sao chế ngự được nỗi buồn. Làm sao chấp nhận sự nghiệp của cô bị cắt đứt tàn nhẫn như thế trong khi cô chẳng có lỗi gì. Tại sao Bowley không giải oan cho cô? Cô mất công hy vọng hão huyền, Matt giả câm giả điếc.
Tám ngày sau sự việc đó. Anne gặp bác sĩ Prescott. Họ gặp nhau ở hành lang, bác sĩ đi qua không nhìn mặt cô. Vài ngày sau cô được chỉ định làm phụ tá trong phòng giải phẫu. Cuối ca mổ, trong lúc Anne giúp Prescott cởi áo choàng thì anh nói giọng lạnh tanh:
- Hình như cô có tham vọng kiếm địa vị tốt hơn?
Anne bị chạm tự ái đành trả lời cùng một giọng:
- Thưa ông, vâng.
- Ở đâu?
- Ở Luân Đôn. Em gái tôi nó… Tôi bắt buộc, lý do gia cảnh…
Cô ngừng ngang, cúi mặt. Prescott im lặng, sự im lặng còn nặng nề hơn một tiếng cười giễu chua chát. Anh cầm chiếc khăn cô đưa ra lau tay.
- Tôi cảm ơn cô về những điều cô quan tâm trước những dự tính của tôi.
Anne căn môi, Prescott như không để tâm đến nỗi đau của cô, anh nói vẫn giọng lạnh lùng chừng mực:
- Tôi mong cô nhớ điều này, tôi không cho phép người nào xía vô chuyện riêng của tôi. Nhất là với một y tá, điều đó không thể chấp nhận.
Cô bẽ bàng nói thì thầm:
- Tôi rất tiếc.
- Tôi còn tiếc hơn cô. Tình cảm đặc biệt của cô đối với tôi trong việc kia đã làm tiêu tan cơ may cuối cùng của tôi. Từ nay không bao giờ tôi có một bệnh xá ở Manchester. Cô đã làm hư cả. Cám ơn!
Anne cố nén hết sức để khỏi bật ra tiếng nức nở. Cô cúi đầu chờ Prescott đuổi cô đi.
- Tôi không biết và cũng không muốn biết dự tính của cô. Nhưng tôi nghĩ cô phải khó khăn lắm mới tìm được địa vị như ở đây. Công việc vừa qua của cô ở Hepperton đáng được tưởng thưởng xứng đáng. Vì thế, nếu cô mang thư này đến gặp bà y tá trưởng bệnh viện Trafalgar ở Luân Đôn thì cô sẽ được tiếp đón niềm nở. Chào cô.
Anne cầm lá thư mà tay run run. Prescott không bắt tay cô, Anne quay mặt trở lại với cảm giác nặng nề là không sống nổi với bao tủi nhục như thế.
Ra về, cô gặp người phụ tá ở phòng mổ.
- Ồ, có việc gì mà buồn vậy, chị Lee? - Câu hỏi có vẻ tò mò nhưng cũng đầy thân ái - Prescott cũng có vẻ buồn lắm.
Anne lắc đầu tỏ ý không có chuyện gì.
- Sáng nay, anh ấy cau có lắm, anh ấy đã rầy la chị vô lý quá. Thật khó hiểu, chắc là anh bực bội phải rời khỏi Hepperton.
Anne không tin nổi tai mình nữa:
- Anh ấy rời bệnh viện?
- Chị không biết sao? Chính tôi nghe anh ấy nói mà. Prescott và Sinclair nói chuyện với nhau trước khi vào ca mổ. Hình như Bowley từ chối không chịu cấp vốn. Tôi nghe Prescott nói: "Đủ rồi, có sống đến tám chục tuổi cũng chẳng làm được gì. Mặc kệ, tôi sẽ đi nơi khác, có thể rồi người ta sẽ hiểu tôi hơn".
Anne kinh hãi nhìn cô y tá kia không nói được một lời. Cô hiểu những lý do chính xác buộc Prescott phải ra đi. Cô cũng biết việc can thiệp ngu xuẩn của cô đã tác hại ra sao. Cô trở về phòng C mà lòng tan nát. Một lúc sau, cô mở thư ra đọc. Đó là giấy chứng nhận với lời lẽ khen ngợi không tiếc, bác sĩ đề bạt cô vào chức vụ trưởng phòng đang khuyết ở Trafalgar. Anne bị dằn vặt bởi bao biến cố tình cảm dồn dập, không giữ nổi, cô bật khóc nức nở.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Tình Yêu Và Ước Vọng
Archibald Joseph Cronin
Tình Yêu Và Ước Vọng - Archibald Joseph Cronin
https://isach.info/story.php?story=tinh_yeu_va_uoc_vong__archibald_joseph_cronin