Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Tình Khúc Mùa Thu
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 19
L
iam đến phòng triển lãm đón bà đúng 6 giờ như anh đã hứa. Khi họ ra đi, anh nhìn vào các bức tranh của anh. Anh có cảm giác kỳ lạ khi nghĩ rằng anh sẽ không thấy lại chúng nữa. Cảm giác như là anh cho con mình để người ta làm con nuôi. Anh sinh ra chúng, và bây giờ anh phải để cho chúng đi. Khi họ ngồi trên xe tai đi xuống phố, anh cảm thấy nhớ chúng. Anh đã đặt bàn trước tại nhà hàng Da Silvano. Vào tháng 7, họ đã đến đây nhiều lần rồi. Đây là nhà hàng Ý nổi tiếng dưới phố, đồ ăn ngon, và khi khách yêu cầu, những người hầu bàn có thể ca hát được
Như mọi khi, họ nói chuyện về nghệ thuật, về những người họ quen biết, về bạn của anh mà bà đã gặp, về con anh và về anh. Anh cho biết Tom học hành tốt ở trường đại học, còn những đứa khác cũng chăm học. Rồi anh nói về Beth. Anh thú nhận anh cảm thấy ra sao khi nghĩ đến chuyện chị ta sắp lấy chồng lại. Việc ly dị sẽ xong xuôi vào Giáng Sinh. Chị ta vẫn không tha thứ anh về chuyện Becky, và anh nghĩ chắc sẽ không bao giờ chị tha thứ
- Tôi nghĩ ích ra cuối cùng chúng ta có thể trở thành bạn bè. Nhưng rõ ràng tôi thấy thật khó. Bà và tôi có vẻ trở lại là bạn bè – Tuy anh nói thế, nhưng cả 2 đều biết luôn luôn có dòng nước ngầm chảy nối giữa 2 người. Sức lôi cuốn giữa họ rất mạnh. Tối nay khi họ ngồi đối diện với nhau, ăn mì sợi, uống rượu vang rẻ tiền, bà lo sợ về sức lôi cuốn ấy
Họ nhắc lại chuyện đi chơi ở Ý. Chuyến du lịch ấy thật là kỳ diệu cho cả 2 người. Rồi bỗng anh nhìn vào cổ tay bà, thấy chiếc vòng anh đã mua cho bà. Bà vẫn đeo trên cổ tay. Ngay cả sau khi 2 người chia tay, bà vẫn không tháo ra. Khi bà thấy anh nhìn chiếc vòng, bà bối rối trong lòng
- Tôi thật ngốc. Tôi thường thích như thế này
- Tôi cũng vậy – Anh đáp, và không có ý kiến gì về thêm nữa
- Vậy Giáng sinh này anh sẽ làm gì, Liam?
- Tôi không biết. Sau khi thăm các con xong, tôi sẽ về London. Tôi sẽ nghỉ cuối tuần ở Vermont. Chúng tôi sẽ ở trong trong khách sạn, vì ngôi nhà trên bờ hồ không có hệ thống sưởi ấm dùng cho mùa đôn – Bà gật đầu, nghĩ đến các con anh. Bà chưa gặp chúng, bà ước ao một ngày nào đấy sẽ gặp chúng. Có thể anh đem chúng đến xem triển lãm tranh của anh. Có lẽ phải một năm sau mới triển lãm lại tranh anh, hay có thể 2 năm. Cuộc triển lãm sắp đến bà sẽ tổ chức tại Paris. Và sau đó, năm tiếp theo, mới tổ chức lại ở New York. Là người đại diện, bà không có kế hoạch gì hết. Sau thời gian đã sống với nhau, bây giờ bà biết điều này quá rõ – Còn bà thì sao? Ăn Giáng Sinh ở Paris à?
- Tôi không biết sao. Tatianna năm nay sẽ đi chơi với bạn. Xavier có bạn gái mới, nó muốn vui chơi với cô ta. Chắc tôi sẽ ở đây vài tuần. Có lẽ tôi về Paris vào dịp Giáng Sinh. Tôi tin thế nào Xavier cũng dẫn cô gái đến chơi. Thời gian lặng lẽ trôi – Bà cười, cố làm ra vẻ phớt lờ. Nhưng khi bà nghĩ đến lễ Giáng Sinh, tim bà nặng trĩu, nhất là không có Arthur, và bây giờ không có anh
Họ ăn xong bữa mà không làm cho ai đau đớn trong lòng, không gợi lại những kỷ niệm đau buồn. Họ cẩn thận né tránh nó, như đi quanh bãi mìn, và cuối cùng buổi tối trôi qua êm ả. Anh đề nghị đi xe tãi ngược lên phía trên thành phố để tiễn bà về nhà. Bà từ chối, cho rằng làm thế là ngốc. Anh phải đi về phía dưới thành phố để đến Tribeca, và anh chỉ đi một đoạn ngắn thôi. Bà đi về nhà nằm ở phía trên thành phố
- Tôi không ngại đường xa – Anh năn nỉ đưa bà về. Nhưng cho dù họ làm thế thì đối với bà, việc anh đưa bà về cũng là việc không hay. Nếu họ chỉ là bạn thôi, thì bà nghĩ là bà sẽ cảm thấy bị ruồng rẫy. Còn nếu anh yêu thương bà lại, thì bà tin là cả 2 sẽ ân hận về việc này. Đã đến lúc để cho chuyện ấy trôi đi
Bà ôm anh, hôn lên má anh, cám ơn anh đã mời bà ăn tối, rồi bước lên taxi một mình. Cảm thấy làm như thế là ngu ngốc, bà khóc suốt trên đường về nhà. Bà nhủ mình rằng, cho dù họ có lôi cuốn nhau bao nhiêu đi nữa, thì cũng không nên dan díu nhau lại làm gì. Lần này phải dứt khoát.Bà đã may mắn có anh yêu. Họ đã sống hạnh phúc bên nhau trong một thời gian ngắn. Thực ra cộng lại thời gian sống với nhau được 5 tháng chẳng nghĩa lý gì, không thể so sánh được với 25 năm sống với Arthur. Mối tình của bà với Liam ngắn ngủi, ngọt ngào, hấp dẫn, đam mê, đầy sóng gió. Bà nghĩ muốn có hạnh phúc lâu dài, người ta cần cái gì giản dị hơn, dễ dàng hơn, bình lặng hơn và bền vững hơn. Với Liam, cuộc đời không có gì dễ dàng và bình lặng. Hay có lẽ ngay cả với bà cũng thế
Khi về nhà, bà tắt đèn, mặc áo ngủ, chải răng rồi lên giường. Bà vừa tắt đèn thì chuông reo. Người gác cổng ở dưới nhà bấm chuông gọi bà. Bà không nghĩ ra lý do tại sao anh ta gọi bà, bà bèn bước xuống giường để trả lời máy điện thoại nội đàm. Ông ta nói bà có khách
- Tôi đây – Liam nói, giọng cuồng nhiệt – Tôi xin phép lên lầu được không?
- Không! – Bà gần như hét vào máy – Anh không lên được đâu.Tôi ngủ rồi. Anh làm gì ở đây? – Làm thế này thì quá ngốc, và bà hầu như muốn anh lên. Bà không muốn bị quyến rũ, mặc dù bà muốn thật. Nhưng bà không muốn cho phép anh làm thế với bà. Không cho phép anh làm lại
- Tôi muốn nói chuyện với bà – Anh bình tĩnh nói, biết người gác cổng đang lắng nghe. Anh ta mới đến làm, Liam không biết
- Tôi không muốn nói chuyện với anh. Ngày mai hãy gọi tôi
- Tôi lên trên đấy – Anh cười nói với người gác cổng rồi cúp máy. Anh mạnh dạng đi đến thang máy, anh biết đường đi rất rõ. Người gác cổng không ngăn anh lại, và anh đưa tay chào cám ơn anh ta. 2 phút sau, anh bấm chuông cửa nhà bà. Bà không trả lời. Bà không có lòng dạ nào gọi người gác cổng lên lôi cổ anh xuống, nhưng bà có thể làm thế. Bà nói với anh qua cánh cửa
- Anh đi khỏi đây đi!
- Tôi không đi – Anh bình tĩnh đáp
- Tôi không mở cửa đâu
- Tốt. Chúng ta nói chuyện như thế này cũng được. Tôi tin hàng xóm của bà rất thích nghe – Anh thản nhiên nói. Bà đứng dựa lưng vào cửa, vòng 2 tay, mắt nhắm lại
- Đừng làm thế, Liam, chúng ta không có gì để nói
- Nói về bà. Tôi có nhiều chuyện để nói – Bỗng anh cất tiếng hát. Bà nghĩ thế nào hàng xóm cũng bực bội, than phiền. Bà đành phải mở cửa. Bà cau có nhìn anh
- Nếu anh đụng đến tôi, tôi sẽ gọi cảnh sát, tố anh hiếp dâm tôi
- Tuyệt. Làm thế càng nổi tiếng. Nếu bà đụng đến tôi, tôi sẽ nói với họ bà hiếp dâm tôi
- Đừng lo. Tôi không đụng đến anh đâu – Anh đi vào qua trước mặt bà như thể anh còn ở với bà. Bà cứ mặc áo ngủ đi theo anh. Anh xuống nhà bếp, mở tủ lạnh
- Tuyệt. Kem Rocky Road – Anh lấy kem trong tủ ra, vẻ sung sướng, rồi để kem vào tô, múc một ít đưa cho bà. Bà lắc đầu, trông có vẻ như muốn đánh anh. Nếu bà có gan, bà dám đánh anh lắm. Anh tự nhiên ngồi xuống. Anh đã móc cái áo khoác trên chiếc ghế ngoài hành lang, người vẫn còn mặc áo len dày và quần đen khi đi ăn tối. Và có mang vớ. Ngoài trời lạnh. Anh phải mang vớ mùa đông. Nhưng anh vẫn là Liam. Không ai chèn ép, kiểm soát anh được. Anh vẫn là họa sĩ điên của bà
- Đừng ăn. Kem để quá lâu rồi. Nó ở đấy từ khi anh ra đi
- Mặc kệ – Anh đáp, vừa ăn kem vừa nhìn bà
- Vậy anh muốn nói gì? – Bà nhìn anh chằm chằm, và anh cười
- Anh muốn nói anh yêu em. Anh nghĩ chắc em biết rồi
- Tôi cũng yêu anh. Nhưng chuyện này không làm thay đổi gì được hết. Chúng ta đã gây khổ cho nhau. Tôi làm cho anh đau đớn. Anh làm tan nát tim tôi. Anh bỏ đi. Chuyện này không thể được. Chúng ta đều biết thế. Chúng ta không cần chứng minh thêm lần nữa. Chúng ta đã làm 2 lần rồi. Tôi đã quá ớn rồi – Đã 4 tháng trôi qua mà bà vẫn không quên anh. Nếu anh bỏ bà ra đi lần nữa, chắc bà phải cần thời gian lâu hơn nữa mới quên được anh. Mất anh 2 lần đủ cho bà rồi. Bà không muốn tái diễn cảnh ấy thêm lần nữa, cho dù anh hấp dẫn đến bao nhiêu. Làn này bà chỉ nghe theo con tim. Con tim đã làm cho bà lao đao với anh. Lần nào cũng thế
- Sự bất quá tam, 3 lần mới bền – Anh nói. Anh đã ăn kem xong, đi rửa tô, để vào máy rửa
- Em thấy anh đã tiến bộ rất nhiều. Tại sao phí phạm công lao luyện tập ấy cho người khác?
- Anh chỉ có vẻ tiến bộ thôi. Anh như con chó khổng lồ bê bối, chỉ biết ngoắc đuôi, đi tìm quả bóng để chơi. Nhưng tôi biết anh không thích ứng được với cuộc sống trong nhà
- Em cũng vậy. Chúng ta rất hợp nhau – Anh đáp, giọng tin tưởng
- Tôi rất có kỷ luật. Tôi là người có văn hóa. Trong mọi phương diện – Bà đứng thẳng người, vẻ hăm dọa, nhưng không thành công. Liam không tỏ vẻ sợ sệt. Anh yêu bà, chứ không sợ bà
- Đúng, em có văn hóa, anh công nhận. Nhưng em cũng là người bướng bỉnh nhất anh chưa từng thấy
- Anh đã xét mình đầy đủ chưa? – Bà hỏi, vẻ nghi ngờ – Xavier nói nó gặp anh đi chơi với cô gái còn trẻ, trẻ hơn cả Tati
- Từ ngày anh ngu ngốc bỏ em, anh gặp rất nhiều gái trẻ. Nhưng họ làm anh chán nản vô cùng. Sasha. Anh không biết từ khi chúng ta gặp nhau, em đã bỏ bùa gì cho anh mà bây giờ anh không thể sống không có em. Anh muốn trở về. Anh yêu em. Anh hứa lần này anh sẽ tốt
- Lần trước anh cũng tốt – Bà đáp, nhìn anh với ánh mắt buồn bã – Anh rất tuyệt! Tôi sung sướng bên anh. Tôi cũng yêu anh. Nhưng tôi không chịu được trò bê bối của người họa sĩ điên nơi anh. Mỗi lần tôi muốn anh có thái độ nghiêm trang, thì anh cho là tôi muốn anh có thái độ nghiêm trang, thì anh cho là tôi muốn kiềm chế anh. Mỗi khi anh cảm thấy bị phê bình về một điểm nào đó, là anh bị chạm tự ái, anh cho rằng tôi tẩy chay anh như bố anh. Tôi không tẩy chay anh, nhưng tôi không thể lúc nào cũng làm theo ý muốn của anh. Còn đối với anh, lúc nào anh cũng cho là tôi muốn kiềm chế anh. Mỗi khi anh cảm thấy thế, anh bỏ đi
- Anh cảm thấy bị bỏ rơi – Anh trả lời, muốn biện bạch lý do anh ra đi. Nhưng bây giờ đã 4 tháng trôi qua rồi. Đối với bà thế là quá trễ rồi. Bà muốn anh phải hiểu điều đó
- Tôi biết anh cảm thấy bị bỏ rơi. Tôi đã sống một thời gian rất khổ sở vì không có anh. Nhưng tôi không muốn vì đứng vào một phe với anh mà phải mất con gái vĩnh viễn. Chuyện ấy sẽ đến rất chóng vánh
- Bây giờ thì anh hiểu rồi. Anh phải mất một thời gian mới hiểu được điều này – Anh ngồi nơi bàn ở nhà bếp như thể đợi ký hợp đồng với bà
- Anh muốn gì ở tôi, Liam? – Bà hỏi, vẻ vừa lo sợ vừa tức tối – Anh đã làm cho tôi điên đầu
- Chúng ta đều điên. Cả 2 ta. Điên cuồng trong tình yêu. Có lẽ đây là một căn bệnh. Anh không biết. Có lẽ chúng ta nên chữa trị căn bệnh này. Điều anh biết chắc là mỗi lần anh gặp em, anh nghĩ là anh không thể sống được khi không có em. Và chắc em cũng nghĩ về anh như thế, đừng giấu. Anh biết em cũng như anh. Nhưng em lịch sự hơn anh, em trưởng thành hơn anh, hay đại loại như thế. Đêm nay anh đã muô1n lên xe về nhà với em, nhưng em không mời anh, cho nên anh phải đi xe khác để đến đây gặp em. Ít ra em cũng mời anh về đây để uống một ly chứ – Anh nói với giọng bị xúc phạm, nhưng anh không như thế. Anh trêu bà, và bà cũng nghĩ thế – Anh đã đề nghị đựa em về nhà, với thành tâm
- Để làm gì? Để chúng ta sẽ làm những chuyện ngu ngốc phải không? Rồi chuyện gì xảy ra sao đó? Chúng ta sẽ sống tuyệt vời với nhau một tháng, 2 tháng hay 3 tháng, rồi anh lại bỏ đi khi tôi chạm vào tự ái của anh. Liam, tôi sẽ không làm thế
- Này em, anh sẽ ra đi khi nào em bỏ anh. Anh muốn ăn lễ Giáng sinh với em. Thực ra, anh muốn sống với em suốt đời. Anh cần em. Em là người đàn bà duy hất trên đời này hiểu anh, lo lắng cho anh, chăm sóc anh
- Liam, tôi không muốn làm mẹ anh – Bà cương quyết nói – Cho dù tôi già bao nhiêu chăng nữa
- Tất cả đàn ông đều muốn có người làm mẹ. Bản chất cho người là thú vật – Có ai đã nói với bà như thế, nhưng bà không nhớ ai. Bà đã cố nhớ, nhưng chẳng thành vấn đề. Mặc dù anh đẹp và hấp dẫn, khêu gợi, nhưng điều anh nói ra thật ngông cuồng – Anh thích em lớn tuổi hơn anh. Em ý tứ hơn anh nhiều
- Ấy là vì anh không muốn trưởng thành
- Em trưởng thành cho cả 2 ta luôn. Anh cho phép em làm thế đấy – Trông Liam có vẻ như nghĩ rằng anh đã giải quyết vấn đề khó khăn, nhưng anh không giải quyết được, ít ra là cho bà
- Anh cũng phải trưởng thành
- Anh ghét làm việc ấy – Anh đáp, búng ngón tay – Anh cứ làm họa sĩ điên hco đến 80 tuổi không được à?
- Bây giờ có khi anh có thể làm họa sĩ điên, chứ đừng lúc nào cũng làm thế – Nhưng không phải lúc nào anh cũng thế. Anh chọn lúc, như trong buổi tiệc thịt nướng, tại đấy anh kỳ quặc hết chỗ nói, chứ không phải hỷ điên thôi. Chắc không ai quên buổi tối hôm ấy, và có lẽ bà cũng không – Liam, việc chúng ta thỏa thuận nhau không thành vấn đề. Việc này vẫn không thành công đâu. Không thành công được. Không thể được
- Nói thế là quá sai. Chuyện này có thể. Chỉ có điều là em không muốn nó thành có thể mà thôi
- Tại sao tôi không muốn chuyện này trở thành có thể? Tại sao tôi không muốn sống với anh khi tôi yêu anh? Tôi lúc nào cũng yêu anh. Anh là người làm cho chuyện này không thể được, cho đến khi anh nổi điên với Tati, mặc dù tôi xác nhận là nó rất bậy với anh
- Cô ấy rất bậy, còn anh thì ngu ngốc. Anh không biết, Sasha à. Anh nói sao với em bây giờ? Ngoài Beth ra, em là người duy nhất anh yêu. Có lẽ anh là người học chậm, đọc khó, hay sao đó. Anh chỉ biết là bây giờ thì anh hiểu
- Quá muộn rồi! – Bà buồn bã nói. Bà không muốn thế, nhưng sự thật là trễ quá rồi. Cho cả 2 người. Cho dù họ muốn bao nhiêu đi nữa, họ cũng không thể làm việc này lại được
- Không muộn đâu – Anh khăng khăng nói
- Muộn – Bà bướng bỉnh như anh. Lần này nhiều hơn nữa
- Nếu em không chấm dứt cãi cọ với anh, anh sẽ đi uống cho say trong nháy mắt. Em đã đẩy anh vào đường cùng
Lúc này bà nghĩ anh nói thật
- Anh muốn uống một ly không?
- Không, anh muốn em – Anh quỳ xuống trong nhà bếp. Họ vẫn còn trong bếp. Bà cười
- Thôi, dẹp cái trò ấy đi, trông anh kỳ cục quá. Lạy Chúa, đứng lên!
- Nếu em bằng lòng thử lại lần nữa, anh mới đứng dậy. Ôi, trời đất ơi, Sasha, chúng ta đã mất cái gì?
- Sự sáng suốt. Lần trước tôi đã mất hết sự sáng suốt
- Anh hứa anh sẽ không làm lại điều ấy nữa
- Anh sẽ làm điều còn tệ hơn thế nữa. Tôi biết anh sẽ làm
- Vậy thì làm sao? Nếu thế thì chúng ta sẽ đấu tranh trong một lát và tìm ra lỗi lầm. Đây là quá trình học hỏi. Anh là người học chậm, nhưng lạy Chúa, em ơi, anh yêu em
- Anh không thể làm thế
- Có lẽ được. Chúng ta có thể sống bên nhau – Bỗng anh bước tới, thực hiện điều cả buổi tối, và đêm qua, đêm nay anh không dám thực hiện. Anh hôn bà, quàng tay ôm quanh bà. Anh hôn mãi cho đến khi cả 2 hụt hơi – Anh yêu em – Anh nói, giọng khàn khàn
- Tôi cũng yêu anh – Bà nói thì thào – Liam, xin anh làm ơn… đừng làm thế với tôi – Bà không thể nào cự tuyệt anh được, bà biết thế. Bà cũng rất muốn anh
- Sasha, xin em vui lòng, cho chúng ta cơ may… – Anh thì thào đáp. Bà nhìn anh một hồi lâu, ánh mắt gay gắt, và rồi như thể có ai đã hành động thay cho bà, vì khi ấy bà mất hết tự chủ, ba gật đầu bằng lòng, và nhắm mắt lại
Với cử chi dứt khoát, anh bế bà lên tay, đi vào phòng ngủ, để bà nằm xuống giường, nơi mà họ đã chia sẻ trong mùa hè. Bà nằm nhìn anh cởi áo quần, lòng phân vân không biế họ làm như thế này có điên không, nhưng bà không thể nào cự tuyệt anh được
- Chắc là em bị ma ám – Bà nói, vừa nhìn anh cởi giày, rồi cởi quần – Em cần thầy phù thủy
- Anh cần em – Anh đáp. Anh thả quần xuống nền nhà, rồi cởi áo chemise
Bà nhìn anh cởi áo quần, rồi tắt đèn, gần như muốn ngất xỉu
- Anh chỉ cần em thôi – Anh vừa nói vừa leo lên giường với bà
Khi anh bắt đầu làm tình, bà căn dặn anh
- Liam, em yêu anh… lần này chúng ta nên yêu nhau cho thật nghiêm túc
- Sasha, anh hứa chúng ta sẽ nghiêm túc
Họ làm tình như thể họ đã nghiện nhau. Tình yêu của họ vượt ra ngoài lý lẽ, ngoài hứa hẹn, ngoài ngôn từ. Khi họ nằm bên nhau, họ chỉ biết rằng cả 2 đều tin chuyện họ sống chung với nhau là điều có thể được.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Tình Khúc Mùa Thu
Danielle Steel
Tình Khúc Mùa Thu - Danielle Steel
https://isach.info/story.php?story=tinh_khuc_mua_thu__danielle_steel