Chương 20
au khi tắm và mặc đồ xong, Georgie đi vào văn phòng. Aaron ngồi ở máy tính, mải mê làm việc với tiếng nhạc âm thầm truyền qua hai tai nghe. Cậu định tháo chúng ra, nhưng cô ra dấu cho cậu để yên chúng đó. Đồ đạc của bố cô đã được lấy đi rồi. Tốt. Điều đó có nghĩa là cô có thể làm đứa nhát gan, nhắn tin cho ông vào tối nay để bảo ông rằng cô đã từ chối buổi gặp, thay vì trực tiếp đưa tin ấy.
Cô liếc nhìn danh sách khách mời cho tiệc cưới của họ, chưa đầy ba tuần nữa là đến, và thấy rằng gần như tất cả mọi người đã nhận lời - cũng chẳng ngạc nhiên. Một chồng thiệp mời tới các buổi từ thiện, chương trình thời trang, và buổi ra mắt dòng sản phẩm mới của nhà thiết kế tóc của cô đang đợi, nhưng cô chẳng muốn làm bất kỳ việc gì trong số đó. Cô chỉ muốn xem đoạn phim cô đã quay Chaz.
Aaron đã giúp cô lắp bộ thiết bị chỉnh sửa mới ở góc cuối phòng. Cô lắp phim và nhanh chóng đắm chìm vào những gì cô thấy. Dù câu chuyện của Chaz vô cùng lôi cuốn cô, cô vẫn rất tò mò về Soledad, người quét dọn. Và còn có rất nhiều người khác mà cô muốn nói chuyện cùng. Những cô bồi bàn và những cô bán hàng. Những cô cảnh sát chuyên ghi phiếu phạt đỗ xe trái phép và những người trợ giúp y tế ở nhà. Cô muốn ghi lại câu chuyện của mọi phụ nữ làm những công việc thường ngày trong thủ đô hoa lệ của thế giới.
Đến lúc cô ngước lên khỏi màn hình, cô thấy Aaron đã tan làm. Đến lúc này hẳn Laura đã hủy hẹn của cô rồi, nhưng nếu bà chưa làm, Georgie sẽ đợi tới sáng mai để gọi điện cáo lỗi Rich Greenberg.
Cô đi xuống gác và ngạc nhiên một cách không dễ chịu khi thấy bố cô đi ra khỏi phòng chiếu phim. “Xem một bộ phim cũ của Almodovar,” ông nói.
“Con tưởng bố đi rồi.”
“Dịch vụ quét dọn của bố đã phát hiện ra mấy chỗ mốc trong nhà. Bố đang cho xử lý nó, nhưng bố cần dọn ra ngoài vài ngày trong khi người ta làm việc đó. Bố hy vọng con không phiền nếu bố ở đây lâu hơn.”
Cô có bận tâm đấy, đặc biệt là bây giờ khi mà cô phải trực tiếp nói với ông về việc hủy buổi hẹn. “Không sao ạ.”
Bram từ bếp đi ra. “Cứ ở đến khi bố muốn,” anh dài giọng. “Bố biết bố luôn được chào đón ở đây mà.”
“Như bệnh dịch chứ gì,” bố cô đáp trả.
“Không, miễn là bố theo luật.”
“Tức là?”
Bram rõ ràng là đang rất sung sướng với bản thân, nhưng nói cho cùng thế giới đang rộng mở trước anh, sao lại không vui cho được? “Đầu tiên là, hãy để Georgie yên. Giờ cô ấy là cơn đau đầu của con, không phải của bố nữa.”
“Này!” Georgie chống tay lên hông.
“Thứ hai... Thực ra thì, hết rồi. Hãy bớt gây áp lực với con gái bố đi. Nhưng con cũng thích nghe ý nghĩ của bố về Ngôi nhà cây.”
Bố cô trừng mắt. “Anh không bao giờ chán tỏ ra châm biếm sao, Shepard?”
Georgie nhìn chằm chằm Bram. “Con không nghĩ anh ấy đang tỏ ra châm biếm đâu, bố ạ. Anh ấy thực sự muốn ý kiến của bố đấy. Và, tin con đi, con cũng ngạc nhiên như bố thôi.”
Ông chồng giả của cô khinh khỉnh nhìn cô. “Paul là một người sắt đá khó chịu luôn làm em phát điên không có nghĩa là ông không thông minh đâu nhé. Tối qua ông đã biểu diễn một màn đọc thoại hoành tráng, và giờ anh muốn nghe xem ông có gì để nói về kịch bản.”
Bố cô, người chưa từng mất khả năng tìm từ ngữ, dường như không biết phải đáp lại làm sao. Cuối cùng, ông đút một tay vào túi và nói, “Được thôi.”
Cuộc trò chuyện trong bữa ăn của họ khởi đầu khá ngượng nghịu, nhưng không ai gây chiến, và không lâu sau, họ bắt đầu động não tìm cách giải quyết tính chưa thuyết phục trong cảnh đầu tiên của Helene và Danny. Sau đó, Paul tranh luận rằng tính cách của Ken nên được tô đậm thêm, quả quyết rằng thêm lớp lang cho bản chất của người cha bạo hành sẽ khiến hắn thêm vẻ đe dọa. Georgie đồng ý với bố cô, và Bram lắng nghe một cách chăm chú.
Dần dần, cô nhận ra rằng kịch bản gốc vốn không hề hoàn mỹ như Bram bảo cô, và Bram chính là người đã chải chuốt nó, đôi khi chỉ tạo ra vài cải tiến nhỏ, nhưng cũng có lúc tạo thêm một số cảnh mới trong khi vẫn trung thành với sách gốc. Khi biết Bram có thể viết tốt đến vậy là khi cô thấy nền tảng kết tội anh trong cô nứt thêm một vệt.
Bram uống cạn cốc cà phê. “Hai người vừa cho con vài ý kiến hay. Con cần ghi chú lại.”
Đã qua lâu rồi thời điểm cô phải thực hiện cái công việc khủng khiếp là tỏ ra thành thật với bố cô, thế nên cô ngần ngừ vẫy chào Bram.
Khi một sự im lặng ngượng nghịu dễ đoán trước phủ xuống họ, một mẩu ký ức lẩn qua cô. Khi mẹ mất cô mới lên bốn, nên cô không có nhiều kỷ niệm lắm, nhưng cô vẫn nhớ một căn hộ tồi tàn dường như không ngớt tiếng cười, ánh nắng, và thứ mà mẹ cô gọi là cây miễn phí. Bà cắt một mẩu khoai lang hoặc cuống một trái dứa rồi nhét vào một chậu đất, hoặc đặt một lõi bơ cắm đầy tăm trên một cốc nước. Bố cô chẳng mấy khi nói về mẹ cô, nhưng mỗi lần nhắc đến, ông miêu tả bà là một người tốt bụng nhưng cực kỳ cẩu thả đãng trí. Nhưng trong các bức ảnh trông họ rất hạnh phúc.
Cô siết chặt tấm khăn ăn đặt trên lòng. “Bố, về chuyện ngày mai…”
“Bố biết con không hứng thú lắm, nhưng đừng để Greenberg thấy điều đó. Hãy miêu tả cách diễn của riêng con đối với nhân vật. Hãy làm ông ta trao cho con vai đó. Nó sẽ đưa sự nghiệp của con lên tầm cao mới, bố tin chắc như thế.”
“Nhưng con không muốn vai đó.”
Cô có thể nhìn thấy vẻ tức giận của ông, và cô chuẩn bị tinh thần cho một bài thuyết giáo chua cay về sự cứng đầu, thiển cận, ngu ngốc và vô ơn của cô. Nhưng rồi ông lại làm việc kỳ cục nhất. Ông nói, “Sao chúng ta không chơi vài ván bài nhỉ?”
“Bài ấy ạ?”
“Sao không?”
“Bởi vì bố ghét bài. Bố, có gì không ổn với bố thế?”
“Chẳng có gì không ổn với bố hết. Bố muốn chơi bài với con gái bố thì có gì mà không ổn. Chúng ta có thể làm nhiều thứ hơn là chỉ nói chuyện công việc, con biết mà.”
Cô sẽ không tin chuyện này, một phút cũng không. Laura đã hớt lẻo chuyện hủy buổi hẹn, và thay vì đối đầu trực diện với Georgie về việc ấy, bố cô đã quyết định thay đổi chiến lược. Chuyện ông tin rằng ông có thể thao túng cô bằng những nỗ lực vụng về làm “bạn bè” làm cô tan nát. Ông đang vẫy mời thứ cô muốn nhất trước mặt cô để khiến cô tuân lệnh ông. Đó là mánh mới nhất của ông để giữ cô không ngoảnh lưng đi.
Nỗi đau của cô biến thành cơn tức giận. Giờ là lúc cô cho ông biết cô không còn để ông kiểm soát đời cô với hy vọng phù phiếm rằng ông sẽ ném cho cô vài mẩu tình thương chân thành nữa. Tháng vừa qua đã thay đổi cô. Cô đã phạm sai lầm, nhưng đó là sai lầm của chính cô, và cô định sẽ giữ y nguyên mọi chuyện như thế. “Bố sẽ không dụ con bố trí lại buổi hẹn được đâu,” cô nói thẳng thừng. “Con đã hủy nó rồi.”
Tim cô bắt đầu đập nặng nề. Cô có gan để duy trì lập trường của mình không, hay cô sẽ lại đầu hàng ông một lần nữa?
“Con đang nói chuyện gì thế?”
Một cục nghẹn hình thành trong họng cô. Cô nói nhanh, không vòng vo. “Thậm chí nếu Greenberg có trao cho con vai diễn với tên con viết trên tiêu đề, con cũng sẽ không nhận đâu. Con sẽ chỉ thực hiện những dự án làm con hứng thú thôi, và nếu bố không vui với điều đó thì con xin lỗi.” Cô nuốt nước bọt thật mạnh. “Con không muốn làm tổn thương bố, nhưng con không thể cứ tiếp tục thế này, bố và Laura cứ ra quyết định sau lưng con.”
“Georgie, chuyện này thật điên rồ.”
“Con rất biết ơn vì tất cả mọi thứ mà bố làm cho con. Con biết bố chỉ muốn những gì tốt nhất cho sự nghiệp của con, nhưng những gì tốt nhất cho sự nghiệp của con không phải lúc nào cũng là tốt nhất cho con.” Ôi Chúa ơi, cô không thể khóc được. Cô cần lạnh lùng dứt khoát với ông như ông đối với cô. Cô đào sâu hơn vào kho quyết tâm đang lớn dần lên trong cô. “Giờ con cần bố bước sang một bên, bố. Con sẽ tiếp quản.”
“Bước sang một bên sao?”
Cô run run gật đầu.
“Bố hiểu.” Những đường nét đẹp đẽ của ông chẳng thể hiện ra dù chỉ một dấu hiệu cảm xúc. “Phải, chà... bố hiểu.”
Cô chờ thái độ lạnh lùng, vẻ hợm mình, những tranh luận gay gắt. Không có sự nghiệp của cô gắn kết họ, họ chẳng có gì hết, và nếu cô không lùi bước, họ sẽ không còn chút quan hệ nào nữa. Mỉa mai thật. Nửa tiếng trước cô đang tận hưởng sự bầu bạn của bố cô lần đầu tiên trong cái khoảng thời gian mà trí nhớ của cô lưu giữ được, mà giờ cô đã sắp mất ông mãi mãi. Dẫu vậy, cô sẽ không rút lui. Cô đã giải phóng bản thân khỏi Lance. Giờ đến lúc phóng thích cô khỏi bố mình. “Làm ơn đi, bố... hãy cố hiểu.”
Ông thậm chí còn không chớp mắt. “Bố cũng xin lỗi, Georgie. Bố xin lỗi khi mọi chuyện đến kết cục này.”
Và đó là tất cả. Ông bỏ đi. Không thêm một lời nào nữa. Ra nhà khách để lấy đồ đạc của ông. Rời khỏi đời cô.
Cô kìm lại thôi thúc mãnh liệt muốn chạy theo ông. Thay vào đó, cô lê mình lên gác. Bram hẳn quá lười biếng để vào văn phòng của anh bởi vì anh đang ngồi trên trường kỷ của cô, cổ chân bên này vắt lên đầu gối bên kia, một tập giấy nhớ của Aaron đặt trên đùi. Cô dừng lại ở ngưỡng cửa. “Tôi nghĩ tôi… đã sa thải bố mình.”
Anh ngẩng lên. “Em thấy không chắc à?”
“Tôi...” Cô rũ người tựa vào thành cửa. “Tôi vừa làm gì vậy?”
“Trưởng thành chăng?”
“Ông sẽ không bao giờ nói chuyện với tôi nữa. Mà tôi đâu có một gia đình nào khác.”
Georgie York tội nghiệp, đáng thương.
Cô thẳng người dậy. Cô phát chán chuyện này rồi. “Tôi cũng sẽ sa thải Laura nữa. Tôi sẽ làm việc đó ngay bây giờ.”
“Ôi. Một Georgie đẫm máu.”
“Anh nghĩ tôi sai sao?”
Anh bỏ chân ra và đặt tập giấy xuống. “Tôi nghĩ em không cần một ai khác bảo em phải điều hành sự nghiệp của em như thế nào khi mà em có khả năng tự làm việc ấy một cách hoàn hảo.”
Cô trân trọng câu đó. Cô vừa ước gì anh tranh luận với cô vừa ước gì anh sẽ đồng tình.
Anh nhìn cô với lấy điện thoại. Cô thấy buồn nôn. Cô chưa từng sa thải một ai trong đời. Bố cô đã luôn lo việc ấy.
Laura nhấc máy ngay tiếng chuông đầu tiên. “Chào, Georgie. Cô vừa định gọi cho cháu đây. Cô không vui lắm về việc này, nhưng cô hủy buổi hẹn rồi. Cô nghĩ cháu nên tự mình gọi cho Rich vào ngày mai và...”
“Vâng, cháu sẽ làm thế.” Cô ngồi sụp xuống ghế làm việc của Aaron. “Laura, cháu có một chuyện cần nói với cô.”
“Cháu ổn chứ? Nghe giọng cháu lạ lắm.”
“Cháu ổn, nhưng...” Cô đăm đăm nghiên cứu chồng giấy ngăn nắp nhưng không thực sự nhìn vào chúng. “Laura, cháu biết chúng ta đã ở cùng nhau một thời gian dài, và cháu trân trọng tất cả nỗi vất vả của cô, mọi thứ cô đã làm cho cháu, nhưng...” Cô xoa trán. “Cháu cần để cô đi.”
“Để cô đi sao?”
“Cháu - cháu cần phải đưa ra vài thay đổi.” Cô không hề nghe thấy tiếng Bram đi tới phía sau cô, nhưng tay anh đặt xuống giữa hai bả vai cô. “Cháu biết bố cháu hay gây khó dễ thế nào, và cháu không trách cứ gì cô - thực sự không - nhưng cháu phải... tạo một khởi đầu mới. Với người đại diện cháu tự thuê.”
“Cô hiểu.”
“Cháu - cháu cần bảo đảm rằng ý kiến của cháu là điều duy nhất được xem xét.”
“Mỉa mai thay.” Laura cười khô khốc. “Ừ. Phải, cô hiểu. Hãy cho cô biết ngay khi cháu thuê được một đại diện mới. Cô sẽ... cố chuyển giao trơn tru hết mức có thể. Chúc may mắn, Georgie.”
Laura gác máy. Không nài nỉ. Không gắt gỏng. Georgie cảm thấy buồn nôn. Cô gục trán lên bàn. “Thật không công bằng. Bố thiết lập luật và tôi làm theo. Giờ cô ấy lại phải trả giá.”
Bram lấy điện thoại khỏi tay cô và gác lại vào giá. “Laura đã biết tình cảnh đó không hề ổn. Lẽ ra cô ấy đã phải làm gì đó.”
“Dẫu vậy...” Cô ép mặt vào khuỷu tay.
“Dừng lại.” Anh nắm vai cô để kéo cô ngồi ngay dậy. “Đừng có chỉ trích bản thân em nữa.”
“Anh nói thì dễ thôi. Anh đã quen tỏ ra tàn nhẫn rồi.” Cô đẩy mình dậy khỏi ghế.
“Tôi rất thích Laura,” anh nói, “và cô ấy hẳn đã có thể là một đại diện tử tế cho em. Nhưng không phải khi cô ấy phục vụ đến hai chủ nhân.”
“Bố tôi sẽ không bao giờ nói chuyện với tôi nữa.”
“Em không may mắn đến thế đâu.” Anh ngồi ghé lên mép bàn cô. “Vậy điều gì đã mang thời kỳ u ám của Georgie đến vậy?”
“Bố muốn chơi bài. Ông còn tóe nước vào tôi lúc ở bể bơi.” Cô đá giỏ rác, việc đó chẳng giúp được gì ngoài làm ngón chân cái của cô đau điếng và hất tung rác ra khắp thảm. “Chết tiệt.” Cô quỳ xuống để dọn đống rác rưởi. “Giúp tôi đi trước khi Chaz thấy.”
Anh đưa mũi giày đẩy một miếng giấy về phía cô. “Tò mò thôi... Đời em luôn thảm thiết như thế, hay tôi đã tình cờ gặp đúng cảnh diễn ra thời kỳ đặc biệt quan trọng?”
Cô ném một vỏ chuối vào thùng rác. “Anh có thể giúp, anh biết đấy.”
“Và tôi sẽ giúp. Tôi sẽ giúp em dìm hết rắc rối vào một màn làm tình đờ đẫn ngất ngây.”
Xem xét đến tình trạng mong manh trong cuộc hôn nhân của cô, làm tình đờ đẫn ngất ngây có lẽ là một ý hay. “Tôi phải là người ra lệnh đấy. Tôi phát ngấy thế bị động rồi.”
“Tất cả tôi là của em.”
Một dải ánh đèn vàng rực cắt ngang cơ thể trần của Bram từ vai tới xương hông. Anh ngã xuống gối, mệt lử và thở hổn hển. Anh là một thiên thần trụy lạc tuyệt đẹp, ngập ngụa trong tình dục và tội ác. “Em sẽ... rơi vào tình yêu với tôi,” anh nói. “Tôi biết điều đó.”
Cô hất tóc ra khỏi mắt và nhìn xuống bộ ngực mướt mồ hôi của anh. Dư chấn của cơn cực khoái cuối cùng của cô đã khiến cô trở nên yếu đuối. Cô cố lấy lại hơi sức. “Anh quá ảo tưởng.”
Anh nắm lấy đùi cô, vẫn đang cưỡi trên hông anh. “Tôi biết em. Em sẽ rơi vào tình yêu với tôi và phá hỏng mọi thứ.”
Cô nhăn nhó kéo người ra khỏi anh. “Sao tôi lại rơi vào tình yêu với anh?”
Anh rê tay trên mông cô. “Bởi vì em có gu đàn ông dở tệ, đó là lý do đấy.”
Cô nằm bệt xuống cạnh anh. “Cũng không tệ đến thế đâu!”
“Bây giờ thì em nói thế. Nhưng không lâu sau, em sẽ để lại những lời nhắn đe dọa trên hộp thư thoại của tôi và bám đuôi các cô bạn gái mới của tôi.”
“Chỉ để cảnh báo họ về anh mà thôi.” Người anh ấm áp ép vào da cô, và mùi hương trần tục của cơ thể họ hòa lẫn với mùi thơm giòn của ga giường mới. Cảnh làm tình vẫn kỳ diệu như thường, và về sau cô hẳn sẽ trách cứ bộ não đờ đẫn khoái lạc của cô vì những chuyện sắp xảy ra đây. Hoặc chỉ đơn giản là trách cái ngày cô đốt sạch mọi cây cầu của mình. “Thứ duy nhất có thể... có thể tôi sẽ muốn từ anh là...” Cô vắt tay ngang mắt và buột ra. “Có lẽ là... một đứa con.”
Anh bật cười.
“Tôi nghiêm túc đấy.” Cô nhấc cánh tay khỏi mắt và bắt mình đối mặt với anh.
“Tôi biết. Đó là lý do tôi cười.”
“Như thế anh có mất gì đâu.” Cô ngồi dậy, tất cả những cơ bắp mềm oặt vì làm tình của cô thắt lại. “Không có những chuyến viếng thăm nhạt nhẽo. Không phí nuôi con. Tất cả những gì anh phải làm là đưa hàng cho tôi rồi biến mất trước sự kiện chính.”
“Không xảy ra đâu. Một triệu triệu năm nữa cũng không.”
“Tôi thậm chí sẽ không gợi chuyện này ra...”
“Giờ thì đó mới là việc em giỏi đấy.”
“... nếu trông anh không ngon mắt đến thế. Lỗi ở con người anh chỉ là khiếm khuyết về tính cách, và vì tôi sẽ không để anh lại gần con tôi trừ vài dịp chụp ảnh đặc biệt cho công chúng, điều đó không thành vấn đề. Sự thực thì bằng việc nhận ADN của anh, tôi đang mạo hiểm với vài nhiễm sắc thể hư hỏng từ những năm sống vô độ của anh. Nhưng đó là một rủi ro mà tôi sẵn sàng tiếp nhận bởi vì trừ ngoại lệ đó ra, anh hầu như chính là đại diện nhận giải độc đắc của gien nam.”
“Tôi thấy cực kỳ phổng mũi đấy. Nhưng... Không. Không bao giờ.”
Cô rơi bịch xuống gối. “Tôi biết trước là anh quá ích kỷ để thảo luận việc này. Bản chất của anh rồi mà.”
“Có phải như em đang đề nghị tôi cho em vay hai mươi đô đâu.”
“May mắn thay, bởi vì tôi sẽ lại phải tự trả cho chính mình!”
Anh cúi xuống người cô và nhấm nháp môi dưới của cô. “Em có ngại dùng cái miệng lộng lẫy đó cho việc khác hơn là tán nhảm vớ vẩn không?”
“Đừng có lấy miệng tôi ra làm trò đùa nữa. Có chuyện gì ghê gớm chứ? Nói tôi nghe xem nào.”
“Vấn đề ghê gớm là, tôi không muốn một đứa con.”
“Chính xác.” Cô bật dậy. “Anh cũng sẽ không có đứa nào đâu.”
“Em thực sự nghĩ chuyện dễ dàng thế à?”
Không. Chuyện sẽ thật rối rắm và phức tạp đến khó tin, nhưng ý tưởng trộn lẫn gien của họ ngày qua ngày lại càng trở nên hấp dẫn hơn. Vẻ ngoài của anh và - cô ghét phải thú nhận đều này - trí thông minh của anh, kết hợp với tính khí và nề nếp của cô sẽ sản sinh ra đứa trẻ đáng ngưỡng mộ nhất, một đứa trẻ mà cô khao khát được mang nặng đẻ đau. “Còn dễ hơn cả dễ nữa,” cô nói. “Đó là một việc không cần động não.”
“Không cần động não là đúng. May mắn thay, cả cơ thể còn lại của em bù đắp cho cái đầu trống không của em.”
“Để dành năng lượng của anh đi. Tôi không có tâm trạng đâu.”
“Tôi thấy có lỗi về chuyện đấy hơn em hình dung đấy.” Anh lăn lên trên người cô và đưa đùi đẩy hai chân cô tách ra.
“Anh đang làm gì đấy?”
“Xác nhận lại uy quyền đàn ông của tôi.” Anh tóm chặt hai cổ tay cô và giữ chúng trên đầu cô. “Xin lỗi, Scoot, nhưng chuyện này phải được làm thôi.”
Anh bắt đầu đẩy vào trong cô.
“Tôi không dùng biện pháp tránh thai đâu!”
“Khá đấy.” Anh gặm ngực cô. “Nhưng vô ích thôi.”
Cô không nhấn mạnh điểm ấy thêm nữa. Đầu tiên, đó là một lời nói dối. Thứ hai, cô đã biến thành một kẻ nghiện tình dục. Và thứ ba...
Cô quên béng điều thứ ba và quấn chân mình quanh người anh.
Bram không tin nổi điều ấy. Một đứa con! Cô có thực sự nghĩ anh sẽ tiến hành cái ý tưởng dại dột đó không thế. Anh đã luôn biết mình sẽ chẳng bao giờ kết hôn, chứ đừng nói gì đến có con. Những người đàn ông như anh không sinh ra để làm bất cứ việc gì cần đến sự hy sinh, hợp tác hay lòng cao thượng hết. Lượng nhỏ nhoi những phẩm chất ấy mà anh có thể gom góp được phải dồn vào công việc của anh mất rồi. Georgie là sự kết hợp quái gở nhất giữa lý trí và tính nhảm nhí lập dị mà anh từng biết, và cô đang bắt đầu khiến anh không chỉ hơi hơi điên rồ thôi đâu.
Anh chờ đến sau buổi gặp với Vortex vào chiều hôm sau rồi mới gọi điện cho Caitlin báo tin mới. “Kiên cường lên này, bé yêu. Ngôi nhà cây có đèn xanh ở Vortex rồi. Rory Keene đã chấp thuận.”
“Tôi không tin anh.”
“Vậy mà tôi cứ ngỡ cô sẽ mừng cho tôi cơ đấy.”
“Đồ khốn nhà anh! Quyền chuyển thể đó chỉ còn lại có hai tuần nữa.”
“Mười lăm ngày. Và hãy nhìn nhận nó theo cách này. Giờ thì mỗi tối cô có thể kê cao gối ngủ mà biết rằng tôi sẽ không để bất kỳ ai biến quyển sách của mẹ cô thành một đống rác rưởi. Tôi chắc chắn đó sẽ là một niềm an ủi lớn lao đấy.”
“Đi chết đi.” Cô ta dập mạnh điện thoại.
Anh liếc về hướng tầng hai. “Ý tưởng hay đấy.”
Giữa một cơn đau đầu vì viêm xoang, một buổi gặp đáng buồn với cấp trên của bà ở Công ty quản lý Starlight, và một vé phạt tốc độ trên đường tới Santa Monica, Laura đang có một ngày tồi tệ nhất đời. Bà đập chuông cửa căn nhà kiểu Địa Trung Hải hai tầng của Paul York, chỉ cách bến tàu có bốn dãy phố, dù bà không thể tưởng tượng có khi nào ông đến đó. Cổ áo chữ V sâu của chiếc váy Escada vải lụa in hoa không tay mới giúp bà thoáng mát đôi chút, nhưng bà vẫn thấy nóng rực, và những lọn tóc quăn bắt đầu xõa xuống mặt bà. Bà luôn khởi đầu mỗi ngày với vẻ gọn gàng và chỉn chu, nhưng chẳng mấy chốc trông bà đã thật lộn xộn - một đốm mascara dưới mắt, một quai áo lót tuột xuống bên vai. Bà sẽ kéo lê giày, xé rách một mép chỉ khâu, và bất kể kiểu tóc có đắt đỏ đến đâu, đám tóc tơ của bà vẫn luôn mất nếp khi ngày trôi đi.
Bà nghe thấy Steely Dan hát bên trong, nên bà biết có người ở nhà, nhưng ông sẽ không ra trả lời chuông cửa, cũng giống như ông đã không hề trả lời điện thoại. Bà đã cố liên lạc với ông từ sau khi Georgie đuổi bà cách đây hai tuần, cái ngày lệnh cách ly được dỡ bỏ.
Bà nện cửa, và khi việc ấy không có tác dụng, lại nện cửa. Các tờ lá cải đã điên cuồng tìm kiếm mọi chi tiết của vụ cách ly, nhưng thông báo về sự hiện diện của Rory và tin tức Vortex tiếp nhận Ngôi nhà cây đã phủ bóng nghi ngờ lên những mô tả quá kích động về những trận đánh ghen om tỏi và những cuộc bù khú trụy lạc.
Ổ khóa cuối cùng cũng kêu lách cách, và ông đứng đó, quắc mắt nhìn bà. “Cô muốn cái quái gì nào?”
Mái tóc xám bóng lộn thường ngày của ông đã xù lên, ông đi chân trần, và trông như thể đã không cạo râu suốt một tuần liền. Quần đùi nhăn nhúm và áo phông bạc màu đã thế chỗ bộ đồ Hugo Boss thường ngày của ông. Bà chưa từng nhìn thấy ông như thế này, và có thứ gì đó không mong muốn cồn cào trong bà.
Bà đẩy mạnh cửa. “Trông anh như tử thi của Richard Gere vậy.” Ông tự động lùi lại và bà lách qua ông vào không gian trong nhà mát lạnh, nổi bật nhất sàn lát tre, trần nhà cao vút và cửa sổ mái sáng rực rỡ. “Chúng ta cần nói chuyện.”
“Không đâu.”
“Chỉ vài phút thôi,” bà nói.
“Vì chúng ta không còn công việc gì chung nữa, điều đó là vô ích.”
“Đừng có làm đứa trẻ to xác như thế nữa đi.”
Ông trừng mắt nhìn bà, và bà nhận ra rằng dù mặc áo phông bạc phếch và quần đùi nhàu nhĩ thì trông ông vẫn trấn tĩnh hơn hẳn bà trong bộ váy Escada và đôi giày đế thấp Taryn Rose màu đỏ. Lại cái cảm giác cồn cào khó chịu đó… Bà nở nụ gằn với ông. “Tôi không còn phải vuốt đuôi anh thêm nữa. Đó là mặt sáng duy nhất khi sự nghiệp của tôi bị hủy hoại.”
“À, phải, rất tiếc về điều ấy.” Ông quay lưng bước vào phòng khách, một không gian được trang trí dễ chịu, nhưng không có nhiều dấu ấn cá nhân lắm. Đồ gỗ thoải mái, thảm be và cửa chớp màu trắng. Rõ ràng là ông đã không để một ai trong số những phụ nữ sành điệu nào mà ông hẹn hò trong nhiều năm qua đặt dấu ấn lên chỗ này.
Bà định vị hệ thống âm thanh của ông và tắt nhạc. “Tôi cá là anh chưa nói chuyện với cô ấy một lần nào kể từ khi mọi chuyện tan vỡ.”
“Cô thì biết gì chứ.”
“Thật sao? Tôi đã nhìn anh nắm quyền nhiều năm trời. Nếu Georgie không làm những gì ông bố muốn, ông bố phạt cô ấy bằng cách làm mặt lạnh.”
“Tôi chưa từng làm thế. Cô thích vẽ tôi như người xấu, phải không?”
“Chẳng cần vẽ vời nhiều cho lắm đâu.”
“Đi đi, Laura. Chúng ta có thể xử lý những công chuyện còn lại qua email. Chúng ta không còn gì để nói với nhau nữa.”
“Không đúng lắm đâu.” Bà thọc tay vào túi lấy ra một tập kịch bản rồi nhét vào tay ông. “Tôi muốn anh diễn thử vai Howie. Anh sẽ không nhận được vai đó đâu, nhưng chúng ta cần bắt đầu từ đâu đó.”
“Diễn thử gì? Cô đang nói về chuyện gì vậy?”
“Tôi quyết định sẽ đại diện cho anh. Anh là một gã máu lạnh trong đời sống riêng tư, nhưng anh cũng là một diễn viên tài năng, và đã qua lâu rồi cái thời anh phải rời Georgie và tập trung vào sự nghiệp của riêng anh.”
“Quên chuyện ấy đi. Tôi từng làm việc ấy một lần, và nó đã chẳng đi đến đâu hết.”
“Giờ anh là một người khác rồi. Tôi biết anh hơi cũ mốc, nên tôi đã lên vài buổi học với Leah Caldwell, giáo viên dạy diễn xuất cũ của Georgie.”
“Cô điên rồi.”
“Buổi học đầu tiên của anh là vào mười giờ sáng mai. Leah sẽ cho anh vô số bài tập đấy nên hãy ngủ ngon vào.” Bà rút một tập giấy ra khỏi túi. “Đây là hợp đồng đại diện tiêu chuẩn của tôi. Xem xét nó đi trong khi tôi gọi vài cú điện thoại.” Bà rút di động ra. “À, và làm rõ ngay từ đầu nhé. Việc của anh là diễn xuất. Việc của tôi là quản lý sự nghiệp của anh. Anh làm việc anh, tôi làm việc tôi, và chúng ta sẽ xem chuyện gì xảy ra.”
Ông ném kịch bản lên bàn cà phê. “Tôi sẽ không diễn thử cho một vai nào hết.”
“Còn quá bận đếm tất cả những khoảnh khắc màn bạc với con gái anh sao?”
“Cô chết quách đi.” Những từ ngữ mạnh mẽ, nhưng được nói ra không nặng nề lắm. Ông ngồi phịch xuống một chiếc ghế độn bông dễ chịu. “Cô thực sự nghĩ tôi là một gã máu lạnh sao?”
“Tôi chỉ có thể đánh giá theo những gì tôi đã quan sát. Nếu không phải thế, thì anh là một diễn viên xuất chúng đấy.”
Câu đó khiến bà im bặt. Ông quả thực là một diễn viên giỏi. Bà đã choáng ngợp trước màn đọc thoại vai người cha trong Ngôi nhà cây của ông. Bà không thể nhớ nổi lần cuối cùng có một màn trình diễn có thể khiến bà say mê đến thế là khi nào. Và không phải đó là một trong những trò đùa nực cười của cuộc đời sao khi màn biểu diễn đó lại đến từ Paul York?
Ông luôn tỏ vẻ bất khả chiến bại, thế nên nhìn ông buông rơi áo giáp khiến bà thấy chơi vơi. “Dẫu sao thì có chuyện gì với anh đấy?”
Ông nhìn chằm chằm vào không trung. “Thật vui làm sao khi cuộc sống chẳng bao giờ biến chuyển như ta trông đợi cả.”
“Chính xác thì anh đã trông đợi cái gì?”
Ông đưa bản hợp đồng cho bà. “Tôi sẽ đọc kịch bản và suy nghĩ về nó. Rồi chúng ta sẽ nói chuyện về hợp đồng.”
“Không chấp nhận. Không có hợp đồng, kịch bản và tôi sẽ ra đi cùng nhau.”
“Cô nghĩ tôi sẽ cứ thế này là ký thôi sao?”
“Phải. Và anh biết vì sao không? Bởi vì tôi là người duy nhất có hứng thú với anh.”
“Ai nói tôi thèm quan tâm nào?” Ông đập tờ hợp đồng lên trên tập kịch bản. “Nếu tôi muốn quay lại nghiệp diễn, tôi sẽ tự đại diện cho chính mình.”
“Người diễn viên tự đại diện cho chính mình là một người đại diện ngốc với khách hàng[13].”
“Tôi nghĩ đó phải là ‘luật sư’ chứ.”
“Quan điểm đó vẫn đúng. Không diễn viên nào có thể tự tán tụng mình một cách hiệu quả mà trông không giống đứa ngốc.”
Bà nói đúng, và ông biết điều đó, nhưng ông không sẵn sàng thừa nhận cho lắm. “Cô có câu trả lời cho mọi thứ nhỉ.”
“Đó là vì các đại diện giỏi biết họ đang làm gì, và tôi có ý định đại diện cho anh tốt hơn nhiều so với khi làm cho Georgie.”
Ông xoa một ngón tay cái lên các khớp tay. “Đáng lẽ trước đây cô phải nói ra.”
“Tôi đã làm - không chỉ một lần - nhưng rồi anh cau mày với tôi và - ngay tắp lự! - tôi sẽ nhớ lại khoản thế chấp của mình, và sự dũng cảm của tôi đi tong.”
“Người ta nên đấu tranh cho những gì họ tin tưởng.”
“Anh hoàn toàn đúng.” Bà chỉ vào bản hợp đồng. “Vậy sẽ thế nào đây, Paul? Anh sẽ ngồi thương tiếc bản thân, hay sẽ có đủ gan để nhảy vào một trò chơi hoàn toàn mới đây?”
“Tôi đã không diễn xuất trong gần ba mươi năm rồi. Tôi thậm chí còn không nghĩ đến nó.”
“Hollywood yêu những khuôn mặt tươi mới tài năng mà.”
“Chẳng tươi mới lắm đâu.”
“Tin tôi đi. Các nếp nhăn của anh ở rất đúng chỗ.” Bà trao cho ông ánh nhìn gai góc để ông không xem lời bình luận của bà như một lời ca tụng từ một phụ nữ mãn kinh đã lâu không hẹn hò thực sự đến mức bà ta không thể nhớ nổi. “Tôi khó mà tin rằng một diễn viên với tài năng như anh lại chưa từng nghĩ đến chuyện quay lại làm việc.”
“Sự nghiệp của Georgie phải đặt hàng đầu.”
Bà cảm thấy một tia thương cảm cho ông. Cảm giác sẽ thế nào khi sở hữu tài năng lớn như vậy mà chẳng làm gì với nó hết nhỉ? “Giờ Georgie không còn cần anh nữa,” bà nói nhẹ nhàng hơn. “Ít nhất là không cần khuyên bảo về nghề nghiệp.”
Ông chộp bản hợp đồng khỏi tay bà. “Đi gọi điện thoại đi, bố khỉ. Tôi sẽ xem xét nó.”
“Ý hay đấy.” Bà bước ra sân. Râm mát và có mái che, nó là một chỗ tuyệt vời để giải trí, nhưng nó chỉ chứa một cặp ghế kim loại không đồng bộ. Bà thấy kỳ quặc khi một người bóng bẩy như thế lại không có một cuộc sống giao tế nhộn nhịp hơn. Bà mở di động ra kiểm tra thư thoại văn phòng, rồi nói chuyện một hồi lâu với bố bà, người vừa nghỉ hưu ở Phoenix. Khi nói chuyện, bà ép mình không được rình mò Paul qua cửa sổ. Sau đó, bà gọi cho em gái bà ở Milwaukee, nhưng cô cháu gái chín tuổi của bà nhấc điện thoại và trò chuyện thao thao về một chú mèo con mới.
Paul bước ra sân, và Laura xen vào màn độc thoại của đứa cháu. “Anh ấy là một diễn viên tuyệt vời. Hầu như chẳng mấy người biết anh ấy đã tập luyện ở Juilliard Drama. Anh ấy cũng từng diễn vài vai cực kỳ thú vị ở ngoài Broadway trước khi gác lại sự nghiệp của mình để nuôi dưỡng Georgie.”
“Julie Yard là ai hả bác Laura?”
Laura giật giật tóc. “Cô không biết tôi đã phải vất vả thế nào để thuyết phục anh ấy rằng anh ấy cần bắt đầu tập trung vào chính bản thân mình đâu. Ngay khi được nghe anh ấy đọc thoại, cô sẽ hiểu lý do tôi vô cùng phấn khích về việc đại diện cho anh ấy.”
“Bác cư xử kỳ quặc quá,” giọng nhỏ bé đáp lại. “Cháu sẽ gọi mẹ đây. Mẹ ơi!”
“Tuyệt. Tuần tới tôi sẽ gọi cho cô.” Laura gập điện thoại lại. “Chuyện diễn ra tốt hơn tôi dự kiến.” Một giọt mồ hôi trượt giữa hai bầu ngực bà.
“Nhảm nhí. Cô vừa nói chuyện với hộp thư thoại của chính cô.”
“Hoặc cháu gái tôi ở Milwaukee,” bà nói, vênh váo hết mức có thể. “Hoặc văn phòng của Brian Glazer. Tôi làm việc của tôi như thế nào không phải chuyện của anh. Chỉ những kết quả tôi thu được thôi.”
Ông vẫy bản hợp đồng trước mặt bà. “Tôi đã ký cái thứ điên rồ này không có nghĩa là tôi sẽ đi thử vai đâu nhé. Nó chỉ có nghĩa tôi sẽ đọc kịch bản thôi.”
Bà đã thực sự thuyết phục được ông sao? Bà hầu như không thể tin nổi điều ấy. “Điều đó có nghĩa là anh sẽ đi đến nơi tôi bảo anh.” Bà giật hợp đồng và quay vào trong nhà, hy vọng rằng ông sẽ theo bà. “Chuyện sẽ không dễ dàng đâu, do đó tốt hơn là anh nên bắt đầu giảng giải cho chính mình một trong mấy bài học mà anh thường thuyết giáo Georgie rằng bị từ chối cũng là một phần công việc và đừng quá quan trọng hóa nó lên. Sẽ rất thú vị khi được xem anh có gan góc như cô ấy không đây.”
“Cô thích chuyện này lắm, phải không?”
“Hơn hẳn những gì anh có thể hình dung đấy.” Bà nhặt đồ của mình lên. “Hãy gọi cho tôi ngay khi anh đọc xong kịch bản. À, và tôi định nâng cao sự nghiệp của anh bằng cách lợi dụng tiếng tốt của Georgie.”
Ông đỏ bừng, tức tối. “Cô không thể làm thế.”
“Chắc chắn là có chứ. Cô ấy đã sa thải chúng ta, nhớ chưa?” Khi tới cửa trước, bà dừng lại rồi quay mặt nhìn ông. “Nếu tôi là anh, tôi sẽ gọi điện cho cô ấy ngay hôm nay thay vì làm mặt lạnh với cô ấy.”
“Phải rồi. Bởi vì các ý kiến của cô đã diễn biến quá tốt đẹp trong quá khứ.”
“Chỉ là một gợi ý thôi.” Bà ra ngoài và đi tới chỗ ô tô. Bà muốn ăn mừng thắng lợi quá chừng. Bà đã vượt qua chướng ngại vật đầu tiên của mình, và giờ đây tất cả những gì bà cần làm là tìm việc cho ông.
Khi lùi xe khỏi đường lái xe nhà ông, bà nhắc nhở mình rằng kiếm một công việc cho Paul không phải nhiệm vụ khó khăn duy nhất mà bà phải đối mặt. Bà còn phải rao bán căn hộ của mình, đổi chiếc Benz của bà lấy xe gì đó rẻ hơn, hủy chuyến du lịch ở Maui, và tránh xa Barneys. Tất cả những thứ có khả năng làm ngả lòng.
Nhưng ngay lúc này đây... Bà bật radio lên, lắc lư đầu, và hát vang tim.
Tình Đầu Hay Tình Cuối Tình Đầu Hay Tình Cuối - Susan Elizabeth Phillips Tình Đầu Hay Tình Cuối