Tiền Chuộc Mạng epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 20
eter nằm ngủ bên cạnh Sam cho đến năm giờ sáng, rồi như thể linh tính đánh thức gã dậy. Gã mở mắt, chậm rãi cựa mình, Sam vẫn ngủ bên cạnh gã, gối đầu lên vai gã. Và cũng chính linh tính mách gã cởi trói cho Sam, gã tháo hết dây trói tay và hai chân chú bé. Chúng đã trói chú từ lúc bắt chú đến giờ để chú khỏi trốn thoát. Sam phải chấp nhận và đã quen với việc tay chân bị trói trong suốt cả tuần qua. Chú biết rằng chú có thể tin tưởng Peter nhiều hơn kẻ khác. Khi Peter tháo dây trói xong, Sam lăn người thoải mái, vừa thì thào gọi: Mẹ.
Peter cười nhìn chú rồi đến cửa sổ nhìn ra ngoài. Trời còn tối, nhưng ánh sáng lờ mờ đã bắt đầu len lỏi vào bóng đêm. Gã biết chỉ lát nữa thôi là mặt trời sẽ hiện ra trên đỉnh đồi. Lại một ngày nữa sẽ đến. Những giây phút chờ đợi quả là bất tận. Gã biết chúng sẽ gọi cho Fernanda và nếu bà không có tiền gửi cho chúng, chúng sẽ giết chú bé. Chúng vẫn nghĩ rằng bà muốn kéo dài thời gian để cảnh sát đến bắt chúng. Giết chú bé đối với chúng không nghĩa lý gì hết. Vì thế cho nên, nếu chúng biết hành động này của gã, thì việc chúng giết gã cũng chẳng có nghĩa gì. Gã không quan tâm. Gã đã liều mạng để cứu sống Sam. Nếu gã thoát được với chú bé, thì đây là chuyện rất may mắn, nhưng gã không hy vọng gì có chuyện như thế. Nếu gã cố chạy trốn với chú bé, việc giải cứu của họ sẽ chậm đi và như thế sẽ tăng thêm sự nguy hiểm cho Sam.
Gã vẫn đứng nơi cửa sổ, rồi bỗng gã nghe có tiếng động như tiếng con chim vừa thức dậy cựa mình, rồi có viên sỏi bay đến phía gã và rơi xuống mặt đất phát ra tiếng kêu nho nhỏ. Gã nhìn ra xa, thấy có vật gì chuyển động và khi nhìn kỹ, gã thấy ba bóng đen đang đu dây trượt xuống bờ đá. Không có dấu hiệu gì cho biết đây là cảnh sát đang đến, nhưng gã biết đây chính là họ, gã cảm thấy tim đập rất mạnh. Gã nhẹ nhàng mở cửa sổ không gây một tiếng động và nheo mắt nhìn vào bóng tối, thấy họ trèo xuống bờ đá cho đến khi biến mất. Gã áp bàn tay lên miệng Sam để chú bé im lặng, rồi nhẹ nhàng lắc người chú, cho đến khi chú bé mở mắt và Peter biết chú đã thức. Khi Sam nhìn gã, gã để ngón tay lên môi chú bé. Gã chỉ cánh cửa sổ mở rộng cho chú bé thấy. Chú không biết chuyện gì xảy ra, nhưng chú biết Peter đang ra sức giúp chú. Chú bé vẫn nằm trên giường, nhận ra Peter đã cởi trói cho mình, chú bèn cử động tay chân được tự do lần đầu tiên trong suốt nhiều ngày qua. Hai người không ai di chuyển một lát, rồi Peter quay lại cửa sổ. Mới đầu gã không thấy gì hết, rồi gã thấy họ ngồi xổm trong bóng tối ở phía sau nhà chừng ba mét. Một bàn tay mang găng đen ra dấu, gã quay lại, bế Sam ra khỏi giường. Gã không dám mở hết cửa sổ, mà chỉ nhét chú qua. Cửa sổ chỉ cách mặt đất một đoạn ngắn và gã biết tay chân chú bé chắc bị tê cứng. Gã vẫn nắm chú bé, nhìn chú lần cuối cùng. Bốn mắt nhìn nhau một hồi lâu, rồi với cử chỉ rất trìu mến, gã thả chú bé xuống đất, đưa tay về phía có bóng người đang ngồi. Sam vội bò đến phía bụi cây như em bé mới biết bò. Peter thấy Sam biến mất trong bóng tối, rồi gã thấy bàn tay mang găng đen lại đưa lên, vẫy gã. Gã đứng yên nhìn bàn tay và nghe có tiếng động trong nhà ở phía sau lưng gã. Gã lắc đầu, đóng cửa sổ, vào nằm lại xuống giường. Gã không muốn làm gì có thể gây nguy hiểm cho Sam.
Sam bò trên mặt đất đến phía có các lùm cây, chú không biết đi đâu. Chú cứ bò theo hướng Peter đã chỉ, cho đến khi có hai bàn tay chụp lấy chú, kéo chú vào bụi thật nhanh và thật mạnh, khiến chú hụt hơi. Chú nhìn những người bắt chú, thì thào hỏi người có bộ mặt đen thui và đội cái mũ bằng ni lông đen:
- Các ông là người tốt hay xấu đây? - Người đàn ông ôm mạnh chú vào ngực gần muốn khóc, ông ta quá mừng khi gặp chú bé. Công việc hoàn toàn trôi chảy, nhưng họ còn cả đoạn đường dài phải vượt qua.
- Người tốt. - Ông ta thì thào đáp lại. Sam gật đầu và tự hỏi không biết mẹ chú đang ở đâu. Những người đàn ông quanh chú ra dấu cho nhau và họ đè Sam nằm xuống đất, bôi đất lên người chú. Những tia sáng màu vàng cam đã bắt đầu ở chân trời, mặt trời chưa mọc, nhưng họ biết không lâu nữa mặt trời sẽ ló dạng.
Họ loại bỏ khả năng đưa Sam ra khỏi đây bằng cách leo dây lên bờ đá, vì làm thế quá lộ liễu, nếu chúng biết chú bé đã trốn thoát theo đường này chú sẽ là tấm bia hứng đạn của chúng. Chú bé bây giờ là mối nguy hiểm cho chúng, trừ Peter, vì chú đã đủ lớn để nhận diện được chúng, sẽ nói cho cảnh sát những gì mắt thấy tai nghe.
Đội đặc nhiệm chỉ còn hy vọng duy nhất là đưa Sam ra ngoài theo con đường xe vào nhà, nhưng theo con đường này cũng rất lộ liễu. Họ phải băng qua đám bụi rậm mọc dọc theo con đường ấy, một vài nơi bụi quá rậm không có lối cho họ chui qua. Một cảnh sát nắm chặt Sam, ngồi thu mình rồi vùng chạy, có nơi phải bò lê trên mặt đất. Trong khi di chuyển, họ không nói gì với nhau, hay với Sam. Họ di chuyển rất chính xác, chọn con đường nào nhanh nhất mà đi, trong khi mặt trời đã ló dạng trên đỉnh đồi, rọi ánh sáng khắp bầu trời.
Tiếng động mà Peter nghe là do một tên gây nên trong phòng tắm. Gã nghe tiếng nước chảy trong phòng vệ sinh, rồi có tiếng chửi thề của tên nào đấy khi hắn vấp chân lúc quay về giường lại. Một lát sau, gã nghe tiếng của một tên khác. Peter nằm yên trên giường, nhưng gã quyết định phải dậy. Gã không muốn có tên nào vào phòng sau và tìm ra việc Sam đã trốn thoát.
Gã đi chân trần ra phòng khách, cẩn thận nhìn ra ngoài cửa sổ, không thấy gì, gã bèn ngồi xuống.
- Anh dậy sớm nhỉ - Bỗng có giọng nói cất lên phía sau gã, Peter giật mình quay lại. Người nói là Carlton Waters. Mắt hắn lờ đờ vì đêm vừa rồi uống quá nhiều - Thằng bé ra sao?
- Bình thường. - Peter đáp với vẻ thờ ơ. Waters ở trần, chỉ mặc quần jeans để ngủ. Hắn đến mở tủ lạnh để tìm cái gì ăn, nhưng quay lại với lon bia. Hắn đến ngồi xuống ghế dài đối diện với Peter.
- Khi hai đứa kia ngủ dậy, tôi sẽ gọi cho mẹ nó -Hắn nói - Nếu bà ta không gửi tiền thì chúng ta phải ra tay - Hắn nói một cách thản nhiên - Tôi sẽ không ngồi ở đây mãi được như con vịt trong lồng để đợi cảnh sát xuất hiện. Nếu bà ấy định chơi xỏ chúng ta, thì bà phải hiểu như thế.
- Có lẽ bà ta không có tiền - Peter nhún vai nói -Nếu có, chúng ta cũng phải đợi một thời gian dài. -Peter hiểu tình thế của bà, nhưng Waters thì không.
- Nếu bà ta không có tiền thì chắc chủ anh cũng rất khó khăn. - Waters nói, rồi hắn đứng dậy nhìn ra ngoài cửa sổ. Bầu trời đã nhuốm màu hồng nhạt, chỗ rẽ đầu tiên của con đường xe vào nhà đã hiện rõ trong ánh sáng bình minh và khi hắn nhìn vào khúc đường quanh ấy, bỗng hắn sững người, rồi vùng chạy ra ngoài mái hiên. Hắn thấy có bóng người di động rồi biến mất - Chó thật! - Hắn thốt lên, vùng chạy vào nhà vừa tìm khẩu súng dài vừa hét lớn để đánh thức bọn kia dậy.
- Có gì không ổn à? - Peter hỏi, vùng đứng dậy với vẻ lo lắng.
- Không biết. - Hai tên kia hiện ra, vẻ còn ngái ngủ, rồi một tên đến chụp khẩu súng máy. Peter nhói trong tim. Không có cách nào để báo cho cảnh sát đang cùng Sam bò ra khỏi con đường xe vào nhà. Peter nghĩ rằng họ chưa đủ xa để được an toàn.
Waters ra dấu cho Stark và Free bước ra ngoài và chúng trông thấy họ như những bóng ma. Qua Waters và hai tên kia, Peter thấy người đàn ông mặc đồ đen ngồi thu mình vùng dậy, ôm trong tay cái gì đấy. Cái gì đấy trong tay ông ta là Sam. Không ngần ngừ, Waters bắn vào họ và Stark bắn theo cả loạt súng máy.
Fernanda và Ted đang ngồi trong chỗ nấp, nghe tiếng súng nổ. Họ không có máy radio để liên lạc với lính biệt kích. Fernanda nắm tay Ted và nhắm mắt. Họ không có cách gì để biết chuyện đang xảy ra, mà chỉ còn đợi thôi. Họ có những lính trinh sát quan sát cho họ, nhưng những người đó vẫn chưa thấy gì. Nhưng theo tiếng súng nổ giòn giã, ông biết chúng đang bắn theo người cảnh sát cứu Sam chạy ra, ông không biết có Peter đi theo họ không. Nếu có gã đi theo, thì tính mạng của chú bé nguy hiểm hơn.
- Ôi lạy Chúa… Ôi lạy Chúa… - Fernanda thốt lên nho nhỏ khi họ nghe tiếng súng bắn lại - Lạy Chúa… làm ơn… - Ted không nhìn bà. Ông nhìn ra ánh bình minh ở ngoài trời và nắm chặt tay bà.
Rick Holmquist bước ra khỏi chỗ núp, Ted quay qua nhìn ông.
- Có dấu hiệu gì của họ chưa? - Rick lắc đầu và súng lại nổ. Cả hai đều biết có chừng một tá lính biệt kích núp dọc theo con đường xe vào nhà, thêm ba người trên đỉnh đồi xuống nữa. Và phía sau họ là cả một đạo quân hỗ trợ khi Sam đã ra ngoài rồi.
Tiếng súng ngừng bắn, họ không nghe gì nữa. Waters quay vào nhìn Peter.
- Thằng bé đâu rồi? - Có cái gì đó khiến hắn nghi ngờ Peter.
- Nó ở trong phòng sau và đang bị trói.
- Thật không? - Peter gật đầu - Thế tại sao tao thấy có thằng chạy qua ngoài đường với thằng bé… nói cho tao biết… Có phải mày… - Hắn đẩy mạnh Peter ra sau, sát vào tường nhà, dí mũi súng vào dưới cổ Peter thật mạnh khiến gã nghẹt thở, còn cả Stark lẫn Free đứng nhìn. Bỗng Waters quay qua bảo Jim Free ra phòng sau xem sao. Mấy phút sau hắn trở lại.
- Thằng bé trốn mất rồi! - Stark có vẻ hoảng hốt.
- Tao biết… đồ chó đẻ… - Waters nhìn thẳng vào mắt Peter, tay siết cổ gã, còn Malcolm Stark chỉ súng vào gã - Mày gọi chúng phải không… thằng chó… chuyện gì thế? Mày sợ phải không? Mày thương thằng bé phải không? Mày nên thương hại tao thì hơn. Mày làm chúng tao mất mười lăm triệu, còn mày mười triệu. - Waters vừa tức giận vừa sợ. Hắn nghĩ dù chuyện xảy ra như thế nào đi nừa, thì hắn vẫn không trở lại nhà tù. Hắn phải giết gã trước.
- Nếu bà ấy có tiền thì bây giờ chắc đã trả rồi. Có lẽ Addison đã lầm. - Peter đáp, giọng khàn khàn. Đây là lần đầu tiên bọn kia nghe tên Addison.
- Mày biết quái gì? - Waters quay lại nhìn ra con đường, rồi bước ra khỏi nhà vài bước, Stark chạy theo hắn, nhưng chúng chẳng thấy gì. Những người cứu Sam đã chạy quá nửa đoạn đường. Rick nhìn thấy họ chạy, ông quay lại ra dấu cho Ted. Rồi ngay lúc ấy, ông thấy Carlton Waters và Malcolm Stark hiện ra, chúng bắn vào cảnh sát, Sam bay từ tay người này sang tay người khác. Họ chuyền chú bé như chuyền cái que trong cuộc đua tiếp sức. Stark và Waters bắn bừa bãi vào bất cứ cái gì chúng thấy.
Fernanda bèn mở mắt, bà và Ted nhìn ra con đường. Bà nhìn ra vừa lúc một nhân viên FBI và Rick nhắm bắn Waters, hắn nhào xuống như cây đổ, nằm úp mặt xuống đất và Stark vội vã chạy vào nhà, đạn bay vèo vèo quanh hắn. Peter và Jim Free chạy vào trong nhà và khi Stark chạy vào, hắn hét lên:
- Chúng hạ Carl rồi! - Hét xong hắn quay qua Peter, vẫn cầm súng máy trên tay - Mày là thằng con hoang, mày giết anh ấy! - Stark bắn một loạt vào Peter. Peter chỉ có một khắc để nhìn hắn trước khi loạt đạn cưa hai người gã và gã gục xuống chân Jim Free.
- Chúng ta làm gì bây giờ? - Jim Free hỏi Stark.
- Thoát ra khỏi đây, nếu được. - Chúng đã biết hai bên đường có bụi cây rất rậm và phía sau nhà là bờ dốc đá. Chúng không có dụng cụ để leo, chỉ có lối thoát duy nhất là phía trước, theo con đường xe vào nhà, con đường hiện có nhiều thây ma, không những chỉ có xác của Carl thôi mà còn của cảnh sát mà hắn và Stark đã bắn trước khi hắn bị hạ gục. Có ba cái xác nằm giữa mặt tiền nhà và trên con đường, Sam thấy họ khi người cảnh sát mang chú chạy. Anh ta như người vận động viên chạy về đích, chạy cật lực và bóng anh ta chỉ còn cách nơi Ted và Fernanda đứng có mấy tấc. Bây giờ trời đã sáng tỏ, nên họ nhìn thấy Sam. Bà khóc nức nở khi thấy con, rồi Sam ở trong tay bà và mọi người òa khóc. Chú mở to mắt kinh ngạc, người lấm đất nhưng hét to gọi mẹ và bà không thốt được nên lời.
- Mẹ!… Mẹ!… Mẹ… - Bà khóc nức nở, không nói gì mà chỉ ôm chặt con. Hai mẹ con lăn xuống đất khi chú bé nhào vào bà. Bà nằm như thế mà ôm con vào lòng, thổn thức vì cứ tưởng chú bé đã chết. Hai mẹ con nằm dưới đất một lát rồi Ted đỡ hai người dậy và ra dấu cho mấy người đàn ông ở sau họ đem hai mẹ con đi. Ông và Rick nhìn theo, chảy nước mắt, những người khác cũng thế. Một y sĩ bước đến giúp hai mẹ con. Ông ta mang chú bé đến chiếc xe cấp cứu đang đợi, Fernanda chạy theo bên con, nắm tay chú. Họ sẽ đưa Sam đến bệnh viện địa phương để khám nghiệm.
- Trong nhà còn những ai? - Ted vừa hỏi Rick, vừa đưa lưng bàn tay lau nước mắt.
- Tôi đoán ba tên. Waters đã bị hạ, còn Morgan và hai tên kia. Tôi nghĩ bây giờ chắc Morgan không còn sống… như vậy chỉ còn hai… - Khi thấy mất Sam, thế nào chúng cũng giết gã, nhất là sau khi Waters đã chết. Họ đã thấy Stark chạy vào nhà, nhưng họ biết chúng sẽ không có đường thoát. Họ ra lệnh bắn hết, trừ Peter nếu gã còn sống. Các thiện xạ chuyên bắn tỉa đã đến và một nhân viên trong đội đặc nhiệm dùng loa phóng thanh gọi chúng ra hàng nếu không cảnh sát sẽ tiến vào. Chúng không trả lời, không ai xuất hiện. Thế là trong hai phút sau, bốn mươi cảnh sát tiến lên, với súng phóng lựu hơi cay, súng công phá mạnh, súng máy, trái sáng khi nổ sẽ tỏa ra ánh sáng làm lóa mắt và tiếng nổ chát chúa khiến cho quân địch hoảng hồn, tung ra nhiều mảnh đạn nhỏ khắp nơi, đâm vào người như ong châm. Khi Fernanda theo xe cấp cứu đi với Sam, bà nghe tiếng đạn nổ đinh tai nhức óc. Khi xe chạy, bà thấy Ted đứng với Rick giữa đường, mặc áo giáp và nói chuyện với ai đấy trên rađio. Ông không thấy bà đi.
Khi về khách sạn, Fernanda nghe một nhân viên FBI nói rằng cuộc bao vây ngôi nhà mất gần một giờ. Stark bị hơi cay làm ngộp thở nên phải ra trước, một tay và một chân bị trúng đạn, Jim Free đi ra ngay phía sau hắn. Sau đó, một nhân viên mật vụ khác kể cho bà hay rằng hắn run như cầy sấy, miệng la ó như một con heo con. Chúng bị bắt giam ngay tức khắc, đợi ngày đưa ra tòa và tống lại vào tù. Chúng sẽ bị buộc tội bắt cóc Sam cũng như giết hai cảnh sát và một mật vụ FBI trong khi chúng bị bao vây và đã giết bốn người khác khi đến bắt cóc Sam tại nhà.
Khi vào nhà, họ thấy thi thể của Peter Morgan. Rick và Ted nhìn họ chuyển nó đi. Vào căn phòng nơi Sam bị giam giữ, họ thấy cửa sổ nơi Peter dùng để đưa Sam trốn ra ngoài. Tất cả mọi thứ chúng cần đều ở đấy. Xe tải, súng và đạn dược. Ngôi nhà được Peter đứng tên thuê và Ted biết tên của ba tên tội phạm kia. Cái chết của Carlton Waters không ai thương tiếc. Hắn lêu bêu trên đường phố hơn hai tháng, Peter cũng thế. Hai sinh mạng bỏ đi, hầu như từ đầu và mãi mãi.
Hôm ấy Ted và Rick mất ba nhân viên giỏi cũng như đội đặc nhiệm mất người tài. Họ còn mất bốn người khác nữa, bị giết khi chúng đến bắt cóc Sam. Free và Stark sẽ không bao giờ thấy lại ánh sáng ban ngày, vì tội bắt cóc Sam. Ted hy vọng chúng sẽ bị kết án tử hình. Nếu phiên tòa mở ra để xử chúng, thì cũng chỉ xử cho có hình thức thôi. Nếu chúng nhận tội, thì sẽ đơn giản hơn cho mọi người. Nhưng Ted nghĩ có lẽ chúng không nhận tội ngay. Chúng muốn kéo dài phiên tòa chừng nào hay chừng ấy, rồi cứ gửi đơn kháng án mãi để có thể sống thêm được một thời gian nữa trong tù.
Rick và Ted ở lại tại hiện trường cho đến đầu buổi chiều. Xe cấp cứu đến nơi rồi đi, các lính biệt kích bị chết đã được mang đi, người ta chụp ảnh, những người bị thương được chăm sóc, cảnh tượng giống như bãi chiến trường. Những người hàng xóm hoảng sợ thức dậy khi nghe tiếng súng lúc mới rạng đông, họ đổ xô ra đường để hỏi xem chuyện gì đã xảy ra. Cảnh sát cố trấn an mọi người, giữ cho xe cộ lưu thông bình thường. Khi Ted trở về khách sạn, ông mệt phờ người, nhưng đến thăm Sam trong phòng Fernanda ngay. Họ vừa mới từ bệnh viện về và chú bé có sức khỏe rất tốt. Họ muốn hỏi nó nhiều chuyện, nhưng Ted nói nên để cho chú bé nghỉ ngơi lấy lại sức đã. Khi Ted vào phòng bà, ông thấy chú bé nằm ôm lấy mẹ. Chú tươi cười nhìn mẹ, đĩa thịt bò băm viên để bên cạnh và nó vừa ăn vừa xem truyền hình. Bất cứ người cảnh sát hay mật vụ nào tại đây cũng đều đến thăm Sam, nói chuyện với chú, vuốt tóc chú rồi mới ra khỏi phòng. Họ đã liều mình để cứu Sam và đã có bạn bè hy sinh vì bé. Chú bé đáng được như thế. Hôm ấy đã có nhiều người chết và người đã thay đổi tình thế vào phút chót để giúp cho việc giải cứu chú cũng đã chết.
Fernanda không rời khỏi Sam và khi Ted đi vào, bà tươi cười nhìn ông. Người ông dơ dáy, mệt mỏi, râu mọc lởm chởm hai má và dưới cằm. Khi Rick chia tay Ted để đi kiếm cái gì ăn, ông nói với bạn rằng trông Ted như kẻ sống lang thang ngoài đường. Ông nói phải đi gọi điện thoại sang châu Âu.
Ted nhìn Fernanda rồi nhìn Sam, cười với chú và nói:
- Chào, anh bạn trẻ. Gặp lại cậu thật tuyệt. Tôi cam đoan cậu là vị anh hùng, cậu là phó thẩm sát viên quá tuyệt vời. - Nhưng ông chưa muốn hỏi Sam nhiều. Mặc dù họ muốn hỏi chú nhiều chuyện, nhưng ông muốn để cho chú thoải mái trong một thời gian. Rồi chú sẽ gặp nhiều viên chức cảnh sát - Tôi nghĩ là mẹ cậu rất sung sướng được thấy lại cậu. - Rồi ông hạ thấp giọng nói tiếp một cách cụt ngủn - Tôi cũng vậy. - Giống như mọi người đã làm việc ngày đêm để tìm Sam, hôm ấy ông khóc luôn. Sam lăn người nằm ngửa, cười với ông, nhưng chú không rời khỏi mẹ một ly.
- Ông ấy nói ông ấy rất ân hận. - Sam nói, mặt trầm ngâm. Ted gật đầu, ông biết chú bé nói đến Peter Morgan.
- Tôi biết. Hắn cũng nói với tôi như thế.
- Làm sao ông tìm ra cháu được? - Sam nhìn Ted với vẻ ngạc nhiên. Ông ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh cậu bé, thoa lên đầu chú. Chưa bao giờ ông sung sướng khi gặp lại người nào như thế này, ngoại trừ lần con trai ông bị lạc mà ông tưởng cậu ta chết đuối trong hồ, nhưng té ra không phải.
- Hắn gọi cho chúng tôi.
- Ông ấy thật tốt với cháu. Còn bọn kia thật dễ sợ.
- Chắc chắn chúng rất dễ sợ. Chúng sẽ không bao giờ ra khỏi nhà tù lại nữa, Sam ạ. - Ông không nói chúng có thể bị ghép tội tử hình vì bắt cóc. Ted nghĩ chú bé không cần biết về tin tức này - Một tên bị cảnh sát bắn chết. Hắn tên là Carlton Waters. - Sam gật đầu rồi nhìn mẹ.
- Con tưởng không bao giờ gặp lại mẹ. - Chú nói nho nhỏ.
- Mẹ tin sẽ gặp lại con. - Bà mạnh dạn đáp, mặc dù nhiều lúc bà không nghĩ thế. Khi về khách sạn, họ gọi cho Will. Khi mẹ cậu kể chuyện cho cậu nghe và khi cậu nói chuyện với Sam, cậu khóc sướt mướt. Rồi bà gọi cho cha Wallis. Ashley không hề biết Sam bị bắt cóc. Cô bé chỉ ở cách đấy mấy dặm, Fernanda sẽ để cô ở với bạn vài hôm cho đến khi tình hình thật sự yên ổn trở lại. Fernanda không muốn làm cho con gái buồn cho đến khi mọi việc đã xong xuôi. Khi nào cô gái về nhà bà sẽ nói cho cô biết, làm thế sẽ hay hơn. Và bà không thể nào không nghĩ đến điều cha Wallis đã nói khi ông gặp bà, cha cho rằng việc Sam bị bắt cóc là phần thưởng của Chúa. Bà không muốn được phần thưởng nào như thế này nữa. Sáng hôm ấy khi bà nói chuyện với cha, ngài đã nhắc bà nhớ đến điều đó.
- Lát nữa tôi sẽ đưa hai mẹ con về, bà nghĩ sao? -Ted nhìn hai mẹ con hỏi và Sam gật đầu, Ted phân vân không biết Sam có sợ ngôi nhà mà chú đã bị bắt cóc hay không. Nhưng ông nghĩ rằng họ không còn ở đấy lâu nữa.
- Chúng đòi nhiều tiền lắm phải không, mẹ? - Sam hỏi, ngước mắt nhìn bà và bà gật đầu - Con đã nói với ông ấy rằng chúng ta không có tiền. Con nói bố đã làm mất hết, nhưng ông ta không nói với các người kia hay có thể ổng có nói, nhưng bọn kia không tin. - Chú bé tóm tắt tình hình lúc ấy.
- Làm sao con biết? - Fernanda cau mày nhìn con trai. Bà không ngờ chú bé biết nhiều như thế - Mẹ muốn nói con biết về chuyện tiền bạc. - Sam có vẻ hơi lúng túng, rồi chú cười bẽn lẽn với mẹ.
- Con nghe mẹ nói chuyện trên điện thoại. - Sam thú nhận và bà nhìn Ted với nụ cười ân hận trên môi.
- Khi tôi còn bé, bố tôi thường nói tai vách mạch rừng.
Ted cười khi nghe bà nói đến câu tục ngữ mà ông cũng thường nghe, nhưng Sam có vẻ không hiểu, bèn hỏi:
- Nói thế nghĩa là sao hả mẹ?
- Nghĩa là con không nên nghe lén chuyện mẹ nói. - Bà đáp, có ý trách nhẹ con. Bây giờ bà không sợ điều chú bé đã nói. Chú đã biết chuyện này quá lâu rồi. Bà chỉ sung sướng vì đã đưa được chú về nhà.
Sau đó Ted hỏi Sam vài câu nữa, rồi một lát sau Rick vào với vài người làm việc với ông. Không có câu trả lời nào của Sam làm cho họ ngạc nhiên. Họ đã ráp những câu ấy lại với nhau thành một bức tranh tổng thể sít sao một cách kỳ lạ. Tất cả lực lượng cảnh sát đều rời khỏi khách sạn vào lúc sáu giờ. Fernanda và Sam cùng đi trên xe của Ted. Rick ngồi cùng xe với mấy nhân viên của ông và khi ra về, ông nháy mắt với Ted. Ted liền vui vẻ đáp trả bạn.
- Đừng nháy mắt như thế với tôi. - Ted rít lên nho nhỏ. Rick cười với Ted. Ông mừng vì công việc thắng lợi, vì họ rất dễ gặp chuyện không hay. Phải đợi cho đến xong việc mới biết thành hay bại. Hôm ấy họ đã mất những người can đảm, những người đã xả thân để cứu Sam.
- Công việc cam go thật đấy, nhưng phải làm thôi. - Rick nói đùa nho nhỏ, ám chỉ đến Fernanda. Bà là người tuyệt vời, ông thích bà. Nhưng Ted có ý đồ làm chuyện điên rồ. Bây giờ sự nguy hiểm đã qua, nhưng ông còn trung thành với Shirley. Còn Fernanda tiếp tục cuộc sống riêng tư với nhiều khó khăn trước mắt phải giải quyết.
Chuyến xe đi về nhà thoải mái, không có chuyện gì xảy ra. Các thầy thuốc và bác sĩ ở bệnh viện đã xác nhận Sam có sức khỏe rất tốt, mặc dù chú đã trải qua sự thử thách rất nguy hiểm. Sam sút mất mấy cân và trên đường về nhà chú đói meo. Ted dừng lại ở Ikeda, mua cho chú thịt băm viên, pho mát, khoai chiên, sữa tươi và bốn hộp bánh bích qui. Đến khi xe họ dừng ở trước nhà, Sam ngủ say. Fernanda ngồi ở ghế trước với Ted, bà cũng quá mệt không bước ra nổi.
- Đừng đánh thức cháu dậy, để tôi bế cháu vào nhà. - Ted nói rồi tắt máy. Chuyến đi về này rất khác với chuyến đi đến Tahoe. Khi đi họ quá căng thẳng và lo sợ chú bé sẽ bị giết chết. Những tuần qua đầy căng thẳng, khủng khiếp.
- Tôi biết nói gì để cảm ơn ông đây? - Fernanda nói, mắt nhìn Ted. Mấy tuần qua, họ đã thành bạn bè và bà sẽ không quên chuyện này.
- Bà khỏi cần cám ơn. Tôi ăn lương thì phải làm việc. - Ông đáp, nhìn bà, nhưng cả hai đều biết công việc của ông không phải chỉ vì ăn lương mà thôi. Có nhiều lý do hơn thế. Ông đã sống với từng cơn ác mộng của bà và sẵn sàng hy sinh tính mạng vì Sam vào bất cứ lúc nào. Con người của ông là thế, và suốt đời ông mãi mãi như thế. Fernanda nghiêng người hôn lên má ông. Thời gian như ngừng trôi giữa hai người - Tôi cần gặp cháu để hỏi một số việc cho công việc điều tra. Khi nào đến tôi sẽ gọi cho bà biết. - Ông biết Rick cũng muốn hỏi chú bé, Fernanda gật đầu.
- Ông cứ đến bất cứ lúc nào ông muốn - Bà đáp. Rồi ông bước ra khỏi xe mở cửa sau, bế chú bé ngủ say lên và bà đi theo ông vào nhà. Cửa trước mở rộng, hai người cảnh sát đeo súng bên vai hiện ra và Will đứng sau họ. Bỗng cậu có vẻ hốt hoảng.
- Ôi lạy Chúa, nó bị thương à? - Cậu nhìn Ted rồi nhìn qua mẹ. - Sao mẹ không nói cho con biết!
- Nó không sao, con à. - Bà ôm nhẹ cậu. Dù đã mười sáu tuổi, cậu vẫn còn con nít. - Em con đang ngủ - Hai mẹ con ôm nhau khóc một hồi lâu mới thôi. Tai họa đã biến nhịp sống của họ gấp gáp hơn. Họ phải thích nghi với tai biến đã xảy ra, phải quên nhanh những gì đã ập đến nhà họ.
Trong khi Fernanda cởi đôi giày đế mềm thì Ted mang Sam vào phòng, đặt chú bé lên giường. Sam ú ớ vài tiếng trong miệng, nằm nghiêng một bên và ngủ thiếp đi. Ted và Fernanda đứng yên nhìn nó. Cảnh chú bé nằm ngủ trên giường ở nhà, đầu tựa lên gối trông thật dễ thương.
Khi họ xuống dưới gác, Ted dừng lại, đứng ở ngưỡng cửa, nói với bà:
- Sáng mai tôi sẽ gọi cho bà. - Hai người cảnh sát vừa mới ra về, sau khi Fernanda cám ơn họ xong.
- Chúng tôi sẽ không đi đâu hết. - Bà hứa với ông. Bà vẫn không tin khi rời nhà, bà có được yên ổn hay không. Bây giờ chỉ còn mấy mẹ con, bà cảm thấy lo sợ vì không biết ở bên ngoài có ai đang rình rập họ không. Bà hy vọng sẽ không còn cảnh vừa rồi xảy ra nữa. Bà đã gọi lại cho Jack Waterman ở Tahoe. Hai người đồng ý phải tuyên bố công khai cho mọi người biết về việc Allan đã mất hết tài sản, nếu không, mẹ con bà sẽ còn là mục tiêu cho bọn gian phi. Bà đã thấm thía bài học ấy.
- Bà hãy đi nghỉ đi một lát. - Ted nói với bà và bà gật đầu. Bà không muốn ông ra về, mặc dù bà nghĩ đây là một ý nghĩ ngốc nghếch. Bà đã quen nói chuyện với ông vào lúc đêm khuya, đã biết tìm ông ở đâu để nói chuyện vào bất cứ giờ nào. Bà nhớ cảnh mình ngủ trên nền nhà bên cạnh ông, vì không biết ngủ ở đâu hơn. Bà luôn luôn cảm thấy yên ổn khi ở bên ông, bây giờ bà nhận ra thế. - Tôi sẽ gọi cho bà - Ông hứa thêm lần nữa mới ra về. Bà đóng cửa, lòng phân vân không biết cám ơn ông bao nhiêu mới đủ.
Khi bà lên gác, ngôi nhà trống vắng, không có một tiếng động, không có cảnh sát mang súng, không điện thoại di động reo khắp nơi trong nhà, không người đàm phán chờ chực trên máy điện thoại của bà. Cám ơn Chúa. Will đang đợi bà trong phòng, trông cậu như đã trưởng thành sau vụ này.
- Mẹ khỏe chứ, mẹ?
- Khỏe. - Bà đáp. Bà cảm thấy như người rơi khỏi cao ốc, hồn bay phách lạc. Nhưng bây giờ bà đã lấy lại tinh thần vì Sam đã về nhà - Còn con thì sao?
- Con không biết. Chuyện thật đáng sợ. Không thể không nghĩ đến nó được. - Bà gật đầu với con. Cậu nói đúng. Họ sẽ nghĩ đến chuyện này trong một thời gian dài.
Khi Fernanda đi tắm và Will đi ngủ thì Ted lái xe về nhà ở Sunset. Không có ai ở nhà hết. Shirley không có ở nhà, bà hoặc là đi làm, hoặc là đi chơi với bạn, hầu hết bạn bà ông đều không quen. Ngôi nhà im lặng nặng nề và đây là lần đầu tiên trong thời gian dài, ông cảm thấy hết sức cô đơn. Ông nhớ cảnh gặp Ashley và Will, nhớ cảnh Fernanda nói chuyện với ông, nhớ cảnh gia đình bà có nhiều nhân viên của ông đến canh gác khi xảy ra biến cố. Cảnh tượng này nhắc ông nhớ đến thời trai trẻ của mình trong Sở Cảnh sát. Nhưng ông không chỉ nhớ nhân viên mà thôi, ông nhớ Fernanda nhiều hơn.
Ông ngồi xuống ghế, nhìn vào khoảng không, nghĩ đến việc gọi cho bà. Ông rất muốn nói chuyện với bà. Ông đã nghe những điều Rick nói. Nhưng đấy là chuyện của Rick, còn đây là chuyện của ông. Ông không thể làm như lời Rick nói.
Tiền Chuộc Mạng Tiền Chuộc Mạng - Danielle Steel Tiền Chuộc Mạng