Chương 20
ong Hạ mừng rỡ kêu lên khi thấy Trọng Khôi bước vào phòng.
- Hoan hô, sếp đã về!
Trọng Khôi đưa ngón tay lên môi:
- Suỵt! Em gọi anh bằng sếp, không khéo người ta cười anh chết bây giờ.
Song Hạ hếch mũi:
- Chứ không phải sao? Bây giờ anh đã lên chức trưởng phòng rồi, không phải sếp của em thì là gì nào.
- Nhưng anh sự tiếng đó lắm. Em làm ơn đừng gọi như thế nhé.
- Em không biết.
Trọng Khôi đưa gói quà thật lớn nói:
- Thôi thôi, anh có quà cho em nè.
Mắt Song Hạ sáng lên:
- Thế thì được. Xem như gói quà này đổi chữ "sếp" nhé. Từ nay em sẽ không gọi anh là sếp nữa. Sao, anh đi công tác về bao giờ?
- À, anh về từ hôm kia. Vì sẵn đường nên ghé quê thăm mẹ anh luôn. Anh mới trở lại hồi sáng nay.
Song Hạ xoay người Trọng Khôi:
- Nào, để em xem, mấy ngày đi khỏi trông anh thế nào rồi. Chà, đẹp trai ra đấy. Nhưng hình như mập lên một chút đấy.
Trọng Khôi ngả người trên chiếc ghế dựa một cách sảng khoái và không giấu vẻ tự hào.
- Thì mẹ anh đó. Thấy anh về bà mừng lắm. Thế là món nào anh thích là bà nấu làm anh ăn đến thỏa thích. Đến khi nhìn lại mới thấy mình lên cả mấy ký lô đó.
Song Hạ cũng cười thật sung sướng:
- Thích thật nhỉ! Thế mẹ anh có khỏe không?
- Cám ơn em, mẹ anh rất khỏe. Bà còn hỏi thăm em và các bạn luôn.
Song Hạ mơ màng:
- Nhớ lại ngày xưa vui thiệt. Cả bọn vét hết cả túi hùn lại chỉ đủ 2 chuyến xe đi và về. Quê anh thật tuyệt vời. Nhất là em không thể nào quên được nụ cười thật hiền của mẹ anh và những món do mẹ anh nấu. Lúc đó, bọn tụi mình cứ ăn lấy ăn để như những con ma đói. Thế mà bây giờ bạn bè đã tứ tán.
Tự nhiên, Song Hạ nói đến đây không khí lại chùng xuống và cũng thật nhanh nàng phá tin im lặng đó.
- Phải rồi. Bây giờ anh xem như người đã thành đạt. Anh có thể mua nhà rồi, tại sao anh không thể rước mẹ lên để được gần gũi chứ.
- Thì anh đã nói nhiều lần rồi nhưng bà đâu có chịu đâu. Bà nói đã quen sống nơi làng quê yên bình rồi, sự ồn ào náo nhiệt ở đô thị làm bà không quen. Nhưng sau cùng, em biết mẹ anh nói sao không?
Song Hạ tò mò:
- Nói sao hả anh?
- Mẹ anh nói bao giờ anh có vợ, sinh con thì bà sẽ lên giữ cháu nội.
Song Hạ thích thú cười lớn:
- Thế thì sao anh không ráng phấn đấu đi.
Chợt Trọng Khôi trở nên trầm tư. một lát sau, anh lảng qua chuyện khác:
- Mấy ngày anh đi công tác, công ty mình có chuyện gì mới lạ không Hạ?
- Không có. Nhưng ai cũng buồn cả.
- Sao thế?
- Thì ai cũng nhớ "sếp" đấy.
Biết Song Hạ trêu mình, Trọng Khôi dọa:
- Anh sẽ lấy gói quà lại đấy.
Song Hạ giả vờ rụt cổ:
- Ấy chết! Em quên mất. Em xin rút lại từ ấy. Xin "sếp" bỏ qua cho.
Trọng Khôi đành lắc đầu chịu thua. Nhưng liền sau đó, Song Hạ tỏ ra nghiêm trang:
- Trọng Khôi này! 2 hôm trước, dì Bảo Thu có gọi điện cho em.
- Dì Thu? Có chuyện gì sao?
Vâng. Sau một lần Trọng Khôi đưa Song Hạ đến làm quen với bà Bảo Thu, từ đó Song Hạ và bà Bảo Thu rất quý mến nhau. Thế là từ đó, một già 2 trẻ, cả 3 xem nhua như tri kỷ và cũng nhờ có bà Bảo Thu chỉ dẫn nên Trọng Khôi và Song Hạ luôn thành công trong công việc và ngày yêu đời hơn. Dù không biết xuất thân từ đâu, nhưng cả 2 yêu kính mến bà như mẹ của mình.
Thấy Song Hạ chưa trả lời, Trọng Khôi giục:
- Dì Thu gọi em có chuyện gì hả Hạ?
- Không biết có chuyện gì mà trông Hải Du buồn lắm. Cô ấy đã đến quán rượu một mình và uống đến say khướt không còn biết gì nữa cả.
Trọng Khôi bàng hoàng:
- Hải Du ư?
Hơn ai hết, anh đã từng chứng kiến Hải Du vì có tâm sự buồn đã nốc hết cả chai rượu ngoại và không còn biết gì cả. Và lần này...
Anh lay Song Hạ:
- Rồi sao nữa Hạ?
- Không biết thế nào đó, dì Thu gặp được và gọi em đến nhà hàng, nhờ em đưa cô ấy về.
- Thế Hải Du không sao chứ?
- Em đã đưa cô ấy về tận nhà và trao cho bà vú, chắc là không sao cả.
Trọng Khôi thấy đau nhói trong lồng ngực. Hải Du đã gặp chuyện gì mà đau khổ. Chẳng lẽ nàng không được hạnh phúc? Bảo Huy, đây người bạn thân mà anh không mấy tin tưởng trong chuyện tình cảm. Chẳng lẽ... Đột ngột anh hỏi Song Hạ:
- Song Hạ! Em có biết tin tức gì về Bảo Huy không?
Song Hạ buồn buồn:
- Có. Qua mấy người bạn cũ, em có biết vài tin tức về anh ấy. Thì ra từ ngày về công ty ấy, anh ta không làm được gì cả và không mấy được tín nhiệm.
- Lạ thật! Nếu tính về năng lực thì Bảo Huy ngang hàng với anh, tại sao cậu ấy lại như thế chứ. Theo anh nghĩ, được làm việc trong môi trường thuận tiện như thế, cậu ấy có cơ hội lắm chứ.
- Em không biết. Nhưng có điều em biết rất rõ về Bảo Huy là anh ấy có nhiều tham vọng lắm. Trong cuộc sống, con người ta phải có tham vọng mới vươn lên, nhưng tham vọng cao quá sẽ làm mất hết lý trí. Em nghĩ Bảo Huy đã rơi vào tình trạng ấy.
Trọng Khôi thở dài:
- Hy vọng Bảo Huy sẽ không giống như chúng ta phán đoán. Dù sao thì anh luôn mong cậu ấy sớm thành danh.
Song Hạ lại hỏi:
- Em hỏi thật nhé Trọng Khôi. Bảo Huy đã từng phản bội anh, cũng vì anh ấy mà anh đã đau khổ, thế anh không còn giận anh ấy sao?
Trọng Khôi cười cười:
- Nói có vẻ hơi văn hoa một tí là theo lời của một ai đó: "Thế gian này mỹ từ đẹp nhất đó là tha thứ". Chuyện gì tha thứ được thì nên bỏ qua. Nói thật, giữ trong lòng hoài thì cũng mệt mỏi lắm. Thôi thì cố quên cho rồi.
Song Hạ cũng cười:
- Anh thật là cao thượng.
Chợt Trọng Khôi nhìn nàng và hỏi:
- Thế còn em, tình cảm của em đối với Bảo Huy thế nào rồi?
Song Hạ lại cười buồn, đôi mắt đẹp xa xăm:
- Đôi khi nghiệm ra rằng kẻ ngốc nhất thế gian chính là em. Từ đầu đã nhận thức được là mình chỉ là kẻ yêu đơn phương, tự chuốc lấy, tự đau khổ, chưa được một lần an ủi vuốt ve, thế mà cứ cắm đầu mà yêu, rồi lại đau khổ, nhưng cũng không thoát ra được. Thôi thì cứ xem đó là một ký ức, một kỷ niệm cho riêng mình.
- Thời gian đã trôi qua lâu rồi, sao em không cất ký ức đó vào nơi sâu kín nhất để tìm hạnh phúc cho mình. Anh thấy có rất nhiều chàng trai vẫn chầu chực chờ em đó.
Song Hạ bật cười:
- Nếu dễ làm như thế thì em đã hết đau khổ từ lâu rồi. Thôi thì cứ kệ vậy. Hy vọng rồi thời gian sẽ giúp em làm được điều đó.
Rồi nàng nhìn Trọng Khôi một cách tinh nghịch rồi tiếp:
- Những lời khuyên của anh chân thành lắm, hữu lý lắm. Nhưng còn anh thì sao, chẳng phải Hải Du cũng đã rời xa anh lâu lắm rồi sao. Anh cũng nên đi tìm hạnh phúc cho riêng mình chứ.
Trọng Khôi ngả đầu vào ghế, ôm lấy trán vỗ vỗ. Anh cũng bật cười:
- Bởi thế mới nói, suy cho cùng có lẽ thế gian này, 2 kẻ ngốc nhất đó là anh và em. Dù biết chuyện đã qua rồi không thể nào quay lại, thế mà vẫn lưu luyến, vẫn nhớ, vẫn đau khổ. Làm cách nào cũng không thế thoát ra được.
Song Hạ cũng cười lớn:
- Nếu tính ra thì anh và em đâu có sinh ra cùng ngày cùng tháng cùng năm đâu, mà có hoàn cảnh giống nhau thế?
Trọng Khôi cũng nghiêng đầu:
- Cũng không giống mấy à nghen.
- Sao lại không giống. Cả 2 cùng mang chung 2 chữ thất tình kia mà.
- Nhưng em chỉ là kẻ yêu đơn phương, còn anh thì được yêu nhưng bị "đá" cơ mà.
Song Hạ cười cười, gật gù:
- Trông cách của anh có vẻ hãnh diện nhỉ. Nhưng có điều này em vừa chợt nghĩ ra. 2 chúng ta có hoàn cảnh gần giống nhau, khi xem phim tình cảm, em thường thấy người ta đều làm thế ấy.
- Là làm thế nào chứ?
- Thì 2 con tim đau khổ sẽ hòa chung làm một ấy.
Trọng Khôi gật gật đầu thích thú.
- Nghe cũng hay đấy. Bây giờ thì chúng ta sẽ thử nhé.
Trọng Khôi vừa dợm đứng lên thì Song Hạ cũng vùng dậy hét lên và chạy biến ra khỏi phòng.
Anh cũng mỉm cười nhìn theo, rồi lại buông tiếng thở dài.
Bà Bảo Thu vừa bước vào quán ngồi xuống, chưa kịp gọi nước uống thì Bảo Huy đã xuất hiện. Giọng anh rụt rè:
- Xin lỗi, cháu có thể ngồi với dì một lát được không ạ?
Bà Bảo Thu lịch sự đưa tay chỉ cái ghế trước mặt ra hiệu cho anh cứ tự nhiên. Cho dù rất biết rành về Bảo Huy cũng như con người của anh ta, nhưng bà cũng giả vờ ngạc nhiên.
- Thế chúng ta đã từng quen biết nhau sao?
Bảo Huy tỏ ra lúng túng:
- Dạ không ạ. Cháu cũng vừa mới biết qua dì thôi ạ. Dì có phải là dì Bảo Thu?
- Không sai, người ta vẫn thường gọi tôi là Bảo Thu.
Thấy thái độ của Bảo Huy, bà giục:
- Thế nào, cậu tìm tôi có chuyện gì? Làm con trai thì chuyện gì cũng nhanh nhẹn lên chứ.
Bà càng giục thì Bảo Huy càng lúng túng. Rõ ràng mấy hôm nay anh điên cuồng chờ đợi bà. Qua những người bạn, anh vô tình biết được bà cũng là người trong giới kiến trúc, nhưng cuộc sống của bà thầm lặng hơn. Bà rất giỏi. Nghe đâu công việc của bà là tư vấn và thiết kế cho những công trình lớn. Thời gian thử thách mà ông Hải Phi dành cho anh cũng gần kề, thế mà anh chưa làm được việc gì cả. Bây giờ cái phao duy nhất để cứu anh là bà. Thế là Bảo Huy hít một hơi thật sâu rồi lên tiếng:
- Cháu có nghe nói dì cũng là người hoạt động trong lĩnh vực kiến trúc.
Bà Bảo Thu nhìn Bảo Huy rồi mỉm cười:
- Xem ra, cậu cũng điều tra về tôi nhiều lắm nhỉ.
- Ồ... dạ không, cháu chỉ nghe mấy người bạn tình cờ nói ra thôi ạ, nên cháu muốn tìm dì mong dì giúp cho cháu một số việc.
- Cậu đặt lòng tin ở tôi nhiều thế kia à?
Bảo Huy lúng túng:
- Dạ, cháu không biết. Nhưng nghe bọn bạn nói dì rất giỏi, chuyện gì dì cũng giải quyết được ạ.
Bà lại nhếch môi cười:
- Thế cậu định nhờ tôi giúp gì đây?
- Dạ, cháu đang làm việc ở công ty kiến trúc Thế Kỷ.
- À, tôi biết rồi. Có phải ông Lâm Hải Phi là tổng giám đốc công ty đó không?
- Vâng, đúng rồi ạ. Chắc dì cũng quen với ông Phi?
Bà lạnh lùng:
- Tôi chỉ biết nhưng không quen. Rồi sao nữa, cậu nói tiếp đi.
- Dạ, có lẽ vì công việc còn quá mới mẻ đối với cháu, nên một số kế hoạch và công trình bị chậm trễ và dở dang. Thật sự bây giờ cháu không thể khắc phục được, mong dì giúp cho cháu ạ.
- Bằng cách nào?
Bảo Huy e dè:
- Dạ, cháu sẽ đưa những chi tiết đó, dì sẽ lập lại và thiết kế ạ.
- Thế là những kế hoạch, công trình đó do chính tay tôi thiết kế, nhưng người đứng tên và được công nhận lại là cậu à?
- Dạ... dạ đại khái là như thế ạ.
Bà Bảo Thu nghiêm mặt:
- Thế cậu sẽ trả công cho tôi bao nhiêu?
Bảo Huy mừng rỡ:
- Thế dì cứ ra giá đi. Bao nhiêu, cháu cũng sẽ cố gắng lo được mà.
Bà Bảo Thu hớp một ngụm nước cam rồi im lặng khá lâu. Bảo Huy ngồi đối diện cứ ngỡ là bà đang tính toán số tiền mà bà sắp đưa ra nên hồi hộp ngồi chờ đợi. Nhưng bà nói:
- Bảo Huy à! Hình như cậu khá quen với cách làm việc này. Nếu tôi nhớ không lầm thì cách đây không lâu, cậu đã bước lên bục vinh quang bằng công sức của người khác.
- Dì Thu! Sao dì lại nói thế?
- Thế cậu đã quên rồi sao. Sở dĩ cậu được vinh quang ấy không phải do tráo thành quả của người khác à?
Bảo Huy bàng hoàng:
- Dì Thu! Sao dì lại biết chuyện đó?
- Cậu tưởng rằng khi cậu lừa người bạn thân nhất của cậu thì qua mặt được người khác sao. Cậu lầm rồi!
- Nhưng sao dì lại biết. Chẳng lẽ Trọng Khôi đã nói với dì?
Bà lắc đầu:
- Trọng Khôi luôn mãi mãi là một chàng trai tốt. Lẽ ra cậu ấy đã vạch mặt cậu ngay ngày hôm ấy. Cậu ấy có đủ khả năng và có đủ bằng chứng để làm việc đó, nhưng Trọng Khôi đã không làm, vì chàng trai trẻ ấy muốn dành cho cậu một cơ hội. Nhưng thật đáng tiếc, cậu đã không biết trân trọng và nắm bắt. Còn cậu hỏi chuyện đó là do Trọng Khôi nói lại với tôi ư? Chưa bao giờ. Bảo Huy! Nếu tôi nhớ không lầm thì lúc này, cậu đã từng nói nghe mọi người nói là tôi rất giỏi phải không? Không sai. Tôi rất tự hào nói với cậu rằng, tôi có đôi mắt rất tinh tường. Trong giới kiến trúc, nếu chỉ nhìn sơ vào bản thiết kế, tôi có thể nhận ra ai là tác giả ngay. Buổi xếp hạng hôm đó, tôi cũng có mặt. Bảo Huy! Cậu có thể đánh lừa được ban giám khảo và tất cả mọi người, nhưng không qua mặt được tôi đâu.
Bảo Huy run rẩy:
- Thế sao lúc đó dì...
- Chuyện không liên quan đến tôi, tôi không muốn dính vào.
Biết không thể qua mắt được người đàn bà bí ẩn này, Bảo Huy xuống nước nhỏ van nài:
- Dì Thu ơi! Con biết lỗi rồi. Điều đó luôn làm con áy náy. Con hứa từ đây về sau sẽ không làm thế nữa. Nhưng con xin dì hãy giúp con một lần này. Chỉ có dì mới giúp con thoát khỏi khó khăn. Dì Thu, con sắp bị sa thải. Nếu kế hoạch lần này không hoàn thành thì con sẽ mất trắng.
Bảo Thu lắc đầu dứt khoát:
- Xin lỗi cậu, việc này thì tôi tuyệt đối không làm được.
- Dì Thu, hãy giúp con lần này đi. Bao nhiêu tiền con cũng trả được mà.
Bà Bảo Thu tỏ ra phật ý:
- Bảo Huy! Tôi cần khẳng định một việc này. Tôi đối với công việc không phải vì tiền. Ai đến với tôi dù khó khăn cách nào tôi cũng giúp, nhưng một cách minh bạch và trong sáng. Việc làm có tính gian trá lừa đảo thì tôi không bao giờ.
- Nhưng...
- Cậu không thuyết phục được tôi đâu. Cho dù tôi có giúp cậu lần này, còn những lần sau thì sao đây? Chẳng lẽ mỗi lần như thế, cậu đều phải nhờ bàn tay của kẻ khác sao?
Biết không thể lay chuyển được người đàn bà này, Bảo Huy tỏ ra giận dữ:
- Thế thì sao bà lại giúp cho Trọng Khôi?
Cứ ngỡ bà Bảo Thu sẽ tức giận, nhưng trông bà vẫn rất bình thản. Bà lại hớp một ngụm nước và mỉm cười. một nụ cười bao dung và tha thứ:
- Bảo Huy! Cậu lại sai rồi. Trọng Khôi không giống như cậu. Chưa bao giờ cậu ấy yêu cầu tôi làm việc gì cả. Chúng tôi xem nhau như tri kỷ. Thứ tôi có thể giúp cho cậu ấy là tinh thần, còn về thành quả là Trọng Khôi có được như ngày hôm nay là nhờ ý chí của cậu ấy. Bảo Huy! Tôi thấy cậu cũng không phải là người tệ lắm đâu. Nếu cố gắng, cậu cũng sẽ được như Trọng Khôi.
Bảo Huy ôm đầu khổ sở:
- Nhưng bà có biết là tôi sắp chết rồi không. Bây giờ tôi gần như không còn gì cả. Nếu bà không giúp tôi thì tôi sẽ mất trắng.
Giọng bà Bảo Thu thật nhẹ nhàng:
- Vẫn còn chưa quá muộn đâu Bảo Huy.
Cứ ngỡ bà Bảo Thu đồng ý giúp mình, nên Bảo Huy mừng rỡ:
- Dì Thu, dì chịu giúp con rồi sao?
Bà nghiêm mặt lắc đầu:
- Bảo Huy! Bây giờ điều mà dì có thể giúp được con đấy là một lời khuyên chân thành. Hãy gạt bỏ tất cả những tham vọng và trở về với chính mình đi. Những thứ nằm ngoài khả năng, và không thể với tới thì nên dứt khoát bỏ đi. Càng níu kéo, càng muốn đoạt lấy thì con sẽ thất bại ê chề hơn.
- Bỏ à? Bao nhiêu công sức tôi bỏ ra, bà nói bỏ là bỏ sao?
- Nhưng đó không phải là con đường dẫn tới tương lai.
- Nhưng như thế thì tôi đã mất trắng.
- Con còn nhiều lắm. Con còn một đôi tay rất tài hoa và cả một khối óc bao la. Còn nữa, đó là hoài bão đang hừng hực trong trái tim con. Bảo Huy! Nếu có thể thì hãy bỏ hết và lúc đó hãy quay lại tìm dì. Dì nhất định sẽ giúp con, dì tin con sẽ làm được, dì biết con cũng có tài lắm. Đừng để mai một và lãng phí Bảo Huy à.
Bảo Huy nhìn bà Bảo Thu và tỏ ra sợ hãi. Anh run rẩy hỏi:
- Thật ra bà là ai?
Đôi mắt bà Bảo Thu trầm buồn:
- Đơn giản tôi cũng chỉ là một người phụ nữ bình thường. Tôi cũng từng là một người mẹ. Mà một người mẹ ai cũng muốn bao che gánh vác cho những đứa con của mình. Bảo Huy! Dù tôi và cậu mới biết nhau, nhưng tôi cũng rất mến cậu. Hãy quay lại đi, cơ hội đang chờ cậu đấy.
Bảo Huy thất thểu:
- Dù sao thì tôi cũng rất cám ơn những lời khuyên của bà. Tôi về đây.
- Chào cậu. Bảo Huy! Hãy nhớ là tôi và những người bạn vẫn đang chờ cậu.
Nhìn theo dáng Bảo Huy lầm lũi bước đi, trái tim người đàn bà không khỏi xót xa.
Đôi mắt đẹp của bà trở nên xa xăm và buồn vời vợi.
Song Hạ và Trọng Khôi vừa đến, bắt gặp bà Thu đang trầm ngâm bên ly rượu. Trọng Khôi lo lắng hỏi:
- Có chuyện gì vậy dì Thu?
- Bảo Huy vừa đến tìm dì.
Song Hạ hốt hoảng:
- Hắn không làm gì dì chứ?
Bà Bảo Thu phải bật cười trước sự lo lắng của Song Hạ:
- Con làm gì mà khẩn trương vậy. Sợ Bảo Huy ăn thịt dì hả?
Trọng Khôi thì điềm tĩnh hơn:
- Có phải Bảo Huy tìm dì để nhờ vả việc gì không?
Bà Thu nhìn Trọng Khôi tâm đắc:
- Chỉ có con là hiểu Bảo Huy nhất. Thì ra ở Thế Kỷ, cậu ấy không làm gì được cả mà còn có nguy cơ bị sa thải, mất việc.
- Thế thì nó nhờ dì làm gì?
- Cậu ấy nhờ dì lập một số bản kế hoạch và những công trình kiến trúc.
- Nhưng Bảo Huy có thừa khả năng để làm việc đó mà.
Song Hạ chen vào:
- Em đã nói rồi, tham vọng đã làm hư đi con người của anh ấy. Thật đáng tiếc!
Quay sang bà Thu, nàng tiếp:
- Thế thì dì trả lời sao hả dì Thu?
- Tất nhiên là dì không nhận lời. Nhưng trông ra cậu ấy đang rất khủng hoảng.
Trọng Khôi liếc nhìn sang, thấy Song Hạ đang rất buồn. Có lẽ nàng đang xót xa. Trọng Khôi lên tiếng:
- Bây giờ Bảo Huy thế nào hả dì?
- Thê thảm lắm. Dì còn nghe nói cậu ấy thâm thụt của công. Cũng may là tổng giám đốc công ty ấy không truy cứu, nếu không Bảo Huy có nguy cơ tù tội. Còn nữa, thì ra Hải Du chưa bao giờ yêu Bảo Huy. Trước đây cũng thế, và bây giờ cũng không.
Trọng Khôi là người nhanh nhất:
- Thế sao họ...
- Đó mới là vấn đề, mà ngay cả đến bây giờ dì cũng chưa tìm ra được nguyên nhân. Có điều dì có thể khẳng định là Bảo Huy rất yêu Hải Du. Không những thế, cậu ấy còn yêu cả căn biệt thự và toàn bộ tài sản cũng như công ty kiến trúc Thế Kỷ mà cha con Hải Du đang sở hữu.
Song Hạ và Trọng Khôi bàng hoàng đến sững sờ:
- Trời ơi...
- Thật khủng khiếp!
Bà Bảo Thu kết luận:
- Tất cả những thứ ấy đã làm hư cậu ta mất rồi.
Trọng Khôi lo lắng:
- Chúng ta có thể làm gì để giúp cậu ấy không dì?
- Cũng còn xem cậu ta có chịu quay đầu không đã. Chứ nếu bản thân chúng ta muốn cũng không được. À, Trọng Khôi này! Bây giờ con còn giận Bảo Huy nữa không?
- Dù sao Bảo Huy cũng từng là bạn thân của con. Thật sự con đã hết giận cậu ấy lâu rồi.
- Thế thì tốt lắm. Dù biết rằng Bảo Huy là người lắm mưu mô, nhưng suy cho cùng cũng rất đáng thương. Danh vọng đã làm lệch hướng đi của cậu ấy. Dì cũng đã có lời khuyên rất nhiều, hy vọng cậu ấy sớm nhận ra. Trọng Khôi, Song Hạ! Nếu Bảo Huy có quay lại thì 2 con đừng bỏ mặc cậu ấy nhé.
- Con vẫn đang chờ Bảo Huy trở lại đây. Nhưng có điều làm con không mấy tin tưởng vì Bảo Huy là người rất hiếu thắng. Con sợ cậu ấy không dừng tay.
Bà Bảo Thu thở dài:
- Thì cũng phải chờ xem quyết định của cậu ấy thôi.
Trọng Khôi hơi e dè:
- Dì Thu! Con có nghe Song Hạ nói dì có gặp Hải Du.
- Đúng. Không biết có chuyện gì mà trông cô bé buồn lắm. Là một cô bé vô tư hồn nhiên như thế, không hiểu sao thời gian này lại trầm tư u uất. Dì cũng đã nói chuyện với cô ấy nhưng không tìm ra nguyên nhân nào. Cô bé có vẻ cô đơn lắm.
Trọng Khôi cảm thấy xót xa thương cảm. Anh muốn làm một điều gì đó cho Hải Du nên hỏi bà Thu:
- Dì Thu! Bây giờ con phải làm gì đây hả dì?
- Vẫn phải im lặng. Dì đã từng hứa với con rồi. Mọi chuyện hãy để cho dì lo. Dì nhất định sẽ tìm ra nguyên nhân này.
Trọng Khôi nhìn bà lòng đầy kính mến:
- Dì Thu! Con rất cám ơn dì.
Bà cười:
- Con lại khách sáo rồi.
Rồi bà quay sang Song Hạ:
- Song Hạ! Sao con lại buồn thế?
Như bị bắt quả tang, Song Hạ chối lia:
- Không đâu ạ. Con vẫn nghe dì nói đấy ạ.
Bà cười:
- Thôi, chúng ta không nên có những gương mặt sầu não, mau già lắm. Bây giờ ai muốn ăn gì thì cứ gọi đi. Hôm nay dì sẽ bao.
- Có thật không dì?
- Như đinh đóng cột.
- Thế là hôm nay không say không về.
- Không say không về.
Tiếng cụng ly, tiếng cười giòn đã làm cho không khí càng ấm áp hơn.
Thức Tỉnh Ánh Hoàng Hôn Thức Tỉnh Ánh Hoàng Hôn - Dạ Miên Thức Tỉnh Ánh Hoàng Hôn