Thuần dưỡng epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 09A
hương 9: Địa ngục – Sợ
Tình yêu là từng đoạn từng đoạn dây rối, khiến cho những người có tình không thể nói lời tạm biệt.
Châu Hoa Kiện, Tề Dự “Thiên hạ hữu tình nhân”
Sau đó, bởi vì lang thang trong trường trong thời tiết lạnh, còn túc trực trong trại tập trung vi khuẩn như bệnh viện mấy đêm, tôi xuất hiện dấu hiệu cảm lạnh và nóng sốt mức độ thấp. Tôi sợ mình sẽ truyền bệnh cho Ôn Khiếu Thiên ốm yếu nên bắt đầu quay về ở trong trường, cũng giảm tần suất đi thăm bệnh. Nhưng mỗi lần tôi trang bị đầy đủ đến thăm anh, Ôn Khiếu Thiên đều nhào tới kéo khẩu trang xuống, gặm tôi vài miếng mới tha, còn nghiêm ngặt giám sát tôi uống một đống thuốc Đông, Tây y, rồi dính lấy tôi cả nửa ngày, khi tôi chuẩn bị về còn dùng ánh mắt trông chờ như thú con bị vứt bỏ mà nhìn tôi. Tần suất tuy ít nhưng tính lại cũng phải đến gần một ngày.
Tôi nghĩ đi nghĩ lại, không chỉ có bệnh của tôi không khỏi được mà truyền cho anh cũng là chuyện sớm muộn, vì vậy tôi nghiêm khắc cảnh cáo Ôn Khiếu Thiên, cũng xin anh ba ngày nghỉ.
Ôn Khiếu Thiên không vui, nói: “Nghỉ hết ba ngày thì anh cũng sắp xuất viện đến nơi rồi.”
Tôi nói: “Anh nằm viện đến nghiện rồi à. Khi vừa mới vào đây không phải anh cực kỳ không thích hay sao?”
Ôn Khiếu Thiên lại sà tới, nói: “Đãi ngộ khi nằm viện thật tốt, anh sợ sau khi xuất viện, em bận chuyện của em, anh cũng phải đối mặt với chuyện của anh, sẽ gần nhau thì ít mà xa nhau thì nhiều.”
Tôi cười mắng anh: “Anh càng ngày càng không có triển vọng. Trước đây là ai luôn ra vẻ lạnh lùng, ngày nào cũng mắng em không được đến quấy rầy?”
Ôn Khiếu Thiên nghiêng đầu nói: “Anh có như vậy sao? Vì sao anh chỉ nhớ khi đó em luôn ở bên cạnh anh, anh còn cảm thấy rất an tâm nhỉ…”
Tôi mặc kệ tên lưu manh này, cuối cùng dứt khoát chuyển về trường, cũng quyết định dùng ba ngày này dưỡng bệnh.
Không ngờ bệnh càng dưỡng càng nặng, tới ngày thứ hai, toàn thân tôi đổ mồ hôi lạnh đến mức run run. Tôi uống vài viên thuốc hạ sốt rồi đắp chăn dày để ra mồ hôi, vừa ngủ chưa được bao lâu thì nhận được điện thoại của Trịnh Ngôn Kỳ.
Từ lâu tôi đã hết hy vọng với cô nàng này, cô ta nói gì tôi cũng không muốn đáp lại, vì vậy khi nhận điện, tôi thờ ơ nói: “Cậu còn có mặt mũi liên lạc với tôi?”
Bên kia, tiếng khóc của Trịnh Ngôn Kỳ truyền đến: “Tiểu Nhiên, tớ gặp phải chuyện lớn rồi.”
Tôi thở không ra hơi, châm chọc nói: “Lại bị thằng cha nhà giàu nào đá à? Tự giải quyết đi. Chính tôi còn không lo được cho bản thân đây.”
Nói đoạn tôi muốn ngắt máy.
Trịnh Ngôn Kỳ khóc nói: “Tớ có thai rồi, Tiểu Nhiên. Tớ có thai rồi.”
Tôi đang bị ốm, đầu óc mơ hồ, nhưng nghe được những lời này cũng phải tỉnh táo lại: “Con ai? Cậu định làm gì bây giờ?”
“Bác sĩ nói đứa bé được sáu tuần rồi. Hôm đó tớ uống say, trong quán bar nhiều người như vậy, tớ làm sao biết là của thằng khốn nào? Vất vả lắm tớ mới nhận được một vai nữ phụ trong một bộ phim về thời trang, trong đó còn phải mặc áo tắm hai mảnh. Làm sao tớ có thể để đứa bé này hủy hoại sự nghiệp diễn viên của tớ?”
“Vậy cậu định bỏ đứa bé? Kỳ Kỳ, cậu đã suy nghĩ kỹ chưa? Đây là một mạng sống, là con của cậu đấy.”
“Tiểu Nhiên, cậu biết mà, trong giới giải trí, phụ nữ không dễ gặp vận may, nếu kết hôn, sinh con, đó chính là một con đường chết. Tớ đi được đến nước này đều dùng mạng để đổi. Nếu hiện giờ sự nghiệp không còn, chi bằng bảo tớ chết đi cho xong.”
Tôi im lặng, tôi cũng chẳng sợ Trịnh Ngôn Kỳ đi tìm cái chết. Người suốt ngày treo cái chết ở trên miệng sẽ không thể nào tự sát được. Những người đã từng âm mưu tự sát hiểu rõ nhất. Tôi chỉ đang nghĩ, dù có sinh đứa bé ra, Trịnh Ngôn Kỳ cũng không có khả năng hoàn thành trách nhiệm của một người mẹ. Đứa bé không có tình thương của cha cũng không có tình yêu của mẹ, sinh ra chính là chịu tội.
“Vậy cậu muốn tôi làm gì?” Tôi hỏi cô ấy.
“Tiểu Nhiên, chiều nay cậu đi cùng tớ tới bệnh viện tư nhân một chuyến. Một mình đi tớ sợ.”
Tôi đồng ý. Tôi biết sức khỏe của tôi hiện nay mà đi làm chân chạy giúp cô ta là không thể, nhưng ít nhất cũng làm được nơi ký thác tinh thần. Dù sao để cô ta một mình tới bệnh viện phá thai luôn làm cho người ta cảm thấy không đành lòng.
Tôi đứng trong đại sảnh của một bệnh viện phụ sản tư nhân thành phố A, đờ người ra trước thiết kế bằng đá hoa cương vừa hiện đại vừa xa hoa. Ánh mặt trời xuyên qua nóc nhà thủy tinh chiếu xuống, khiến sàn nhà đá hoa cương bóng đến mức có thể soi gương ánh lên tia sáng lóa mắt. Tôi đúng là quê mùa, không hề biết thành phố A lại có một bệnh viện giống nha triển lãm mỹ thuật thế này.
Tôi nói: “Chỗ này là bệnh viện tư nhân, viện phí nhất định rất đắt. Cậu có tiền không?”
Trịnh Ngôn Kỳ thấp giọng nói bên tai tôi: “Nghe nói mấy ngôi sao giới giải trí khi gặp chuyện đều tới đây. Sao tớ có thể tới chỗ khác được. Tiền ấy à, cứ quẹt thẻ trước đi, sau này tìm đám khốn kiếp kia đòi.”
Không ngờ ngay cả phá thai cũng phải so đo với người khác, tôi nhìn Trịnh Ngôn Kỳ che che lấp lấp bọc mình thành phụ nữ Trung Đông, trong đầu nghĩ rốt cuộc giới giải trí là một nơi thế nào. Rốt cuộc cô ta muốn người ta biết cô ta tới đây để phá thai hay là không?
Nhưng tôi không nghĩ được nhiều như vậy, chính tôi đang phát sốt đến run run, thật sự không chống đỡ được nữa, tôi đứng bên ngoài dòng người chờ phẫu thuật chờ Trịnh Ngôn Kỳ.
Lúc này Trịnh Ngôn Kỳ mới biết thương hại tôi, bảo tôi yên tâm ra ngoài ngồi, làm như tôi mới là người đi phá thai vậy.
Khi tôi vừa mới cảm kích một chút, Trịnh Ngôn Kỳ lại ngồi xổm xuống nói với tôi: “Tiểu Nhiên, cho tớ mượn ít tiền đi. Thẻ tín dụng của tớ vượt quá hạn ngạch rồi, tính cả tiền mặt hiện có bây giờ còn thiếu mấy trăm nữa.”
Mũi tôi xì khói, ném ví tiền cho cô ta cho xong việc.
Cô ta vui vẻ nhún nhảy đi thanh toán.
Khu vực chờ của người nhà bệnh nhân phẫu thuật là một ban công theo phong cách châu Âu. Có mấy chậu hoa Lan Điếu treo lơ lửng giữa không trung, dưới giàn hoa Lan Điếu là mấy chiếc bàn và ghế mây, ánh mặt trời ấm áp chiếu xuống, lại vì tuyết trắng bên ngoài mà khúc xạ, khung cảnh trắng ngần đến lóa mắt, làm cho người ta nhớ tới những bộ phim nhựa cũ kỹ của những năm 80, cũng khiến người ta nhớ lại khoảng thời gian tốt đẹp trước đây.
Tôi co người ngồi trên ghế mây, ánh mặt trời vây quanh tôi, mồ hôi lạnh của tôi lại từng giọt nhỏ xuống. Tôi nghĩ nếu như có một cái gương, tôi ở trong gương hẳn đang tái mét như quỷ.
Trong lúc tôi đang nghĩ vậy, cánh cửa một phòng giải phẫu mở ra, một phu nhân sắc mặt tái xanh bước ra ngoài. Sở dĩ tôi nói cô ấy là phu nhân bởi vì dù vừa mới từ bàn phẫu thuật xuống, búi tóc của cô ấy không hề rối loạn, bộ đồ Issa trên người cũng không dính một hạt bụi. Tôi không khỏi bội phục những người như cô ấy, bọn họ dù sức khỏe hay tinh thần có thương tổn thế nào đều có thể lạnh lùng, thản nhiên như một con búp bê, giống như nhìn cuộc đời này chỉ bằng một vẻ mặt.
Mà điều khiến tôi không nghĩ tới chính là, khi vị phu nhân kia vừa đi được mấy bước, đầu bên kia hành lang xuất hiện một người. Dáng người cao lớn, đường nét rõ ràng, có điều trong tay anh ta cầm một chiếc túi Hermes kiểu nữ, hoàn toàn không hợp với phong cách từ trên xuống dưới.
Mấy ngày không gặp, tôi thật sự không ngờ Tần Thiệu đã xuống cấp đến nước đi xách túi cho phụ nữ. Thế nhưng khi nghĩ lại, người phụ nữ này không giống với loại tình nhân như tôi. Trên người cô ta tỏa ra loại hơi thở của gia cảnh ưu việt từ nhỏ, giơ tay nhấc chân đều làm cho người ta nhìn rõ khí chất quý tộc tích lũy nhiều năm mà thành. Nếu tôi không đoán sai, phu nhân này nhất định là vợ của Tần Thiệu. Nhưng Tần Thiệu không phải rất thích trẻ con sao? Vì sao lại cùng vợ tới phá thai? Tuy gương mặt phu nhân kia được chăm sóc rất cẩn thận nhưng vẫn nhìn ra đã khoảng ba mươi lăm, ba mươi sáu rồi, tôi mới chỉ thấy người ta ở độ tuổi này đi xin phương pháp cầu tử khắp nơi chứ chưa thấy đi phá thai bao giờ. Nếu lúc này còn phá thai, tương lai muốn có con sợ rằng phải dựa vào những phương pháp hỗ trợ khác.
Chẳng lẽ phu nhân này không muốn sinh con, hoặc là sức khỏe cô ấy không cho phép có con?
Trong lúc bệnh tật đầy mình, tôi vẫn có tinh thần suy nghĩ mấy vấn đề này, chứng tỏ tôi là một người có tinh thần bát quái và ham mê khá phá rất lớn. Thậm chí tôi còn quên luôn phải né tránh Tần Thiệu, mà cứ nhìn chằm chằm vào hai người bọn họ đang chậm rãi rời đi.
Tần Thiệu là ai, anh ta nhạy bén cảm nhận được sự hiếu kỳ của tôi, xoay người lại, vừa vặn bốn mắt nhìn nhau.
Tôi hoảng hốt, vội vàng xoay người sang chỗ khác che mặt, làm bộ như không thấy gì. Tình nhân và vợ cả, kiêng kỵ lớn nhất là chạm mặt, đạo lý cơ bản này tôi vẫn hiểu. Hơn nữa, trong lúc vô ý tôi còn biết được việc nhà của Tần Thiệu, đây là chuyện Tần Thiệu không thể chịu được.
Thật lâu sau, tôi xoay người lại, trên hành lang đã không còn bóng người, lúc này mới thầm thở ra một hơi.
Chờ Trịnh Ngôn Kỳ làm giải phẫu xong, tiễn cô ta về nhà, khi tôi trở về trường đã là lúc trời tối muộn. Tôi cảm thấy toàn thân không còn sức lực, nhìn cái gì cũng mờ mờ ảo ảo, nghe âm thanh gì cũng vang vang bay bổng, thật sự không rõ ràng. Tôi nghĩ tôi đã bị bệnh nặng một lần rồi.
Dưới tàng cây Hương Chương bên ngoài ký túc xá, tôi lấy điện thoại ra định gọi điện báo bình an cho Ôn Khiếu Thiên thì điện thoại đã bị người ta giật mất đập xuống đất, lập tức vỡ tan tành.
Tôi ngẩng đầu nhìn lên, thấy Tần Thiệu giống như muốn làm thịt tôi, trợn trừng mắt nhìn tôi.
Tôi nhìn quanh, tuyết đang rơi nên người đi đường rất ít, đại khái không ai để ý đến một chiếc xe danh tiếng năm trăm vạn đang dừng trước tòa nhà rách nát này.
Tôi lập tức dựa lưng vào cây Hương Chương, nói: “Anh điên rồi, tới trường tìm tôi? Anh ở đây cũng là nhân vật có danh tiếng, nhỡ may có ai chụp ảnh rồi đăng lên mạng, tiếng tăm cả đời của anh sẽ bị hủy.”
Tôi thật sự không hiểu vì sao trong lúc nguy cấp còn có thể thông thạo phương pháp giao tiếp với anh ta như vậy, vừa mở miệng đã đáng khinh đến mức ngay cả tôi cũng muốn tát ình mấy cái. Hiện giờ tôi và Tần Thiệu không còn quan hệ gì nữa, dựa vào cái gì mà tôi phải sợ anh ta?
Tần Thiệu không cho tôi thanh minh, túm áo tôi kéo về phía xe anh ta. Tôi giãy dụa suốt dọc đường, nhưng tôi làm gì còn sức. Ngay cả hô cứu mạng cũng chỉ có mình tôi nghe thấy.
Tần Thiệu thuận lợi lái xe một mạch ra khỏi trường. Bảo vệ cổng trường nhìn thấy là xe anh ta, lập tức mở cổng, ngay cả kiểm tra bình thường cũng miễn. Tôi hiểu tính tình của Tần Thiệu, lúc này mở miệng nói là thích bị đánh không thể nghi ngờ, nên cũng câm miệng không nói gì. Đầu nóng sốt đến mức sắp nhũn ra như cháo, nào còn tâm trí cân não với anh ta.
Không phải muốn tôi câm miệng về chuyện vợ anh ta phá thai thôi sao? Có cần hùng hùng hổ hổ, kéo tôi ra ngoài thế hay không. Cái miệng của tôi rất kín, ngay cả lượn diễn đàn cũng là thợ lặn vạn năm, anh ta có gì phải lo lắng.
Tần Thiệu là một con báo, tôi đã biết từ lâu. Nhưng có lẽ đã đấu tranh giai cấp với con báo này hai tháng qua, cũng là hai tháng chung sống hòa bình, vì vậy dù anh ta tỏ vẻ đáng sợ, tôi cũng chẳng sợ là bao. Thậm chí tôi còn cảm thấy buồn ngủ trong chiếc xe ấm áp. Khi tỉnh lại vì cổ họng khô khốc, còn tự giác bò tới ghế sau tìm chai nước Evian.
Cứ ôm chai nước như thế ngủ một lúc, có lẽ do tác dụng của thuốc, cảm giác giấc ngủ này đặc biệt dài, tôi cũng không biết mình xuống xe thế nào.
Khi tỉnh lại, tôi mới biết được sự đáng sợ của Tần Thiệu. Tôi vẫn còn đánh giá thấp anh ta.
Tôi thấy mình đang ở trong một căn phòng kín, có giường, có bàn, có tủ lạnh, có TV, còn có một phòng vệ sinh rộng rãi. Mới đầu còn tưởng khách sạn nhà ai.
Nhưng tuyệt đối bạn sẽ không có loại ảo giác này. Bởi vì ngoại trừ những thứ này, trong phòng còn có hai con sói. Vòng cổ khiến chúng chỉ cách giường vẻn vẹn ba mươi phân. Vì vậy khi vừa mở mắt, tôi và bốn con mắt xanh lam đối diện nhau hồi lâu, khi phản ứng lại, suýt chút nữa tôi lăn từ trên giường xuống.
Nhưng tôi lập tức bắt được mép giường, vì nếu lăn xuống, khi đứng lên sẽ không còn là tôi nguyên vẹn nữa.
Tôi mắng thầm Tần Thiệu là biến thái đã rất nhiều lần, nhưng không ngờ khi anh ta nổi tính biến thái lên còn cao hơn biến thái bình thường mấy bậc.
Miệng tôi khô khốc, tứ chi lạnh lẽo, cơn sốt khiến tôi không cất được thành lời, ngay cả kêu cứu cũng không xong. Thế này là thế nào? Đang quay “Saw” hay “Cuộc sống hoang dã” đây?
Tần Thiệu là một tên điên, hoàn toàn điên, đây gọi là giam giữ trái pháp luật, sau khi rời khỏi đây nhất định tôi phải tố cáo anh ta, đấy là nếu tôi có thể sống sót mà ra ngoài.
Cửa phòng ở phía sau bọn sói, nếu tôi muốn tông cửa chạy ra, trừ khi tôi có thể đánh ngất cả hai con. Tôi không phải Võ Tòng, cũng không có bản lĩnh này.
Tôi đang suy nghĩ, nếu là người khác, khi nhìn thấy cảnh tượng thế  này, phải chăng đầu tiên nên ngất đi một lúc trước, sau đó gào khóc, cuối cùng tinh thần quá tải mà chết hay không. Thế nhưng kỳ quái là ngoại trừ hoảng sợ, tôi vẫn còn đủ lý trí để muốn tới tủ lạnh lấy nước uống.
Có lẽ vì tôi đã từng lên kế hoạch tự sát một lần, cách cái chết không xa; cũng có lẽ kể từ lần đầu tiên nhìn thấy bọn sói, sự sợ hãi của tôi đã bớt đi nhiều. Nói chung, tôi giống như một cô gái trong chương trình sống sót nơi hoang dã, chỉ không ngừng tìm cách kéo dài sinh mệnh của mình.
Ôn Khiếu Thiên đã nói với tôi trong cơn mưa tuyết: “Anh không muốn đợi nữa. Vừa nghĩ đến chuyện phải đợi em ở nơi không có em, anh lại sợ.” Sao tôi có thể làm anh sợ? Tôi phải sống sót!
Tôi tính toán qua phạm vi dây xích của bọn sói, nhón chân chậm rãi bước xuống giường, lại dính chặt người lên tường xê dịch ra chỗ khác. Bên kia, tôi có khoảng hai mét vuông hoạt động tự do. Tôi có thể mở tủ lạnh, nhưng không thể nắm tay cầm, bời vì nếu mở tủ lạnh ra quá rộng sẽ vừa vặn chạm tới cự ly con sói có thể vồ tới.
Tôi móc ra từ bên trong một chai nước và một túi bánh trứng, trốn trong góc phòng bổ sung năng lượng. Hai con sói bất an đi tới đi lui trong phòng, bất mãn nhìn tôi ăn mảnh.
Để giảm mức độ sợ hãi của tôi xuống thấp nhất, tôi còn đặt tên cho bọn chúng, một con là A nhỏ, một con là B nhỏ. TV rất gần bọn chúng nên tôi không dám đi bật, vì vậy khi buồn chán, tôi lại nói chuyện với bọn nó. Ví dụ như: “A nhỏ, nằm xuống. B nhỏ, đứng dậy.”
Tôi không biết trước kia Tần Thiệu thuần hóa bọn chúng thế nào, nhưng nhớ mang máng rằng chúng hiểu được các loại mệnh lệnh như nằm xuống, ngồi xuống. Đáng tiếc là tôi dùng giọng nói khàn khàn nói một lúc lâu cũng không thấy bọn nó có bất cứ động tĩnh gì, chỉ híp mắt đánh giá tôi.
Tôi nghĩ ở đây hẳn phải có máy theo dõi hay gì đó, Tần Thiệu là một tên điên, nhất định anh ta muốn tôi cũng bị ép hóa điên theo, thấy tôi lúc này ăn bánh uống nước, không biết anh ta có nghiến răng nghiến lợi hay không. Tôi dùng loại tinh thần chiến thắng này để cầm cự, ngồi chồm hỗm trong góc phòng, đờ người nhìn hai con sói, nhìn mãi nhìn mãi, cuối cùng ngủ quên.
Khi tỉnh lại, tôi tức khắc nhìn thấy Tần Thiệu ngồi trên mặt đất, hai chân trần giống tôi. A nhỏ, B nhỏ phía sau đã không thấy đâu.
Tôi nhìn Tần Thiệu, hai mắt anh ta đầy tơ máu, nói: “Tần Thiệu, anh đi khám bác sĩ tâm lý đi. Tôi xin anh đấy. Anh có nhiều tiền như vậy cũng nên tiêu ình một chút, coi như suy nghĩ cho bản thân. Anh nên đi khám xem anh chỉ tâm thần phân liệt thôi hay còn có bệnh gì khác được không?”
Trên mặt Tần Thiệu còn có mấy sợi râu mới mọc, khác biệt một trời một vực với dáng dấp lãnh đạo tài trí hơn người lúc bình thường.
Tôi lại nói tiếp: “Tần Thiệu, tôi không có lỗi với anh. Trong bốn tháng trước, anh bảo tôi làm gì tôi đã làm cái đó. Tiền anh đã cho, việc tôi đã làm. Anh cho tôi từ chức đi, được không?”
Tần Thiệu vẫn không nói một lời.
Tôi đành nắm lấy cơ hội làm công tác tâm lý cho anh ta: “Tần Thiệu, tôi biết chuyện vợ anh phá thai khiến anh rất đau lòng. Nhưng đó không phải lỗi của tôi, anh không thể trút giận lên tôi được. Anh muốn tôi không nói ra, nhất định tôi sẽ không nói. Tôi tin bằng năng lực của anh, dù tôi có nói ra, anh cũng có bản lĩnh bưng kín chuyện này. Còn nếu tôi chết ở đây, việc này sẽ không còn bình thường nữa, tính chất sẽ nghiêm trọng hơn nhiều. Tuy tôi bị sói cắn chết, nhưng anh là kẻ chủ mưu, kẻ có ý đồ giết người cũng có thể bị phán tử hình, anh có biết không?”
Cuối cùng Tần Thiệu cũng lên tiếng: “Không phải hiện giờ cô đang sống rất tốt sao? Loại người như cô thật ra nên chết từ rất lâu rồi, là tôi đã sai, để cô sống bình yên nhiều năm như vậy. Tôi thấy ngay cả sói cô còn không sợ, cô nói xem cô còn sợ cái gì?”
Lại nữa rồi, lại nói tới cô bạn gái rất giống tôi của anh ta rồi. Ngay cả sức để dựng ngón giữa lên với ông Trời tôi cũng không có. Anh ta thích hành hạ thế nào thì mặc anh ta đi.
Tôi nuốt nước miếng cho đỡ khô họng, nói với Tần Thiệu: “Tôi sợ cái gì? Còn phải hỏi sao? Tôi sợ anh. Tôi vô cùng sợ. Anh là một con quỷ, tôi nghĩ anh còn đáng sợ hơn mấy con sói kia. Ít nhất tính cách của sói không hay thay đổi. Tần Thiệu, anh cũng phải tha thứ cho vợ anh, anh muốn có con, nhưng đứa trẻ vừa chào đời nhìn thấy anh thế này cũng sẽ bị dọa chết thôi.”
Tần Thiệu đột nhiên bóp cổ tôi, gân xanh trên trán nổi lên, anh ta phun hơi nóng nói bên tai tôi: “Vì sao cô không cần đứa trẻ? Ngay cả thương lượng cô cũng không chịu thương lượng với tôi một lần, cô dựa vào cái gì mà không cần đứa trẻ?”
Tôi vô cùng khó chịu, lời Tần Thiệu nói khiến tôi cực kỳ khó hiểu: “Đứa trẻ nào? Người không cần đứa trẻ là vợ anh, anh nhìn cho rõ, là vợ anh, không phải tôi. Tôi là Lô Hân Nhiên.”
Tần Thiệu lại dùng nhiều sức hơn: “Tôi còn chưa điên, không cần nói tôi cũng biết cô là ai. Hôm đó vì sao cô đi phá thai? Tôi đã tới bệnh viện kiểm tra, trên đó đăng ký tên cô, là số chứng minh thư của cô. Cô còn muốn lừa tôi tới khi nào?”
Tôi đã thiếu dưỡng khí đến mức không phát được ra tiếng, đành phải lắc đầu. Tôi nghĩ, rốt cuộc tôi không còn muốn tự sát nữa, nhưng nếu phải lưu lạc đến bước thành oan hồn của một cuộc mưu sát thì đúng là “trời có lúc nắng lúc mưa, người có lúc họa lúc phúc”. “Kẻ ác sống lâu, người ngay chóng chết”. “Lương thiện bần cùng mệnh càng ngắn, tạo ác phú quý thọ càng lâu”.
Thì ra cái thói xấu mỗi khi tôi căng thẳng đến chết cũng không sửa nổi.
Ngay khi tôi đá ra một cước, Tần Thiệu buông lỏng tay. Tôi ôm cổ thở dốc, run run đứng dậy, hung hăng đá vào bụng Tần Thiệu một cái.
Dù sao cái trò tìm được đường sống trong chỗ chết trước mặt Tần Thiệu tôi làm đã quen rồi, ngay cả trạng thái gần chết bà đây đã trải nghiệm với Tần Thiệu vô số lần rồi, thật sự không nhịn được nữa mới thô bạo ra tay.
Có lẽ Tần Thiệu không ngờ tôi sẽ đánh trả, còn chưa phản ứng lại, ôm bụng cuộn tròn trên mặt đất.
Tôi thấy anh ta chưa đứng dậy, liền bồi thêm ấy đá, vừa đá vừa nói: “Tên khốn kiếp, vợ mình phá thai còn úp sọt lên đầu tôi. Tưởng ai cũng có mạng ấy người chà đạp chắc? Nếu tôi có thai, cho dù ung thư giai đoạn cuối tôi cũng phải sinh đứa bé ra bằng được! Mẹ nó, muốn điều tra thì điều tra rõ ràng một chút. Cầm ảnh bà đây đi hỏi bác sĩ ở đấy xem, hỏi xem mắt thằng chó nào nhìn thấy tôi nằm trên bàn phẫu thuật!”
Tôi còn chưa hết giận, xách áo Tần Thiệu nói: “Anh nhìn cho rõ, tôi không hề giống một cô bạn gái nào đấy của anh, đừng có thần kinh bám lấy tôi không tha. Con mẹ nó, kiếp nào của tôi nợ nhà anh? Chuyện tôi đã trải qua chắc hẳn phải nhiều hơn anh, đừng tự ảo tưởng bản thân khổ đại cừu thâm, làm như khắp thiên hạ đều là kẻ thù. Con mẹ nhà anh nếu muốn thực sự trải nghiệm cảm giác là kẻ thù của cả thế giới, anh chết trăm ngàn lần cũng chưa đủ. Tên khốn kiếp ăn no rửng mỡ!”
Đá xong, tôi cảm thấy thật sảng khoái, cơ thể nhẹ như bay, cảm giác thân thể sắp đi ngược lại với quy luật tự nhiên, không còn trọng lượng, sải bước đi đến cửa, vừa mới đặt tay lên nắm cửa, trước mắt đột nhiên trắng xóa, ngất đi.
Có lẽ tôi ngất chưa được mấy phút, bởi vì tôi phát hiện bên mép Tần Thiệu vẫn còn tia máu đỏ tươi, còn tôi nằm trên chiếc giường duy nhất trong phòng.
Tôi nghĩ, tôi thật sự là người xui xẻo nhất trên thế giới, ngay cả thời cơ tốt để chạy trốn cũng không nắm chắc.
Vì vậy, tôi đợi Tần Thiệu chặt tôi thành từng mảnh. Chẳng trách người ta nói đường vào nhà quyền thế sâu tựa biển, người ta đúng là không lừa tôi, tôi mới chỉ làm tình nhân của Tần Thiệu thôi đã thường xuyên cảm thấy sóng thần không khiến Tần Thiệu tinh thần tan rã, chỉ có tôi là sắp vỡ tan.
Tôi cũng mặc kệ sống chết: “Này, tên khốn còn biết chảy máu à. Tôi nghĩ bên trong anh toàn là đá chứ. Thế nào? Không phải trước kia đánh nhau lợi hại lắm sao? Còn có đai đen Taekwondo nữa cơ mà. Một cô gái yếu ớt như tôi, vừa mới hạ sốt chưa lâu, cổ họng sắp khô thành câm đến nơi, mới đá vài cái đã hỏng chỗ nào rồi à.”
Tần Thiệu lau vết máu trên khóe miệng nói: “Cô thật sự không phá thai?”
Tôi liếc mắt một cái: “Thần kinh. Anh nghĩ thuốc tránh thai tôi uống là Ô kê bạch phượng hoàn chắc?”
Tần Thiệu ở bên cạnh lập tức nhếch môi cười.
Tôi bị nụ cười của anh ta dọa sợ. Anh ta vốn ít cười, nay lại cười nham hiểm như vậy, đặc biệt giống đại gian thần mặt người dạ thú: “Anh cười cái gì?”
Anh ta ngồi bên giường nói: “Tôi thấy cô cũng răng sắc mỏ nhọn lắm, bị bệnh còn ra tay tàn nhẫn được như vậy, trước đây giả bộ làm con thỏ nhỏ khổ lắm phải không?”
Thuần dưỡng Thuần dưỡng - Phá Đầu